Nông Kiều Có Phúc

Chương 112: Đồn đãi

Tịch Mịch Thanh Tuyền

15/08/2021

Trần Danh cười cười, lại nói: "Ta mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng cũng học được. A Phúc nói đúng, chỉ cần ta chịu học, sẽ không có gì là học không được. Về sau, ta muốn học chăm sóc đất đai như thế nào, mặc dù đất đai trong nhà là cho người khác thuê trồng, nhưng mình học được cũng không sợ bị lừa gạt. Ta còn muốn học buôn bán như thế nào, làm nghề này so với trồng trọt thì kiếm tiền nhanh, về sau nhiều tiền rồi, liền nhảy vào một ít về mặt làm ăn..." Nói đến phần sau, trong mắt của hắn tỏa sáng, bộ dáng rất là thoả thuê mãn nguyện.

Cho dù hắn nói lời nói hùng hồn đều là một bộ dáng nguội lạnh, nhưng hắn phóng khoáng vẫn lây nhiễm Vương thị cùng Trần A Phúc, đều cười rộ lên, tràn trề lòng tin đối với tương lai.

Trần A Phúc vuốt mông ngựa nói: "Cha đến cùng là học trò nhỏ, suy tính chính là lâu dài. Có cha mưu đồ, về sau chúng ta không chỉ muốn làm đại địa chủ, còn muốn làm đại tài chủ."

Nói được mấy người cười ha hả.

Thương lượng xong, Trần A Phúc trở về sân nhỏ của mình, quét dọn trong phòng một lần. Lại đi ra ngoài lùa đàn gà kiếm ăn ở ngoài về hậu viện, giam lại, nắm vài nắm gạo lức cho gà cùng chim nhỏ trong lồng tre ăn.

Trở về phòng thay quần áo, ngồi ở trên giường nghỉ ngơi. Nghe ngoài cửa sổ tiếng hai con chim sơn ca kêu chít chít, lại nhìn chung quanh bài trí đơn sơ một chút, phóng qua cửa sổ, nhìn thấy Hồng Lâm Sơn mơ hồ, tà dương đã chạy xuống đến đỉnh núi, cảm thấy vẫn là nhà của mình tốt.

Không bao lâu, Đại Bảo liền ngoéo miệng vào nhà.

Trần A Phúc nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc, hỏi: "Như thế nào, là Hồ thị hoặc Trần A Cúc làm con giận ?"

Đại Bảo lắc lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không có, con là trực tiếp đi bên trong nói cùng đại ông ngoại."

Trần A Phúc hỏi: "Vậy vì sao con không vui nha?"

Đại Bảo bò đến ngồi trên đùi Trần A Phúc, vùi đầu ở trong lòng nàng, ngoéo miệng nói ra: "Nương, Tứ Hỉ Tử nói cho con biết, nói Trần cử nhân làm Tri phủ đại nhân, quan thật lớn đấy, quan còn lớn hơn Huyện thái gia. Cao Lý Chính chúng ta thôn, chúng ta, cũng phải quy hắn quản."

Đến cùng truyền tới rồi.



Trần A Phúc nói: "Trần cử nhân đừng nói làm Tri phủ đại nhân, cho dù là làm thủ phụ đại nhân, cũng không quan hệ cùng dân chúng chúng ta nha. Chúng ta sống cuộc sống cảu chúng ta, quản hắn khỉ gió nhiều như vậy làm gì."

Lông mày Đại Bảo đều vặn thành một cỗ, lắc lắc đầu ngón tay béo nhỏ nói: "Còn có người hỏi con, hỏi bà ngoại có khóc không, có hối hận không, ông ngoại có tức giận không, có đánh bà ngoại không... Vì sao bọn họ nói bà ngoại không hiền mới bị đuổi ra ngoài đây? Bọn họ thật đáng ghét."

Cái gì gọi là không hiền mới bị đuổi ra khỏi Trần gia? Trần Đại Bảo học được không rõ ràng lắm, Trần A Phúc cũng không biết nội tình cụ thể là thế nào.

Nàng thở dài một hơi, nói: "Miệng người ta, chúng ta là ngăn không được, cũng không thể nào giải thích. Có một số việc, càng giải thích, người ta nói được càng hăng say. Trước không để ý đến bọn hắn, hy vọng ngày qua lâu có thể chậm rãi dẹp xuống."

Đại Bảo nghe "dạ" một tiếng, Trần A Phúc lại nhẹ nói: "Nhớ kỹ, mấy lời nói này không cần nói trước mặt bà ngoại cùng ông ngoại."

"A, nhi tử không ngốc như vậy." Đại Bảo đáp, lại hỏi: "Tri phủ đại nhân đại quan như vậy, sẽ không bắt bà ngoại tiến vào đại lao chứ? Nếu như vậy, con tìm Sở đại thúc hỗ trợ."

Trần A Phúc cau mày nói: "Đương nhiên sẽ không. Bà ngoại không có không hiền, cũng không làm gì sai, không cần nghe những người kia nói hươu nói vượn."

Chỉ là, nông thôn cổ đại không có cái gì để giải trí ngoài bát quái, lực nguy hại cũng là rất dọa người.

Sự kiện Trần Thế Anh này nếu đã truyền khắp trong thôn đều, lại truyền đi không chịu nổi như thế, Trần Danh khẳng định đã biết. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, đối Vương thị và mình vẫm ôn hòa giống như trước kia. Còn tỏ thái độ muốn tỉnh ngộ, để cho thê tử trai gái qua ngày tốt lành. Mặc kệ hắn có làm được hay không, nhưng lòng dạ này đã khiến Trần A Phúc cảm thấy kính nể.

Nam nhân này, thật không tệ, tốt hơn Trần cử nhân ngụy quân tử.

Chỉ là, chuyện này vẫn từ Trần Danh cùng Vương thị nói thì tốt hơn nhiều. Dù sao phải vạch trần miệng vết thương nhiều năm trước, Vương thị nhất định sẽ khổ sở, lại sẽ khó xử. Trần Danh tính tình ôn hòa, rồi rất tốt với Vương thị, hắn sẽ khuyên giải Vương thị.

Chỉ là, khoảng cách Hưởng La thôn cách Triệu gia thôn vẫn chưa tới mười dặm, nếu như trong thôn có người gặp qua Trần Thế Anh, có lẽ thân thế của mình liền sẽ bị hoài nghi.

Vừa muốn hoài nghi liền hoài nghi, dù sao tự bản thân mình cùng Vương thị không thừa nhận là được. Trần gia không thừa nhận Vương thị, tất nhiên cũng sẽ không biết nàng. Cổ đại nông dân đều sợ quan, cho dù hoài nghi, chuyện liên quan danh dự Tri phủ đại nhân, cũng không dám nói lung tung ra, trừ phi đầu thiếu sợi gân.



Mẫu tử hai người nói một lúc, liền nghe được trong nhà cũ náo nhiệt lên, Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Hồ thị, Trần A Quý, còn có Trần Đại Hổ đến.

Mẫu tử Trần A Phúc đi đến nhà cũ, để Đại Bảo cùng Đại Hổ trong sân chơi cùng Truy Phong, Trần A Phúc đi phòng bếp bận rộn cùng Vương thị.

Trước đã nói xong, hôm nay ngồi xe người đã rất vất vả, cũng không muốn làm phức tạp, liền lấy ra một chậu món kho Trần Thực đưa. Giữ lại một nửa cho đại phòng lấy về, một nửa kia cắt lấy nhắm rượu, lại làm một nồi rau hẹ trứng gà bột đánh nước sốt là được.

Trần A Phúc tiến vào phòng bếp, trông thấy Trần lão thái cùng Hồ thị ở phòng bếp nói chuyện cùng Vương thị, vẻ mặt trên mặt các nàng đều mất tự nhiên.

Trong mắt Hồ thị không che giấu được ngọn lửa nhỏ hiếu kỳ. Nhìn nhìn Trần lão thái một bên, miệng giương rộng, vẫn không dám nói ra lời trong lòng. Hừ, một mặt hàng đã xài rồi, lại ôn nhu tài giỏi thì như thế nào, còn không phải là khiến người ta thuyết tam đạo tứ, đội nón xanh cho Trần Danh.

Sắc mặt Trần lão thái có chút trầm, nhìn Vương thị vài lần, lại nhìn Trần A Phúc vài lần. Bà vừa tức giận Vương thị gần đây bị thôn nhân bàn tán, liên quan con mình cũng bị nói vào. Lại có chút kiêng kỵ Trần A Phúc, nàng chính là thân khuê nữ Tri phủ đại nhân đây.

Nếu như bé gái này biết rõ mình có cha phú quý như vậy, sẽ không chạy tới nhà Trần cử nhân nhận tổ quy tông? Thật vất vả nuôi nàng lớn, lại tài giỏi như thế, nếu như chạy mất, này nhi tử có thể thiệt thòi lớn. Nhất định phải nói rõ ràng cho nhi tử, ngàn vạn lần không thể để cho nàng biết rõ thân thế của mình, cũng phải để cho nhi tử gõ gõ Vương thị...

Vương thị nhìn ra hai người này hình như nhìn mình cùng nữ nhi có chút không thích hợp, về phần tại sao bất thường, người ta không nói, bà cũng không biết. Bà không giải thích được, chỉ đành hồ nghi cúi đầu làm việc.

Trần A Phúc suy đoán bọn họ khẳng định là vì chuyện Trần cử nhân mới như thế, trong lòng cực mất hứng. Trần Thế Anh đi Định Châu làm Tri phủ, là Hoàng thượng quyết định, liên quan gì đến Vương thị và mình. Lại nói, Vương thị lại không phải gạt hôn, nàng từng làm con dâu nuôi từ bé của Trần Thế Anh, không chỉ người Trần gia biết rõ rõ ràng rành mạch, ngay cả người trong thôn đều biết rõ.

Các bà còn làm cái vẻ mặt này là sao?

Trần A Phúc khó mà nói lão phu nhân, nhưng sẽ không khách khí theo Hồ thị. Hiện tại, nàng cũng không sợ Hồ lão ngũ tính kế Đại Bảo, tự nhiên sẽ không giống như trước kia mà kiêng kỵ Hồ thị.

Nàng nói với Trần lão thái: "Nội, nương con đã tiện thể nhắn cho Tam thúc của con rồi, nói người và đại bá nhớ ông, nhượng cả nhà bọn họ lễ mừng năm mới trở về ở một thời gian. Nhưng Tam thúc của con..." Nàng cố ý nhìn nhìn Hồ thị, gượng cười hai tiếng, nuốt lời trở vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Kiều Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook