Chương 80: Giội phân.
Tịch Mịch Thanh Tuyền
20/07/2021
Trần lão thái cũng lớn tiếng nói: "Vợ lão đại, lão Trần gia chúng ta chính là gia đình nông dân đứng đắn, trước đến giờ không làm chuyện bị người chọc xương sống. Nếu ngươi dám làm chuyện thất đức kia, lão Trần gia ta cũng không dám cần ngươi, huống chi lần này hại còn là Đại Bảo. Ngươi nên nhanh chóng, về lão Hồ gia đi."
Hồ thị thấy Trần Nghiệp cùng Trần lão thái nói lời này, cũng sợ hãi, khóc ròng nói: "Ta thật cái gì cũng không biết. Ngũ đệ ta nói hai con vẹt kia giá trị ít bạc, kêu ta đi hỏi nhị thúc, ta liền đi. Nhị thúc bọn họ không bán, ta đi nói xong cho Ngũ đệ thì ta cũng về nhà, chuyện khác ta thật cái gì cũng không biết. Quản gia ngẫm lại, nếu ta nổi lên cái loại ý xấu đó, cũng không dám đĩnh đạc đi giúp nói vào nha."
Chuyện Hồ lão ngũ khiến người ta chỉnh Trần Đại Bảo thật sự là Hồ thị không biết. Mặc dù mụ muốn bán hai con vẹt kia lấy bạc, nhưng mụ biết rõ trượng phu cùng bà bà rất che chở nhị phòng, bọn họ cũng đều không tán thành một chút phương pháp của Hồ lão ngũ, cho nên còn không dám hiển nhiên giúp đỡ Hồ lão ngũ đi hại Trần Đại Bảo.
Trần Nghiệp nhớ tới chuyện Hồ thị từng để cho mình đi lấy hai con vẹt, không khỏi mặt già đỏ lên. Còn may mình không đi đòi, nếu không hiện tại cũng khó mà nói gì.
Hắn hung hăng trừng Hồ thị một cái, mắng: "Đàn bà ngu xuẩn, ta trở về lại thu thập ngươi." Rồi nói với Trần Danh: "Ta sẽ đi lão Hồ gia ngay bây giờ, nói rõ ràng với hắn. Hai mươi mấy năm nay, lão tử làm việc giúp lão Hồ gia hắn không ít, thức ăn nhà lão tử vào hắn miệng cũng không ít, vì sao hắn có thể đối với người lão Trần gia ta như thế. Kêu hắn ít nhớ thương đồ của nhà đệ, lại càng không được phép đi động Đại Bảo."
Trần A Quý nói: "Con cũng đi cùng cùng cha."
Phụ tử hai người đi Hồ gia, Trần Danh cùng Vương thị liền về nhà chờ tin tức.
Cũng không lâu lắm, Trần Nghiệp đến, nói buổi chiều Hồ lão ngũ liền đi nhà Tứ tỷ phu hắn ở thị trấn, nói là ngày mai mới trở về. Lại an ủi: "Nhị đệ chớ hoảng sợ, ngày mai ta lại đi tìm Hồ lão ngũ, đều là thân thích, tuyệt đối sẽ không cho pháp hắn động tới Đại Bảo nữa."
Xem ra, Hồ lão ngũ là trốn thanh tĩnh đi.
Trần Danh cũng không cách nào, chỉ có chờ.
Trần Đại Bảo còn nước mắt ào ào dựa vào trong lòng Trần A Phúc không xuống. Cậu dán mặt dính sát ở trên bờ vai của Trần A Phúc, cách trong chốc lát, liền sẽ nghẹn ngào hô một tiếng: "Mẫu thân, sợ."
Trần A Phúc liền dùng cằm dưới nhẹ nhàng chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhẹ nói: "Nhi tử không sợ, mẫu thân ở đây."
Từ lúc đó mãi cho đến ban đêm lên giường ngủ, Trần Đại Bảo đều là dạng này, ngay cả cơm đều là ngồi ở trong lòng Trần A Phúc ăn.
Trước khi trời tối, Thất Thất cùng Hôi Hôi bị người đánh chủ ý mới bay trở về. Hai vật nhỏ không biết mình chọc họa gì, cảm thấy vì sao thấy chủ nhân bọn họ đều mang tức giận. Liền chân chó quạt cánh nói các loại lấy lòng, đọc thơ cho Trần Danh, kêu Trần Đại Bảo đi tiểu một chút, gọi Trần A Phúc là mẫu thân, kêu cậu với A Lộc, kêu bà ngoại với Vương thị.
Làm cho mấy người đang tức giận lại buồn cười. Bảo bối thế này, tựa như người nhà của bọn họ, bọn họ làm sao không tiếc mà bán đi cho người khác.
Trần A Phúc lại trọng điểm khen ngợi Truy Phong, nói hôm nào mua thịt nhiều xương đầu heo cho nó gặm. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Buổi tối lúc ngủ, Đại Bảo vẫn là ôm Trần A Phúc thật chặt, Trần A Phúc an ủi thật lâu, mới để cho tâm tình của cậu bình tĩnh trở lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trần A Phúc vốn muốn vào không gian nói một chút cùng Kim Yến Tử, nhưng Trần Đại Bảo chính là ngủ thì cánh tay nhỏ đều dùng sức ôm nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.
Dần dần, Trần A Phúc cũng ngủ đi.
Đêm khuya, giữa thiên địa trống trải mà yên tĩnh, chỉ có bầu trời đầy sao nháy mắt.
Đột nhiên, bên trong một cái tiểu viện phía đông bắc đầu thôn Hưởng La truyền đến một tiếng gào thét thê lương, tiếng kêu này có khác với giống chó, cũng có khác biệt với sói. Thanh âm còn đặc biệt lớn, trong màn đêm yên tĩnh tỏ ra đặc biệt đột ngột cùng dọa người. Tựa như đều đánh thức cả thôn xóm, lập tức chó sủa gà gáy, còn hù dọa tiểu oa nhi mấy nhà khóc lớn lên, trong đó kể cả Trần Đại Bảo.
Trần A Phúc cũng làm tỉnh lại, đó là tiếng của Truy Phong. Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được tiếng nó kêu lớn như thế, thê lương như thế.
àng an ủi Đại Bảo: "Đừng sợ, là Truy Phong."
Nhưng Đại Bảo dọa hỏng, vẫn lớn tiếng khóc không thôi.
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy, mặc áo ngoài vào, ôm Đại Bảo treo ở trên người nàng ra đông phòng.
Truy Phong sớm từ cửa sổ tây phòng nhảy ra ngoài, đứng trước dùng sức cào lấy cửa hông, vừa cào vừa gào thét. Thất Thất cùng Hôi Hôi cũng bay ra, đứng trên mặt đất học Truy Phong rú lên, chỉ là thanh âm yếu hơn rất nhiều.
Trong nhà mới lại là mấy con chó gào thét, lại là tiếng hài tử khóc thảm thiết, cực kỳ khủng bố.
Trần A Phúc cũng nghe được nhà cũ truyền đến tiếng gào của Trần Danh cùng Vương thị: "Ai, là ai?"
Nàng cửa mở bên cạnh ra, trong nhà cũ tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.
Truy Phong như mũi tên vọt tới bên tường hàng rào, bởi vì quá nhỏ nhảy không qua tường rào, gấp đến độ vừa đụng lên tường lớn tiếng rú lên.
Dưới ánh sao, trong sân có một vũng lớn vàng vàng, vừa nhìn chính là phân nước tiểu.
Ngoài cửa hàng rào còn đặt một cái thùng, trong thùng còn có nửa thùng phân nước tiểu. Xem ra người kia còn chưa giội hết, liền bị tiếng gào thét của Truy Phong dọa chạy.
Đây đúng là phương pháp của Hồ lão ngũ. Hắn làm rõ ràng như thế, chính là muốn để cho Trần Danh biết rõ, chút chuyện này chính là hắn làm!
Trần Danh cùng Vương thị thấy một màn như vậy, tức giận đến mắng to: "Hồ lão ngũ, ngươi cái đồ trời đánh."
Nhà hàng xóm có người thức dậy ở trong viện nhà mình lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Danh lớn tiếng nói: "Có người giội phân vào nhà ta."
Người ta còn nói: "A, không làm bị thương người thì tốt. Chao ôi..." Sau đó, sẽ không lên tiếng nữa.
Vương thị vừa quét sân vừa chửi bới không thôi.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Truy Phong xoay vòng quanh ở trong sân cực kỳ không cam lòng, mới phát giác được nó không chỉ manh cùng ngốc, còn có ba ưu điểm, một cái là giọng đại, một cái là lỗ tai thật thính, còn có một cái là dũng mãnh.
Ánh mắt Kim Yến Tử vẫn là chuẩn.
Trần A Phúc ôm Đại Bảo nước mắt khóc trở về phòng, dỗ cậu ngủ, mình lại không có một chút buồn ngủ, trợn tròn mắt mãi cho đến bình minh.
Buổi sáng, người một nhà tùy tiện ăn điểm tâm. Mới vừa rửa xong bát đĩa, Trần lão thái, Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đều đến, bọn họ ban đêm cũng mơ hồ nghe thấy Truy Phong rú lên.
Nghe nói Trần Danh gia bị giội phân, lão phu nhân cùng Trần Nghiệp lại chửi bới một trận. Trần Nghiệp lại càng tức chết, Hồ lão ngũ như thế, là đánh mặt hắn nha.
Sắc mặt Trần A Quý cũng khó coi, đứng dậy nói: "Con đi xem một chút cữu của con trở lại chưa. Quá kỳ cục rồi, lại dùng hai chiêu này đến trên đầu thân thích."
Chỉ chốc lát sau, hắn lại cúi gằm đầu trở về, nói: "Cữu nương nói cữu con còn chưa có trở lại."
Hắn còn chưa nói hết, lão bà Hồ lão ngũ Giao thị còn quăng mặt với Trần A Quý, mắng: "Quản gia của ta người cũng không ở trong thôn, nhà nhị thúc của mày bị giội phân, hài tử nhà hắn bị bắt nạt, dựa vào cái gì nói là quản gia nhà ta làm? Chính mình đắc tội người ta, còn tìm lỗi người khác, thứ gì đâu!"
Mấy người đang nói, La tiểu quản sự thế nhưng đến.
Mấy người Trần Danh nhiệt tình mời hắn vào nhà.
La tiểu quản sự sờ sờ đầu Đại Bảo nói: "Bị hù dọa rồi? Đừng sợ, La đại thúc cho con chỗ dựa."
Đại Bảo lại chảy nước mắt, dùng tay áo xoa xoa nói: "Cảm ơn La đại thúc."
Hồ thị thấy Trần Nghiệp cùng Trần lão thái nói lời này, cũng sợ hãi, khóc ròng nói: "Ta thật cái gì cũng không biết. Ngũ đệ ta nói hai con vẹt kia giá trị ít bạc, kêu ta đi hỏi nhị thúc, ta liền đi. Nhị thúc bọn họ không bán, ta đi nói xong cho Ngũ đệ thì ta cũng về nhà, chuyện khác ta thật cái gì cũng không biết. Quản gia ngẫm lại, nếu ta nổi lên cái loại ý xấu đó, cũng không dám đĩnh đạc đi giúp nói vào nha."
Chuyện Hồ lão ngũ khiến người ta chỉnh Trần Đại Bảo thật sự là Hồ thị không biết. Mặc dù mụ muốn bán hai con vẹt kia lấy bạc, nhưng mụ biết rõ trượng phu cùng bà bà rất che chở nhị phòng, bọn họ cũng đều không tán thành một chút phương pháp của Hồ lão ngũ, cho nên còn không dám hiển nhiên giúp đỡ Hồ lão ngũ đi hại Trần Đại Bảo.
Trần Nghiệp nhớ tới chuyện Hồ thị từng để cho mình đi lấy hai con vẹt, không khỏi mặt già đỏ lên. Còn may mình không đi đòi, nếu không hiện tại cũng khó mà nói gì.
Hắn hung hăng trừng Hồ thị một cái, mắng: "Đàn bà ngu xuẩn, ta trở về lại thu thập ngươi." Rồi nói với Trần Danh: "Ta sẽ đi lão Hồ gia ngay bây giờ, nói rõ ràng với hắn. Hai mươi mấy năm nay, lão tử làm việc giúp lão Hồ gia hắn không ít, thức ăn nhà lão tử vào hắn miệng cũng không ít, vì sao hắn có thể đối với người lão Trần gia ta như thế. Kêu hắn ít nhớ thương đồ của nhà đệ, lại càng không được phép đi động Đại Bảo."
Trần A Quý nói: "Con cũng đi cùng cùng cha."
Phụ tử hai người đi Hồ gia, Trần Danh cùng Vương thị liền về nhà chờ tin tức.
Cũng không lâu lắm, Trần Nghiệp đến, nói buổi chiều Hồ lão ngũ liền đi nhà Tứ tỷ phu hắn ở thị trấn, nói là ngày mai mới trở về. Lại an ủi: "Nhị đệ chớ hoảng sợ, ngày mai ta lại đi tìm Hồ lão ngũ, đều là thân thích, tuyệt đối sẽ không cho pháp hắn động tới Đại Bảo nữa."
Xem ra, Hồ lão ngũ là trốn thanh tĩnh đi.
Trần Danh cũng không cách nào, chỉ có chờ.
Trần Đại Bảo còn nước mắt ào ào dựa vào trong lòng Trần A Phúc không xuống. Cậu dán mặt dính sát ở trên bờ vai của Trần A Phúc, cách trong chốc lát, liền sẽ nghẹn ngào hô một tiếng: "Mẫu thân, sợ."
Trần A Phúc liền dùng cằm dưới nhẹ nhàng chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhẹ nói: "Nhi tử không sợ, mẫu thân ở đây."
Từ lúc đó mãi cho đến ban đêm lên giường ngủ, Trần Đại Bảo đều là dạng này, ngay cả cơm đều là ngồi ở trong lòng Trần A Phúc ăn.
Trước khi trời tối, Thất Thất cùng Hôi Hôi bị người đánh chủ ý mới bay trở về. Hai vật nhỏ không biết mình chọc họa gì, cảm thấy vì sao thấy chủ nhân bọn họ đều mang tức giận. Liền chân chó quạt cánh nói các loại lấy lòng, đọc thơ cho Trần Danh, kêu Trần Đại Bảo đi tiểu một chút, gọi Trần A Phúc là mẫu thân, kêu cậu với A Lộc, kêu bà ngoại với Vương thị.
Làm cho mấy người đang tức giận lại buồn cười. Bảo bối thế này, tựa như người nhà của bọn họ, bọn họ làm sao không tiếc mà bán đi cho người khác.
Trần A Phúc lại trọng điểm khen ngợi Truy Phong, nói hôm nào mua thịt nhiều xương đầu heo cho nó gặm. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Buổi tối lúc ngủ, Đại Bảo vẫn là ôm Trần A Phúc thật chặt, Trần A Phúc an ủi thật lâu, mới để cho tâm tình của cậu bình tĩnh trở lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trần A Phúc vốn muốn vào không gian nói một chút cùng Kim Yến Tử, nhưng Trần Đại Bảo chính là ngủ thì cánh tay nhỏ đều dùng sức ôm nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.
Dần dần, Trần A Phúc cũng ngủ đi.
Đêm khuya, giữa thiên địa trống trải mà yên tĩnh, chỉ có bầu trời đầy sao nháy mắt.
Đột nhiên, bên trong một cái tiểu viện phía đông bắc đầu thôn Hưởng La truyền đến một tiếng gào thét thê lương, tiếng kêu này có khác với giống chó, cũng có khác biệt với sói. Thanh âm còn đặc biệt lớn, trong màn đêm yên tĩnh tỏ ra đặc biệt đột ngột cùng dọa người. Tựa như đều đánh thức cả thôn xóm, lập tức chó sủa gà gáy, còn hù dọa tiểu oa nhi mấy nhà khóc lớn lên, trong đó kể cả Trần Đại Bảo.
Trần A Phúc cũng làm tỉnh lại, đó là tiếng của Truy Phong. Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được tiếng nó kêu lớn như thế, thê lương như thế.
àng an ủi Đại Bảo: "Đừng sợ, là Truy Phong."
Nhưng Đại Bảo dọa hỏng, vẫn lớn tiếng khóc không thôi.
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy, mặc áo ngoài vào, ôm Đại Bảo treo ở trên người nàng ra đông phòng.
Truy Phong sớm từ cửa sổ tây phòng nhảy ra ngoài, đứng trước dùng sức cào lấy cửa hông, vừa cào vừa gào thét. Thất Thất cùng Hôi Hôi cũng bay ra, đứng trên mặt đất học Truy Phong rú lên, chỉ là thanh âm yếu hơn rất nhiều.
Trong nhà mới lại là mấy con chó gào thét, lại là tiếng hài tử khóc thảm thiết, cực kỳ khủng bố.
Trần A Phúc cũng nghe được nhà cũ truyền đến tiếng gào của Trần Danh cùng Vương thị: "Ai, là ai?"
Nàng cửa mở bên cạnh ra, trong nhà cũ tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.
Truy Phong như mũi tên vọt tới bên tường hàng rào, bởi vì quá nhỏ nhảy không qua tường rào, gấp đến độ vừa đụng lên tường lớn tiếng rú lên.
Dưới ánh sao, trong sân có một vũng lớn vàng vàng, vừa nhìn chính là phân nước tiểu.
Ngoài cửa hàng rào còn đặt một cái thùng, trong thùng còn có nửa thùng phân nước tiểu. Xem ra người kia còn chưa giội hết, liền bị tiếng gào thét của Truy Phong dọa chạy.
Đây đúng là phương pháp của Hồ lão ngũ. Hắn làm rõ ràng như thế, chính là muốn để cho Trần Danh biết rõ, chút chuyện này chính là hắn làm!
Trần Danh cùng Vương thị thấy một màn như vậy, tức giận đến mắng to: "Hồ lão ngũ, ngươi cái đồ trời đánh."
Nhà hàng xóm có người thức dậy ở trong viện nhà mình lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Danh lớn tiếng nói: "Có người giội phân vào nhà ta."
Người ta còn nói: "A, không làm bị thương người thì tốt. Chao ôi..." Sau đó, sẽ không lên tiếng nữa.
Vương thị vừa quét sân vừa chửi bới không thôi.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Truy Phong xoay vòng quanh ở trong sân cực kỳ không cam lòng, mới phát giác được nó không chỉ manh cùng ngốc, còn có ba ưu điểm, một cái là giọng đại, một cái là lỗ tai thật thính, còn có một cái là dũng mãnh.
Ánh mắt Kim Yến Tử vẫn là chuẩn.
Trần A Phúc ôm Đại Bảo nước mắt khóc trở về phòng, dỗ cậu ngủ, mình lại không có một chút buồn ngủ, trợn tròn mắt mãi cho đến bình minh.
Buổi sáng, người một nhà tùy tiện ăn điểm tâm. Mới vừa rửa xong bát đĩa, Trần lão thái, Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đều đến, bọn họ ban đêm cũng mơ hồ nghe thấy Truy Phong rú lên.
Nghe nói Trần Danh gia bị giội phân, lão phu nhân cùng Trần Nghiệp lại chửi bới một trận. Trần Nghiệp lại càng tức chết, Hồ lão ngũ như thế, là đánh mặt hắn nha.
Sắc mặt Trần A Quý cũng khó coi, đứng dậy nói: "Con đi xem một chút cữu của con trở lại chưa. Quá kỳ cục rồi, lại dùng hai chiêu này đến trên đầu thân thích."
Chỉ chốc lát sau, hắn lại cúi gằm đầu trở về, nói: "Cữu nương nói cữu con còn chưa có trở lại."
Hắn còn chưa nói hết, lão bà Hồ lão ngũ Giao thị còn quăng mặt với Trần A Quý, mắng: "Quản gia của ta người cũng không ở trong thôn, nhà nhị thúc của mày bị giội phân, hài tử nhà hắn bị bắt nạt, dựa vào cái gì nói là quản gia nhà ta làm? Chính mình đắc tội người ta, còn tìm lỗi người khác, thứ gì đâu!"
Mấy người đang nói, La tiểu quản sự thế nhưng đến.
Mấy người Trần Danh nhiệt tình mời hắn vào nhà.
La tiểu quản sự sờ sờ đầu Đại Bảo nói: "Bị hù dọa rồi? Đừng sợ, La đại thúc cho con chỗ dựa."
Đại Bảo lại chảy nước mắt, dùng tay áo xoa xoa nói: "Cảm ơn La đại thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.