Chương 373: Hai tầng lửa và băng
Tịch Mịch Thanh Tuyền
22/02/2022
Trần A Phúc nói: "Nàng ta từng bước một đi xuống, còn không phải là đang tìm chết?" Lại cười nói: "Nhưng mà, Trần Vũ Huy cũng không phải là đèn
đã cạn dầu, sức chiến đấu của nàng ta không thể yếu hơn Hà nhị, nói
không chừng có thể bắt lấy hắn cũng chưa biết chừng."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Miệng có cứng rắn đi nữa cũng không cứng rắn hơn quả đấm, Hà phủ về sau sẽ càng náo nhiệt." Lại xấu xa cười nói: "Ta vô tình tiến hành, còn làm bà mối, ghép hai người thích hợp nhất thành đôi rồi."
Trần A Phúc cười nói: "Trừ Trần Vũ Huy cùng lão phu nhân kia, không có người nào sẽ lĩnh tình chàng làm bà mối này."
Sở Lệnh Tuyên mổ Trần A Phúc một ngụm nói: "Thái độ của người khác ta không quan tâm, chỉ cần A Phúc lĩnh tình ta là được. Gả Nhị muội muội của nàng ra ngoài, nhà mẹ đẻ của nàng cuối cùng có thể thanh tĩnh rồi."
Nghĩ đến có người thu thập nha đầu hư hỏng kia, Trần A Phúc cũng có chút kích động nhỏ, lại mặc kệ Sở Lệnh Tuyên hồ nháo một hồi. Chỉ là động tĩnh huyên náo hơi lớn, đánh thức Lý ma ma.
Mấy ngày hôm trước Lý ma ma về nhà mình, nhưng hôm nay buổi tối bà trực đêm, nghe được động tĩnh liền từ phòng bên đi đến phía đông phòng, cách cửa phòng ngủ ho khan vài tiếng. Lại nhỏ giọng khuyên bảo Xuân Nguyệt trực đêm ở phòng bên: "Nghe được động tĩnh cũng không biết nhắc nhở đại nãi nãi một phen, nếu như đại nãi nãi thật sự có mệnh hệ gì, mấy hạ nhân hầu hạ chúng ta đều thoát không khỏi liên quan."
Hạ Nguyệt mắc cỡ mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nói gì.
Trần A Phúc đỏ mặt, thấp giọng oán trách Sở Lệnh Tuyên vài câu.
Sở Lệnh Tuyên mất hứng thấp giọng mắng: "Bà tử kia thật sự là phản lật trời, ngay cả đại gia cũng dám quản. Ta cũng đau lòng hài tử vậy, làm sao có thể không biết nặng nhẹ."
Nhưng sợ Trần A Phúc xấu hổ, cũng đành phải qua loa xong việc.
Ngày hôm sau là mùng bảy tháng bảy tiết khất xảo, Trần A Phúc sớm chuẩn bị châm, còn có dây nhỏ ngũ sắc, dạy Sở tiểu cô nương luyện tập xỏ kim.
Nhưng mà, Trần A Phúc cũng không mua Thất Khổng Châm lỗ kim nhỏ, loại châm này ngay cả người lớn cũng không dễ dàng xuyên qua, nàng cho tiểu cô nương luyện tập là châm lớn may chăn mền. Lí do nàng thoái thác là: "Trước dễ sau khó, trước bồi dưỡng lòng tự tin cho con bé."
Từ mấy ngày bắt đầu tiểu cô nương liền ngày ngày chăm chỉ luyện tập, còn thật có thể xuyên qua được, cao hứng không thôi, sẽ chờ khuya hôm nay có thể đối nguyệt xỏ kim.
Nhưng mà, buổi trưa liền bắt đầu mưa nhỏ giọt giọt tí tách. Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn lên rất cao, rất sợ ông trời không cho nàng cơ hội làm cô nương khéo léo.
Vừa mưa Lý Hiên cũng không vui, phải nói đến phủ thành nhóc liền liên tục không mấy vui vẻ, bởi vì nơi này không có khu vui chơi thiếu nhi.
Trần A Phúc kêu người ôm nhóc lên giường, lại để cho hai con chim cùng thật dài và ngắn ngủi cùng lên giường, bắt đầu kể chuyện xưa cho nhóc. Mà Truy Phong cùng Ào Ào thì nằm bên cạnh ở dưới giường gạch, chúng nó cũng không thích bên này, không rộng mở.
Tiểu tử thích nghe nhất chính là "bộ đồ mới địa chủ", mỗi lần đều cười khanh khách không ngừng. Sau khi kể xong, lại sẽ nói: "Còn muốn nghe."
Chuyện xưa này Hạ Nguyệt và Tiểu Mặc cũng biết, nhưng nhóc chỉ thích nghe Trần A Phúc kể.
Tiểu Lý Hiên cười một tiếng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng sẽ cười ra tiếng theo một lúc. Thật dài cùng ngắn ngủi cũng sẽ le đầu lưỡi cười, bộ dáng manh không chịu nổi.
Buổi chiều, Hồng Phong đến, là Giang thị cho nàng đi đến. Nàng nói cùng Trần A Phúc, sáng hôm nay Hà đại nhân cùng Hà phu nhân, Hà tiểu tướng quân cùng nhau bất chấp trời mưa đi Trần phủ, cầu hôn nhị cô nương.
Lần này, lại thỉnh Giao đại nhân đi làm thuyết khách.
Trừ Hà đại nhân mặt lộ vẻ vui mừng, sắc mặt Hà phu nhân cùng Hà tiểu tướng quân đều không được dễ coi lắm.
Trước khi lão gia đồng ý hôn sự, lại để cho người đi hỏi nhị cô nương, biết được nhị cô nương nguyện ý gả đi Hà gia, cũng liền đồng ý. Người hai nhà nói xong, ngày mười liền để người làm mai chính thức đến cửa làm mai.
Lão phu nhân nghe nói nhị cô nương phải gả tiến vào nhà Phó tổng binh, hậu sinh còn là một quan từ thất phẩm, người lớn lên lại vừa trắng nõn tuấn tú, rất là cao hứng. Thỉnh phu nhân đi sân nhỏ của bà, nói đây là hỉ sự trong phủ, kêu phu nhân cho bọn hạ nhân thêm một tháng lương, còn nói buổi tối xếp vài bàn chỗ ngồi ở trong viện của bà, thỉnh chủ tử đầy tớ cùng có thể diện đi uống rượu...
"Lão phu nhân đặc biệt nói, kêu đại cô nãi nãi mang cô gia, bọn nhỏ cùng đi uống rượu. Còn phân phó phu nhân, nhất định thỉnh một nhà đại cô nãi nãi đi." Hồng Phong nói.
Hồng Phong không dám nói là, lão phu nhân nhắc tới nhiều nhất là: "Nha đầu chết tiệt kia cho là mình tìm một nam nhân thật tốt, còn không phải là đi làm kế thất, nuôi con cho người khác. Huy nha đầu làm chính là nương tử chính đầu, đằng trước không có người, con trai trưởng đích nữ đều là nàng tựh mình sinh. Nhất định phải mời nha đầu chết tiệt kia đến ăn cơm, tức chết nó..."
Cho dù Hồng Phong không nói, Trần A Phúc cũng có thể đoán được đại khái. Nàng buồn cười không thôi, lão phu nhân vừa ác độc lại thiển cận, như thế nào sẽ dưỡng được đứa bé Trần Thế Anh ngoan như thế. Ngẫm lại vẫn là nương Vương thị lập được công lao hãn mã, nếu để lão phu nhân kia một tay nuôi lớn Trần Thế Anh, Trần Thế Anh sẽ biến thành cái dạng gì quả thật nói không chính xác.
Trần A Phúc lại không muốn đi tham gia náo nhiệt, lại không muốn nhìn thấy sắc mặt hai người kia. Cười nói: "Em trở về nói cùng lão phu nhân cùng nhị cô nương, ta cùng đại gia nhà ta chúc mừng nhị cô nương như nguyện tìm một con rể tốt, chỉ là ta hiện tại thân thể nặng nề, không tốt khắp nơi đi. Chờ ngày đại hỉ nhị cô nương, chúng ta nhất định sẽ cả nhà đi chúc mừng."
Cho người đưa Hồng Phong đi, Trần A Phúc có chút buồn cười, lão phu nhân kia đắc ý, cùng Hà phủ tức giận hẳn là hai tầng lửa và băng đi.
Đặc biệt là Hà Lâm Sinh, hắn biết rõ mình bị Sở Lệnh Tuyên tính kế, còn ngây ngốc gấp gáp chui vào, không biết rõ sẽ tức thành cái dạng gì.
Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn, cười nói cho Sở lão gia tử cùng Trần A Phúc bộ dáng hổn hển của Hà Phó Tổng Binh cùng Hà Lâm Sinh khi thấy hắn.
Hà Phó Tổng Binh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nghe Lâm Sinh nói hắn xuống nước cứu người là Sở đại nhân ra đại lực, cảm ơn, hảo ý của ngươi chúng ta sẽ liên tục nhớ kỹ."
Sở Lệnh Tuyên ôm quyền cười nói: "Lâm đại nhân khách khí, Lâm tiểu tướng quân võ nghệ cao cường, lại nhân tài xuất chúng, có thể làm anh em đồng hao cùng hắn, ta cũng rất là cao hứng cùng vinh hạnh."
Hà Lâm Sinh nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên không e ngại nói như vậy với lão tử hắn, thật sự là phẩm cấp bọn họ chênh lệch quá nhiều. Hắn giận mà không dám nói gì, chỉ là bóp quả đấm đến vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt.
Sở Lệnh Tuyên chụp vỗ vai hắn nói: "Ngày hôm qua là ta nhìn lầm, vẫn cho là rơi xuống nước là Tam di Nhạc gia của ta, kết quả lại là Nhị di. Nhưng mà Nhị di không tồi, mặc dù là thứ nữ, nhưng tính tình hào sảng, khí khái không thua nam nhi. Ta tốt, Hà tiểu tướng quân cũng đừng quên."
Hà Lâm Sinh tức giận đến ôm quyền nói: "Sở tướng quân tốt, ta sẽ ghi khắc cả đời."
Nghe Sở Lệnh Tuyên nói, chọc cho Sở lão gia tử cùng Trần A Phúc vui vẻ, lão gia tử còn uống nhiều một ly rượu.
Trời mưa hai ngày hai đêm, là ở buổi chiều ngày chín mới dừng lại. Sau cơn mưa thời tiết không chỉ không lạnh mau xuống, còn vừa nóng lại ẩm ướt, rất là không thoải mái.
Ngày mười tháng bảy, ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây.
Ngày này là ngày vui Hà gia thỉnh người làm mai đi Trần gia làm mai, cũng là ngày Sở gia mời khách. Bọn họ lần này thỉnh một nhà Giao đại công tử Giao tướng quân, một nhà Tần tướng quân, một nhà Lưu tướng quân, mấy nam nhân này là bằng hữu tốt nhất của Sở Lệnh Tuyên chơi được ở phủ Định Châu.
Nam nhân mấy nhà này chưa thấy qua Cửu hoàng tử hai lần, căn bản không thể nào nhìn ra Đại Bảo cùng Cửu hoàng tử lớn lên giống, cho nên Sở Lệnh Tuyên cũng không sợ bọn họ gặp Đại Bảo.
Hết chương 373.
Sở Lệnh Tuyên nói: "Miệng có cứng rắn đi nữa cũng không cứng rắn hơn quả đấm, Hà phủ về sau sẽ càng náo nhiệt." Lại xấu xa cười nói: "Ta vô tình tiến hành, còn làm bà mối, ghép hai người thích hợp nhất thành đôi rồi."
Trần A Phúc cười nói: "Trừ Trần Vũ Huy cùng lão phu nhân kia, không có người nào sẽ lĩnh tình chàng làm bà mối này."
Sở Lệnh Tuyên mổ Trần A Phúc một ngụm nói: "Thái độ của người khác ta không quan tâm, chỉ cần A Phúc lĩnh tình ta là được. Gả Nhị muội muội của nàng ra ngoài, nhà mẹ đẻ của nàng cuối cùng có thể thanh tĩnh rồi."
Nghĩ đến có người thu thập nha đầu hư hỏng kia, Trần A Phúc cũng có chút kích động nhỏ, lại mặc kệ Sở Lệnh Tuyên hồ nháo một hồi. Chỉ là động tĩnh huyên náo hơi lớn, đánh thức Lý ma ma.
Mấy ngày hôm trước Lý ma ma về nhà mình, nhưng hôm nay buổi tối bà trực đêm, nghe được động tĩnh liền từ phòng bên đi đến phía đông phòng, cách cửa phòng ngủ ho khan vài tiếng. Lại nhỏ giọng khuyên bảo Xuân Nguyệt trực đêm ở phòng bên: "Nghe được động tĩnh cũng không biết nhắc nhở đại nãi nãi một phen, nếu như đại nãi nãi thật sự có mệnh hệ gì, mấy hạ nhân hầu hạ chúng ta đều thoát không khỏi liên quan."
Hạ Nguyệt mắc cỡ mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nói gì.
Trần A Phúc đỏ mặt, thấp giọng oán trách Sở Lệnh Tuyên vài câu.
Sở Lệnh Tuyên mất hứng thấp giọng mắng: "Bà tử kia thật sự là phản lật trời, ngay cả đại gia cũng dám quản. Ta cũng đau lòng hài tử vậy, làm sao có thể không biết nặng nhẹ."
Nhưng sợ Trần A Phúc xấu hổ, cũng đành phải qua loa xong việc.
Ngày hôm sau là mùng bảy tháng bảy tiết khất xảo, Trần A Phúc sớm chuẩn bị châm, còn có dây nhỏ ngũ sắc, dạy Sở tiểu cô nương luyện tập xỏ kim.
Nhưng mà, Trần A Phúc cũng không mua Thất Khổng Châm lỗ kim nhỏ, loại châm này ngay cả người lớn cũng không dễ dàng xuyên qua, nàng cho tiểu cô nương luyện tập là châm lớn may chăn mền. Lí do nàng thoái thác là: "Trước dễ sau khó, trước bồi dưỡng lòng tự tin cho con bé."
Từ mấy ngày bắt đầu tiểu cô nương liền ngày ngày chăm chỉ luyện tập, còn thật có thể xuyên qua được, cao hứng không thôi, sẽ chờ khuya hôm nay có thể đối nguyệt xỏ kim.
Nhưng mà, buổi trưa liền bắt đầu mưa nhỏ giọt giọt tí tách. Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn lên rất cao, rất sợ ông trời không cho nàng cơ hội làm cô nương khéo léo.
Vừa mưa Lý Hiên cũng không vui, phải nói đến phủ thành nhóc liền liên tục không mấy vui vẻ, bởi vì nơi này không có khu vui chơi thiếu nhi.
Trần A Phúc kêu người ôm nhóc lên giường, lại để cho hai con chim cùng thật dài và ngắn ngủi cùng lên giường, bắt đầu kể chuyện xưa cho nhóc. Mà Truy Phong cùng Ào Ào thì nằm bên cạnh ở dưới giường gạch, chúng nó cũng không thích bên này, không rộng mở.
Tiểu tử thích nghe nhất chính là "bộ đồ mới địa chủ", mỗi lần đều cười khanh khách không ngừng. Sau khi kể xong, lại sẽ nói: "Còn muốn nghe."
Chuyện xưa này Hạ Nguyệt và Tiểu Mặc cũng biết, nhưng nhóc chỉ thích nghe Trần A Phúc kể.
Tiểu Lý Hiên cười một tiếng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng sẽ cười ra tiếng theo một lúc. Thật dài cùng ngắn ngủi cũng sẽ le đầu lưỡi cười, bộ dáng manh không chịu nổi.
Buổi chiều, Hồng Phong đến, là Giang thị cho nàng đi đến. Nàng nói cùng Trần A Phúc, sáng hôm nay Hà đại nhân cùng Hà phu nhân, Hà tiểu tướng quân cùng nhau bất chấp trời mưa đi Trần phủ, cầu hôn nhị cô nương.
Lần này, lại thỉnh Giao đại nhân đi làm thuyết khách.
Trừ Hà đại nhân mặt lộ vẻ vui mừng, sắc mặt Hà phu nhân cùng Hà tiểu tướng quân đều không được dễ coi lắm.
Trước khi lão gia đồng ý hôn sự, lại để cho người đi hỏi nhị cô nương, biết được nhị cô nương nguyện ý gả đi Hà gia, cũng liền đồng ý. Người hai nhà nói xong, ngày mười liền để người làm mai chính thức đến cửa làm mai.
Lão phu nhân nghe nói nhị cô nương phải gả tiến vào nhà Phó tổng binh, hậu sinh còn là một quan từ thất phẩm, người lớn lên lại vừa trắng nõn tuấn tú, rất là cao hứng. Thỉnh phu nhân đi sân nhỏ của bà, nói đây là hỉ sự trong phủ, kêu phu nhân cho bọn hạ nhân thêm một tháng lương, còn nói buổi tối xếp vài bàn chỗ ngồi ở trong viện của bà, thỉnh chủ tử đầy tớ cùng có thể diện đi uống rượu...
"Lão phu nhân đặc biệt nói, kêu đại cô nãi nãi mang cô gia, bọn nhỏ cùng đi uống rượu. Còn phân phó phu nhân, nhất định thỉnh một nhà đại cô nãi nãi đi." Hồng Phong nói.
Hồng Phong không dám nói là, lão phu nhân nhắc tới nhiều nhất là: "Nha đầu chết tiệt kia cho là mình tìm một nam nhân thật tốt, còn không phải là đi làm kế thất, nuôi con cho người khác. Huy nha đầu làm chính là nương tử chính đầu, đằng trước không có người, con trai trưởng đích nữ đều là nàng tựh mình sinh. Nhất định phải mời nha đầu chết tiệt kia đến ăn cơm, tức chết nó..."
Cho dù Hồng Phong không nói, Trần A Phúc cũng có thể đoán được đại khái. Nàng buồn cười không thôi, lão phu nhân vừa ác độc lại thiển cận, như thế nào sẽ dưỡng được đứa bé Trần Thế Anh ngoan như thế. Ngẫm lại vẫn là nương Vương thị lập được công lao hãn mã, nếu để lão phu nhân kia một tay nuôi lớn Trần Thế Anh, Trần Thế Anh sẽ biến thành cái dạng gì quả thật nói không chính xác.
Trần A Phúc lại không muốn đi tham gia náo nhiệt, lại không muốn nhìn thấy sắc mặt hai người kia. Cười nói: "Em trở về nói cùng lão phu nhân cùng nhị cô nương, ta cùng đại gia nhà ta chúc mừng nhị cô nương như nguyện tìm một con rể tốt, chỉ là ta hiện tại thân thể nặng nề, không tốt khắp nơi đi. Chờ ngày đại hỉ nhị cô nương, chúng ta nhất định sẽ cả nhà đi chúc mừng."
Cho người đưa Hồng Phong đi, Trần A Phúc có chút buồn cười, lão phu nhân kia đắc ý, cùng Hà phủ tức giận hẳn là hai tầng lửa và băng đi.
Đặc biệt là Hà Lâm Sinh, hắn biết rõ mình bị Sở Lệnh Tuyên tính kế, còn ngây ngốc gấp gáp chui vào, không biết rõ sẽ tức thành cái dạng gì.
Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn, cười nói cho Sở lão gia tử cùng Trần A Phúc bộ dáng hổn hển của Hà Phó Tổng Binh cùng Hà Lâm Sinh khi thấy hắn.
Hà Phó Tổng Binh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nghe Lâm Sinh nói hắn xuống nước cứu người là Sở đại nhân ra đại lực, cảm ơn, hảo ý của ngươi chúng ta sẽ liên tục nhớ kỹ."
Sở Lệnh Tuyên ôm quyền cười nói: "Lâm đại nhân khách khí, Lâm tiểu tướng quân võ nghệ cao cường, lại nhân tài xuất chúng, có thể làm anh em đồng hao cùng hắn, ta cũng rất là cao hứng cùng vinh hạnh."
Hà Lâm Sinh nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên không e ngại nói như vậy với lão tử hắn, thật sự là phẩm cấp bọn họ chênh lệch quá nhiều. Hắn giận mà không dám nói gì, chỉ là bóp quả đấm đến vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt.
Sở Lệnh Tuyên chụp vỗ vai hắn nói: "Ngày hôm qua là ta nhìn lầm, vẫn cho là rơi xuống nước là Tam di Nhạc gia của ta, kết quả lại là Nhị di. Nhưng mà Nhị di không tồi, mặc dù là thứ nữ, nhưng tính tình hào sảng, khí khái không thua nam nhi. Ta tốt, Hà tiểu tướng quân cũng đừng quên."
Hà Lâm Sinh tức giận đến ôm quyền nói: "Sở tướng quân tốt, ta sẽ ghi khắc cả đời."
Nghe Sở Lệnh Tuyên nói, chọc cho Sở lão gia tử cùng Trần A Phúc vui vẻ, lão gia tử còn uống nhiều một ly rượu.
Trời mưa hai ngày hai đêm, là ở buổi chiều ngày chín mới dừng lại. Sau cơn mưa thời tiết không chỉ không lạnh mau xuống, còn vừa nóng lại ẩm ướt, rất là không thoải mái.
Ngày mười tháng bảy, ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây.
Ngày này là ngày vui Hà gia thỉnh người làm mai đi Trần gia làm mai, cũng là ngày Sở gia mời khách. Bọn họ lần này thỉnh một nhà Giao đại công tử Giao tướng quân, một nhà Tần tướng quân, một nhà Lưu tướng quân, mấy nam nhân này là bằng hữu tốt nhất của Sở Lệnh Tuyên chơi được ở phủ Định Châu.
Nam nhân mấy nhà này chưa thấy qua Cửu hoàng tử hai lần, căn bản không thể nào nhìn ra Đại Bảo cùng Cửu hoàng tử lớn lên giống, cho nên Sở Lệnh Tuyên cũng không sợ bọn họ gặp Đại Bảo.
Hết chương 373.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.