Nông Kiều Có Phúc

Chương 327: Không biết xấu hổ

Tịch Mịch Thanh Tuyền

25/01/2022

Trông thấy mấy nam nhân hung thần ác sát trừng mắt mình, Ngô bà tử vẫn còn có chút sợ, nhưng vừa nghĩ mình là mẹ vợ Vương Thành, sao phải sợ? Bà ta vốn là xảo trá ngang ngược, nghĩ thông suốt một điểm này, bỗng chốc lưng thẳng tắp, the thé nói: "Ta chính là nhạc mẫu cữu lão gia các ngươi, cũng chính là trưởng bối đại nãi nãi nhà các ngươi. Đắc tội ta, chính là đắc tội cữu lão gia các ngươi, cũng là đắc tội đại nãi nãi nhà ngươi."

Những hộ vệ này là biết nhìn ánh mắt người khác nhất, nha đầu tâm phúc đại nãi nãi không muốn gặp bà tử này, thấy rõ là ý tứ đại nãi nãi. Phun nói: "Ta hừ, chỉ bằng ngươi một bà tử nông thôn, còn dám đảm đương trưởng bối đại nãi nãi nhà ta. Ngươi có biết hay không, đại nãi nãi nhà ta chính là ngự phong cáo mệnh phu nhân, ngươi cũng xứng! Đi, đi, không nên quấy rầy đại nãi nãi nhà ta thanh tĩnh."

Ngô lão phu nhân vừa nghe lai lịch lớn như thế, càng muốn nịnh bợ khách quý thật tốt.

Lúc này, Vương Thành cùng Lý ma ma đi ra.

Ngô lão phu nhân vừa nhìn Vương Thành, liền hô lên: "A, con rể, ngươi cũng chịu đi ra. Mau để cho cháu ngoại gái của ngươi đi nhà ta, túp lều chỗ nhà ngươi, làm sao có thể chiêu đãi cáo mệnh phu nhân."

Vương thành nhìn Ngô lão phu nhân một cái, nói: "Nhạc mẫu, đi thôi, nên về nhà của ngài đi." Hắn sải bước đi ra ngoài cửa.

Ngô lão phu nhân nhìn thấy chỉ có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đi theo Vương Thành. Mặc dù phụ nhân này cũng đeo vàng đội bạc, nhưng bà ta biết rõ khẳng định không phải là thân thích Vương Thành, tuổi không giống.

Vì muốn lưu một ấn tượng tốt cho cáo mệnh phu nhân trong phòng, bà ta hào sảng lớn tiếng nói: "Như thế nào chỉ đi mấy người này? Cháu ngoại gái cảu ngươi đâu? Nhất định phải thỉnh nàng đi. Cũng gọi khuê nữ ta, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái đi, hai con khỉ nhỏ kia tựa như trùng thèm ăn mọc trong cổ họng, thèm ăn thịt thèm ăn chết, hôm nay để tụi nó ăn no một bữa."

Vương Thành đã đi đến cửa, hắn quay đầu lại nói với Ngô lão phu nhân: "Cháu ngoại gái của ta cũng không muốn đi, mấy mẹ con tiểu đệ cũng không đi. Cháu ngoại gái của ta mua rất nhiều thịt, đủ bọn họ ăn. Ta đi nhà nhạc mẫu gia trả lượng bạc, hai nhà chúng ta cuối cùng thanh toán xong, nương tiểu đệ cuối cùng không cần lại làm việc thêu thùa nữa."

Vừa nghĩ tới cuối cùng cũng thanh toán xong với lão Ngô gia, trong lòng Vương Thành một mảnh thoải mái, nhưng nghĩ đến tức phụ bệnh, lại khổ sở không thôi.

Trong lòng Ngô lão phu nhân trầm xuống, con rể không chỉ không cho nhà mình trèo cao khách quý, còn muốn thanh toán xong cùng nhà mình, cái này không giống với bản thân và lão nhân kỳ vọng. Nóng nảy, vội vàng nói: "Ta nói con rể, ngươi leo lên người địa vị cao, cũng không thể không để khuê nữ ta hiếu kính nương lão tử nó chứ. Vì sao kêu thanh toán xong? Vì sao kêu thanh toán xong? Lời này nói thật rất không lương tâm."

Vương Thành khổ sở nói: "Đại phu trong kinh thành đang xem bệnh cho nàng tiểu đệ, đại phu nói nàng bởi vì ngày ở cữ mệt nhọc, không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bị bệnh lao. Nếu như lại không cẩn thận trị liệu, sống không quá hai năm." Nói đến đây, thanh âm của hắn cũng có chút nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Các ngươi bán khuê nữ một trăm lượng bạc, còn muốn thêm lợi tức, tổng cộng một trăm hai mươi sáu lượng bạc. Khuê nữ của bà làm việc thêu thùa làm đến con mắt cũng sắp mù rồi, ngày ở cữ cũng không dám nghỉ ... Đại phu nói, nàng không thể lại làm việc thêu thùa nữa."

Nhóm hương nhân vây quanh ở ngoài tường hàng rào đều nghe thấy Vương Thành nói, bọn họ cũng biết rõ chuyện hai nhà này, bảy miệng tám lời nghị luận.

"Lão Ngô gia quá không phải thứ gì, làm sao có thể bức khuê nữ nhà mình như vậy đây? Bán khuê nữ một trăm lượng bạc cũng ngoan độc rồi, còn muốn thêm lợi tức. Dù là khuê nữ, cũng là hài tử nhà mình nha."



"Bọn họ không nhẫn tâm, làm sao cất nhà ngói lớn, làm sao mua nhiều đất như vậy? Đền bù một khuê nữ, nuôi một đám người, quá lời."

"Đâu chỉ là nuôi cả một nhà, là nuôi người mấy đời của cả gia đình! Mười mấy người không làm việc gì cả, chỉ chờ khuê nữ này cầm bạc về nhà."

"Đại nha là khuê nữ thật tốt, thông minh, khéo tay, có bản lĩnh làm công việc cho thêu phường Thủy Linh Lung, tăng thể diện cho cô nương thôn ta bao nhiêu. Nếu như lão Ngô gia đối đãi nàng thật tốt, không nên ép căng đến như vậy, không biết chừng có thể thêu ra bức tranh thêu thật tốt. Chậc chậc, đáng tiếc." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

...

Ngô lão phu nhân nghe nói khuê nữ không thể làm việc thêu thùa nữa, lại không hiểu rõ. Bà ta cũng bất chấp cái gì khách quý hay không khách quý, lớn tiếng nói: "Khuê nữ ta làm sao có thể không thể làm việc thêu thùa! Con rể, lúc trước vốn là để đại nha ta tự chải đầu, ngươi vừa ý nàng đến cửa cầu hôn, ta cùng lão nhân mới thành toàn các ngươi, sao ngươi có thể vong ân bội nghĩa? Nói cho ngươi biết, khuê nữ ta là học tay nghề tốt với bà nội nàng ở nhà mẹ đẻ, tay nghề là Ngô gia ta. Người gả vào nhà ngươi, tay nghề nhưng vẫn là nhà mẹ đẻ."

Còn có người không biết xấu hổ như thế, Lý ma ma hận không thể đánh bà ta hai bạt tai. Tiến lên quát lên: "Thiên hạ lại có cha mẹ nhẫn tâm như thế, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, thế nhưng để con gái ruột tự làm nữ chải đầu. Thiên hạ còn có mẹ vợ ngang ngược bá đạo như thế, lại có thể nói ra ngụy biện 'người gả đi nhà chồng, tay nghề lại muốn lưu ở nhà mẹ đẻ'. Nói câu cửa miệng, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó. Cữu phu nhân gả cho cữu lão gia, chính là người của Vương gia, tất cả của nàng chính là nhà chồng, không liên can nhà mẹ đẻ. Làm sao có thể người gả đi nhà chồng, tay nghề còn thuộc về nhà mẹ đẻ chứ, chẳng lẽ muốn chặt tay lưu ở nhà mẹ đẻ? Chậc chậc, ta hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!"

La Nguyên cũng theo tới, hắn nói: "Lý ma ma, không cần phí miệng lưỡi cùng bà tử hư hỏng tham lam này. Kêu Lý Chính Cửu Lí thôn tới, cùng đi lão Ngô gia thanh toán nợ nần. Nếu như lão Ngô gia không muốn, liền trực tiếp đi huyện nha, thỉnh Huyện thái gia quyết đoán. Để thanh thiên đại lão gia xem một chút, trong hắn quản lý, còn có điêu dân không để ý lý pháp không biết xấu hổ dạng này." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Vương tiểu đệ xung phong nhận việc dẫn người đi tìm Lý Chính.

Ngô lão phu nhân lại đi lôi kéo Vương Thành, the thé khóc ròng nói: "Con rể, ngươi có thân thích phú quý, cũng nên lôi kéo Nhạc gia mới đúng chứ. Sao ngươi có thể ỷ thế hiếp người, nghĩ tới phủi bỏ quan hệ hai nhà chúng ta đây..."

Hai người bà tử đi qua đẩy bà ta ra, mắng: "Nếu như ngươi lại dám động tay động chân lôi kéo cữu lão gia, chúng ta liền không khách khí."

Ngô lão phu nhân ngồi dưới đất khóc lớn lên.

Vương Thành nghe Ngô lão thái nói, thương tâm không thôi, thì ra bọn họ là dự định tức phụ của mình cung cấp nuôi dưỡng bọn họ cả đời. Hắn không để ý Ngô lão thái, chắp tay nói với người vây xem: "Một nhà Vương mỗ sống ở trong thôn chín năm. Vương mỗ không có thân nhân, lại không thường ở nhà, thê tử trai gái nhận được láng giềng chiếu ứng."

Nói xong, Vương Thành lại cung khom người với bọn họ. Hắn thủy chung nghĩ không ra, mệnh mình vì sao như vậy khổ, thân cha mẹ kế, cha mẹ nuôi đối với mình không tốt, ngay cả cha mẹ vợ đều như vậy... Còn may tìm được tỷ tỷ, lại có cháu gái ngoại.

Hà Lý Chính đi theo Vương tiểu đệ đi đến Vương gia, trên đường đã nghe Vương tiểu đệ nói qua. Hắn trước ôm quyền cười nói cùng vài người hộ vệ trong sân: "Nhà ta cách khá xa, không biết rõ khách quý đến Vương gia. Thất kính, thất kính." Nhíu mày nhìn Ngô lão thái mấy lần, lại nói: "Khiến mấy vị đại gia chê cười, lão Ngô gia trừ nương tử Ngô đại là người tốt ra, những người khác hết ăn lại nằm xách không rõ. Ngay bây giờ ta sẽ đi Ngô gia, chuyện hai nhà bọn họ ta cũng rõ ràng, ta làm chứng kiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Kiều Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook