Chương 69: Không nhục sứ mạng
Tịch Mịch Thanh Tuyền
13/07/2021
Vương thị đỏ mặt nói: "Sa tanh màu lam cắt hết cho đại bá cùng Đại Hổ, miễn cưỡng cho quản gia nhà ta cùng A Lộc, Đại Bảo mỗi người một khối, không nhiều. Sa tanh màu nâu nhạt cắt cho các người một bộ rồi, ta cắt một bộ, chỉ còn lại hai thước, cũng chỉ đủ làm kiện áo thu hoặc là áo khoác ngoài cho A Phúc."
Lời nói này cũng là Trần A Phúc dạy bà nói, chính là để Hồ thị biết rõ nhị phòng cũng muốn một người làm một bộ, không có đạo lý đồ của nhà mình chỉ có thể làm cho đại phòng.
Hồ thị còn nói: "Không phải là còn có sa tanh màu trắng sao? Cắt vài thước cho A Cúc chúng ta làm quần áo trong quần trong, vừa vặn đồng bộ cùng áo khoác ngoài màu nâu."
Trần A Cúc lại có hy vọng, vội vàng quay đầu lại treo nước mắt nói: "Còn có thể làm váy dài, thêu hoa lên thì dễ xem được ngay. Ta đi thị trấn thì nhìn thấy tiểu thư người nhà có tiền mặc váy như thế."
Vương thị lại lắc đầu nói: "Sa tanh màu trắng dùng nhiều, chỉ còn hai khối vải lẻ nhỏ, không đủ may xiêm y cùng váy."
Trần Danh nghe thấy thê tử nói như thế, mặt đỏ cúi đầu, mấy lời nói này đều là trước khi bọn họ đi A Phúc giao phó. Cái nha đầu kia, làm sao nàng biết rõ Hồ thị cùng A Cúc sẽ phải làm như vậy?
Trần A Cúc vốn là có một tia hy vọng, nghe nói không có, lại quay mặt đi tiếp tục khóc.
Hồ thị đau lòng khuê nữ, lại mày dạn mặt dày nói: "A Phúc lập nữ hộ, cũng không vội mà làm mai, vậy lấy mấy thước kia của nó cho A Cúc chúng ta đi."
Trần A Quý sớm đỏ mặt xấu hổ, lớn tiếng quát: "Nương, muội muội yêu thích, A Phúc người ta cũng là cô nương gia, cũng yêu thích, dựa vào cái gì người ta không mặc, đều cho khuê nữ của người mặc hả. Người ta đã cho nhà chúng ta nhiều như thế, ta cũng thẹn thùng, vì sao người còn có thể đòi hỏi. Lại nói, người không thể lại yêu thương tiểu muội như thế, nếu không về sau nó chính là phải thua thiệt."
Trần A Quý tính tình chịu khó, lời nói rất ít, hôm nay quả thật nhịn không được mà nói lão nương của mình trước mặt mọi người.
Mặt Trần Nghiệp sớm đã xấu hổ đỏ thẫm giống như con tôm luộc, có thể nói đã chấn kinh có một chút không phản ứng kịp. Hắn có thể đoán được tức phụ của mình sẽ ám hiệu nhị phòng tam phòng, để bọn họ không nên quên ca tẩu lúc trước trả giá, thời điểm nên hiếu kính phải hiếu kính. Ở trong đầu hắn, đó cũng chỉ giới hạn ở ám hiệu. Nhưng tuyệt không nghĩ tới bà ta sẽ không biết xấu hổ đòi hỏi như vậy, hơn nữa từng bước ép sát. Nhị phòng đã nói không có dư thừa, bà ta thế nhưng còn liếm mặt muốn đòi sa tanh còn sót lại của người ta đi qua. Quá phận!
Hắn cảm giác thể diện của mình đã mất hết, tức giận đến con mắt trợn trừng, đứng dậy lôi Hồ thị lảo đảo một cái, quăng mấy bạt ta cho mụ. Trần A Quý vội vàng ngăn hắn lại, Trần Danh cũng đi kéo hắn ngồi xuống.
Trần Nghiệp ngồi ở trên giường chỉ Hồ thị mắng to: "Khuê nữ của bà đòi như vậy, thì bà đưa sa tanh của mình cho nó. Mụ đàn bà thối lòng tham, đòi người ta nhiều như vậy còn không biết dừng, còn đòi đến người ta đều phải lấy hết qua. Cái thứ kiến thức hạn hẹp, lão tử đều bị bà làm mất mặt tận nhà ngoại." Nói xong lại nghĩ tới muốn đi đánh người, bị Trần Danh liều mạng giữ chặt.
Hồ thị mới vừa rồi bị tiểu khuê nữ huyên náo hoảng hốt, đã quên che giấu trước mặt trượng phu nhi tử. Thấy trượng phu tức giận, nhi tử cũng nói lời nói, hù dọa không dám làm ầm ĩ. Liền ngồi xuống lau nước mắt, lại bắt đầu càu nhàu mụ gả lại đây lo liệu việc nhà giống như gì, hiếu thuận lão nhân, hầu hạ tiểu thúc, ủy khuất đến không thôi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần lão thái trừng mắt liếc Hồ thị nói: "Mày bớt khóc lóc nỉ non ở chỗ đó, lo liệu việc nhà, hiếu thuận lão nhân, chiếu cố tiểu thúc là bổn phận mày làm tức phụ, tức phụ nhà ai mà không làm như thế. Đại nhi của ta nói đúng, khuê nữ của mày đòi, sao mày không đưa sa tanh của mình cho nó, dựa vào cái gì đòi A Phúc người ta? Khuê nữ đều bị mày dạy hư." Lại uy hiếp nói: "Ta còn nói cho mày biết, không được phép lại đánh chủ ý mấy khối sa tanh kia của nhà lão Nhị. Nếu như mày còn dám đi đòi, ta biết thì không đáp ứng, còn sẽ nói cho đại nhi của ta."
Lão phu nhân nói khiến Trần Nghiệp lại đỏ mặt, trừng tròng mắt quát với Hồ thị: "Lời nương nói có nghe hay không? Nếu như bà dám cõng danh ta làm chuyện không biết xấu hổ, xem ta thu thập bà như thế nào."
Hồ thị ủy khuất nói: "Ta thời điểm nào thì lén lút qua nhà nhị thúc gia đòi này nọ? Thật sự là oan uổng. Ta đây cũng là lần đầu tiên không giữ thể diện, đều là A Cúc khóc làm tâm ta loạn, nghĩ tới tiểu nương tử thích đẹp... Quản gia cũng đừng nóng giận, về sau ta lại không làm chuyện như vậy."
Trần Nghiệp hừ lạnh nói: "Lời nói này bà phải nhớ kỹ cho ta." Thấy tiểu khuê nữ còn đang khóc nháo, cau mày nói: "A Cúc phải dạy bảo thật kỹ vào, cũng mười hai tuổi rồi, còn không hiểu chuyện như thế, cái gì cũng muốn tranh giành. Không phải một khối sa tanh sao, cầm khối kia của ta đi. Ta một nông dân tráng hán xuống đất, mặc sa tanh cũng là lãng phí."
Trần lão thái không tán thành nói: "Đại nhi không thể phóng túng bọn nó như thế. Cho con thì con mặc, con lớn tuổi như vậy rồi, lại vất vả như thế, cũng nên làm kiện xiêm y sa tanh mà mặc. A Cúc làm một cái áo khoác ngoài hoặc là váy cũng đủ, nó còn nhỏ, về sau có thời điểm mặc xiêm y sa tanh."
Vương thị sau khi trở lại còn đang tức giận, nói: "Chúng ta đi tặng lễ, còn phải xem mẹ con hai nhà đó khóc lóc nước mắt nước mũi, giống như chúng ta cưỡng bức nhà hắn, thật là làm cho người tức giận. A Cúc bị đại tẩu dạy, cùng một cái đức hạnh như bà ta." Lại nói: "Lấy không tốt, khối sa tanh kia của đại bá thật có khả năng cho A Cúc hoặc là lão Hồ gia. Đến thời điểm, đại tẩu lại sẽ vì đại bá kêu oan trước mặt chúng ta, đệ đệ đều được mặc xiêm y sa tanh, đại ca mệt gần chết vẫn còn không được mặc. Chàng nói ta có bao nhiêu oan uổng."
Trần Danh lắc đầu thở dài nói: "Đại ca là người tốt như vậy, vì sao tức phụ cùng khuê nữ... Còn may A Quý và A Lan không tệ."
Trần A Phúc thầm vui không thôi, khối hồng sa tanh kia quả thật không có nhục sứ mạng. Nói: "Cha trông thấy đi? Đại bá nương cùng Trần A Cúc chính là lòng tham như thế. Thứ con và nương kiếm được, cho bọn họ nhiều như vậy còn ngại không đủ, còn muốn đòi toàn bộ đi, thậm chí không cho chúng ta giữ lại một cây vải nhỏ." Lại xấu xa nói: "Cha, cha xem đại bá phóng túng tức phụ khuê nữ của hắn bao nhiêu nha. Chỉ cần đại bá nương yếu ớt phục tùng, Trần A Cúc làm ầm ĩ một cái, thì cái gì cũng cho bọn họ. Cha cũng không thể vì toàn bộ tình cảm đại bá, để cho thê nhi của cha trơ mắt nhìn thê nhi đại bá qua ngày tốt lành, còn mình thì lại không mặc áo không kịp ăn thịt đi? Ân tình đại bá chúng ta đều nhớ kỹ, cũng sẽ báo đáp, cũng không phải dung túng đại bá nương cùng Trần A Cúc như thế."
Trần Danh thở dài, gật gật đầu.
Quả táo trong nhà cũ chín. Năm xưa một ít quả táo là một khoản thu nhập xa xỉ của nhị phòng, năm nay cũng không cần phải bán lấy tiền nữa, đưa một ít cho bằng hữu thân thích, còn dư lại phơi khô, tự mình ăn.
Một buổi hôm nay, người Trần gia đều ở trong đông phòng vừa ăn quả táo vừa nói cười, Vương thị lấy ra công việc bên trong.
Ngày mai là mười ba tháng tám, Vương thị đi thị trấn giao việc thêu thùa đồng thời, muốn lấy thêm một ít việc trở về làm. Còn muốn mua một ít bánh trung thu cùng trái cây, tết Trung thu ăn. Bánh trung thu là xa xỉ phẩm cái nhà này chưa từng mua qua, A Lộc cùng Đại Bảo nghe, cao hứng đến hoan hô lên.
Trần A Phúc cũng muốn đi thị trấn một chuyến, nàng muốn làm con rối gà nhỏ cùng con rối Lão Hổ, con rối chó nhỏ cầm đi thêu lâu xem một chút. Nếu như bọn họ vừa ý, cũng có thể bán chút tiền lẻ.
Vương thị đề nghị: "Mùng chín tháng sau, A Lộc ở y quán Thiên Kim nối xương cũng đầy hai tháng, đại phu để cho chúng ta khi đó đi kiểm tra. Không bằng A Phúc đi theo chúng ta đi phủ thành, thêu phường phủ thành có lẽ giá tiền còn có thể cao một chút. Chưởng quỹ thêu phường chúng ta có chút keo kiệt, ta lại không dám nói giá với nàng ta."
Lời nói này cũng là Trần A Phúc dạy bà nói, chính là để Hồ thị biết rõ nhị phòng cũng muốn một người làm một bộ, không có đạo lý đồ của nhà mình chỉ có thể làm cho đại phòng.
Hồ thị còn nói: "Không phải là còn có sa tanh màu trắng sao? Cắt vài thước cho A Cúc chúng ta làm quần áo trong quần trong, vừa vặn đồng bộ cùng áo khoác ngoài màu nâu."
Trần A Cúc lại có hy vọng, vội vàng quay đầu lại treo nước mắt nói: "Còn có thể làm váy dài, thêu hoa lên thì dễ xem được ngay. Ta đi thị trấn thì nhìn thấy tiểu thư người nhà có tiền mặc váy như thế."
Vương thị lại lắc đầu nói: "Sa tanh màu trắng dùng nhiều, chỉ còn hai khối vải lẻ nhỏ, không đủ may xiêm y cùng váy."
Trần Danh nghe thấy thê tử nói như thế, mặt đỏ cúi đầu, mấy lời nói này đều là trước khi bọn họ đi A Phúc giao phó. Cái nha đầu kia, làm sao nàng biết rõ Hồ thị cùng A Cúc sẽ phải làm như vậy?
Trần A Cúc vốn là có một tia hy vọng, nghe nói không có, lại quay mặt đi tiếp tục khóc.
Hồ thị đau lòng khuê nữ, lại mày dạn mặt dày nói: "A Phúc lập nữ hộ, cũng không vội mà làm mai, vậy lấy mấy thước kia của nó cho A Cúc chúng ta đi."
Trần A Quý sớm đỏ mặt xấu hổ, lớn tiếng quát: "Nương, muội muội yêu thích, A Phúc người ta cũng là cô nương gia, cũng yêu thích, dựa vào cái gì người ta không mặc, đều cho khuê nữ của người mặc hả. Người ta đã cho nhà chúng ta nhiều như thế, ta cũng thẹn thùng, vì sao người còn có thể đòi hỏi. Lại nói, người không thể lại yêu thương tiểu muội như thế, nếu không về sau nó chính là phải thua thiệt."
Trần A Quý tính tình chịu khó, lời nói rất ít, hôm nay quả thật nhịn không được mà nói lão nương của mình trước mặt mọi người.
Mặt Trần Nghiệp sớm đã xấu hổ đỏ thẫm giống như con tôm luộc, có thể nói đã chấn kinh có một chút không phản ứng kịp. Hắn có thể đoán được tức phụ của mình sẽ ám hiệu nhị phòng tam phòng, để bọn họ không nên quên ca tẩu lúc trước trả giá, thời điểm nên hiếu kính phải hiếu kính. Ở trong đầu hắn, đó cũng chỉ giới hạn ở ám hiệu. Nhưng tuyệt không nghĩ tới bà ta sẽ không biết xấu hổ đòi hỏi như vậy, hơn nữa từng bước ép sát. Nhị phòng đã nói không có dư thừa, bà ta thế nhưng còn liếm mặt muốn đòi sa tanh còn sót lại của người ta đi qua. Quá phận!
Hắn cảm giác thể diện của mình đã mất hết, tức giận đến con mắt trợn trừng, đứng dậy lôi Hồ thị lảo đảo một cái, quăng mấy bạt ta cho mụ. Trần A Quý vội vàng ngăn hắn lại, Trần Danh cũng đi kéo hắn ngồi xuống.
Trần Nghiệp ngồi ở trên giường chỉ Hồ thị mắng to: "Khuê nữ của bà đòi như vậy, thì bà đưa sa tanh của mình cho nó. Mụ đàn bà thối lòng tham, đòi người ta nhiều như vậy còn không biết dừng, còn đòi đến người ta đều phải lấy hết qua. Cái thứ kiến thức hạn hẹp, lão tử đều bị bà làm mất mặt tận nhà ngoại." Nói xong lại nghĩ tới muốn đi đánh người, bị Trần Danh liều mạng giữ chặt.
Hồ thị mới vừa rồi bị tiểu khuê nữ huyên náo hoảng hốt, đã quên che giấu trước mặt trượng phu nhi tử. Thấy trượng phu tức giận, nhi tử cũng nói lời nói, hù dọa không dám làm ầm ĩ. Liền ngồi xuống lau nước mắt, lại bắt đầu càu nhàu mụ gả lại đây lo liệu việc nhà giống như gì, hiếu thuận lão nhân, hầu hạ tiểu thúc, ủy khuất đến không thôi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần lão thái trừng mắt liếc Hồ thị nói: "Mày bớt khóc lóc nỉ non ở chỗ đó, lo liệu việc nhà, hiếu thuận lão nhân, chiếu cố tiểu thúc là bổn phận mày làm tức phụ, tức phụ nhà ai mà không làm như thế. Đại nhi của ta nói đúng, khuê nữ của mày đòi, sao mày không đưa sa tanh của mình cho nó, dựa vào cái gì đòi A Phúc người ta? Khuê nữ đều bị mày dạy hư." Lại uy hiếp nói: "Ta còn nói cho mày biết, không được phép lại đánh chủ ý mấy khối sa tanh kia của nhà lão Nhị. Nếu như mày còn dám đi đòi, ta biết thì không đáp ứng, còn sẽ nói cho đại nhi của ta."
Lão phu nhân nói khiến Trần Nghiệp lại đỏ mặt, trừng tròng mắt quát với Hồ thị: "Lời nương nói có nghe hay không? Nếu như bà dám cõng danh ta làm chuyện không biết xấu hổ, xem ta thu thập bà như thế nào."
Hồ thị ủy khuất nói: "Ta thời điểm nào thì lén lút qua nhà nhị thúc gia đòi này nọ? Thật sự là oan uổng. Ta đây cũng là lần đầu tiên không giữ thể diện, đều là A Cúc khóc làm tâm ta loạn, nghĩ tới tiểu nương tử thích đẹp... Quản gia cũng đừng nóng giận, về sau ta lại không làm chuyện như vậy."
Trần Nghiệp hừ lạnh nói: "Lời nói này bà phải nhớ kỹ cho ta." Thấy tiểu khuê nữ còn đang khóc nháo, cau mày nói: "A Cúc phải dạy bảo thật kỹ vào, cũng mười hai tuổi rồi, còn không hiểu chuyện như thế, cái gì cũng muốn tranh giành. Không phải một khối sa tanh sao, cầm khối kia của ta đi. Ta một nông dân tráng hán xuống đất, mặc sa tanh cũng là lãng phí."
Trần lão thái không tán thành nói: "Đại nhi không thể phóng túng bọn nó như thế. Cho con thì con mặc, con lớn tuổi như vậy rồi, lại vất vả như thế, cũng nên làm kiện xiêm y sa tanh mà mặc. A Cúc làm một cái áo khoác ngoài hoặc là váy cũng đủ, nó còn nhỏ, về sau có thời điểm mặc xiêm y sa tanh."
Vương thị sau khi trở lại còn đang tức giận, nói: "Chúng ta đi tặng lễ, còn phải xem mẹ con hai nhà đó khóc lóc nước mắt nước mũi, giống như chúng ta cưỡng bức nhà hắn, thật là làm cho người tức giận. A Cúc bị đại tẩu dạy, cùng một cái đức hạnh như bà ta." Lại nói: "Lấy không tốt, khối sa tanh kia của đại bá thật có khả năng cho A Cúc hoặc là lão Hồ gia. Đến thời điểm, đại tẩu lại sẽ vì đại bá kêu oan trước mặt chúng ta, đệ đệ đều được mặc xiêm y sa tanh, đại ca mệt gần chết vẫn còn không được mặc. Chàng nói ta có bao nhiêu oan uổng."
Trần Danh lắc đầu thở dài nói: "Đại ca là người tốt như vậy, vì sao tức phụ cùng khuê nữ... Còn may A Quý và A Lan không tệ."
Trần A Phúc thầm vui không thôi, khối hồng sa tanh kia quả thật không có nhục sứ mạng. Nói: "Cha trông thấy đi? Đại bá nương cùng Trần A Cúc chính là lòng tham như thế. Thứ con và nương kiếm được, cho bọn họ nhiều như vậy còn ngại không đủ, còn muốn đòi toàn bộ đi, thậm chí không cho chúng ta giữ lại một cây vải nhỏ." Lại xấu xa nói: "Cha, cha xem đại bá phóng túng tức phụ khuê nữ của hắn bao nhiêu nha. Chỉ cần đại bá nương yếu ớt phục tùng, Trần A Cúc làm ầm ĩ một cái, thì cái gì cũng cho bọn họ. Cha cũng không thể vì toàn bộ tình cảm đại bá, để cho thê nhi của cha trơ mắt nhìn thê nhi đại bá qua ngày tốt lành, còn mình thì lại không mặc áo không kịp ăn thịt đi? Ân tình đại bá chúng ta đều nhớ kỹ, cũng sẽ báo đáp, cũng không phải dung túng đại bá nương cùng Trần A Cúc như thế."
Trần Danh thở dài, gật gật đầu.
Quả táo trong nhà cũ chín. Năm xưa một ít quả táo là một khoản thu nhập xa xỉ của nhị phòng, năm nay cũng không cần phải bán lấy tiền nữa, đưa một ít cho bằng hữu thân thích, còn dư lại phơi khô, tự mình ăn.
Một buổi hôm nay, người Trần gia đều ở trong đông phòng vừa ăn quả táo vừa nói cười, Vương thị lấy ra công việc bên trong.
Ngày mai là mười ba tháng tám, Vương thị đi thị trấn giao việc thêu thùa đồng thời, muốn lấy thêm một ít việc trở về làm. Còn muốn mua một ít bánh trung thu cùng trái cây, tết Trung thu ăn. Bánh trung thu là xa xỉ phẩm cái nhà này chưa từng mua qua, A Lộc cùng Đại Bảo nghe, cao hứng đến hoan hô lên.
Trần A Phúc cũng muốn đi thị trấn một chuyến, nàng muốn làm con rối gà nhỏ cùng con rối Lão Hổ, con rối chó nhỏ cầm đi thêu lâu xem một chút. Nếu như bọn họ vừa ý, cũng có thể bán chút tiền lẻ.
Vương thị đề nghị: "Mùng chín tháng sau, A Lộc ở y quán Thiên Kim nối xương cũng đầy hai tháng, đại phu để cho chúng ta khi đó đi kiểm tra. Không bằng A Phúc đi theo chúng ta đi phủ thành, thêu phường phủ thành có lẽ giá tiền còn có thể cao một chút. Chưởng quỹ thêu phường chúng ta có chút keo kiệt, ta lại không dám nói giá với nàng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.