Chương 216: Lại tới.
Tịch Mịch Thanh Tuyền
18/11/2021
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, liền nghe thấy bên ngoài tiếng
chim chóc kêu ríu ra ríu rít, ầm ĩ đến lòng người phiền muộn. Trần A
Phúc nghiêng đầu xem Đại Bảo còn ngủ ngon, liền rón rén mặc xiêm y ra
cửa.
Đi đến ngoài cửa, mới phát hiện ban đêm mưa nhỏ, thật sự là mưa xuân nhỏ không tiếng động, đúng là không nghe thấy một chút nào. Trên cây chim chóc đều đều chỉnh tề đậu dưới hành lang, rậm rạp chằng chịt một mảng lớn. Chúng nó hiện tại cũng không sợ Trần A Phúc, còn chít chít gọi nàng không ngừng.
Trần A Phúc liền đi trong phòng bếp lấy nắm hai gạo lức đi ra, vung dưới hành lang Tây Sương. Chúng nó vừa nhìn, cũng đều như điên mà đi giành ăn chỗ thức ăn đó, giống như là nuôi gà.
Bởi vì hôm nay Đại Bảo không cần đi học, thức dậy tương đối muộn, Trần A Phúc đợi đến cậu rời giường lúc sáng sớm hai người mới cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc muốn đi Lộc Viên, Đại Bảo rất là cố chấp không đi, nói ngày hôm qua Yên Nhi muội muội khẳng định tức giận, cậu muốn đi dỗ dành nàng.
Trần A Phúc đồng ý, nghĩ tới Sở Lệnh Tuyên hẳn là một nam nhân có phong độ, sẽ không mất hứng với người lớn mà trút ở trên thân hài tử. Về sau người lớn giữ một khoảng cách, nhưng bọn nhỏ tốt nhất vẫn giống như trước đây.
Nhưng mà, mình ở trong mắt Sở Lệnh Tuyên giống như con sâu con kiến, quyền chủ động có thể nắm giữ ở trong tay mình sao?
Nàng một mình cầm cái ô giấy dầu đi Lộc Viên.
Trần Danh cùng lão Tằng đầu ngày hôm qua cùng đi Lão Hòe thôn huyện Trung Ninh, sẽ còn ở nhà tá điền vài ngày. Chỗ đó hai trăm mẫu cây cải dầu hạt sắp thu hoạch, bọn họ phải đi xem. Kỳ thật không nhất định là đi xem, nhưng Trần Danh nghĩ nhiều học một ít thứ, Tằng Lão Đầu cũng liền đi cùng hắn.
Vương thị đang ngồi ở trên giường làm quần áo trong cho Trần Danh, thấy nữ nhi đến, cao hứng kéo nàng đến trên giường ngồi chen lấn cùng bản thân.
Trần A Phúc nói với Vương thị nói chuyện Vương Thành. Trong danh sách tử trận không có Vương Thành, cũng chỉ có thể lấy tin tức dễ nghe.
Vương thị lau khô nước mắt nói: "Chỉ mong tiểu cữu cữu của con còn sống, cho dù ta tìm không được hắn, chỉ cần biết rằng hắn còn sống thì tốt rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt Vương thị hơi có vẻ già nua, Trần A Phúc tự trách một trận. Năm ngoái nàng đã muốn điều chế một ít sản phẩm dưỡng da có Yến Trầm Hương cho Vương thị, nhưng bận cái này lại bận cái kia, liền đã quên chuyện này. Đến lúc đó thương lượng một chút cùng Kim Yến Tử, xem trên Yến Trầm Hương có cái gì thích hợp mỹ dung.
Mẹ con hai người lại rỗi rảnh nói chuyện một hồi. Thân thể Trần Nghiệp và Hồ thị đến bây giờ cũng không thật lưu loát, Trần Nghiệp có thể đi có thể động, chính là không làm được việc nặng, cảm thấy hụt hơi. Mà Hồ thị cả đêm ngủ không yên, cứ cảm thấy có người muốn cầm que sắt nung đỏ in dấu mụ, ban ngày cũng có hơn nửa ngày nằm ở trên giường, làm không được một chút việc nhà. Mụ như vậy, ngược lại bức ra Trần A Cúc, trong nhà đều là nàng ta giúp đỡ Cao thị hầu hạ người cả nhà. Trần gia có hai mươi mấy mẫu đất, một mình Trần A Quý không làm hết, lại thỉnh một người làm công hỗ trợ. Đợi đến hạt cải dầu bán lấy tiền, Trần Danh sẽ mua cho đại phòng một con trâu đực nhỏ cường tráng, v.v.
Vương thị lại giữ Trần A Phúc ăn cơm ở Lộc Viên, nói kêu người đi gọi Đại Bảo. Trần A Phúc không có tâm tư, vẫn là về Phúc Viên.
Lúc này mưa đã tạnh, trong nhà im ắng, trong lồng chim đều trống không. Thu Nguyệt nói, Kim Yến Tử dẫn nhóm chim chóc đi chơi, ngay cả Truy Phong cũng đi cùng.
Trần A Phúc gật đầu. Cả Truy Phong cũng đi, chúng nó rất có thể lại đi Hồng Lâm Sơn, không tới khuya hôm nay thì sẽ không trở về.
Trần A Phúc đi khố phòng tìm nguyên liệu.
Nàng tìm một thớt vải gấm vóc màu xanh có hoa văn chìm hoa cỏ vàng kim ra, ngồi ở tây phòng cắt may xiêm y cho Sở Lệnh Tuyên. Xiêm y người cổ đại không giống xiêm y người hiện đại, nhất định phải vừa vặn. Cổ đại chỉ cần biết rõ đại khái thân cao cùng béo gầy thì có thể làm, đặc biệt là nam nhân, lại mang ngọc đái, béo chút gầy chút cũng không đáng ngại. Trong nhà không có nguyên liệu thích hợp làm áo tơ trắng cho người xuất gia, ngày mai để Tằng thẩm đi thị trấn mua. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trần A Phúc bởi vì quá nhiều tâm sự, lại lo được lo mất, thỉnh thoảng lại đâm tay, tiếng "Ai da" khiến cho Hạ Nguyệt cùng Thu Nguyệt ở một bên đều lo lắng.
Thu Nguyệt nói: "Đại cô nương nếu như tâm không an tĩnh được, đợi chút nữa lại làm đi, nghe thanh âm này của người, tim nô tỳ đều đau."
Trần A Phúc lắc lắc đầu, vẫn cúi đầu làm.
Tằng thẩm lại tới hỏi buổi trưa ăn cái gì, Trần A Phúc cũng không ngẩng đầu, nói: "Tằng thẩm nhi xem rồi làm đi."
Lúc này, Giả Sơn đến bẩm báo: "Đại cô nương, có khách đến."
"Ai?" Trần A Phúc cũng không ngẩng đầu. Lúc này đến nhà, tám phần là người nào đó trong thôn.
"Là Trần đại nhân." Giả Sơn nhỏ giọng nói: "Ông ấy ở trong sân."
Trần A Phúc cả kinh, ngẩng đầu lên ngó ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Trần Thế Anh mặc một thân trường bào gấm vóc màu băng lam trúc văn đứng trong sân, đang ngơ ngác nhìn qua phương hướng Lộc Viên.
Hắn cao lớn vững chãi, phong thái tuyệt thế, gió nhẹ xoáy lên vạt áo của hắn, vung lên một túm tóc dài rủ xuống bên lỗ tai hắn. Đúng như một trích tiên khí chất tuyệt hảo, đứng ở nơi đó thâm tình đưa mắt nhìn.
Tại sao hắn lại đến rồi?
Nghĩ tới Vương thị đang may xiêm y cho Trần Danh, bà bị mẫu tử Trần gia quậy đến tâm tình lộn xộn vừa mới bình tĩnh trở lại, Trần A Phúc không muốn bà bị quấy nhiễu lần nữa. Liền đứng dậy phân phó Thu Nguyệt: "Nói rõ ràng với người trong nhà, chuyện Trần đại nhân đến nhà chớ nói ra ngoài, lại đi kêu xe ngựa hắn ngồi vào sân nhỏ."
Sau đó lên đi ra cửa thượng phòng, nói: "Trần đại nhân, ta không phải đều đã nói rõ rồi sao, ngài không có chuyện gì đừng tới quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của chúng ta."
Trần Thế Anh nhìn Trần A Phúc một chút, cảm thấy mấy tháng không gặp, khuê nữ hình như lại cao ra một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tú lệ càng thêm sáng rỡ. Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ bối tử vải mịn đỏ tươi hơi cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn không bôi một chút phấn son, lại thanh lệ như hoa sen mới nở, có một loại phong vận khác. Khuê nữ này không lớn lên ở bên cạnh mình, lại là đứa giống mình nhất.
Trong mắt hắn lại có vài phần thương yêu, trên mặt chất đầy vẻ tươi cười, nói: "Phúc nhi, cha nhớ con, đến thăm con một chút."
Thanh âm ôn nhuận, như dòng suối róc rách, cực kỳ có lực sát thương.
Bên này cách gần Lộc Viên, thanh âm nói chuyện trong sân hơi chút lớn chút, bên kia cũng có thể nghe được. Trần A Phúc chỉ phải nói: "Trần đại nhân mời vào, có chuyện vào trong phòng nói."
Trần Thế Anh dẫn đầu tiến vào thượng phòng, Trần A Phúc đi theo vào, lại có một hạ nhân của Trần Thế Anh nâng hai cái hộp gấm lớn vào đặt hộp gấm ở trên bàn con, lại lui ra ngoài. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đầy tớ khác đều đặc biệt biết điều mà chưa vào cùng.
Trần Thế Anh ngồi trên giường La Hán, Trần A Phúc tự tay ngâm trà cho hắn, lại cầm lấy hoa quả khô. Nàng không muốn ngồi xuống, đích xác không biết nên nói cái gì cùng với "cha ruột" này. Nàng không phải là nguyên chủ, đối với vị cha ôn nhu tình thương của cha như thế có chút không tiếp nhận được.
Trần Thế Anh thấy Trần A Phúc đi tới đi lui, chỉ chỉ một bên kia giường La Hán nói: "Phúc nhi không cần bận rộn, ngồi xuống trò chuyện cùng phụ thân."
Trần A Phúc bất đắc dĩ chỉ đành ngồi trên mặt ghế mặt bên của hắn, trung gian còn cách hai cái ghế.
Trần Thế Anh nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi, cuối tháng sau, cin hẳn là đầy mười sáu tuổi rồi. Chao ôi, cha xem xét không chu đáo, khiến mẹ con các con chịu khổ ..."
Trần A Phúc ngẩng đầu nói: "Trần đại nhân, ý tứ này của ngài lần trước đã biểu đạt rõ ràng, ta cũng biết rõ, còn tiếp nhận ta 'Đền bù tổn thất' của ngài cho mẹ con chúng ta. Cho nên, không cần thiết nói nữa."
Đi đến ngoài cửa, mới phát hiện ban đêm mưa nhỏ, thật sự là mưa xuân nhỏ không tiếng động, đúng là không nghe thấy một chút nào. Trên cây chim chóc đều đều chỉnh tề đậu dưới hành lang, rậm rạp chằng chịt một mảng lớn. Chúng nó hiện tại cũng không sợ Trần A Phúc, còn chít chít gọi nàng không ngừng.
Trần A Phúc liền đi trong phòng bếp lấy nắm hai gạo lức đi ra, vung dưới hành lang Tây Sương. Chúng nó vừa nhìn, cũng đều như điên mà đi giành ăn chỗ thức ăn đó, giống như là nuôi gà.
Bởi vì hôm nay Đại Bảo không cần đi học, thức dậy tương đối muộn, Trần A Phúc đợi đến cậu rời giường lúc sáng sớm hai người mới cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc muốn đi Lộc Viên, Đại Bảo rất là cố chấp không đi, nói ngày hôm qua Yên Nhi muội muội khẳng định tức giận, cậu muốn đi dỗ dành nàng.
Trần A Phúc đồng ý, nghĩ tới Sở Lệnh Tuyên hẳn là một nam nhân có phong độ, sẽ không mất hứng với người lớn mà trút ở trên thân hài tử. Về sau người lớn giữ một khoảng cách, nhưng bọn nhỏ tốt nhất vẫn giống như trước đây.
Nhưng mà, mình ở trong mắt Sở Lệnh Tuyên giống như con sâu con kiến, quyền chủ động có thể nắm giữ ở trong tay mình sao?
Nàng một mình cầm cái ô giấy dầu đi Lộc Viên.
Trần Danh cùng lão Tằng đầu ngày hôm qua cùng đi Lão Hòe thôn huyện Trung Ninh, sẽ còn ở nhà tá điền vài ngày. Chỗ đó hai trăm mẫu cây cải dầu hạt sắp thu hoạch, bọn họ phải đi xem. Kỳ thật không nhất định là đi xem, nhưng Trần Danh nghĩ nhiều học một ít thứ, Tằng Lão Đầu cũng liền đi cùng hắn.
Vương thị đang ngồi ở trên giường làm quần áo trong cho Trần Danh, thấy nữ nhi đến, cao hứng kéo nàng đến trên giường ngồi chen lấn cùng bản thân.
Trần A Phúc nói với Vương thị nói chuyện Vương Thành. Trong danh sách tử trận không có Vương Thành, cũng chỉ có thể lấy tin tức dễ nghe.
Vương thị lau khô nước mắt nói: "Chỉ mong tiểu cữu cữu của con còn sống, cho dù ta tìm không được hắn, chỉ cần biết rằng hắn còn sống thì tốt rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt Vương thị hơi có vẻ già nua, Trần A Phúc tự trách một trận. Năm ngoái nàng đã muốn điều chế một ít sản phẩm dưỡng da có Yến Trầm Hương cho Vương thị, nhưng bận cái này lại bận cái kia, liền đã quên chuyện này. Đến lúc đó thương lượng một chút cùng Kim Yến Tử, xem trên Yến Trầm Hương có cái gì thích hợp mỹ dung.
Mẹ con hai người lại rỗi rảnh nói chuyện một hồi. Thân thể Trần Nghiệp và Hồ thị đến bây giờ cũng không thật lưu loát, Trần Nghiệp có thể đi có thể động, chính là không làm được việc nặng, cảm thấy hụt hơi. Mà Hồ thị cả đêm ngủ không yên, cứ cảm thấy có người muốn cầm que sắt nung đỏ in dấu mụ, ban ngày cũng có hơn nửa ngày nằm ở trên giường, làm không được một chút việc nhà. Mụ như vậy, ngược lại bức ra Trần A Cúc, trong nhà đều là nàng ta giúp đỡ Cao thị hầu hạ người cả nhà. Trần gia có hai mươi mấy mẫu đất, một mình Trần A Quý không làm hết, lại thỉnh một người làm công hỗ trợ. Đợi đến hạt cải dầu bán lấy tiền, Trần Danh sẽ mua cho đại phòng một con trâu đực nhỏ cường tráng, v.v.
Vương thị lại giữ Trần A Phúc ăn cơm ở Lộc Viên, nói kêu người đi gọi Đại Bảo. Trần A Phúc không có tâm tư, vẫn là về Phúc Viên.
Lúc này mưa đã tạnh, trong nhà im ắng, trong lồng chim đều trống không. Thu Nguyệt nói, Kim Yến Tử dẫn nhóm chim chóc đi chơi, ngay cả Truy Phong cũng đi cùng.
Trần A Phúc gật đầu. Cả Truy Phong cũng đi, chúng nó rất có thể lại đi Hồng Lâm Sơn, không tới khuya hôm nay thì sẽ không trở về.
Trần A Phúc đi khố phòng tìm nguyên liệu.
Nàng tìm một thớt vải gấm vóc màu xanh có hoa văn chìm hoa cỏ vàng kim ra, ngồi ở tây phòng cắt may xiêm y cho Sở Lệnh Tuyên. Xiêm y người cổ đại không giống xiêm y người hiện đại, nhất định phải vừa vặn. Cổ đại chỉ cần biết rõ đại khái thân cao cùng béo gầy thì có thể làm, đặc biệt là nam nhân, lại mang ngọc đái, béo chút gầy chút cũng không đáng ngại. Trong nhà không có nguyên liệu thích hợp làm áo tơ trắng cho người xuất gia, ngày mai để Tằng thẩm đi thị trấn mua. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trần A Phúc bởi vì quá nhiều tâm sự, lại lo được lo mất, thỉnh thoảng lại đâm tay, tiếng "Ai da" khiến cho Hạ Nguyệt cùng Thu Nguyệt ở một bên đều lo lắng.
Thu Nguyệt nói: "Đại cô nương nếu như tâm không an tĩnh được, đợi chút nữa lại làm đi, nghe thanh âm này của người, tim nô tỳ đều đau."
Trần A Phúc lắc lắc đầu, vẫn cúi đầu làm.
Tằng thẩm lại tới hỏi buổi trưa ăn cái gì, Trần A Phúc cũng không ngẩng đầu, nói: "Tằng thẩm nhi xem rồi làm đi."
Lúc này, Giả Sơn đến bẩm báo: "Đại cô nương, có khách đến."
"Ai?" Trần A Phúc cũng không ngẩng đầu. Lúc này đến nhà, tám phần là người nào đó trong thôn.
"Là Trần đại nhân." Giả Sơn nhỏ giọng nói: "Ông ấy ở trong sân."
Trần A Phúc cả kinh, ngẩng đầu lên ngó ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Trần Thế Anh mặc một thân trường bào gấm vóc màu băng lam trúc văn đứng trong sân, đang ngơ ngác nhìn qua phương hướng Lộc Viên.
Hắn cao lớn vững chãi, phong thái tuyệt thế, gió nhẹ xoáy lên vạt áo của hắn, vung lên một túm tóc dài rủ xuống bên lỗ tai hắn. Đúng như một trích tiên khí chất tuyệt hảo, đứng ở nơi đó thâm tình đưa mắt nhìn.
Tại sao hắn lại đến rồi?
Nghĩ tới Vương thị đang may xiêm y cho Trần Danh, bà bị mẫu tử Trần gia quậy đến tâm tình lộn xộn vừa mới bình tĩnh trở lại, Trần A Phúc không muốn bà bị quấy nhiễu lần nữa. Liền đứng dậy phân phó Thu Nguyệt: "Nói rõ ràng với người trong nhà, chuyện Trần đại nhân đến nhà chớ nói ra ngoài, lại đi kêu xe ngựa hắn ngồi vào sân nhỏ."
Sau đó lên đi ra cửa thượng phòng, nói: "Trần đại nhân, ta không phải đều đã nói rõ rồi sao, ngài không có chuyện gì đừng tới quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của chúng ta."
Trần Thế Anh nhìn Trần A Phúc một chút, cảm thấy mấy tháng không gặp, khuê nữ hình như lại cao ra một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tú lệ càng thêm sáng rỡ. Mặc dù nàng chỉ mặc một bộ bối tử vải mịn đỏ tươi hơi cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn không bôi một chút phấn son, lại thanh lệ như hoa sen mới nở, có một loại phong vận khác. Khuê nữ này không lớn lên ở bên cạnh mình, lại là đứa giống mình nhất.
Trong mắt hắn lại có vài phần thương yêu, trên mặt chất đầy vẻ tươi cười, nói: "Phúc nhi, cha nhớ con, đến thăm con một chút."
Thanh âm ôn nhuận, như dòng suối róc rách, cực kỳ có lực sát thương.
Bên này cách gần Lộc Viên, thanh âm nói chuyện trong sân hơi chút lớn chút, bên kia cũng có thể nghe được. Trần A Phúc chỉ phải nói: "Trần đại nhân mời vào, có chuyện vào trong phòng nói."
Trần Thế Anh dẫn đầu tiến vào thượng phòng, Trần A Phúc đi theo vào, lại có một hạ nhân của Trần Thế Anh nâng hai cái hộp gấm lớn vào đặt hộp gấm ở trên bàn con, lại lui ra ngoài. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đầy tớ khác đều đặc biệt biết điều mà chưa vào cùng.
Trần Thế Anh ngồi trên giường La Hán, Trần A Phúc tự tay ngâm trà cho hắn, lại cầm lấy hoa quả khô. Nàng không muốn ngồi xuống, đích xác không biết nên nói cái gì cùng với "cha ruột" này. Nàng không phải là nguyên chủ, đối với vị cha ôn nhu tình thương của cha như thế có chút không tiếp nhận được.
Trần Thế Anh thấy Trần A Phúc đi tới đi lui, chỉ chỉ một bên kia giường La Hán nói: "Phúc nhi không cần bận rộn, ngồi xuống trò chuyện cùng phụ thân."
Trần A Phúc bất đắc dĩ chỉ đành ngồi trên mặt ghế mặt bên của hắn, trung gian còn cách hai cái ghế.
Trần Thế Anh nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi, cuối tháng sau, cin hẳn là đầy mười sáu tuổi rồi. Chao ôi, cha xem xét không chu đáo, khiến mẹ con các con chịu khổ ..."
Trần A Phúc ngẩng đầu nói: "Trần đại nhân, ý tứ này của ngài lần trước đã biểu đạt rõ ràng, ta cũng biết rõ, còn tiếp nhận ta 'Đền bù tổn thất' của ngài cho mẹ con chúng ta. Cho nên, không cần thiết nói nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.