Chương 556: Ngoại truyện 5: La Vân 5.
Tịch Mịch Thanh Tuyền
18/06/2022
Buổi tối, La Vân cho người lĩnh hai đứa bé đi nghỉ ngơi, Vũ Ca Nhi hôm
nay cũng trụ ở nơi đây. Bà không ngủ, vẫn ngồi như vậy chờ tin tức bên
Phúc Viên.
Đại phu phủ thành đã mời đến, Sở Lệnh Kỳ cũng cùng đến.
Bà ngồi ở trên giường, từ song cửa sổ mở phân nửa nhìn qua bên ngoài.
Mưa rơi nhiều ngày cuối cùng ngừng rồi, bầu trời che kín đầy sao, lộn xộn, giống như tâm tình của bà giờ phút này. Dưới ánh sao, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cành hải đường đưa vào ngoài tường viện, quả mật ma ma nhỏ nhỏ hồng hồng rơi đầy nhánh cây, ngay cả bà ở trong này cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm chua ngọt.
Hắn đã từng nói, bà như hoa hải đường mùa xuân, ôn nhu, phóng túng, xinh đẹp cao quý, hương thơm nồng đượm... Tiếng nói thời khắc lẩn quẩn ở bên tai bà, động lòng người lại xa cuối chân trời.
Khi hắn từ chân trời đi tới, lại bị mình đẩy trở về ...
Nghĩ đến đây, La Vân lại chảy nước mắt ra.
Đại khái cuối giờ Tuất, nha đầu mang theo La quản sự vẫn luôn ở Phúc Viên bên kia thăm dò tin tức vội vã đi vào cửa.
La Vân vội vàng đứng lên, đón người hỏi: "Hắn như thế nào, không sao chứ?"
La quản sự mím môi, trầm trọng nói: "Phu nhân, lão hầu gia ngài, ngài ấy mắc phải ho lao..."
"Ho lao, ho lao, ho lao..." Nước mắt La Vân lại xẹt qua khuôn mặt, nhẹ giọng lặp lại.
Hắn sẽ không chết đi? Nếu như hắn chết thì mình nên sống thế nào? Vô luận bà ở trong cửa Phật, hay là hoàn tục, bà đều biết rõ hắn vẫn luôn nghĩ đến bà, vĩnh viễn sẽ không buông bỏ bà. Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chính là muốn bảo toàn Sở gia, muốn đón bà về nhà... Kỳ thật, chống đỡ bà không một sợi dây treo cổ, không chỉ là trai gái, lại bởi vì hắn.
Không, hắn sẽ không chết. Đúng như mẹ già nói, hắn tốt như vậy, gánh qua hết thảy kiếp nạn, ngày tốt lành liền ở phía trước, ông trời sẽ không thu hắn!
La Vân bước nhanh đi ra ngoài viện. La quản sự thấy vậy, cũng bận rộn đi theo ra ngoài. Một nha đầu nhen nhóm đèn mỡ dê, chạy đến phía trước bà.
La Vân đi được cực nhanh, không qau bao lâu liền tới Phúc Viên. Bên trong Phúc Viên đèn đuốc sáng trưng, bà trực tiếp tiến vào thượng phòng. Bà đã sớm nghe cháu trai cháu gái nói qua, hắn trụ tại Tây Sương thượng phòng. Trước khi vào cửa, bà còn lau khô nước mắt.
Trong sảnh phòng, không chỉ lão thái gia, Sở Lệnh Kỳ ở đây, ngay cả Trần Danh cùng Vương thị đều ở đây.
Vương thị thấy La Vân đến, vội tới đỡ bà nói: "La tỷ tỷ đừng quá sốt ruột, quản gia của ta trước chính là mắc phải ho lao, nằm ở trên giường vài chục năm, đã sắp chết rồi, lại sống lại, còn khỏi hẳn."
Trước đó, Trần Danh và Vương thị càng không ngừng dùng loại lời này nói an ủi lão thái gia.
La Vân gật gật đầu, nói: "Sở lang tốt như vậy, ông trời sẽ không thu hắn."
Bà đi vào tây phòng, Vương thị ở ngưỡng cửa nhà vội thả tay, lão thái gia đi vào theo.
Sở Nghiễm Triệt đang nhắm mắt nằm ở trên giường, một lão đại phu đang thi châm cho ông. La Vân đi đến bên giường, chứng kiến Sở Nghiễm Triệt sắc mặt tái xanh, khẽ nhíu mày, hai má đều hãm sâu vào. Khóe mắt, trán hắn có nếp nhăn, đầu tóc đã xám trắng, còn có vài sợi râu bạc.
La Vân kể từ sau khi xuất gia liền không nhìn qua Sở Nghiễm Triệt, ở trong ấn tượng của bà, Sở Nghiễm Triệt giống như mười mấy năm trước, tuấn lãng, cường tráng, đầu đầy tóc đen, chuyện gì cũng không thể khuất phục hắn...
La Vân đứng trước giường yên lặng chảy nước mắt.
Đại phu thi châm xong, được lão thái gia thỉnh ra ngoài.
La Vân liền ngồi trước giường, dùng nhẹ tay nhẹ sờ Sở Nghiễm Triệt. Bắt đầu từ đầu tóc, chậm rãi đi xuống, trán, lông mày, con mắt, mũi, gò má, miệng, cái cằm. Sau đó, lại lau trán nhiều lần, nếp nhăn trên khóe mắt, như muốn san bằng hết nếp nhăn.
Sở Nghiễm Triệt đã tỉnh lại rồi, ngón tay vỗ về mình hơi lạnh, mềm mại, là Vân nhi. Ông không mở mắt, mặc cho cái tay kia chậm rãi vuốt ve.
Dần dần, khóe mắt ông tràn ra hai hàng lệ trong.
Ngón tay ngưng ở trên khóe mắt ông. Ông một phát bắt được cái tay kia, mở mắt ra. Khoảng cách gần như vậy nhìn La Vân, khiến ông vui vẻ. Nhưng nhìn đến La Vân lệ rơi đầy mặt, lại rất là đau lòng.
Xem ra mình ngã bệnh hẳn là tốt, mười mấy năm niệm tưởng có thể thực hiện. Nhưng mà, hiện tại ông mắc phải bệnh này, còn có thể sống bao lâu cũng không biết.
Ông nhìn chăm chú bà trong chốc lát, liền nhẹ nói: "Vân nhi, nàng còn có một thân phận khác, nàng là muội tử của ta. Rảnh rỗi thì đến thăm ta nhiều một chút, ngày giờ của ta có lẽ đã không nhiều, muốn tại sinh thời, sủng sủng nàng nhiều hơn... Mới trước đây, ta là biểu ca của nàng, nàng là biểu muội của ta. Khi đó, ta liền nghĩ vẫn luôn cưng chìu, sủng nàng cả đời. Đáng tiếc, ngày tốt lành của chúng ta lại là ngủi như vậy ngắn... Cho dù, cho dù không thể quay về, nàng vẫn là biểu muội của ta..."
La Vân khóc lên tiếng, nói: "Sở lang, ở trong lòng ta, chàng vẫn là phu quân của ta. Mặc kệ thời điểm nào, cho dù ở trong am, phàm tâm của ta cũng chưa từng thay đổi qua. Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta đẩy chàng xa như vậy. Hiện tại, ta lại tìm trở về, chàng không cần lại đẩy ta ra ngoài."
Sở Nghiễm Triệt nhếch khóe miệng cười rộ lên, nói: "Vân nhi, nàng cực kì thông minh, chính là có đôi khi quá bướng bỉnh. Mọi việc quá bướng bỉnh, tổn thương sâu nhất, vĩnh viễn là chính mình, còn có thân nhân quan tâm nàng... Đáp ứng ta, mặc kệ thời điểm nào, gặp phải chuyện gì, đều nên nghĩ thoáng một chút..."
Hai người liên tục nói đến đêm khuya, Sở Nghiễm Triệt ngủ rồi, La Vân còn không muốn rời đi, liền ngủ ở trên sạp trong phòng.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ chim chóc liền kêu lên chiêm chiếp. Phúc Viên đặc biệt nhiều chim chóc, chừng gần trăm conỉ. Vừa kêu lên, rất là đồ sộ.
La Vân mở mắt ra, chứng kiến Sở Nghiễm Triệt còn ngủ được sâu, bà đi tới lại cẩn thận nhìn ông. Trong nắng sớm yếu ớt, Sở Nghiễm Triệt ngủ được rất trầm rất trầm, khóe miệng lại còn vẻ cười mỉm, tựa như làm mộng đẹp.
La Vân vẫn nhìn hắn, nhìn mãi không đủ. Lúc này, bà lại cực hối hận cách làm của mình trước đó. Sở lang nói đúng, bà, quá bướng bỉnh. Nếu như mình đừng quá cố chấp, hai người bọn họ đã qua ngày tốt lành nửa năm.
Tim bà lại đau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đi phòng bếp bận rộn, cũng có người đang quét lấy sân nhỏ. Bà đứng dậy, nhẹ nhàng ra cửa phòng. Bà muốn làm món cháo tổ yến bỏ thêm thịt gà xắt sợi ninh trong bình, Sở lang thích ăn nhất là món súp này. Trước thành thân, mẫu thân đã từng thỉnh người từng làm ngự trù đến dạy bà. Cuộc đời này của bà, chỉ biết làm một món ăn này.
Từ đó, La Vân sẽ ngụ ở đông phòng thượng phòng Phúc Viên, lão thái gia thì chuyển đi Đông Sương.
Tiểu Ngọc Nhi và Vũ Ca Nhi không tới Phúc Viên. Không phải là bọn họ không đến, mà là không cho bọn họ đến. Bọn họ đứng ở ngoài cửa viện khóc lớn, bị Trần Danh và Vương thị ôm đi Lộc Viên.
Năm ngày sau, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mang viện phán ngự y viện Tiền đại nhân ngày đêm thần tốc đi đến Phúc Viên. Tiền đại nhân trị liệu ho lao y thuật cao minh nhất, là Hoàng thượng phái hắn đến. Còn để hắn ở tại Phúc Viên, cho đến khi trị hết bệnh của Sở lão hầu gia.
Đảo mắt lại là mùa xuân một năm, Phúc Viên trăm hoa đua nở, Đường Viên hoa hải đường đang nở tươi đẹp. Đầu tháng hai, Sở Nghiễm Triệt và La Vân mang hài tử đi Đường Viên ở, lão thái gia thì ở tại Phúc Viên.
Mấy ngày hôm trước, Kim Bảo và Kim Bối bay tới Phúc Viên, để Tiểu Ngọc Nhi và Minh Ca Nhi cùng Truy Phong, Ào Ào, một nhà Vượng Tài hưng phấn không thôi.
Buổi chiều hôm nay, tiểu huynh muội một người cầm lấy một con chim nhỏ, từ Đường Viên chạy tới Phúc Viên.
Vừa vào Phúc Viên, Minh Ca Nhi liền lớn tiếng nói: "Thái gia gia, thái gia gia, bà nội con lại hoài thúc thúc và cô cô."
Tiểu Ngọc Nhi thở dài một tiếng, nói: "Bà nội thẹn thùng, không cho bọn con phải nói khắp nơi."
Minh Ca Nhi nói: "Nhưng ông nội cao hứng, kêu bọn con vội vàng đến nói cho thái gia gia."
Lão thái gia ngẩn người, lại cười ha hả.
Tiểu Ngọc Nhi đi đến trước mặt lão thái gia, rất là lo âu nói: "Thái gia gia, thúc thúc và cô cô là trưởng bối, đều lớn lên thật là cao thật là cao, bụng bà nội làm sao mà chứa nổi đây?"
Lão thái gia ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, cười to nói: "Có là trưởng bối, sinh ra cũng là tiểu nãi oa, lớn cũng cỡ như Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi."
Đại phu phủ thành đã mời đến, Sở Lệnh Kỳ cũng cùng đến.
Bà ngồi ở trên giường, từ song cửa sổ mở phân nửa nhìn qua bên ngoài.
Mưa rơi nhiều ngày cuối cùng ngừng rồi, bầu trời che kín đầy sao, lộn xộn, giống như tâm tình của bà giờ phút này. Dưới ánh sao, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cành hải đường đưa vào ngoài tường viện, quả mật ma ma nhỏ nhỏ hồng hồng rơi đầy nhánh cây, ngay cả bà ở trong này cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm chua ngọt.
Hắn đã từng nói, bà như hoa hải đường mùa xuân, ôn nhu, phóng túng, xinh đẹp cao quý, hương thơm nồng đượm... Tiếng nói thời khắc lẩn quẩn ở bên tai bà, động lòng người lại xa cuối chân trời.
Khi hắn từ chân trời đi tới, lại bị mình đẩy trở về ...
Nghĩ đến đây, La Vân lại chảy nước mắt ra.
Đại khái cuối giờ Tuất, nha đầu mang theo La quản sự vẫn luôn ở Phúc Viên bên kia thăm dò tin tức vội vã đi vào cửa.
La Vân vội vàng đứng lên, đón người hỏi: "Hắn như thế nào, không sao chứ?"
La quản sự mím môi, trầm trọng nói: "Phu nhân, lão hầu gia ngài, ngài ấy mắc phải ho lao..."
"Ho lao, ho lao, ho lao..." Nước mắt La Vân lại xẹt qua khuôn mặt, nhẹ giọng lặp lại.
Hắn sẽ không chết đi? Nếu như hắn chết thì mình nên sống thế nào? Vô luận bà ở trong cửa Phật, hay là hoàn tục, bà đều biết rõ hắn vẫn luôn nghĩ đến bà, vĩnh viễn sẽ không buông bỏ bà. Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chính là muốn bảo toàn Sở gia, muốn đón bà về nhà... Kỳ thật, chống đỡ bà không một sợi dây treo cổ, không chỉ là trai gái, lại bởi vì hắn.
Không, hắn sẽ không chết. Đúng như mẹ già nói, hắn tốt như vậy, gánh qua hết thảy kiếp nạn, ngày tốt lành liền ở phía trước, ông trời sẽ không thu hắn!
La Vân bước nhanh đi ra ngoài viện. La quản sự thấy vậy, cũng bận rộn đi theo ra ngoài. Một nha đầu nhen nhóm đèn mỡ dê, chạy đến phía trước bà.
La Vân đi được cực nhanh, không qau bao lâu liền tới Phúc Viên. Bên trong Phúc Viên đèn đuốc sáng trưng, bà trực tiếp tiến vào thượng phòng. Bà đã sớm nghe cháu trai cháu gái nói qua, hắn trụ tại Tây Sương thượng phòng. Trước khi vào cửa, bà còn lau khô nước mắt.
Trong sảnh phòng, không chỉ lão thái gia, Sở Lệnh Kỳ ở đây, ngay cả Trần Danh cùng Vương thị đều ở đây.
Vương thị thấy La Vân đến, vội tới đỡ bà nói: "La tỷ tỷ đừng quá sốt ruột, quản gia của ta trước chính là mắc phải ho lao, nằm ở trên giường vài chục năm, đã sắp chết rồi, lại sống lại, còn khỏi hẳn."
Trước đó, Trần Danh và Vương thị càng không ngừng dùng loại lời này nói an ủi lão thái gia.
La Vân gật gật đầu, nói: "Sở lang tốt như vậy, ông trời sẽ không thu hắn."
Bà đi vào tây phòng, Vương thị ở ngưỡng cửa nhà vội thả tay, lão thái gia đi vào theo.
Sở Nghiễm Triệt đang nhắm mắt nằm ở trên giường, một lão đại phu đang thi châm cho ông. La Vân đi đến bên giường, chứng kiến Sở Nghiễm Triệt sắc mặt tái xanh, khẽ nhíu mày, hai má đều hãm sâu vào. Khóe mắt, trán hắn có nếp nhăn, đầu tóc đã xám trắng, còn có vài sợi râu bạc.
La Vân kể từ sau khi xuất gia liền không nhìn qua Sở Nghiễm Triệt, ở trong ấn tượng của bà, Sở Nghiễm Triệt giống như mười mấy năm trước, tuấn lãng, cường tráng, đầu đầy tóc đen, chuyện gì cũng không thể khuất phục hắn...
La Vân đứng trước giường yên lặng chảy nước mắt.
Đại phu thi châm xong, được lão thái gia thỉnh ra ngoài.
La Vân liền ngồi trước giường, dùng nhẹ tay nhẹ sờ Sở Nghiễm Triệt. Bắt đầu từ đầu tóc, chậm rãi đi xuống, trán, lông mày, con mắt, mũi, gò má, miệng, cái cằm. Sau đó, lại lau trán nhiều lần, nếp nhăn trên khóe mắt, như muốn san bằng hết nếp nhăn.
Sở Nghiễm Triệt đã tỉnh lại rồi, ngón tay vỗ về mình hơi lạnh, mềm mại, là Vân nhi. Ông không mở mắt, mặc cho cái tay kia chậm rãi vuốt ve.
Dần dần, khóe mắt ông tràn ra hai hàng lệ trong.
Ngón tay ngưng ở trên khóe mắt ông. Ông một phát bắt được cái tay kia, mở mắt ra. Khoảng cách gần như vậy nhìn La Vân, khiến ông vui vẻ. Nhưng nhìn đến La Vân lệ rơi đầy mặt, lại rất là đau lòng.
Xem ra mình ngã bệnh hẳn là tốt, mười mấy năm niệm tưởng có thể thực hiện. Nhưng mà, hiện tại ông mắc phải bệnh này, còn có thể sống bao lâu cũng không biết.
Ông nhìn chăm chú bà trong chốc lát, liền nhẹ nói: "Vân nhi, nàng còn có một thân phận khác, nàng là muội tử của ta. Rảnh rỗi thì đến thăm ta nhiều một chút, ngày giờ của ta có lẽ đã không nhiều, muốn tại sinh thời, sủng sủng nàng nhiều hơn... Mới trước đây, ta là biểu ca của nàng, nàng là biểu muội của ta. Khi đó, ta liền nghĩ vẫn luôn cưng chìu, sủng nàng cả đời. Đáng tiếc, ngày tốt lành của chúng ta lại là ngủi như vậy ngắn... Cho dù, cho dù không thể quay về, nàng vẫn là biểu muội của ta..."
La Vân khóc lên tiếng, nói: "Sở lang, ở trong lòng ta, chàng vẫn là phu quân của ta. Mặc kệ thời điểm nào, cho dù ở trong am, phàm tâm của ta cũng chưa từng thay đổi qua. Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta đẩy chàng xa như vậy. Hiện tại, ta lại tìm trở về, chàng không cần lại đẩy ta ra ngoài."
Sở Nghiễm Triệt nhếch khóe miệng cười rộ lên, nói: "Vân nhi, nàng cực kì thông minh, chính là có đôi khi quá bướng bỉnh. Mọi việc quá bướng bỉnh, tổn thương sâu nhất, vĩnh viễn là chính mình, còn có thân nhân quan tâm nàng... Đáp ứng ta, mặc kệ thời điểm nào, gặp phải chuyện gì, đều nên nghĩ thoáng một chút..."
Hai người liên tục nói đến đêm khuya, Sở Nghiễm Triệt ngủ rồi, La Vân còn không muốn rời đi, liền ngủ ở trên sạp trong phòng.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ chim chóc liền kêu lên chiêm chiếp. Phúc Viên đặc biệt nhiều chim chóc, chừng gần trăm conỉ. Vừa kêu lên, rất là đồ sộ.
La Vân mở mắt ra, chứng kiến Sở Nghiễm Triệt còn ngủ được sâu, bà đi tới lại cẩn thận nhìn ông. Trong nắng sớm yếu ớt, Sở Nghiễm Triệt ngủ được rất trầm rất trầm, khóe miệng lại còn vẻ cười mỉm, tựa như làm mộng đẹp.
La Vân vẫn nhìn hắn, nhìn mãi không đủ. Lúc này, bà lại cực hối hận cách làm của mình trước đó. Sở lang nói đúng, bà, quá bướng bỉnh. Nếu như mình đừng quá cố chấp, hai người bọn họ đã qua ngày tốt lành nửa năm.
Tim bà lại đau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đi phòng bếp bận rộn, cũng có người đang quét lấy sân nhỏ. Bà đứng dậy, nhẹ nhàng ra cửa phòng. Bà muốn làm món cháo tổ yến bỏ thêm thịt gà xắt sợi ninh trong bình, Sở lang thích ăn nhất là món súp này. Trước thành thân, mẫu thân đã từng thỉnh người từng làm ngự trù đến dạy bà. Cuộc đời này của bà, chỉ biết làm một món ăn này.
Từ đó, La Vân sẽ ngụ ở đông phòng thượng phòng Phúc Viên, lão thái gia thì chuyển đi Đông Sương.
Tiểu Ngọc Nhi và Vũ Ca Nhi không tới Phúc Viên. Không phải là bọn họ không đến, mà là không cho bọn họ đến. Bọn họ đứng ở ngoài cửa viện khóc lớn, bị Trần Danh và Vương thị ôm đi Lộc Viên.
Năm ngày sau, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mang viện phán ngự y viện Tiền đại nhân ngày đêm thần tốc đi đến Phúc Viên. Tiền đại nhân trị liệu ho lao y thuật cao minh nhất, là Hoàng thượng phái hắn đến. Còn để hắn ở tại Phúc Viên, cho đến khi trị hết bệnh của Sở lão hầu gia.
Đảo mắt lại là mùa xuân một năm, Phúc Viên trăm hoa đua nở, Đường Viên hoa hải đường đang nở tươi đẹp. Đầu tháng hai, Sở Nghiễm Triệt và La Vân mang hài tử đi Đường Viên ở, lão thái gia thì ở tại Phúc Viên.
Mấy ngày hôm trước, Kim Bảo và Kim Bối bay tới Phúc Viên, để Tiểu Ngọc Nhi và Minh Ca Nhi cùng Truy Phong, Ào Ào, một nhà Vượng Tài hưng phấn không thôi.
Buổi chiều hôm nay, tiểu huynh muội một người cầm lấy một con chim nhỏ, từ Đường Viên chạy tới Phúc Viên.
Vừa vào Phúc Viên, Minh Ca Nhi liền lớn tiếng nói: "Thái gia gia, thái gia gia, bà nội con lại hoài thúc thúc và cô cô."
Tiểu Ngọc Nhi thở dài một tiếng, nói: "Bà nội thẹn thùng, không cho bọn con phải nói khắp nơi."
Minh Ca Nhi nói: "Nhưng ông nội cao hứng, kêu bọn con vội vàng đến nói cho thái gia gia."
Lão thái gia ngẩn người, lại cười ha hả.
Tiểu Ngọc Nhi đi đến trước mặt lão thái gia, rất là lo âu nói: "Thái gia gia, thúc thúc và cô cô là trưởng bối, đều lớn lên thật là cao thật là cao, bụng bà nội làm sao mà chứa nổi đây?"
Lão thái gia ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, cười to nói: "Có là trưởng bối, sinh ra cũng là tiểu nãi oa, lớn cũng cỡ như Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.