Nông Kiều Có Phúc

Chương 13: Nhà đại bá.

Tịch Mịch Thanh Tuyền

20/11/2019

Dọc theo đường nhỏ đi về phía nam đi hơn một trăm mét, lại đi sang hướng tây mấy chục mét, thì đến một cửa vào một sâ viện. Sân nhỏ tường rào cao chừng một người, gạch đất xây thành. Tiến vào cửa gỗ rắn chắc, phòng chính ba gian mang hai gian phòng bên, còn có đông sương phòng cùng tây sương phòng, gạch ngói xanh, khí phái cực kỳ. Cái nhà này, ở trong toàn bộ thôn cũng được coi là một trong những khu nhà cao cấp.

Trong sân cũng rất lớn, bên trong có một cây táo, một cây liễu, một cái bàn đá bốn cái ghế đá, buộc trên tàng cây lá một con chó lớn đang điên cuồng sủa bọn họ.

Sân viện rộng này chính là Tam thúc Trần Thực làm mua bán nhỏ ở phủ thành xuất tiền tu sửa, năm ngoái mới sửa xong, mới tinh.

Bên cạnh bàn đá, một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang dẫn hai đứa bé chơi đùa. Tiểu cô nương mặc áo kép màu xanh lá cây, quần áo trong màu trắng. So với áo kép ngoài mặc dù phai màu, quần áo trong cũng được giặt có một ít ố vàng, nhưng dù sao không có miếng vá. Người miễn cưỡng được coi là thanh tú, mắt xếch, đuôi mắt cụp, da trắng, chỉ là điêu ngoa cùng hận ý trong mắt không giảm mấy phần.

Nàng ta gặp người nhà này, "Hừ" một tiếng, lại nói một câu: "Bẩn chết, mặt cũng không rửa sạch sẽ mà tới nhà làm khách." Sau đó hất đầu, tiến vào đông sương.

Đây chính là Trần A Cúc đại danh đỉnh đỉnh.

Một tiểu cô nương hơn hai tuổi nhìn Trần A Phúc nói: "Bẩn bẩn, kêu nương mày giúp mày tắm rửa sạch sẽ."

Một tiểu nam hài khoảng bốn tuổi cũng giống như Trần A Cúc, "Hừ" một tiếng, đi theo nàng ta tiến vào đông sương.

Hai đứa nhỏ này hẳn là nhi tử Trần Đại Hổ cùng nữ nhi Trần Đại Nha của đại đường huynh Trần A Quý. Mặc dù thái độ bọn họ không tính là thân thiện, nhưng hài tử vô tội. Nếu không phải là có người lớn xúi giục, bọn chúng cũng sẽ không như thế.

Một cô nương mười lăm mười sáu tuổi từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, A Phúc, đừng nóng giận, muội tử chúng ta bị trong nhà làm hư. Mau, vào trong phòng ngồi, nãi nãi cùng cha con đang đợi mọi người đấy." Nàng hẳn là đại tỷ Trần A Lan của đại phòng. Lớn lên có vài phần giống với Trần A Cúc, nhưng ánh mắt bình thản hơn nhiều.



Trần Danh tức giận đến lắc đầu.

Vương thị giống như đã sớm thành thói quen Trần A Cúc vô lễ, cố cười nói: "Nhị thẩm biết rõ, A Cúc là hài tử có tính tình."

Tiến vào phòng chính, vào cửa chính là sảnh phòng. Ngay phía truớc là một cái bàn bát tiên lớn, bên cạnh bàn là hai băng ghế, hai bên còn có vài cái ghế. Trong phòng không có ai.

Bọn họ lại đi tới tây phòng bên trái, gần cửa sổ là một cái giường lớn, bên cạnh kháng là một lão phu nhân năm mươi mấy tuổi ngồi cùng một nam nhân ba mươi mấy tuổi, trên mặt ghế dưới đất là một thanh niên nam nhân chừng hai mươi tuổi đang ngồi. Ba người này hẳn là nãi nãi Trần lão thái cùng Đại bá phụ Trần Nghiệp, đại đường huynh Trần A Quý.

Trần lão thái mặc một bộ quần áo màu xám, gầy, trên đầu mang một cây trâm bạc, hình tượng lão phu nhân nông thôn khôn khéo điển hình. Trần Nghiệp và Trần A Quý mặc đồ đều là nông dân nông thôn điển hình, áo ngắn vải thô, màu lam nhưng không có miếng vá, lại lớn lên mặt mày hồng hào, vừa nhìn thì biết cuộc sống khá giả.

Trần Nghiệp cười xuống giường chào hỏi đám người Trần Danh. Còn nói: "Người đã đến đông đủ rồi, đi, đi vào phòng mừng thọ cho nương."

Trần Nghiệp cùng Trần lão thái đều giống nhau, dáng tươi cười chân thành với Trần A Lộc nhiều hơn, ánh mắt chỉ ngừng một chút ở trên người Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo.

Đối với thái độ Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Trần A Phúc cũng có thể lý giải, người đều là ích kỷ. Từ ý ở ngoài lời của Vương thị mấy ngày nay có thể nghe ra, kể từ sau khi A

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Kiều Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook