Chương 242: Sở tam phu nhân
Tịch Mịch Thanh Tuyền
04/12/2021
Sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc mới vừa ăn xong điểm tâm mình làm, liền
nghe được Thanh Phong đi một vòng bên ngoài nhỏ giọng nói, lão phu nhân
không tốt lắm. Ngày hôm qua cả đêm thỉnh đại phu đến thi châm, lão phu
nhân cũng tỉnh lại, nhưng con mắt và miệng đều bị lệch, thân thể không
thể động mạnh, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, còn liên tục nói thấy
quỷ. Đại phu nói lão phu nhân là bị kinh hãi, trúng gió rồi.
Thanh Phong lại nói: "Nghe nói, thiếu gia và Tam cô nương, Tứ cô nương đều đi Hằng Thọ Viện hầu bệnh ..." Ý ở ngoài lời là Trần A Phúc tốt nhất cũng có thể đi.
Trần A Phúc thầm vui trong lòng, Kim Yến uy vũ. Ngoài miệng lại nói: "Lão phu nhân khẳng định không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ theo tâm ý của bà, không tới trước mặt bà."
Trần Thế Anh và Giang thị thấy lão phu nhân ngủ rồi, mới mệt mỏi không chịu nổi về chính viện. Trần Thế Anh thay quần áo gội đầu, đi từ đường, ghi tên Trần A Phúc vào gia phả.
Nội tâm hắn vẫn còn có chút thất vọng, mấy lần ám hiệu Trần A Phúc, có thể thay Trần A Phúc đổi thành Trần Vũ Phúc hay không, nàng đều không đồng ý. Nếu là mấy đứa hài tử khác, hắn không cần thương lượng, trực tiếp liền sửa lại. Nhưng đại cô nương này, hắn lúc nào cũng sẽ dễ tính tình thương lượng, không chỉ bởi vì thương yêu nàng không lớn lên ở bên cạnh, còn vì khuê nữ rất có chủ kiến cùng cá tính.
Giang thị thì vội vàng làm chuẩn bị, phải nghênh đón khách quý hôm nay.
Trần A Phúc đangh ở trong phòng ngẩn người, Hồng Phong lại bưng một cái khay vào. Trong khay không chỉ đựng xiêm y từ trong ra ngoài, còn đựng một bộ đồ trang sức vàng ròng khảm châu.
Nàng ấy cười nói: "Phu nhân để đại cô nương thu thập thật tốt một phen, hôm nay nữ quyến Sở phủ nhất định sẽ đề xuất trông thấy vài vị cô nương trong phủ."
Trần A Phúc được hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Lần này xiêm y là áo ngắn dương đỏ nhạt thêu hoa, váy ngắn vung hoa hải đường hồng, trong lịch sự tao nhã lộ ra không khí vui mừng.
Hồng Phong lại đề nghị: "Đại cô nương, hôm nay phải gặp khách quý, vẫn nên thoa một ít phấn đi."
Trần A Phúc gật đầu. Nàng tự mình trang điểm, so sánh thời đại này thì muốn thanh nhã hơn một ít.
Ăn mặc tốt rồi, trong mắt vài hạ nhân đều lóe kinh diễm không ức chế được.
Đại khái đầu buổi trưa, người chính viện đến, nói có khách quý muốn gặp vài vị cô nương. Trần A Phúc dẫn vài nha đầu đi đến chính viện, trên đường, lại gặp được Tam cô nương Trần Vũ Tình, Tứ cô nương Trần Vũ Hà, hai vị cô nương này cũng thực ăn diện một phen.
Đi đến chính viện, còn chưa vào nhà, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một trận tiếng cười lớn của nữ tử cởi mở lại không chút nào che lấp.
Vào cửa, vòng qua bình phong mười hai cành phú quý Như Ý, Giang thị tươi cười rạng rỡ cùng một vị phụ nhân ngồi trên giường La Hán. Phụ nhân này hai mươi mấy tuổi, thân hình thon dài, mắt phượng mày liễu, trang dung tinh xảo, sáng người. Mặc bối tử gấm vóc đỏ thẫm sợi kim trăm điệp xuyên hoa, váy mã diện màu đinh hương xòe ra, châu ngọc đầu đầy, vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh còn ngồi một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi.
Giang thị vẫy tay cười nói: "Các cô nương, đây là Sở tam phu nhân Vĩnh An Hầu phủ, Xương Hoa quận chúa."
Thảo nào vẫn luôn nói vị phu nhân này lợi hại, thì ra là vị quận chúa.
Mấy người Trần A Phúc mỉm cười đi lên phía trước, khom gối phúc phúc, nói: "Gặp qua Sở tam phu nhân."
Giang thị vừa cười giới thiệu với Sở tam phu nhân theo thứ tự ba vị cô nương: "Đây là đại cô nương Phúc nhi, đây là Tam cô nương Tình nhi, đứa nhỏ nhất là Hà nhi. Còn có một nhị cô nương Huy nhi, chỉ là hôm qua đột nhiên bị sốt, cũng không dám để nàng đi ra."
Sở tam phu nhân cười nói: "Ai da da, Trần phu nhân có phúc, có nhiều khuê nữ như vậy, khuê nữ một người lại là một người càng xinh đẹp, ta đều yêu thích không thôi." Lại vẫy tay nói: "Mau lại đây, để cho ta thân thiết một chút." Thanh âm trong trẻo, cởi mở, không áp chế âm lượng chút nào. Làm cho người ta cảm giác chính là trong đại khí lộ ra hòa khí, cực có khí thế lại để cho lòng người khác sinh thân cận.
Đợi mấy vị cô nương đi đến trước mặt nàng, nàng một tay kéo Trần A Phúc, một tay kéo Trần Vũ Tình, cười nói: "Vẫn là khuê nữ tốt hơn, thật mềm mại, nũng nịu. Chỉ tiếc ta không có phúc khí không sinh ra khuê nữ, hai tên tiểu tử ầm ĩ đến ta đau đầu."
Bên cạnh tiểu nam hài chu miệng lên u oán nói: "Nương mỗi khi khen nữ oa nhà người ta một lần, phải hạ thấp con và ca ca một lần. Nữ oa tốt như vậy sao?"
Cậu nhóc nói đều chọc cười người trong phòng.
Sở tam phu nhân cười mắng: "Con với ca ca con tinh nghịch, còn không cho nương nói một chút cho hả giận à."
Nàng mặc dù một tay kéo một người, nhưng con mắt nhìn Trần A Phúc rõ ràng phải nhiều một ít, trong mắt không che giấu được vui vẻ.
Tiểu nam hài còn nói:"Nương mỗi lần nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp đều như vậy kéo người ta tay không buông, cẩn thận chớ dọa người ta."
Cậu nói lại chọc cho tất cả cười ha hả.
Sở tam phu nhân giả bộ trừng mắt liếc cậu một cái, từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm kim phượng giương cánh treo châu ý bảo Trần A Phúc nửa ngồi xuống, cắm ở trên đầu cho nàng, nói: "Đứa bé ngoan, ta vừa nhìn thấy con, đã cảm thấy phụ nữ chúng ta hợp ý."
Trần A Phúc đỏ mặt tạ nàng ấy.
Sở tam phu nhân lại từ trên cổ tay lấy xuống một cái vòng bạch ngọc đưa cho Trần Vũ Tình, lại từ trên cổ tay lấy xuống vòng chuỗi san hô châu đưa cho Trần Vũ Hà.
Hai vị cô nương lại khom gối tạ ơn
Giang thị vui vẻ càng đậm, lại chỉ tiểu nam hài nói: "Đây là Ngũ gia Vĩnh An Hầu phủ."
Sở Ngũ gia tuổi còn nhỏ, mấy người Trần A Phúc liền gật đầu cười cười với cậu, kêu lên: "Sở Ngũ gia."
Sở Ngũ gia Sở Lệnh Trí lớn lên môi hồng răng trắng, rất giống Sở Tam lão gia, mặc tiểu trường sam màu đỏ thêu đoàn hoa lụa, chải lấy một thiên trùng pháo.
Cậu thấy mình được giới thiệu long trọng, cũng đứng dậy chấp tay thi lễ cùng các nàng nói: "Ba vị tỷ tỷ khỏe." Đứng thẳng rồi lão luyện nói với Trần A Phúc: "Tỷ chính là sư phụ chất nữ Yên Nhi của ta đi? Cảm ơn tỷ, tỷ dạy nàng cực kỳ tốt, ta rất hài lòng."
Tiểu quỷ hài tử ra vẻ già dặn, quá đáng yêu.
Trần A Phúc thích hài tử đáng yêu. Nàng nghiêm trang đến gần hứng thú nói: "Đảm đương không nổi Sở Ngũ gia khen ngợi, Yên tỷ muội thật đáng yêu."
Sở Ngũ gia cảm thấy rất hài lòng Trần A Phúc trả lời, lại nói: "Đừng khách khí, tỷ đảm đương nổi tiểu gia khen ngợi."
Mọi người lại cười một trận.
Đợi mấy người Trần A Phúc sau khi ấn theo lớn nhỏ ngồi xuống, Sở tam phu nhân lại nói cười rộ lên cùng Giang thị. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không vắng vẻ mấy vị cô nương, câu hỏi nhiều nhất chính là Trần A Phúc.
Trần A Phúc trừ trả lời câu hỏi của Sở tam phu nhân, cũng không nói nhiều lời, làm được cử chỉ tự nhiên thanh thản đoan trang là được.
Sau đó, mọi người lại ăn cơm ở chỗ này, mấy vị cô nương mới bị xua đuổi trở về.
Trên đường, Trần Vũ Tình rỉ tai nói với Trần A Phúc: "Không nghĩ tới, vị Sở tam phu nhân so với trong truyền thuyết còn càng phong thái, lanh lẹ..."
Thì ra, Sở Tam lão gia cùng Sở tam phu nhân còn có một đoạn chuyện xưa tình yêu kinh thiên động địa khóc quỷ thần.
Sở tam phu nhân là đích cháu gái ruột thái hậu, đích cháu gái ruột Hoàng thượng. Chỉ là ở thời điểm nàng hai tuổi, phụ vương và mẫu phi của nàng liền lần lượt qua đời, nàng được thái hậu đón đến Từ Ninh Cung tự mình nuôi dưỡng.
Bởi vì phụ vương nàng là vì cứu Hoàng thượng mà bị nghịch vương đâm chết, cho nên đặc biệt sùng bái anh hùng giỏi võ nghệ. Sau khi lớn lên, cự tuyệt rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn Hoàng thượng và thái hậu vừa ý, lại một chọn trúng Sở Tam lão gia từ biên quan hồi kinh làm việc. Không chỉ thỉnh thái hậu ban thưởng hôn, còn đi theo Sở Tam lão gia đi xa biên quan...
Nghe chuyện xưa của Sở tam phu nhân, khiến cho Trần A Phúc là cô nhi hiện đại cũng không ngừng hâm mộ. Mặc dù cha mẹ của nàng ấy cũng chết sớm, nhưng nàng ấy còn có dựa vào cường đại, gả cho nam nhân mình thích, lại cùng nam nhân này đi biên quan giục ngựa giơ roi, phu thê ân ái, trải qua cuộc sống mình nghĩ tới. Không trách được khí tràng mười phần, lại tràn đầy tràn đầy hạnh phúc.
Hết chương 241.
Thanh Phong lại nói: "Nghe nói, thiếu gia và Tam cô nương, Tứ cô nương đều đi Hằng Thọ Viện hầu bệnh ..." Ý ở ngoài lời là Trần A Phúc tốt nhất cũng có thể đi.
Trần A Phúc thầm vui trong lòng, Kim Yến uy vũ. Ngoài miệng lại nói: "Lão phu nhân khẳng định không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ theo tâm ý của bà, không tới trước mặt bà."
Trần Thế Anh và Giang thị thấy lão phu nhân ngủ rồi, mới mệt mỏi không chịu nổi về chính viện. Trần Thế Anh thay quần áo gội đầu, đi từ đường, ghi tên Trần A Phúc vào gia phả.
Nội tâm hắn vẫn còn có chút thất vọng, mấy lần ám hiệu Trần A Phúc, có thể thay Trần A Phúc đổi thành Trần Vũ Phúc hay không, nàng đều không đồng ý. Nếu là mấy đứa hài tử khác, hắn không cần thương lượng, trực tiếp liền sửa lại. Nhưng đại cô nương này, hắn lúc nào cũng sẽ dễ tính tình thương lượng, không chỉ bởi vì thương yêu nàng không lớn lên ở bên cạnh, còn vì khuê nữ rất có chủ kiến cùng cá tính.
Giang thị thì vội vàng làm chuẩn bị, phải nghênh đón khách quý hôm nay.
Trần A Phúc đangh ở trong phòng ngẩn người, Hồng Phong lại bưng một cái khay vào. Trong khay không chỉ đựng xiêm y từ trong ra ngoài, còn đựng một bộ đồ trang sức vàng ròng khảm châu.
Nàng ấy cười nói: "Phu nhân để đại cô nương thu thập thật tốt một phen, hôm nay nữ quyến Sở phủ nhất định sẽ đề xuất trông thấy vài vị cô nương trong phủ."
Trần A Phúc được hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Lần này xiêm y là áo ngắn dương đỏ nhạt thêu hoa, váy ngắn vung hoa hải đường hồng, trong lịch sự tao nhã lộ ra không khí vui mừng.
Hồng Phong lại đề nghị: "Đại cô nương, hôm nay phải gặp khách quý, vẫn nên thoa một ít phấn đi."
Trần A Phúc gật đầu. Nàng tự mình trang điểm, so sánh thời đại này thì muốn thanh nhã hơn một ít.
Ăn mặc tốt rồi, trong mắt vài hạ nhân đều lóe kinh diễm không ức chế được.
Đại khái đầu buổi trưa, người chính viện đến, nói có khách quý muốn gặp vài vị cô nương. Trần A Phúc dẫn vài nha đầu đi đến chính viện, trên đường, lại gặp được Tam cô nương Trần Vũ Tình, Tứ cô nương Trần Vũ Hà, hai vị cô nương này cũng thực ăn diện một phen.
Đi đến chính viện, còn chưa vào nhà, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một trận tiếng cười lớn của nữ tử cởi mở lại không chút nào che lấp.
Vào cửa, vòng qua bình phong mười hai cành phú quý Như Ý, Giang thị tươi cười rạng rỡ cùng một vị phụ nhân ngồi trên giường La Hán. Phụ nhân này hai mươi mấy tuổi, thân hình thon dài, mắt phượng mày liễu, trang dung tinh xảo, sáng người. Mặc bối tử gấm vóc đỏ thẫm sợi kim trăm điệp xuyên hoa, váy mã diện màu đinh hương xòe ra, châu ngọc đầu đầy, vẻ mặt tươi cười.
Bên cạnh còn ngồi một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi.
Giang thị vẫy tay cười nói: "Các cô nương, đây là Sở tam phu nhân Vĩnh An Hầu phủ, Xương Hoa quận chúa."
Thảo nào vẫn luôn nói vị phu nhân này lợi hại, thì ra là vị quận chúa.
Mấy người Trần A Phúc mỉm cười đi lên phía trước, khom gối phúc phúc, nói: "Gặp qua Sở tam phu nhân."
Giang thị vừa cười giới thiệu với Sở tam phu nhân theo thứ tự ba vị cô nương: "Đây là đại cô nương Phúc nhi, đây là Tam cô nương Tình nhi, đứa nhỏ nhất là Hà nhi. Còn có một nhị cô nương Huy nhi, chỉ là hôm qua đột nhiên bị sốt, cũng không dám để nàng đi ra."
Sở tam phu nhân cười nói: "Ai da da, Trần phu nhân có phúc, có nhiều khuê nữ như vậy, khuê nữ một người lại là một người càng xinh đẹp, ta đều yêu thích không thôi." Lại vẫy tay nói: "Mau lại đây, để cho ta thân thiết một chút." Thanh âm trong trẻo, cởi mở, không áp chế âm lượng chút nào. Làm cho người ta cảm giác chính là trong đại khí lộ ra hòa khí, cực có khí thế lại để cho lòng người khác sinh thân cận.
Đợi mấy vị cô nương đi đến trước mặt nàng, nàng một tay kéo Trần A Phúc, một tay kéo Trần Vũ Tình, cười nói: "Vẫn là khuê nữ tốt hơn, thật mềm mại, nũng nịu. Chỉ tiếc ta không có phúc khí không sinh ra khuê nữ, hai tên tiểu tử ầm ĩ đến ta đau đầu."
Bên cạnh tiểu nam hài chu miệng lên u oán nói: "Nương mỗi khi khen nữ oa nhà người ta một lần, phải hạ thấp con và ca ca một lần. Nữ oa tốt như vậy sao?"
Cậu nhóc nói đều chọc cười người trong phòng.
Sở tam phu nhân cười mắng: "Con với ca ca con tinh nghịch, còn không cho nương nói một chút cho hả giận à."
Nàng mặc dù một tay kéo một người, nhưng con mắt nhìn Trần A Phúc rõ ràng phải nhiều một ít, trong mắt không che giấu được vui vẻ.
Tiểu nam hài còn nói:"Nương mỗi lần nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp đều như vậy kéo người ta tay không buông, cẩn thận chớ dọa người ta."
Cậu nói lại chọc cho tất cả cười ha hả.
Sở tam phu nhân giả bộ trừng mắt liếc cậu một cái, từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm kim phượng giương cánh treo châu ý bảo Trần A Phúc nửa ngồi xuống, cắm ở trên đầu cho nàng, nói: "Đứa bé ngoan, ta vừa nhìn thấy con, đã cảm thấy phụ nữ chúng ta hợp ý."
Trần A Phúc đỏ mặt tạ nàng ấy.
Sở tam phu nhân lại từ trên cổ tay lấy xuống một cái vòng bạch ngọc đưa cho Trần Vũ Tình, lại từ trên cổ tay lấy xuống vòng chuỗi san hô châu đưa cho Trần Vũ Hà.
Hai vị cô nương lại khom gối tạ ơn
Giang thị vui vẻ càng đậm, lại chỉ tiểu nam hài nói: "Đây là Ngũ gia Vĩnh An Hầu phủ."
Sở Ngũ gia tuổi còn nhỏ, mấy người Trần A Phúc liền gật đầu cười cười với cậu, kêu lên: "Sở Ngũ gia."
Sở Ngũ gia Sở Lệnh Trí lớn lên môi hồng răng trắng, rất giống Sở Tam lão gia, mặc tiểu trường sam màu đỏ thêu đoàn hoa lụa, chải lấy một thiên trùng pháo.
Cậu thấy mình được giới thiệu long trọng, cũng đứng dậy chấp tay thi lễ cùng các nàng nói: "Ba vị tỷ tỷ khỏe." Đứng thẳng rồi lão luyện nói với Trần A Phúc: "Tỷ chính là sư phụ chất nữ Yên Nhi của ta đi? Cảm ơn tỷ, tỷ dạy nàng cực kỳ tốt, ta rất hài lòng."
Tiểu quỷ hài tử ra vẻ già dặn, quá đáng yêu.
Trần A Phúc thích hài tử đáng yêu. Nàng nghiêm trang đến gần hứng thú nói: "Đảm đương không nổi Sở Ngũ gia khen ngợi, Yên tỷ muội thật đáng yêu."
Sở Ngũ gia cảm thấy rất hài lòng Trần A Phúc trả lời, lại nói: "Đừng khách khí, tỷ đảm đương nổi tiểu gia khen ngợi."
Mọi người lại cười một trận.
Đợi mấy người Trần A Phúc sau khi ấn theo lớn nhỏ ngồi xuống, Sở tam phu nhân lại nói cười rộ lên cùng Giang thị. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không vắng vẻ mấy vị cô nương, câu hỏi nhiều nhất chính là Trần A Phúc.
Trần A Phúc trừ trả lời câu hỏi của Sở tam phu nhân, cũng không nói nhiều lời, làm được cử chỉ tự nhiên thanh thản đoan trang là được.
Sau đó, mọi người lại ăn cơm ở chỗ này, mấy vị cô nương mới bị xua đuổi trở về.
Trên đường, Trần Vũ Tình rỉ tai nói với Trần A Phúc: "Không nghĩ tới, vị Sở tam phu nhân so với trong truyền thuyết còn càng phong thái, lanh lẹ..."
Thì ra, Sở Tam lão gia cùng Sở tam phu nhân còn có một đoạn chuyện xưa tình yêu kinh thiên động địa khóc quỷ thần.
Sở tam phu nhân là đích cháu gái ruột thái hậu, đích cháu gái ruột Hoàng thượng. Chỉ là ở thời điểm nàng hai tuổi, phụ vương và mẫu phi của nàng liền lần lượt qua đời, nàng được thái hậu đón đến Từ Ninh Cung tự mình nuôi dưỡng.
Bởi vì phụ vương nàng là vì cứu Hoàng thượng mà bị nghịch vương đâm chết, cho nên đặc biệt sùng bái anh hùng giỏi võ nghệ. Sau khi lớn lên, cự tuyệt rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn Hoàng thượng và thái hậu vừa ý, lại một chọn trúng Sở Tam lão gia từ biên quan hồi kinh làm việc. Không chỉ thỉnh thái hậu ban thưởng hôn, còn đi theo Sở Tam lão gia đi xa biên quan...
Nghe chuyện xưa của Sở tam phu nhân, khiến cho Trần A Phúc là cô nhi hiện đại cũng không ngừng hâm mộ. Mặc dù cha mẹ của nàng ấy cũng chết sớm, nhưng nàng ấy còn có dựa vào cường đại, gả cho nam nhân mình thích, lại cùng nam nhân này đi biên quan giục ngựa giơ roi, phu thê ân ái, trải qua cuộc sống mình nghĩ tới. Không trách được khí tràng mười phần, lại tràn đầy tràn đầy hạnh phúc.
Hết chương 241.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.