Chương 60: Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa.
Tịch Mịch Thanh Tuyền
07/07/2021
Trần A Phúc sợ Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong gieo họa mấy thớt sa tanh cùng bông, vội vàng ôm đi phòng ngủ phía đông, cất vào trong rương.
Thời điểm Kim Yến Tử ở nhà, Truy Phong ngủ ở đông phòng. Kể từ khi nó đi không gian, Truy Phong cũng tới tây phòng.
Buổi tối, Trần A Phúc làm hai chén mì sợi. Mặc dù là mì chay, nhưng gia vị đầy đủ hết, hương vị tốt như cũ, Đại Bảo ăn được thơm nức.
Mới vừa ăn vài miếng, liền nghe đến tiếng gõ cửa cửa hông.
Trần A Phúc đứng dậy đi mở cửa, là Trần Đại Hổ. Nhóc nói: "Nội con muốn hỏi Đại Bảo vài câu."
Hồ thị kia, ghen tị đều thảo phạt đến nơi này.
Trần A Phúc vốn không muốn để cho Đại Bảo đi, lại sợ nếu như Đại Bảo không đi, Hồ thị quậy đến bên này, đến lúc quậy đến chính mình thì việc gì cũng làm không được. Chỉ phải để cho Đại Bảo đi, còn nháy mắt với cậu. Đại Bảo gật gật đầu, ý tứ là cậu biết rõ nên nói cái gì. Cậu còn luyến tiếc bát mì nhỏ trước mặt, ôm chén đi nhà cũ.
Trần A Phúc cơm nước xong, rửa xong bát đĩa, liền truyền đến tiếng đập cửa của Đại Bảo.
Đại Bảo đi tới, vành mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mím rất chặt chẽ, đặt chén không ở trên bếp lò, liền ôm chặt lấy thắt lưng Trần A Phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào trên bụng nàng.
Trần A Phúc vội hỏi: "Nhi tử như thế nào?"
Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Đại bà ngoại hỏi con chuyện ở Đường Viên, con nói tiểu cô nương Sở gia sống ở Đường Viên không dễ chơi, liền kêu con đi bồi nàng vui đùa một chút. Con không dám nói nàng thích chim chóc, sợ đại bà ngoại đánh chủ ý Thất Thất chúng nó. Đại bà ngoại liền kêu con ngày mai mang Đại Hổ cùng đại nha đi Đường Viên, còn nói hai người bọn họ cơ trí đáng yêu hơn con, chắc chắn được quý nhân thích. Ông ngoại nói không được, sợ quấy nhiễu quý nhân, đối với Đại Hổ cùng Đại Nha ngược lại không tốt. Quá mỗ (bà cố) cùng đại ông ngoại cũng cảm thấy là cái lý này, nói nịnh bợ quý nhân tốt lắm thì còn tốt, nếu như nịnh bợ không tốt ngược lại sẽ bị đánh. Đại bà ngoại liền nói ông ngoại của con không ký tình, không nói cảm kích công ơn nuôi dưỡng của đại ông ngoại, còn rất sợ hậu nhân của đại ông ngoại phát đạt." Lại nức nở nói: "Còn nói ông ngoại phân không rõ trong ngoài, hiện thời con và nương đều ở riêng sống khác, nương có nhi tử thân sinh hay không còn không nhất định. Chỉ có Đại Hổ cùng Đại Nha mới là huyết mạch chí thân của ông ngoại, có chuyện tốt, làm sao ông ngoại không hướng về bọn họ, chỉ nhớ thương con là dã hài tử. Vẫn là đại ông ngoại mắng vài câu, bà ta mới không có nháo nữa." Nói xong, liền khóc lên.
Hồ thị kia thật đúng là quá thất đức.
Trần A Phúc ôm Đại Bảo dậy, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Nhi tử không khó chịu. Ở trong lòng mẫu thân, nhi tử chính là con ruột của nương. Không chỉ nương, ngay cả ông ngoại, bà ngoại, tiểu cữu cữu đều cho là như vậy."
Đại Bảo nghẹn ngào buồn bã hỏi: "Thật sao?"
Trần A Phúc nói: "Đương nhiên là thật, chúng ta đối với con tốt bao nhiêu, lẽ nào nhi tử không có nhìn ra sao?" Lại dỗ ngon dỗ ngọt một trận, mới dụ dỗ được tiểu shota nín khóc mỉm cười.
Trần A Phúc đi tây phòng đem bàn đất đến đông phòng. Làm những vật này, nàng không dám ở tây phòng, sợ mấy vật nhỏ kia quấy rối.
Nàng vẽ lấy trên giấy các loại tiểu Yến Tử, Đại Bảo ở một bên đọc sách.
Đại Bảo xem sách, lại sẽ bị mẫu thân vẽ tiểu Yến Tử hấp dẫn lấy, kêu thẳng thật xinh đẹp, thật đáng yêu. Lại gãi đầu nói: "Nương, một ít chim này mặc dù không hoàn toàn đồng dạng cùng Yến Tử, lại vừa nhìn cũng biết là Yến Tử. Đây là chuyện gì?"
Trần A Phúc cười nói: "Chỉ cần bắt lấy đặc thù tiểu Yến Tử, cho dù một chút chi tiết vẽ được khoa trương một chút, cũng có thể nhìn ra nó là Yến Tử. Không riêng gì Yến Tử, vật gì khác đều giống vậy, chủ yếu là nắm bắt đặc thù..."
Trần A Phúc vẽ rất nhiều hình thái tiểu Yến Tử, từ trong đó tìm ra mấy loại. Nàng quyết định trừ ra làm vài con rối Yến Tử giống nhau như đúc cùng Kim Yến Tử ra, lại làm một ít con rối Yến Tử khác khoa trương một ít.
Tiểu cô nương sắp rời đi, như thế hai ba ngày cũng làm không được bao nhiêu, chủ yếu là lần này con rối nhất định phải muốn làm càng tinh xảo hơn một chút, hơn nữa sa tanh so với vải mịn khó may hơn. Nàng tính toán một chút thời gian, nắm chặt chút thời gian, hơn nữa còn có Vương thị, mười cái vẫn có thể làm xong. Làm một cái đặc biệt dài sáu mươi cm thật giống Yến Tử, lại làm sáu cái dài ba mươi cm cỡ Yến Tử, còn muốn làm mười cái Yến Tử lớn nhỏ lớn bằng Yến Tử bình thường.
Nàng ấn tỷ lệ cùng sắc thái phối hợp cắt nguyên liệu xuống.
Suy nghĩ một chút, lại cắt một cái tiểu Yến Tử cỡ trung, cái này là đưa Kim Yến Tử.
Một ít con rối này, Yến Tử mặc xiêm y cũng không phải đều là chính tông cánh màu lam cái bụng trắng, phần lớn làm thành tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa, có cánh màu vàng cái bụng màu hồng, cánh màu đỏ cái bụng màu trắng, v.v... Ngày mai lại để Vương thị thêu một ít hoa ở trên sa tanh, ở trên cánh viền vòng đường viền hoa, cấp bậc càng tinh xảo cao hơn.
Làm những vật này, sa tanh khẳng định dùng không hết, nhưng bông lại không đủ, nhà mình thêm một ít nữa.
Trần A Phúc phát huy đầy đủ không gian tưởng tượng của mình cùng thông minh tài trí, dùng hết sức muốn làm tốt những con rối Yến Tử này. Không chỉ có thể trợ giúp tiểu cô nương kia, làm cho con bé hết sức vui vẻ. Cũng có thể cảm tạ Trần Trụ Trì, cảm ơn bà ấy nhân từ, ngăn cản mấy đầy tớ đánh chủ ý Đại Bảo cùng Kim Yến Tử chúng nó, cũng từng phóng thích thiện ý đối với tiểu A Phúc cùng Vương thị nghèo khổ. Còn có thể làm tốt quan hệ cùng Đường Viên, khiến cho cái eo nhà mình cứng rắn lên. Nghe Đại Bảo nói, La quản sự đặc biệt không tệ, rất chiếu cố cậu.
Làm xong một ít con rối này, sẽ còn dư lại rất nhiều sa tanh. Nàng còn khờ dại nghĩ tới, đến thời điểm làm bộ trường bào màu lam cho Trần Danh làm dáng, làm cấp quần áo màu lam mùa thu cùng quần áo mùa đông cho A Lộc cùng Đại Bảo mỗi đứa một bộ, một bộ áo màu xanh nhạt, vừa vặn đi học có thể mặc. Làm bộ xiêm y màu cây nghệ cho Vương thị, mình có thể làm bộ quần áo màu xanh nhạt bên trong là quần cùng một kiện áo ngoài màu đỏ hoặc là màu đỏ nhạt.
Đúng rồi, lại làm một bộ cho Trần lão thái, cho Trần Nghiệp cùng Trần Đại Hổ, Trần Đại Nha một người một khối sa tanh, để đại phòng tự mình làm. Còn như Hồ thị à, cứ không cho bà ta.
Nghe Đại Bảo nói La quản sự có một tiểu tôn nữ sáu tuổi cùng tiểu tôn tử bốn tuổi, cũng làm hai con rối đẹp mắt cho hai đứa bé này.
Cũng không phải nàng nhất định phải dùng sa tanh may xiêm y tốt hơn này cùng làm lấy lòng, chủ yếu vẫn là muốn cho người khác nhìn thấy nhà mình cùng Đường Viên quan hệ "Không cạn", được chủ tử Đường Viên vài phần kính trọng như thế nào, ngay cả sa tanh tốt như thế cũng có thể cho bọn họ, về sau cũng không dám tùy ý bắt nạt nhà mình.
Trần A Phúc càng nghĩ càng cao hứng, không kìm lòng nổi hừ lên nhạc thiếu nhi đời trước nghe nhiều nên thuộc: Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa, hàng năm mùa xuân tới nơi này. Ta hỏi Yến Tử ngươi vì sao đến, Yến Tử nói, này bên trong mùa xuân xinh đẹp nhất.
Nàng hát nhiều lần đoạn thứ nhất, đoạn thứ hai không hát, nội dung quá nghịch thiên ở thời đại này.
Nàng hát trong chốc lát, vừa ngẩng đầu, trông thấy Trần Đại Bảo đang ngơ ngác nhìn qua nàng, mắt to sáng lập lòe như ánh sao.
Đại Bảo thấy nương không hát nữa, mới kích động nói: "Nương, người hát khúc nhi quá dễ nghe, so với người hát trên sân khấu được còn dễ nghe hơn."
Lão nương Cao Lý Chính năm ngoái đại thọ sáu mươi, thỉnh gánh hát trên thị trấn đến ca diễn, Trần Đại Bảo cũng đi nghe.
Trần A Phúc cười nói: "Đại Bảo ví dụ không đúng, người trên sân khấu hát là diễn, nương hát là khúc nhi, hai cái không thể đánh đồng với nhau."
Trần Đại Bảo hé miệng cười nói: "Mặc kệ nói thế nào, mẫu thân của con đó là tài giỏi, ngay cả khúc nhi cũng hát được dễ nghe dạng này." Vẻ mặt đắc ý đến không thôi.
Thời điểm Kim Yến Tử ở nhà, Truy Phong ngủ ở đông phòng. Kể từ khi nó đi không gian, Truy Phong cũng tới tây phòng.
Buổi tối, Trần A Phúc làm hai chén mì sợi. Mặc dù là mì chay, nhưng gia vị đầy đủ hết, hương vị tốt như cũ, Đại Bảo ăn được thơm nức.
Mới vừa ăn vài miếng, liền nghe đến tiếng gõ cửa cửa hông.
Trần A Phúc đứng dậy đi mở cửa, là Trần Đại Hổ. Nhóc nói: "Nội con muốn hỏi Đại Bảo vài câu."
Hồ thị kia, ghen tị đều thảo phạt đến nơi này.
Trần A Phúc vốn không muốn để cho Đại Bảo đi, lại sợ nếu như Đại Bảo không đi, Hồ thị quậy đến bên này, đến lúc quậy đến chính mình thì việc gì cũng làm không được. Chỉ phải để cho Đại Bảo đi, còn nháy mắt với cậu. Đại Bảo gật gật đầu, ý tứ là cậu biết rõ nên nói cái gì. Cậu còn luyến tiếc bát mì nhỏ trước mặt, ôm chén đi nhà cũ.
Trần A Phúc cơm nước xong, rửa xong bát đĩa, liền truyền đến tiếng đập cửa của Đại Bảo.
Đại Bảo đi tới, vành mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mím rất chặt chẽ, đặt chén không ở trên bếp lò, liền ôm chặt lấy thắt lưng Trần A Phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào trên bụng nàng.
Trần A Phúc vội hỏi: "Nhi tử như thế nào?"
Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Đại bà ngoại hỏi con chuyện ở Đường Viên, con nói tiểu cô nương Sở gia sống ở Đường Viên không dễ chơi, liền kêu con đi bồi nàng vui đùa một chút. Con không dám nói nàng thích chim chóc, sợ đại bà ngoại đánh chủ ý Thất Thất chúng nó. Đại bà ngoại liền kêu con ngày mai mang Đại Hổ cùng đại nha đi Đường Viên, còn nói hai người bọn họ cơ trí đáng yêu hơn con, chắc chắn được quý nhân thích. Ông ngoại nói không được, sợ quấy nhiễu quý nhân, đối với Đại Hổ cùng Đại Nha ngược lại không tốt. Quá mỗ (bà cố) cùng đại ông ngoại cũng cảm thấy là cái lý này, nói nịnh bợ quý nhân tốt lắm thì còn tốt, nếu như nịnh bợ không tốt ngược lại sẽ bị đánh. Đại bà ngoại liền nói ông ngoại của con không ký tình, không nói cảm kích công ơn nuôi dưỡng của đại ông ngoại, còn rất sợ hậu nhân của đại ông ngoại phát đạt." Lại nức nở nói: "Còn nói ông ngoại phân không rõ trong ngoài, hiện thời con và nương đều ở riêng sống khác, nương có nhi tử thân sinh hay không còn không nhất định. Chỉ có Đại Hổ cùng Đại Nha mới là huyết mạch chí thân của ông ngoại, có chuyện tốt, làm sao ông ngoại không hướng về bọn họ, chỉ nhớ thương con là dã hài tử. Vẫn là đại ông ngoại mắng vài câu, bà ta mới không có nháo nữa." Nói xong, liền khóc lên.
Hồ thị kia thật đúng là quá thất đức.
Trần A Phúc ôm Đại Bảo dậy, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Nhi tử không khó chịu. Ở trong lòng mẫu thân, nhi tử chính là con ruột của nương. Không chỉ nương, ngay cả ông ngoại, bà ngoại, tiểu cữu cữu đều cho là như vậy."
Đại Bảo nghẹn ngào buồn bã hỏi: "Thật sao?"
Trần A Phúc nói: "Đương nhiên là thật, chúng ta đối với con tốt bao nhiêu, lẽ nào nhi tử không có nhìn ra sao?" Lại dỗ ngon dỗ ngọt một trận, mới dụ dỗ được tiểu shota nín khóc mỉm cười.
Trần A Phúc đi tây phòng đem bàn đất đến đông phòng. Làm những vật này, nàng không dám ở tây phòng, sợ mấy vật nhỏ kia quấy rối.
Nàng vẽ lấy trên giấy các loại tiểu Yến Tử, Đại Bảo ở một bên đọc sách.
Đại Bảo xem sách, lại sẽ bị mẫu thân vẽ tiểu Yến Tử hấp dẫn lấy, kêu thẳng thật xinh đẹp, thật đáng yêu. Lại gãi đầu nói: "Nương, một ít chim này mặc dù không hoàn toàn đồng dạng cùng Yến Tử, lại vừa nhìn cũng biết là Yến Tử. Đây là chuyện gì?"
Trần A Phúc cười nói: "Chỉ cần bắt lấy đặc thù tiểu Yến Tử, cho dù một chút chi tiết vẽ được khoa trương một chút, cũng có thể nhìn ra nó là Yến Tử. Không riêng gì Yến Tử, vật gì khác đều giống vậy, chủ yếu là nắm bắt đặc thù..."
Trần A Phúc vẽ rất nhiều hình thái tiểu Yến Tử, từ trong đó tìm ra mấy loại. Nàng quyết định trừ ra làm vài con rối Yến Tử giống nhau như đúc cùng Kim Yến Tử ra, lại làm một ít con rối Yến Tử khác khoa trương một ít.
Tiểu cô nương sắp rời đi, như thế hai ba ngày cũng làm không được bao nhiêu, chủ yếu là lần này con rối nhất định phải muốn làm càng tinh xảo hơn một chút, hơn nữa sa tanh so với vải mịn khó may hơn. Nàng tính toán một chút thời gian, nắm chặt chút thời gian, hơn nữa còn có Vương thị, mười cái vẫn có thể làm xong. Làm một cái đặc biệt dài sáu mươi cm thật giống Yến Tử, lại làm sáu cái dài ba mươi cm cỡ Yến Tử, còn muốn làm mười cái Yến Tử lớn nhỏ lớn bằng Yến Tử bình thường.
Nàng ấn tỷ lệ cùng sắc thái phối hợp cắt nguyên liệu xuống.
Suy nghĩ một chút, lại cắt một cái tiểu Yến Tử cỡ trung, cái này là đưa Kim Yến Tử.
Một ít con rối này, Yến Tử mặc xiêm y cũng không phải đều là chính tông cánh màu lam cái bụng trắng, phần lớn làm thành tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa, có cánh màu vàng cái bụng màu hồng, cánh màu đỏ cái bụng màu trắng, v.v... Ngày mai lại để Vương thị thêu một ít hoa ở trên sa tanh, ở trên cánh viền vòng đường viền hoa, cấp bậc càng tinh xảo cao hơn.
Làm những vật này, sa tanh khẳng định dùng không hết, nhưng bông lại không đủ, nhà mình thêm một ít nữa.
Trần A Phúc phát huy đầy đủ không gian tưởng tượng của mình cùng thông minh tài trí, dùng hết sức muốn làm tốt những con rối Yến Tử này. Không chỉ có thể trợ giúp tiểu cô nương kia, làm cho con bé hết sức vui vẻ. Cũng có thể cảm tạ Trần Trụ Trì, cảm ơn bà ấy nhân từ, ngăn cản mấy đầy tớ đánh chủ ý Đại Bảo cùng Kim Yến Tử chúng nó, cũng từng phóng thích thiện ý đối với tiểu A Phúc cùng Vương thị nghèo khổ. Còn có thể làm tốt quan hệ cùng Đường Viên, khiến cho cái eo nhà mình cứng rắn lên. Nghe Đại Bảo nói, La quản sự đặc biệt không tệ, rất chiếu cố cậu.
Làm xong một ít con rối này, sẽ còn dư lại rất nhiều sa tanh. Nàng còn khờ dại nghĩ tới, đến thời điểm làm bộ trường bào màu lam cho Trần Danh làm dáng, làm cấp quần áo màu lam mùa thu cùng quần áo mùa đông cho A Lộc cùng Đại Bảo mỗi đứa một bộ, một bộ áo màu xanh nhạt, vừa vặn đi học có thể mặc. Làm bộ xiêm y màu cây nghệ cho Vương thị, mình có thể làm bộ quần áo màu xanh nhạt bên trong là quần cùng một kiện áo ngoài màu đỏ hoặc là màu đỏ nhạt.
Đúng rồi, lại làm một bộ cho Trần lão thái, cho Trần Nghiệp cùng Trần Đại Hổ, Trần Đại Nha một người một khối sa tanh, để đại phòng tự mình làm. Còn như Hồ thị à, cứ không cho bà ta.
Nghe Đại Bảo nói La quản sự có một tiểu tôn nữ sáu tuổi cùng tiểu tôn tử bốn tuổi, cũng làm hai con rối đẹp mắt cho hai đứa bé này.
Cũng không phải nàng nhất định phải dùng sa tanh may xiêm y tốt hơn này cùng làm lấy lòng, chủ yếu vẫn là muốn cho người khác nhìn thấy nhà mình cùng Đường Viên quan hệ "Không cạn", được chủ tử Đường Viên vài phần kính trọng như thế nào, ngay cả sa tanh tốt như thế cũng có thể cho bọn họ, về sau cũng không dám tùy ý bắt nạt nhà mình.
Trần A Phúc càng nghĩ càng cao hứng, không kìm lòng nổi hừ lên nhạc thiếu nhi đời trước nghe nhiều nên thuộc: Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa, hàng năm mùa xuân tới nơi này. Ta hỏi Yến Tử ngươi vì sao đến, Yến Tử nói, này bên trong mùa xuân xinh đẹp nhất.
Nàng hát nhiều lần đoạn thứ nhất, đoạn thứ hai không hát, nội dung quá nghịch thiên ở thời đại này.
Nàng hát trong chốc lát, vừa ngẩng đầu, trông thấy Trần Đại Bảo đang ngơ ngác nhìn qua nàng, mắt to sáng lập lòe như ánh sao.
Đại Bảo thấy nương không hát nữa, mới kích động nói: "Nương, người hát khúc nhi quá dễ nghe, so với người hát trên sân khấu được còn dễ nghe hơn."
Lão nương Cao Lý Chính năm ngoái đại thọ sáu mươi, thỉnh gánh hát trên thị trấn đến ca diễn, Trần Đại Bảo cũng đi nghe.
Trần A Phúc cười nói: "Đại Bảo ví dụ không đúng, người trên sân khấu hát là diễn, nương hát là khúc nhi, hai cái không thể đánh đồng với nhau."
Trần Đại Bảo hé miệng cười nói: "Mặc kệ nói thế nào, mẫu thân của con đó là tài giỏi, ngay cả khúc nhi cũng hát được dễ nghe dạng này." Vẻ mặt đắc ý đến không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.