Chương 283: Xác thực không có bệnh
Tịch Mịch Thanh Tuyền
27/12/2021
La tứ nãi nãi kéo Giang thị cười khanh khách nói: "Sớm liền nghe thấy hiền danh của Trần phu nhân, hôm nay cuối cùng thấy rồi."
Giang thị vội vàng cười khách khí hai câu, La tứ nãi nãi lại kéo Trần Vũ Tình khen lên.
Người phụ nhân thanh niên kia thì bắt lấy tay Trần A Phúc cười nói: "Muội chính là Trần gia muội muội đi? Ta gọi là Sở Hoa, ca ca ta ở trước mặt muội nói về ta đi?"
Trần A Phúc vừa nhìn cô em chồng tương lai này liền thích, không chỉ dung mạo tuyệt đẹp, tính tình cũng tốt, cởi mở đại khí, cư xử khéo léo.
Lúc trước thời điểm Sở gia gặp chuyện không may nàng mới mười tuổi, mẫu thân bị bức ép xuất gia, phụ thân đi phủ công chúa, tổ mẫu đã không tại thế, Hầu phủ chỉ còn một Nhị thẩm mơ hồ. Thời điểm Lão hầu gia để Sở Lệnh Tuyên đi biên quan, liền dẫn nàng đi theo giao cho Sở tam phu nhân nuôi dưỡng, mười sáu tuổi mới trở lại kinh thành lập gia đình.
Trần A Phúc cười nói: "Sớm liền nghe nói qua Hoa tỷ tỷ, đặc biệt là Bụi chủ trì, nói rất nhiều chuyện lý thú mới trước đây của Hoa tỷ tỷ." Nàng khó mà nói Sở Lệnh Tuyên, chuyển Bụi chủ trì ra.
Sở Hoa nghe, vành mắt cũng có chút hồng, nói: "Ta lần này sẽ đi thăm mẫu thân của ta, ta đã có vài năm không thấy được lão nhân gia bà rồi."
Sở nhị phu nhân thấy mấy người các nàng liên tục đứng ở nơi đó nói chuyện, cười nói: "Như thế nào đều đứng ở nơi đó, mau đến bên này ngồi."
La tứ nãi nãi đỡ Trần phu nhân ngồi trên ghế dựa, Trần phu nhân cũng liền theo thế ngồi xuống. Sở nhị phu nhân nói được dễ nghe là nhị phu nhân Hầu phủ, nam nhân cũng chỉ là quyên một tiểu quan, còn muốn chạy đến nơi đây làm dáng.
Giang thị cùng rất nhiều phụ nhân đều biết nhau, ngồi xuống liền cùng các nàng hàn huyên.
Sở Hoa thì kéo Trần A Phúc, giới thiệu các vị phu nhân ở đây. Không giới thiệu Sở nhị phu nhân bưng tọa chính vị, giới thiệu đều tiên là một phụ nhân trung niên là La nhị phu nhân: "Đây là Nhị cữu nương của ta, La nhị phu nhân."
La nhị phu nhân cười nói: "Đứa bé ngoan, lớn lên ngược lại thật sự là xinh đẹp." Nói xong, từ trên cổ tay lấy xuống một cái vòng tay ngọc thủ đưa cho Trần A Phúc.
Người nói lời khen ngợi này nghe cũng chẳng phải không thoải mái. Xinh đẹp, không phải đều là lời ca ngợi.
Trần A Phúc mỉm cười khom gối tạ ơn, tiếp nhận vòng tay. La nhị phu nhân cho Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà lễ ra mắt, Sở Hoa lại kéo Trần A Phúc giới thiệu cho những người khác.
Có một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi kéo tay Trần A Phúc càng không ngừng khen, nàng là phu nhân Giao tổng binh, Giao tổng binh vẫn là bà mai Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc.
Giới thiệu xong, ba tỷ muội Trần A Phúc đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Giang thị. Mấy vị phu nhân khen Trần Vũ Tình, khiến Giang thị vui vẻ suốt trong đáy mắt.
Sở nhị phu nhân rất cô đơn, còn không bái kiến mình đâu, tức phụ nông thôn của Sở Lệnh Tuyên thật không có lễ phép.
Không qua bao lâu, từ bên ngoài có vài vị cô nương đi vào, La tứ nãi nãi kêu các nàng đến chào hỏi cho Giang thị.
Các nàng là nhị cô nương Sở gia, Sở Trân mười ba tuổi, nàng là đích nữ nhị phu nhân. Tam cô nương Sở Lâm, chín tuổi, thứ nữ nhị phòng. Còn có ba vị cô nương La gia, trong đó đại tỷ nhi La Anh Đào chín tuổi là khuê nữ La tứ nãi nãi, năm ngoái thời điểm Trần A Phúc bán may vá thêu thùa còn gặp qua nàng.
Giang thị cười cho các nàng lễ ra mắt, Trần A Phúc cũng đưa các nàng mỗi người hai đóa trâm hoa. Trước đó nàng chuẩn bị một ít vật phẩm trang sức động vật nhỏ, sau khi nghe Sở Lệnh Tuyên nói những lời kia, liền thay đổi chủ ý đưa trâm hoa. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Sở nhị phu nhân cười nói với mấy người nhóm La nhị phu nhân: "Xem một chút mấy hài tử này có bao nhiêu lễ phép, vừa tiến đến liền biết đi chào hỏi trưởng bối."
Giao phu nhân liên tục không thích Lý thị này, châm chọc nói: "Đúng, trưởng bối phải có dạng trưởng bối, vãn bối mới có dạng vãn bối."
Sở nhị phu nhân nghẹn đến không nói ra lời, còn không dám chọc Giao phu nhân.
Sắp đến bữa cơm trưa, Sở Hoa đặc biệt đi đón Sở Hàm Yên đến phòng khách.
Tiểu cô nương mặc là bộ đồ Trần A Phúc làm cho nàng, không khí vui mừng, xinh đẹp. Nhưng vừa nhìn thấy nhiều người như thế, nàng liền sợ lên, vùi mặt ở bên hông Sở Hoa không nâng lên. Sở Hoa cười xấu hổ, nhẹ giọng dụ dỗ nàng.
Trong những khách nhân này tuyệt đại đa số năm ngoái tới tham gia qua tiệc sinh nhật, không có tới cũng đã được nghe nói danh tiếng si nhi của Sở Hàm Yên. Chẳng qua, người Sở gia liên tục không thừa nhận hài tử này có si bệnh, chỉ nói nàng nhát gan, sợ gặp sinh ra.
Một nữ hài sáu bảy tuổi nói: "Mẫu thân, không phải là nói muội muội Sở gia không có si bệnh sao, như thế nào còn như thế..."
Hù dọa nương nàng ấy vội vàng che lại miệng tiểu cô nương, nhưng người khác đều biết rõ nàng là muốn nói từ "Ngốc".
Trừ trên mặt Sở nhị phu nhân lướt qua một nụ cười, người Sở gia khác cùng thân thích đều đỏ mặt. La Anh Đào tức giận nói: "Nói bậy, Yên Nhi biểu muội không có bệnh."
Mẫu thân tiểu cô nương không ngừng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, hài tử nói bậy, đại tỷ nhi Sở gia đương nhiên không có bệnh."
Trần A Phúc đứng dậy, đi đến bên cạnh Sở Hàm Yên, nhẹ giọng nói: "Tỷ muội, tại sao phải giấu mặt đi đây? Là vì tinh nghịch, mặt vẽ hoa rồi sao?"
Sở Hàm Yên có rất nhiều ngày không nhìn thấy di di, mới nghe tiếng của nàng, cũng không để ý quá sợ hãi, cao hứng bỗng chốc ngẩng đầu lên, toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười rộ lên, cười tươi như hoa, lập tức đầy phòng rực rỡ.
Con bé kéo tay Trần A Phúc mềm mại nói: "Di di, tỷ muội rất thích sạch sẽ nha, không có tinh nghịch, cũng không có mặt vẽ hoa. Không tin, di di xem một chút." Nói xong, còn dùng sức nâng mặt lên trên.
Trần A Phúc cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn mặt nàng, cười nói: "Quả thật không có vẽ hoa, là di di nghĩ nhiều rồi." Lại sờ đỉnh đầu con bé nói: "Đây là mấy tổ mẫu, di di, các tỷ tỷ đều là đến chúc mừng sinh nhật tỷ muội, tỷ muội có phải nên đi chào, nói tiếng cám ơn hay không ha?"
Sở Hàm Yên mở to mắt to nhìn một vòng chung quanh, nhiều người như thế làm con bé hoa mắt. Con bé không thích nhiều người nhìn mình như thế, cũng không thích nhà bên này.
Nhưng nhìn đến kỳ vọng trong mắt di di, bé cảm giác mình phải đi. Mặc dù trên mặt có một chút không tình nguyện, vẫn gật đầu.
Trần A Phúc dắt bàn tay nhỏ bé của Sở Hàm Yên, cùng Sở Hoa đi về phía trước. Dẫn đầu đi đến bên cạnh Giang thị, Trần A Phúc buông nàng ra bàn tay nhỏ bé, nói: "Đây là tổ mẫu Trần gia, mẫu thân của di di."
Giới thiệu rõ ràng phát cái thẻ người tốt cho Giang thị, Sở Hàm Yên hành cái phúc lễ tiêu chuẩn, mềm mại gọi: "Trần gia tổ mẫu."
Giang thị cao hứng nói: "Trời ạ, hài tử có bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu động lòng người nha. Ai da, hôm ta nay cuối cùng mở mắt rồi."
Không thể phủ nhận, Giang thị thật biết nói, biết cổ vũ. Nói xong, liền đưa cho con bé lễ ra mắt đã chuẩn bị tốt - - kiện hà bao chứa thỏ ngọc, Xảo nhi phía sau bé tiếp nhận đi. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Lại tới đến trước mặt Giao phu nhân. Giao phu nhân khôn khéo, nam nhân lại là người lãnh đạo trực tiếp Sở Lệnh Tuyên, quan hệ tự nhiên không tầm thường. Nàng lại khen Sở Hàm Yên giống như hoa nhi, cũng cho lễ ra mắt.
Tiếp theo, Lý phu nhân, Vương phu nhân, Dương phu nhân...
Một vòng qua đi, một mảnh tiếng khen ngợi. Ở đây trong lòng vài người, mặc dù cảm thấy Sở Hàm Yên không phải vô cùng cơ trí, nhưng tuyệt đối không phải là si nhi. Hơn nữa lớn lên rất xinh đẹp, có thể nói là hài tử lớn lên đẹp nhất trong phòng này.
Si bệnh của con bé thế nhưng tốt lắm! Hoặc là nói, nàng xác thực không có bệnh, chỉ là nhát gan một chút mà thôi. Không biết ai thất đức như vậy, truyền đi hài tử không chịu nổi như vậy.
Giang thị vội vàng cười khách khí hai câu, La tứ nãi nãi lại kéo Trần Vũ Tình khen lên.
Người phụ nhân thanh niên kia thì bắt lấy tay Trần A Phúc cười nói: "Muội chính là Trần gia muội muội đi? Ta gọi là Sở Hoa, ca ca ta ở trước mặt muội nói về ta đi?"
Trần A Phúc vừa nhìn cô em chồng tương lai này liền thích, không chỉ dung mạo tuyệt đẹp, tính tình cũng tốt, cởi mở đại khí, cư xử khéo léo.
Lúc trước thời điểm Sở gia gặp chuyện không may nàng mới mười tuổi, mẫu thân bị bức ép xuất gia, phụ thân đi phủ công chúa, tổ mẫu đã không tại thế, Hầu phủ chỉ còn một Nhị thẩm mơ hồ. Thời điểm Lão hầu gia để Sở Lệnh Tuyên đi biên quan, liền dẫn nàng đi theo giao cho Sở tam phu nhân nuôi dưỡng, mười sáu tuổi mới trở lại kinh thành lập gia đình.
Trần A Phúc cười nói: "Sớm liền nghe nói qua Hoa tỷ tỷ, đặc biệt là Bụi chủ trì, nói rất nhiều chuyện lý thú mới trước đây của Hoa tỷ tỷ." Nàng khó mà nói Sở Lệnh Tuyên, chuyển Bụi chủ trì ra.
Sở Hoa nghe, vành mắt cũng có chút hồng, nói: "Ta lần này sẽ đi thăm mẫu thân của ta, ta đã có vài năm không thấy được lão nhân gia bà rồi."
Sở nhị phu nhân thấy mấy người các nàng liên tục đứng ở nơi đó nói chuyện, cười nói: "Như thế nào đều đứng ở nơi đó, mau đến bên này ngồi."
La tứ nãi nãi đỡ Trần phu nhân ngồi trên ghế dựa, Trần phu nhân cũng liền theo thế ngồi xuống. Sở nhị phu nhân nói được dễ nghe là nhị phu nhân Hầu phủ, nam nhân cũng chỉ là quyên một tiểu quan, còn muốn chạy đến nơi đây làm dáng.
Giang thị cùng rất nhiều phụ nhân đều biết nhau, ngồi xuống liền cùng các nàng hàn huyên.
Sở Hoa thì kéo Trần A Phúc, giới thiệu các vị phu nhân ở đây. Không giới thiệu Sở nhị phu nhân bưng tọa chính vị, giới thiệu đều tiên là một phụ nhân trung niên là La nhị phu nhân: "Đây là Nhị cữu nương của ta, La nhị phu nhân."
La nhị phu nhân cười nói: "Đứa bé ngoan, lớn lên ngược lại thật sự là xinh đẹp." Nói xong, từ trên cổ tay lấy xuống một cái vòng tay ngọc thủ đưa cho Trần A Phúc.
Người nói lời khen ngợi này nghe cũng chẳng phải không thoải mái. Xinh đẹp, không phải đều là lời ca ngợi.
Trần A Phúc mỉm cười khom gối tạ ơn, tiếp nhận vòng tay. La nhị phu nhân cho Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà lễ ra mắt, Sở Hoa lại kéo Trần A Phúc giới thiệu cho những người khác.
Có một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi kéo tay Trần A Phúc càng không ngừng khen, nàng là phu nhân Giao tổng binh, Giao tổng binh vẫn là bà mai Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc.
Giới thiệu xong, ba tỷ muội Trần A Phúc đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Giang thị. Mấy vị phu nhân khen Trần Vũ Tình, khiến Giang thị vui vẻ suốt trong đáy mắt.
Sở nhị phu nhân rất cô đơn, còn không bái kiến mình đâu, tức phụ nông thôn của Sở Lệnh Tuyên thật không có lễ phép.
Không qua bao lâu, từ bên ngoài có vài vị cô nương đi vào, La tứ nãi nãi kêu các nàng đến chào hỏi cho Giang thị.
Các nàng là nhị cô nương Sở gia, Sở Trân mười ba tuổi, nàng là đích nữ nhị phu nhân. Tam cô nương Sở Lâm, chín tuổi, thứ nữ nhị phòng. Còn có ba vị cô nương La gia, trong đó đại tỷ nhi La Anh Đào chín tuổi là khuê nữ La tứ nãi nãi, năm ngoái thời điểm Trần A Phúc bán may vá thêu thùa còn gặp qua nàng.
Giang thị cười cho các nàng lễ ra mắt, Trần A Phúc cũng đưa các nàng mỗi người hai đóa trâm hoa. Trước đó nàng chuẩn bị một ít vật phẩm trang sức động vật nhỏ, sau khi nghe Sở Lệnh Tuyên nói những lời kia, liền thay đổi chủ ý đưa trâm hoa. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Sở nhị phu nhân cười nói với mấy người nhóm La nhị phu nhân: "Xem một chút mấy hài tử này có bao nhiêu lễ phép, vừa tiến đến liền biết đi chào hỏi trưởng bối."
Giao phu nhân liên tục không thích Lý thị này, châm chọc nói: "Đúng, trưởng bối phải có dạng trưởng bối, vãn bối mới có dạng vãn bối."
Sở nhị phu nhân nghẹn đến không nói ra lời, còn không dám chọc Giao phu nhân.
Sắp đến bữa cơm trưa, Sở Hoa đặc biệt đi đón Sở Hàm Yên đến phòng khách.
Tiểu cô nương mặc là bộ đồ Trần A Phúc làm cho nàng, không khí vui mừng, xinh đẹp. Nhưng vừa nhìn thấy nhiều người như thế, nàng liền sợ lên, vùi mặt ở bên hông Sở Hoa không nâng lên. Sở Hoa cười xấu hổ, nhẹ giọng dụ dỗ nàng.
Trong những khách nhân này tuyệt đại đa số năm ngoái tới tham gia qua tiệc sinh nhật, không có tới cũng đã được nghe nói danh tiếng si nhi của Sở Hàm Yên. Chẳng qua, người Sở gia liên tục không thừa nhận hài tử này có si bệnh, chỉ nói nàng nhát gan, sợ gặp sinh ra.
Một nữ hài sáu bảy tuổi nói: "Mẫu thân, không phải là nói muội muội Sở gia không có si bệnh sao, như thế nào còn như thế..."
Hù dọa nương nàng ấy vội vàng che lại miệng tiểu cô nương, nhưng người khác đều biết rõ nàng là muốn nói từ "Ngốc".
Trừ trên mặt Sở nhị phu nhân lướt qua một nụ cười, người Sở gia khác cùng thân thích đều đỏ mặt. La Anh Đào tức giận nói: "Nói bậy, Yên Nhi biểu muội không có bệnh."
Mẫu thân tiểu cô nương không ngừng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, hài tử nói bậy, đại tỷ nhi Sở gia đương nhiên không có bệnh."
Trần A Phúc đứng dậy, đi đến bên cạnh Sở Hàm Yên, nhẹ giọng nói: "Tỷ muội, tại sao phải giấu mặt đi đây? Là vì tinh nghịch, mặt vẽ hoa rồi sao?"
Sở Hàm Yên có rất nhiều ngày không nhìn thấy di di, mới nghe tiếng của nàng, cũng không để ý quá sợ hãi, cao hứng bỗng chốc ngẩng đầu lên, toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười rộ lên, cười tươi như hoa, lập tức đầy phòng rực rỡ.
Con bé kéo tay Trần A Phúc mềm mại nói: "Di di, tỷ muội rất thích sạch sẽ nha, không có tinh nghịch, cũng không có mặt vẽ hoa. Không tin, di di xem một chút." Nói xong, còn dùng sức nâng mặt lên trên.
Trần A Phúc cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn mặt nàng, cười nói: "Quả thật không có vẽ hoa, là di di nghĩ nhiều rồi." Lại sờ đỉnh đầu con bé nói: "Đây là mấy tổ mẫu, di di, các tỷ tỷ đều là đến chúc mừng sinh nhật tỷ muội, tỷ muội có phải nên đi chào, nói tiếng cám ơn hay không ha?"
Sở Hàm Yên mở to mắt to nhìn một vòng chung quanh, nhiều người như thế làm con bé hoa mắt. Con bé không thích nhiều người nhìn mình như thế, cũng không thích nhà bên này.
Nhưng nhìn đến kỳ vọng trong mắt di di, bé cảm giác mình phải đi. Mặc dù trên mặt có một chút không tình nguyện, vẫn gật đầu.
Trần A Phúc dắt bàn tay nhỏ bé của Sở Hàm Yên, cùng Sở Hoa đi về phía trước. Dẫn đầu đi đến bên cạnh Giang thị, Trần A Phúc buông nàng ra bàn tay nhỏ bé, nói: "Đây là tổ mẫu Trần gia, mẫu thân của di di."
Giới thiệu rõ ràng phát cái thẻ người tốt cho Giang thị, Sở Hàm Yên hành cái phúc lễ tiêu chuẩn, mềm mại gọi: "Trần gia tổ mẫu."
Giang thị cao hứng nói: "Trời ạ, hài tử có bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu động lòng người nha. Ai da, hôm ta nay cuối cùng mở mắt rồi."
Không thể phủ nhận, Giang thị thật biết nói, biết cổ vũ. Nói xong, liền đưa cho con bé lễ ra mắt đã chuẩn bị tốt - - kiện hà bao chứa thỏ ngọc, Xảo nhi phía sau bé tiếp nhận đi. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Lại tới đến trước mặt Giao phu nhân. Giao phu nhân khôn khéo, nam nhân lại là người lãnh đạo trực tiếp Sở Lệnh Tuyên, quan hệ tự nhiên không tầm thường. Nàng lại khen Sở Hàm Yên giống như hoa nhi, cũng cho lễ ra mắt.
Tiếp theo, Lý phu nhân, Vương phu nhân, Dương phu nhân...
Một vòng qua đi, một mảnh tiếng khen ngợi. Ở đây trong lòng vài người, mặc dù cảm thấy Sở Hàm Yên không phải vô cùng cơ trí, nhưng tuyệt đối không phải là si nhi. Hơn nữa lớn lên rất xinh đẹp, có thể nói là hài tử lớn lên đẹp nhất trong phòng này.
Si bệnh của con bé thế nhưng tốt lắm! Hoặc là nói, nàng xác thực không có bệnh, chỉ là nhát gan một chút mà thôi. Không biết ai thất đức như vậy, truyền đi hài tử không chịu nổi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.