Nông Kiều Có Phúc

Chương 302: Xuất giá

Tịch Mịch Thanh Tuyền

12/01/2022

Buổi tối, Trần A Phúc đỡ trên thư án ngẩn người, Lý ma ma dẫn năm nha đầu đang thu thập cái rương. Tằng thẩm không tới, bà bị lưu lại ở phủ Định Châu, về sau sẽ luôn cùng Tằng Song ở phủ Định Châu quản lý cửa hàng Phúc Vận Lai.

Lúc này, Giang thị đến. Trần A Phúc vội đứng dậy nhường chỗ ngồi, tự mình dâng trà. Bọn hạ nhân biết rõ mẹ con hai người muốn nói lời tri tâm, đều lẳng lặng lui ra ngoài.

Giang thị trước nói vài câu lời nói khách sáo, đi nhà chồng phải kính trọng phu quân, hiếu thuận cha mẹ chồng, vì phu gia khai chi tán diệp (con đàn cháu đống), v.v. Sau đó đỏ mặt cho Trần A Phúc một quyển sách, để nàng nhìn xem một chút. Trần A Phúc biết là thời đại này trước hôn nhân nhất định đọc, giả vờ thẹn thùng cúi đầu tiếp nhận.

Trần A Phúc lại cầm một cây Lục Diệp Trầm Hương cho Giang thị, nàng chỉ nói là dưới cơ duyên xảo hợp có được, mà không nói nàng và Vô Trí đại sư giao hảo. Nàng cảm thấy, nàng ở nhà Trần Thế Anh những ngày này, Giang thị mặt trong mặt ngoài đều làm được. Đồ cưới là nhỏ, mà là trợ giúp Trần Thế Anh hóa giải nguy hiểm ẩn ở bên trong Trần phủ cho nàng, thu thập vài người ác lão phu nhân, Đường thị, Trần Vũ Huy. Mặc kệ Giang thị căn cứ vào mục đích gì, cuối cùng nhận ân huệ là Trần A Phúc nàng.

Nàng thích liên hệ cùng loại người thông minh này, nàng còn hy vọng về sau có thể tiếp tục vui vẻ hợp tác. Cuối cùng lại dặn dò Giang thị, trừ Trần Thế Anh ra, ngàn vạn lần không nên nói ra với người khác về xuất xứ cây hương này.

Được cây hương này, Giang thị cao hứng đến không thể tự kiềm chế. Nàng đã nghe nói, loại hương này là Vô Trí đại sư chế ra, Sở tam phu nhân thật vất vả có được một cây, bản thân mình đều không trực tiếp sử dụng, mà là hiến tặng cho thái hậu. Nghe nói, hiện tại chỉ có Hoàng thượng, còn có An vương gia giao tình tương đối khá với Vô Trí đại sư, Trần lão quốc công mới được một cây...

Cách mình làm là đúng, giao hảo cùng Trần A Phúc, không chỉ lấy niềm vui của trượng phu, treo lên quan hệ cùng người Sở gia, còn được một thứ bảo bối như vậy. Mặc dù bà bà hiện tại càng ngày càng không muốn thấy nàng, thường xuyên kéo nàng đi lập quy củ, vậy thì lại có cái gì đâu, lão phu nhân lớn tuổi rồi, có thể lăn qua lăn lại mình vài năm thôi...

Giang thị cầm lấy Trầm Hương tay đều đang phát run, nói: "Phúc nhi yên tâm, ta ngay cả Tình nhi cùng Lam nhi cũng sẽ không nói, bọn họ còn nhỏ, không biết rõ giữ bí mật."

Ban đêm, nằm ở trên giường Trần A Phúc có chút mất ngủ. Nàng đặc biệt muốn đi không gian buông lỏng một chút thể xác và tinh thần, lại làm làm công tác cùng vật nhỏ, không cần tùy ý nghe lén, như vậy không tốt.

Nhưng Hạ Nguyệt ngủ ở trong noãn các, nàng không dám nháo mất tích.

Đầu mùa xuân ánh trăng trong trẻo như nước, xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu lên hỉ phục trên giá áo càng thêm tươi đẹp sáng chói, trên mặt cát điểu màu vàng kim như muốn bay ra ngoài.

Đời trước vô số lần ảo tưởng qua tình cảnh lúc mình xuất giá, mặc áo cưới trắng noãn, tay nâng hoa hồng, được Lưu Húc Đông nửa ôm, tiếp nhận người khác chúc phúc... nhưng đến khi chết, nàng đều chưa gả mình ra ngoài.

Sống hai đời, nàng cuối cùng phải gả mình ra ngoài. Còn ngoài nàng dự liệu cùng đặt ra, gả một quan lớn quan nhị đại. Dường mộng như đời trước thực hiện ở kiếp này, cô bé lọ lem cuối cùng gả cho bạch mã hoàng tử.

Chỉ là, bạch mã hoàng tử này gia cảnh phức tạp, có một công chúa ác độc là kế mẫu, có một con gái riêng nhỏ đáng thương đáng yêu, còn tham dự đến trong dòng nước xoáy đoạt vị. Đương nhiên, điều này cũng không thể toàn bộ trách vương tử trong nhà, bản thâ nàng cũng mang theo một phiền toái nhỏ nguy hiểm hơn.



Sau cưới, nàng sẽ không như nguyện trải qua cuộc sống hạnh phúc tha thiết ước mơ, sẽ không làm một tiểu nữ nhân đơn giản hạnh phúc, ít nhất mấy năm gần đây sẽ không. Nàng phải ở nhà lo lắng đề phòng chờ nam nhân đấu tranh anh dũng ở bên ngoài, vì các nam nhân làm tốt các loại phục vụ hậu cần, để bọn họ gọn nhẹ ra trận... Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Mơ mơ màng màng, nàng ngủ đi.

Tựa như mới vừa ngủ, liền bị đánh thức.

Nàng thức dậy, ở Hồng Phong hầu hạ hạ ăn một chén canh viên, liền đi phòng tắm tắm rửa. Lý ma ma và mấy người Hạ Nguyệt phải đi Sở phủ, các nàng thu thập xong sẽ đi trước cùng đồ cưới. Cho nên, Trần A Phúc do Hồng Phong và mấy nha đầu khác hầu hạ.

Trần A Phúc đi ra, Giang ma ma liền dẫn toàn phúc phu nhân, cũng là Giang thị kết nghĩa, phu nhân Ngô hàn lâm Ngô phu nhân, đằng sau nàng đi theo tỷ muội Trần Vũ Tình, cùng với vài biểu cô nương Giang gia.

Hồng Phong vội vàng cười đưa lên hai cái hồng bao cho Ngô phu nhân.

Trần A Phúc ngồi lên giường, Ngô phu nhân dùng lược chải tóc cho nàng, trong miệng ngân nga: "Một chải, chải tới cuối, hai chải đến tóc trắng tề mi, ba chải tóc đến con cháu đầy đất, bốn chải đến bốn điều ngân duẫn tận tiêu tề."

Sau đó, thoa lên trên mặt nàng phấn hải đường, dùng một sợi bông se đi lông tơ trên mặt nàng. Lại sau đó, chính là chải đầu thượng trang, cắm trâm vàng, mang mũ phượng, mặc hỉ phục.

Trần A Phúc ngồi xếp chân ở trên giường, chứng kiến thỉnh thoảng có người vào nhìn nàng, nói các loại cát tường, khen ngợi tân nương tử xinh đẹp như thế nào. Mặc dù tân nương phần lớn trang điểm như nhau, lại dày đậm, nhưng Trần A Phúc ngũ quan quá tinh xảo, vẫn nhìn ra được cùng nàng không giống người thường.

Những người này tám chín phần mười Trần A Phúc cũng không nhận ra, phần lớn là bằng hữu thân thích của Giang thị, cũng có gia quyến bằng hữu cùng khoa với Trần Thế Anh, không có bằng hữu nào của nàng. Nàng biết rõ Trần A Ngọc sẽ đến, chỉ là chỉ có thể đứng ở tiền viện, mà sẽ không tới bên này.

Trần Vũ Lam quá nhỏ, không cõng nổi nàng, Giang thị liền an bài một tộc huynh lão gia Trần gia đến cõng nàng. Kỳ thật trong lòng Trần A Phúc đặc biệt hy vọng Trần A Ngọc có thể cõng nàng, mặc dù bọn họ không có liên hệ máu mủ, nhưng quan hệ giữa bọn họ chung đụng hòa hợp. Nhưng Giang thị đã an bài tốt, Trần Thế Anh cũng đồng ý ...

Trần A Phúc mỉm cười nửa cúi đầu, tùy ý các nàng ấy tận tình tham quan.

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Trần di, con và ca ca tới thăm dì."



Là Dương Thiến, cô bé kéo Dương Siêu đột phá vòng vây, từ trong đám người chui vào.

Cô gái nhỏ cao ra, cũng lại nhanh nhẹn, huynh muội bọn họ mấy ngày hôm trước đến thêm trang cho Trần A Phúc. Trần A Phúc cho là bọn họ sẽ đi Sở gia ăn tiệc mừng, dù sao bọn họ muốn quen thuộc với Sở gia hơn Trần gia một chút.

Tiểu người ba hoa lại giải nghi hoặc: "Bà nội, con, còn có ca ca đến ăn tiệc rượu xuất giá nhà Trần di, cha con đi nhà Sở thúc thúc ăn tiệc rượu đón dâu. Ha ha, người một nhà chúng ta ăn tiệc rượu hai nhà." Nói xong rất là đắc ý cười ha hả.

Nàng nói cũng trêu chọc mọi người cười, một bên Hồng Phong lại lấy một ít kẹo cho con bé cùng Dương Siêu ăn.

Lúc này, người đến nói khai tiệc rồi, thỉnh nhóm khách nhân đi ăn cơm.

Tân nương tử buổi trưa không thể ăn cơm, cũng không thể uống nước, sợ đi ngoài. Người cổ đại có đôi khi sĩ diện đến không có nhân tính hóa.

Không qau bao lâu, Dương Thiến lại tới.

Trần A Phúc hỏi: "Sao không ăn cơm đây?"

Dương Thiến nói: "Con ăn không vô, muốn đến bồi Trần di."

Có tiểu người ba hoa làm bạn, thời gian trôi thật nhanh. Tiệc mừng ăn xong, chú rể cũng tới đón dâu. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Tiền viện chiêng trống tuyên thiên, pháo trỗi lên.

Trong phòng lại xông vào rất nhiều người, một tấm khăn voan đỏ ngăn trở ánh mắt Trần A Phúc.

Người đi cùng Sở Lệnh Tuyên đến đón dâu, không chỉ có Giao tổng binh, còn có thất hoàng tử. Hắn ở chính viện dập đầu cho Trần Thế Anh cùng Giang thị, đổi giọng gọi nhạc phụ nhạc mẫu, vợ chồng Trần Thế Anh lại cho hắn hai hồng bao làm "phí sửa miệng".

Trong tiếng lễ nhạc, Sở Lệnh Tuyên đón Trần A Phúc, lại đi chính viện bái biệt, sau đó do tộc huynh cõng Trần A Phúc trên lưng lên kiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Kiều Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook