Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 41: "Vẹn Toàn Đôi Bên", Dối Trá Đến Cực Điểm 3
Mễ Hoa Hoa
05/08/2024
"Hy vọng nó có thể thành công." Vân Thị ánh mắt tràn đầy hi vọng, chợt nhớ tới chỗ hạt óc chó vẫn còn để ở trên núi: “Nương, chúng ta đã ba bốn ngày không lên núi rồi, chỗ hạt óc chó kia sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Triệu lão thái cười nói: "Gần đây thời tiết khô ráo không có mưa, hơn nữa chỗ hạt óc chó kia cũng đã khô một nửa rồi, đặt ở chỗ thoáng, có lẽ là không có việc gì. Vương thị và những người kia chắc hẳn đã không còn kiên nhẫn ngăn cản chúng ta, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi ra sau núi, mang chỗ quả óc chó đó về nhà, cũng chuyển luôn óc chó cây về nhà."
Buổi tối, Vân Thị thì nấu cơm, còn Triệu Linh Chi nấu thuốc cho Tam thúc, đầu ngón tay nàng ngưng kết ra nhỏ vào trong nước.
Dị năng hệ mộc làm gia tăng hiệu quả của dược liệu.
Triệu Chí Hằng uống thuốc, lại bôi thuốc cao mua từ Bách Thảo Đường lên chân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được chỗ đau không đau giống như trước nữa.
Triệu Chí Hằng cảm thấy mình đã là người lớn rồi, trước mặt mọi người tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng sau lưng lại khóc mấy lần. Không thể ra đi làm việc kiếm tiền, vậy thì ở trong nhà chăm chỉ chép sách, kiếm nhiều hơn ít tiền.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, Triệu lão thái đã dẫn theo con dâu, cháu gái và hai đứa cháu trai lên núi rồi. Trên đường duy nhất đi ra phía sau núi cũng không nhìn thây Vương thị.
Bọn họ thuận lợi chất đầy mấy cái giỏ quả óc chó mang về nhà, cũng đào luôn cây óc chó kia mang về nhà.
Bên trong cái giỏ của Triệu Linh Chi không chỉ có đầy quả óc chó, còn có thêm một cây óc chó.
Triệu lão thái đau lòng: “Linh Chi, ta với con cùng nhau khiêng cây óc chó nhé?"
Triệu Linh chi từ chối, đường đi xuống núi không dễ đi, có người khiêng cùng, còn khó đi hơn so với một mình nàng cõng: “Nãi nãi, sức con lớn, con có thể cõng được. Bây giờ trở về nhà, vẫn còn kịp ăn cơm trưa, chúng ta đi nhanh thôi."
Triệu Linh chi đi phía trước, không hề ngừng lại.
Triệu lão thái, Vân Thị, Triệu Ngọc Khải, Triệu Ngọc Viêm đi theo phía sau.
Vừa xuống tới chân núi, lại gặp đoàn người của Vương thị. Triệu lão thái phớt lờ mấy cái nữ nhân nông thôn thị phi luôn thích nghị luận người khác này.
Triệu Linh chi cũng không muốn để ý tới, đây chính là mấy cái con ruồi, không thể trực tiếp giết chết.
Vương thị nhìn thấy Triệu lão thái, đợi người nhà Triệu Linh Chi đi xa, lúc này mới nhổ xuống đất một bãi nước miếng: “Ta phỉ nhổ vào! Bà già, con nhỏ đó đều sẽ không có kết quả tốt đâu, chờ mà xem."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái cười nói: "Gần đây thời tiết khô ráo không có mưa, hơn nữa chỗ hạt óc chó kia cũng đã khô một nửa rồi, đặt ở chỗ thoáng, có lẽ là không có việc gì. Vương thị và những người kia chắc hẳn đã không còn kiên nhẫn ngăn cản chúng ta, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi ra sau núi, mang chỗ quả óc chó đó về nhà, cũng chuyển luôn óc chó cây về nhà."
Buổi tối, Vân Thị thì nấu cơm, còn Triệu Linh Chi nấu thuốc cho Tam thúc, đầu ngón tay nàng ngưng kết ra nhỏ vào trong nước.
Dị năng hệ mộc làm gia tăng hiệu quả của dược liệu.
Triệu Chí Hằng uống thuốc, lại bôi thuốc cao mua từ Bách Thảo Đường lên chân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được chỗ đau không đau giống như trước nữa.
Triệu Chí Hằng cảm thấy mình đã là người lớn rồi, trước mặt mọi người tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng sau lưng lại khóc mấy lần. Không thể ra đi làm việc kiếm tiền, vậy thì ở trong nhà chăm chỉ chép sách, kiếm nhiều hơn ít tiền.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, Triệu lão thái đã dẫn theo con dâu, cháu gái và hai đứa cháu trai lên núi rồi. Trên đường duy nhất đi ra phía sau núi cũng không nhìn thây Vương thị.
Bọn họ thuận lợi chất đầy mấy cái giỏ quả óc chó mang về nhà, cũng đào luôn cây óc chó kia mang về nhà.
Bên trong cái giỏ của Triệu Linh Chi không chỉ có đầy quả óc chó, còn có thêm một cây óc chó.
Triệu lão thái đau lòng: “Linh Chi, ta với con cùng nhau khiêng cây óc chó nhé?"
Triệu Linh chi từ chối, đường đi xuống núi không dễ đi, có người khiêng cùng, còn khó đi hơn so với một mình nàng cõng: “Nãi nãi, sức con lớn, con có thể cõng được. Bây giờ trở về nhà, vẫn còn kịp ăn cơm trưa, chúng ta đi nhanh thôi."
Triệu Linh chi đi phía trước, không hề ngừng lại.
Triệu lão thái, Vân Thị, Triệu Ngọc Khải, Triệu Ngọc Viêm đi theo phía sau.
Vừa xuống tới chân núi, lại gặp đoàn người của Vương thị. Triệu lão thái phớt lờ mấy cái nữ nhân nông thôn thị phi luôn thích nghị luận người khác này.
Triệu Linh chi cũng không muốn để ý tới, đây chính là mấy cái con ruồi, không thể trực tiếp giết chết.
Vương thị nhìn thấy Triệu lão thái, đợi người nhà Triệu Linh Chi đi xa, lúc này mới nhổ xuống đất một bãi nước miếng: “Ta phỉ nhổ vào! Bà già, con nhỏ đó đều sẽ không có kết quả tốt đâu, chờ mà xem."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.