Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 28:
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
21/06/2024
Mặc dù Chu Đại Hoa không bao giờ cho Ôn Ngọc Lan nấu cơm nhưng sau khi ăn cơm thì rửa bát luôn là việc của Ôn Ngọc Lan.
Ban đầu Ôn Hạ định qua giúp bà dọn dẹp, nhưng vừa mới đứng dậy thì đã bị Chu Đại Hoa gọi lại.
"Hạ Nương à, ta thấy dạo này ngươi dậy sớm. Dù sao buổi sáng cũng không ngủ được, sáng mai ngươi dậy sớm một chút rồi đi gánh nước về nhà với dọn dẹp sân đi."
Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, bà, sáng mai ta dậy sớm chào bà và ông. Chào xong ta sẽ đi làm việc."
Nghe Ôn Hạ nói vậy, thái dương của Chu Đại Hoa không tự chủ được giật giật hai cái. Ngay cả Tần Hữu Điền vẫn luôn điềm tĩnh ngồi đó, biểu cảm trên mặt cũng trở nên có chút căng thẳng.
Hai người tuổi đã cao, sáng nay bị Ôn Hạ đánh thức, cả ngày cũng không nghỉ ngơi được. Bây giờ ngồi ở đây, họ vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh. Nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, thật sự không chắc hai bộ xương già này của họ có thể chịu đựng được không.
Lần này, thậm chí Tần Hữu Điền không còn ngồi im để Chu Đại Hoa ra mặt thay ông lão như trước. Ông lão vội vàng ngồi thẳng người, nói với Ôn Hạ:
"Ai cần ngươi chào hỏi, ta thấy ngươi không muốn để chúng ta được yên thì có. Ngươi để sức đó mà dọn dẹp sạch sẽ sân nhà còn hơn."
Ôn Hạ như không nghe thấy lời Tần Hữu Điền nói, chỉ nhìn Chu Đại Hoa, nhẹ giọng nói:
"Bà ơi, bà yên tâm. Ngày mai ta nhất định sẽ làm việc đàng hoàng và không làm phiền bà và ông nghỉ ngơi nữa. Bà ơi, bây giờ nhà chúng ta không có ai làm được việc nặng, cha ta lại không thể thiếu thuốc ngày nào. Ta sẽ làm việc đàng hoàng, bà và ông đừng đuổi chúng ta đi. Nếu rời khỏi nhà, cả nhà chúng ta sẽ không sống nổi."
Nghe Ôn Hạ nói vậy, hai vợ chồng già nhà họ Tần mới yên tâm.
Xem ra Ôn Hạ bị những chuyện mà nhị phòng gặp phải dạo gần đây làm cho sợ mất mật nên mới muốn lấy lòng họ, sợ bị họ đuổi ra ngoài.
Tự cho rằng đã nắm được mạng sống của cả nhà nhị phòng, Chu Đại Hoa lập tức càng thêm kiêu ngạo.
"Được rồi, ta vẫn câu nói đó bây giờ tuy cha ngươi nằm ở đó, nhưng tuổi của nó không còn nhỏ nữa. Nếu Đại Oa không bị bắt đi thì cũng đã đến tuổi đính hôn rồi. Bây giờ ta đi tìm tộc lão nói muốn chia nhà thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nếu các người ngoan ngoãn thì làm việc đàng hoàng cho ta, đừng làm trò mèo. Nếu không thì đừng trách ta nhẫn tâm, nhà chúng ta không nuôi nổi nhiều người ăn bám như các người."
Dường như Ôn Hạ thực sự bị lời bà lão dọa sợ nên trên mặt đầy vẻ căng thẳng và sợ hãi, liên tục gật đầu.
Thấy biểu hiện của Ôn Hạ, những người khác nhà họ Tần vô cùng vui mừng.
Hai ngày nay vì sự phản kháng của Ôn Hạ, mà cục tức vẫn luôn kìm nén trong lòng, giờ cũng lập tức tiêu tan rất nhiều.
Ban đầu Ôn Hạ định qua giúp bà dọn dẹp, nhưng vừa mới đứng dậy thì đã bị Chu Đại Hoa gọi lại.
"Hạ Nương à, ta thấy dạo này ngươi dậy sớm. Dù sao buổi sáng cũng không ngủ được, sáng mai ngươi dậy sớm một chút rồi đi gánh nước về nhà với dọn dẹp sân đi."
Ôn Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, bà, sáng mai ta dậy sớm chào bà và ông. Chào xong ta sẽ đi làm việc."
Nghe Ôn Hạ nói vậy, thái dương của Chu Đại Hoa không tự chủ được giật giật hai cái. Ngay cả Tần Hữu Điền vẫn luôn điềm tĩnh ngồi đó, biểu cảm trên mặt cũng trở nên có chút căng thẳng.
Hai người tuổi đã cao, sáng nay bị Ôn Hạ đánh thức, cả ngày cũng không nghỉ ngơi được. Bây giờ ngồi ở đây, họ vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh. Nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, thật sự không chắc hai bộ xương già này của họ có thể chịu đựng được không.
Lần này, thậm chí Tần Hữu Điền không còn ngồi im để Chu Đại Hoa ra mặt thay ông lão như trước. Ông lão vội vàng ngồi thẳng người, nói với Ôn Hạ:
"Ai cần ngươi chào hỏi, ta thấy ngươi không muốn để chúng ta được yên thì có. Ngươi để sức đó mà dọn dẹp sạch sẽ sân nhà còn hơn."
Ôn Hạ như không nghe thấy lời Tần Hữu Điền nói, chỉ nhìn Chu Đại Hoa, nhẹ giọng nói:
"Bà ơi, bà yên tâm. Ngày mai ta nhất định sẽ làm việc đàng hoàng và không làm phiền bà và ông nghỉ ngơi nữa. Bà ơi, bây giờ nhà chúng ta không có ai làm được việc nặng, cha ta lại không thể thiếu thuốc ngày nào. Ta sẽ làm việc đàng hoàng, bà và ông đừng đuổi chúng ta đi. Nếu rời khỏi nhà, cả nhà chúng ta sẽ không sống nổi."
Nghe Ôn Hạ nói vậy, hai vợ chồng già nhà họ Tần mới yên tâm.
Xem ra Ôn Hạ bị những chuyện mà nhị phòng gặp phải dạo gần đây làm cho sợ mất mật nên mới muốn lấy lòng họ, sợ bị họ đuổi ra ngoài.
Tự cho rằng đã nắm được mạng sống của cả nhà nhị phòng, Chu Đại Hoa lập tức càng thêm kiêu ngạo.
"Được rồi, ta vẫn câu nói đó bây giờ tuy cha ngươi nằm ở đó, nhưng tuổi của nó không còn nhỏ nữa. Nếu Đại Oa không bị bắt đi thì cũng đã đến tuổi đính hôn rồi. Bây giờ ta đi tìm tộc lão nói muốn chia nhà thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nếu các người ngoan ngoãn thì làm việc đàng hoàng cho ta, đừng làm trò mèo. Nếu không thì đừng trách ta nhẫn tâm, nhà chúng ta không nuôi nổi nhiều người ăn bám như các người."
Dường như Ôn Hạ thực sự bị lời bà lão dọa sợ nên trên mặt đầy vẻ căng thẳng và sợ hãi, liên tục gật đầu.
Thấy biểu hiện của Ôn Hạ, những người khác nhà họ Tần vô cùng vui mừng.
Hai ngày nay vì sự phản kháng của Ôn Hạ, mà cục tức vẫn luôn kìm nén trong lòng, giờ cũng lập tức tiêu tan rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.