Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Chương 38: Hai Vật Nhỏ Biết Báo Ân
Tiệm Tiến Đạm Xuất
30/05/2023
Ôn Hậu nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng: “Con không phải lão tử, cha mới là!”
Cả nhà cười ha ha, cười xong liền đi mò ốc, chỉ để lại một mình Ôn Noãn ở nhà canh giữ. Dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, không thích hợp xuống sông.
Ôn Noãn cũng không muốn đi mò ốc nước ngọt, nàng muốn lên núi nhìn xem có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Chính là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Noãn đang định lên núi thì một con diều hâu từ trên trời đáp xuống.
Diều hâu bắt theo hai con gà rừng.
Nó đặt gà rừng ở trước mặt Ôn Noãn, sau đó bay quanh Ôn Noãn một vòng mới đáp xuống đất.
Ôn Noãn chỉ vào hai con gà rừng trên mặt đất: “Cho ta sao?”
Tiểu Hắc gật đầu.
Ôn Noãn không nhịn được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Thật là một con diều hâu tri biết ân báo đáp!”
Diều hâu lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sân: Còn có nữa!
Ôn Noãn nghĩ đến cái gì, sau đó chạy tới mở cửa sân, quả nhiên thấy Đại Hôi!
Đại Hôi ngậm trong miệng một con gà rừng, trên lưng cõng một con sơn dương, phe phẩy cái đuôi, trong mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, nó đi tới phía trước hai bước, ý bảo Ôn Noãn tránh ra để nó đi vào.
Lại thêm một con vật tới để báo ân!
Ôn Noãn nhanh chóng nghiêng người để nó đi vào: Hai con vật này thế mà còn biết báo ân!
Đại Hôi vòng qua Ôn Noãn đi vào sân, sau đó nhả con gà trong miệng cùng sơn dương trên lưng xuống.
Ôn Noãn vuốt ve đầu con sói Đại Hôi, lông rất mềm mại: “Cảm ơn hai vật nhỏ! Tính các ngươi có chút lương tâm!”
Đem nàng bán cho chủ nhân nó, còn biết chia thịt cho nàng ăn!!
Con sói Đại Hôi bất mãn, nó nhìn thoáng qua diều hâu: Tiểu Hắc mới nhỏ, nó không nhỏ chút nào, thân thể cao lớn mạnh mẽ!
Ôn Noãn cảm giác mình hiểu được ánh mắt của nó, cười nói: “Cảm ơn vật lớn!”
Đại Hôi: “…”
Cái gì là vật lớn, nó mới không phải đồ vật, nó là sói!
Nó dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn bật cười!
Lúc này, một cỗ mùi hương xông vào mũi Đại Hôi, Đại Hôi cũng mặc kệ nó có phải là đồ vật hay không!
Nó hít hít cái mũi, sau đó đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp còn thừa một bát ốc cay buổi sáng ăn thừa, trên lò bếp có thịt thỏ hoang đã nấu xong chuẩn bị cho bữa trưa, nàng vừa mới tắt lửa.
Con sói Đại Hôi đứng bất động ở trước lò bếp.
Tiểu Hắc cũng bay vào, há miệng lớn, nước miếng chảy ròng.
Ôn Noãn đi theo, thấy bọn nó như vậy liền lấy ốc còn sót lại trong nồi ra, dùng que tre gắp thịt ốc ra cho bọn nó ăn.
Chẳng mấy chốc chén ốc lớn đã được dọn sạch, hai con vật nhỏ quay đầu lại, háo hức nhìn chiếc nồi đất cụt tai đặt trên bếp.
Nhìn bộ dạng thèm ăn của bọn nó, Ôn Noãn bật cười, xoa đầu nói: “Vẫn chưa nấu xong, để lâu một chút mới ăn ngon, giữa trưa quay lại đây ăn đi! Các ngươi tặng nhiều con mồi như vậy, giữa trưa ta làm gà dược thiện cùng thịt dê cho các ngươi ăn, hiện tại Đại Hôi có thể mang ta lên núi tìm dược liệu không?”
Hai mắt Đại Hôi sáng lên, gật gật đầu.
Tiểu Hắc vừa nghe có gà dược thiện ăn, nó sung sướng bay quanh Ôn Noãn một vòng, tỏ vẻ chính mình rất vui, sau đó bay lên trời xanh, bay vào núi bắt gà.
Nó thích uống thuốc, cũng thích ăn gà!
Đại Hôi ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng chính mình, nó mang nàng lên núi, hoàn toàn quên mất chủ tử của nó kêu nó xuống núi mang Ôn Noãn đến trị tay cho hắn.
“Từ từ, ta phải khóa cửa đã.”
Vì vậy, Ôn Noãn lấy một cây gậy trúc cùng một cái lưỡi hái, cõng sọt, khóa kỹ cửa, sau đó Đại Hôi mang Ôn Noãn lên núi.
Tốc độ của Đại Hôi rất nhanh, lập tức mang theo Ôn Noãn tiến vào núi sâu.
Bên ngoài không có dược liệu, chỉ có núi sâu mới có.
Đại Hôi đưa Ôn Noãn đến nơi Phong Niệm Trần thường xuyên hái thuốc.
Cỏ cây ở đây tươi tốt hơn núi bên ngoài, trên đất trải một lớp lá rụng thật dày.
Một con sóc đang gặm hạt thông, thấy có người đến, nó sợ hãi nhảy lên cây.
Ôn Noãn trèo xuống lưng Đại Hôi, vừa lúc liền thấy một gốc cây Hoa Tiêu, nàng hái hết cả cây Hoa Tiêu, thứ này khi nấu ăn thêm một chút vào thì vừa thơm lại cay.
Hoa Tiêu là loại gia vị đứng đầu trong “Mười ba hương”, hương thơm nồng đậm, tê tê thuần túy, có thể dùng làm gia vị, cũng có thể làm thuốc.
Đại Hôi cắn ống quần của Ôn Noãn, kéo kéo ý bảo Ôn Noãn đi cùng nó.
Ôn Noãn đi theo nó đi vài bước, đi tới trước mặt một gốc cây sắp nở hoa.
Đây là……
Cả nhà cười ha ha, cười xong liền đi mò ốc, chỉ để lại một mình Ôn Noãn ở nhà canh giữ. Dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, không thích hợp xuống sông.
Ôn Noãn cũng không muốn đi mò ốc nước ngọt, nàng muốn lên núi nhìn xem có thứ gì có thể kiếm bạc được không.
Chính là dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Noãn đang định lên núi thì một con diều hâu từ trên trời đáp xuống.
Diều hâu bắt theo hai con gà rừng.
Nó đặt gà rừng ở trước mặt Ôn Noãn, sau đó bay quanh Ôn Noãn một vòng mới đáp xuống đất.
Ôn Noãn chỉ vào hai con gà rừng trên mặt đất: “Cho ta sao?”
Tiểu Hắc gật đầu.
Ôn Noãn không nhịn được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Thật là một con diều hâu tri biết ân báo đáp!”
Diều hâu lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sân: Còn có nữa!
Ôn Noãn nghĩ đến cái gì, sau đó chạy tới mở cửa sân, quả nhiên thấy Đại Hôi!
Đại Hôi ngậm trong miệng một con gà rừng, trên lưng cõng một con sơn dương, phe phẩy cái đuôi, trong mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, nó đi tới phía trước hai bước, ý bảo Ôn Noãn tránh ra để nó đi vào.
Lại thêm một con vật tới để báo ân!
Ôn Noãn nhanh chóng nghiêng người để nó đi vào: Hai con vật này thế mà còn biết báo ân!
Đại Hôi vòng qua Ôn Noãn đi vào sân, sau đó nhả con gà trong miệng cùng sơn dương trên lưng xuống.
Ôn Noãn vuốt ve đầu con sói Đại Hôi, lông rất mềm mại: “Cảm ơn hai vật nhỏ! Tính các ngươi có chút lương tâm!”
Đem nàng bán cho chủ nhân nó, còn biết chia thịt cho nàng ăn!!
Con sói Đại Hôi bất mãn, nó nhìn thoáng qua diều hâu: Tiểu Hắc mới nhỏ, nó không nhỏ chút nào, thân thể cao lớn mạnh mẽ!
Ôn Noãn cảm giác mình hiểu được ánh mắt của nó, cười nói: “Cảm ơn vật lớn!”
Đại Hôi: “…”
Cái gì là vật lớn, nó mới không phải đồ vật, nó là sói!
Nó dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn bật cười!
Lúc này, một cỗ mùi hương xông vào mũi Đại Hôi, Đại Hôi cũng mặc kệ nó có phải là đồ vật hay không!
Nó hít hít cái mũi, sau đó đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp còn thừa một bát ốc cay buổi sáng ăn thừa, trên lò bếp có thịt thỏ hoang đã nấu xong chuẩn bị cho bữa trưa, nàng vừa mới tắt lửa.
Con sói Đại Hôi đứng bất động ở trước lò bếp.
Tiểu Hắc cũng bay vào, há miệng lớn, nước miếng chảy ròng.
Ôn Noãn đi theo, thấy bọn nó như vậy liền lấy ốc còn sót lại trong nồi ra, dùng que tre gắp thịt ốc ra cho bọn nó ăn.
Chẳng mấy chốc chén ốc lớn đã được dọn sạch, hai con vật nhỏ quay đầu lại, háo hức nhìn chiếc nồi đất cụt tai đặt trên bếp.
Nhìn bộ dạng thèm ăn của bọn nó, Ôn Noãn bật cười, xoa đầu nói: “Vẫn chưa nấu xong, để lâu một chút mới ăn ngon, giữa trưa quay lại đây ăn đi! Các ngươi tặng nhiều con mồi như vậy, giữa trưa ta làm gà dược thiện cùng thịt dê cho các ngươi ăn, hiện tại Đại Hôi có thể mang ta lên núi tìm dược liệu không?”
Hai mắt Đại Hôi sáng lên, gật gật đầu.
Tiểu Hắc vừa nghe có gà dược thiện ăn, nó sung sướng bay quanh Ôn Noãn một vòng, tỏ vẻ chính mình rất vui, sau đó bay lên trời xanh, bay vào núi bắt gà.
Nó thích uống thuốc, cũng thích ăn gà!
Đại Hôi ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng chính mình, nó mang nàng lên núi, hoàn toàn quên mất chủ tử của nó kêu nó xuống núi mang Ôn Noãn đến trị tay cho hắn.
“Từ từ, ta phải khóa cửa đã.”
Vì vậy, Ôn Noãn lấy một cây gậy trúc cùng một cái lưỡi hái, cõng sọt, khóa kỹ cửa, sau đó Đại Hôi mang Ôn Noãn lên núi.
Tốc độ của Đại Hôi rất nhanh, lập tức mang theo Ôn Noãn tiến vào núi sâu.
Bên ngoài không có dược liệu, chỉ có núi sâu mới có.
Đại Hôi đưa Ôn Noãn đến nơi Phong Niệm Trần thường xuyên hái thuốc.
Cỏ cây ở đây tươi tốt hơn núi bên ngoài, trên đất trải một lớp lá rụng thật dày.
Một con sóc đang gặm hạt thông, thấy có người đến, nó sợ hãi nhảy lên cây.
Ôn Noãn trèo xuống lưng Đại Hôi, vừa lúc liền thấy một gốc cây Hoa Tiêu, nàng hái hết cả cây Hoa Tiêu, thứ này khi nấu ăn thêm một chút vào thì vừa thơm lại cay.
Hoa Tiêu là loại gia vị đứng đầu trong “Mười ba hương”, hương thơm nồng đậm, tê tê thuần túy, có thể dùng làm gia vị, cũng có thể làm thuốc.
Đại Hôi cắn ống quần của Ôn Noãn, kéo kéo ý bảo Ôn Noãn đi cùng nó.
Ôn Noãn đi theo nó đi vài bước, đi tới trước mặt một gốc cây sắp nở hoa.
Đây là……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.