Chương 8: Đom Đóm đường cùng
Hôi Cốc
02/04/2022
"Bướm xanh vòi voi ăn chuối."
"Thích hút nhựa chuối, đục ruột chuối, thân chuối, lá và cuống hoa, ấu trùng cắn và xâm nhập rễ cây. Một khi đã xuất hiện, chúng có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong thời gian ngắn, lây lan trong vòng một tuần, cũng nhanh chóng lây bệnh chùn đọt và thối quả. Những quả chuối non bị hút nhựa và lá chuối đều sẽ xuất hiện các đốm vàng của bệnh thán thư, gây cản trở sản xuất, ảnh hưởng đến năng suất và gây thiệt hại rất lớn, có thể dẫn đến diện tích lớn cây chuối bị gãy, đổ khi bão về. Loại bướm này sinh trưởng ở Nam bán cầu, hiện tại vẫn chưa được phát hiện ở đất nước chúng ta." (Chú thích: Đây là loài côn trùng được tạo ra.)
Chử Nhược Chuyết run tay, vành mắt đỏ hoe, hắn hung dữ lặp lại một câu, "Hiện tại vẫn chưa được phát hiện trên diện tích lớn ở đất nước chúng ta..."
Bỗng nhiên hắn cười lớn, "Giỏi! Mày giỏi lắm sinh viên chuyên ngành Chương Bách! Hay cho một sinh viên đại học chăm chỉ, bão kết hợp với côn trùng nước ngoài đúng là một tổ hợp tấn công tàn nhẫn và chuẩn xác! Hay cho bao công sức vất vả! Một tên vô dụng như tôi cũng đáng để bọn họ tốn công tốn sức tính toán như thế, mang được loài côn trùng này về từ nước ngoài không dễ đâu! Ha ha ha! Thiệt cho bọn họ khổ cực nghĩ ra cách này, cần gì phải thế? Một kẻ ăn hại như tôi..."
Hắn đột nhiên ôm mặt, thật sự không nhịn nổi nữa mà phát ra tiếng nức nở rất dài, quay mặt đi không nói gì nữa.
Huyên Hiểu Đông đứng im, biết có lẽ Chử Nhược Chuyết cũng hiểu được rồi, kẻ Chương Bách kia đột nhiên xuất ngoại di cư đúng vào thời điểm then chốt nhất vốn đã kỳ lạ rồi, nếu như tính toán kỹ thì cũng không lạ lắm, nhưng toan tính một cách tàn nhẫn thế này, còn nhận tiền rồi mới đi thì đúng là quá vô lương tâm.
Y chỉ im lặng đứng đó, đợi Chử Nhược Chuyết đứng đó rất lâu sau mới trở lại bình thường, hắn quay mặt lại nhìn Huyên Hiểu Đông, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu... Chỉ còn nửa tháng cuối cùng, sợ là không chống đỡ nổi nữa, con này sinh sôi nhanh quá... Thuốc xổ cũng không kịp, nhất là khi sắp thu hoạch rồi, thuốc sẽ không kịp thoái biến, không qua được bên kiểm tra nông dược thì bên A nghiệm thu chắc chắn sẽ không nhận hàng."
"Bây giờ đang là mùa bão, lượng mưa quá lớn, tác dụng của thuốc xổ cũng rất kém, chắc là tính toán thời cơ, bão không quật đổ những cây chuối tiêu này đã là một sự may mắn. Chuối tiêu hồng đạt yêu cầu phải có màu hồng nhạt tươi rói và ngọt, như thế mới bán chạy. Những con bướm xanh này đã nở trứng, có lẽ mấy hôm nay chúng đã sinh sôi rất nhanh bay khắp nơi rồi, gặm cắn những quả chuối tiêu đã gần tới khi thu hoạch..."
Huyên Hiểu Đông nói: "Thuốc xổ không được thì thử xử lý sinh học, ví dụ như thiên địch? Tra thử xem có thiên địch tự nhiên nào hiệu quả, ếch chẳng hạn? Hay ong vàng, dơi,..."
Gương mặt Chử Nhược Chuyết trở nên xám ngoét cam chịu, "Loài được hao tâm tổn sức tạo ra ở nước ngoài thường sẽ không có thiên địch, cho dù có thì của tôi cũng là 10 ngàn mẫu chuối tiêu! Bao nhiêu thiên địch mới đủ đây?"
"Còn nữa, cậu không biết đâu, nếu như bị phát hiện cố ý cho sinh vật xâm lấn thì nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, cậu biết không? Pháp nhân của công ty này là tôi, thậm chí bây giờ tôi còn đang lo không biết đã có báo cáo nào được gửi đến Cục Bảo vệ Môi trường chưa——Nếu sắp tới không tìm ra cách xử lý phù hợp với lũ bướm này, dẫn đến cỏ dại tràn lan, e rằng phải phân người tới sử dùng thuốc trừ sâu loại nặng để xử lý, kiểm soát tình hình càng sớm càng tốt, từ bỏ tất cả lợi nhuận."
Huyên Hiểu Đông kinh hãi, "Nghiêm trọng vậy sao?"
Chử Nhược Chuyết nhìn y, khẽ giọng nói: "Đúng, những gia đình giàu sang quyền thế đấu đá nhau là thế, luôn có kẻ muốn phá hỏng con đường của người khác, phòng ngừa mọi rắc rối có thể xuất hiện. Thật ra tôi cũng chỉ là một kẻ vô dụng thôi mà... Vậy mà bây giờ lại biến thành chướng ngại vật trong mắt kẻ khác..."
Huyên Hiểu Đông im lặng, Chử Nhược Chuyết cười gượng, "Thôi, cũng chỉ là đền bù toàn bộ thôi, đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, chỉ là vụ này đúng là vui mừng khôn xiết, buồn đến cùng cực... Vừa nãy tôi còn vui như thế, được rồi, tôi về tham khảo ý kiến của chuyên gia sinh vật gây hại trước, xem thử liệu chúng ta có thể tìm thấy loại thuốc trừ sâu sinh học phù hợp hơn không... Nhưng có lẽ là không kịp nữa rồi..."
Dường như lưng hắn cũng còng cả đi, người đàn ông mới nãy hào hứng đã không còn nữa, sức tàn lực kiệt.
Trên đường về, hai người đều im lặng, xe mô-tô gào rú lướt qua, cơn gió trước mặt dường như chỉ mang đến bụi bặm và buồn phiền, cứ như bất cứ lúc nào đám mây trên cao cũng có thể tiếp tục rơi xuống những hạt mưa nặng trịch, giống như điềm không may.
Về phòng, Chử Nhược Chuyết bắt đầu gọi điện thoại liên tục, sau đó mở laptop không ngừng liên hệ với người khác, nhưng hắn nhanh chóng chỉ toàn nhận được tin xấu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bữa trưa, Huyên Hiểu Đông làm canh nguyệt quý(*) thanh đạm và bánh mướp nướng mềm, rắc thêm ít jăm-bông, mang lại hương vị ngon miệng, nhưng Chử Nhược Chuyết không có tâm trạng để ăn.
(*) Còn gọi là nguyệt quới, tiếng Trung gọi là cửu lý hương/ nguyệt quất, rễ và lá của nó thường dùng để làm thuốc. Canh nguyệt quý có tác dụng làm giảm sưng tấy, đau nhức chân và đau gối.
Huyên Hiểu Đông hỏi hắn: "Có tìm được biện pháp nào không?"
Chử Nhược Chuyết cười khổ, "Nhờ vài người quen mà tôi liên hệ được với chuyên gia côn trùng nước ngoài về lĩnh vực này, họ nói cho tôi biết, loài bướm xanh này có tính gây hại rất lớn, việc kiểm soát ở nước ngoài cũng chỉ dựa vào phòng ngừa là chính, một khi có con nở trứng thì chúng sinh sôi rất nhanh, ăn tươi nuốt sống vườn chuối. Hôm nay chúng ta thấy được, thật ra là do cơn bão đã làm ảnh hưởng đến quá trình sinh sản của chúng, đợi khi mặt trời ló rạng, thời tiết ấm lên, nó sẽ đẩy nhanh quá trình nở và sinh sản... Đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa. "
"Thế nhưng hôm nay cậu phát hiện sớm lại là một thời cơ vô cùng tốt, vốn dĩ có thể sử dụng liều lớn thuốc trừ sâu sinh học để giết hết trứng của chúng, để nó không nở ra được nữa."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Hiện tại thì sao?"
Chử Nhược Chuyết lắc đầu, "Chi phí quá cao, 10 ngàn mẫu đất lận... Còn là thuốc nhập khẩu, cho dù tới kịp thì giá cả cũng rất đắt... Huống hồ, giao tới từ Nam bán cầu xa xôi thì chi phí vận chuyển cũng rất kinh khủng, còn có thể không đến kịp nữa."
Miệng hắn đắng chát, hắn uống một hớp canh, hoàn toàn không rõ là vị gì.
Huyên Hiểu Đông nghĩ một lát rồi nói: "Tôi có một ý tưởng chưa hoàn thiện lắm."
Chử Nhược Chuyết nói: "Cậu nói đi... Hôm nay tôi tìm hết những ai có thể tìm rồi... Bây giờ còn ít thời gian, một tuần sau cỏ dại lan tràn, giám sát Cục Bảo vệ Môi trường chắc chắn sẽ đến tận nơi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh có nghĩ đến việc thử tìm cách giết những con sâu bướm này bằng kỹ thuật công nghệ sinh học chưa?"
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Kỹ thuật công nghệ sinh học? Ví dụ như?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ví dụ như... mô phỏng sóng âm của dơi để quấy nhiễu, bào chế thuốc dụ bướm, hoặc là bắt chước tơ nhện... vân vân..."
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Ý tưởng rất hay, nhưng những công ty như thế rất hiếm. Ứng dụng công nghệ sinh học thực sự rất hạn hẹp trong thực tế, gần như là không có lợi nhuận, thường phải trả cho các nhà khoa học một khoản phí sáng chế lớn và nó không được sử dụng rộng rãi. Bởi vậy bình thường không có công ty nào chuyên về loại hình kinh doanh này. Thông thường, phần lớn công ty nông nghiệp gặp phải tình huống thế này sẽ phòng trừ sâu bệnh, chỉ cần làm tốt công tác xới đất từ trước, chi phí rất rẻ, không cần kỹ thuật công nghệ cao diệt côn trùng."
Hắn thở dài, "Tình huống lần này của tôi là đặc biệt, bị người ta mưu hại, không có sự dự phòng trước, lại thêm loài bướm xanh có sức phá hoại vô cùng kinh khủng được lén mang về từ nước ngoài, không kịp nữa rồi. Mười ngàn mẫu lận, là tôi tham lam muốn nhiều hơn, đây là một bài học kinh nghiệm. Không có công ty khoa học kỹ thuật nào có thể tạo ra loại máy móc diệt được loài sâu bệnh này. Làm gì có công ty nào nhàm chán đi bồi dưỡng những người nhàn rỗi để mua bằng sáng chế chứ."
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng nói: "Có một công ty, tên là Khoa học kỹ thuật Đom Đóm, tôi đọc tin tức rồi, công ty này tập trung vào lĩnh vực kỹ thuật khai phá đổi mới, tạo ra rất nhiều sản phẩm nổi tiếng mô phỏng sinh vật..."
Chử Nhược Chuyết bỗng ngồi phắt dậy, "Khoa học kỹ thuật Đom Đóm! Cựu nhà ngoại giao họ Thịnh đó mở công ty, sao tôi lại quên mất!" Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn Huyên Hiểu Đông, "Không ngờ cậu ở nông thôn mà vẫn nắm bắt tin tức rất nhanh! À, để tôi nhớ lại, nhà họ Thịnh à, trước đây tôi có quen Thịnh Lỗi Lỗi(*), có thể nói với anh ta vài câu..."
(*) Lỗi Lỗi không phải tên riêng mà là một từ nhiều nghĩa, ở đây mang nghĩa chỉ một người chân thành và cởi mở.
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh biết... nhà ngoại giao đó sao?"
Chử Nhược Chuyết nói: "Nào, làm gì có ai mà không biết Thịnh Vô Ngung đâu, thông thạo mười mấy ngoại ngữ, tri thức uyên bác, năng lực trác tuyệt, sinh viên tài cao của Học viện Ngoại giao, cho dù làm ngoại giao ở nước nào thì cũng hoàn thành rất xuất sắc, tương lai rộng mở. Kết quả anh ta bị cuốn vào sự kiện vũ trang ở nước ngoài, nghe nói vì cứu học trò mà bị bắt làm con tin, trong quá trình giải cứu bị đạn lạc ngộ thương ở cột sống, sau đó bại liệt nên phải từ chức nghỉ ngơi. Nghe nói anh ta từng tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật ở cả trong và ngoài nước nhưng vẫn hết cách rồi. Sau này thì tự thành lập công ty công nghệ sinh học của riêng mình, một lòng làm khoa học kỹ thuật đổi mới, đầu tư bất chấp để chiêu mộ những chuyên gia sinh học hàng đầu. Nghe nói thật ra anh ta muốn tìm phương pháp mới để tự chữa bệnh cho bản thân."
"Dù sao y học bây giờ cũng bó tay toàn tập rồi, chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện mô phỏng sinh vật học, tái tạo dây thần kinh cột sống... Truyền tai nhau là như thế, nhưng thật ra hi vọng cũng rất xa vời... Cũng may năng lực của anh ta rất xuất chúng, công ty đó cũng lớn lắm. Chủ yếu là vì bối cảnh nhà họ Thịnh khác biệt, lúc làm nhà ngoại giao mối quan hệ của anh ta rất tốt, rất nhiều cây đại thụ hàng đầu của khoa học kỹ thuật đều bằng lòng làm cố vấn cho anh ta, cũng có lượng lớn người sẵn lòng đầu tư nữa. Bây giờ Thịnh Vô Ngung cũng khá nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, tin tức của cậu quý giá quá."
Chử Nhược Chuyết lập tức cầm điện thoại lên, tìm kiếm trong danh bạ một lát, dễ dàng tìm được số điện thoại của Thịnh Vô Ngung. Ngón tay hắn lơ lửng giữa không trung, rề rà không ấn xuống được, lòng bàn tay rịn ra không ít mồ hôi, trơn trượt vô cùng, nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ thì lại quyết tâm gọi.
Sau hai hồi chuông thì cuộc gọi được nhận, phía bên kia vang lên giọng nói trong trẻo thanh khiết, "Xin chào, Thịnh Vô Ngung đây."
Ấy thế mà không phải điện thoại của trợ lý, Chử Nhược Chuyết cắn răng, dù đã nghĩ sẵn trong đầu nhưng khi nói vẫn cứ lắp ba lắp bắp, "Chào chủ tịch Thịnh, tôi là Chử Nhược Chuyết... Chắc là anh không biết tôi..."
Chất giọng bên kia máy như băng như ngọc, ngắn gọn đanh thép, "Chử Nhược Chuyết, tôi biết. Cụ Chử Tiềm Khê từng dẫn cậu tới tham gia tiệc rượu nhà tôi."
Chử Nhược Chuyết được thích mà sợ, "À à, đúng, là tôi... Hôm nay tôi có một yêu cầu quá đáng, đã làm phiền anh rồi. Là thế này, tôi có đầu tư trồng 10 ngàn mẫu chuối tiêu hồng, kết quả trước khi thu hoạch lại phát hiện ra một loại sâu bệnh, gọi là bướm xanh vòi voi ăn chuối. Do là loài côn trùng ngoại lai nên bản địa không có thiên địch, nhưng cũng gần tới lúc thu hoạch rồi nên không thể sử dụng thuốc trừ sâu. Tôi nghe nói Khoa học kỹ thuật Đom Đóm của anh có công nghệ diệt côn trùng sinh học tương ứng, mạn phép thỉnh cầu anh có thể giúp đỡ tôi một chút không, tôi thật sự không còn biện pháp nào khác... Đầu tư quá nhiều rồi..."
Phía đối diện lẳng lặng nghe trong chốc lát, hỏi: "Mười ngàn mẫu chuối tiêu hồng... Là nhiệm vụ thử thách đầu tư của cụ Chử sao?"
Chử Nhược Chuyết nghẹn lời, không ngờ đối phương biết rõ như thế, chỉ là cũng đúng, thật ra cái giới này cũng rất nhỏ, hắn cười gượng, nói: "Đúng.. Lần này là sai lầm của tôi..."
Bên kia lại nói: "Loài côn trùng độc hại nhất của nước ngoài, là do bị người ta dày công mang đến ấp đúng chứ? Cậu có mua bảo hiểm nông nghiệp không?" Giọng điệu rất hời hợt nhưng lại như khẳng định rất chắc chắn.
Cổ họng Chử Nhược Chuyết nghẹn lời, nỗi ấm ức dâng lên khiến vành mắt hắn đỏ hoe. Bên kia không đợi được câu trả lời, im lặng một hồi rồi nói: "Tôi nhớ tên loài côn trùng này rồi, sau này sẽ có chuyên gia liên lạc với cậu." Nếu câu này do người bình thường nói thì sẽ giống như một lời xã giao tìm cớ ve sầu thoát xác, nhưng người đàn ông này nói tự dưng lại mang đến cho người ta cảm giác nghiêm túc cẩn thận, có thể tín nhiệm được, cứ như anh nói sẽ liên lạc lại thì nhất định sẽ làm được.
Chử Nhược Chuyết dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, bên kia máy cũng đã cúp điện thoại.
Hắn không dám nhìn Huyên Hiểu Đông mà xoay người về thẳng phòng mình. Thịnh Vô Ngung chỉ nghe vài câu đã thấy rõ cả quá trình hắn bị mưu hại, còn bản thân mình ở trong cái bẫy đã lâu, vậy mà lù đù ngu ngốc, bị người ta đùa bỡn xoay như chong chóng.
Huyên Hiểu Đông nhìn bóng lưng sụp xuống của hắn, không đi quấy rầy hắn.
Đến giữa trưa, Chử Nhược Chuyết kích động lao ra, bắt chuyện với y, "Chuyên gia bên Khoa học kỹ thuật Đom Đóm đã liên lạc với tôi, đồng ý sẽ cử cố vấn và kỹ sư đến tham quan trước. Bọn họ sẽ lên phương án trước, ngày mai có thể đến được!"
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Thuận lợi chứ? Chi phí có cao không?"
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Chuyên gia đó là tiến sĩ giám sát tại Đại học Nông nghiệp Phương Nam, sau một hồi nghiên cứu thì nói có thể cứu được, vả lại còn mất thời gian, chưa nhắc đến vụ thù lao. Hơn nữa ông ấy còn nói với tôi đây là một cơ hội thực tiễn vô cùng tốt, sẽ lập tức dẫn theo học trò bay đến đây mở rộng thực tiễn. Ông ấy cũng chắc đến 80% có thể giết được hết những con bướm xanh này, trùng hợp sao đúng là những phương pháp mà cậu từng nói, bắt chước tơ nhện sinh học để tiêu diệt, tạo bẫy oestrogen để dụ bướm rồi giết, với cả mô phỏng sóng âm của dơi để xua đuổi nữa, tôi vừa nghe được rất nhiều thứ. Sao cậu biết rõ thế? Tin tức quá quý giá."
Huyên Hiểu Đông nói: "Trước đây tôi có quan tâm tới những bài báo chuyên sâu của công ty họ, bọn tôi trồng rau cũng rất chú ý đến những con côn trùng này. Khi thấy giới thiệu thông tin về thành quả nghiên cứu của họ, tôi đã rất tò mò, cho nên mới tìm hiểu về nó."
Chử Nhược Chuyết xoa tay, vẻ mặt ngập tràn cảm kích, "Ầy, Thịnh Vô Ngung thật sự không tệ, tôi mới chỉ gặp mặt anh ta mấy lần thôi. Trước đây anh ta đã lạnh lùng xa cách rồi, sau khi gặp chuyện thì càng ít giao du với bên ngoài, rất hiếm khi tham gia xã giao, không ngờ là một người đáng tin cậy như thế, chẳng trách nhiều ông lớn đánh giá cao anh ta. Đáng tiếc thật đấy, nếu thật sự có thể cứu được thì món nợ ân tình này quá lớn, tôi phải làm thế nào mới có thể trả ơn được đây..."
Huyên Hiểu Đông nhìn ra vườn rau xanh ngoài cửa sổ, mỉm cười khẽ giọng nói: "Vậy thì tốt——Hi vọng anh ấy sẽ sớm phục hồi khỏe mạnh."
___
Lời editor: Công ty của công tên Hán Việt là Huỳnh Hỏa (có nghĩa là con đom đóm), đáng lý ra tên riêng sẽ phải giữ nguyên không cần bàn cãi gì, nhưng với trường hợp này mình chọn Đom Đóm. Lý do có lẽ nhờ vào câu nói của CNC "Nghe nói thật ra anh ta muốn tìm phương pháp mới để tự chữa bệnh cho bản thân." Mình nghĩ để là Đom Đóm sẽ có ý nghĩa hơn, lột rõ được mục đích và ý chí của công khi thành lập công ty cho riêng mình, đây là tâm huyết thắp sáng lên tia hi vọng (giống như đom đóm) để tự chữa lành đôi chân của anh. Tám chương ròi cuối cùng anh Thịnh cũng lên tí sàn một tẹo, bao giờ hai anh mới gặp nhau ạ huhu T.T
"Thích hút nhựa chuối, đục ruột chuối, thân chuối, lá và cuống hoa, ấu trùng cắn và xâm nhập rễ cây. Một khi đã xuất hiện, chúng có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong thời gian ngắn, lây lan trong vòng một tuần, cũng nhanh chóng lây bệnh chùn đọt và thối quả. Những quả chuối non bị hút nhựa và lá chuối đều sẽ xuất hiện các đốm vàng của bệnh thán thư, gây cản trở sản xuất, ảnh hưởng đến năng suất và gây thiệt hại rất lớn, có thể dẫn đến diện tích lớn cây chuối bị gãy, đổ khi bão về. Loại bướm này sinh trưởng ở Nam bán cầu, hiện tại vẫn chưa được phát hiện ở đất nước chúng ta." (Chú thích: Đây là loài côn trùng được tạo ra.)
Chử Nhược Chuyết run tay, vành mắt đỏ hoe, hắn hung dữ lặp lại một câu, "Hiện tại vẫn chưa được phát hiện trên diện tích lớn ở đất nước chúng ta..."
Bỗng nhiên hắn cười lớn, "Giỏi! Mày giỏi lắm sinh viên chuyên ngành Chương Bách! Hay cho một sinh viên đại học chăm chỉ, bão kết hợp với côn trùng nước ngoài đúng là một tổ hợp tấn công tàn nhẫn và chuẩn xác! Hay cho bao công sức vất vả! Một tên vô dụng như tôi cũng đáng để bọn họ tốn công tốn sức tính toán như thế, mang được loài côn trùng này về từ nước ngoài không dễ đâu! Ha ha ha! Thiệt cho bọn họ khổ cực nghĩ ra cách này, cần gì phải thế? Một kẻ ăn hại như tôi..."
Hắn đột nhiên ôm mặt, thật sự không nhịn nổi nữa mà phát ra tiếng nức nở rất dài, quay mặt đi không nói gì nữa.
Huyên Hiểu Đông đứng im, biết có lẽ Chử Nhược Chuyết cũng hiểu được rồi, kẻ Chương Bách kia đột nhiên xuất ngoại di cư đúng vào thời điểm then chốt nhất vốn đã kỳ lạ rồi, nếu như tính toán kỹ thì cũng không lạ lắm, nhưng toan tính một cách tàn nhẫn thế này, còn nhận tiền rồi mới đi thì đúng là quá vô lương tâm.
Y chỉ im lặng đứng đó, đợi Chử Nhược Chuyết đứng đó rất lâu sau mới trở lại bình thường, hắn quay mặt lại nhìn Huyên Hiểu Đông, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu... Chỉ còn nửa tháng cuối cùng, sợ là không chống đỡ nổi nữa, con này sinh sôi nhanh quá... Thuốc xổ cũng không kịp, nhất là khi sắp thu hoạch rồi, thuốc sẽ không kịp thoái biến, không qua được bên kiểm tra nông dược thì bên A nghiệm thu chắc chắn sẽ không nhận hàng."
"Bây giờ đang là mùa bão, lượng mưa quá lớn, tác dụng của thuốc xổ cũng rất kém, chắc là tính toán thời cơ, bão không quật đổ những cây chuối tiêu này đã là một sự may mắn. Chuối tiêu hồng đạt yêu cầu phải có màu hồng nhạt tươi rói và ngọt, như thế mới bán chạy. Những con bướm xanh này đã nở trứng, có lẽ mấy hôm nay chúng đã sinh sôi rất nhanh bay khắp nơi rồi, gặm cắn những quả chuối tiêu đã gần tới khi thu hoạch..."
Huyên Hiểu Đông nói: "Thuốc xổ không được thì thử xử lý sinh học, ví dụ như thiên địch? Tra thử xem có thiên địch tự nhiên nào hiệu quả, ếch chẳng hạn? Hay ong vàng, dơi,..."
Gương mặt Chử Nhược Chuyết trở nên xám ngoét cam chịu, "Loài được hao tâm tổn sức tạo ra ở nước ngoài thường sẽ không có thiên địch, cho dù có thì của tôi cũng là 10 ngàn mẫu chuối tiêu! Bao nhiêu thiên địch mới đủ đây?"
"Còn nữa, cậu không biết đâu, nếu như bị phát hiện cố ý cho sinh vật xâm lấn thì nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, cậu biết không? Pháp nhân của công ty này là tôi, thậm chí bây giờ tôi còn đang lo không biết đã có báo cáo nào được gửi đến Cục Bảo vệ Môi trường chưa——Nếu sắp tới không tìm ra cách xử lý phù hợp với lũ bướm này, dẫn đến cỏ dại tràn lan, e rằng phải phân người tới sử dùng thuốc trừ sâu loại nặng để xử lý, kiểm soát tình hình càng sớm càng tốt, từ bỏ tất cả lợi nhuận."
Huyên Hiểu Đông kinh hãi, "Nghiêm trọng vậy sao?"
Chử Nhược Chuyết nhìn y, khẽ giọng nói: "Đúng, những gia đình giàu sang quyền thế đấu đá nhau là thế, luôn có kẻ muốn phá hỏng con đường của người khác, phòng ngừa mọi rắc rối có thể xuất hiện. Thật ra tôi cũng chỉ là một kẻ vô dụng thôi mà... Vậy mà bây giờ lại biến thành chướng ngại vật trong mắt kẻ khác..."
Huyên Hiểu Đông im lặng, Chử Nhược Chuyết cười gượng, "Thôi, cũng chỉ là đền bù toàn bộ thôi, đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, chỉ là vụ này đúng là vui mừng khôn xiết, buồn đến cùng cực... Vừa nãy tôi còn vui như thế, được rồi, tôi về tham khảo ý kiến của chuyên gia sinh vật gây hại trước, xem thử liệu chúng ta có thể tìm thấy loại thuốc trừ sâu sinh học phù hợp hơn không... Nhưng có lẽ là không kịp nữa rồi..."
Dường như lưng hắn cũng còng cả đi, người đàn ông mới nãy hào hứng đã không còn nữa, sức tàn lực kiệt.
Trên đường về, hai người đều im lặng, xe mô-tô gào rú lướt qua, cơn gió trước mặt dường như chỉ mang đến bụi bặm và buồn phiền, cứ như bất cứ lúc nào đám mây trên cao cũng có thể tiếp tục rơi xuống những hạt mưa nặng trịch, giống như điềm không may.
Về phòng, Chử Nhược Chuyết bắt đầu gọi điện thoại liên tục, sau đó mở laptop không ngừng liên hệ với người khác, nhưng hắn nhanh chóng chỉ toàn nhận được tin xấu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bữa trưa, Huyên Hiểu Đông làm canh nguyệt quý(*) thanh đạm và bánh mướp nướng mềm, rắc thêm ít jăm-bông, mang lại hương vị ngon miệng, nhưng Chử Nhược Chuyết không có tâm trạng để ăn.
(*) Còn gọi là nguyệt quới, tiếng Trung gọi là cửu lý hương/ nguyệt quất, rễ và lá của nó thường dùng để làm thuốc. Canh nguyệt quý có tác dụng làm giảm sưng tấy, đau nhức chân và đau gối.
Huyên Hiểu Đông hỏi hắn: "Có tìm được biện pháp nào không?"
Chử Nhược Chuyết cười khổ, "Nhờ vài người quen mà tôi liên hệ được với chuyên gia côn trùng nước ngoài về lĩnh vực này, họ nói cho tôi biết, loài bướm xanh này có tính gây hại rất lớn, việc kiểm soát ở nước ngoài cũng chỉ dựa vào phòng ngừa là chính, một khi có con nở trứng thì chúng sinh sôi rất nhanh, ăn tươi nuốt sống vườn chuối. Hôm nay chúng ta thấy được, thật ra là do cơn bão đã làm ảnh hưởng đến quá trình sinh sản của chúng, đợi khi mặt trời ló rạng, thời tiết ấm lên, nó sẽ đẩy nhanh quá trình nở và sinh sản... Đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa. "
"Thế nhưng hôm nay cậu phát hiện sớm lại là một thời cơ vô cùng tốt, vốn dĩ có thể sử dụng liều lớn thuốc trừ sâu sinh học để giết hết trứng của chúng, để nó không nở ra được nữa."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Hiện tại thì sao?"
Chử Nhược Chuyết lắc đầu, "Chi phí quá cao, 10 ngàn mẫu đất lận... Còn là thuốc nhập khẩu, cho dù tới kịp thì giá cả cũng rất đắt... Huống hồ, giao tới từ Nam bán cầu xa xôi thì chi phí vận chuyển cũng rất kinh khủng, còn có thể không đến kịp nữa."
Miệng hắn đắng chát, hắn uống một hớp canh, hoàn toàn không rõ là vị gì.
Huyên Hiểu Đông nghĩ một lát rồi nói: "Tôi có một ý tưởng chưa hoàn thiện lắm."
Chử Nhược Chuyết nói: "Cậu nói đi... Hôm nay tôi tìm hết những ai có thể tìm rồi... Bây giờ còn ít thời gian, một tuần sau cỏ dại lan tràn, giám sát Cục Bảo vệ Môi trường chắc chắn sẽ đến tận nơi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh có nghĩ đến việc thử tìm cách giết những con sâu bướm này bằng kỹ thuật công nghệ sinh học chưa?"
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Kỹ thuật công nghệ sinh học? Ví dụ như?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ví dụ như... mô phỏng sóng âm của dơi để quấy nhiễu, bào chế thuốc dụ bướm, hoặc là bắt chước tơ nhện... vân vân..."
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Ý tưởng rất hay, nhưng những công ty như thế rất hiếm. Ứng dụng công nghệ sinh học thực sự rất hạn hẹp trong thực tế, gần như là không có lợi nhuận, thường phải trả cho các nhà khoa học một khoản phí sáng chế lớn và nó không được sử dụng rộng rãi. Bởi vậy bình thường không có công ty nào chuyên về loại hình kinh doanh này. Thông thường, phần lớn công ty nông nghiệp gặp phải tình huống thế này sẽ phòng trừ sâu bệnh, chỉ cần làm tốt công tác xới đất từ trước, chi phí rất rẻ, không cần kỹ thuật công nghệ cao diệt côn trùng."
Hắn thở dài, "Tình huống lần này của tôi là đặc biệt, bị người ta mưu hại, không có sự dự phòng trước, lại thêm loài bướm xanh có sức phá hoại vô cùng kinh khủng được lén mang về từ nước ngoài, không kịp nữa rồi. Mười ngàn mẫu lận, là tôi tham lam muốn nhiều hơn, đây là một bài học kinh nghiệm. Không có công ty khoa học kỹ thuật nào có thể tạo ra loại máy móc diệt được loài sâu bệnh này. Làm gì có công ty nào nhàm chán đi bồi dưỡng những người nhàn rỗi để mua bằng sáng chế chứ."
Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng nói: "Có một công ty, tên là Khoa học kỹ thuật Đom Đóm, tôi đọc tin tức rồi, công ty này tập trung vào lĩnh vực kỹ thuật khai phá đổi mới, tạo ra rất nhiều sản phẩm nổi tiếng mô phỏng sinh vật..."
Chử Nhược Chuyết bỗng ngồi phắt dậy, "Khoa học kỹ thuật Đom Đóm! Cựu nhà ngoại giao họ Thịnh đó mở công ty, sao tôi lại quên mất!" Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn Huyên Hiểu Đông, "Không ngờ cậu ở nông thôn mà vẫn nắm bắt tin tức rất nhanh! À, để tôi nhớ lại, nhà họ Thịnh à, trước đây tôi có quen Thịnh Lỗi Lỗi(*), có thể nói với anh ta vài câu..."
(*) Lỗi Lỗi không phải tên riêng mà là một từ nhiều nghĩa, ở đây mang nghĩa chỉ một người chân thành và cởi mở.
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh biết... nhà ngoại giao đó sao?"
Chử Nhược Chuyết nói: "Nào, làm gì có ai mà không biết Thịnh Vô Ngung đâu, thông thạo mười mấy ngoại ngữ, tri thức uyên bác, năng lực trác tuyệt, sinh viên tài cao của Học viện Ngoại giao, cho dù làm ngoại giao ở nước nào thì cũng hoàn thành rất xuất sắc, tương lai rộng mở. Kết quả anh ta bị cuốn vào sự kiện vũ trang ở nước ngoài, nghe nói vì cứu học trò mà bị bắt làm con tin, trong quá trình giải cứu bị đạn lạc ngộ thương ở cột sống, sau đó bại liệt nên phải từ chức nghỉ ngơi. Nghe nói anh ta từng tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật ở cả trong và ngoài nước nhưng vẫn hết cách rồi. Sau này thì tự thành lập công ty công nghệ sinh học của riêng mình, một lòng làm khoa học kỹ thuật đổi mới, đầu tư bất chấp để chiêu mộ những chuyên gia sinh học hàng đầu. Nghe nói thật ra anh ta muốn tìm phương pháp mới để tự chữa bệnh cho bản thân."
"Dù sao y học bây giờ cũng bó tay toàn tập rồi, chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện mô phỏng sinh vật học, tái tạo dây thần kinh cột sống... Truyền tai nhau là như thế, nhưng thật ra hi vọng cũng rất xa vời... Cũng may năng lực của anh ta rất xuất chúng, công ty đó cũng lớn lắm. Chủ yếu là vì bối cảnh nhà họ Thịnh khác biệt, lúc làm nhà ngoại giao mối quan hệ của anh ta rất tốt, rất nhiều cây đại thụ hàng đầu của khoa học kỹ thuật đều bằng lòng làm cố vấn cho anh ta, cũng có lượng lớn người sẵn lòng đầu tư nữa. Bây giờ Thịnh Vô Ngung cũng khá nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, tin tức của cậu quý giá quá."
Chử Nhược Chuyết lập tức cầm điện thoại lên, tìm kiếm trong danh bạ một lát, dễ dàng tìm được số điện thoại của Thịnh Vô Ngung. Ngón tay hắn lơ lửng giữa không trung, rề rà không ấn xuống được, lòng bàn tay rịn ra không ít mồ hôi, trơn trượt vô cùng, nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ thì lại quyết tâm gọi.
Sau hai hồi chuông thì cuộc gọi được nhận, phía bên kia vang lên giọng nói trong trẻo thanh khiết, "Xin chào, Thịnh Vô Ngung đây."
Ấy thế mà không phải điện thoại của trợ lý, Chử Nhược Chuyết cắn răng, dù đã nghĩ sẵn trong đầu nhưng khi nói vẫn cứ lắp ba lắp bắp, "Chào chủ tịch Thịnh, tôi là Chử Nhược Chuyết... Chắc là anh không biết tôi..."
Chất giọng bên kia máy như băng như ngọc, ngắn gọn đanh thép, "Chử Nhược Chuyết, tôi biết. Cụ Chử Tiềm Khê từng dẫn cậu tới tham gia tiệc rượu nhà tôi."
Chử Nhược Chuyết được thích mà sợ, "À à, đúng, là tôi... Hôm nay tôi có một yêu cầu quá đáng, đã làm phiền anh rồi. Là thế này, tôi có đầu tư trồng 10 ngàn mẫu chuối tiêu hồng, kết quả trước khi thu hoạch lại phát hiện ra một loại sâu bệnh, gọi là bướm xanh vòi voi ăn chuối. Do là loài côn trùng ngoại lai nên bản địa không có thiên địch, nhưng cũng gần tới lúc thu hoạch rồi nên không thể sử dụng thuốc trừ sâu. Tôi nghe nói Khoa học kỹ thuật Đom Đóm của anh có công nghệ diệt côn trùng sinh học tương ứng, mạn phép thỉnh cầu anh có thể giúp đỡ tôi một chút không, tôi thật sự không còn biện pháp nào khác... Đầu tư quá nhiều rồi..."
Phía đối diện lẳng lặng nghe trong chốc lát, hỏi: "Mười ngàn mẫu chuối tiêu hồng... Là nhiệm vụ thử thách đầu tư của cụ Chử sao?"
Chử Nhược Chuyết nghẹn lời, không ngờ đối phương biết rõ như thế, chỉ là cũng đúng, thật ra cái giới này cũng rất nhỏ, hắn cười gượng, nói: "Đúng.. Lần này là sai lầm của tôi..."
Bên kia lại nói: "Loài côn trùng độc hại nhất của nước ngoài, là do bị người ta dày công mang đến ấp đúng chứ? Cậu có mua bảo hiểm nông nghiệp không?" Giọng điệu rất hời hợt nhưng lại như khẳng định rất chắc chắn.
Cổ họng Chử Nhược Chuyết nghẹn lời, nỗi ấm ức dâng lên khiến vành mắt hắn đỏ hoe. Bên kia không đợi được câu trả lời, im lặng một hồi rồi nói: "Tôi nhớ tên loài côn trùng này rồi, sau này sẽ có chuyên gia liên lạc với cậu." Nếu câu này do người bình thường nói thì sẽ giống như một lời xã giao tìm cớ ve sầu thoát xác, nhưng người đàn ông này nói tự dưng lại mang đến cho người ta cảm giác nghiêm túc cẩn thận, có thể tín nhiệm được, cứ như anh nói sẽ liên lạc lại thì nhất định sẽ làm được.
Chử Nhược Chuyết dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, bên kia máy cũng đã cúp điện thoại.
Hắn không dám nhìn Huyên Hiểu Đông mà xoay người về thẳng phòng mình. Thịnh Vô Ngung chỉ nghe vài câu đã thấy rõ cả quá trình hắn bị mưu hại, còn bản thân mình ở trong cái bẫy đã lâu, vậy mà lù đù ngu ngốc, bị người ta đùa bỡn xoay như chong chóng.
Huyên Hiểu Đông nhìn bóng lưng sụp xuống của hắn, không đi quấy rầy hắn.
Đến giữa trưa, Chử Nhược Chuyết kích động lao ra, bắt chuyện với y, "Chuyên gia bên Khoa học kỹ thuật Đom Đóm đã liên lạc với tôi, đồng ý sẽ cử cố vấn và kỹ sư đến tham quan trước. Bọn họ sẽ lên phương án trước, ngày mai có thể đến được!"
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Thuận lợi chứ? Chi phí có cao không?"
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Chuyên gia đó là tiến sĩ giám sát tại Đại học Nông nghiệp Phương Nam, sau một hồi nghiên cứu thì nói có thể cứu được, vả lại còn mất thời gian, chưa nhắc đến vụ thù lao. Hơn nữa ông ấy còn nói với tôi đây là một cơ hội thực tiễn vô cùng tốt, sẽ lập tức dẫn theo học trò bay đến đây mở rộng thực tiễn. Ông ấy cũng chắc đến 80% có thể giết được hết những con bướm xanh này, trùng hợp sao đúng là những phương pháp mà cậu từng nói, bắt chước tơ nhện sinh học để tiêu diệt, tạo bẫy oestrogen để dụ bướm rồi giết, với cả mô phỏng sóng âm của dơi để xua đuổi nữa, tôi vừa nghe được rất nhiều thứ. Sao cậu biết rõ thế? Tin tức quá quý giá."
Huyên Hiểu Đông nói: "Trước đây tôi có quan tâm tới những bài báo chuyên sâu của công ty họ, bọn tôi trồng rau cũng rất chú ý đến những con côn trùng này. Khi thấy giới thiệu thông tin về thành quả nghiên cứu của họ, tôi đã rất tò mò, cho nên mới tìm hiểu về nó."
Chử Nhược Chuyết xoa tay, vẻ mặt ngập tràn cảm kích, "Ầy, Thịnh Vô Ngung thật sự không tệ, tôi mới chỉ gặp mặt anh ta mấy lần thôi. Trước đây anh ta đã lạnh lùng xa cách rồi, sau khi gặp chuyện thì càng ít giao du với bên ngoài, rất hiếm khi tham gia xã giao, không ngờ là một người đáng tin cậy như thế, chẳng trách nhiều ông lớn đánh giá cao anh ta. Đáng tiếc thật đấy, nếu thật sự có thể cứu được thì món nợ ân tình này quá lớn, tôi phải làm thế nào mới có thể trả ơn được đây..."
Huyên Hiểu Đông nhìn ra vườn rau xanh ngoài cửa sổ, mỉm cười khẽ giọng nói: "Vậy thì tốt——Hi vọng anh ấy sẽ sớm phục hồi khỏe mạnh."
___
Lời editor: Công ty của công tên Hán Việt là Huỳnh Hỏa (có nghĩa là con đom đóm), đáng lý ra tên riêng sẽ phải giữ nguyên không cần bàn cãi gì, nhưng với trường hợp này mình chọn Đom Đóm. Lý do có lẽ nhờ vào câu nói của CNC "Nghe nói thật ra anh ta muốn tìm phương pháp mới để tự chữa bệnh cho bản thân." Mình nghĩ để là Đom Đóm sẽ có ý nghĩa hơn, lột rõ được mục đích và ý chí của công khi thành lập công ty cho riêng mình, đây là tâm huyết thắp sáng lên tia hi vọng (giống như đom đóm) để tự chữa lành đôi chân của anh. Tám chương ròi cuối cùng anh Thịnh cũng lên tí sàn một tẹo, bao giờ hai anh mới gặp nhau ạ huhu T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.