Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 5: Mưa núi sắp đến

Hôi Cốc

02/04/2022

(*) Sơn hà dục lai: Chỉ một điều gì đó sắp xảy ra.

Chử Nhược Chuyết mang gương mặt khó đăm đăm trở về thành phố, tối hôm đó ở khách sạn hắn không ngủ yên được, lên mạng tra cứu liên tục, tìm hiểu tin tức khí tượng, điều tra bây giờ bão đang đổ ập vào đâu, thậm chí cả các vụ án thương mại khác, tra suốt cả một đêm, cũng không livestream. Cứ thế ngơ ngác đến hừng đông hắn mới ngã đầu ngủ, nhưng ngủ không sâu, lại dậy ngắm bình minh rồi đến vườn chuối, nhìn những quả chuối xanh được trồng khắp nơi đã xuất hiện màu hồng nhạt, bây giờ vẫn chưa thu hoạch được. Nhưng nếu bão ập tới, trong phạm vi sức gió thì e là không còn gì nữa.

Hắn đi sang bên Huyên Hiểu Đông, xách theo hành lý, cười gượng, "Tháng này tôi muốn ở chỗ cậu, tôi trả tiền thuê được không? Ở gần hơn khiến tôi yên tâm hơn chút."

Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi thu dọn phòng giúp anh, trên núi không có hệ thống cung cấp nước uống, đều dùng nước giếng, còn giường chỉ là giường gỗ bình thường, anh đừng chê là được."

Chử Nhược Chuyết lau mặt, cuối cùng trưng ra gương mặt rõ là mệt mỏi, "Không sao... Chắc là cũng không ngủ được đâu."

Buổi tối, tay nghề của Huyên Hiểu Đông vẫn rất tốt, vịt ô mai chua ngọt làm khai vị rất ngon, rau xanh mới hái từ vườn vừa giòn vừa tươi, ít đường ít muối, nhưng hắn ăn vẫn nuốt không trôi. Chử Nhược Chuyết miễn cưỡng uống mấy ngụm canh, nhìn Huyên Hiểu Đông, cảm thấy không cần tỏ ra giả tạo trước mặt người đàn ông xa lạ này, cười gượng, "Để cậu chê cười rồi——Thực ra tôi để ý như vậy không phải vì tiền, khoản lỗ vốn thì vẫn bồi thường được, chỉ là... vốn dĩ tôi ôm hy vọng rất lớn, tưởng rằng có thể thể hiện một lần trước mặt ông, để ông đừng thất vọng về tôi như vậy nữa..."

Hắn vuốt mặt một cái, đôi mắt hơi đỏ lên, Huyên Hiểu Đông múc một bát canh giúp hắn, "Canh dạ dày heo ngân hạnh(*), giúp lưu thông khí huyết thoải mái hơn, chuyện vẫn chưa tệ đến mức đó đâu."

(*) Hay còn gọi là bạch quả, loại cây sử dụng được cả quả và lá làm dược liệu, có tác dụng trị thiểu năng tuần hoàn não, bệnh tuần hoàn ngoại biên, ho suyễn,...

Chử Nhược Chuyết uống vài ngụm canh màu trắng sữa âm ấm, vị tiêu trôi tuột thẳng xuống dưới theo thực quản, cả người thả lỏng ra. Hắn từ từ thở hắt ra, tự giễu nói: "Nhắc đến cũng buồn cười, lúc trước tôi tự đi tìm bên cung cấp, thật ra người ta đều vì tôi là người nhà họ Chử nên mới nể tình, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Nếu là doanh nghiệp bình thường, hợp đồng sai lầm như vậy chắc sẽ phải tự chịu. Mà những doanh nghiệp ấy cũng sẽ không nhận được khoản tiền đặt cọc cao đến vậy. Lúc đó... là tôi tham lam... quá nóng lòng xin xỏ. Thật ra một triệu cũng có thể kiếm chút đỉnh rồi, tôi chê ít, muốn nhanh hơn..."

Hắn cười khổ, "Ầy, bởi vì tôi sinh ra giống ông cụ nhà tôi, trên chân có một cái bớt. Từ nhỏ ông đã vô cùng thương tôi, đặt tên cho tôi, mua đồ cho tôi, dạy tôi học. Nhưng cuối cùng tôi lại không phải người thông minh, ham ăn biếng làm, thời niên thiếu không hiểu chuyện, gây ra nhiều chuyện thái quá, bị ông lạnh nhạt. Sau khi bị đuổi ra nước ngoài học tập mấy năm mới được về thì cũng gắng gượng lấy được cái bằng thừa thãi, làm một kẻ vô tích sự. Vốn tưởng rằng... Cho nên rốt cuộc bùn nhão vẫn không trát được tường, thứ quan trọng như hợp đồng mà tôi cũng không biết tìm luật sư giỏi để xem xét kỹ lưỡng..."

Chử Nhược Chuyết nhìn Huyên Hiểu Đông, đối phương vẫn luôn tập trung lắng nghe hắn nói, đôi mắt điềm đạm bình tĩnh. Hắn cười nhạo bản thân, nói: "Buồn cười đúng không? Tôi cũng không muốn vào đội ngũ quản lý, vào hội đồng quản trị gì gì đó, không có chí lớn xa như vậy, thực ra tôi... chỉ muốn làm ông vui, để ông biết Nhược Chuyết... không kém cỏi như vậy, cũng có thể làm vài việc..."

Đêm hôm trước hắn trằn trọc cả đêm, hai tròng mắt đầy tơ máu. Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi hiểu——Tôi cũng từng giống anh."

Chử Nhược Chuyết nhoẻn miệng cười, "Hầy, cậu biết an ủi tôi thật."

Huyên Hiểu Đông nghiêm túc nói: "Không, đó là sự thật... Chắc anh thấy tôi nấu nướng giỏi đúng không? Tôi cũng thế, cũng rất muốn nhận được sự công nhận từ một người thân quan trọng của mình."

Chử Nhược Chuyết ngạc nhiên, "Hả?"



Huyên Hiểu Đông nói: "Cha mẹ tôi ly dị, từ nhỏ tôi đã sống với bố, sau này bố tôi nghiện rượu, hôm nào cũng say khướt, cơm nước đều do tôi làm. Bây giờ nhớ lại, có lẽ ông ấy bị ngộ độc rượu, ngày nào mặt cũng đỏ gay, người thì nồng nặc mùi rượu. Tay nghề nấu ăn của ông ấy cũng rất tốt, từng làm đầu bếp ở một quán cơm nhỏ, bố luôn nói tôi phải học cách nấu nướng thật giỏi thì sau này... mẹ mới thích tôi..."

Trên mặt Chử Nhược Chuyết tỏ ra sự thương tiếc, "Hóa ra là vậy, từ nhỏ cậu đã học nấu ăn rồi sao? Cũng vất vả quá——Sau đó... cậu nấu ăn ngon thế này, có phải mẹ cậu rất vui không?"

Huyên Hiểu Đông lắc đầu, vẻ mặt đượm sự thất vọng, hồi tưởng lại: "Bà ấy đi bước nữa, gia đình chồng mới khá giả, trong nhà có thuê đầu bếp, không cần một đứa trẻ chưa thành niên như tôi tới nấu cơm."

Chử Nhược Chuyết nói: "Nhưng thi thoảng làm chút đồ ăn nhẹ gì đó, nhất định mẹ cậu cũng sẽ rất vui. Thật sự mà nói, tay nghề của cậu rất tốt đấy, huống chi trẻ con rất chân thành. Nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ rất cảm động."

Huyên Hiểu Đông lịch sự mỉm cười, không nói gì, quay lại chủ đề ban đầu, trấn an hắn: "Tuần này bão ập vào, cảnh báo bão về đã được gửi đến rồi. Cho dù thế nào anh cũng cần làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngừa."

Chử Nhược Chuyết cười gượng, "Ôi, hôm nay đã sắp xếp khẩn cấp rồi, nhưng mười ngàn mẫu lận, có thể làm gì đây? Chỉ đành nghe theo mệnh trời, bây giờ thu hoạch thì sớm quá. Cơn bão Sky Sparrow cấp 16 bắt nguồn từ Philippines, vùng duyên hải bên này đã cảnh báo cao nhất rồi. Tôi bất cẩn, tưởng nước chúng ta xa biển nên hoàn toàn không ngờ tới, xem dự báo mới thấy đến chỗ chúng ta không xa mấy, chỉ có thể cầu nguyện cho vườn chuối tiêu hồng của tôi không bị tổn hại quá nhiều."

Huyên Hiểu Đông kinh hãi, "Tận mười ngàn mẫu sao?"

Nụ cười trên gương mặt Chử Nhược Chuyết cứng ngắc, "Tại càng trồng nhiều thì lãi càng lớn, người ta nói quy mô nông nghiệp càng lớn thì càng tiết kiệm chi phí."

Huyên Hiểu Đông nói: "Ngược lại mới đúng, hàng năm miền Bắc đều có người miền Nam vào thuê đất trồng mùa đông, nghe nói kiếm được rất khá, chỉ là phải kiểm soát rủi ro có thể xảy ra."

Chử Nhược Chuyết thấp giọng thở dài: "Đúng vậy, trên sách giáo khoa nào cũng viết, tôi lại ngông cuồng thế này, lần này nhận được bài học kinh nghiệm cũng là đáng đời. Tôi đẩy đòn bẩy cao quá... Sau đó đầu tư mười ngàn tệ đứt quãng, thông qua đủ các con đường để rót vốn, còn có của bạn bè, thậm chí fan cứng còn quyên góp một phần... Tưởng chỉ cần đợi đến lúc thu hoạch chuối là xong." Với thân phận như hắn, muốn xoay sở tiền rất dễ dàng, dù sao ai cũng biết nhà họ Chử không thật sự bỏ mặc cậu chủ nhà mình, chỉ là một lần té ngã này, sau này sẽ không thể đứng lên được nữa trong gia tộc.

Nắng chiều đỏ vàng ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ, đó là dấu hiệu riêng biệt trước khi bão đến, ánh tà dương nghiêng nghiêng hắt vào gian bếp rộng rãi. Bữa tối đã dùng hết, Chử Nhược Chuyết nhìn Huyên Hiểu Đông đứng trước bồn rửa bát, dáng người cao lớn, động tác rửa bát hết sức trơn tru thành thạo, đúng là một đôi tay cử trọng nhược khinh(*), một con người đẹp trai cởi mở.

(*) Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng.

Cả ngày hôm nay lòng hắn đã rối bời sẵn rồi, bây giờ cũng chỉ là suy nghĩ lung tung, hắn nghĩ một người có vẻ ngoài và nhân phẩm thế này, nếu ở thành phố hẳn cũng không khó lăn lộn, còn từng tham gia quân đội, vì sao bây giờ lại sống một mình trong núi thế này?

Chử Nhược Chuyết không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: "Cậu sống một mình trong núi không thấy quạnh quẽ sao? Bây giờ tôi sống ở thành phố Tĩnh Hải, cách thành phố Tây Khê nửa tiếng tàu cao tốc, cũng không thiếu bạn bè. Cậu có ngoại hình đẹp, lại là quân nhân xuất ngũ, tôi có thể nhờ người tìm công việc lương cao ổn định giúp cậu. Ví dụ như câu lạc bộ Bích Bồ, cậu nghe bao giờ chưa? Tôi có thể tiến cử giúp cậu, có thể làm vệ sĩ cho quản đốc, với điều kiện ngoại hình của cậu, lại còn từng là bộ đội thì thừa sức, công việc rất dễ, còn bao cả chỗ ở. Hoặc cậu thích nấu ăn thì làm đầu bếp."



Huyên Hiểu Đông quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Đa tạ Chử tiên sinh, tôi thích cuộc sống một mình thanh tĩnh trong núi hơn, ở thành phố quá ồn ào."

Chử Nhược Chuyết thở dài nói: "Cậu đừng coi thường công việc kia. Câu lạc bộ Bích Bồ là chốn xa hoa hàng đầu của thành phố Tĩnh Hải, hội viên lên đến ngàn vạn, năm nào chi tiêu thấp nhất cũng đến hàng chục triệu, người bình thường không vào được, người được vào đó làm việc cũng đều có người đảm bảo, rất dễ dàng. Đương nhiên cậu ngại làm vệ sĩ không tiện, khó tìm vợ thì có thể làm đầu bếp. Người từng làm bếp trưởng trong đó, đi đến đâu cũng được người ta tranh giành, tôi dẫn mấy người bạn đến, đặc biệt chỉ chọn cậu nấu, nâng giá trị con người cậu lên, một năm được mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề."

Huyên Hiểu Đông cụp hàng mi, cười nói: "Thật sự không cần đâu, cảm ơn cảm ơn."

Chử Nhược Chuyết có phần tiếc nuối, cũng cảm thấy mình hấp tấp lỗ mãng quá, cười nói: "Không sao, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, bản thân tôi còn cả đống sự cố phiền lòng chưa giải quyết, lại còn đòi quan tâm đến cậu nữa."

Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, dọn dẹp xong gian bếp thì dẫn Chử Nhược Chuyết đến căn phòng ở phía Đông, "Bình thường tôi hay dùng nơi này để đọc sách tiêu khiển, vẫn khá sạch sẽ, anh ngủ tạm mấy ngày, có gì thiếu sót thì cứ nói."

Chử Nhược Chuyết quan sát căn phòng này, bên trong có kê một chiếc sô pha bằng vải cotton vừa nhìn là thấy rất thoải mái, cũng rất sâu. Huyên Hiểu Đông hạ lưng ghế sô pha xuống là chiếc ghế biến ngay thành một chiếc giường thấp rất chắc chắn. Một bên tường là giá sách gỗ du(*), phía trên chất đầy sách, bên khác có một màn hình cong và một máy chơi game chiếm gần nửa bức tường.

(*) Cây du là một loại thực vật có hoa và thuộc họ gai dầu, cây du thông thường có độ che phủ lớn, tán rộng và lá có hình răng cưa mọc so le. Cũng chính vì ưu điểm thân vừa, độ bao phủ lớn và tán rộng nên được ưa trồng bonsai và nếu tạo hình thì rất thẩm mỹ và thu hút ánh nhìn.

Hắn đi tới sờ thử, cười nói: "Không ngờ cậu thích chơi game đấy, trông nơi này được bài trí rất đẹp."

Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Chỉ là rảnh rỗi thích chơi xạ kích một chút thôi, anh thấy chán có thể lên mạng chơi cũng được, cũng có thể đọc tin tức giết thời gian."

Chử Nhược Chuyết vô cùng hào hứng mở màn hình, chọn chơi game, quả nhiên trang chủ toàn là những game chiến trường, đánh đấm khác nhau. Hắn chọn bừa game xếp hình trái cây giết thời gian, chợt không kìm được sự sốt ruột lại mở trang web thời tiết, diễn đàn nông nghiệp, đọc những bài đăng thảo luận liên quan đến cơn bão.

Huyên Hiểu Đông xoay người đi ra ngoài, không lâu sau thì ôm đồ dùng giường ngủ tới, "Đều đã giặt sạch phơi khô, vừa nãy tôi cho vào máy sấy khử trùng thêm lần nữa rồi, anh yên tâm dùng." Nói xong, y tiến đến trải giúp hắn.

Chử Nhược Chuyết quan sát drap giường của mình là họa tiết caro màu xám xanh nhạt và trắng, là chất vải thô đơn giản nhất, sạch sẽ phẳng phiu, trông rất trang nhã. Mặc dù ở giữa núi rừng nhưng người này lại sử dụng máy game cao cấp, máy sấy máy giặt và các thiết bị khác, tài nấu nướng cũng ở trình độ cao, lại thêm cả nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, cuộc sống của người này giống như thần tiên vậy.

Chử Nhược Chuyết cười nói: "Ôi, ở chỗ cậu thêm vài ngày nữa có khi tôi cũng về sơn thôn ở ẩn, tận hưởng cuộc sống thần tiên, mỗi ngày không cần suy nghĩ, mọi sự buồn phiền cũng bay xa."

Huyên Hiểu Đông hơi nhướng mày, khi cười lộ ra hàm răng trắng, "Tôi sẽ coi đây là lời khen."

Hai người nhìn nhau cười, cũng biết đây chỉ là lời nói đùa. Vốn dĩ tâm trạng Chử Nhược Chuyết đang rất nặng nề, giờ đây hắn đã cảm thấy bình tĩnh hơn phần nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Trường Lưng Chừng Núi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook