Chương 116: Ngoại truyện 27: Trăng tròn
Hôi Cốc
07/10/2022
Trung thu đến, quả nhiên Huyên Hiểu Đông đã gửi giấy phép xin nghỉ muốn
rời khỏi trường từ trước, lớp trưởng Tần Khắc Cường nhìn y, "Hướng dẫn
lớp nói Trung thu nhà trường sẽ tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị, tạo
cơ hội cho những sinh viên mới nói chuyện làm quen với nhau."
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi hỏi rồi, hoạt động chủ yếu dành cho những học viên vắng nhà dịp Trung thu, tôi tranh thủ ba ngày nghỉ về nhà thăm gia đình, không tham gia hoạt động."
Tần Khắc Cường nhìn thời gian trên giấy phép xin nghỉ của y, tay siết rất chặt, mãi cho đến khi tới cổng an ninh cuối cùng mới quay về, uyển chuyển nói: "Hiện tại mới nhập học một tháng, cũng nên dành ít thời gian ở lại trường, anh không ở cùng viện sĩ Lam sao? Gia đình thầy ấy ở Hoàn Kinh, Trung thu lại một thân một mình ở lại học viện, tuổi thầy cũng đã cao. Anh là học trò năm nay thầy mới dẫn dắt, nên chăm sóc thầy nhiều hơn, đi hỏi xem có gì cần giúp đỡ không mới đúng. Bây giờ thầy ấy rất ít khi nhận nghiên cứu sinh, gần như toàn là tiến sĩ, anh phải biết trân trọng chứ."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, "Thầy Lam đi cùng các đàn anh mà, hơn nữa thầy có bài diễn thuyết cần chuẩn bị, không cho bọn tôi quấy rầy."
Tần Khắc Cường nghiến răng, "Được thôi, tùy anh." Bộp một cái đóng dấu cho phép đi, sắc mặt đanh lại.
Nếu là Huyên Hiểu Đông trước đây thì có lẽ chỉ biết nhát gan nhượng bộ, nhưng bây giờ y đã học được cách không cần lúc nào cũng phải hùa theo sắc mặt của tất cả mọi người, chưa kể so về tuổi tác y còn hơn Tần Khắc Cường vài tuổi. Mấy năm qua cũng trải qua nhiều chuyện, tâm lý của y đã không còn giống một tân binh nữa mà phải quá kính nể cậu lớp trưởng này. Y vui sướng cầm giấy phép qua cửa, nhanh nhẹn trở về ký túc xá, mau chóng thu dọn xong hành lý rồi ra cổng trường, chưa gì đã thấy Thịnh Lỗi Lỗi đón mình ở cổng ra, sau đó lái xe về thẳng Lâm Viên.
Thịnh Phù Vân mới làm thủ tục về hưu, năm nay hiếm khi đón Tết Trung thu, anh cả và chị dâu cũng dẫn theo Lê Khải và Sa Sa từ Hoàn Kinh về đón Tết. Thật ra Huyên Hiểu Đông biết, hai cụ lớn tuổi và cả nhà anh cả đều cố gắng vì y rời khỏi trường không dễ, vậy nên mới cất công bay từ Hoàn Kinh tới. Chính vì vậy, sự có mặt của y trong kỳ nghỉ này là điều không thể thiếu.
Thịnh Vô Ngung còn chưa tới, nói là công ty có cuộc họp, Huyên Hiểu Đông vừa đến đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt, nhanh chóng bị kéo vào ván bài. Chiếc bàn bên cạnh bày đầy các loại đồ ăn vặt như sầu riêng khô, mít khô, đậu phộng muối tiêu, cá mực sợi, cổ vịt tê cay... Trông bộ dạng ai cũng có vẻ nóng lòng muốn tác chiến. Huyên Hiểu Đông khiêm tốn nói: "Con không biết đánh lắm, con vào bếp hỗ trợ, bố mẹ muốn ăn gì?"
Bà Thịnh nói: "Không cần con làm, ông Lý đang làm việc mà, bên khách sạn cũng đã đặt trước rất nhiều món ăn rồi, cứ yên tâm mà chơi. Ở trường không có gì chơi đúng không?"
Huyên Hiểu Đông lại bị nhét bài vào tay, vụng về kể: "Vâng, con vừa mới huấn luyện quân sự xong, chọn môn học, giáo viên hướng dẫn cũng sắp xếp cho con vài cuốn sách để con đọc trước, còn có đàn anh nói đợi khi nào đủ người thì cho con tới phòng thí nghiệm hỗ trợ."
Thịnh Phù Vân hỏi: "Nghe Vô Ngung kể thầy hướng dẫn của con là viện sĩ Lam phải không? Tốt lắm, bố từng một lần dùng bữa với ông ấy ở Hoàn Kinh, ông già đó không cứng nhắc, rất thú vị."
Huyên Hiểu Đông nói: "Vâng..."
Thịnh Phù Vân lại nói: "Đúng là tốt thật, cố mà trân trọng nhé con. Lúc trước Lê Khải cũng có cơ hội học rộng hơn, nhưng mà nó từ bỏ, cứ khăng khăng đòi đi làm, thế mà bây giờ hối hận rồi."
Lê Khải tự dưng bị liên lụy, "Ông, cháu nói hối hận bao giờ chứ?"
Anh cả Thịnh nói: "Lần trước bảo con ở lại Garan thêm một thời gian, không phải con kêu ca la hét đòi quay về, không làm nữa sao? Con còn nói hâm mộ Hiểu Đông có thể thi nghiên cứu một lần nữa, quay về trường học."
Lê Khải gãi đầu, "Ây dà, hâm mộ là trạng thái mà, có cho con thi thật con cũng không muốn thi... Cuối năm lại phải đi nhậm chức, thời gian ở với bố cũng không còn nhiều."
Chị dâu cả nói: "Thôi bỏ đi, ở cái gì nữa, không phải hôm nào cũng thấy anh chơi game mất dạng à, cũng không làm được việc gì đứng đắn. Sa Sa cũng thế, đều bị anh làm hư, lúc nào anh mới giống được như chú nhỏ, phát sinh một mối quan hệ chính thức? Suốt ngày chỉ biết chơi."
Thịnh Sa Sa ở bên cạnh mở to hai mắt, âm thầm khiển trách Lê Khải một cái, Lê Khải nhanh chóng lái sang chuyện khác, "Nói sau đi, Hiểu Đông à, nhắc đến thái tử Garan, công chúa có tặng lễ vật cho cậu và Vô Ngung, bảo anh chuyển giúp, đã thông qua kiểm duyệt rồi, tối nay anh cho người giao tới."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh nói với Vô Ngung là được, mấy việc này em kệ thôi... Anh định đi đâu nhậm chức?" Y hỏi xong thì hơi hối hận, hình như người nhà họ Thịnh không hỏi những chuyện liên quan tới công việc.
Lê Khải cười đến là tự nhiên, "Ngay Tĩnh Hải, đến lúc đó anh sẽ thường xuyên tới tìm hai người chơi cùng. Tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn và đặc sản, người ta tặng cho cậu đấy."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Lê Khải gật đầu cười, "Hiểu rồi nha, muốn lấy lòng Thịnh Vô Ngung, trước tiên cứ bắt đầu lấy lòng từ cậu trước, đầy thành ý luôn."
Thịnh Hỉ Hỉ nói: "Chú nhỏ vừa xuống núi, khoảng thời gần đây thiệp mời chất cao như núi luôn, hôm qua cháu nghe chị Thi nói, chú ấy mới về tổng công ty chưa tới một tuần mà công ty đã nhận được hàng loạt thư từ thăm hỏi và điện thoại phỏng vấn, mấy trợ lý đều xoay không kịp."
Thịnh Phù Vân ở bên cạnh nói: "Thanh niên mà, phải rèn luyện chứ——Hồi trước nó chơi với Hiểu Đông vui vẻ, công ty lắm việc thế có quản lý đâu."
Thịnh Lạc Lạc nói: "Ông nội về hưu rồi thảnh thơi thật đấy."
Thịnh Phù Vân cười ha ha, "Ông với bà các cháu đang định đi du lịch vòng quanh trái đất một thời gian." Ông nháy mắt với Huyên Hiểu Đông, "Hồi trước thấy hai đứa ra ngoài chơi vui quá, hai ông bà già này cũng ngưỡng mộ chết đi được."
Nhất thời nhóm con cháu trong nhà sôi nổi hẳn lên, tỏ ra ghen tị, bà lão cười híp mắt nói: "Đợi mấy chục năm rồi, có thể coi là đợi tới lúc ông ấy về hưu."
Huyên Hiểu Đông đề nghị, "Cảm giác đi du thuyền là thoải mái nhất, bố mẹ đi chơi bằng du thuyền đi, đỡ lo."
Bà Thịnh nói: "Du thuyền thì trước đây chơi rồi, bố mẹ định đi thăm quê hương của hí kịch(*), đúng lúc nơi đó có nhạc hội hí kịch toàn cầu."
(*) Trong truyện không nhắc đến tên cụ thể, nhưng có thể tác giả đang dựa trên "Quê hương của hí kịch tỉnh Quảng Đông", là một thương hiệu văn học và nghệ thuật đặc trưng được các hiệp hội tỉnh Quảng Đông phê duyệt và đặt tên, ba năm lựa chọn một lần. Tháng 10/2016, thành phố Ngô Xuyên, Dương Xuân; huyện Đại Phố, Nhiêu Bình đã được trao giải "Quê hương của hí kịch tỉnh Quảng Đông" lần đầu tiên.
Đang nói dở thì Thịnh Vô Ngung tới, anh vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Ở đâu có nhạc hội hí kịch toàn cầu cơ ạ?"
Bà Thịnh thấy anh thì mặt mày hớn hở, "Mẹ đang nói chuyện với Hiểu Đông, hôm kia thấy hai đứa đi chơi vui quá nên bố mẹ cũng định ra ngoài chơi, đúng lúc bố con mới xong thủ tục về hưu."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, con đi cùng hai người."
Bà Thịnh khua tay, "Không cần không cần, tự bố mẹ đi là được, con ở lại Tĩnh Hải, chăm sóc cho Hiểu Đông nhiều vào."
Thịnh Vô Ngung thấy Huyên Hiểu Đông đang vụng về cầm bài, cười nói: "Em ấy bận đến trường, lâu lắm mới có cơ hội rời trường, con giúp hai người được mà."
Bà Thịnh bật cười, "Trông ghen tị chưa kìa, không chịu nhường nhịn gì cả, Hiểu Đông đến trường là việc nghiêm túc cơ mà. Được rồi được rồi, Lỗi Lỗi tới thế chỗ Hiểu Đông, để cho hai đứa nó đi dạo ở hoa viên phía sau một lát, hiếm khi được nghỉ ngơi, chúng ta lại thành kỳ đà cản mũi."
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng, Thịnh Lỗi Lỗi vốn đang bóc bưởi, bèn đi qua đưa quả bưởi cho y, sau đó nhận bài, "Sáng mai chúng ta đến sơn trang Bích Bồ chơi một hôm đi, kiểu gì chú Hiểu Đông cũng hào hứng cho coi. Bên đó mở đường đua mô-tô rồi, thú vị lắm."
Chị dâu thứ nhắc: "Chú ý an toàn."
Thịnh Lỗi Lỗi lè lưỡi, "An toàn mà an toàn mà, mẹ yên tâm."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Con và Hiểu Đông ra sau đi dạo một lát, khi nào ăn cơm thì gọi bọn con."
Hai người thong thả ra vườn sau, Thịnh Vô Ngung hỏi: "Mấy giờ em đến? Hôm nay tôi có cuộc họp, không đi đón em được."
Huyên Hiểu Đông nói: "Lỗi Lỗi đón em, hôm nay cả thành phố ùn tắc, đi đường cũng phải đợi lâu lắm."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng thế, tôi đi trên đường cũng bị trì hoãn bao nhiêu thời gian, chắc mọi người đều ra ngoài vào kỳ nghỉ."
Anh ngồi trên ghế mây trong hoa viên, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, Huyên Hiểu Đông tiến đến giúp anh cởi cà vạt, chợt nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ phòng khách phía trước. Hóa ra là Thịnh Lỗi Lỗi hạ nhầm bài, Thịnh Lạc Lạc kêu to lên, Thịnh Sa Sa và Thịnh Hỉ Hỉ đều cười, âm thanh vang vọng rất xa.
Huyên Hiểu Đông thích bầu không khí gia đình ấm áp và náo nhiệt thế này, khóe miệng cứ tủm tỉm cười, chợt thấy Tiểu Hắc đang trốn trong bụi hoa phong lan bỗng nhiên lao ra, thân thiết quấn quýt dưới chân bọn họ.
Huyên Hiểu Đông ngồi xổm xuống xoa đầu nó, "Làm phiền chị dâu thứ chăm sóc nó rồi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Có giúp việc hỗ trợ chăm nó, em không thấy nó mập lên sao?"
Huyên Hiểu Đông sờ bộ lông đen nhánh, vuốt ve, "Hình như có mập lên chút, có lẽ theo sau chúng ta lượng vận động của nó nhiều hơn."
Thịnh Vô Ngung đàng hoàng nói: "Tôi thì lại gầy đi một chút rồi."
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn anh, Thịnh Vô Ngung nói: "Không tin em sờ thử mà xem."
Huyên Hiểu Đông cười, "Một tuần trước chúng ta mới gặp nhau... Anh đừng có làm như xa nhau lâu lắm..."
Thịnh Vô Ngung cười, "Lát nữa cơm nước xong xuôi chúng ta đi đâu không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không đi đón Tết cùng bố mẹ sao?"
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Lát nữa họ đi nghe nhạc hội Trung thu, có Hỉ Hỉ đi cùng rồi. Những người khác thì xem phim, tăng ca. Lỗi Lỗi thì ngày lễ vẫn phải trực ban, ai cũng có việc, chúng ta chỉ cần chơi phần mình thôi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Em cũng không biết đi đâu chơi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Lên núi ngắm trăng? Hay đi chèo thuyền thưởng nhạc, tiện thể ngắm đèn lồng trên sông, nghe nói ở bên bờ còn có thể bắn pháo hoa."
Huyên Hiểu Đông lại giơ tay sửa lại một bên tóc mai cho anh, "Hôm nay anh lại nhiều hoạt động thương vụ đúng không?"
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, "Bình thường thôi."
Rõ ràng anh rất mệt, mới đi được mấy bước ở hoa viên đã ngồi xuống, trán đổ mồ hôi nhanh, có thể thấy rõ hoạt động thương vụ ban ngày đã tiêu hao hết tinh lực của anh, nhưng anh vẫn phấn chấn cùng y ra ngoài chơi, hiển nhiên là lo lắng y nghỉ mấy ngày thấy chán——Người đàn ông này, dù ở trước mặt bất cứ ai cũng không muốn phơi bày dáng vẻ mệt mỏi yếu ớt của mình.
Huyên Hiểu Đông ngồi xuống ghế mây đối diện Thịnh Vô Ngung, nhìn thấy Tiểu Bố cũng quanh quẩn đi qua bên cạnh, kiêu ngạo nhìn bọn họ. Y bèn bế nó ôm vào trong lòng, chậm rãi xoa cổ nó. Tiểu Bố hừ hừ thoải mái nheo mắt lại.
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Không muốn ra ngoài chơi sao? Hiếm khi em được nghỉ."
Huyên Hiểu Đông nói: "Lạc Lạc nói bây giờ anh rất bận rộn, vô cùng nhiều việc. Tối nay chắc chắn chỗ nào cũng đông đúc, công viên hay đường phố đều toàn người là người, mệt mỏi lắm. Hiếm khi được nghỉ, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà đi anh, đến căn hộ chỗ anh, lên tầng cao ngắm trăng thì cũng không khác gì cả." Qua ô cửa sổ kính mở rộng, không những có thể ngắm bầu trời cao mà còn có thể ngắm được cả phong cảnh bên dưới, chưa kể hơn một tháng qua, hẳn là Thịnh Vô Ngung vì công việc mà ở lại căn hộ, y muốn xem thử anh sống thế nào.
Y nghĩ thầm trong lòng, vừa ngước mắt lên đã thấy Thịnh Vô Ngung nhìn mình cười. Huyên Hiểu Đông nhìn nụ cười đầy hàm ý khác của anh, dần dần nhận ra câu mình vừa nói có ý gì khác, bèn bóc vỏ quả bưởi, tách một múi ra đưa cho anh, "Em chỉ nói ngắm trăng thôi, chưa nói gì khác."
Thịnh Vô Ngung vừa ăn bưởi vừa nói: "Được, tôi biết rồi... Chúng ta lên tầng cao ngắm trăng."
Càng giấu đầu thì càng hở đuôi, hai bên tai Huyên Hiểu Đông nóng bừng lên, y né tránh ánh mắt chan chứa ý cười của Thịnh Vô Ngung.
Quả nhiên bữa tối ăn rất sớm, rõ ràng tất cả mọi người đều có việc. Lê Khải và Thịnh Sa Sa muốn chơi game online, Thịnh Lạc Lạc dù cũng rất muốn chơi cùng nhưng vẫn đưa Chung Nguyên Tú đi xem phim, con của họ thì để bảo mẫu chăm. Thịnh Hỉ Hỉ đi cùng hai ông bà xem nhạc hội Trung thu, Thịnh Lỗi Lỗi trực ban, còn hai chị dâu nhà họ Thịnh thì hẹn nhau đi trung tâm thương mại gần đó dạo phố mua sắm...
Huyên Hiểu Đông thấy mà yên lòng, mặc dù y biết xưa nay người nhà họ Thịnh không có lễ tiết gì quy củ câu nệ, nhưng y vẫn là một người ngoài mới gia nhập, không khỏi có phần băn khoăn. Nhưng mỗi lần thấy cả gia đình thân thiết sôi nổi như vậy, lại không hề ỷ lại dựa dẫm nhau, quan tâm nhưng cũng không can thiệp vào quan hệ của mỗi thành viên trong gia đình, y cảm thấy thích và hưởng thụ.
Bữa tối hết sức náo nhiệt, cả gia đình chia nhau ăn chút bánh Trung thu nhân thịt tươi(*) và bánh Trung thu Chân Mây(*), coi như kết thúc bữa tối.
(*) Một loại quà vặt mùa Trung thu của Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Đúng như tên gọi, nhân nhồi hoàn toàn bao gồm một khối lớn thịt tươi (thịt lợn), da giòn và nhiều bột, có một chút dai, nước thịt đầy đặn từ từ thấm vào trong.
(*) Một huyền thoại dành cho người sành ăn được tạo ra bởi những bậc thầy sành ăn của Trung Quốc trong ngành bánh ngọt, là món bánh có nguồn gốc phức tạp, kết hợp cùng những đặc trưng địa phương của Vân Nam, được làm từ phần ngon nhất của jambong Tuyên Uy thái thành các khối nhỏ, kết hợp cùng mật ong, mỡ heo, đường trắng làm nhân bánh, còn vỏ thì là cán từ bột mỳ tím của huyện Trình Cống, vùng ngoại ô Côn Minh.
Thịnh Vô Ngung cùng Huyên Hiểu Đông trở về căn hộ của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm. Huyên Hiểu Đông kiên quyết đòi lái xe, để cho Thịnh Vô Ngung nghỉ ngơi, anh cũng rất nghe lời ngồi ghế sau. Lê Khải mang quà tặng ra đặt lên xe họ, nghe thấy hai người nói chuyện thì không nhịn được nói: "Anh bảo này, Vô Ngung ở bên ngoài nói một không nói hai, sao ở trước mặt Hiểu Đông lại như người cần chăm sóc vậy?"
Huyên Hiểu Đông nhìn anh ta, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, "Người nhà và người ngoài đương nhiên không giống nhau."
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh nói: "Đừng để ý đến anh ấy, khó trách anh ấy không có người yêu."
Lê Khải: "..."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Đi thôi, kỳ nghỉ đã ngắn rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Lê Khải: "..." Hiểu rồi! Lại bị khoe khoang!
Khi xe rời khỏi, Thịnh Vô Ngung nhớ đến vẻ mặt ăn trái đắng của Lê Khải thì không nhịn được cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Hình như Lê Khải thân với em hơn một chút, không giống mấy đứa cháu khác lúc nào cũng kính cẩn lễ phép."
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Sau khi bố anh ấy qua đời thì tinh thần mẹ ruột cũng xảy ra vấn đề, có hành vi bạo lực gia đình, nghe nói thường xuyên ở nhà đánh đập tàn bạo anh ấy cho hả giận, động tĩnh lớn đến mức hàng xóm phải báo cảnh sát mấy lần. Sau đó mẹ anh ấy tự sát, anh cả chủ động đăng ký nhận nuôi dưỡng anh ấy. Lúc mới đến nhà chúng ta, con người Lê Khải rất lập dị và bướng bỉnh. Khi đó anh cả tôi cũng bận rộn, Lê Khải và tôi đi học cùng nhau cho nên cũng thân thiết hơn một chút, nhưng anh ấy quả quyết không gọi tôi là chú nhỏ, toàn gọi thẳng tên. Sau này dần trưởng thành hơn thì tính cách cũng cởi mở hẳn ra."
Huyên Hiểu Đông hơi ngỡ ngàng, "Hoàn toàn không nhìn ra, trông con người anh ấy rất hòa đồng mà."
Thịnh Vô Ngung nói: "Lúc hai chân tôi gặp sự cố, anh ấy làm người hộ lý cho tôi một thời gian, lúc đó cả hai cũng nói chuyện vài ngày. Anh ấy nói với tôi rằng cảm thấy không thể nào có một gia đình bình thường nữa, Lê Khải sùng bái bố mình, chợt hận ông ấy bỏ mặc vợ con, anh ấy cũng cảm thấy thật ra mình rất giống bố, cho nên lúc nào cũng lo lắng sau này mình cưới vợ sẽ đi lại vào vết xe đổ của mẹ. Lúc đó tôi còn ôm anh ấy một cái để an ủi, chỉ là khi đó tôi cũng không có dự định kết hôn, cho nên nói chuyện với Lê Khải khá hợp nhau."
Thịnh Vô Ngung trầm tư một lát rồi nói tiếp: "Bây giờ nghĩ lại, khi đó anh ấy cũng đã định đi theo con đường của bố mình."
Gương mặt Huyên Hiểu Đông chợt hiện vẻ thông cảm, Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn y, lại nói: "Chỉ là em và tôi ở bên nhau, hình như cho anh ấy chút tự tin, hai năm qua tôi cảm giác tinh thần anh ấy đã khá hơn rất nhiều." Thịnh Vô Ngung tự bật cười, "Dù sao chúng ta cũng đã chứng minh được, trên thế gian này thật sự tồn tại tình yêu mà."
Huyên Hiểu Đông không biết nên khóc hay cười, "Anh tự tin thật đấy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng là thế mà, kể từ sau khi chúng ta kết hôn, phương diện tình cảm của người trong nhà rõ ràng tích cực hơn nhiều. Tôi nghe nói Lỗi Lỗi cũng hẹn hò rồi, hình như Sa Sa cũng có chút động tĩnh. Bố mẹ nói với tôi, ban đầu lũ trẻ này sống quá lý trí và khôn ngoan, không ai bằng lòng kết hôn, rồi nhận ra một kẻ khăng khăng không cưới xin gì như tôi cũng kết hôn rồi, hơn nữa tình cảm giữa tôi và em còn rất tốt, là một tấm gương tốt đi đầu."
Đang nói chuyện thì xe đã về đến căn hộ, đỗ xe rồi lên tầng mở cửa, Huyên Hiểu Đông đi tới trước bể cá ngắm cá rồng mà đã rất lâu rồi y không thấy, thấy chúng được chăm sóc rất tốt. Thịnh Vô Ngung nói: "Đôi lúc đi công tác thì tôi có nhờ trợ lý tới chăm chúng."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, lại đi kiểm tra tủ lạnh. Thịnh Vô Ngung biết rõ y quan tâm tới sinh hoạt thường ngày của anh, muốn xem anh ăn uống như thế nào, nở nụ cười ngầm hiểu, sau đó anh vào tắm rửa thay quần áo trước.
Huyên Hiểu Đông lục tung tủ lạnh lên, quả nhiên thấy toàn là các nguyên liệu dưỡng sinh khỏe mạnh, y đoán chắc phần lớn thời gian anh ăn salad rau củ, chiên bò bít tết cá hồi gan ngỗng linh tinh, sau đó làm tạm vài lát bánh mỳ.
Huyên Hiểu Đông vẫn theo lối ăn uống của người Trung Quốc, hiển nhiên không hài lòng với phương pháp ăn uống như vậy của Thịnh Vô Ngung, dù sao mấy món canh sôi sùng sục và đồ ăn nóng hổi vẫn mang lại cảm giác an ủi hơn. Y nghĩ bữa tối ban nãy ăn cũng tương đối rồi, vậy thì sẽ làm bữa ăn khuya.
Huyên Hiểu Đông lấy trong tủ lạnh ra ba quả trứng muối, bóp vụn ra rồi trộn lẫn với gạo đã vo xong, sau đó cho thẳng vào nồi cơm điện nấu cháo.
Băm nát thịt, đánh thêm lòng đỏ trứng, cho gừng sợi, tỏi gạo vào khuấy hăng say, rắc muối lên trên, lại thái thêm một chút rau cải, hành lá xắt nhỏ. Lát nữa muốn ăn thì trực tiếp đổ vào nấu, thành quả thu được sẽ là cháo trứng muối thịt nạc có mùi thơm nức, hương vị đậm đà ngon miệng, thích hợp để ăn khuya.
Là bữa ăn khuya sau khi vận động ấy, bỗng nhiên hai bên tai Huyên Hiểu Đông nóng bừng.
Y lại xào thêm củ cải khô, chưa đổ dầu ăn vào vội, xào thơm lên trước rồi mới rưới dầu vào, thêm ớt và cà chua thái hạt lựu, xào đều tay trong chảo, kết hợp với cháo trứng muối thịt nạc thanh đạm là vừa hợp.
Y xào kỹ củ cải xong thì đặt lên bàn, quay về phòng ngủ, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung đang ngồi trên đệm sô pha hình tròn trước cửa sổ, đôi chân trần đặt bên cạnh thùng đá, bên trong thùng có đặt mấy chai vang nổ nồng độ rất thấp nhưng hương vị lại tuyệt đỉnh.
Toàn cảnh ngoài cửa sổ là bầu trời đêm lam đậm rộng mênh mang, trăng tròn đêm Trung thu đã lên cao, không gian trong trẻo bao la, người đàn ông dưới ánh trăng vô cùng tuấn tú.
Thịnh Vô Ngung mặc áo ngủ kiểu yukata màu xanh đậm bằng sa tanh, ngực áo hơi phanh ra, khoe da thịt trắng bóc. Anh đang cúi đầu cụp mắt nhìn xuống chiếc bàn trà thấp, cầm ly rượu tập trung pha chế.
Huyên Hiểu Đông vô thức dựa lên một bên khung cửa, yên lặng thưởng thức anh. Thịnh Vô Ngung nghe thấy tiếng cũng đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông tới thì cười nâng ly với y, ra hiệu cho y nhìn thứ chất lỏng màu hồng nhạt rất đẹp trong ly, những viên đá lấp lánh va vào nhau, "Đã nói là ngắm trăng mà? Em mau qua đây."
Khi anh cười, tròng mắt tựa như mật, ngập tràn sức hấp dẫn của người trưởng thành.
Yết hầu Huyên Hiểu Đông lăn lên lăn xuống, y vào phòng tắm trước, nhanh chóng tắm táp sạch sẽ, cũng thay áo ngủ rồi đến trước cửa sổ. Thịnh Vô Ngung đưa rượu cho y, còn giúp y vắt thêm vài giọt nước chanh vào, "Thử một chút xem vị thế nào, vừa nãy tôi nếm thử thấy khá ổn, chỉ là tôi không thích ngọt quá. Nếu em thích thì có thể pha thêm chút mật ong vào."
Ánh mắt Huyên Hiểu Đông rơi lên bờ môi Thịnh Vô Ngung, nó đỏ thẫm ướt át, vô cùng mê người. Y giống như bị bỏng mà di chuyển ánh mắt, nhận lấy ly rượu, tầm nhìn dừng lại trên đôi chân trần đặt trên thảm của anh. Y đã quen thuộc với từng tấc da tấc thịt của anh rồi.
Huyên Hiểu Đông nâng ly uống cạn chất lỏng trong đó, Thịnh Vô Ngung kinh ngạc, "Sao em uống vội thế, uống từ từ từng chút một là được... Chắc ở trường em không được uống rượu, bỏ đi, đêm nay phải phóng túng mới được."
Huyên Hiểu Đông chẳng nếm ra được thứ rượu kia có vị gì, y chỉ cười nhìn Thịnh Vô Ngung. Thịnh Vô Ngung đứng dậy, đặt ly rượu lên bệ dương cầm, ngồi vào trước đàn, bắt đầu chơi một khúc.
Ngón tay thon dài của anh linh hoạt nhảy múa trên phím đàn. Sống lưng anh thẳng tắp, góc nghiêng đẹp đẽ, hàng mi dài rậm, đúng là phần thưởng cho đôi tai. Huyên Hiểu Đông cảm thấy cơ thể cực kỳ nóng, chỉ có thể dựa vào cửa sổ kính sau lưng, cảm nhận được chút ít xúc cảm man mát.
Huyên Hiểu Đông vẫn luôn thầm hiểu rõ, y vô cùng thích ngón tay của Thịnh Vô Ngung, chơi đàn, lật trang sách, cầm tay y, mười ngón tay đan lấy nhau, tay trong tay,... Tất cả đều khiến y cực kỳ hứng chí.
Y lại uống một ly rượu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới phảng phất như bắt lửa.
Rõ ràng ánh trăng bên ngoài mát mẻ như thế, bóng đêm sâu thẳm dịu dàng và dễ chịu đến thế, tiếng đàn giống như dòng suối chảy róc rách, thế nhưng y vẫn thấy rất khát.
Cuối cùng Thịnh Vô Ngung đã đàn xong một khúc, anh đi tới mớm cho y chút rượu, y tham lam hút lấy chất lỏng chứa cồn này giống như nắng hạn gặp mưa rào. Hai người hôn nhau rất lâu mới tách ra, nhưng Thịnh Vô Ngung đã bị Huyên Hiểu Đông giữ chặt eo lại.
Thịnh Vô Ngung cười ghé vào bên tai y, "Êm tai không? Khúc nhạc này tên là 'Đoàn tụ sum vầy', đêm trăng tròn đoàn tụ, ngày lành cảnh đẹp."
"Bùm!" Ngoài cửa sổ bỗng có pháo hoa bắn lên, ngay bên bờ sông có hàng loạt chùm pháo hoa xuất hiện trên trời, thi nhau tỏa ánh sáng lung linh khoe sắc.
Quả nhiên là ngày lành cảnh đẹp.
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi hỏi rồi, hoạt động chủ yếu dành cho những học viên vắng nhà dịp Trung thu, tôi tranh thủ ba ngày nghỉ về nhà thăm gia đình, không tham gia hoạt động."
Tần Khắc Cường nhìn thời gian trên giấy phép xin nghỉ của y, tay siết rất chặt, mãi cho đến khi tới cổng an ninh cuối cùng mới quay về, uyển chuyển nói: "Hiện tại mới nhập học một tháng, cũng nên dành ít thời gian ở lại trường, anh không ở cùng viện sĩ Lam sao? Gia đình thầy ấy ở Hoàn Kinh, Trung thu lại một thân một mình ở lại học viện, tuổi thầy cũng đã cao. Anh là học trò năm nay thầy mới dẫn dắt, nên chăm sóc thầy nhiều hơn, đi hỏi xem có gì cần giúp đỡ không mới đúng. Bây giờ thầy ấy rất ít khi nhận nghiên cứu sinh, gần như toàn là tiến sĩ, anh phải biết trân trọng chứ."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, "Thầy Lam đi cùng các đàn anh mà, hơn nữa thầy có bài diễn thuyết cần chuẩn bị, không cho bọn tôi quấy rầy."
Tần Khắc Cường nghiến răng, "Được thôi, tùy anh." Bộp một cái đóng dấu cho phép đi, sắc mặt đanh lại.
Nếu là Huyên Hiểu Đông trước đây thì có lẽ chỉ biết nhát gan nhượng bộ, nhưng bây giờ y đã học được cách không cần lúc nào cũng phải hùa theo sắc mặt của tất cả mọi người, chưa kể so về tuổi tác y còn hơn Tần Khắc Cường vài tuổi. Mấy năm qua cũng trải qua nhiều chuyện, tâm lý của y đã không còn giống một tân binh nữa mà phải quá kính nể cậu lớp trưởng này. Y vui sướng cầm giấy phép qua cửa, nhanh nhẹn trở về ký túc xá, mau chóng thu dọn xong hành lý rồi ra cổng trường, chưa gì đã thấy Thịnh Lỗi Lỗi đón mình ở cổng ra, sau đó lái xe về thẳng Lâm Viên.
Thịnh Phù Vân mới làm thủ tục về hưu, năm nay hiếm khi đón Tết Trung thu, anh cả và chị dâu cũng dẫn theo Lê Khải và Sa Sa từ Hoàn Kinh về đón Tết. Thật ra Huyên Hiểu Đông biết, hai cụ lớn tuổi và cả nhà anh cả đều cố gắng vì y rời khỏi trường không dễ, vậy nên mới cất công bay từ Hoàn Kinh tới. Chính vì vậy, sự có mặt của y trong kỳ nghỉ này là điều không thể thiếu.
Thịnh Vô Ngung còn chưa tới, nói là công ty có cuộc họp, Huyên Hiểu Đông vừa đến đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt, nhanh chóng bị kéo vào ván bài. Chiếc bàn bên cạnh bày đầy các loại đồ ăn vặt như sầu riêng khô, mít khô, đậu phộng muối tiêu, cá mực sợi, cổ vịt tê cay... Trông bộ dạng ai cũng có vẻ nóng lòng muốn tác chiến. Huyên Hiểu Đông khiêm tốn nói: "Con không biết đánh lắm, con vào bếp hỗ trợ, bố mẹ muốn ăn gì?"
Bà Thịnh nói: "Không cần con làm, ông Lý đang làm việc mà, bên khách sạn cũng đã đặt trước rất nhiều món ăn rồi, cứ yên tâm mà chơi. Ở trường không có gì chơi đúng không?"
Huyên Hiểu Đông lại bị nhét bài vào tay, vụng về kể: "Vâng, con vừa mới huấn luyện quân sự xong, chọn môn học, giáo viên hướng dẫn cũng sắp xếp cho con vài cuốn sách để con đọc trước, còn có đàn anh nói đợi khi nào đủ người thì cho con tới phòng thí nghiệm hỗ trợ."
Thịnh Phù Vân hỏi: "Nghe Vô Ngung kể thầy hướng dẫn của con là viện sĩ Lam phải không? Tốt lắm, bố từng một lần dùng bữa với ông ấy ở Hoàn Kinh, ông già đó không cứng nhắc, rất thú vị."
Huyên Hiểu Đông nói: "Vâng..."
Thịnh Phù Vân lại nói: "Đúng là tốt thật, cố mà trân trọng nhé con. Lúc trước Lê Khải cũng có cơ hội học rộng hơn, nhưng mà nó từ bỏ, cứ khăng khăng đòi đi làm, thế mà bây giờ hối hận rồi."
Lê Khải tự dưng bị liên lụy, "Ông, cháu nói hối hận bao giờ chứ?"
Anh cả Thịnh nói: "Lần trước bảo con ở lại Garan thêm một thời gian, không phải con kêu ca la hét đòi quay về, không làm nữa sao? Con còn nói hâm mộ Hiểu Đông có thể thi nghiên cứu một lần nữa, quay về trường học."
Lê Khải gãi đầu, "Ây dà, hâm mộ là trạng thái mà, có cho con thi thật con cũng không muốn thi... Cuối năm lại phải đi nhậm chức, thời gian ở với bố cũng không còn nhiều."
Chị dâu cả nói: "Thôi bỏ đi, ở cái gì nữa, không phải hôm nào cũng thấy anh chơi game mất dạng à, cũng không làm được việc gì đứng đắn. Sa Sa cũng thế, đều bị anh làm hư, lúc nào anh mới giống được như chú nhỏ, phát sinh một mối quan hệ chính thức? Suốt ngày chỉ biết chơi."
Thịnh Sa Sa ở bên cạnh mở to hai mắt, âm thầm khiển trách Lê Khải một cái, Lê Khải nhanh chóng lái sang chuyện khác, "Nói sau đi, Hiểu Đông à, nhắc đến thái tử Garan, công chúa có tặng lễ vật cho cậu và Vô Ngung, bảo anh chuyển giúp, đã thông qua kiểm duyệt rồi, tối nay anh cho người giao tới."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh nói với Vô Ngung là được, mấy việc này em kệ thôi... Anh định đi đâu nhậm chức?" Y hỏi xong thì hơi hối hận, hình như người nhà họ Thịnh không hỏi những chuyện liên quan tới công việc.
Lê Khải cười đến là tự nhiên, "Ngay Tĩnh Hải, đến lúc đó anh sẽ thường xuyên tới tìm hai người chơi cùng. Tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn và đặc sản, người ta tặng cho cậu đấy."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Lê Khải gật đầu cười, "Hiểu rồi nha, muốn lấy lòng Thịnh Vô Ngung, trước tiên cứ bắt đầu lấy lòng từ cậu trước, đầy thành ý luôn."
Thịnh Hỉ Hỉ nói: "Chú nhỏ vừa xuống núi, khoảng thời gần đây thiệp mời chất cao như núi luôn, hôm qua cháu nghe chị Thi nói, chú ấy mới về tổng công ty chưa tới một tuần mà công ty đã nhận được hàng loạt thư từ thăm hỏi và điện thoại phỏng vấn, mấy trợ lý đều xoay không kịp."
Thịnh Phù Vân ở bên cạnh nói: "Thanh niên mà, phải rèn luyện chứ——Hồi trước nó chơi với Hiểu Đông vui vẻ, công ty lắm việc thế có quản lý đâu."
Thịnh Lạc Lạc nói: "Ông nội về hưu rồi thảnh thơi thật đấy."
Thịnh Phù Vân cười ha ha, "Ông với bà các cháu đang định đi du lịch vòng quanh trái đất một thời gian." Ông nháy mắt với Huyên Hiểu Đông, "Hồi trước thấy hai đứa ra ngoài chơi vui quá, hai ông bà già này cũng ngưỡng mộ chết đi được."
Nhất thời nhóm con cháu trong nhà sôi nổi hẳn lên, tỏ ra ghen tị, bà lão cười híp mắt nói: "Đợi mấy chục năm rồi, có thể coi là đợi tới lúc ông ấy về hưu."
Huyên Hiểu Đông đề nghị, "Cảm giác đi du thuyền là thoải mái nhất, bố mẹ đi chơi bằng du thuyền đi, đỡ lo."
Bà Thịnh nói: "Du thuyền thì trước đây chơi rồi, bố mẹ định đi thăm quê hương của hí kịch(*), đúng lúc nơi đó có nhạc hội hí kịch toàn cầu."
(*) Trong truyện không nhắc đến tên cụ thể, nhưng có thể tác giả đang dựa trên "Quê hương của hí kịch tỉnh Quảng Đông", là một thương hiệu văn học và nghệ thuật đặc trưng được các hiệp hội tỉnh Quảng Đông phê duyệt và đặt tên, ba năm lựa chọn một lần. Tháng 10/2016, thành phố Ngô Xuyên, Dương Xuân; huyện Đại Phố, Nhiêu Bình đã được trao giải "Quê hương của hí kịch tỉnh Quảng Đông" lần đầu tiên.
Đang nói dở thì Thịnh Vô Ngung tới, anh vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Ở đâu có nhạc hội hí kịch toàn cầu cơ ạ?"
Bà Thịnh thấy anh thì mặt mày hớn hở, "Mẹ đang nói chuyện với Hiểu Đông, hôm kia thấy hai đứa đi chơi vui quá nên bố mẹ cũng định ra ngoài chơi, đúng lúc bố con mới xong thủ tục về hưu."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, con đi cùng hai người."
Bà Thịnh khua tay, "Không cần không cần, tự bố mẹ đi là được, con ở lại Tĩnh Hải, chăm sóc cho Hiểu Đông nhiều vào."
Thịnh Vô Ngung thấy Huyên Hiểu Đông đang vụng về cầm bài, cười nói: "Em ấy bận đến trường, lâu lắm mới có cơ hội rời trường, con giúp hai người được mà."
Bà Thịnh bật cười, "Trông ghen tị chưa kìa, không chịu nhường nhịn gì cả, Hiểu Đông đến trường là việc nghiêm túc cơ mà. Được rồi được rồi, Lỗi Lỗi tới thế chỗ Hiểu Đông, để cho hai đứa nó đi dạo ở hoa viên phía sau một lát, hiếm khi được nghỉ ngơi, chúng ta lại thành kỳ đà cản mũi."
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng, Thịnh Lỗi Lỗi vốn đang bóc bưởi, bèn đi qua đưa quả bưởi cho y, sau đó nhận bài, "Sáng mai chúng ta đến sơn trang Bích Bồ chơi một hôm đi, kiểu gì chú Hiểu Đông cũng hào hứng cho coi. Bên đó mở đường đua mô-tô rồi, thú vị lắm."
Chị dâu thứ nhắc: "Chú ý an toàn."
Thịnh Lỗi Lỗi lè lưỡi, "An toàn mà an toàn mà, mẹ yên tâm."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Con và Hiểu Đông ra sau đi dạo một lát, khi nào ăn cơm thì gọi bọn con."
Hai người thong thả ra vườn sau, Thịnh Vô Ngung hỏi: "Mấy giờ em đến? Hôm nay tôi có cuộc họp, không đi đón em được."
Huyên Hiểu Đông nói: "Lỗi Lỗi đón em, hôm nay cả thành phố ùn tắc, đi đường cũng phải đợi lâu lắm."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng thế, tôi đi trên đường cũng bị trì hoãn bao nhiêu thời gian, chắc mọi người đều ra ngoài vào kỳ nghỉ."
Anh ngồi trên ghế mây trong hoa viên, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, Huyên Hiểu Đông tiến đến giúp anh cởi cà vạt, chợt nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ phòng khách phía trước. Hóa ra là Thịnh Lỗi Lỗi hạ nhầm bài, Thịnh Lạc Lạc kêu to lên, Thịnh Sa Sa và Thịnh Hỉ Hỉ đều cười, âm thanh vang vọng rất xa.
Huyên Hiểu Đông thích bầu không khí gia đình ấm áp và náo nhiệt thế này, khóe miệng cứ tủm tỉm cười, chợt thấy Tiểu Hắc đang trốn trong bụi hoa phong lan bỗng nhiên lao ra, thân thiết quấn quýt dưới chân bọn họ.
Huyên Hiểu Đông ngồi xổm xuống xoa đầu nó, "Làm phiền chị dâu thứ chăm sóc nó rồi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Có giúp việc hỗ trợ chăm nó, em không thấy nó mập lên sao?"
Huyên Hiểu Đông sờ bộ lông đen nhánh, vuốt ve, "Hình như có mập lên chút, có lẽ theo sau chúng ta lượng vận động của nó nhiều hơn."
Thịnh Vô Ngung đàng hoàng nói: "Tôi thì lại gầy đi một chút rồi."
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn anh, Thịnh Vô Ngung nói: "Không tin em sờ thử mà xem."
Huyên Hiểu Đông cười, "Một tuần trước chúng ta mới gặp nhau... Anh đừng có làm như xa nhau lâu lắm..."
Thịnh Vô Ngung cười, "Lát nữa cơm nước xong xuôi chúng ta đi đâu không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không đi đón Tết cùng bố mẹ sao?"
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Lát nữa họ đi nghe nhạc hội Trung thu, có Hỉ Hỉ đi cùng rồi. Những người khác thì xem phim, tăng ca. Lỗi Lỗi thì ngày lễ vẫn phải trực ban, ai cũng có việc, chúng ta chỉ cần chơi phần mình thôi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Em cũng không biết đi đâu chơi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Lên núi ngắm trăng? Hay đi chèo thuyền thưởng nhạc, tiện thể ngắm đèn lồng trên sông, nghe nói ở bên bờ còn có thể bắn pháo hoa."
Huyên Hiểu Đông lại giơ tay sửa lại một bên tóc mai cho anh, "Hôm nay anh lại nhiều hoạt động thương vụ đúng không?"
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, "Bình thường thôi."
Rõ ràng anh rất mệt, mới đi được mấy bước ở hoa viên đã ngồi xuống, trán đổ mồ hôi nhanh, có thể thấy rõ hoạt động thương vụ ban ngày đã tiêu hao hết tinh lực của anh, nhưng anh vẫn phấn chấn cùng y ra ngoài chơi, hiển nhiên là lo lắng y nghỉ mấy ngày thấy chán——Người đàn ông này, dù ở trước mặt bất cứ ai cũng không muốn phơi bày dáng vẻ mệt mỏi yếu ớt của mình.
Huyên Hiểu Đông ngồi xuống ghế mây đối diện Thịnh Vô Ngung, nhìn thấy Tiểu Bố cũng quanh quẩn đi qua bên cạnh, kiêu ngạo nhìn bọn họ. Y bèn bế nó ôm vào trong lòng, chậm rãi xoa cổ nó. Tiểu Bố hừ hừ thoải mái nheo mắt lại.
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Không muốn ra ngoài chơi sao? Hiếm khi em được nghỉ."
Huyên Hiểu Đông nói: "Lạc Lạc nói bây giờ anh rất bận rộn, vô cùng nhiều việc. Tối nay chắc chắn chỗ nào cũng đông đúc, công viên hay đường phố đều toàn người là người, mệt mỏi lắm. Hiếm khi được nghỉ, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà đi anh, đến căn hộ chỗ anh, lên tầng cao ngắm trăng thì cũng không khác gì cả." Qua ô cửa sổ kính mở rộng, không những có thể ngắm bầu trời cao mà còn có thể ngắm được cả phong cảnh bên dưới, chưa kể hơn một tháng qua, hẳn là Thịnh Vô Ngung vì công việc mà ở lại căn hộ, y muốn xem thử anh sống thế nào.
Y nghĩ thầm trong lòng, vừa ngước mắt lên đã thấy Thịnh Vô Ngung nhìn mình cười. Huyên Hiểu Đông nhìn nụ cười đầy hàm ý khác của anh, dần dần nhận ra câu mình vừa nói có ý gì khác, bèn bóc vỏ quả bưởi, tách một múi ra đưa cho anh, "Em chỉ nói ngắm trăng thôi, chưa nói gì khác."
Thịnh Vô Ngung vừa ăn bưởi vừa nói: "Được, tôi biết rồi... Chúng ta lên tầng cao ngắm trăng."
Càng giấu đầu thì càng hở đuôi, hai bên tai Huyên Hiểu Đông nóng bừng lên, y né tránh ánh mắt chan chứa ý cười của Thịnh Vô Ngung.
Quả nhiên bữa tối ăn rất sớm, rõ ràng tất cả mọi người đều có việc. Lê Khải và Thịnh Sa Sa muốn chơi game online, Thịnh Lạc Lạc dù cũng rất muốn chơi cùng nhưng vẫn đưa Chung Nguyên Tú đi xem phim, con của họ thì để bảo mẫu chăm. Thịnh Hỉ Hỉ đi cùng hai ông bà xem nhạc hội Trung thu, Thịnh Lỗi Lỗi trực ban, còn hai chị dâu nhà họ Thịnh thì hẹn nhau đi trung tâm thương mại gần đó dạo phố mua sắm...
Huyên Hiểu Đông thấy mà yên lòng, mặc dù y biết xưa nay người nhà họ Thịnh không có lễ tiết gì quy củ câu nệ, nhưng y vẫn là một người ngoài mới gia nhập, không khỏi có phần băn khoăn. Nhưng mỗi lần thấy cả gia đình thân thiết sôi nổi như vậy, lại không hề ỷ lại dựa dẫm nhau, quan tâm nhưng cũng không can thiệp vào quan hệ của mỗi thành viên trong gia đình, y cảm thấy thích và hưởng thụ.
Bữa tối hết sức náo nhiệt, cả gia đình chia nhau ăn chút bánh Trung thu nhân thịt tươi(*) và bánh Trung thu Chân Mây(*), coi như kết thúc bữa tối.
(*) Một loại quà vặt mùa Trung thu của Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Đúng như tên gọi, nhân nhồi hoàn toàn bao gồm một khối lớn thịt tươi (thịt lợn), da giòn và nhiều bột, có một chút dai, nước thịt đầy đặn từ từ thấm vào trong.
(*) Một huyền thoại dành cho người sành ăn được tạo ra bởi những bậc thầy sành ăn của Trung Quốc trong ngành bánh ngọt, là món bánh có nguồn gốc phức tạp, kết hợp cùng những đặc trưng địa phương của Vân Nam, được làm từ phần ngon nhất của jambong Tuyên Uy thái thành các khối nhỏ, kết hợp cùng mật ong, mỡ heo, đường trắng làm nhân bánh, còn vỏ thì là cán từ bột mỳ tím của huyện Trình Cống, vùng ngoại ô Côn Minh.
Thịnh Vô Ngung cùng Huyên Hiểu Đông trở về căn hộ của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm. Huyên Hiểu Đông kiên quyết đòi lái xe, để cho Thịnh Vô Ngung nghỉ ngơi, anh cũng rất nghe lời ngồi ghế sau. Lê Khải mang quà tặng ra đặt lên xe họ, nghe thấy hai người nói chuyện thì không nhịn được nói: "Anh bảo này, Vô Ngung ở bên ngoài nói một không nói hai, sao ở trước mặt Hiểu Đông lại như người cần chăm sóc vậy?"
Huyên Hiểu Đông nhìn anh ta, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, "Người nhà và người ngoài đương nhiên không giống nhau."
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh nói: "Đừng để ý đến anh ấy, khó trách anh ấy không có người yêu."
Lê Khải: "..."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Đi thôi, kỳ nghỉ đã ngắn rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Lê Khải: "..." Hiểu rồi! Lại bị khoe khoang!
Khi xe rời khỏi, Thịnh Vô Ngung nhớ đến vẻ mặt ăn trái đắng của Lê Khải thì không nhịn được cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Hình như Lê Khải thân với em hơn một chút, không giống mấy đứa cháu khác lúc nào cũng kính cẩn lễ phép."
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Sau khi bố anh ấy qua đời thì tinh thần mẹ ruột cũng xảy ra vấn đề, có hành vi bạo lực gia đình, nghe nói thường xuyên ở nhà đánh đập tàn bạo anh ấy cho hả giận, động tĩnh lớn đến mức hàng xóm phải báo cảnh sát mấy lần. Sau đó mẹ anh ấy tự sát, anh cả chủ động đăng ký nhận nuôi dưỡng anh ấy. Lúc mới đến nhà chúng ta, con người Lê Khải rất lập dị và bướng bỉnh. Khi đó anh cả tôi cũng bận rộn, Lê Khải và tôi đi học cùng nhau cho nên cũng thân thiết hơn một chút, nhưng anh ấy quả quyết không gọi tôi là chú nhỏ, toàn gọi thẳng tên. Sau này dần trưởng thành hơn thì tính cách cũng cởi mở hẳn ra."
Huyên Hiểu Đông hơi ngỡ ngàng, "Hoàn toàn không nhìn ra, trông con người anh ấy rất hòa đồng mà."
Thịnh Vô Ngung nói: "Lúc hai chân tôi gặp sự cố, anh ấy làm người hộ lý cho tôi một thời gian, lúc đó cả hai cũng nói chuyện vài ngày. Anh ấy nói với tôi rằng cảm thấy không thể nào có một gia đình bình thường nữa, Lê Khải sùng bái bố mình, chợt hận ông ấy bỏ mặc vợ con, anh ấy cũng cảm thấy thật ra mình rất giống bố, cho nên lúc nào cũng lo lắng sau này mình cưới vợ sẽ đi lại vào vết xe đổ của mẹ. Lúc đó tôi còn ôm anh ấy một cái để an ủi, chỉ là khi đó tôi cũng không có dự định kết hôn, cho nên nói chuyện với Lê Khải khá hợp nhau."
Thịnh Vô Ngung trầm tư một lát rồi nói tiếp: "Bây giờ nghĩ lại, khi đó anh ấy cũng đã định đi theo con đường của bố mình."
Gương mặt Huyên Hiểu Đông chợt hiện vẻ thông cảm, Thịnh Vô Ngung quay đầu nhìn y, lại nói: "Chỉ là em và tôi ở bên nhau, hình như cho anh ấy chút tự tin, hai năm qua tôi cảm giác tinh thần anh ấy đã khá hơn rất nhiều." Thịnh Vô Ngung tự bật cười, "Dù sao chúng ta cũng đã chứng minh được, trên thế gian này thật sự tồn tại tình yêu mà."
Huyên Hiểu Đông không biết nên khóc hay cười, "Anh tự tin thật đấy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng là thế mà, kể từ sau khi chúng ta kết hôn, phương diện tình cảm của người trong nhà rõ ràng tích cực hơn nhiều. Tôi nghe nói Lỗi Lỗi cũng hẹn hò rồi, hình như Sa Sa cũng có chút động tĩnh. Bố mẹ nói với tôi, ban đầu lũ trẻ này sống quá lý trí và khôn ngoan, không ai bằng lòng kết hôn, rồi nhận ra một kẻ khăng khăng không cưới xin gì như tôi cũng kết hôn rồi, hơn nữa tình cảm giữa tôi và em còn rất tốt, là một tấm gương tốt đi đầu."
Đang nói chuyện thì xe đã về đến căn hộ, đỗ xe rồi lên tầng mở cửa, Huyên Hiểu Đông đi tới trước bể cá ngắm cá rồng mà đã rất lâu rồi y không thấy, thấy chúng được chăm sóc rất tốt. Thịnh Vô Ngung nói: "Đôi lúc đi công tác thì tôi có nhờ trợ lý tới chăm chúng."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, lại đi kiểm tra tủ lạnh. Thịnh Vô Ngung biết rõ y quan tâm tới sinh hoạt thường ngày của anh, muốn xem anh ăn uống như thế nào, nở nụ cười ngầm hiểu, sau đó anh vào tắm rửa thay quần áo trước.
Huyên Hiểu Đông lục tung tủ lạnh lên, quả nhiên thấy toàn là các nguyên liệu dưỡng sinh khỏe mạnh, y đoán chắc phần lớn thời gian anh ăn salad rau củ, chiên bò bít tết cá hồi gan ngỗng linh tinh, sau đó làm tạm vài lát bánh mỳ.
Huyên Hiểu Đông vẫn theo lối ăn uống của người Trung Quốc, hiển nhiên không hài lòng với phương pháp ăn uống như vậy của Thịnh Vô Ngung, dù sao mấy món canh sôi sùng sục và đồ ăn nóng hổi vẫn mang lại cảm giác an ủi hơn. Y nghĩ bữa tối ban nãy ăn cũng tương đối rồi, vậy thì sẽ làm bữa ăn khuya.
Huyên Hiểu Đông lấy trong tủ lạnh ra ba quả trứng muối, bóp vụn ra rồi trộn lẫn với gạo đã vo xong, sau đó cho thẳng vào nồi cơm điện nấu cháo.
Băm nát thịt, đánh thêm lòng đỏ trứng, cho gừng sợi, tỏi gạo vào khuấy hăng say, rắc muối lên trên, lại thái thêm một chút rau cải, hành lá xắt nhỏ. Lát nữa muốn ăn thì trực tiếp đổ vào nấu, thành quả thu được sẽ là cháo trứng muối thịt nạc có mùi thơm nức, hương vị đậm đà ngon miệng, thích hợp để ăn khuya.
Là bữa ăn khuya sau khi vận động ấy, bỗng nhiên hai bên tai Huyên Hiểu Đông nóng bừng.
Y lại xào thêm củ cải khô, chưa đổ dầu ăn vào vội, xào thơm lên trước rồi mới rưới dầu vào, thêm ớt và cà chua thái hạt lựu, xào đều tay trong chảo, kết hợp với cháo trứng muối thịt nạc thanh đạm là vừa hợp.
Y xào kỹ củ cải xong thì đặt lên bàn, quay về phòng ngủ, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung đang ngồi trên đệm sô pha hình tròn trước cửa sổ, đôi chân trần đặt bên cạnh thùng đá, bên trong thùng có đặt mấy chai vang nổ nồng độ rất thấp nhưng hương vị lại tuyệt đỉnh.
Toàn cảnh ngoài cửa sổ là bầu trời đêm lam đậm rộng mênh mang, trăng tròn đêm Trung thu đã lên cao, không gian trong trẻo bao la, người đàn ông dưới ánh trăng vô cùng tuấn tú.
Thịnh Vô Ngung mặc áo ngủ kiểu yukata màu xanh đậm bằng sa tanh, ngực áo hơi phanh ra, khoe da thịt trắng bóc. Anh đang cúi đầu cụp mắt nhìn xuống chiếc bàn trà thấp, cầm ly rượu tập trung pha chế.
Huyên Hiểu Đông vô thức dựa lên một bên khung cửa, yên lặng thưởng thức anh. Thịnh Vô Ngung nghe thấy tiếng cũng đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông tới thì cười nâng ly với y, ra hiệu cho y nhìn thứ chất lỏng màu hồng nhạt rất đẹp trong ly, những viên đá lấp lánh va vào nhau, "Đã nói là ngắm trăng mà? Em mau qua đây."
Khi anh cười, tròng mắt tựa như mật, ngập tràn sức hấp dẫn của người trưởng thành.
Yết hầu Huyên Hiểu Đông lăn lên lăn xuống, y vào phòng tắm trước, nhanh chóng tắm táp sạch sẽ, cũng thay áo ngủ rồi đến trước cửa sổ. Thịnh Vô Ngung đưa rượu cho y, còn giúp y vắt thêm vài giọt nước chanh vào, "Thử một chút xem vị thế nào, vừa nãy tôi nếm thử thấy khá ổn, chỉ là tôi không thích ngọt quá. Nếu em thích thì có thể pha thêm chút mật ong vào."
Ánh mắt Huyên Hiểu Đông rơi lên bờ môi Thịnh Vô Ngung, nó đỏ thẫm ướt át, vô cùng mê người. Y giống như bị bỏng mà di chuyển ánh mắt, nhận lấy ly rượu, tầm nhìn dừng lại trên đôi chân trần đặt trên thảm của anh. Y đã quen thuộc với từng tấc da tấc thịt của anh rồi.
Huyên Hiểu Đông nâng ly uống cạn chất lỏng trong đó, Thịnh Vô Ngung kinh ngạc, "Sao em uống vội thế, uống từ từ từng chút một là được... Chắc ở trường em không được uống rượu, bỏ đi, đêm nay phải phóng túng mới được."
Huyên Hiểu Đông chẳng nếm ra được thứ rượu kia có vị gì, y chỉ cười nhìn Thịnh Vô Ngung. Thịnh Vô Ngung đứng dậy, đặt ly rượu lên bệ dương cầm, ngồi vào trước đàn, bắt đầu chơi một khúc.
Ngón tay thon dài của anh linh hoạt nhảy múa trên phím đàn. Sống lưng anh thẳng tắp, góc nghiêng đẹp đẽ, hàng mi dài rậm, đúng là phần thưởng cho đôi tai. Huyên Hiểu Đông cảm thấy cơ thể cực kỳ nóng, chỉ có thể dựa vào cửa sổ kính sau lưng, cảm nhận được chút ít xúc cảm man mát.
Huyên Hiểu Đông vẫn luôn thầm hiểu rõ, y vô cùng thích ngón tay của Thịnh Vô Ngung, chơi đàn, lật trang sách, cầm tay y, mười ngón tay đan lấy nhau, tay trong tay,... Tất cả đều khiến y cực kỳ hứng chí.
Y lại uống một ly rượu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới phảng phất như bắt lửa.
Rõ ràng ánh trăng bên ngoài mát mẻ như thế, bóng đêm sâu thẳm dịu dàng và dễ chịu đến thế, tiếng đàn giống như dòng suối chảy róc rách, thế nhưng y vẫn thấy rất khát.
Cuối cùng Thịnh Vô Ngung đã đàn xong một khúc, anh đi tới mớm cho y chút rượu, y tham lam hút lấy chất lỏng chứa cồn này giống như nắng hạn gặp mưa rào. Hai người hôn nhau rất lâu mới tách ra, nhưng Thịnh Vô Ngung đã bị Huyên Hiểu Đông giữ chặt eo lại.
Thịnh Vô Ngung cười ghé vào bên tai y, "Êm tai không? Khúc nhạc này tên là 'Đoàn tụ sum vầy', đêm trăng tròn đoàn tụ, ngày lành cảnh đẹp."
"Bùm!" Ngoài cửa sổ bỗng có pháo hoa bắn lên, ngay bên bờ sông có hàng loạt chùm pháo hoa xuất hiện trên trời, thi nhau tỏa ánh sáng lung linh khoe sắc.
Quả nhiên là ngày lành cảnh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.