Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 121: Ngoại truyện 32: Truyện cổ tích "Nuôi cá" (P3) [END]

Hôi Cốc

18/10/2022

Phía trên cao tháp san hô trắng, trong phòng có lót vải cá mập mềm mại, viên minh châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Huyên Hiểu Đông bị đuôi cá của Thịnh Vô Ngung quấn lấy đôi chân, y nằm sấp trên lồng ngực anh, nhắm mắt lại tựa lên bả vai anh, da thịt trẻ trung man mát, tim đập rất mạnh mẽ, cảm giác vẩy cá hơi kỳ lạ, nhưng khi cọ qua giữa hai chân y thì xúc cảm lại rất rõ ràng.

Da thịt cả hai dán vào nhau gần gũi thân mật khiến y rất thoải mái, dường như nội tâm vẫn luôn chất chứa một khát vọng, mãi đến khi Thịnh Vô Ngung ôm y, hôn y, vuốt ve y, y mới biết đó là khát vọng gì.

Huyên Hiểu Đông khao khát có người thích mình. Y lưu luyến sự thấu hiểu và vỗ về cơ thể xuất phát từ linh hồn, y khao khát có người thiết lập một mối quan hệ thân mật với mình.

Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng hỏi: "Lại lần nữa không?"

Huyên Hiểu Đông không nhúc nhích, giao nhân rất khỏe, cho dù Thịnh Vô Ngung tinh thông phép thuật hệ băng và nước thì thể lực và tinh thần của tinh linh như Huyên Hiểu Đông đều kém xa anh, nhưng y thích cảm giác không làm chủ được bản thân như thế này. Y nhắm mắt lại, mặc cho Thịnh Vô Ngung dịu dàng ngậm lấy môi mình, chậm rãi hôn.

Những viên minh châu trên bàn chợt lóe chợt ẩn, Huyên Hiểu Đông không chú ý tới, Thịnh Vô Ngung biết đó là quân tình khẩn cấp do thủ vệ dưới tháp san hô thông báo. Anh kéo lớp vải cá mập qua đắp kín cho Huyên Hiểu Đông, sử dụng phép thuật hệ nước làm sạch cơ thể mình và y thật nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó khẽ giọng nói: "Em ngủ một lát đi, tôi đi xử lý chút chuyện rồi về ngay."

Huyên Hiểu Đông nhắm chặt mắt lại, hàng mi đen nhánh không nhúc nhích, Thịnh Vô Ngung thích ngắm gương mặt như được bút họa ra này, không kìm được dịu dàng hôn nhẹ lên lông mày y rồi mới khoác áo choàng lên, biến ra hai chân rồi đi xuống tháp.

Sứ giả chờ bên dưới, bước lên bái kiến nói: "Điện hạ, vương hỏi ngài đã chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì có thể dẫn theo cậu chủ Hiểu Đông đi cùng. Sáu đại tộc đã xử lý xong đám yêu quái hạng xoàng, đợi trận chiến cuối cùng, do đã nắm chắc thắng lợi, các tộc đã gọi không ít tiểu bối đến để học hỏi kinh nghiệm. Ở chỗ Ma bóng đêm có rất nhiều đồ tốt, có thể chia chác, vương còn nói thành chủ Mộ Quang cũng có mặt, có đi hay không là do ngài quyết định."

Câu này có thể dịch ra như sau: Con trai à, chơi chán chưa? Chúng ta đã xử gọn đám quái xoàng xĩnh kia, đánh quái chẳng khó tí nào, đám người già đều không có ý tranh đoạt, không thể làm gì khác hơn là phái tiểu bối đại diện xuất chiến, con dẫn Hiểu Đông đi xử yêu quái đi.

Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Ta biết rồi, làm phiền nói với cha mẹ ta, giúp ta đề hôn với thành chủ Mộ Quang trước, còn sính lễ, dĩ nhiên phải chuẩn bị thật hậu hĩnh rồi mới gửi." Đêm dài lắm mộng, cứ làm thủ tục trước rồi tính tiếp.

====

"Cầu hôn?"

Đôi mắt Hải vương phi cong tít lên vì vui vẻ, bà vỗ vai Hải vương, "Vẫn là đứa út giỏi! Nhanh thế đã xong việc rồi!" Bà hớn hở vòng đi vòng lại tại chỗ, "Để tôi nghĩ xem nên chuẩn bị quà kết hôn thế nào... Tặng đảo Chanh Tinh cho hai đứa nó đi! Có thể cử hành hôn lễ ở đó luôn, cũng tiện để những tộc khác tới tham dự đám cưới. Chúng ta phải tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất!"

Bà nhìn Hải vương rồi nghĩ đến cái khác, "Trang viên Tuyết Trắng của ông đó, còn có lâu đài Ánh Nắng nữa, làm quà kết hôn cả đi! Tôi sẽ chọn thêm ít đồ tốt trong kho chứa... Đúng rồi, phải gửi lời nhắn tới bên thành chủ Mộ Quang trước, nếu không lỡ như bị người ta giành mất thì không hay. Dù sao cũng là huyết mạch toàn bộ thiên phú, Hải tộc chúng ta giành trước cho chắc, những kẻ khác cũng không dám có ý đồ." Hình như Hải vương phi nhớ ra gì đó, lại phi như gió ra ngoài.

Hải vương suốt quá trình chưa kịp mở miệng: "..."

Quả nhiên Lâm Nhược Phi bên kia rất nhanh đã nhận được một hộc(*) ngọc trai đầy ụ do sứ giả Hải vương giao tới, ông được quý mà sợ, hoang mang hỏi: "Lễ vật của Hải vương ư?"

(*) Dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu. Theo cách tính của thời Tống thì 1 hộc = hơn 35kg.

Sứ giả cười nói: "Hải vương chúng thần phái tại hạ cất công tới hỏi thăm, nói tam hoàng tử và đứa trẻ được chiều chuộng dưới gối(*) của thành chủ có duyên phận, hi vọng tương lai có thể mau chóng trở thành người một nhà."

(*) Cách nói chỉ con cháu trong nhà.

Lâm Nhược Phi cả kinh, "Tam hoàng tử của Hải vương? Lẽ nào là vị tam hoàng tử một mình giết Ma lửa?"

Sứ giả mỉm cười, "Đúng vậy." Hắn lại lạy vài cái rồi cáo lui.

Lâm Nhược Phi xoay người bực bội nói với Lâm Diệc Cẩn, "Con nói xem tên sứ thần kia có ý gì? Người một nhà? Nhắc mới nhớ, hôm nay sáu tộc trưởng tụ hội để bàn bạc sau khi kết thúc yến hội, Hải vương cũng cực kỳ thân thiết với ta, còn cố ý nắm tay ta hỏi tình hình trong nhà, rồi tình hình của rừng rậm Mộ Quang thế nào, còn nói rảnh rỗi thì muốn chúng ta dẫn tới đó xem... Hôm nay ta còn tưởng ông ta chỉ thuận miệng hỏi thăm, không ngờ lại giao tới một hộc ngọc trai..."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Con nghe nói giao nhân Hải tộc thường tặng một hộc ngọc trai trước khi muốn bàn bạc chuyện cưới xin. Nếu nói đến đứa bé được chiều chuộng dưới gối có duyên phận, xem ra là muốn kết thông gia? Lẽ nào họ vừa ý Lâm Diệc Kỳ?"

Lâm Nhược Phi hơi ngạc nhiên, "Nhưng mà hiện tại em gái con mới mười một tuổi thôi mà..."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Truyền thuyết kể rằng nhân duyên của hoàng thất Hải tộc do phù thủy biển bói toán, bao giờ cũng bói trước để xác định bạn đời định mệnh. Trước đây nghe nói tam hoàng tử có lửa độc trong người, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, Hải vương treo số tiền thưởng lớn mong có thể tìm được phương pháp trị liệu lửa độc. Có phải bói ra được gì không, Diệc Du Diệc Kỳ đều là tinh linh thượng lưu có thiên phú chữa trị, có lẽ xứng đôi với tam hoàng tử nên quyết định trước cho chắc, sợ chúng ta có ý kiến nên âm thầm tới hỏi thăm trước chăng?"

Lâm Nhược Phi nghe hắn nói xong cũng cảm thấy hợp lý, âu sầu nói: "Con bé còn nhỏ quá, sợ dì Lộ của con không nỡ."

Lâm Diệc Cẩn cong khóe miệng lên, lạnh lùng cười, "Cha đừng ngại hỏi thử ý kiến của dì Lộ là được rồi." Bà ta sẽ không đồng ý? Ha ha.

Lâm Nhược Phi vẫn cảm thấy Lộ Tiểu Trúc thuần khiết như trẻ con, nhưng vẫn viết một phong thư, ra lệnh cho sứ giả Vũ tộc giao về cho phu nhân thành chủ, hơi lo lắng nói: "Nếu chúng ta từ chối hôn ước thì e là sẽ phải đắc tội với Hải tộc, có khi còn liên lụy đến toàn bộ Vũ tộc... Nếu Phượng Hoàng vương biết, có thể sẽ hạ lệnh tứ hôn. Dù sao hôm nay Hải vương chủ động đến tìm ta nói chuyện, Phượng Hoàng vương thấy ta cũng khách khí vài phần, trước đó ông ta vẫn luôn không để ý gì đến thành Mộ Quang chúng ta."

Lâm Diệc Cẩn mỉm cười nói: "Cha yên tâm đi, dì Lộ biết chừng mực." Bà ta nhất định sẽ đồng ý. "Chúng ta vẫn nên suy nghĩ cho cuộc quyết chiến ba ngày sau, con dẫn người là đủ, con hoàn toàn chắc chắn lần này chúng ta có thể giành được vị trí thứ nhất."

Lâm Nhược Phi nói: "Đáng tiếc vẫn không tìm thấy Hiểu Đông, có nó thì con sẽ ăn chắc hơn, nó bắn tên vừa nhanh vừa chuẩn, bay cũng tốt."

Lâm Diệc Cẩn giận tái mặt, "Cha lại mềm lòng rồi đúng không? Chẳng phải cha muốn đuổi anh ta ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió sao? Bây giờ anh ta lêu lổng bên ngoài, hơn nửa tháng rồi vẫn chưa thèm về."

Lâm Nhược Phi cũng hơi sợ đứa con trai này, "Đợi nó về, ta nhất định sẽ không cho nó đi nữa."

Bỗng nhiên Lâm Diệc Cẩn lại nói: "Con nghe nói, bên trong thần miếu của Hải tộc có một thứ sinh vật được thần linh ban tặng, gọi là vỏ sao vân mẫu. Truyền tinh huyết của những người yêu nhau vào viên giao châu, sau đó đặt vào vỏ sao vân mẫu là có xác suất thai nghén ra con."

Lâm Nhược Phi ngẩn ra, "Cái này ta chưa từng nghe nói, chỉ là giao nhân đến năm mười sáu tuổi thì mới phân hóa giới tính, đáy biển lại hay có mấy thứ kỳ lạ, nghĩ thôi cũng thấy rất có khả năng này."

Lâm Diệc Cẩn cụp hàng mi bạc, bỗng nhiên thật lòng hi vọng Lâm Diệc Kỳ thật sự được gả vào Hải tộc, như vậy thì... hắn muốn mượn vật kia thử xem, chỉ cần có một tia hi vọng thôi... Nếu vậy, hắn và Huyên Hiểu Đông mới có thể có tương lai.

Lâm Nhược Phi không biết suy nghĩ của hắn, lại bắt đầu lải nhải bố trí chiến thuật tiếp theo để tiêu diệt Ma bóng đêm.

===

Ba ngày sau, sáu tộc người tập trung trước khu vực trú ngụ của Ma bóng đêm.

Đây là một núi đá âm u, ngọn núi đã bị lấp đầy bởi ma khí, vô số yêu ma đang gào thét bên trong, nhưng đây chỉ là những loài cấp thấp, chưa có trí tuệ và linh hồn.

Đại quân sáu tộc đã bao vây xung quanh, quét sạch nơi này từ mấy hôm trước, nhưng Ma bóng đêm vẫn làm rùa rụt cổ không ra. Sáu tộc quyết định cử đội ngũ tinh anh, chia nhau tiến vào bên trong, cùng diệt sạch ma quái. Sau khi quét sạch khu vực của Ma bóng đêm, mọi người luận công hành thưởng, kiểm kê chiến lợi phẩm.

Đợt vây quét hiện tại, về cơ bản các tộc đều cử không ít tinh anh còn trẻ tới đây để lấy kinh nghiệm. Ma quỷ cấp cao hơn một chút sau khi bị giết sẽ đánh rơi tinh thể ác ma, đến lúc đó các tộc thu thập lại rồi tập kết chung một chỗ là có thể luận công hành thưởng.

Đương nhiên Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung cũng ở trong đội ngũ của Hải tộc, nhưng yêu ma này với Thịnh Vô Ngung mà nói vốn dĩ chúng chẳng đỡ nổi một đòn, nhưng nhờ lần này có Huyên Hiểu Đông đi cùng nên rất khác. Dọc đường đi chỉ nhìn thấy thường xuyên xuất hiện vết lưỡi dao sương giá đọng lại trên mặt đất bằng phẳng, ma quỷ bị đâm một nhát, sau đó lại trúng một mũi tên xuyên tim của Huyên Hiểu Đông, cả chặng đường về sau dễ như ăn cháo. Thịnh Vô Ngung biết Huyên Hiểu Đông không thích theo sau đám đông, bản thân anh cũng là người tài cao gan lớn, anh bèn kéo Huyên Hiểu Đông đi theo đội ngũ nhỏ hai người, tìm đường đi vào.



Trong động ma tối om thỉnh thoảng lại lập lòe lửa ma, Thịnh Vô Ngung thì thầm kể lại chuyện thú vị trước đây, "Lần đầu tiên lúc dẫn đoàn ra ngoài, tôi đã vô cùng ghét bọn họ vì kéo chân sau tôi..."

Huyên Hiểu Đông cứ tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại, "Nhìn kìa, đom đóm."

Trong hang động bỗng nhiên tràn ra một lũ đom đóm bay, Thịnh Vô Ngung khẽ cười, "Đây là Ma ảo, đừng nhìn chúng, chúng sẽ mê hoặc em đi theo đấy, giống như đáy biển chúng ta phát sáng được để thu hút sứa biển."

Anh giơ tay đặt lên vách động, trong nháy mắt vách động hóa trắng, bông tuyết xanh đậm rụng xuống bay lả tả theo gió. Những cánh hoa tuyết vờn theo chiều gió đuổi theo những con đom đóm kia, trong nháy mắt đom đóm bị đông cứng lại rồi rơi, hóa thành băng trên đất.

Huyên Hiểu Đông vươn tay ra đón những bông tuyết kia, hoa tuyết thuận theo rơi nhẹ vào lòng bàn tay y, y muốn nắm lấy những bông tuyết này, kết quả hoa tuyết lại bướng bỉnh bay phắt lên, va vào môi y, giống như một nụ hôn dịu dàng linh hoạt mà lạnh lẽo.

Huyên Hiểu Đông ngỡ ngàng không kịp chuẩn bị, ngước mắt lên nhìn Thịnh Vô Ngung đang đứng trang nghiêm bên cạnh, không nhịn được cười. Thịnh Vô Ngung cũng tủm tỉm cười, liếc mắt đưa tình với y. Hai người không giống như đang săn bắn mà là đi du lịch, thong thả đi đến cửa vào thì chợt nghe thấy âm thanh trong trẻo của một cô gái, "Cứu mạng với! Cứu mạng!"

Huyên Hiểu Đông nghe âm thanh kia thấy hơi quen tai, ngẩn ra, bước nhanh vào, nhìn lên đỉnh hang phía trên cao có một đám dây leo xanh đậm đang giương nanh múa vuốt, vài con đom đóm đang lượn giữa không trung. Dây leo quấn chặt cô gái bên trong, có thể nhìn loáng thoáng thấy một đôi cánh trắng phau đang giãy giụa, có lẽ là người Vũ tộc.

Huyên Hiểu Đông đạp chân giương cánh bay tới, cầm trong tay lưỡi dao sắc khứa vào dây leo, rất nhiều dây leo đột nhiên xòe vuốt ra, bổ về phía y, rõ ràng định quấn lấy cánh của y. Thịnh Vô Ngung đứng phía dưới cau mày vung tam xoa kích, vô số băng chọc thủng sơn động, nhiệt độ trong động giảm xuống đột ngột, hoa tuyết tấn công nhanh vào dây leo, giống như một trận bão tuyết nhỏ.

Thịnh Vô Ngung thoắt cái đã biến ra một viên minh châu phát sáng trong động, cả hang động được chiếu sáng rực, anh quát nhẹ một tiếng: "Bắn quả kia!"

Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy ở góc tối sơn động có một thứ quả màu xám tròn tròn không bắt mắt. Y dựng cung tên lên bắn ngay, phập một phát đã đâm thủng thứ quả màu xám đó. Khắp sơn động đột nhiên vang lên tiếng gào thét rền vang sởn cả tóc gáy.

Dây leo vốn dĩ linh hoạt quấn người ta như bạch tuộc chợt mất đi sức sống nháy mắt, trở nên cứng ngắc, bị Huyên Hiểu Đông chém vài nhát, rơi rầm rầm xuống mặt đất như lá khô héo tàn. Còn cô gái trẻ Vũ tộc vốn bị quấn chặt cũng rơi xuống, cô ngước mắt lên nhìn thấy đôi cánh đen của Huyên Hiểu Đông thì nhanh chóng nhận ra y, "Cậu chủ Hiểu Đông!"

Huyên Hiểu Đông cúi đầu nhìn cô, hóa ra là con gái của một hộ vệ trong đội hộ vệ thành Mộ Quang, tên là Phương Linh, y gật đầu, "Có bị thương chỗ nào không?"

Phương Linh nói: "Một cánh của tôi bị bẻ gãy rồi, không bay được! Cậu chủ Hiểu Đông, thiếu thành chủ cũng tới, bọn họ đang ở bên dưới, ngài có thể đưa tôi về tụ họp với họ không?"

Huyên Hiểu Đông hơi cau mày, Phương Linh nói: "Từ chỗ này bay xuống chỉ hai tầng thôi, ngài nhìn thấy cờ Vũ tộc thành Mộ Quang chúng ta không? Là chỗ đó, tôi biết đường! Vừa nãy tôi bị đom đóm mê hoặc bay tới đây..."

Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, nói: "Được rồi, tôi đưa cô về." Y nói với Thịnh Vô Ngung, "Anh chờ em ở đây, em bay qua đó rồi quay lại nhanh thôi." Nói xong, y cúi người bế Phương Linh, nhảy xuống vực sâu trong hang động, dang hai cánh ra, nhanh chóng bay về phía đối diện.

Thịnh Vô Ngung bất đắc dĩ, chậm rãi thi triển thuật nổi, cũng trôi theo hướng xuống dưới.

Lâm Diệc Cẩn dẫn theo tiểu đội Vũ tộc đang vây đánh một con Ma sương mù, ác ma kia tốc độ quá nhanh, mặc dù rõ ràng bị bọn họ nhốt lại rồi nhưng vẫn trái đột phải bay trong vòng vây giống như một màn sương mịt mù, dù thế nào cũng không thể bắn trúng hạt nhân của gã.

Lâm Diệc Cẩn khua đao gió công kích hạt nhân sương mù, không biết một mũi tên từ đâu ra lao vút tới. Mũi tên đen nhánh không hề rực rỡ, đột nhiên đâm xuyên hạt nhân sương mù. Ma sương mù run rẩy giữa không trung chốc lát rồi tan thành sương mù hư ảo, từng làn từng làn tiêu tan, chỉ còn lại một viên tinh thể màu đen rất to.

Lâm Diệc Cẩn quay đầu, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đã lâu không gặp đang giương hai cánh bay giữa không trung, tay còn cầm cung tên, hiển nhiên mũi tên ban nãy là do y bắn ra. Mà trên phần đất dưới chân y là Phương Linh vừa bị dụ bắt đi ban nãy đang rũ cánh nhìn hắn, vẻ mặt kích động nói: "Thiếu thành chủ! Là cậu chủ Hiểu Đông đã cứu tôi!"

Mặc dù vẫn là mái tóc đen, đôi mắt đen và đôi cánh đen quen thuộc đó, nhưng Huyên Hiểu Đông lại mặc một thân áo choàng vải cá mập trắng hết sức hào hoa tinh xảo, còn đeo cả đai lưng và vòng tay vàng, điều này bất chợt khiến ngũ quan sắc sảo lạnh lùng của y trở nên cao quý nghiêm nghị. Nhất thời tất cả người Vũ tộc không nhận ra, chỉ đáp lời gọi: "Hóa ra là cậu chủ Hiểu Đông tới, tốt quá rồi, lần này chúng ta thắng chắc."

Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, nhặt tinh thể đen của ác ma kia lên đưa cho Huyên Hiểu Đông, "Cái này cho anh, tính vào công lao."

Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Bên kia còn có người bạn chờ tôi, tôi đi trước." Y vừa dứt lời, hai cánh đã rung rung bay lên cao, tốc độ bay của y lúc nào cũng cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vào bóng đêm. Lâm Diệc Cẩn cả kinh, không chút nghĩ ngợi đuổi theo y bay ra ngoài.

Những người Vũ tộc khác đưa mắt nhìn nhau, phải thu dọn hiện trường, chăm sóc người bệnh, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, đợi họ trở về.

Huyên Hiểu Đông bay trở về chỗ yêu quái dây leo ban nãy trong động, không thấy Thịnh Vô Ngung đâu thì hơi sốt ruột. Lâm Diệc Cẩn cũng bay theo sau lưng, kéo tay y hỏi: "Anh làm gì có bạn bè? Anh không đi cùng Vũ tộc chúng ta sao?"

Huyên Hiểu Đông giãy tay ra nhưng không được, tức giận nói: "Bản thân tôi có bạn, không lập tổ đội với các người."

Lâm Diệc Cẩn bực bội, nhưng nhìn Huyên Hiểu Đông mới ít ngày không gặp, gương mặt đã nảy nở, thanh tú xinh đẹp, trong lòng lại mềm nhũn, bèn nắm cổ tay y nói: "Em biết anh đang giận cha đuổi anh ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió đúng không? Em đã nói với cha sai người lập tức tìm anh về, nhưng anh đi đâu mất. Anh yên tâm, lần này anh về cùng em, nhất định không có ai dám đuổi anh đi đâu."

Cuối cùng Huyên Hiểu Đông hất tay hắn ra, không hiểu gì cả, "Lâm Diệc Cẩn, trước đây cậu tỏ thái độ rất khó hiểu với tôi, vui buồn thất thường, dẫn theo thị vệ bắt nạt tôi, hở ra một tí là hại tôi không làm xong bài tập rồi bị phạt, phá nát hoa tôi trồng, bẻ cung tên của tôi. Bây giờ tôi đi rồi, cậu định giả vờ làm người tốt gì nữa?"

Lâm Diệc Cẩn mặt mũi cứng ngắc, đứng trong bóng tối, cuối cùng không kìm nén được tình cảm nơi đáy lòng nữa, "Trước đây không phải em... Em chỉ là... Em chỉ thích anh thôi mà..."

Huyên Hiểu Đông không tài nào ngờ nổi, "Cậu vẫn luôn làm tổn thương tôi, cậu lại nói cậu thích tôi?"

Mặt Lâm Diệc Cẩn hết trắng lại đen, "Trước đây em không hiểu chuyện, không thể đối diện với tình cảm của mình. Sau khi em tới thành Thiên Không, em mới từ từ hiểu ra, thật ra em rất thích anh... Trước đó chúng ta cũng từng có thời gian rất hòa hợp mà..."

Huyên Hiểu Đông lạnh lùng nói: "Không phải, chỉ là tôi luôn lấy lòng cậu thôi. Thiếu thành chủ, cái mà cậu tự cho là hòa hợp đó chỉ là cậu không làm khó tôi thôi. Cậu thích tôi? Cậu không muốn làm thiếu thành chủ nữa à?" Y chợt nhớ ra gì đó, "Vụ từ hôn đột ngột đó không phải do cậu nhúng tay vào đó chứ?" Nếu không trước đó rõ ràng đã bàn bạc xong cả rồi, đối phương cũng đã đồng ý, cuối cùng sao có thể bỗng nhiên đổi ý từ hôn?

Lâm Diệc Cẩn ăn nói khép nép, "Em sai rồi, sau này... sau này em sẽ tốt với anh, em sẽ cố gắng kế thừa vị trí thành chủ... Giao nhân có một thứ gọi là vỏ sao vân mẫu, dùng cái đó hai người đàn ông cũng có thể thai nghén ra một đứa trẻ, đến lúc đó cha sẽ không phản đối nữa, anh tốt như vậy, cha cũng sẽ rất thích anh." Hắn sẽ thuyết phục cha, huyết mạch toàn bộ thiên phú không nhất thiết phải cưới con gái Vũ tộc. Hắn và Huyên Hiểu Đông kết hợp lại thì mới có thể sinh ra được thế hệ sau Vũ tộc sở hữu huyết mạch toàn bộ thiên phú mạnh nhất, hắn chắc trăm phần trăm cha nhất định sẽ đồng ý.

Huyên Hiểu Đông lùi về sau vài bước, nhỏ giọng nói: "Cậu hoàn toàn không thích tôi, cậu chỉ muốn chiếm giữ tôi thôi." Y nhớ đến Hải Tà Thần trong truyền thuyết, cố chấp, đơn phương khát cầu, ngoài miệng nói yêu thương nhưng hành động lại cứ làm tổn thương người khác.

Lâm Diệc Cẩn mặt cứng đờ, đang muốn nói thì bỗng nhiên từ nơi sâu thẳm trong vực bạo phát một tiếng rít gào khủng khiếp.

Hàng ngàn hàng vạn cột khói đen kịt như kiếm sắc bốc lên, khói độc hai bên gầm thét tập kích lũ sâu bọ to gan dám xâm phạm hang động của gã.

Ma bóng đêm, thức tỉnh rồi!

Huyên Hiểu Đông thầm căng thẳng, vẫn còn lo lắng Thịnh Vô Ngung đang mất tích, hai cánh giương ra rồi nhào xuống vực sâu, áo choàng trắng lóe lên rồi chìm xuống dưới, mau chóng biến mất sau làn khói đen.

Lâm Diệc Cẩn thấy không đuổi kịp, chợt lo lắng cho đội ngũ Mộ Quang Vũ tộc, dù sao hắn cũng là người dẫn đoàn, hết cách rồi, đành vội vã trở về phối hợp và chỉ huy đội ngũ của mình.

=====

Ngoài hang động, năm thủ lĩnh tộc đều ngồi trên bục cao quan sát, theo dõi khu vực Ma bóng đêm đang chấn động, "Ma bóng đêm đã thức tỉnh, quyết chiến đến rồi, không biết ai có thể giành được hồn tinh của gã."

Nữ vương Tinh linh chậm rãi nói: "Lần này Phượng Hoàng vương và Hải vương đều giành được số hồn tinh tương đương nhau, xem ra đây sẽ là trận chiến cuối cùng."

Trước mặt bọn họ là các viên thạch anh hư ảo đại diện cho các hồn tinh mà tộc họ giành được, viên thạch anh trước mặt Vũ tộc và Hải tộc đang sáng nhất.



Vua Người lùn vuốt chòm râu, "Không quan trọng lắm, chúng tôi chỉ cần vật liệu."

Giáo hoàng Nhân tộc cười tủm tỉm, "Đến lúc đó chúng ta tinh chế hồn tinh cũng có thể nhận được kha khá năng lượng."

Phượng Hoàng vương ngồi đó, nhìn vũ nữ Vũ tộc đang ưu nhã châm trà giúp mình bên cạnh, cười nói: "Là bọn trẻ cần học hỏi kinh nghiệm, ai đoạt được hồn tinh cũng không quan trọng."

Bình thường Hải vương toàn phản bác lời ông nói, ấy vậy mà lúc này ông ta lại bảo: "Nói không sai, bọn trẻ trưởng thành rồi, chúng ta cũng mãn nguyện."

Phượng Hoàng vương hơi ngạc nhiên, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Hải vương, thấy ông ta vẫn mặc trang phục và đeo phục sức màu san hô đỏ như trước, trông cái áo choàng đỏ rõ là phàm tục, vậy mà lại dùng phép thuật hệ nước, tính khí lúc nào cũng nóng như lửa, động một tí là gây gổ với người ta, còn cáu kỉnh khó chịu hơn cả Người lùn.

Trong thâm tâm ông hơi kinh ngạc, nhìn sang Lâm Nhược Phi ở bên dưới, nhớ đến ngày hôm qua Hải vương và Lâm Nhược Phi còn nói chuyện với nhau mấy câu, lẽ nào Hải tộc muốn hòa hoãn quan hệ với Vũ tộc? Ông cười hỏi thăm dò: "Bây giờ Hải vương cũng quan tâm tới chuyện trẻ con nhà mình rồi sao? Lần này là vị hoàng tử nào dẫn đoàn vậy?"

Hải vương cười nói: "Đứa út nhà chúng tôi, nói muốn dùng hồn tinh của Ma bóng đêm làm sính lễ, chỉ là Phượng Hoàng vương, ông đừng cuống, dù sao tinh thể này cũng bồi thường cho Vũ tộc mấy người, ai thắng cũng không quan trọng."

Câu này nghe có vẻ vô cùng ngạo mạn, nhưng nếu nhân vật chính là tam hoàng tử thì lại chẳng có gì bất ngờ lắm. Nữ vương Tinh linh đã hơi ngạc nhiên hỏi: "Là tam hoàng tử sao? Lửa độc của cậu ấy chữa khỏi rồi à?"

Hải vương nở nụ cười, "Đã chữa khỏi rồi."

Phượng Hoàng vương lại có suy đoán, "Chẳng lẽ bạn đời mà tam hoàng tử muốn kết hôn lại là người Vũ tộc chúng tôi?"

Hải vương nhìn nữ vương Tinh linh, lại nhìn sang Phượng Hoàng vương, "Phải, cũng không hẳn, nghiêm túc mà nói, bạn đời của đứa út nhà tôi có huyết thống tinh linh, không có huyết thống Vũ tộc, thế nhưng nó lại lớn lên ở Vũ tộc." Ông nhìn nữ vương Tinh linh, cười nói: "Lửa độc của đứa út là do cậu bé ấy dùng huyết thống tinh linh chữa trị để chữa lành đấy."

Nữ vương Tinh linh vừa mừng vừa sợ, "Chúng tôi lại có huyết thống tinh linh mang thiên phú chữa trị cao như vậy lưu lạc ở Vũ tộc sao?"

Bà nhìn về phía Phượng Hoàng vương, Phượng Hoàng vương cũng đang trầm ngâm nhìn về phía thành chủ Mộ Quang Lâm Nhược Phi bên dưới, "Thành chủ Lâm? Ta nhớ ông có cưới một vị phu nhân là tinh linh rừng rậm có thiên phú chữa trị cực cao, hình như còn sinh được một cặp sinh đôi mang thiên phú này phải không?"

Lâm Nhược Phi ra khỏi hàng, hơi khom người xuống, tim đập dồn dập, "Đúng vậy, nhưng con bé tuổi còn nhỏ... Tôi vẫn cần hỏi ý kiến mẹ nó và bản thân con bé, có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian được không..."

Hải vương cười nói: "Không sao không sao, đứa út nhà chúng tôi vừa ý Huyên Hiểu Đông, chính là cậu con riêng của thành chủ Lâm thành Mộ Quang, năm nay vừa đủ mười tám tuổi. Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ nhưng bây giờ hai đứa nó tâm đầu ý hợp, bọn trẻ vừa ý nhau là được, chúng ta chỉ giúp chúng lo liệu thôi."

Huyên Hiểu Đông?

Tất cả mọi người kinh hãi, nhìn về phía Lâm Nhược Phi. Lâm Nhược Phi ngây ra như phỗng, "Huyên Hiểu Đông ư?"

Hải vương cười nói: "Đúng vậy." Ông nhìn về phía nữ vương Tinh linh, "Cậu Hiểu Đông đó cũng mang huyết thống của Tinh linh tộc, tôi nghe nói hồi trước cậu ấy rời khỏi thành Mộ Quang trở về sống một mình ở khu rừng do cha ruột để lại, bởi vậy đám cưới sau này cũng vẫn hi vọng có thể mời Tinh linh tộc tới chúc phúc. Dù sao cũng là thông gia ba tộc, chúng tôi hi vọng mình có thể nhận được hết lời chúc phúc từ Hải thần, Phong thần và cây mẹ tinh linh."

Khẩu khí lớn đấy!

Nhưng nữ vương Tinh linh vẫn cười nói: "Đương nhiên cây mẹ tinh linh sẽ chúc phúc cho tất cả huyết thống tinh linh rồi, không vấn đề gì cả." Hóa ra huyết mạch toàn bộ thiên phú đã bị Hải vương giành được, điều này cũng rất tốt, dù sao Tinh linh tộc luôn khó mà tự vệ, chỉ có thể tìm nơi dựa vào. Bà chỉ có thể che giấu tin tức về đứa trẻ mang huyết mạch toàn bộ thiên phú, để cho nó khỏe mạnh lớn lên mà không ai hay biết.

Phượng Hoàng vương liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Nhược Phi, "Vũ tộc sẽ dành lời chúc phúc."

Giáo hoàng Nhân tộc đương nhiên cũng tụ tập hóng hớt, "Nhân tộc tình nguyện tặng thần khí ánh sáng để chúc phúc."

Vua Người lùn thật thà nói: "Này, vậy hồn tinh của Ma bóng đêm thì cho tôi dùng để chế tạo binh khí đi, làm quà tân hôn cũng được đó."

Hải vương hết sức hài lòng mỉm cười, bỗng nhiên rầm một tiếng vang rất lớn, mọi người nhìn về phía hang động của Ma bóng đêm.

Chỉ thấy vô số đá vụn nổ tung, khói đen cao ngất trời, một cơn lốc xoáy khổng lồ lao ra khỏi khu vực của Ma bóng đêm.

Một người tay cầm tam xoa kích lơ lửng giữa không trung chiến đấu cùng lốc xoáy, bão tuyết gió giật tàn sát bừa bãi khắp trời, phát ra âm thanh nổ vang khủng bố, tạo thành một kết giới băng nửa trong suốt.

Nữ vương Tinh linh kinh hãi, "Tam hoàng tử còn trẻ vậy mà đã có thể ngưng tụ được kết giới sao?"

Phượng Hoàng vương cũng khẽ thở dài, "Vốn tưởng rằng cần những người già chúng ta tạo kết giới phòng ngừa Ma bóng đêm đào tẩu, không ngờ..." Ông nhìn Hải vương, nghĩ bụng con trai mình còn thua xa Thịnh Vô Ngung, thật sự trong lòng ông rất ngưỡng mộ.

Hải vương cười ha ha, "Thằng bé đang muốn thể hiện trước mặt người yêu đây mà."

Ma bóng đêm xoay tròn gầm rú, thay đổi trong nháy mắt, gào thét, mạnh mẽ làm lung lay kết giới. Tiếng cười khanh khách gầm vang và sức mạnh ngông cuồng làm rung chuyển kết giới, thế nhưng trước sau vẫn không thể lay động được tầng kết giới băng sương kia.

Thịnh Vô Ngung vẫn lơ lửng giữa không trung, tóc bay phần phật, trong tay cầm tam xoa kích, không ngừng nhìn Ma bóng đêm mà vẫn chưa ra tay.

Dường như đang đợi đến lúc nào đó.

Quả nhiên, trong cơn lốc như muốn hủy diệt tất cả, một đôi cánh đen mở rộng đâm xuyên ra khỏi làn khói đen, như quỷ như ma, thân pháp mơ hồ, giống như ánh sáng đâm thủng bóng tối. Cây cung của y nhắm ngay vào viên hồn quang đen sậm như cacbon ở ngay giữa Ma bóng đêm, buông lỏng tay.

Vua Người lùn la lên thất thanh, "Ôi! Như vậy là muốn phá hủy viên hồn tinh kia rồi!"

Mũi tên phi nhanh xuyên qua viên hồn quang kia rồi nổ tung, ngàn vạn dây leo bỗng nhiên bao vây lấy viên hồn quang rồi lan ra, trải dài, quấn quanh lấy nhiều lần, giống như một cái lồng nhốt Ma bóng đêm vào trong. Ma bóng đêm vẫn gào thét tấn công bên trong, hoàn toàn không thoát ra được lớp dây leo sinh trưởng dồi dào và xanh bóng.

Những dây leo còn lại vẫn mọc um tùm, nở rộ lên những khóm hoa trắng, tiếng gào thét của Ma bóng đêm dần dần nhỏ đi, ánh sáng xanh lục lóe lên. Những dải dây leo xanh ngắt đằng kia vẫn không ngừng hấp thụ năng lượng của Ma bóng đêm mà liên tục sinh trưởng.

Một ngọn cây mọc lên từ đám dây leo xanh rồi lớn lên, vô số cành lá sum sê lan rộng, nhanh chóng trở thành một cây xanh trưởng thành bóng che rợp trời. Chẳng biết bão tuyết biến mất từ bao giờ, trong không khí vương làn gió nam ấm áp của mùa xuân, mang theo nhiều vụn cánh hoa bay, nhưng cũng có cả hoa tuyết dịu dàng theo sau lưu luyến khiêu vũ cùng cánh hoa, tạo thành một khung cảnh vô cùng kỳ diệu trên không trung.

Nữ vương Tinh linh giật mình nhìn cây kia, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt, "Là cây của thế giới Tinh linh, vẫn còn có thể tạo ra các tinh linh mới..." Bà che mặt, xúc động không kìm nổi dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống tí tách.

Thiếu niên cánh đen nhặt viên hồn tinh từ bên trong cành lá, đi về phía giao nhân tóc vàng, sau đó dưới sự chứng kiến của sáu tộc, y quỳ một chân xuống, dâng viên hồn tinh này cho người mình yêu.

Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên, trong không khí ngập tràn hương hoa, giữa không gian thơm ngát ngọt ngào, hai người ôm nhau, trao nhau nụ hôn.

Phượng Hoàng vương cũng đứng thẳng người dậy, lặng thinh theo dõi... Hóa ra là huyết mạch toàn bộ thiên phú... Ông âm thầm nghiến răng, nhìn Lâm Nhược Phi: Ngu xuẩn, mẹ nó, lại để Hải vương nẫng tay trên.

Ở thành Mộ Quang xa xôi, Lâm Diệc Kỳ còn đang hồi hộp chải tóc trong gương, hỏi Lộ Tiểu Trúc, "Mẹ, mẹ nói xem con xuống đáy biển rồi, liệu có quen ăn hải sản không ta?"

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Trường Lưng Chừng Núi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook