Npc Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!
Chương 57: Vì thích anh đó
Hoàng Ngọc Du
01/07/2022
Hoàng Đông cảm giác bản thân như đang đi tàu lượn siêu tốc lúc lên lúc xuống, dù cô đã nói rất rõ nhưng anh vẫn vô thức hỏi lại cô.
- Em nói gì cơ?
- Em nói Mạc Hoàng Đức là con trai út của ông nội anh, anh và anh ta không phải quan hệ anh em mà là chú cháu.
Gia đình hào môn không có tình cảm ruột rà, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Vì lợi ích, loại bỏ vật cả đường mình là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Nhà họ Mạc cũng không ngoại lệ.
Mạc Hoàng Dũng vốn không phải là người kế thừa ban đầu của nhà họ Mạc nên để giành được vị trí này ông ta tốn rất nhiều công sức, trong đó có cả việc liên hôn với thiên kim nhà khác để củng cố địa vị của mình, nhưng vì là hôn nhân thương mại, Mạc Hoàng Dũng không thật sự yêu thương vợ mình, thường xuyên qua lại với các cô gái khác, cuối cùng thì sinh ra Hoàng Dũng. Vì sợ sự việc bại lộ, ông ấy nói dối mọi người rằng Hoàng Đức là anh trai thất lạc của Hoàng Đông.
Ừ, thực ra Hoàng Đông còn có một người anh trai nhưng bị mất tích từ khi mới được vài tháng tuổi, một năm sau đó mẹ anh mới vượt qua được cú sốc này và sinh ra anh, nhưng dù vậy bà cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm đứa con cả của mình.
Hoàng Đức ngày nhỏ lại có vài điểm giống với người anh trai đã mất tích từ nhỏ của Hoàng Đông nên bố mẹ anh tin sái cổ, nhưng càng lớn anh càng khác với bọn họ. Bởi vì chuyện này nên bố và ông nội anh đã tranh cãi dữ dội, sau đó thì bọn họ gặp tai nạn xe.
Minh Hạ biết chuyện này vượt quá sức chịu đựng của anh nhưng cô vẫn nói.
- Hoàng Đông, anh trai và ông nội không phải thật sự yêu thương anh, bọn họ muốn giết chết anh.
Bởi vì anh chết rồi bọn họ mới thật sự nắm chắc tập đoàn Mạc Vũ trong tay.
Đầu Hoàng Đông ong lên, anh cảm giác bản thân vừa bị một cây búa đâp mạnh vào đầu đến cả người choáng váng.
Trong lúc hỗn loạn, anh nhìn thấy Lâm Nguyệt, nhìn thấy cô hốt hoảng nói với mình.
"Anh chạy đi, có người muốn giết anh."
Khi đó anh đã hỏi cô là ai nhưng cô không trả lời, chỉ đẩy anh vào trong tủ rồi đóng cửa lại, trước khi đi cô dặn anh.
"Anh trốn ở đây đừng ra ngoài, em sẽ dụ bọn họ đi giúp anh."
Anh dùng mười một năm để tìm hai từ "bọn họ" trong miệng cô nhưng lại không ngờ tới "bọn họ" lại ở ngay bên cạnh mình. Anh không chỉ không biết mà còn bán mạng vì chúng nữa.
Mặc dù anh lạnh lùng vô tình, nhưng anh thật sự đã tin bọn họ, thật sự coi bọn họ là người nhà, thật sự muốn bảo vệ bọn họ.
Không đau lòng là nói dối, nhưng anh cố ngăn cảm giác mất mát trong lòng lại, yên lặng ôm lấy cô, ôm lấy người duy nhất thật sự quan tâm anh ở trên đời này.
- Tại sao khi đó em không nói cho anh biết? Tại sao lại im lặng chịu đựng? Anh không đáng tin vậy sao?
Minh Hạ thấy anh tức giận, cô lập tức giải thích.
- Em không cố ý giấu anh, nhưng khi đó em bị bọn họ theo đuôi rất sát, anh lại đang bị mọi người nghi ngờ, nếu em nói ra anh sẽ rơi vào thế bất lợi trước hai cha con Hoàng Đức. Với cả khi đó em cũng không chết thật, chỉ là giả chết để qua mắt bọn họ thôi.
Cô không thể nói sự tồn tại của hệ thống cho anh biết, chỉ có lựa chọn nói dối.
Kết quả anh lại đột ngột hỏi cô.
- Minh Hạ, em là ai?
Một đứa bé mười một tuổi sao có thể suy tính cẩn thận như vậy? Một đứa bé mười một tuổi vì sao đã học được cách ẩn nhẫn, học được kế ve sầu thoát xác, lừa được cả con cáo già như ông nội, thậm chí còn tính toán con đường sau này giúp anh.
Một đứa bé mười một tuổi tại sao có thể trốn thoát khỏi tổ chức buôn người lớn nhất thành phố Boston mà không để lại dấu vết gì?
Cô thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
Minh Hạ muốn kiếm cớ chạy nhưng anh không cho cô cơ hội đó, anh giữ chặt eo cô, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
- Em là ai?
Minh Hạ không trốn được, cô nhìn anh, có hơi sợ nói.
- Em tên Minh Hạ, em thật sự không nói dối anh.
Trước đây cô cho rằng hệ thống mô phỏng cô nên mới tạo ra một Lâm Nguyệt giống cô đến như vậy, nhưng đến bây giờ cô mới biết bản thân cô mới chính là người tạo ra Lâm Nguyệt, ngay cả cái tên Minh Hạ cũng là cô lấy từ tên thật của mình vào.
- Vậy khi gặp anh em bao nhiêu tuổi?
Minh Hạ kiểu vò mẻ không sợ vỡ, cô ăn ngay nói thật.
- Mười bảy tuổi.
Năm đó bên ngoài thịnh hành trò chơi nhập vai thực tế ảo rất hot, cô lại đang nghỉ hè nên quyết định chơi thử giết thời gian. Nhân vật cô nhập vai là Lâm Nguyệt, một đứa bé đáng thương phải sống trong cái bóng của chị mình, sau này còn thay chị lấy Hoàng Đông là phản diện của bộ truyện nhưng bị anh ta gả cho cậu tư ngốc của nhà họ Dương. Nhiệm vụ ban đầu của cô vốn là thay đổi số phận của Lâm Nguyệt và kết đôi với Dương Đình Khôi, nhân vật chính của bộ truyện này.
Kết quả cô không gặp nam chính mà gặp nam phản diện trước, cốt truyện mà hệ thống cung cấp từ đó cũng trở nên vô dụng, cô chỉ có thể tự mò đi từng bước một. Kết quả lần đầu không suôn sẻ, nam chính còn chưa lên sàn mà cô đã ngỏm củ tỏi trước.
Sau khi kéo ngược cô lại, hệ thống đã mắng cô một trận nên thân, nói cô quá cảm tính, nhưng cô lại cảm thấy chơi game không phải để giải trí hay sao? Tại sao vẫn phải tuân theo quy tắc? Tại sao vẫn phải thực hiện nhiệm vụ mà mình không muốn?
Cho nên vào lần sống lại thứ hai cô lại tiếp tục làm theo ý mình, tiếp tục ngỏm củ tỏi.
Hoàng Đông vẫn cảm thấy khó tin.
- Minh Hạ, năm đó em thật sự mười bảy tuổi à?
Mười bảy tuổi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cách cô tính toán từng đường đi nước bước lại hoàn hảo đến khó tin.
Cô chỉ hơn anh một tuổi nhưng năng lực lại vượt xa anh quá nhiều, đột nhiên cảm thấy thật tự ti trước cô.
Minh Hạ lại không hiểu ý anh, cô nạt lại.
- Anh chê em lớn tuổi hơn anh à?
Nếu tính theo mốc thời gian, bây giờ cô hai mươi tám tuổi, lớn hơn anh tận hai tuổi lận.
Hoàng Đông phì cười, anh hôn lên trán cô một cái.
- Không chê, chỉ là cảm thấy bản thân kém cỏi quá.
Sợ anh buồn, cô vội vã giải thích.
- Không phải anh kém cỏi đâu, em cũng chết tận hai mạng... À, là giả chết tận hai lần mới thoát được cơ mà.
Lần đầu năm cô mười một tuổi, chết xong ăn hành ở ổ chăn dắt trẻ ăn xin tận hai năm mới thoát được.
Lần hai thì là một năm trước, bị xe đâm bay luôn mạng.
Cô cũng thảm lắm mới lết được đến đây mà!
- Nhưng em vì anh làm rất nhiều chuyện, anh lại chỉ biết gây rắc rối cho em.
Hoàng Đông vẫn cảm thấy không vui, cảm giác tự trách trong lòng dâng cao không cách nào giảm được.
Anh thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ bé như cô làm sao có thể vượt qua được khoảng thời gian kinh khủng đó. Chắc hẳn lúc đó cô rất sợ, cũng rất tuyệt vọng. Anh vùi mặt vào hõm cổ của cô, cất giọng buồn buồn.
- Minh Hạ, tại sao em lại quay lại? Tại sao lại đối xử tốt với anh như thế?
Nếu đã chạy thoát rồi tại sao lại quay về, tại sao lại vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy? Anh xứng đáng để cô hi sinh nhiều như vậy sao?
Minh Hạ nhìn anh cười híp mắt.
- Vì em thích anh đó.
Vì lúc cô đang giãy giụa dưới hồ bơi ngày đông, chỉ mình anh nhảy xuống cứu cô.
Vì khi cô bị người nhà họ Lâm đánh đến thừa sống thiếu chết, chỉ có anh là vươn tay ra cứu cô, đưa cô đến bệnh viện.
Là vì muốn cô được ăn ngon, anh luôn dùng đủ mọi cách để giấu đồ ăn đưa vào cho cô.
Là khi biết cô không đi học, anh kiên nhẫn dạy chữ cho cô, không chê người cô bẩn mà nắm tay cô nắn nót viết từng chữ một.
Là vì mỗi khi mùa đông đến, anh luôn kiên nhẫn thoa thuốc cho cô, lén đưa miếng dán giữ nhiệt cho cô vì biết nếu đưa cô quần áo mới cô sẽ bị bọn họ đánh đập.
Trong mắt người khác anh là một con quái vật, nhưng trong mắt cô anh chỉ là một thiếu niên có trái tim lương thiện nhưng lại bị thế giới này ghét bỏ.
Nét mặt Hoàng Đông giãn ra.
Anh cười rồi.
Minh Hạ thở phào một hơi, lại cẩn thận hôn lên khoé môi anh cười lấy lòng.
- Hoàng Đông, em về rồi. Sau này em sẽ là người yêu thương anh nhất.
Nếu không có ai yêu thương anh thì cô sẽ là người đó, cô sẽ dùng hết tất cả những gì cô có để yêu thương anh, để anh không cảm thấy tủi thân nữa.
Hoàng Đông càng ôm chặt cô hơn, ánh mắt anh vẫn rất đỏ, nhưng anh không khóc nữa. Bầu không khí đang cảm động, anh chợt hỏi cô.
- Minh Hạ, em lại leo tường vào à?
Tóc cô dính cỏ khô, trên quần áo cũng dính.
Người nào đó lập tức thề thốt.
- Không, lần này em đi cửa chính.
Đến nhà họ Lâm rồi mới trèo tường, ở chỗ cô trèo hơi rậm rạp, sau đó cô còn nằm trên cỏ khô lăn lộn mấy vòng nên mới bị lá cây mắc vào.
Hoàng Đông nghe xong cạn lời, anh lập tức giục cô đi tắm. Minh Hạ lập tức đứng dậy đi về phòng mình, nhớ đến cái máy ghi âm mình cuỗm được từ chỗ Chu Diệu Hoa, cô lập tức móc ra đưa cho anh.
- Đây...
Thấy anh đứng lù lù sau lưng mình, cô sợ vỡ mật ấp úng nói.
- Anh đi theo em làm gì đấy?
Hoàng Đông nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh.
- Thích em đó.
Nghe anh nói thích mình cô rất vui, vui xong lại cảm thấy khó xử.
- Nhưng em phải đi tắm.
Anh còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nói luôn.
- Anh đi tắm cùng em.
Minh Hạ bị sặc, cô cảm thấy hôm nay anh rất bất thường nên quay lại nhìn anh một lượt.
- ...
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh sửa lời.
- Em không muốn thì thôi, anh sang phòng em đợi.
- Ờ.
Anh thấy vui là được.
- Em nói gì cơ?
- Em nói Mạc Hoàng Đức là con trai út của ông nội anh, anh và anh ta không phải quan hệ anh em mà là chú cháu.
Gia đình hào môn không có tình cảm ruột rà, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Vì lợi ích, loại bỏ vật cả đường mình là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Nhà họ Mạc cũng không ngoại lệ.
Mạc Hoàng Dũng vốn không phải là người kế thừa ban đầu của nhà họ Mạc nên để giành được vị trí này ông ta tốn rất nhiều công sức, trong đó có cả việc liên hôn với thiên kim nhà khác để củng cố địa vị của mình, nhưng vì là hôn nhân thương mại, Mạc Hoàng Dũng không thật sự yêu thương vợ mình, thường xuyên qua lại với các cô gái khác, cuối cùng thì sinh ra Hoàng Dũng. Vì sợ sự việc bại lộ, ông ấy nói dối mọi người rằng Hoàng Đức là anh trai thất lạc của Hoàng Đông.
Ừ, thực ra Hoàng Đông còn có một người anh trai nhưng bị mất tích từ khi mới được vài tháng tuổi, một năm sau đó mẹ anh mới vượt qua được cú sốc này và sinh ra anh, nhưng dù vậy bà cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm đứa con cả của mình.
Hoàng Đức ngày nhỏ lại có vài điểm giống với người anh trai đã mất tích từ nhỏ của Hoàng Đông nên bố mẹ anh tin sái cổ, nhưng càng lớn anh càng khác với bọn họ. Bởi vì chuyện này nên bố và ông nội anh đã tranh cãi dữ dội, sau đó thì bọn họ gặp tai nạn xe.
Minh Hạ biết chuyện này vượt quá sức chịu đựng của anh nhưng cô vẫn nói.
- Hoàng Đông, anh trai và ông nội không phải thật sự yêu thương anh, bọn họ muốn giết chết anh.
Bởi vì anh chết rồi bọn họ mới thật sự nắm chắc tập đoàn Mạc Vũ trong tay.
Đầu Hoàng Đông ong lên, anh cảm giác bản thân vừa bị một cây búa đâp mạnh vào đầu đến cả người choáng váng.
Trong lúc hỗn loạn, anh nhìn thấy Lâm Nguyệt, nhìn thấy cô hốt hoảng nói với mình.
"Anh chạy đi, có người muốn giết anh."
Khi đó anh đã hỏi cô là ai nhưng cô không trả lời, chỉ đẩy anh vào trong tủ rồi đóng cửa lại, trước khi đi cô dặn anh.
"Anh trốn ở đây đừng ra ngoài, em sẽ dụ bọn họ đi giúp anh."
Anh dùng mười một năm để tìm hai từ "bọn họ" trong miệng cô nhưng lại không ngờ tới "bọn họ" lại ở ngay bên cạnh mình. Anh không chỉ không biết mà còn bán mạng vì chúng nữa.
Mặc dù anh lạnh lùng vô tình, nhưng anh thật sự đã tin bọn họ, thật sự coi bọn họ là người nhà, thật sự muốn bảo vệ bọn họ.
Không đau lòng là nói dối, nhưng anh cố ngăn cảm giác mất mát trong lòng lại, yên lặng ôm lấy cô, ôm lấy người duy nhất thật sự quan tâm anh ở trên đời này.
- Tại sao khi đó em không nói cho anh biết? Tại sao lại im lặng chịu đựng? Anh không đáng tin vậy sao?
Minh Hạ thấy anh tức giận, cô lập tức giải thích.
- Em không cố ý giấu anh, nhưng khi đó em bị bọn họ theo đuôi rất sát, anh lại đang bị mọi người nghi ngờ, nếu em nói ra anh sẽ rơi vào thế bất lợi trước hai cha con Hoàng Đức. Với cả khi đó em cũng không chết thật, chỉ là giả chết để qua mắt bọn họ thôi.
Cô không thể nói sự tồn tại của hệ thống cho anh biết, chỉ có lựa chọn nói dối.
Kết quả anh lại đột ngột hỏi cô.
- Minh Hạ, em là ai?
Một đứa bé mười một tuổi sao có thể suy tính cẩn thận như vậy? Một đứa bé mười một tuổi vì sao đã học được cách ẩn nhẫn, học được kế ve sầu thoát xác, lừa được cả con cáo già như ông nội, thậm chí còn tính toán con đường sau này giúp anh.
Một đứa bé mười một tuổi tại sao có thể trốn thoát khỏi tổ chức buôn người lớn nhất thành phố Boston mà không để lại dấu vết gì?
Cô thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
Minh Hạ muốn kiếm cớ chạy nhưng anh không cho cô cơ hội đó, anh giữ chặt eo cô, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
- Em là ai?
Minh Hạ không trốn được, cô nhìn anh, có hơi sợ nói.
- Em tên Minh Hạ, em thật sự không nói dối anh.
Trước đây cô cho rằng hệ thống mô phỏng cô nên mới tạo ra một Lâm Nguyệt giống cô đến như vậy, nhưng đến bây giờ cô mới biết bản thân cô mới chính là người tạo ra Lâm Nguyệt, ngay cả cái tên Minh Hạ cũng là cô lấy từ tên thật của mình vào.
- Vậy khi gặp anh em bao nhiêu tuổi?
Minh Hạ kiểu vò mẻ không sợ vỡ, cô ăn ngay nói thật.
- Mười bảy tuổi.
Năm đó bên ngoài thịnh hành trò chơi nhập vai thực tế ảo rất hot, cô lại đang nghỉ hè nên quyết định chơi thử giết thời gian. Nhân vật cô nhập vai là Lâm Nguyệt, một đứa bé đáng thương phải sống trong cái bóng của chị mình, sau này còn thay chị lấy Hoàng Đông là phản diện của bộ truyện nhưng bị anh ta gả cho cậu tư ngốc của nhà họ Dương. Nhiệm vụ ban đầu của cô vốn là thay đổi số phận của Lâm Nguyệt và kết đôi với Dương Đình Khôi, nhân vật chính của bộ truyện này.
Kết quả cô không gặp nam chính mà gặp nam phản diện trước, cốt truyện mà hệ thống cung cấp từ đó cũng trở nên vô dụng, cô chỉ có thể tự mò đi từng bước một. Kết quả lần đầu không suôn sẻ, nam chính còn chưa lên sàn mà cô đã ngỏm củ tỏi trước.
Sau khi kéo ngược cô lại, hệ thống đã mắng cô một trận nên thân, nói cô quá cảm tính, nhưng cô lại cảm thấy chơi game không phải để giải trí hay sao? Tại sao vẫn phải tuân theo quy tắc? Tại sao vẫn phải thực hiện nhiệm vụ mà mình không muốn?
Cho nên vào lần sống lại thứ hai cô lại tiếp tục làm theo ý mình, tiếp tục ngỏm củ tỏi.
Hoàng Đông vẫn cảm thấy khó tin.
- Minh Hạ, năm đó em thật sự mười bảy tuổi à?
Mười bảy tuổi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cách cô tính toán từng đường đi nước bước lại hoàn hảo đến khó tin.
Cô chỉ hơn anh một tuổi nhưng năng lực lại vượt xa anh quá nhiều, đột nhiên cảm thấy thật tự ti trước cô.
Minh Hạ lại không hiểu ý anh, cô nạt lại.
- Anh chê em lớn tuổi hơn anh à?
Nếu tính theo mốc thời gian, bây giờ cô hai mươi tám tuổi, lớn hơn anh tận hai tuổi lận.
Hoàng Đông phì cười, anh hôn lên trán cô một cái.
- Không chê, chỉ là cảm thấy bản thân kém cỏi quá.
Sợ anh buồn, cô vội vã giải thích.
- Không phải anh kém cỏi đâu, em cũng chết tận hai mạng... À, là giả chết tận hai lần mới thoát được cơ mà.
Lần đầu năm cô mười một tuổi, chết xong ăn hành ở ổ chăn dắt trẻ ăn xin tận hai năm mới thoát được.
Lần hai thì là một năm trước, bị xe đâm bay luôn mạng.
Cô cũng thảm lắm mới lết được đến đây mà!
- Nhưng em vì anh làm rất nhiều chuyện, anh lại chỉ biết gây rắc rối cho em.
Hoàng Đông vẫn cảm thấy không vui, cảm giác tự trách trong lòng dâng cao không cách nào giảm được.
Anh thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ bé như cô làm sao có thể vượt qua được khoảng thời gian kinh khủng đó. Chắc hẳn lúc đó cô rất sợ, cũng rất tuyệt vọng. Anh vùi mặt vào hõm cổ của cô, cất giọng buồn buồn.
- Minh Hạ, tại sao em lại quay lại? Tại sao lại đối xử tốt với anh như thế?
Nếu đã chạy thoát rồi tại sao lại quay về, tại sao lại vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy? Anh xứng đáng để cô hi sinh nhiều như vậy sao?
Minh Hạ nhìn anh cười híp mắt.
- Vì em thích anh đó.
Vì lúc cô đang giãy giụa dưới hồ bơi ngày đông, chỉ mình anh nhảy xuống cứu cô.
Vì khi cô bị người nhà họ Lâm đánh đến thừa sống thiếu chết, chỉ có anh là vươn tay ra cứu cô, đưa cô đến bệnh viện.
Là vì muốn cô được ăn ngon, anh luôn dùng đủ mọi cách để giấu đồ ăn đưa vào cho cô.
Là khi biết cô không đi học, anh kiên nhẫn dạy chữ cho cô, không chê người cô bẩn mà nắm tay cô nắn nót viết từng chữ một.
Là vì mỗi khi mùa đông đến, anh luôn kiên nhẫn thoa thuốc cho cô, lén đưa miếng dán giữ nhiệt cho cô vì biết nếu đưa cô quần áo mới cô sẽ bị bọn họ đánh đập.
Trong mắt người khác anh là một con quái vật, nhưng trong mắt cô anh chỉ là một thiếu niên có trái tim lương thiện nhưng lại bị thế giới này ghét bỏ.
Nét mặt Hoàng Đông giãn ra.
Anh cười rồi.
Minh Hạ thở phào một hơi, lại cẩn thận hôn lên khoé môi anh cười lấy lòng.
- Hoàng Đông, em về rồi. Sau này em sẽ là người yêu thương anh nhất.
Nếu không có ai yêu thương anh thì cô sẽ là người đó, cô sẽ dùng hết tất cả những gì cô có để yêu thương anh, để anh không cảm thấy tủi thân nữa.
Hoàng Đông càng ôm chặt cô hơn, ánh mắt anh vẫn rất đỏ, nhưng anh không khóc nữa. Bầu không khí đang cảm động, anh chợt hỏi cô.
- Minh Hạ, em lại leo tường vào à?
Tóc cô dính cỏ khô, trên quần áo cũng dính.
Người nào đó lập tức thề thốt.
- Không, lần này em đi cửa chính.
Đến nhà họ Lâm rồi mới trèo tường, ở chỗ cô trèo hơi rậm rạp, sau đó cô còn nằm trên cỏ khô lăn lộn mấy vòng nên mới bị lá cây mắc vào.
Hoàng Đông nghe xong cạn lời, anh lập tức giục cô đi tắm. Minh Hạ lập tức đứng dậy đi về phòng mình, nhớ đến cái máy ghi âm mình cuỗm được từ chỗ Chu Diệu Hoa, cô lập tức móc ra đưa cho anh.
- Đây...
Thấy anh đứng lù lù sau lưng mình, cô sợ vỡ mật ấp úng nói.
- Anh đi theo em làm gì đấy?
Hoàng Đông nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh.
- Thích em đó.
Nghe anh nói thích mình cô rất vui, vui xong lại cảm thấy khó xử.
- Nhưng em phải đi tắm.
Anh còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nói luôn.
- Anh đi tắm cùng em.
Minh Hạ bị sặc, cô cảm thấy hôm nay anh rất bất thường nên quay lại nhìn anh một lượt.
- ...
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh sửa lời.
- Em không muốn thì thôi, anh sang phòng em đợi.
- Ờ.
Anh thấy vui là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.