Nữ Bác Sĩ Thiên Tài Xuyên Qua Thành Nữ Phụ
Chương 40
Quân Ngọc
21/07/2019
Cái gọi là thử thách của Đoan Mộc lão gia là tìm được lối ra trong một mê cung. Nếu thế thì nghe có vẻ đơn giản nhưng thật ra trong đấy còn có mai phụ của bang hội.
Mê cung Rồng là nơi để huấn luyện người mới, cũng có thể gọi là một chiến trường thu nhỏ mà nơi đó chỉ những kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.
Trong đợt huấn luyện lần này của các 'tân binh' nếu như Lăng Kì Huyên có thể an toàn làm một trong mười người trở ra đầu tiên thì xem như cô đã thông qua thử thách.
Đối với một tiểu thư hào môn được nuôi trong nhung lụa, ngậm thìa vàng từ nhỏ mà nói thì đó là chuyện rất khó khăn nhưng với Lăng Kì Huyên mà nói cô có hy vọng để vượt qua.
Lăng Kì Huyên không phải 'Lăng Kì Huyên' (nguyên bản), đương nhiên cũng không phải là tiểu thư chân yếu tay mềm gì cô từ nhỏ đã phải lăn lộn tranh giành miếng ăn trong cô nhi viện lớn lên lại phải tranh gianh giành với người khác về tiền bạc bây giờ thì là tranh giành sự sống, chỉ cao cấp hơn xíu.
Cô nhớ có lần mình còn vì tiền mà chữa trị chui cho một nhóm hắc đạo còn bị truy đuổi may sao thoát được.
Lăng Kì Huyên nghĩ chỉ cần những kinh nghiệm vốn có đó của mình ở đời trước sẽ có thể nằm trong danh sách mười người. Cô nghĩ dù cho có nguy hiểm thì chắc hẳn là cũng không tới mức mất mạng.
Nhưng mà Lăng Kì Huyên đã nghĩ tích cực quá rồi.
Cho đến khi Đoan Mộc Hạo Huyền mang cô đi học bắn súng để chuẩn bị cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây không phải là một trò chơi mà là một cuộc chiến tranh giành sự sống thật sự. Trăm triệu lần Lăng Kì Huyên không ngờ được là bước vào mê cung Rồng đồng nghĩa với việc bước một chân vào quan tài, cận kề với tử thần.
Khi biết được thực tế, Lăng Kì Huyên có chút chùng bước nhưng rất nhanh lại trấn định lại. Nhưng đó là chuyện của mấy người sau.
Đoan Mộc Hạo Huyền không hề muốn cô tham gia cái thử thách đó vì hắn biết nó nguy hiểm thế nào không chết cũng bị thương. Hắn không muốn người phụ nữ của mình phải bị thương, dù chỉ là một chút. Hắn muốn bảo vệ cô và hắn thừa sức để làm điều đó.
Trên thực tế nếu Lăng Kì Huyên muốn cô cũng có thể không tham cái thử thách đó. Dù cô không tham gia thì cô vẫn sẽ là vợ hắn, bọn họ vẫn sẽ kết hôn.
Hắn không phải trưng cầu ý kiến của Đoan Mộc gia mà là thông báo cho Đoan Mộc gia hắn sẽ kết hôn với người phụ nữ này.
Họ không có quyền ngăn cản.
Tuy vậy nhưng Lăng Kì Huyên cũng quyết định tham gia cô muốn chân chính sóng vai cùng Đoan Mộc Hạo Huyền.
Nghĩ gì thế?. Giọng nói Đoan Mộc Hạo Huyền lên sau lưng Lăng Kì Huyên.
Ân, cũng không có gì chỉ nghĩ đến làm sao qua được thử thách thôi. Lăng Kì Huyên quay đầu mỉm cười với Đoan Mộc Hạo Huyền.
Đoan Mộc Hạo Huyền Ân một tiếng rồi đưa một chiếc hộp vào tay Lăng Kì Huyên. Cô nghi hoặc nhìn hắn, đáp lại cô là ánh mắt mang ý cười của hắn. Lăng Kì Huyên tò mò càng nhiều ngay lập tức mở hộp ra liền ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là một khẩu súng ngắn bạch kim quanh thân súng đầy những hoa văn màu đen càng tôn lên vẻ sắc sảo của nó.
Trông có vẻ rất lợi hại a, Lăng Kì Huyên hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm khẩu súng.
Cho em?. Cô nhướng mày cười.
Ân. Đây là khẩu súng đã qua cải tạo, có thể tháo lắp dẻ dàng, hộp đạn 20 viên, tầm bắng có thể lên đến 50 mét, hơn nửa độ chính xác rất cao. Đoan Mộc Hạo Huyền không nói cho Lăng Kì Huyên biết đây là khẩu súng cho hắn đích thân cải tạo, hắn không muốn quá áp lực.
Lợi hại. Lăng Kì Huyên cảm thán.
Có muốn thử một chút không?.
Được a.
Đoan Mộc Hạo Huyền đưa Lăng Kì Huyên đến bãi tập bắn. Mấy người xung quanh thấy Đoan Mộc Hạo Huyền đến đều đồng loạt cuối người chào gia chủ. Đoan Mộc Hạo Huyền chỉ ừ một tiếng xem như phản ứng rồi đưa Lăng Kì Huyên trước một hàng bia ngắm lớn có nhỏ có.
Đoan Mộc Hạo Huyền vòng ra sau lưng Lăng Kì Huyên điều chính tư thế ngắm bắn cho cô.
Thả lỏng, tập trung, ngắm chuẩn... Bắn. Hắn cầm tay Lăng Kì Huyên hướng dẫn từng chút cho cô.
Đây vẫn là Lăng Kì Huyên tiếp xúc với loại vũ khí có tính sát thương cao này nên phản ứng có chút chậm thậm chí bắn lệch bia ngắm.
Đoan Mộc Hạo Huyền phải một lần nữa điều chỉnh cho cô nhưng lại vẫn bắn trược. Sau nhiều lần nhai đi ngai lại kĩ thuật bắn súng cả một ngày Lăng Kì Huyên miễn cưỡng có thể bắn trúng bia ngắm.
Những người xung quanh thấy gia chủ đích thân mang người đến tập bắn súng kinh ngạc một trận đủ loại ghen tị hận, gia chủ khi nào thì kiên nhẫn như vậy, ôn nhu chu đáo như vậy chứ.
Kết quả Lăng Kì Huyên tập cả một ngày chả thu nhập được gì mấy người kia liền hả hê một trận vui sướng khi người gặp họa. Danh môn tiểu thư thì đã sao, cũng chỉ là cái đồ vô dụng hơn nữa danh tiếng còn rất thối, căng bản chỉ là cái binh hoa di động, cô ta ngoài cái vẻ ngoài thượng đẳng đó thì cũng chẳng có gì.
Đoan Mộc lão gia tử khẳng định sẽ không để loại bình hoa này bước vào Đoan Mộc gia làm gia chủ phu nhân đâu.
Đến tối về đến phòng của mình, Lăng Kì Huyên có cảm giác như tù nhân mới được phóng thích, cô trầm mình vào bồn tắm lớn thư giản. Chân mỏi, lưng đau, tay nhứt cả người như muốn rụng rời.
Nước ấm bao phủ cả cơ thể Lăng Kì Huyên làm cô thoải mái đến rên rỉ ra tiếng.
Ư. Thật thoải mái.
Đang lúc này cửa phòng tắm đột nhiên bật mở Lăng Kì Huyên giật mình kinh hoảng đứng phắc dậy, lại nhanh chóng chìm xuống bồn tằm dùng bọt xà phòng trong bồn tắm che lại cơ thể mảnh mai yêu kiều của bản thân.
Anh....anh...anh vào đây làm gì?. Lắp bắp lúc lâu Lăng Kì Huyên mới thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Mang khăn và quần áo cho em. Đoan Mộc Hạo Huyền nhìn Lăng Kì Huyên chìm sâu xuống bồn tắm lớn bao phủ bởi bọt xà phòng. Vì khi nãy dao động quá lớn nên bọt xà phòng cũng chuyển động hỗn loạn theo nước. Lăng Kì Huyên muốn dùng xà phòng che chắn không những không được mà còn có cảm giác như nữa che chắn nữa lộ liễ càng thêm kích thích tầm nhìn người khác.
Mặt Lăng Kì Huyên nóng rực một mảng, thường ngày cô có chút vô lại nhưng cũng không mặt dày tới mức bị người khác thấy 'trần trụi' như vậy mà không thẹn. Cô chuyển mắt qua Đoan Mộc Hạo Huyền, vị này đồ cũng đã đưa rồi sao còn không đi ra.
Anh... còn có chuyện gì sao?. Lăng Kì Huyên ngập ngừng nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền nói.
Không còn gì. Chân Đoan Mộc Hạo Huyền như mọc rễ, ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm vào bồn tắm lớn.
.... Không có gì sao còn không ra ngoài, anh có ý gì đây.
Lăng Kì Huyên bị ánh mắt thâm trầm sâu thẳm đó của hắn nhìn đến phát hoảng. Nếu dùng ánh mắt có thể thiêu cháy người ta, Lăng Kì Huyên khẳng định đã thành tro tàn từ lâu.
Đoan Mộc Hạo Huyền đứng một lúc liền đi ra ngoài, hắn tin hắn chỉ cần đứng một phút nữa thôi khẳng định sẽ có 'chuyện' xả ra. Đoan Mộc Hạo Huyền dùng ánh mắt nỏng bỏng như mang hai ngọn lữa nhìn Lăng Kì Huyên, phơi bày toàn bộ tình cảm sâu trong đáy lòng với cô. Mảnh liệt là thế, nỏng bỏng là thế. Hắn khát khao, cực kì khát khao chiếm đoạt cô gái này, độc chiếm cô.
Liên tục mấy ngày kĩ thuật bắn súng của Lăng Kì Huyên chỉ dừng lại ở mức có thể bắn trúng bia ngắm. Lăng Kì Huyên bắt đầu cảm thấy khó chịu bực dọc thậm chí có chút nản chí cho rằng mình không hề có thiên phú bắn súng.
Đoan Mộc Hạo Huyền bên cạnh nhìn vẻ mặt nản chí của cô mặt mày liền tối sầm.
Anh tặng cho em khẩu súng này không phải để em tập luyện cho có. Em có biết thật hư của thử thách mà ông nội anh nói là thế nào không, nó không đơn giản là một trò chơi đâu tiểu Huyên à, nó là một cuộc chiến tranh giành sự sống nếu em không có bản lỉnh thì kẻ thất bại sẽ là em mà thất bại ở đây đồng nghĩa với tử vong. Vậy nên anh không muốn em tham gia. Hắn tặng cô súng là để cô tự vệ, nhưng nếu gặp kẻ muốn tìm chết thì trực tiếp giết.
Em đã luyện tập để chuẩn bị cho trận chiến không phải là luyện tập cho biết. Nếu em dùng cả sự nhanh nhạy và tinh thần tập trung tuyệt đối như khi đang phẫu thuật để học tập thì chúng ta đã không phải phí nhiều thời như thế. Anh tình nguyện chấp nhận có thể em thua cuộc nhưng trước đó em đã cố hết sức để học tập cũng không muốn nhìn thấy em thua cuộc mà trước đó chưa quyết tâm để học tập.
Có lẽ mấy hôm nay em quá mệt mỏi rồi nên nghĩ ngơi một chút. Nói xong Đoan Mộc Hạo Huyền đưa Lăng Kì Huyên về phòng.
Gia chủ, ngài không sợ sẽ làm cô ấy tổn thương sao?. Hoắc Phàm bên cạnh Đoan Mộ Hạo Huyền chứng kiến hết thảy quá trình luyện tập của hai người đưa ra lời nghi hoặc.
Tổn thương? Em ấy sẽ không, người phụ nữ của tôi sẽ chẳng bao giờ bị lời nói như thế làm tổn thương. Không chừng có tác động có ích đến em ấy. Đoan Mộc Hạo Huyền không để tâm nói.
Nhưng mà đây là từ miệng ngài nói ra a, dù sao bị người yêu nói như vậy cũng không dể chịu a. Hoắc Phàm thầm nghĩ.
Về đến phòng Lăng Kì Huyên vẫn còn trong trạng thái ngẫn người, cô mãi miết suy nghĩ về những lời nói của Đoan Mộc Hạo Huyền.
Thử thách, Súng, 'Chiến trường', tranh giành sự sống... tử vong.
Suy nghĩ của Lăng Kì Huyên bắt đầu xoay quanh những từ ngữ này.
Cho đến bây giờ mà Lăng Kì Huyên còn không đoán được Đoan Mộc gia là loại gia tộc gì thì cô chính là đồ ngu.
Có loại thương nhân lương thiện nào mà tàn trữ vũ khí nhiều vậy sao?
Có loại thương nhân lương thiện nào mà nhà có cả một mê cung chết chóc như vậy sao?
Có loai thương nhân lương thiện nào mà có thể lấy sự sống của người khác ra làm đề thử thách sao?
Xem ra khoảng thời gian này vì có được ấm áp, có được yêu thương cưng chiều mọi việc đều như ý muốn nên cô đâm ra lơ là quá rồi, não cũng trở nẻn thoái hóa, trở nên 'ngây thơ' quá rồi. Nên chấn chỉnh trở lại thôi.
Haha, mình thế mà kết giao với hắc bang hội, hắc bang hội thì thôi đi đã vậy còn là 'ông chủ lớn' a.
Thật là đủ kích thích, đủ táo bạo a.
Nếu như ông xã tương lai là một đại BOSS mà bản thân mình lại không làm được trò trống gì thì Lăng Kì Huyên cảm thấy bản thân quá là không xứng với hắn a.
Cô lần này không chỉ muốn vượt qua thử thách mà còn phải vượt trội hon người khác.
Mê cung Rồng là nơi để huấn luyện người mới, cũng có thể gọi là một chiến trường thu nhỏ mà nơi đó chỉ những kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.
Trong đợt huấn luyện lần này của các 'tân binh' nếu như Lăng Kì Huyên có thể an toàn làm một trong mười người trở ra đầu tiên thì xem như cô đã thông qua thử thách.
Đối với một tiểu thư hào môn được nuôi trong nhung lụa, ngậm thìa vàng từ nhỏ mà nói thì đó là chuyện rất khó khăn nhưng với Lăng Kì Huyên mà nói cô có hy vọng để vượt qua.
Lăng Kì Huyên không phải 'Lăng Kì Huyên' (nguyên bản), đương nhiên cũng không phải là tiểu thư chân yếu tay mềm gì cô từ nhỏ đã phải lăn lộn tranh giành miếng ăn trong cô nhi viện lớn lên lại phải tranh gianh giành với người khác về tiền bạc bây giờ thì là tranh giành sự sống, chỉ cao cấp hơn xíu.
Cô nhớ có lần mình còn vì tiền mà chữa trị chui cho một nhóm hắc đạo còn bị truy đuổi may sao thoát được.
Lăng Kì Huyên nghĩ chỉ cần những kinh nghiệm vốn có đó của mình ở đời trước sẽ có thể nằm trong danh sách mười người. Cô nghĩ dù cho có nguy hiểm thì chắc hẳn là cũng không tới mức mất mạng.
Nhưng mà Lăng Kì Huyên đã nghĩ tích cực quá rồi.
Cho đến khi Đoan Mộc Hạo Huyền mang cô đi học bắn súng để chuẩn bị cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây không phải là một trò chơi mà là một cuộc chiến tranh giành sự sống thật sự. Trăm triệu lần Lăng Kì Huyên không ngờ được là bước vào mê cung Rồng đồng nghĩa với việc bước một chân vào quan tài, cận kề với tử thần.
Khi biết được thực tế, Lăng Kì Huyên có chút chùng bước nhưng rất nhanh lại trấn định lại. Nhưng đó là chuyện của mấy người sau.
Đoan Mộc Hạo Huyền không hề muốn cô tham gia cái thử thách đó vì hắn biết nó nguy hiểm thế nào không chết cũng bị thương. Hắn không muốn người phụ nữ của mình phải bị thương, dù chỉ là một chút. Hắn muốn bảo vệ cô và hắn thừa sức để làm điều đó.
Trên thực tế nếu Lăng Kì Huyên muốn cô cũng có thể không tham cái thử thách đó. Dù cô không tham gia thì cô vẫn sẽ là vợ hắn, bọn họ vẫn sẽ kết hôn.
Hắn không phải trưng cầu ý kiến của Đoan Mộc gia mà là thông báo cho Đoan Mộc gia hắn sẽ kết hôn với người phụ nữ này.
Họ không có quyền ngăn cản.
Tuy vậy nhưng Lăng Kì Huyên cũng quyết định tham gia cô muốn chân chính sóng vai cùng Đoan Mộc Hạo Huyền.
Nghĩ gì thế?. Giọng nói Đoan Mộc Hạo Huyền lên sau lưng Lăng Kì Huyên.
Ân, cũng không có gì chỉ nghĩ đến làm sao qua được thử thách thôi. Lăng Kì Huyên quay đầu mỉm cười với Đoan Mộc Hạo Huyền.
Đoan Mộc Hạo Huyền Ân một tiếng rồi đưa một chiếc hộp vào tay Lăng Kì Huyên. Cô nghi hoặc nhìn hắn, đáp lại cô là ánh mắt mang ý cười của hắn. Lăng Kì Huyên tò mò càng nhiều ngay lập tức mở hộp ra liền ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là một khẩu súng ngắn bạch kim quanh thân súng đầy những hoa văn màu đen càng tôn lên vẻ sắc sảo của nó.
Trông có vẻ rất lợi hại a, Lăng Kì Huyên hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm khẩu súng.
Cho em?. Cô nhướng mày cười.
Ân. Đây là khẩu súng đã qua cải tạo, có thể tháo lắp dẻ dàng, hộp đạn 20 viên, tầm bắng có thể lên đến 50 mét, hơn nửa độ chính xác rất cao. Đoan Mộc Hạo Huyền không nói cho Lăng Kì Huyên biết đây là khẩu súng cho hắn đích thân cải tạo, hắn không muốn quá áp lực.
Lợi hại. Lăng Kì Huyên cảm thán.
Có muốn thử một chút không?.
Được a.
Đoan Mộc Hạo Huyền đưa Lăng Kì Huyên đến bãi tập bắn. Mấy người xung quanh thấy Đoan Mộc Hạo Huyền đến đều đồng loạt cuối người chào gia chủ. Đoan Mộc Hạo Huyền chỉ ừ một tiếng xem như phản ứng rồi đưa Lăng Kì Huyên trước một hàng bia ngắm lớn có nhỏ có.
Đoan Mộc Hạo Huyền vòng ra sau lưng Lăng Kì Huyên điều chính tư thế ngắm bắn cho cô.
Thả lỏng, tập trung, ngắm chuẩn... Bắn. Hắn cầm tay Lăng Kì Huyên hướng dẫn từng chút cho cô.
Đây vẫn là Lăng Kì Huyên tiếp xúc với loại vũ khí có tính sát thương cao này nên phản ứng có chút chậm thậm chí bắn lệch bia ngắm.
Đoan Mộc Hạo Huyền phải một lần nữa điều chỉnh cho cô nhưng lại vẫn bắn trược. Sau nhiều lần nhai đi ngai lại kĩ thuật bắn súng cả một ngày Lăng Kì Huyên miễn cưỡng có thể bắn trúng bia ngắm.
Những người xung quanh thấy gia chủ đích thân mang người đến tập bắn súng kinh ngạc một trận đủ loại ghen tị hận, gia chủ khi nào thì kiên nhẫn như vậy, ôn nhu chu đáo như vậy chứ.
Kết quả Lăng Kì Huyên tập cả một ngày chả thu nhập được gì mấy người kia liền hả hê một trận vui sướng khi người gặp họa. Danh môn tiểu thư thì đã sao, cũng chỉ là cái đồ vô dụng hơn nữa danh tiếng còn rất thối, căng bản chỉ là cái binh hoa di động, cô ta ngoài cái vẻ ngoài thượng đẳng đó thì cũng chẳng có gì.
Đoan Mộc lão gia tử khẳng định sẽ không để loại bình hoa này bước vào Đoan Mộc gia làm gia chủ phu nhân đâu.
Đến tối về đến phòng của mình, Lăng Kì Huyên có cảm giác như tù nhân mới được phóng thích, cô trầm mình vào bồn tắm lớn thư giản. Chân mỏi, lưng đau, tay nhứt cả người như muốn rụng rời.
Nước ấm bao phủ cả cơ thể Lăng Kì Huyên làm cô thoải mái đến rên rỉ ra tiếng.
Ư. Thật thoải mái.
Đang lúc này cửa phòng tắm đột nhiên bật mở Lăng Kì Huyên giật mình kinh hoảng đứng phắc dậy, lại nhanh chóng chìm xuống bồn tằm dùng bọt xà phòng trong bồn tắm che lại cơ thể mảnh mai yêu kiều của bản thân.
Anh....anh...anh vào đây làm gì?. Lắp bắp lúc lâu Lăng Kì Huyên mới thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Mang khăn và quần áo cho em. Đoan Mộc Hạo Huyền nhìn Lăng Kì Huyên chìm sâu xuống bồn tắm lớn bao phủ bởi bọt xà phòng. Vì khi nãy dao động quá lớn nên bọt xà phòng cũng chuyển động hỗn loạn theo nước. Lăng Kì Huyên muốn dùng xà phòng che chắn không những không được mà còn có cảm giác như nữa che chắn nữa lộ liễ càng thêm kích thích tầm nhìn người khác.
Mặt Lăng Kì Huyên nóng rực một mảng, thường ngày cô có chút vô lại nhưng cũng không mặt dày tới mức bị người khác thấy 'trần trụi' như vậy mà không thẹn. Cô chuyển mắt qua Đoan Mộc Hạo Huyền, vị này đồ cũng đã đưa rồi sao còn không đi ra.
Anh... còn có chuyện gì sao?. Lăng Kì Huyên ngập ngừng nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền nói.
Không còn gì. Chân Đoan Mộc Hạo Huyền như mọc rễ, ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm vào bồn tắm lớn.
.... Không có gì sao còn không ra ngoài, anh có ý gì đây.
Lăng Kì Huyên bị ánh mắt thâm trầm sâu thẳm đó của hắn nhìn đến phát hoảng. Nếu dùng ánh mắt có thể thiêu cháy người ta, Lăng Kì Huyên khẳng định đã thành tro tàn từ lâu.
Đoan Mộc Hạo Huyền đứng một lúc liền đi ra ngoài, hắn tin hắn chỉ cần đứng một phút nữa thôi khẳng định sẽ có 'chuyện' xả ra. Đoan Mộc Hạo Huyền dùng ánh mắt nỏng bỏng như mang hai ngọn lữa nhìn Lăng Kì Huyên, phơi bày toàn bộ tình cảm sâu trong đáy lòng với cô. Mảnh liệt là thế, nỏng bỏng là thế. Hắn khát khao, cực kì khát khao chiếm đoạt cô gái này, độc chiếm cô.
Liên tục mấy ngày kĩ thuật bắn súng của Lăng Kì Huyên chỉ dừng lại ở mức có thể bắn trúng bia ngắm. Lăng Kì Huyên bắt đầu cảm thấy khó chịu bực dọc thậm chí có chút nản chí cho rằng mình không hề có thiên phú bắn súng.
Đoan Mộc Hạo Huyền bên cạnh nhìn vẻ mặt nản chí của cô mặt mày liền tối sầm.
Anh tặng cho em khẩu súng này không phải để em tập luyện cho có. Em có biết thật hư của thử thách mà ông nội anh nói là thế nào không, nó không đơn giản là một trò chơi đâu tiểu Huyên à, nó là một cuộc chiến tranh giành sự sống nếu em không có bản lỉnh thì kẻ thất bại sẽ là em mà thất bại ở đây đồng nghĩa với tử vong. Vậy nên anh không muốn em tham gia. Hắn tặng cô súng là để cô tự vệ, nhưng nếu gặp kẻ muốn tìm chết thì trực tiếp giết.
Em đã luyện tập để chuẩn bị cho trận chiến không phải là luyện tập cho biết. Nếu em dùng cả sự nhanh nhạy và tinh thần tập trung tuyệt đối như khi đang phẫu thuật để học tập thì chúng ta đã không phải phí nhiều thời như thế. Anh tình nguyện chấp nhận có thể em thua cuộc nhưng trước đó em đã cố hết sức để học tập cũng không muốn nhìn thấy em thua cuộc mà trước đó chưa quyết tâm để học tập.
Có lẽ mấy hôm nay em quá mệt mỏi rồi nên nghĩ ngơi một chút. Nói xong Đoan Mộc Hạo Huyền đưa Lăng Kì Huyên về phòng.
Gia chủ, ngài không sợ sẽ làm cô ấy tổn thương sao?. Hoắc Phàm bên cạnh Đoan Mộ Hạo Huyền chứng kiến hết thảy quá trình luyện tập của hai người đưa ra lời nghi hoặc.
Tổn thương? Em ấy sẽ không, người phụ nữ của tôi sẽ chẳng bao giờ bị lời nói như thế làm tổn thương. Không chừng có tác động có ích đến em ấy. Đoan Mộc Hạo Huyền không để tâm nói.
Nhưng mà đây là từ miệng ngài nói ra a, dù sao bị người yêu nói như vậy cũng không dể chịu a. Hoắc Phàm thầm nghĩ.
Về đến phòng Lăng Kì Huyên vẫn còn trong trạng thái ngẫn người, cô mãi miết suy nghĩ về những lời nói của Đoan Mộc Hạo Huyền.
Thử thách, Súng, 'Chiến trường', tranh giành sự sống... tử vong.
Suy nghĩ của Lăng Kì Huyên bắt đầu xoay quanh những từ ngữ này.
Cho đến bây giờ mà Lăng Kì Huyên còn không đoán được Đoan Mộc gia là loại gia tộc gì thì cô chính là đồ ngu.
Có loại thương nhân lương thiện nào mà tàn trữ vũ khí nhiều vậy sao?
Có loại thương nhân lương thiện nào mà nhà có cả một mê cung chết chóc như vậy sao?
Có loai thương nhân lương thiện nào mà có thể lấy sự sống của người khác ra làm đề thử thách sao?
Xem ra khoảng thời gian này vì có được ấm áp, có được yêu thương cưng chiều mọi việc đều như ý muốn nên cô đâm ra lơ là quá rồi, não cũng trở nẻn thoái hóa, trở nên 'ngây thơ' quá rồi. Nên chấn chỉnh trở lại thôi.
Haha, mình thế mà kết giao với hắc bang hội, hắc bang hội thì thôi đi đã vậy còn là 'ông chủ lớn' a.
Thật là đủ kích thích, đủ táo bạo a.
Nếu như ông xã tương lai là một đại BOSS mà bản thân mình lại không làm được trò trống gì thì Lăng Kì Huyên cảm thấy bản thân quá là không xứng với hắn a.
Cô lần này không chỉ muốn vượt qua thử thách mà còn phải vượt trội hon người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.