Chương 25
Bát Nguyệt Tẫn Hoan
29/02/2020
Cố Thăng liếc mắt ra hiệu với một trong số mấy gã cao to sau lưng, ý bảo anh ta đuổi theo.
Nếu như Lâu Diệp Kỳ thừa cơ hội này tông cửa chạy ra ngoài thì không ổn.
Cửa mở ra, người đến quả nhiên chính là Nam Sơn và Lộc Nhân Phi, hai người gặp được nhau ở cổng tiểu khu nên cùng vào đây luôn.
Về chuyện này thì Cố Thăng không hề thấy bất ngờ, anh đoán chắc là do Nam Sơn đã báo cảnh sát từ trước.
- Cảnh sát tới đúng lúc thật, tôi đang định đi tự thú đây.
Đêm nay Lộc Nhân Phi mặc đồng phục cảnh sát, Lâu Diệp Kỳ có muốn lơ đi cũng khó.
Lộc Nhân Phi sững người, lần đầu tiên anh gặp phải một phạm nhân chủ động như thế, giống như có người đang dí súng sau lưng anh ta không bằng.
Anh bước qua Lâu Diệp Kỳ, nhìn thấy Cố Thăng đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Anh gật gật đầu, lấy còng số tám ra còng tay Lâu Diệp Kỳ lại.
Cố Thăng đứng lên:
- Là người trong cuộc, có phải tôi cũng cần đến đồn cảnh sát một chuyến không.
- Vâng, làm phiền anh Cố phối hợp.
- Không có gì, Nam Sơn đi cùng tôi nhé, tôi lái xe tới đấy.- Lúc Cố Thăng đi ngang qua Lâu Diệp Kỳ thì mỉm cười với anh ta một cái, tự cho là an ủi: - Anh rất tinh mắt, có thể sẽ không tìm được người vĩ đại như tôi, nhưng cố gắng tìm cũng có lúc sẽ thấy thôi.
Cố Thăng nói cực nhỏ, chỉ có mỗi mình Lâu Diệp Kỳ nghe được.
Lông mày Lâu Diệp Kỳ giật giật, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chúng ta đi mau thôi.
Lâu Diệp Kỳ nói với vị cảnh sát đứng ở bên cạnh mình, không muốn nhìn Cố Thăng thêm lần nào nữa.
Lộc Nhân Phi nhìn tên phạm nhân bước chân loạng choạng, vội vàng muốn vào tù trước mặt, đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi thế giới này nữa.
Cũng hơi khâm phục Cố Thăng, người làm ăn đúng là không phải dạng vừa, dựa vào cái miệng cũng có thể cảm hóa phạm nhân.
…
Nửa đêm, cục cảnh sát khá vắng vẻ.
Lộc Nhân Phi đưa Lâu Diệp Kỳ vào phòng thẩm vấn hỏi vài vấn đề.
Cũng chẳng biết Cố Thăng nói gì với Lộc Nhân Phi, nên anh cùng Nam Sơn có thể ngồi ở bên ngoài phòng thẩm vấn để nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ánh đèn chiếu lên mặt Lâu Diệp Kỳ, khiến đường nét trên gương mặt anh ta có phần dịu dàng, cũng mang theo khí chất thanh nhã.
Lộc Nhân Phi nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, không hiểu vì sao anh ta phải làm những việc như thế.
- Họ tên.
Lộc Nhân Phi hỏi theo trình tự.
- Lâu Diệp Kỳ.
Sau đó anh ta không hề che giấu, nói ra hết thủ đoạn, động cơ gây án một cách kỹ càng.
Lộc Nhân Phi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nghi phạm, không hề dao động, thẳng thắn nói ra như thể đang kể chuyện của người khác, hoặc đang bàn luận về mấy chủ đề như kiểu thời tiết hôm nay tốt quá ấy.
Từ trong miệng anh ta kể lại, thì những chuyện xảy ra mấy ngày nay cũng chẳng có gì phức tạp.
Em gái ruột của Lâu Diệp Kỳ bị Lý Tử Di hại chết vì bị cô ta đạo văn.
Sau đó, tuy hai người vẫn học cùng một trường nhưng vẫn luôn cố ý tránh né không đụng mặt nhau.
Mà anh vẫn không hề từ bỏ suy nghĩ trả thù cho em gái, thủ phạm đạo văn bị tác phẩm đạo văn hại chết nhất định sẽ là một chuyện rất thú vị.
Làm bạn của em gái, Lý Tử Di từng đến nhà anh chơi mấy lần, khi đó cô ta khiến anh có ấn tượng không tệ.
Em gái đã từng nói với Lâu Diệp Kỳ, những khi rảnh rỗi Lý Tử Di vẫn viết tiểu thuyết, hy vọng sẽ có một ngày cả thế giới đều có thể xem tác phẩm của cô ta, bao gồm cả người mà cô ta yêu nhất.
Đến lúc đó, cô ta sẽ viết một quyển sách tặng cho người mình yêu để bày tỏ.
Nhưng quan trọng là cô ta phải nổi tiếng trước đã.
Một năm trước khi vào đại học, Lý Tử Di vẫn cố chấp viết tiểu thuyết online, nhưng chỉ có lác đác vài người xem.
Lâu Diệp Kỳ bỏ ra nửa năm nghiên cứu cách sáng tác văn học mạng, lại bỏ ra thêm nửa năm nữa để luyện tập.
Cuối cùng cũng xong xuôi, sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, nên bản thân anh ta cũng đã có vốn liếng sẵn rồi.
Mới đầu, Lâu Diệp Kỳ gửi những tác phẩm do chính mình viết cho Lý Tử Di, nói cho cô ta biết là có thể đăng những truyện này lên.
Đúng như anh muốn, cô ta không dằn nổi lòng hám danh mà đăng những truyện đó lên.
Quả nhiên là kẻ thích ăn cắp, không hỏi nguồn gốc, cho rằng tác phẩm người ta viết đều là của mình hết, cứ thế trơ tráo đăng lên mạng.
Mỗi năm anh đều gửi hai quyển tiểu thuyết cho Lý Tử Di.
Sau đó Lâu Diệp Kỳ từ bỏ công việc lương cao, đến công ty Lý Tử Di làm, quan sát từng cử chỉ hành động của cô ta.
Năm nay, anh đưa cô ta một món quà lớn, phần đầu của một bộ tiểu thuyết rất phù hợp với cuộc sống của cô ta, nữ chính cũng là cô ta.
Lần đầu tiên, Lý Tử Di do dự.
Dưới sự thúc giục truyện mới của độc giả, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà đăng lên.
Lâu Diệp Kỳ nhịn không được mà cười nhạo:
- Nói cho cùng, vẫn là do lòng ham danh lợi mà ra.
Giống như có một bộ phim Nhật Bản nào đó từng nói, cuộc sống không có diễn tập, mỗi ngày đều là hiện trường trực tiếp cả.
Bởi vậy, Lâu Diệp Kỳ nhất định phải chú ý tới cuộc sống của Lý Tử Di mọi lúc mọi nơi rồi viết ra chương mới.
Anh ta để cho Lý Tử Di đến chỗ hẹn vào thời gian đã định, lấy quyển sổ tay, rồi lại để về chỗ cũ.
Có lẽ là lợi ích che mờ lý trí, Lý Tử Di luôn ngoan ngoãn nghe lời.
- Tất cả những việc này đều là tôi làm, ngược đãi mèo, bãi đậu xe, sự cố thang máy. Sau đó lại tấn công Nam Sơn, giá họa cho Lý Tử Di. Ngay đêm hôm qua, tôi còn lẻn vào nhà Nam Sơn…
Lâu Diệp Kỳ thẳng thắn kể từng chuyện của mình đã làm ra một cách rõ ràng.
- Nói như vậy, mục đích cuối cùng của anh là Lý Tử Di.
Lộc Nhân Phi hỏi.
Lâu Diệp Kỳ cười cười, nhẹ giọng trả lời:
- Vẫn luôn là cô ấy.
Anh ta dõi mắt nhìn vết bẩn trên vách tường trắng toát, khiến người ta không đoán ra được anh ta đang nghĩ gì.
- Anh đúng là đáng sợ.
Lộc Nhân Phi thở dài nói, làm sao một người có thể dành bao nhiêu năm để đi hãm hại một người khác kia chứ.
Thậm chí còn biến những người bên cạnh thành quân cờ của mình.
- Anh có biết Lý Tử Di đã một mình gánh chịu tất cả tội lỗi không?
Lâu Diệp Kỳ gật đầu:
- Tôi cũng đoán được cả rồi, cô ả ham hư vinh này năm đó không chịu xin lỗi Kim Đình, hại chết em gái tôi. Hôm nay bị chính tác phẩm của mình hại chết, cũng coi như số kiếp của cô ta.
Đôi mắt anh ta trong suốt, nhìn Lộc Nhân Phi chăm chú:
- Cảnh sát Lộc, nếu như là anh, anh sẽ làm thế nào? Nếu như bản thân muốn thừa nhận mình có lỗi thì có thể khai thật ra những thứ đó không phải cô ta viết ra, Lý Tử Di vốn coi trọng thanh danh của mình trong giới sáng tác liệu có làm thế hay không? Tôi cũng đã cho cô ta cơ hội chọn lựa rồi.
- Anh…
Ánh mắt Lộc Nhân Phi rất phức tạp, phải đánh giá Lâu Diệp Kỳ lại lần nữa, anh ta đã mưu tính hết mọi đường đi nước bước của Lý Tử Di rồi, đường nào cũng là đường chết.
Lâu Diệp Kỳ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc còng trên tay mình.
- Đôi còng tay nho nhỏ này cũng nặng thật. - Anh ta nói.
Lộc Nhân Phi không để ý tới, một mặt tìm Lý Tử Di đến, mặt khác bảo đồng nghiệp lục soát nhà Lâu Diệp Kỳ, sẽ có kết quả nhanh thôi.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Lâu Diệp Kỳ và Lý Tử Di đi ra từ phòng thẩm vấn, đương nhiên là đi hai hướng khác nhau.
Hai người gặp thoáng qua nhau, không nói một câu nào.
Lúc Lâu Diệp Kỳ bước ngang qua bên cạnh Nam Sơn, đặc biệt dừng lại vài giây, nhỏ giọng nói một câu:
- Xin lỗi.
Rồi lại liếc mắt nhìn Cố Thăng với vẻ sâu xa:
- Tôi không thích anh chút nào đâu Cố Thăng ạ.
Anh ta trả nguyên câu nói này lại cho Cố Thăng.
Sau đó, anh ta bước đi chậm rãi như dạo chơi trong vườn nhà, thong thả đến nơi cần phải đến.
Cố Thăng nghe xong thì đực mặt ra.
Hóa ra từ đầu chí cuối chẳng liên quan gì tới anh cả, anh chỉ là người qua đường vô tội tình cờ bị cuốn vào mà thôi.
Sau khi Nam Sơn nghe xong thì không hiểu chuyện gì, nhìn Cố Thăng một cách kỳ quái, rốt cuộc lúc cô không có ở đó hai người bọn họ đã có chuyện gì thế?
...
- Tôi đưa cô về nhà.
Tất cả mọi chuyện đã xong xuôi, tảng đá đè nặng trong lòng Cố Thăng cuối cùng cũng bỏ xuống được.
- Được. - Câu nói sau cùng của Lâu Diệp Kỳ cứ khiến cho Nam Sơn có ảo giác như kiểu Cố Thăng tỏ tình với anh ta, sau đó lại bị anh ta từ chối.
Cô nói:
- Thật ra người Lâu Diệp Kỳ thích chính là Lý Tử Di.
- Làm sao cô biết?
Cố Thăng hỏi, tốc độ xe cũng chậm lại.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau à? Lâu Diệp Kỳ dồn Lý Tử Di đến mức này, làm sao có thể có cảm tình với cô ta được.
- Tôi đã từng xem chuyên mục của tác giả Lý Tử Di, cô ta viết tiểu thuyết bảy năm rồi. Đợi nhiều năm như vậy mới ra tay, anh không cảm thấy có hơi muộn à?
Kế hoạch của anh ta chỉ cần ba năm, không, có khi chỉ hai năm là thực hiện được rồi.
Để Lý Tử Di nếm thử mùi vị nổi tiếng, kiếm được tiền, cũng đủ ỷ lại vào anh ta.
Bảy năm thực sự quá dài.
- Hơi muộn một chút. - Cố Thăng phụ họa, suy nghĩ một lát anh lại phản bác: - Đây cũng không thể chứng tỏ Lâu Diệp Kỳ thích Lý Tử Di được, dựa vào kiểu cẩn thận của anh ta, nói không chừng chính là muốn kế hoạch của mình không chút sơ hở đấy.
Nam Sơn nhìn Cố Thăng một cái, cô đã nói rõ như vậy rồi, phản ứng của Cố Thăng sao có vẻ hơi tự lừa mình dối người thế này.
- Trong quyển sổ màu đen kia, anh ta không hề che giấu chữ viết của mình, có lẽ là vì muốn Lý Tử Di phát hiện ra sơ hở, từ đó biết khó mà lui. Lâu Diệp Kỳ là một người mâu thuẫn, một mặt thích cô ta, còn mặt kia thì luôn nhắc nhở bản thân về cái chết của em gái, rằng đó là kẻ thù của mình. Nói cách khác, anh ta giao quyền lựa chọn cho Lý Tử Di, đáng tiếc cô ta…
Nam Sơn thở dài, nói tiếp:
- Ngày ấy chúng ta lén lút vào phòng của Lý Tử Di, người vào sau là Lâu Diệp Kỳ, anh ta chỉ làm một chuyện là giúp cô ta quét dọn phòng. Có lẽ anh ta đã muốn tự thú từ lâu rồi..
- Anh ta cũng giúp cô quét dọn mà.- Cố Thăng phản bác.
Nam Sơn nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
Chỉ đơn giản là không nhìn nổi nhà bếp bừa bộn của mình nên thuận tay dọn dẹp giúp cô mà thôi.
Nam Sơn buông tay:
- Anh tin hay không thì tùy, ra sức tìm chứng cứ anh ta không thích Lý Tử Di để làm gì, dù sao thì anh cũng không có cửa nào nữa rồi.
Cố Thăng chuyên tâm lái xe:
- Cái gì gọi là tôi không có cửa chứ, chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu.
- ‘Tôi không thích anh chút nào đâu Cố Thăng ạ.’ - Nam Sơn lặp lại từng câu từng chữ Lâu Diệp Kỳ nói với Cố Thăng, cô quay đầu nhìn anh: - Anh nói thử xem, tại sao một người lại vô duyên vô cớ đi từ chối người khác làm gì, trừ khi người kia bày tỏ với anh ta, hoặc thể hiện sự yêu thích của mình một cách trắng trợn với đối phương thôi nhé.
- Cô nghĩ quá nhiều rồi, thật đấy, có thể anh ta muốn nhân cơ hội biểu đạt sự bất mãn với ông chủ mà thôi. Cái cô này suốt ngày chỉ toàn xem tiểu thuyết linh tinh!
Cố Thăng giải thích, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe.
Thật sao? Nam Sơn liếc anh một cái, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Đêm còn dài, ánh đèn ngoài cửa xe rực rỡ.
Vừa an tĩnh lại, Nam Sơn chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới.
Tựa lên trên thủy tinh lạnh lẽo ngủ thiếp đi, câu nói 'Vẫn luôn là cô ấy.' của Lâu Diệp Kỳ cứ văng vẳng trong đầu không biến mất.
Nếu như Lâu Diệp Kỳ thừa cơ hội này tông cửa chạy ra ngoài thì không ổn.
Cửa mở ra, người đến quả nhiên chính là Nam Sơn và Lộc Nhân Phi, hai người gặp được nhau ở cổng tiểu khu nên cùng vào đây luôn.
Về chuyện này thì Cố Thăng không hề thấy bất ngờ, anh đoán chắc là do Nam Sơn đã báo cảnh sát từ trước.
- Cảnh sát tới đúng lúc thật, tôi đang định đi tự thú đây.
Đêm nay Lộc Nhân Phi mặc đồng phục cảnh sát, Lâu Diệp Kỳ có muốn lơ đi cũng khó.
Lộc Nhân Phi sững người, lần đầu tiên anh gặp phải một phạm nhân chủ động như thế, giống như có người đang dí súng sau lưng anh ta không bằng.
Anh bước qua Lâu Diệp Kỳ, nhìn thấy Cố Thăng đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Anh gật gật đầu, lấy còng số tám ra còng tay Lâu Diệp Kỳ lại.
Cố Thăng đứng lên:
- Là người trong cuộc, có phải tôi cũng cần đến đồn cảnh sát một chuyến không.
- Vâng, làm phiền anh Cố phối hợp.
- Không có gì, Nam Sơn đi cùng tôi nhé, tôi lái xe tới đấy.- Lúc Cố Thăng đi ngang qua Lâu Diệp Kỳ thì mỉm cười với anh ta một cái, tự cho là an ủi: - Anh rất tinh mắt, có thể sẽ không tìm được người vĩ đại như tôi, nhưng cố gắng tìm cũng có lúc sẽ thấy thôi.
Cố Thăng nói cực nhỏ, chỉ có mỗi mình Lâu Diệp Kỳ nghe được.
Lông mày Lâu Diệp Kỳ giật giật, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chúng ta đi mau thôi.
Lâu Diệp Kỳ nói với vị cảnh sát đứng ở bên cạnh mình, không muốn nhìn Cố Thăng thêm lần nào nữa.
Lộc Nhân Phi nhìn tên phạm nhân bước chân loạng choạng, vội vàng muốn vào tù trước mặt, đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi thế giới này nữa.
Cũng hơi khâm phục Cố Thăng, người làm ăn đúng là không phải dạng vừa, dựa vào cái miệng cũng có thể cảm hóa phạm nhân.
…
Nửa đêm, cục cảnh sát khá vắng vẻ.
Lộc Nhân Phi đưa Lâu Diệp Kỳ vào phòng thẩm vấn hỏi vài vấn đề.
Cũng chẳng biết Cố Thăng nói gì với Lộc Nhân Phi, nên anh cùng Nam Sơn có thể ngồi ở bên ngoài phòng thẩm vấn để nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ánh đèn chiếu lên mặt Lâu Diệp Kỳ, khiến đường nét trên gương mặt anh ta có phần dịu dàng, cũng mang theo khí chất thanh nhã.
Lộc Nhân Phi nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, không hiểu vì sao anh ta phải làm những việc như thế.
- Họ tên.
Lộc Nhân Phi hỏi theo trình tự.
- Lâu Diệp Kỳ.
Sau đó anh ta không hề che giấu, nói ra hết thủ đoạn, động cơ gây án một cách kỹ càng.
Lộc Nhân Phi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nghi phạm, không hề dao động, thẳng thắn nói ra như thể đang kể chuyện của người khác, hoặc đang bàn luận về mấy chủ đề như kiểu thời tiết hôm nay tốt quá ấy.
Từ trong miệng anh ta kể lại, thì những chuyện xảy ra mấy ngày nay cũng chẳng có gì phức tạp.
Em gái ruột của Lâu Diệp Kỳ bị Lý Tử Di hại chết vì bị cô ta đạo văn.
Sau đó, tuy hai người vẫn học cùng một trường nhưng vẫn luôn cố ý tránh né không đụng mặt nhau.
Mà anh vẫn không hề từ bỏ suy nghĩ trả thù cho em gái, thủ phạm đạo văn bị tác phẩm đạo văn hại chết nhất định sẽ là một chuyện rất thú vị.
Làm bạn của em gái, Lý Tử Di từng đến nhà anh chơi mấy lần, khi đó cô ta khiến anh có ấn tượng không tệ.
Em gái đã từng nói với Lâu Diệp Kỳ, những khi rảnh rỗi Lý Tử Di vẫn viết tiểu thuyết, hy vọng sẽ có một ngày cả thế giới đều có thể xem tác phẩm của cô ta, bao gồm cả người mà cô ta yêu nhất.
Đến lúc đó, cô ta sẽ viết một quyển sách tặng cho người mình yêu để bày tỏ.
Nhưng quan trọng là cô ta phải nổi tiếng trước đã.
Một năm trước khi vào đại học, Lý Tử Di vẫn cố chấp viết tiểu thuyết online, nhưng chỉ có lác đác vài người xem.
Lâu Diệp Kỳ bỏ ra nửa năm nghiên cứu cách sáng tác văn học mạng, lại bỏ ra thêm nửa năm nữa để luyện tập.
Cuối cùng cũng xong xuôi, sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, nên bản thân anh ta cũng đã có vốn liếng sẵn rồi.
Mới đầu, Lâu Diệp Kỳ gửi những tác phẩm do chính mình viết cho Lý Tử Di, nói cho cô ta biết là có thể đăng những truyện này lên.
Đúng như anh muốn, cô ta không dằn nổi lòng hám danh mà đăng những truyện đó lên.
Quả nhiên là kẻ thích ăn cắp, không hỏi nguồn gốc, cho rằng tác phẩm người ta viết đều là của mình hết, cứ thế trơ tráo đăng lên mạng.
Mỗi năm anh đều gửi hai quyển tiểu thuyết cho Lý Tử Di.
Sau đó Lâu Diệp Kỳ từ bỏ công việc lương cao, đến công ty Lý Tử Di làm, quan sát từng cử chỉ hành động của cô ta.
Năm nay, anh đưa cô ta một món quà lớn, phần đầu của một bộ tiểu thuyết rất phù hợp với cuộc sống của cô ta, nữ chính cũng là cô ta.
Lần đầu tiên, Lý Tử Di do dự.
Dưới sự thúc giục truyện mới của độc giả, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà đăng lên.
Lâu Diệp Kỳ nhịn không được mà cười nhạo:
- Nói cho cùng, vẫn là do lòng ham danh lợi mà ra.
Giống như có một bộ phim Nhật Bản nào đó từng nói, cuộc sống không có diễn tập, mỗi ngày đều là hiện trường trực tiếp cả.
Bởi vậy, Lâu Diệp Kỳ nhất định phải chú ý tới cuộc sống của Lý Tử Di mọi lúc mọi nơi rồi viết ra chương mới.
Anh ta để cho Lý Tử Di đến chỗ hẹn vào thời gian đã định, lấy quyển sổ tay, rồi lại để về chỗ cũ.
Có lẽ là lợi ích che mờ lý trí, Lý Tử Di luôn ngoan ngoãn nghe lời.
- Tất cả những việc này đều là tôi làm, ngược đãi mèo, bãi đậu xe, sự cố thang máy. Sau đó lại tấn công Nam Sơn, giá họa cho Lý Tử Di. Ngay đêm hôm qua, tôi còn lẻn vào nhà Nam Sơn…
Lâu Diệp Kỳ thẳng thắn kể từng chuyện của mình đã làm ra một cách rõ ràng.
- Nói như vậy, mục đích cuối cùng của anh là Lý Tử Di.
Lộc Nhân Phi hỏi.
Lâu Diệp Kỳ cười cười, nhẹ giọng trả lời:
- Vẫn luôn là cô ấy.
Anh ta dõi mắt nhìn vết bẩn trên vách tường trắng toát, khiến người ta không đoán ra được anh ta đang nghĩ gì.
- Anh đúng là đáng sợ.
Lộc Nhân Phi thở dài nói, làm sao một người có thể dành bao nhiêu năm để đi hãm hại một người khác kia chứ.
Thậm chí còn biến những người bên cạnh thành quân cờ của mình.
- Anh có biết Lý Tử Di đã một mình gánh chịu tất cả tội lỗi không?
Lâu Diệp Kỳ gật đầu:
- Tôi cũng đoán được cả rồi, cô ả ham hư vinh này năm đó không chịu xin lỗi Kim Đình, hại chết em gái tôi. Hôm nay bị chính tác phẩm của mình hại chết, cũng coi như số kiếp của cô ta.
Đôi mắt anh ta trong suốt, nhìn Lộc Nhân Phi chăm chú:
- Cảnh sát Lộc, nếu như là anh, anh sẽ làm thế nào? Nếu như bản thân muốn thừa nhận mình có lỗi thì có thể khai thật ra những thứ đó không phải cô ta viết ra, Lý Tử Di vốn coi trọng thanh danh của mình trong giới sáng tác liệu có làm thế hay không? Tôi cũng đã cho cô ta cơ hội chọn lựa rồi.
- Anh…
Ánh mắt Lộc Nhân Phi rất phức tạp, phải đánh giá Lâu Diệp Kỳ lại lần nữa, anh ta đã mưu tính hết mọi đường đi nước bước của Lý Tử Di rồi, đường nào cũng là đường chết.
Lâu Diệp Kỳ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc còng trên tay mình.
- Đôi còng tay nho nhỏ này cũng nặng thật. - Anh ta nói.
Lộc Nhân Phi không để ý tới, một mặt tìm Lý Tử Di đến, mặt khác bảo đồng nghiệp lục soát nhà Lâu Diệp Kỳ, sẽ có kết quả nhanh thôi.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Lâu Diệp Kỳ và Lý Tử Di đi ra từ phòng thẩm vấn, đương nhiên là đi hai hướng khác nhau.
Hai người gặp thoáng qua nhau, không nói một câu nào.
Lúc Lâu Diệp Kỳ bước ngang qua bên cạnh Nam Sơn, đặc biệt dừng lại vài giây, nhỏ giọng nói một câu:
- Xin lỗi.
Rồi lại liếc mắt nhìn Cố Thăng với vẻ sâu xa:
- Tôi không thích anh chút nào đâu Cố Thăng ạ.
Anh ta trả nguyên câu nói này lại cho Cố Thăng.
Sau đó, anh ta bước đi chậm rãi như dạo chơi trong vườn nhà, thong thả đến nơi cần phải đến.
Cố Thăng nghe xong thì đực mặt ra.
Hóa ra từ đầu chí cuối chẳng liên quan gì tới anh cả, anh chỉ là người qua đường vô tội tình cờ bị cuốn vào mà thôi.
Sau khi Nam Sơn nghe xong thì không hiểu chuyện gì, nhìn Cố Thăng một cách kỳ quái, rốt cuộc lúc cô không có ở đó hai người bọn họ đã có chuyện gì thế?
...
- Tôi đưa cô về nhà.
Tất cả mọi chuyện đã xong xuôi, tảng đá đè nặng trong lòng Cố Thăng cuối cùng cũng bỏ xuống được.
- Được. - Câu nói sau cùng của Lâu Diệp Kỳ cứ khiến cho Nam Sơn có ảo giác như kiểu Cố Thăng tỏ tình với anh ta, sau đó lại bị anh ta từ chối.
Cô nói:
- Thật ra người Lâu Diệp Kỳ thích chính là Lý Tử Di.
- Làm sao cô biết?
Cố Thăng hỏi, tốc độ xe cũng chậm lại.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau à? Lâu Diệp Kỳ dồn Lý Tử Di đến mức này, làm sao có thể có cảm tình với cô ta được.
- Tôi đã từng xem chuyên mục của tác giả Lý Tử Di, cô ta viết tiểu thuyết bảy năm rồi. Đợi nhiều năm như vậy mới ra tay, anh không cảm thấy có hơi muộn à?
Kế hoạch của anh ta chỉ cần ba năm, không, có khi chỉ hai năm là thực hiện được rồi.
Để Lý Tử Di nếm thử mùi vị nổi tiếng, kiếm được tiền, cũng đủ ỷ lại vào anh ta.
Bảy năm thực sự quá dài.
- Hơi muộn một chút. - Cố Thăng phụ họa, suy nghĩ một lát anh lại phản bác: - Đây cũng không thể chứng tỏ Lâu Diệp Kỳ thích Lý Tử Di được, dựa vào kiểu cẩn thận của anh ta, nói không chừng chính là muốn kế hoạch của mình không chút sơ hở đấy.
Nam Sơn nhìn Cố Thăng một cái, cô đã nói rõ như vậy rồi, phản ứng của Cố Thăng sao có vẻ hơi tự lừa mình dối người thế này.
- Trong quyển sổ màu đen kia, anh ta không hề che giấu chữ viết của mình, có lẽ là vì muốn Lý Tử Di phát hiện ra sơ hở, từ đó biết khó mà lui. Lâu Diệp Kỳ là một người mâu thuẫn, một mặt thích cô ta, còn mặt kia thì luôn nhắc nhở bản thân về cái chết của em gái, rằng đó là kẻ thù của mình. Nói cách khác, anh ta giao quyền lựa chọn cho Lý Tử Di, đáng tiếc cô ta…
Nam Sơn thở dài, nói tiếp:
- Ngày ấy chúng ta lén lút vào phòng của Lý Tử Di, người vào sau là Lâu Diệp Kỳ, anh ta chỉ làm một chuyện là giúp cô ta quét dọn phòng. Có lẽ anh ta đã muốn tự thú từ lâu rồi..
- Anh ta cũng giúp cô quét dọn mà.- Cố Thăng phản bác.
Nam Sơn nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
Chỉ đơn giản là không nhìn nổi nhà bếp bừa bộn của mình nên thuận tay dọn dẹp giúp cô mà thôi.
Nam Sơn buông tay:
- Anh tin hay không thì tùy, ra sức tìm chứng cứ anh ta không thích Lý Tử Di để làm gì, dù sao thì anh cũng không có cửa nào nữa rồi.
Cố Thăng chuyên tâm lái xe:
- Cái gì gọi là tôi không có cửa chứ, chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu.
- ‘Tôi không thích anh chút nào đâu Cố Thăng ạ.’ - Nam Sơn lặp lại từng câu từng chữ Lâu Diệp Kỳ nói với Cố Thăng, cô quay đầu nhìn anh: - Anh nói thử xem, tại sao một người lại vô duyên vô cớ đi từ chối người khác làm gì, trừ khi người kia bày tỏ với anh ta, hoặc thể hiện sự yêu thích của mình một cách trắng trợn với đối phương thôi nhé.
- Cô nghĩ quá nhiều rồi, thật đấy, có thể anh ta muốn nhân cơ hội biểu đạt sự bất mãn với ông chủ mà thôi. Cái cô này suốt ngày chỉ toàn xem tiểu thuyết linh tinh!
Cố Thăng giải thích, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe.
Thật sao? Nam Sơn liếc anh một cái, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Đêm còn dài, ánh đèn ngoài cửa xe rực rỡ.
Vừa an tĩnh lại, Nam Sơn chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới.
Tựa lên trên thủy tinh lạnh lẽo ngủ thiếp đi, câu nói 'Vẫn luôn là cô ấy.' của Lâu Diệp Kỳ cứ văng vẳng trong đầu không biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.