Chương 105
Bất Tài Như Phó
11/09/2024
Tê Diệu mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng cô còn đang ở thời học sinh, khí phách hăng hái, có nhiều vô hạn mộng tưởng và ý tưởng. Khi đó tâm tư cô đơn thuần, là tiểu thư được mọi người "chúng tinh phủng nguyệt", sao có thể nghĩ đến qua thêm mấy năm, liền trở thành bại gia tử trong mắt người khác, không khác gì củi mục.
Cho đến lúc tỉnh lại, trong đầu Tê Diệu vẫn hiển hiện hình ảnh mấy năm trước, quen thuộc mà xa lạ.
Cô nhìn lên trần nhà, thật lâu, dùng sức hít vào một hơi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Mấy năm nay, quả thực giống như là một cơn ác mộng hoang đường. Vô số sự kiện sự tình vớ vẩn phân bố thành tấm lưới tinh tế dày đặc, che trời lấp đất gắt gao trói buộc cô chặt chẽ bên trong đó, ép tới cô không thở nổi.
"Ha..."
"Cốc cốc cốc." Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, hỏi thăm cô muốn ăn cơm hay không. Tê Diệu híp lại con mắt khô khốc, cầm điện thoại di động lên tập trung nhìn vào, thì ra đã quá nửa buổi sáng.
Cô miễn cưỡng mang dép, thay xong quần áo, biểu lộ còn sót lại lấy mấy phần buồn ngủ. Đến nhà ăn ngồi xuống, Tê Diệu kinh ngạc phát hiện, hai người khác đang chờ cô. Ngày xưa Tê Diệu mà đến chậm, không phải nhận trách móc nghiêm khắc nặng nề, răn dạy cô không có quy củ, thì chính là dứt khoát không đợi cô trực tiếp ăn cơm, đãi ngộ như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Cha Sở nhấp một ngụm trà, hướng về phía cô gật đầu.
"Ăn cơm đi."
"..."
Tê Diệu đoán không được đến cùng ông ta muốn bán thuốc gì, bưng lên một bát chè nấm tuyết cẩu kỷ chậm rãi uống. Tối hôm qua chắc là Sở Giảo Giảo ngủ không ngon, sắc mặt cực kém, không nói một lời miệng nhỏ ăn cơm, quả thực trầm mặc đến không giống chị ta.
Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì. - nguồn dieptuvi. Wordpress.com)
Cha Sở thì tiếp tục uống trà, như là có nói cái gì muốn nói, đang chờ đợi một cái cơ hội thích hợp.
Cho đến khi Tê Diệu uống xong một chén canh, ông ta chậm rãi hỏi: "Tối hôm qua, chơi vui vẻ nhỉ."
Tê Diệu sửng sốt một chút.
Cha Sở giống như là người cha bình thường hỏi thăm con gái vậy, làm cho cô kìm lòng không đặng liên tưởng đến sinh hoạt ở Tê gia. Chỉ là, ở Tê gia là thân thiết hỏi thăm, nhưng ở Sở gia, cha Sở liền không có ý tốt, chỉ là câu làm nền cho đề tài kế tiếp.
Tê Diệu có dự cảm, cái đề tài này, nhất định cô không muốn bàn đến cùng cha Sở.
Tê Diệu lãnh đạm ừ một tiếng.
Nếu như là dựa theo trước kia, cha Sở đã sớm muốn nổi giận, ngày hôm nay thì không phải vậy. Sắc mặt của ông ta giống như gió xuân vào tháng ba, ấm áp ấm áp, Tê Diệu thấy mà kém chút nổi da gà, cực kì không thích ứng nổi.
Cha Sở tiếp tục nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, cha đã nghe nói. Tất cả mọi người đều khen con."
Tê Diệu cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm.
"Cha còn chứng kiến thấy hai người Tê Vọng cùng Hoắc Ngu. Không giải thích một chút là chuyện gì xảy ra sao?"
Nghe được hai chữ "Hoắc Ngu", Sở Giảo Giảo kém chút đem đôi đũa trong tay bẻ gãy. Chị ta buông xuống đôi mắt, đem đũa niết chặt muốn chết, giống như là bị làm nhục nên sắc mặt trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối đều duy trì lấy phong độ đại tiểu thư cũng không có nổi giận.
Tê Diệu trầm mặc một lát.
Cha Sở tiếp tục hòa khí mà hỏi thăm: "Con là nghĩ như thế nào? Tuy rằng hai người đều có băn khoăn, nhưng cha vẫn muốn nghe suy nghĩ của con."
Tê Diệu bỗng nhiên ý thức được cha Sở muốn làm cái gì.
Ông ta tham lam không che giấu chút nào, ngay thẳng đến khiến da dày Tê Diệu một trận buồn nôn, thiếu điều muốn quẳng đũa rời đi. Cô lạnh lùng đem đũa đặt ở bên trên đĩa, nói: "Đừng suy nghĩ, người nào cũng không có."
"Thế nhưng là, hiện trường ngày hôm đó cũng không giống như vậy."
Giống như là bị đ.â.m chọt đến chỗ đau, Tê Diệu ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn cái khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt kia.
Tê Diệu: "Ông biết không, tôi từng ở lễ trưởng thành năm mười tám tuổi ngày đó ước một điều."
Cha Sở: "Cái gì?"
"Tôi cầu nguyện." Cô có chút câu môi lên, ý cười nơi khóe môi có chút phát lạnh, "Hết thảy mọi thứ ông muốn, đều sẽ không được như ý nguyện."
Nếu như còn nghĩ mưu cầu lợi ích từ trên người của cô, đó là tuyệt đối là sự tình không có khả năng.
"..."
Biểu lộ mỉm cười ấm áp lúc đầu của cha Sở trở nên hơi khó xử, dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Tê Diệu lạnh lùng nói: "Tôi ăn no rồi."
Nói xong, để đũa xuống rời đi.
"Đứng lại."
Cha Sở ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn gọi cô lại. Tê Diệu đưa lưng về phía cha Sở, bóng lưng quyết tuyệt, không có chút chỗ trống nào để quanh co.
Cha Sở nhìn cô, nói: "Mày không cần thiết vì giận dỗi tao mà hủy đi hạnh phúc thuộc về chính mình."
"Hạnh phúc ư?"
Tê Diệu lặp lại một lần, mang theo vài phần trào phúng: "Chỉ cần trên lưng tôi đeo thân phận con gái của Sở gia một ngày, tôi liền không có quan hệ với cái từ này."
Trở lại Sở gia, giống như hết thảy đều sinh ra con đường chuyển biến mới, hết thảy đều thay đổi tốt, nhưng Tê Diệu biết phía sau đó cũng không tốt đẹp gì. Đây hết thảy giống như đống bùn hư thối, hỏi thăm dựa dẫm vào nhau gần như không có quan hệ, nhưng nếu thật sự bước vào vũng bùn hư thối này, chỉ biết lây nhiễm tanh tưởi khắp cả người, vĩnh viễn không có đường sống mà đi ra.
Tê Diệu thật sâu cảm nhận được, hết thảy đều sẽ không tốt lên, bất luận là cô vặn ngã cha Sở, hay là mượn phương thức gả chồng để thoát khỏi, suốt cuộc đời đều không thể thoát khỏi cái gia đình này.
* * *
Trình Lịch gửi tin nhắn cho Tê Diệu.
Trình Lịch: Ngay từ đầu, đứa con gái kia muốn động tới tớ để đánh quan hệ lên cậu nhỏ, cậu nhỏ không có đáp ứng, nàng ta giống như muốn đi tìm người khác.
Cái này kêu là "nghĩ thì rất đẹp, mà hiện thực thì vô cùng tàn khốc". Trình Lịch trơ mắt nhìn đứa con gái xa lạ kia giống như là diễn phim thần tượng, thủ đoạn gì đều đều lấy ra thử, ngặt nỗi chú nhỏ đều không gặp được, cậu nhìn mà có chút đồng tình.
Trình Lịch: Kết quả sau đó không biết chuyện gì xảy ra, chú nhỏ tớ đáp ứng rồi.
Tê Diệu:? Giúp nàng ta trả thù Sở gia?
Trình Lịch: Cụ thể chuyện gì xảy ra, tớ cũng không rõ được. Tớ chỉ muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
Thời điểm phát sinh chuyện này, điều đầu tiên Trình Lịch nghĩ đến đó là Tê Diệu. Nếu như Tê Diệu không muốn, dù cho dùng biện pháp cứng rắn gì cậu đều đến cản lại, tuyệt sẽ không để chuyện này phát sinh.
Tê Diệu yên tĩnh một lát.
Tê Diệu: Chuyện này, cậu không cần phải để ý đến.
Không bằng nói, ngược lại là một loại giải thoát. Cùng tồn vong với Sở gia, một khi sụp đổ thì sau đó tan đàn xẻ nghé, tất cả mọi người không cách nào né tránh được. Nếu có thể ném xuống cái thân phận này, ở giờ phút này đối với Tê Diệu đã nghĩ thông suốt tương đương với bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cô tắt điện thoại di động, thở dài ra một hơi.
Tê Diệu đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chẳng sợ nhân sinh long trời lở đất.
Từ ngày đó sau khi yến hội kết thúc, hầu như bên trong tất cả chủ đề không tránh khỏi đều sẽ đề cập tới con gái thứ hai của Sở gia, sự tình phát sinh vào đêm đó đủ để cho người ta có cái nói chuyện say sưa. Cha Sở mặc dù ăn đắng ở chỗ Tê Diệu, nhưng gần đây trải qua có thể nói là xuân phong đắc ý, đơn giản là một ít thương nhân khôn khéo nhìn thấy manh mối có thể hợp tác, cho rằng lần này cha Sở nhất định sẽ nâng cao một bước, sớm ném ra cành ô liu về hướng cha Sở.
Tê Diệu nhàm chán nhìn ông ta mỗi ngày vô cùng bận rộn, rất có vài phần đắc ý như một ngày nhìn hết hoa ở Trường An.
Cô nghĩ, không lâu nữa, đợi đến sau khi đối phương trả thù, sợ là cha Sở sẽ được cảm thụ một chút tân tân khổ khổ ba mươi năm qua, bi kịch chênh lệch cảm giác khi một đêm trở lại trước giải phóng là như thế nào.
Bên Tê gia, nghe nói mẹ Tê đã tỉnh lại, chỉ là bởi vì bi thương quá độ, thân thể có chút suy yếu. Tê Diệu nghe được tin tức liên quan tới mẹ Tê, trong lòng không khỏi khổ sở một trận, bất kể chuyện này như thế nào, cô đều không có biện pháp đến giúp bọn họ bất cứ chuyện gì, từ nay về sau cô chỉ là con gái thứ hai của Sở gia.
Tê Vọng từng liên lạc với cô, Tê Diệu lại tận lực đối đãi lãnh đạm, giảm bớt lui tới cùng anh.
Hiện tại tình cảnh Sở gia đáng lo, lại thêm quan hệ phức tạp của hai nhà, cô không muốn lại tạo thành bất luận cái hình thức khó xử nào cho Tê gia, miễn cho đem Tê gia cũng kéo xuống nước.
Cô ngồi trên ghế, nhìn chăm chú màn hình tin nhắn Tê Vọng gửi tới một ngày trước đó, cho đến hiện tại cũng chưa hồi âm.
Cô cũng không có ý định hồi âm.
Tê Diệu xóa bỏ lịch sử trò chuyện cùng Tê Vọng, miễn cho bị người khác nhìn thấy lấy làm nhược điểm. Gần đây cô vẫn luôn hành động cẩn thận, chỉ là không muốn trở thành công cụ bị Sở gia lợi dụng.
Lúc này, điện thoại đột nhiên chấn động, thì ra là tin nhắn của Trình Lịch.
* * *
Chè nấm tuyết cẩu kỷ (hay còn gọi là chè nấm tuyết táo đỏ- dùng để dưỡng nhan rất tốt).
Trong mộng cô còn đang ở thời học sinh, khí phách hăng hái, có nhiều vô hạn mộng tưởng và ý tưởng. Khi đó tâm tư cô đơn thuần, là tiểu thư được mọi người "chúng tinh phủng nguyệt", sao có thể nghĩ đến qua thêm mấy năm, liền trở thành bại gia tử trong mắt người khác, không khác gì củi mục.
Cho đến lúc tỉnh lại, trong đầu Tê Diệu vẫn hiển hiện hình ảnh mấy năm trước, quen thuộc mà xa lạ.
Cô nhìn lên trần nhà, thật lâu, dùng sức hít vào một hơi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Mấy năm nay, quả thực giống như là một cơn ác mộng hoang đường. Vô số sự kiện sự tình vớ vẩn phân bố thành tấm lưới tinh tế dày đặc, che trời lấp đất gắt gao trói buộc cô chặt chẽ bên trong đó, ép tới cô không thở nổi.
"Ha..."
"Cốc cốc cốc." Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, hỏi thăm cô muốn ăn cơm hay không. Tê Diệu híp lại con mắt khô khốc, cầm điện thoại di động lên tập trung nhìn vào, thì ra đã quá nửa buổi sáng.
Cô miễn cưỡng mang dép, thay xong quần áo, biểu lộ còn sót lại lấy mấy phần buồn ngủ. Đến nhà ăn ngồi xuống, Tê Diệu kinh ngạc phát hiện, hai người khác đang chờ cô. Ngày xưa Tê Diệu mà đến chậm, không phải nhận trách móc nghiêm khắc nặng nề, răn dạy cô không có quy củ, thì chính là dứt khoát không đợi cô trực tiếp ăn cơm, đãi ngộ như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Cha Sở nhấp một ngụm trà, hướng về phía cô gật đầu.
"Ăn cơm đi."
"..."
Tê Diệu đoán không được đến cùng ông ta muốn bán thuốc gì, bưng lên một bát chè nấm tuyết cẩu kỷ chậm rãi uống. Tối hôm qua chắc là Sở Giảo Giảo ngủ không ngon, sắc mặt cực kém, không nói một lời miệng nhỏ ăn cơm, quả thực trầm mặc đến không giống chị ta.
Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì. - nguồn dieptuvi. Wordpress.com)
Cha Sở thì tiếp tục uống trà, như là có nói cái gì muốn nói, đang chờ đợi một cái cơ hội thích hợp.
Cho đến khi Tê Diệu uống xong một chén canh, ông ta chậm rãi hỏi: "Tối hôm qua, chơi vui vẻ nhỉ."
Tê Diệu sửng sốt một chút.
Cha Sở giống như là người cha bình thường hỏi thăm con gái vậy, làm cho cô kìm lòng không đặng liên tưởng đến sinh hoạt ở Tê gia. Chỉ là, ở Tê gia là thân thiết hỏi thăm, nhưng ở Sở gia, cha Sở liền không có ý tốt, chỉ là câu làm nền cho đề tài kế tiếp.
Tê Diệu có dự cảm, cái đề tài này, nhất định cô không muốn bàn đến cùng cha Sở.
Tê Diệu lãnh đạm ừ một tiếng.
Nếu như là dựa theo trước kia, cha Sở đã sớm muốn nổi giận, ngày hôm nay thì không phải vậy. Sắc mặt của ông ta giống như gió xuân vào tháng ba, ấm áp ấm áp, Tê Diệu thấy mà kém chút nổi da gà, cực kì không thích ứng nổi.
Cha Sở tiếp tục nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, cha đã nghe nói. Tất cả mọi người đều khen con."
Tê Diệu cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm.
"Cha còn chứng kiến thấy hai người Tê Vọng cùng Hoắc Ngu. Không giải thích một chút là chuyện gì xảy ra sao?"
Nghe được hai chữ "Hoắc Ngu", Sở Giảo Giảo kém chút đem đôi đũa trong tay bẻ gãy. Chị ta buông xuống đôi mắt, đem đũa niết chặt muốn chết, giống như là bị làm nhục nên sắc mặt trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối đều duy trì lấy phong độ đại tiểu thư cũng không có nổi giận.
Tê Diệu trầm mặc một lát.
Cha Sở tiếp tục hòa khí mà hỏi thăm: "Con là nghĩ như thế nào? Tuy rằng hai người đều có băn khoăn, nhưng cha vẫn muốn nghe suy nghĩ của con."
Tê Diệu bỗng nhiên ý thức được cha Sở muốn làm cái gì.
Ông ta tham lam không che giấu chút nào, ngay thẳng đến khiến da dày Tê Diệu một trận buồn nôn, thiếu điều muốn quẳng đũa rời đi. Cô lạnh lùng đem đũa đặt ở bên trên đĩa, nói: "Đừng suy nghĩ, người nào cũng không có."
"Thế nhưng là, hiện trường ngày hôm đó cũng không giống như vậy."
Giống như là bị đ.â.m chọt đến chỗ đau, Tê Diệu ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn cái khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt kia.
Tê Diệu: "Ông biết không, tôi từng ở lễ trưởng thành năm mười tám tuổi ngày đó ước một điều."
Cha Sở: "Cái gì?"
"Tôi cầu nguyện." Cô có chút câu môi lên, ý cười nơi khóe môi có chút phát lạnh, "Hết thảy mọi thứ ông muốn, đều sẽ không được như ý nguyện."
Nếu như còn nghĩ mưu cầu lợi ích từ trên người của cô, đó là tuyệt đối là sự tình không có khả năng.
"..."
Biểu lộ mỉm cười ấm áp lúc đầu của cha Sở trở nên hơi khó xử, dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Tê Diệu lạnh lùng nói: "Tôi ăn no rồi."
Nói xong, để đũa xuống rời đi.
"Đứng lại."
Cha Sở ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn gọi cô lại. Tê Diệu đưa lưng về phía cha Sở, bóng lưng quyết tuyệt, không có chút chỗ trống nào để quanh co.
Cha Sở nhìn cô, nói: "Mày không cần thiết vì giận dỗi tao mà hủy đi hạnh phúc thuộc về chính mình."
"Hạnh phúc ư?"
Tê Diệu lặp lại một lần, mang theo vài phần trào phúng: "Chỉ cần trên lưng tôi đeo thân phận con gái của Sở gia một ngày, tôi liền không có quan hệ với cái từ này."
Trở lại Sở gia, giống như hết thảy đều sinh ra con đường chuyển biến mới, hết thảy đều thay đổi tốt, nhưng Tê Diệu biết phía sau đó cũng không tốt đẹp gì. Đây hết thảy giống như đống bùn hư thối, hỏi thăm dựa dẫm vào nhau gần như không có quan hệ, nhưng nếu thật sự bước vào vũng bùn hư thối này, chỉ biết lây nhiễm tanh tưởi khắp cả người, vĩnh viễn không có đường sống mà đi ra.
Tê Diệu thật sâu cảm nhận được, hết thảy đều sẽ không tốt lên, bất luận là cô vặn ngã cha Sở, hay là mượn phương thức gả chồng để thoát khỏi, suốt cuộc đời đều không thể thoát khỏi cái gia đình này.
* * *
Trình Lịch gửi tin nhắn cho Tê Diệu.
Trình Lịch: Ngay từ đầu, đứa con gái kia muốn động tới tớ để đánh quan hệ lên cậu nhỏ, cậu nhỏ không có đáp ứng, nàng ta giống như muốn đi tìm người khác.
Cái này kêu là "nghĩ thì rất đẹp, mà hiện thực thì vô cùng tàn khốc". Trình Lịch trơ mắt nhìn đứa con gái xa lạ kia giống như là diễn phim thần tượng, thủ đoạn gì đều đều lấy ra thử, ngặt nỗi chú nhỏ đều không gặp được, cậu nhìn mà có chút đồng tình.
Trình Lịch: Kết quả sau đó không biết chuyện gì xảy ra, chú nhỏ tớ đáp ứng rồi.
Tê Diệu:? Giúp nàng ta trả thù Sở gia?
Trình Lịch: Cụ thể chuyện gì xảy ra, tớ cũng không rõ được. Tớ chỉ muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.
Thời điểm phát sinh chuyện này, điều đầu tiên Trình Lịch nghĩ đến đó là Tê Diệu. Nếu như Tê Diệu không muốn, dù cho dùng biện pháp cứng rắn gì cậu đều đến cản lại, tuyệt sẽ không để chuyện này phát sinh.
Tê Diệu yên tĩnh một lát.
Tê Diệu: Chuyện này, cậu không cần phải để ý đến.
Không bằng nói, ngược lại là một loại giải thoát. Cùng tồn vong với Sở gia, một khi sụp đổ thì sau đó tan đàn xẻ nghé, tất cả mọi người không cách nào né tránh được. Nếu có thể ném xuống cái thân phận này, ở giờ phút này đối với Tê Diệu đã nghĩ thông suốt tương đương với bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cô tắt điện thoại di động, thở dài ra một hơi.
Tê Diệu đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chẳng sợ nhân sinh long trời lở đất.
Từ ngày đó sau khi yến hội kết thúc, hầu như bên trong tất cả chủ đề không tránh khỏi đều sẽ đề cập tới con gái thứ hai của Sở gia, sự tình phát sinh vào đêm đó đủ để cho người ta có cái nói chuyện say sưa. Cha Sở mặc dù ăn đắng ở chỗ Tê Diệu, nhưng gần đây trải qua có thể nói là xuân phong đắc ý, đơn giản là một ít thương nhân khôn khéo nhìn thấy manh mối có thể hợp tác, cho rằng lần này cha Sở nhất định sẽ nâng cao một bước, sớm ném ra cành ô liu về hướng cha Sở.
Tê Diệu nhàm chán nhìn ông ta mỗi ngày vô cùng bận rộn, rất có vài phần đắc ý như một ngày nhìn hết hoa ở Trường An.
Cô nghĩ, không lâu nữa, đợi đến sau khi đối phương trả thù, sợ là cha Sở sẽ được cảm thụ một chút tân tân khổ khổ ba mươi năm qua, bi kịch chênh lệch cảm giác khi một đêm trở lại trước giải phóng là như thế nào.
Bên Tê gia, nghe nói mẹ Tê đã tỉnh lại, chỉ là bởi vì bi thương quá độ, thân thể có chút suy yếu. Tê Diệu nghe được tin tức liên quan tới mẹ Tê, trong lòng không khỏi khổ sở một trận, bất kể chuyện này như thế nào, cô đều không có biện pháp đến giúp bọn họ bất cứ chuyện gì, từ nay về sau cô chỉ là con gái thứ hai của Sở gia.
Tê Vọng từng liên lạc với cô, Tê Diệu lại tận lực đối đãi lãnh đạm, giảm bớt lui tới cùng anh.
Hiện tại tình cảnh Sở gia đáng lo, lại thêm quan hệ phức tạp của hai nhà, cô không muốn lại tạo thành bất luận cái hình thức khó xử nào cho Tê gia, miễn cho đem Tê gia cũng kéo xuống nước.
Cô ngồi trên ghế, nhìn chăm chú màn hình tin nhắn Tê Vọng gửi tới một ngày trước đó, cho đến hiện tại cũng chưa hồi âm.
Cô cũng không có ý định hồi âm.
Tê Diệu xóa bỏ lịch sử trò chuyện cùng Tê Vọng, miễn cho bị người khác nhìn thấy lấy làm nhược điểm. Gần đây cô vẫn luôn hành động cẩn thận, chỉ là không muốn trở thành công cụ bị Sở gia lợi dụng.
Lúc này, điện thoại đột nhiên chấn động, thì ra là tin nhắn của Trình Lịch.
* * *
Chè nấm tuyết cẩu kỷ (hay còn gọi là chè nấm tuyết táo đỏ- dùng để dưỡng nhan rất tốt).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.