Chương 23: Chương 12.2
Huyễn Liên Thất Thất
07/03/2016
Trong hậu cung Xích Lưu quốc
Cô Nặc hiên
Một nam tử đóng giả người sai vặt lén lút nhìn xung quanh, xác định khôngó người, lúc này mới dám tiến vào bên trong phòng, nhìn cái người nam tử lạnh như băng kia, khuynh quốc tuyệt sắc, cả người như được bao phủ một tầng khí lạnh, tựa như một lưỡi dao sắc bén lạnh băng, trong lòng cảm thấy bất bình thương tiếc thay cho điện hạ.
“Điện hạ….” Gã sai vặt ghé vào bên tai cái người được gọi là điện hạ nói thầm vài câu.
Thuần Cổ Cô Nặc đứng dậy đi đến bên cửa, mắt phượng nhưng tụ ý lạnh, nhìn về hướng ngoài cung, gió thổi tóc đen nhè nhẹ bay lên như đang múa, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo vô tình.
“Có phải không? Nàng đã trở lại” Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hơi nheo lại, nhờ ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lạnh như băng, khí tức sắc bén khó có thể ngăn chặn tản ra xung quanh.
“Điện hạ, hiện giờ nếu nàng muốn bình yên trở về đây sẽ phải chịu vô số sự cản trở, điện hạ có thể nhân cở hội này về nước.” Gã sai vặt cung kính nhưng cũng lo lắng nói.
“Tử Hưng, ngươi có biết vì sao Công Ngọc Hàn Tuyết đem nhốt Vu Nhã Thiên Trúc lại, nhưng mà lại để ta ở nơi này, không có một người thị vệ trông coi hay không?” Giọng nói của Thuần Cổ Cô Nặc lạnh như băng không chút tình cảm, tựa như hàn băng ngàn năm, ánh sáng trong mắt lại sâu thẳm như đầm sâu tăm tối.
“Chủ tử, nếu như vậy, chúng ta nhân cơ hội này trờ về nước đi.” Tử Hưng nhìn điện hạ nhà mình, trong lòng vô cùng lo âu, chỉ biết nói ra suy nghĩ mau chạy thoát khỏi đây ở trong lòng ra.
Thuần Cổ Cô Nặc cười lạnh như băng, dáng người trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng quay đầu lại đi về hướng phong ở, đem lá thư trên bàn cất kỹ, nói với Tử Hưng “Tử Hưng, ngươi vẫn là xem thường nàng, nàng sở dĩ làm như vậy, đó là đã có mười phần nắm chắc là ta sẽ không rời đi.”
“Điện hạ, vì sao vậy?” Tử Hưng không rõ, từ mười mấy tuổi hắn đã đi theo điện hạ rồi, cũng đã được vài năm, nhưng hắn vẫn mãi không hiểu được những suy nghĩ trong lòng của điện hạ.
“Tử Hưng, ngươi không cần biết điều đó, ngươi phải biết che dấu tốt bản thân đừng để lộ dấu vết trước mặt nàng, nếu không ngay cả ta cũng không thể giữ an toàn cho ngươi.” Thuần Cổ Cô Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Hưng, hờ hững nói.
Tử Hung có chút lạnh cả người, đúng vậy, nữ đế kia vui buồn thất thường, theo đồn đại lại tàn nhẫn vô tình, hắn rất dễ dàng xúc động, nếu không phải Tử Viễn có việc, cũng không đến lượt hắn ở lại bên người điện hạ, hắn nhất định không thể gây thêm rắc rối cho điện hạ.
Lại nói, mấy người Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong xe ngựa, các nàng còn mang theo Khê Liên U đang bị hôn mê nữa, đàng sau là mấy trăm thị về mặc áo đen đang đuổi theo.
“Chủ tử, cũng là ngươi lợi hại.” Lang Tứ không thể không bội phục trí tuệ và mưu kế của chủ tử, nếu Liên U công tử ở trong tay bọn họ, thì hơn mấy trăm tên thị vệ mặc áo đen kia không thể không nghe lệnh của chủ tử, bây giờ bọn họ chính là bị chủ tử coi như thị vệ cùng nô lệ mà sai khiến.
Bằng mắt thường có thể trong thấy xe ngựa đang lộc cộc tiến vào trong cửa cung, dọc đường đi coi như là không có nhiều khó khăn.
Cô Nặc hiên
Một nam tử đóng giả người sai vặt lén lút nhìn xung quanh, xác định khôngó người, lúc này mới dám tiến vào bên trong phòng, nhìn cái người nam tử lạnh như băng kia, khuynh quốc tuyệt sắc, cả người như được bao phủ một tầng khí lạnh, tựa như một lưỡi dao sắc bén lạnh băng, trong lòng cảm thấy bất bình thương tiếc thay cho điện hạ.
“Điện hạ….” Gã sai vặt ghé vào bên tai cái người được gọi là điện hạ nói thầm vài câu.
Thuần Cổ Cô Nặc đứng dậy đi đến bên cửa, mắt phượng nhưng tụ ý lạnh, nhìn về hướng ngoài cung, gió thổi tóc đen nhè nhẹ bay lên như đang múa, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo vô tình.
“Có phải không? Nàng đã trở lại” Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hơi nheo lại, nhờ ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lạnh như băng, khí tức sắc bén khó có thể ngăn chặn tản ra xung quanh.
“Điện hạ, hiện giờ nếu nàng muốn bình yên trở về đây sẽ phải chịu vô số sự cản trở, điện hạ có thể nhân cở hội này về nước.” Gã sai vặt cung kính nhưng cũng lo lắng nói.
“Tử Hưng, ngươi có biết vì sao Công Ngọc Hàn Tuyết đem nhốt Vu Nhã Thiên Trúc lại, nhưng mà lại để ta ở nơi này, không có một người thị vệ trông coi hay không?” Giọng nói của Thuần Cổ Cô Nặc lạnh như băng không chút tình cảm, tựa như hàn băng ngàn năm, ánh sáng trong mắt lại sâu thẳm như đầm sâu tăm tối.
“Chủ tử, nếu như vậy, chúng ta nhân cơ hội này trờ về nước đi.” Tử Hưng nhìn điện hạ nhà mình, trong lòng vô cùng lo âu, chỉ biết nói ra suy nghĩ mau chạy thoát khỏi đây ở trong lòng ra.
Thuần Cổ Cô Nặc cười lạnh như băng, dáng người trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng quay đầu lại đi về hướng phong ở, đem lá thư trên bàn cất kỹ, nói với Tử Hưng “Tử Hưng, ngươi vẫn là xem thường nàng, nàng sở dĩ làm như vậy, đó là đã có mười phần nắm chắc là ta sẽ không rời đi.”
“Điện hạ, vì sao vậy?” Tử Hưng không rõ, từ mười mấy tuổi hắn đã đi theo điện hạ rồi, cũng đã được vài năm, nhưng hắn vẫn mãi không hiểu được những suy nghĩ trong lòng của điện hạ.
“Tử Hưng, ngươi không cần biết điều đó, ngươi phải biết che dấu tốt bản thân đừng để lộ dấu vết trước mặt nàng, nếu không ngay cả ta cũng không thể giữ an toàn cho ngươi.” Thuần Cổ Cô Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Hưng, hờ hững nói.
Tử Hung có chút lạnh cả người, đúng vậy, nữ đế kia vui buồn thất thường, theo đồn đại lại tàn nhẫn vô tình, hắn rất dễ dàng xúc động, nếu không phải Tử Viễn có việc, cũng không đến lượt hắn ở lại bên người điện hạ, hắn nhất định không thể gây thêm rắc rối cho điện hạ.
Lại nói, mấy người Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong xe ngựa, các nàng còn mang theo Khê Liên U đang bị hôn mê nữa, đàng sau là mấy trăm thị về mặc áo đen đang đuổi theo.
“Chủ tử, cũng là ngươi lợi hại.” Lang Tứ không thể không bội phục trí tuệ và mưu kế của chủ tử, nếu Liên U công tử ở trong tay bọn họ, thì hơn mấy trăm tên thị vệ mặc áo đen kia không thể không nghe lệnh của chủ tử, bây giờ bọn họ chính là bị chủ tử coi như thị vệ cùng nô lệ mà sai khiến.
Bằng mắt thường có thể trong thấy xe ngựa đang lộc cộc tiến vào trong cửa cung, dọc đường đi coi như là không có nhiều khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.