Chương 2: Chương 1.2
Huyễn Liên Thất Thất
07/02/2016
Tuyết Dao quay đầu
nhìn cái phòng vẫn còn đang cháy kia,vừa nhìn thoáng qua,liền biết đối
phương đã tốn rất nhiều công sức,không biết dùng cái gì che lại của
sổ,vững chắc như vậy.
Lang Nhị cõng Tuyết Dao đi theo Lang Nhất chui vào núi rừng đằng sau sơn trang,trong bóng đêm tối đen như mực,gió lạnh thổi từng trận,lá cây xào sạc rung động,càng phát ra ve âm u quỷ dị.
Tuyết Dao nói với Bát lang thần “Nơi đây không nên ở lâu,đi mau”chẳng biết tại sao,Tuyết Dao có một cảm giác bất an,mày nhíu chặt lại,vẻ mặt trầm trọng.
“Đáng tiếc,các ngươi muốn đi cũng thể được nữa”Một thanh âm mờ ảo như gió của nam tử vang lên,thanh âm này này lạnh như băng rồi lại như đàn cổ,uyển chuyển du dương.
“Ngươi là ai”Lang Nhất nhìn lên cao trầm giọng nói,đồng thời cùng Lang Nhị vây quanh các nàng ở giữa,hình thành một trận thế bảo vệ,trong mắt bắt đầu sát khí lạnh thấu xương.
“Ầm đoàng,ầm đoàng”đúng lúc này,bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm sét,khiến bóng đêm càng thêm tầm trọng,cùng với sấm sét,gió mạnh bắt đầu thổi,lá cây cuồn cuộn bay lên tựa như những lưỡi dao sắc bén xẹt qua sợi tóc của Tuyết Dao,nhưng nàng dường như không biết,vẫn đang chăm chú tự hỏi,đối phương dường như đã sớm chờ các nàng.
Tối nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều,hiện giờ thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ,mà nàng có thể cảm giác sở dĩ Lang Nhị cõng nàng chạy bởi vì khối thân thể này không biết võ công,mà tình cảnh trước mắt nàng lại không rõ,chưa từng bao giờ có cảm giác không thể nắm mọi chuyện trong tay,Tuyết Dao chỉ có thể thở dài trong lòng,nàng vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại chết rồi quay trở về?
“Chủ tử,đừng sợ,chúng ta sẽ bảo vệ ngươi”Lang Nhị dường như cảm giác được Tuyết Dao cơ thể cứng ngắc,nhẹ giọng an ủi nàng.
Nghe lời nói của Lang Nhị,chẳng biết tại sao,Tuyết Dao cảm thấy giật mình,sau đó lòng hơi hơi gợn sóng,trong mắt hơi hơi có ánh nước rồi biến mất.
“Truyền thuyết bên người nữ đế có Bát lang thần,tung tâm như một,vô cùng tàn độc”trong không trung từng trận tiếng sấm rền vang,một giọng nói giống như thở dài vang tuyền đến.Giọng nói lạnh lẽo,lại vô cùng dễ nghe,giống như tiếng nhạc từ thời viễn cổ,khiến lòng người nhộn nhạo hơi gợn sóng,như gió nhẹ mà cũng tựa như gió lạnh.Tuyết Dao không tự chủ được cảm thấy tò mò,nam tử có được tiếng nói tốt đẹp như vậy không biết sẽ có hình dáng thế nào ?
“Nếu biết,còn muốn đi tìm cái chết”Giọng nói của Lang Nhất tựa như lưỡi đao sắc bén bắn về phía chỗ giọng nói phát ra.
“Đáng tiếc,lát nữa thế gian sẽ không còn Bát lang thần trên đời”cùng lúc với giọng nói vừa giống như mờ ảo vừa giống như thở dài vang lên,trong nháy mắt xuất hiện vô số người mặc áo đen.
“Lang Nhị,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ,các ngươi mau dẫn chủ tử đi nơi này giao cho chúng ta”Lang Nhất bình tĩnh nói xong,cơ thể nháy mắt hướng tới chỗ những người mặc áo đen,thẳng tay chém giết,một khí thế sắc bén xơ xác tiêu điều,Lang Lục,Lang Thất,Lang Bát đều lấy vũ khí trên người xuống,tấn công về phía những người mặc áo đen.
Lang Nhị liếc nhìn Lang Nhất một cái,khẽ cắn môi,dùng khinh công bay nhanh lên cao,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ theo sát đằng sau,nhìn thấy người mặc áo đen định đuổi theo,Lang Nhất đạp chân bay lên,toàn thân chuyển động,phi đao trong tay vung lên,một nhát đao một mạng người.
Roi dài trong tay Lang Lục quất qua,kèm theo tiếng gió như những mủi nhọn,quăng thật những người áo đen đang đuổi theo Tuyết Dao ra ngoài.Trên tay Lang Thất là một cái bao tay thật dài màu đỏ,bất cứ chỗ nào nàng đi qua,người áo đen phun máu độc mà chết,hiển nhiên Lang Thất là cao thủ dùng độc.Kiếm dài của Lang Bát như có linh hồn,linh động tự nhiên,luôn luôn biến hóa,chiêu chiêu tàn nhẫn.
“Ầm đoàng,ầm đoàng,…”Từng đợt tiếng sấm,cùng với tiếng sấm bỗng xuất hiện một trận gió xoáy,tối nay chẳng biết làm sao thời tiết,lại quỷ dị như vậy,một tia chớp xẹt ngang bầu trời,lóe ra một trận tươi đẹp nhưng rùng rợn chấn động tâm hồn.
Tuyết Dao ghé vào lưng Lang Nhị quay đầu nhìn lại phía sau,tia chớp bất chợt xẹt qua,Tuyết Dao đúng lúc nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đội đấu lạp bay từ trên cao xuống.Mưa to căn bản không dính vào người hắn,dáng người to lớn bay xuống,tuy rằng không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn,nhưng chỉ nhìn dáng người cũng có một sự rung động,mờ ảo và thần bí.
Nam tử đứng trên ngọn cây,gió mạnh thổi qua người hắn,thổi bay đấu lạp* màu đen,khiến Tuyết Dao nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của hắn,còn có mạn đà la hoa màu đỏ trên đấu lạp.
Lang Nhị cõng Tuyết Dao đi theo Lang Nhất chui vào núi rừng đằng sau sơn trang,trong bóng đêm tối đen như mực,gió lạnh thổi từng trận,lá cây xào sạc rung động,càng phát ra ve âm u quỷ dị.
Tuyết Dao nói với Bát lang thần “Nơi đây không nên ở lâu,đi mau”chẳng biết tại sao,Tuyết Dao có một cảm giác bất an,mày nhíu chặt lại,vẻ mặt trầm trọng.
“Đáng tiếc,các ngươi muốn đi cũng thể được nữa”Một thanh âm mờ ảo như gió của nam tử vang lên,thanh âm này này lạnh như băng rồi lại như đàn cổ,uyển chuyển du dương.
“Ngươi là ai”Lang Nhất nhìn lên cao trầm giọng nói,đồng thời cùng Lang Nhị vây quanh các nàng ở giữa,hình thành một trận thế bảo vệ,trong mắt bắt đầu sát khí lạnh thấu xương.
“Ầm đoàng,ầm đoàng”đúng lúc này,bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm sét,khiến bóng đêm càng thêm tầm trọng,cùng với sấm sét,gió mạnh bắt đầu thổi,lá cây cuồn cuộn bay lên tựa như những lưỡi dao sắc bén xẹt qua sợi tóc của Tuyết Dao,nhưng nàng dường như không biết,vẫn đang chăm chú tự hỏi,đối phương dường như đã sớm chờ các nàng.
Tối nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều,hiện giờ thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ,mà nàng có thể cảm giác sở dĩ Lang Nhị cõng nàng chạy bởi vì khối thân thể này không biết võ công,mà tình cảnh trước mắt nàng lại không rõ,chưa từng bao giờ có cảm giác không thể nắm mọi chuyện trong tay,Tuyết Dao chỉ có thể thở dài trong lòng,nàng vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại chết rồi quay trở về?
“Chủ tử,đừng sợ,chúng ta sẽ bảo vệ ngươi”Lang Nhị dường như cảm giác được Tuyết Dao cơ thể cứng ngắc,nhẹ giọng an ủi nàng.
Nghe lời nói của Lang Nhị,chẳng biết tại sao,Tuyết Dao cảm thấy giật mình,sau đó lòng hơi hơi gợn sóng,trong mắt hơi hơi có ánh nước rồi biến mất.
“Truyền thuyết bên người nữ đế có Bát lang thần,tung tâm như một,vô cùng tàn độc”trong không trung từng trận tiếng sấm rền vang,một giọng nói giống như thở dài vang tuyền đến.Giọng nói lạnh lẽo,lại vô cùng dễ nghe,giống như tiếng nhạc từ thời viễn cổ,khiến lòng người nhộn nhạo hơi gợn sóng,như gió nhẹ mà cũng tựa như gió lạnh.Tuyết Dao không tự chủ được cảm thấy tò mò,nam tử có được tiếng nói tốt đẹp như vậy không biết sẽ có hình dáng thế nào ?
“Nếu biết,còn muốn đi tìm cái chết”Giọng nói của Lang Nhất tựa như lưỡi đao sắc bén bắn về phía chỗ giọng nói phát ra.
“Đáng tiếc,lát nữa thế gian sẽ không còn Bát lang thần trên đời”cùng lúc với giọng nói vừa giống như mờ ảo vừa giống như thở dài vang lên,trong nháy mắt xuất hiện vô số người mặc áo đen.
“Lang Nhị,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ,các ngươi mau dẫn chủ tử đi nơi này giao cho chúng ta”Lang Nhất bình tĩnh nói xong,cơ thể nháy mắt hướng tới chỗ những người mặc áo đen,thẳng tay chém giết,một khí thế sắc bén xơ xác tiêu điều,Lang Lục,Lang Thất,Lang Bát đều lấy vũ khí trên người xuống,tấn công về phía những người mặc áo đen.
Lang Nhị liếc nhìn Lang Nhất một cái,khẽ cắn môi,dùng khinh công bay nhanh lên cao,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ theo sát đằng sau,nhìn thấy người mặc áo đen định đuổi theo,Lang Nhất đạp chân bay lên,toàn thân chuyển động,phi đao trong tay vung lên,một nhát đao một mạng người.
Roi dài trong tay Lang Lục quất qua,kèm theo tiếng gió như những mủi nhọn,quăng thật những người áo đen đang đuổi theo Tuyết Dao ra ngoài.Trên tay Lang Thất là một cái bao tay thật dài màu đỏ,bất cứ chỗ nào nàng đi qua,người áo đen phun máu độc mà chết,hiển nhiên Lang Thất là cao thủ dùng độc.Kiếm dài của Lang Bát như có linh hồn,linh động tự nhiên,luôn luôn biến hóa,chiêu chiêu tàn nhẫn.
“Ầm đoàng,ầm đoàng,…”Từng đợt tiếng sấm,cùng với tiếng sấm bỗng xuất hiện một trận gió xoáy,tối nay chẳng biết làm sao thời tiết,lại quỷ dị như vậy,một tia chớp xẹt ngang bầu trời,lóe ra một trận tươi đẹp nhưng rùng rợn chấn động tâm hồn.
Tuyết Dao ghé vào lưng Lang Nhị quay đầu nhìn lại phía sau,tia chớp bất chợt xẹt qua,Tuyết Dao đúng lúc nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đội đấu lạp bay từ trên cao xuống.Mưa to căn bản không dính vào người hắn,dáng người to lớn bay xuống,tuy rằng không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn,nhưng chỉ nhìn dáng người cũng có một sự rung động,mờ ảo và thần bí.
Nam tử đứng trên ngọn cây,gió mạnh thổi qua người hắn,thổi bay đấu lạp* màu đen,khiến Tuyết Dao nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của hắn,còn có mạn đà la hoa màu đỏ trên đấu lạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.