Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 25: Chương 13.2

Huyễn Liên Thất Thất

07/03/2016

“Tốt lắm, đều đứng ở chỗ này làm gì? Ta đã nói sẽ không có việc gì, các ngươi chẳng lẽ ngay cả chủ tử của mình cũng không tin sao? Công Ngọc Hàn Tuyết vỗ bả vai Lang Nhị, nhẹ nhàng nói.

“Rõ.” Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ cung kính cúi người trả lời.

Nhìn mấy người Lang Nhị xoay người rời đi, Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên nói “Những lang thần của ta, các ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, mấy người Lang Nhất, ta sẽ báo thù cho bọn họ.” Trong giọng nói của Công Ngọc Hàn Tuyết lộ ra sự kiên định và nghiêm túc.

Những lời này làm cho lòng mấy người Lang Nhị rung động, là ai nói chủ tử của bọn họ không tốt, các nàng nhất định sẽ giết người đó, chỉ có các nàng hiểu được, thật ra chủ tử của các lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, nhưng mà tâm sẽ không bày ra bên ngoài, các nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ sẽ bảo vệ nàng mãi mãi.

Nghĩ đến mấy người Lang Nhất, không phải không đau lòng, nhưng niềm tin của các nàng chính là phải bảo vệ cho chủ tử.

Đế Hoàng cung

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn tẩm điện của mình có cái tên khí phách như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, mấy ngày nay vẫn di chuyển liên tục, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, nhưng mà, nàng cảm thấy trong tẩm cung này thật lạnh như băng, tất cả mọi người dường như rất sợ hãi nàng, cho dù là cung nữ gã sai vặt hay thị vệ, thấy nàng đều không dám thở mạnh một tiếng, làm cho nàng rất là buồn phiền.

Quên đi, vẫn là cứ để mọi chuyện từ từ, còn sống mới là điều quan trọng nhất, nàng nghĩ nếu có một ngày bọn họ không còn sợ nàng nữa, có thể lợi dụng lúc nàng không đề phòng mà giết nàng hay không.

Trong lúc Công Ngọc Hàn Tuyết đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân ngoài cửa, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói “Ai?” Nàng đã ra lệnh không cho bất kỳ ai làm phiền rồi cơ mà.

“Nữ đế, là ta.” Ngoài cửa, một giọng nói lạnh như băng không hề có độ ấm vang lên, giọng nói vừa dứt một nam tử mặc tử y* xuất hiện, trong mắt Công Ngọc Hàn Tuyết chợt lóe lên sự kinh diễm, lại là một nam tử tuấn mỹ.

*tử y: quần áo màu tím



Trong giọng nói của nam tử lộ ra sự lạnh lẽo, khuôn mặt khuynh quốc tuyệt sắc, làn da trắng như bạch ngọc, tóc dùng thúc quan bằng bạch ngọc búi lên, toàn thân bao phủ ánh sáng bạc nhàn nhạt, hai mắt hơi cúi xuống, lông mi xinh đẹp kia hơi run run trong không khí, hơi thở toàn thân tuy rằng đã cố gắng thu lại, nhưng vẫn không thể loại bỏ khí chất cao quý lạnh như băng trời sinh của hắn.

Loại khí chất lạnh băng như hàn sương này, chẳng những không làm giảm vẻ đẹp của hắn, ngược lại làm cho hắn có một vẻ đẹp rung động mê hoặc hồn phách, là mỹ nam lạnh lùng.

Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết tỉnh táo lại, bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, nam tử này là ai? Chẳng lẽ là nam phi trong hậu cung của nữ đế?

“Ừ, ngươi đã đến rồi!” Công Ngọc Hàn Tuyết dù cố gắng cũng chẳng nhớ nổi cái gì, liền chỉ có thể giả vờ như đang cảm thấy mệt mỏi mà đỡ lấy trán, sau đó mở miệng nói nhỏ.

Mắt phượng của Thuần Cổ Cô Nặc hiện lên sự ngạc nhiên, đứng lặng im không động đậy, nhưng vẫn không giấu được sự khó hiểu.

Không khí cứ im lặng như vậy, Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy có chút xấu hổ, trong đầu lại suy nghĩ, nam tử này không giống như là người bị nàng nhốt, tay chân đều không bị xích, cả người lại lên vẻ đẹp vô song, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, chẳng lẽ thật là nam phi? Vậy chẳng nhẽ hắn tới để thị tẩm?

Nghĩ đến điều này, mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết một lúc trắng một lúc hồng, hơi cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lùng ở sâu trong mắt, lại lấy tay đỡ trán, lần này có lẽ phải thật sự thở dài, hắn vẫn không chịu đi, hiển nhiên là đang chờ nàng nói chuyện, nếu nàng mà không nói gì, có lẽ hắn sẽ không tự biết ý mà rời đi đúng lúc đâu.

“Cái kia, ái phi à, thân thể ta hôm nay không được khỏe!” Công Ngọc Hàn Tuyết vừa nói xong, còn làm ra động tác yếu đuối tượng trưng, nâng cái trán, đôi mắt thì mê man như phủ một tầng sương mù, nhưng mà hơi thở lạnh lùng trên người thì không cách nào giấu đi, đối với nam tử này, nàng vẫn luôn có sự cảnh giác theo bản năng.

Thuần Cổ Cô Nặc nghe lời nói của Công Ngọc Hàn Tuyết, sắc mặt hơi đổi, thân thể càng đứng thẳng hơn, đứng yên không di chuyển, trong đầu giống như hiện lên điều gì, hơi nhắm hai mắt lại, lông mày lạnh lùng nhíu chặt, trong lòng lại gợn sóng mãnh liệt, hôm nay nàng thật quỷ dị cũng thật đặc biệt.

Thuần Cổ Cô Nặc lúc này mới mở mắt nhìn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, đầy là lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc nhìn khuôn mặt nàng, lúc này nàng không còn hơi thở tàn nhẫn bá đạo như thường ngày, nhu nhược không xương rồi lại lạnh như băng ngồi ở chỗ kia, đôi tay thon dài trắng nõn đỡ nhẹ lấy trán, nhìn như tỉnh táo lại vừa mơ màng, lông mày uyển chuyển dịu dàng như núi xa, yên tĩnh mà lại tốt đẹp, biểu hiện ra vẻ đẹp tinh khiết khiến người ta kinh diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook