Nữ Chủ Omega Có Mưu Đồ Với Tôi
Chương 14: Ai tính kế ai 3
Vô Cầu
28/11/2024
Nắp hộp được mở ra, để lộ bên trong vật phẩm. Nó là một mặt dây chuyền tinh xảo.
"Để tôi đeo cho chị nhé".
Sở Tiêu tiến lên một bước nhận lấy sợi dây chuyền sau đó nhẹ nhàng đeo lên trên cổ cho Sở Y Linh, mà kể ra cũng trùng hợp bởi Sở Y Linh hôm nay không đeo trang sức, món quà của Sở Tiêu vừa vặn tô lên điểm nổi bật cho bộ lễ phục này.
"Xong rồi, rất hợp với chị đó".
Sở Tiêu hài lòng cười, bất quá giây tiếp theo cô liền bị đứng hình bởi Sở Y Linh vậy mà bất ngờ hôn lên má cô một cái, thập phần vui vẻ nói ra.
"Cảm ơn em, Sở Tiêu. Chị rất thích món quà này".
Tiếng nhạc huyên náo xen kẽ tiếng cười của cả hai, Sở Tiêu nắm tay Sở Y Linh cùng nhau nhảy một bài dưới ánh mắt tức giận của Lăng Hạo Nhiên, từ lúc hắn bước chân vào đại sảnh đến giờ không ít lần hắn chủ động tiếp cận Sở Y Linh nhưng thật kỳ lạ khi Sở Y Linh luôn là tìm cách tránh né hắn, ngay cả Sở Tiêu , nữ nhân ghê tởm kia cũng không đến tiếp đón hắn như mọi lần.
Cho đến khi nhìn đến hai người họ tay trong tay cùng nhau tiến đến, Lăng Hạo Nhiên không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh một loại nguy cơ cảm giác.
Gia gia hắn đã nói rồi, trong hai anh em hắn ai có thể kết thân với Sở thị thì sẽ là người thừa kế tiếp theo của Lăng thị, hắn mặc dù hơn em trai ở mọi mặt nhưng cũng không thể vì vậy mà buông bỏ phòng bị, Sở Y Linh hắn nhất định phải có được.
Bản nhạc đang diễn ra được một nửa thì đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên từ trên tầng 3 tòa biệt thự, mọi người cùng nhau đổ dồn ánh mắt vào đó xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sở Quân Bác dẫn đầu đoàn người đi lên , Sở Tiêu trước sau như một vẫn nắm lấy tay Sở Y Linh cùng nhau bước đến mà không hề hay biết hành động này là quá mức thân thiết rồi.
Tiếng hét kia vậy mà là từ miệng Trần Ân mà ra, mới ban nãy Trần Tuấn nói là đi rửa tay một lát sẽ quay lại nhưng chờ nãy giờ cũng gần nửa tiếng rồi mà không thấy người đâu nên Trần Ân mới chủ động đi tìm, chỉ là không nghĩ đến khi đi qua gian phòng này lại nghe được âm thanh ái muội khiến người phải đỏ mặt, vốn định rời đi ngay lập tức nhưng thanh âm của người nam bên trong lại quá mức quen thuộc khiến Trần Ân không thể không ngừng lại bước chân.
Do dự giây lát không biết nên mở ra hay không, lỡ đâu người bên trong không phải Trần Tuấn thì cô nên làm gì cho đỡ ngượng khi tự dưng phá hỏng chuyện của người ta, vì vậy nên Trần Ân do dự.
Mà thời điểm Trần Ân do dự là lúc từ xa có một thân ảnh bước lại gần.
Trịnh Doanh Nhi alpha cấp A , cô mặc trên thân là một bộ vest hàng hiệu càng tôn lên sự thanh lịch của bản thân. Trịnh Doanh Nhi một tay đút túi quần, một tay khác thì chỉnh nhẹ gọng kính trên sống mũi, khi bước đến trước mắt Trần Ân càng là khiến Trần Ân ngẩn người bởi vì cô không nhớ mình từng gặp nữ nhân này ở đâu.
Một nữ nhân xinh đẹp lại toát ra khí tức bá đạo thế này quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nếu không phải vì gặp Trần Tuấn sớm hơn thì Trần Ân chắc chắn sẽ chuyển sang theo đuổi vị soái tỷ trước mặt này.
Trịnh Doanh Nhi đánh giá Trần Ân từ trên xuống dưới một vòng, nói thật cô rất hoài nghi lời mà sếp mình nói.
Qua lời kể của Sở Tiêu thì Trần Ân trong mắt Trịnh Doanh Nhi chính là một con thỏ trắng ngây thơ, ngoan ngoãn, lại còn rất khờ khạo dễ bị lừa nhưng nhìn thế nào thì cô cũng không nhìn ra điểm ngây thơ khờ khạo trên gương mặt kia.
Ho khan hai tiếng, Trịnh Doanh Nhi che giấu đi cảm xúc của bản thân sau đó từ trong túi quần lấy ra điện thoại đưa tới trước mặt Trần Ân nói ra
"Trần Ân tiểu thư đúng không, có thứ này tôi nghĩ cô nên được biết".
Bên trong là một đoạn video quay lại cảnh Trần Tuấn đưa mấy gã lưu manh bị Sở Tiêu đánh lúc chiều kia đến bệnh viện, còn giúp họ chi trả tiền viện phí, chưa dừng ở đây , mọi thủ đoạn Trần Tuấn dùng để tiếp cận Trần Ân cũng như việc hắn ở sau lưng cô có bồ nhí đều nằm gọn trong một cái video này.
Cất điện thoại trở lại trong túi, Trịnh Doanh Nhi ra vẻ đồng cảm mà xoa đầu cô gái đáng thương trước mặt, thanh âm cũng trở nên nhu hòa mấy phần " Không việc gì phải buồn, từ bỏ một kẻ không xứng đáng chẳng phải càng tốt hơn sao, cuộc sống còn dài mà , em chắc chắn sẽ gặp được người xứng đáng với tình yêu mà em bỏ ra".
Không nói thì thôi , kia Trịnh Doanh Nhi vừa nói xong thì Trần Ân cũng ngay lập tức bật khóc nức nở, hệt như một chú cún nhỏ bị chủ nhân vất bỏ nhìn đáng thương vô cùng.
"Ách, em đừng có khóc như vậy, người ta nhìn vào sẽ lầm tưởng tôi bắt nạt em".
"Em không biết đâu, chính chị vạch trần bộ mặt thật của gã nam nhân thúi kia khiến cho trái tim em tan nát, em không biết, em bắt đền".
"Ách " Trịnh Doanh Nhi vô ngữ rồi, vạch mặt tên Trần Tuấn là nhiệm vụ mà Sở Tiêu giao cho cô, nhưng Sở Tiêu hình như không có nói cô cần phải chịu trách nhiệm với vị Trần tiểu thư này nhỉ, nên có phải hay không là cô có thể chuồn đi.
Nhận ra ý đồ của Trịnh Doanh Nhi nên Trần Ân trực tiếp một cước đá bay cánh cửa bị khóa trái từ bên trong kia trước ánh mắt sửng sốt của Trịnh Doanh Nhi, sau đó chuyện gì đến cũng phải đến.
"Aaaaa .... "
Tiếng hét của Trần Ân vang lên thành công thu hút sự chú ý của quan khách trong bữa tiệc.
Kể ra cũng trùng hợp bởi Trần Ân vốn từ lâu đã muốn chia tay với Trần Tuấn, cái cô thiếu chỉ là một lý do mà thôi.
Ngay từ đầu Trần Ân đã nhìn ra Trần Tuấn loại người này nham hiểm xảo quyệt nhưng trước sự ép buộc hôn nhân từ gia đình nên Trần Ân chỉ đành nhắm mắt chọn đại Trần Tuấn cho xong việc, trong tính toán của Trần Ân thì chỉ cần một tháng thôi cô có thể sắp xếp ổn thỏa cho việc chia tay nhưng không nghĩ tên Trần Tuấn này là một kẻ cẩn thận nên Trần Ân không tìm ra lý do gì để nói ra lời chia tay trước cả.
Cô cũng không cho Trần Tuấn chạm vào người, cho rằng anh ta sẽ vì vấn đề này mà tranh luận gay gắt với cô nhưng đâu ngờ anh ta một chữ cũng chẳng thèm nói.
Cho tới khi Trịnh Doanh Nhi tiến đến và cho Trần Ân xem qua đoạn video thì thật sự Trần Ân còn cho rằng Trần Tuấn anh ta thật sự là một người tốt đấy.
"Để tôi đeo cho chị nhé".
Sở Tiêu tiến lên một bước nhận lấy sợi dây chuyền sau đó nhẹ nhàng đeo lên trên cổ cho Sở Y Linh, mà kể ra cũng trùng hợp bởi Sở Y Linh hôm nay không đeo trang sức, món quà của Sở Tiêu vừa vặn tô lên điểm nổi bật cho bộ lễ phục này.
"Xong rồi, rất hợp với chị đó".
Sở Tiêu hài lòng cười, bất quá giây tiếp theo cô liền bị đứng hình bởi Sở Y Linh vậy mà bất ngờ hôn lên má cô một cái, thập phần vui vẻ nói ra.
"Cảm ơn em, Sở Tiêu. Chị rất thích món quà này".
Tiếng nhạc huyên náo xen kẽ tiếng cười của cả hai, Sở Tiêu nắm tay Sở Y Linh cùng nhau nhảy một bài dưới ánh mắt tức giận của Lăng Hạo Nhiên, từ lúc hắn bước chân vào đại sảnh đến giờ không ít lần hắn chủ động tiếp cận Sở Y Linh nhưng thật kỳ lạ khi Sở Y Linh luôn là tìm cách tránh né hắn, ngay cả Sở Tiêu , nữ nhân ghê tởm kia cũng không đến tiếp đón hắn như mọi lần.
Cho đến khi nhìn đến hai người họ tay trong tay cùng nhau tiến đến, Lăng Hạo Nhiên không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh một loại nguy cơ cảm giác.
Gia gia hắn đã nói rồi, trong hai anh em hắn ai có thể kết thân với Sở thị thì sẽ là người thừa kế tiếp theo của Lăng thị, hắn mặc dù hơn em trai ở mọi mặt nhưng cũng không thể vì vậy mà buông bỏ phòng bị, Sở Y Linh hắn nhất định phải có được.
Bản nhạc đang diễn ra được một nửa thì đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên từ trên tầng 3 tòa biệt thự, mọi người cùng nhau đổ dồn ánh mắt vào đó xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sở Quân Bác dẫn đầu đoàn người đi lên , Sở Tiêu trước sau như một vẫn nắm lấy tay Sở Y Linh cùng nhau bước đến mà không hề hay biết hành động này là quá mức thân thiết rồi.
Tiếng hét kia vậy mà là từ miệng Trần Ân mà ra, mới ban nãy Trần Tuấn nói là đi rửa tay một lát sẽ quay lại nhưng chờ nãy giờ cũng gần nửa tiếng rồi mà không thấy người đâu nên Trần Ân mới chủ động đi tìm, chỉ là không nghĩ đến khi đi qua gian phòng này lại nghe được âm thanh ái muội khiến người phải đỏ mặt, vốn định rời đi ngay lập tức nhưng thanh âm của người nam bên trong lại quá mức quen thuộc khiến Trần Ân không thể không ngừng lại bước chân.
Do dự giây lát không biết nên mở ra hay không, lỡ đâu người bên trong không phải Trần Tuấn thì cô nên làm gì cho đỡ ngượng khi tự dưng phá hỏng chuyện của người ta, vì vậy nên Trần Ân do dự.
Mà thời điểm Trần Ân do dự là lúc từ xa có một thân ảnh bước lại gần.
Trịnh Doanh Nhi alpha cấp A , cô mặc trên thân là một bộ vest hàng hiệu càng tôn lên sự thanh lịch của bản thân. Trịnh Doanh Nhi một tay đút túi quần, một tay khác thì chỉnh nhẹ gọng kính trên sống mũi, khi bước đến trước mắt Trần Ân càng là khiến Trần Ân ngẩn người bởi vì cô không nhớ mình từng gặp nữ nhân này ở đâu.
Một nữ nhân xinh đẹp lại toát ra khí tức bá đạo thế này quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nếu không phải vì gặp Trần Tuấn sớm hơn thì Trần Ân chắc chắn sẽ chuyển sang theo đuổi vị soái tỷ trước mặt này.
Trịnh Doanh Nhi đánh giá Trần Ân từ trên xuống dưới một vòng, nói thật cô rất hoài nghi lời mà sếp mình nói.
Qua lời kể của Sở Tiêu thì Trần Ân trong mắt Trịnh Doanh Nhi chính là một con thỏ trắng ngây thơ, ngoan ngoãn, lại còn rất khờ khạo dễ bị lừa nhưng nhìn thế nào thì cô cũng không nhìn ra điểm ngây thơ khờ khạo trên gương mặt kia.
Ho khan hai tiếng, Trịnh Doanh Nhi che giấu đi cảm xúc của bản thân sau đó từ trong túi quần lấy ra điện thoại đưa tới trước mặt Trần Ân nói ra
"Trần Ân tiểu thư đúng không, có thứ này tôi nghĩ cô nên được biết".
Bên trong là một đoạn video quay lại cảnh Trần Tuấn đưa mấy gã lưu manh bị Sở Tiêu đánh lúc chiều kia đến bệnh viện, còn giúp họ chi trả tiền viện phí, chưa dừng ở đây , mọi thủ đoạn Trần Tuấn dùng để tiếp cận Trần Ân cũng như việc hắn ở sau lưng cô có bồ nhí đều nằm gọn trong một cái video này.
Cất điện thoại trở lại trong túi, Trịnh Doanh Nhi ra vẻ đồng cảm mà xoa đầu cô gái đáng thương trước mặt, thanh âm cũng trở nên nhu hòa mấy phần " Không việc gì phải buồn, từ bỏ một kẻ không xứng đáng chẳng phải càng tốt hơn sao, cuộc sống còn dài mà , em chắc chắn sẽ gặp được người xứng đáng với tình yêu mà em bỏ ra".
Không nói thì thôi , kia Trịnh Doanh Nhi vừa nói xong thì Trần Ân cũng ngay lập tức bật khóc nức nở, hệt như một chú cún nhỏ bị chủ nhân vất bỏ nhìn đáng thương vô cùng.
"Ách, em đừng có khóc như vậy, người ta nhìn vào sẽ lầm tưởng tôi bắt nạt em".
"Em không biết đâu, chính chị vạch trần bộ mặt thật của gã nam nhân thúi kia khiến cho trái tim em tan nát, em không biết, em bắt đền".
"Ách " Trịnh Doanh Nhi vô ngữ rồi, vạch mặt tên Trần Tuấn là nhiệm vụ mà Sở Tiêu giao cho cô, nhưng Sở Tiêu hình như không có nói cô cần phải chịu trách nhiệm với vị Trần tiểu thư này nhỉ, nên có phải hay không là cô có thể chuồn đi.
Nhận ra ý đồ của Trịnh Doanh Nhi nên Trần Ân trực tiếp một cước đá bay cánh cửa bị khóa trái từ bên trong kia trước ánh mắt sửng sốt của Trịnh Doanh Nhi, sau đó chuyện gì đến cũng phải đến.
"Aaaaa .... "
Tiếng hét của Trần Ân vang lên thành công thu hút sự chú ý của quan khách trong bữa tiệc.
Kể ra cũng trùng hợp bởi Trần Ân vốn từ lâu đã muốn chia tay với Trần Tuấn, cái cô thiếu chỉ là một lý do mà thôi.
Ngay từ đầu Trần Ân đã nhìn ra Trần Tuấn loại người này nham hiểm xảo quyệt nhưng trước sự ép buộc hôn nhân từ gia đình nên Trần Ân chỉ đành nhắm mắt chọn đại Trần Tuấn cho xong việc, trong tính toán của Trần Ân thì chỉ cần một tháng thôi cô có thể sắp xếp ổn thỏa cho việc chia tay nhưng không nghĩ tên Trần Tuấn này là một kẻ cẩn thận nên Trần Ân không tìm ra lý do gì để nói ra lời chia tay trước cả.
Cô cũng không cho Trần Tuấn chạm vào người, cho rằng anh ta sẽ vì vấn đề này mà tranh luận gay gắt với cô nhưng đâu ngờ anh ta một chữ cũng chẳng thèm nói.
Cho tới khi Trịnh Doanh Nhi tiến đến và cho Trần Ân xem qua đoạn video thì thật sự Trần Ân còn cho rằng Trần Tuấn anh ta thật sự là một người tốt đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.