Chương 83
Đại Miêu Truy Nguyệt
22/03/2024
Kể từ sau khi Tần Quý xảy ra chuyện, ngay từ đầu Bạch Lâm cũng cảm thấy trong lòng hoảng sợ. Hắn sợ Dung gia đem lửa hận đốt đến trên người của hắn, nhưng qua một đoạn thời gian hắn phát hiện đối phương không có động tĩnh thành ra lại cảm thấy bản thân chiếm được tiện nghi lớn, nguồn cung cấp nguyên liệu tự động đưa tới cửa còn chưa nói, đã vậy có hơn một nửa số tiền cũng chẳng cần phải chi ra.
Nhưng thật ra hắn không biết một điều, rằng Tần Quý là dạng người mười phần coi tiền như rác.
Sau khi đám công nhân có tay nghề thuần phục lần lượt gia nhập dưới trướng của hắn, xưởng dệt của nhà họ Bạch khởi công sớm hơn thời gian dự định một tháng. Mấy ngày nay tâm tình của Bạch Lâm như được chấp cánh bay cao, ngay cả đi đường dường như cũng mang theo một ít gió xuân.
Giữa tháng bảy Bạch Phúc Hồng xuất phát đi Vĩnh Châu thật sớm để kịp tham gia kỳ thi Hương. Từ đó tới nay đã hơn một tháng, nhìn ngày dài đằng đẵng trôi qua Bạch Lâm bấm tay ước chừng hắn cũng sắp sửa quay trở lại.
Kỳ thật Bạch Lâm cũng có thể tự mình đoán được cơ hội trúng cử của con trai không cao cho lắm, vì vậy trong lòng cũng có hơi chút tiếc nuối. Hơn nữa từ ngày đi đến Lưu gia dự tiệc rồi nhìn thấy Lưu Niệm Niệm, nữ nhi của Lưu Hừ hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phía, nhìn lại nhi tử nhà mình đến tận bây giờ vẫn giữ bộ dáng thanh cao, hắn không biết cuộc sống khó khăn là gì. Tương lai gánh nặng ở Bạch gia không biết nên giao vào tay hắn như thế nào mới phải.
Càng nghĩ càng thấy tức, hắn nghĩ chờ đám người kia quay trở về nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ một phen.
Hạ tuần tháng tám, Bạch Phúc Hồng đi Vĩnh Châu tham dự kì thi Hương rốt cuộc cũng về đến nhà.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của phụ thân, Bạch Phúc Hồng một câu cũng không dám nói, hắn cúi đầu, thấp đến nỗi cằm sắp chạm tới ngực.
- Phế vật, quả thực là phế vật!!! Cho ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, lại thỉnh rất nhiều tiên sinh dạy bảo vậy mà vị trí phía cuối bảng vàng cũng không chạm tới được.
Người luôn ôn tồn lễ độ giống như Bạch Lâm vậy mà hôm nay lại trở nên táo bạo dị thường.
Trong quãng thời gian này sự nghiệp của Bạch gia tiến triển cực kỳ thuận lợi, chỉ là số nguyên liệu bông thô hắn tiếp nhận từ trong tay Tần Quý vẫn chưa thể đi vào giai đoạn sản xuất. Đồng thời sau lưng hắn cất giấu một tai họa ngằm thật lớn, mà tai hoạ đó xuất hiện bắt đầu từ việc hắn bỏ vốn đầu tư quá lớn. Ngay từ giai đoạn đầu tiên Bạch Lâm đã mạnh dạn trực tiếp đổ tiền xây dựng bốn nhà xưởng với quy mô thật lớn, riêng tiền xây dựng phòng ốc và mua công cụ lẫn thiết bị đã tiêu tốn của hắn hết một rương vàng bạc. Hơn nữa công nhân vừa mới gia nhập cần phải kết toán rồi trả phí dụng cho bọn họ, để chi trả vấn đề quan trọng này thì hắn cũng cần phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Tình huống đặc biệt xảy ra ở trong những người có tay nghề dưới trướng Tần lão gia mà Bạch Lâm dụ dỗ rước về, ngoại trừ việc đám người này được Tần Quý bày mưu tính kế thì tất cả bọn họ còn được trả mức lương cao ngút trời. Lúc trước khi thoả thuận đối phương chấp nhận trả một nửa phần tiền mà số tiền ấy chỉ đủ chống đỡ đến cuối tháng, hiện nay Tần phủ đã sinh biến, tấm kim bài mang tên Tần gia đã không còn tồn tại, ngay cả Tần Quý cũng không rõ tung tích. Nếu bây giờ hàng hoá sản xuất ra không kịp tiêu thụ, có lẽ Bạch Lâm phải đối mặt với nguy cơ thất bại cực lớn.
Nhóm hàng hoá đợt hai từ Bắc Lưu thành lại sắp sửa đến rồi, tiền hàng đợt này cực kỳ lớn nhưng xưởng dệt vải bông vẫn còn chưa xây xong. Giải pháp hiện tại chỉ có thể đem đám công nhân mới này dời đến xưởng dệt hàng tơ tằm phụ giúp, tránh tình trạng ăn không ngồi rồi phát sinh.
Lúc ấy Bạch Lâm có thể sảng khoái đáp ứng đề nghị của Tần Quý bởi vì hai người bọn họ dự tính nội trong vòng một tháng có thể thu phục Dung Tuyên, một khi ả nữ nhân họ Dung kia bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Tần thì sản nghiệp làm vải dệt bông lại trở về hết trên tay Tần Quý. Công nhân đợt đó chiêu mộ cũng có thể một lần nữa trả về bên xưởng dệt Tần gia, ngoài ra còn có nguồn nguyên liệu từ Bắc Lưu Thành, toàn bộ đều sẽ quay về như cũ.
Bạch Lâm khi đó đánh chủ ý không phải nhằm vào tiền lợi nhuận và thù lao của Tần gia. Căn bản hắn muốn một ngụm nuốt hết sản nghiệp nhà họ Tần, biến nó thành sản nghiệp hợp pháp của mình, tiếp theo chậm rãi đem Tần Quý đá ra khỏi ván cờ.
Ai ngờ Tần Quý lại bị loại trừ sớm hơn hắn tính toán, nhanh tới nỗi tiền của chuyến hàng kế tiếp còn chưa kịp chuyển đến tay. Tên ngu ngốc ấy rớt đài, tương đương với việc để lại một cái cục diện rối rắm vô pháp giải quyết.
Bạch Lâm cũng ý thức được bản thân quá mức lỗ mãng xúc động, giai đoạn trước đó bỏ vốn đầu tư quá lớn, kéo theo việc sản xuất hàng hoá vượt quá tiến độ.
Mũi tên đã rời khỏi dây cung há có thể quay đầu lại, hắn chỉ có thể khe khẽ cắn môi đem toàn bộ cơn tức nghẹn nuốt ngược vào trong. Biết đâu sau này toàn bộ huyện Nhạc Sơn, thậm chí toàn bộ tỉnh Vĩnh Châu hoặc cũng có thể là toàn bộ nước Đại Chu này đều có một vị trí nhỏ dành cho tiệm vải nhà họ Bạch.
Nghĩ đến đây ý chí chiến đấu lại trở nên sục sôi.
Chỉ là nhìn nhi tử nhà mình không có ý chí tiến thủ, bộ dáng nhìn sơ cũng biết không thể chịu đựng được khó khăn. Bạch Lâm phân vân, rốt cuộc không biết có nên cho nó đi theo con đường thi cử hay vẫn là nên để nó trở về phụ giúp xử lý việc làm ăn trong nhà.
Một khi chưa nghĩ ra hướng đi cho tương lai, Bạch Lâm vẫn không ngại trừng mắt dựng râu đối với Bạch Phúc Hồng.
Bạch tiểu thiếu gia bị giáo huấn cả một buổi sáng, trong miệng của Bạch Lâm căn bản tìm không ra một câu khích lợi hay khen ngợi. Điều này làm hắn cảm thấy mình không khác gì phế vật, tệ hơn là chẳng làm được tích sự gì.
Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng bị ai mắng chửi thậm tệ như vậy. Ngay khi Bạch Lâm bảo hắn cút đi, hắn cũng hiếm thấy lộ ra tính tình quật khởi, không nói hai lời liền trực tiếp đạp cửa mà đi.
Bạch Lâm nhìn thấy Bạch Phúc Hồng tỏ thái độ hỗn hào như vậy thì tức giận tới mức cả người phát run.
Bạch Phúc Hồng ra khỏi nhà chưa được bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà hắn không có nơi nào để đi. Thời điểm từ Vĩnh Châu trở về, lộ phí trên người đã sớm dùng hết từ lâu, đến chỗ mẫu thân để lấy bạc lại nhận được tin báo rằng tiền bạc đang sở hữu đều bị phụ thân thu đi. Mẫu thân nói quãng thời gian này là lúc trong nhà vực dậy cơ nghiệp đã sớm lụn bại, chi phí cần bỏ ra rất lớn, không đưa bạc thì thôi đã vậy còn bảo hắn không có việc gì làm thì không cần chạy loạn ra bên ngoài tiêu xài hoang phí.
Không có tiền lại mất hết tự tôn, cứ thế Bạch Phúc Hồng đi lang thang ở trên đường phố, hắn tự cảm thấy bản thân như một con chó chết trôi, phố xá tấp nập nhưng không một ai để hắn vào trong mắt. Đúng lúc này lại nghe thấy phía sau có người kêu hắn, xoay người lại vừa vặn nhìn thấy người vừa gọi hắn là Tư Mã Lương Tài, là bạn đồng môn với hắn ở học viện.
Hai người đồng thời đều là con nhà giàu, ngày thường cũng không thiếu việc đi chơi cùng nhau, tính ra coi như quen thuộc.
Nhìn Tư Mã Lương Tài một tay ôm tiểu kiều nương một tay phe phẩy cây quạt, điệu bộ trông cực kỳ khoái hoạt.
- Bạch huynh đây là đang tính đi tới nơi nào, sao ta thấy huynh bộ dạng ỉu xìu vậy?
Năm nay Tư Mã Lương Tài không đi thi Hương, hắn biết chính mình đi cũng không đậu thì đi làm gì cho phí công. Vì thế tên này nói dối người trong nhà rằng mình đã đi thi rồi, kỳ thật vẫn luôn trốn ở trong thành tiêu dao sung sướng.
Hai mắt của Bạch Phúc Hồng trở nên vô thần, mí mắt cũng lười chớp. Tư Mã Lương Tài thấy thế bèn ghé đầu bảo tiểu kiều nương tự mình đi dạo, chờ người đi rồi hắn mới bước đến đặt tay lên vai của Bạch Phúc Hồng, làm bộ ân cần hỏi:
- Sao vậy Bạch huynh đệ, cha của huynh gần đây ở huyện Nhạc Sơn nháo ra động tĩnh rất lớn, cửa hiệu mọc lên khắp nơi như hoa nở. Huynh không biết xung quanh có bao nhiêu người hâm mộ đâu, thế mà hôm nay huynh còn ở trên phố trưng ra bộ dáng ủ rủ thế kia, chẳng lẽ có chuyện gì không vui ư?
Bạch Phúc Hồng hữu khí vô lực, hắn chán nản đáp lời.
- Chính vì cha ta muốn quy mô phải làm lớn như vậy mới đem hết tiền bạc trong nhà đổ dồn vào trong đó, ngay cả tiền tiêu vặt tháng này của ta cũng không có. Hiện tại một cốc trà ta cũng uống không nổi, đi mệt thì chỉ có thể về nhà uống nước lã mà thôi...
Tư Mã Lương Tài trái lại vui tươi hớn hở, hắn bắt đầu liếm môi thuyết pháp.
- Ta thấy chuyện này có gì không tốt đâu, đầu tư càng nhiều thì càng có lời nhiều. Đến lúc hàng hoá thuận lợi bán đi thì tài nguyên tự khắc cuồn cuộn kéo tới, tiền nhiều tới nỗi huynh đếm phải hoa cả mắt ấy chứ.
- Kia cũng đành phải chờ hàng hóa bán đi, chẳng qua không biết phải đợi bao lâu mà thôi........ Aizzz....
Nghe xong, trái lại Tư Mã Lương Tài càng cười to hơn.
- Nói thật cho huynh biết, gần đây ở trong nhà ca ca của ta cũng đâu có cho ta xài tiền, huynh xem không phải ta vẫn sống rất tốt đó thôi..
Bạch Phúc Hồng quay đầu nhìn hắn một cái, nghi hoặc hỏi:
- Hay là ngươi có bí quyết gì tốt?
Tư Mã Lương Tài cười hề hề, thần thần bí bí hướng về phía đối phương nói nhỏ.
- Nói cho huynh biết ta có nhận thức một người anh em tốt, mỗi khi ta không có tiền hắn liền thoải mái tiếp tế cho ta một ít, chờ khi nào có tiền ta trả lại cho hắn sau cũng được. Đến lúc trả nhiều hơn tiền mượn một chút là được, vừa không thiếu nhân tình vừa có thể cứu cánh chúng ta trong trường hợp túng quẫn.
Giây phút này khỏi phải nói, Bạch Phúc đang cực kì chấn động.
- Này còn không phải là cho vay tiền hay sao?
- Nói như vậy thật khó nghe quá, là anh em lúc lâm thời thuyên chuyển qua lại một chút thì có làm sao, cũng đâu phải thiếu ba hay năm năm gì đâu, không phải mấy tháng nay cha của huynh làm ăn khá lắm hay sao? Dù sao chỉ cần huynh trả tiền đúng hạn là được, mượn mười lượng bạc thì một tháng chỉ trả thêm năm trăm văn tiền, công tử nhà giàu như huynh sẽ không coi đó là nhiều đi??
Bạch thiếu gia nghe xong vẫn thấy chuyện này khá tốt, năm trăm văn tiền lãi cũng không tính là nhiều, chưa kể có thể hắn mượn không quá một tháng.
Nhìn thấy Bạch Phúc Hồng bắt đầu dao động, Tư Mã Lương Tài tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
- Còn do dự cái gì nữa, hiện giờ nếu huynh đi mượn bằng hữu xung quanh một lượng bạc trắng chắc gì đã có ai nguyện ý cho huynh mượn. Mất thể diện với bằng hữu còn không bằng huynh tìm tới những người mà ta vừa giới thiệu cho huynh.
Bạch Phúc Hồng đảo mắt suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn hạ giọng, nói:
- Vậy ngươi dẫn ta đi gặp vị anh em kia đi.
- Được, đi liền bây giờ luôn đi.
Hai người cứ thế kề vai sát cánh hướng về khu vực ở gần học viện Hoa Nho.
Chờ đến khi trở về cả người của Bạch Phúc Hồng trở nên khinh phiêu nhẹ nhàng, miễn bàn cũng biết có bao nhiêu vui vẻ. Lúc trước thời điểm Bạch Lâm còn chưa tỉnh lại, tiền tiêu vặt mỗi tháng Bạch phu nhân cho hắn bất quá chỉ có đúng một lượng bạc, hiện giờ mười lượng cầm trên tay nặng trĩu, trong lòng càn thêm kiên định với quyết định của mình.
- Thế nào, ta nói có sai đâu, huynh thấy vị bằng hữu kia của ta có phải rất trượng nghĩa hay không? Chủ yếu vẫn là tên tuổi đại thiếu gia nhà họ Bạch của huynh vang dội. Người khác phải đem đồ vật đáng giá đến thế chấp mới có thể nhận được tiền, huynh thì ngược lại, người ta vừa nghe tên tuổi liền trực tiếp đưa tiền. Nói thật ta chưa từng thấy ai giao dịch thuận lợi như huynh cả.
Tư Mã Lương Tài chậc lưỡi ba cái, lời nói ra luôn phải cường điệu vài phần.
- Túi có bạc, ca mang ngươi đến chỗ tốt chơi.
...................................
Từ sau khi nhà họ Dung trở mình thành công, Dung Tuyên lại lần nữa mua một đại viện mới, tu chỉnh xong xuôi liền dọn vào ở, căn nhà cũ đồng thời cũng được tiến hành bán ra. Rốt cuộc thì nơi ấy vẫn từng là nơi có nhiều ký ức đau khổ và điều quan trọng nhất kẻ đáng ghét kia cũng từng sống ở đấy mấy chục năm trời, nếu các nàng muốn bắt đầu lại vẫn nên khởi điểm ở một chỗ mới tốt hơn.
Tin tức truyền ra không quá mấy ngày liền có rất nhiều người bước đến xem nhà, Tần Quý trốn ở bên góc đường nhìn mấy người mua nhà đi tới đi lui, hắn nghiến răng mạnh tới nỗi phát ra âm thanh khanh khách.
Hiện giờ hắn bị Dung Tuyên đuổi ra khỏi nhà, may mắn trong túi còn thừa một ít ngân lượng nên hắn liền thuê một căn nhà nhỏ, ngoài ra còn có hai vị thiếp thất nguyện ý đi theo hắn. Rốt cuộc Dung phủ hắn không vào được, cuối cùng đành phải đem ánh mắt thả xuống người Bạch Lâm.
Dung Tuyên đem sản nghiệp trước kia một phân thành hai, một nửa sản nghiệp dùng để làm hàng tơ tằm, nửa còn lại tiếp tục sản xuất vải dệt bông. Đồng thời nàng đối với hình thức của sản phẩm, từ chất lượng vải dệt cho tới phương diện thêu thùa đều cực kỳ coi trọng, sản xuất lô hàng riêng nhằm mục đích bán vào các quận huyện phồn hoa và nhóm người giàu có, sau đó khai thông lộ tuyến mới. Định hướng như thế, lúc sau toàn bộ hiệu quả và lợi ích thu được lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc
độ ngày càng dâng lên, thành quả đúng ý khiến Dung Tuyên càng thêm mười phần nhiệt tình.
Vào ngày đầu tiên của tháng chín căn nhà cuối cùng cũng được bán đi, Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ ngồi xe ngựa trở về ký kết giấy tờ nhà đất.
Lần buôn bán này cơ hồ rất là thuận lợi, ngân phiếu nhận hết một lượt lại không cò kè mặc cả. Nắm được tiền trong tay hai người liền cùng tân gia chủ nói lời cáo từ.
Mới ra đến ngoài cửa liền nhìn thấy có một bà lão khất cái quỳ gối cạnh cửa cầm chén ăn xin, tóc tai toán loạn nhìn không ra mặt mũi. Hai người không chút để ý lập tức lên xe ngựa rời đi, bà lão khất cái ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, trên mặt nhìn không ra là hỉ hay là nộ.
Mà bà lão khất cái này đúng là Mộc mẫu ở thôn Phù Dung!
Từ khi bị Mộc lão hán đuổi khỏi nhà, trong túi của bà chỉ còn sót lại mấy văn tiền đồng. Hết cách Mộc mẫu đành phải dẫn theo Mộc Không Thanh tàn phế đi vào miếu hoang, mỗi ngày dựa vào nghề ăn xin mà sống. Trong ngôi miếu bỏ hoang này còn có những người khác, đám người kia vừa nghe nói kẻ hai chân tàn phế trước kia chính là tú tài, bọn họ chẳng những không thương tiếc mà ngược lại còn bày trò cười nhạo hắn.
- Tú tài thì thế nào? Còn không phải cũng giống như ta đấy sao?? Buổi tối thì ngủ miếu hoang, ban ngày thì giống như con chó la lết đi xin cơm.
- Chiếu theo tên này thì xem ra ta thấy tú tài ngay cả ta cũng không bằng, ít nhất ta đây còn có hai cái chân có thể đi đường, còn hắn thì chỉ có thể bò ha ha ha ha.....
- Nghe nói tú tài này thật sự dùng không được... Trong nhà có sáu mẫu đất, cha mẹ huynh đệ đều là người làm nông vậy mà hắn còn học theo người khác thuê nhà riêng nuôi dưỡng tiểu tình nhân, thật đúng là sung sướng nha.
- Ta còn nghe nói trong nhà tên tú tài này cũng không có nhiều tiền, cha mẹ hắn đem tỷ muội bán đi để lấy tiền nuôi hắn đọc sách. Ta thật không biết hắn nghĩ như thế nào mà có thể dùng số tiền ấy một cách yên tâm thoải mái như vậy.
- Ngươi đừng nói nữa, nếu ta thật sự có thể hưởng thụ những tháng ngày như vậy rồi bắt ta trở về làm ăn mày thì ta đây cũng nguyện ý.
- Dù có đánh gãy hai chân của ngươi thì ngươi vẫn nguyện ý sao?
-..........
Mộc Không Thanh nằm trên đống cỏ, khuôn mặt tuấn tú giờ đây râu ria mọc xồm xoàm, hắn muốn đem lỗ tai đóng kín nhưng trớ trêu thay những âm thanh ấy vẫn lục tục tiến vào. Hắn oán hận giương tay đấm trên mặt đất mấy cái, cuối cùng vẫn vì đau tay mà ngừng lại. Nhìn chung toàn bộ hoàn cảnh xung quanh quả thực không ổn, trong không khí luôn tản mát một mùi vị khó ngửi, khiến người buồn nôn.
Hắn không biết rốt cuộc tại sao mình lại rơi vào bước đường này.
Lần trước thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp đi tìm Bạch Phúc Hồng, nói mãi mới lấy được hai lượng bạc lại bị một tên ăn mày khác cướp mất, đã vậy hắn còn bị ném lại phụ cận quán trà và chẳng thể tự mình trở về. Sau này không biết Mộc mẫu như thế nào tìm được hắn, cuối cùng bà ta dùng một tấm ván giường kéo hắn quay trở về ngôi miếu hoang tồi tàn.
Vì thế hắn tiếp tục quay lại cuộc sống tháng ngày không thấy ánh mặt trời, Mộc Không Thanh vì chẳng có tiền điều trị nên cả người dần dà trở nên tê liệt. Hắn không biết nên hận ai, hận cha hắn ư....nhưng nếu không phải chính bản thân hắn năm lần bảy lượt làm phụ thân thất vọng thì Mộc lão hán hẳn là sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Nên hận Tam Ngưu đánh gãy chân hắn hay sao?..... nếu không phải hắn đi khắp nơi bôi xấu thanh danh muội muội nhà người ta thì Tam Ngưu cũng sẽ không đánh tới cửa..... Suy cho cùng vẫn là ở mẫu thân của hắn, nếu nương của hắn không có tay chân không sạch sẽ thì số tiền bán tam nha đầu vẫn sẽ còn nguyên, nếu nương của hắn không đi khắp nơi ồn ào chửi bới người khác thì nhà họ Mộc sẽ không bị kẻ xấu hãm hại, chân của hắn cũng sẽ không bị đoạn.!!
Nhưng mà nương làm hết thảy những chuyện này đều là vì hắn a!!
Mộc Không Thanh lại lần nữa đi vào ngõ cụt, hắn nắm tóc sống chết không buông, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng.
Hiện tại ngay cả những tên ăn mày hèn mọn đều tới khi dễ hắn.
Nếu Mộc mẫu ở đây thì còn có thể ngăn cản một chút, nếu vắng mặt thì mấy tên ăn mày kia càng thêm không kiêng nể gì.
Mộc Không Thanh chẳng biết bây giờ mình sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Trước kia còn mộng tưởng một ngày có thể đứng đầu bảng vàng, trước ngực đeo dãy cầu đỏ thẫm cưỡi ngựa diễu phố.
Nhưng hôm nay ngay cả chuyện đọc sách cũng chẳng còn biện pháp để tiếp tục, trở thành một tên phế nhân như vậy ngay cả chuyện sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự mình gánh vác, càng không cần phải nói tới chuyện muốn được ăn cơm no.
Thẳng đến buổi tối, rốt cuộc Mộc mẫu cũng đã quay trở lại.
Hai người nằm trong miếu hoang ngẫu nhiên thảo luận đôi ba câu, chỉ nghe trong miệng phụ nhân dong dài kể lể rằng hôm nay đi ngang Tần gia trông thấy nơi đó người đến người đi vô cùng náo nhiệt nhưng quan trọng nhất nhị nha đầu tựa hồ đã thay đổi, thoạt nhìn không còn ngốc nữa.
Đột nhiên Mộc Không Thanh mở miệng hỏi một câu:
- Nương, người hối hận rồi sao?
- Hối hận cái gì?
Mộc mẫu nằm kế bên cũng xoay người sang rồi hỏi ngược lại.
- Hối hận chuyện sau khi gả đại tỷ đi rồi cứ cách hai ba ngày lại tới nhà bọn họ tống tiền, cướp đoạt đồ vật làm cho nhà thợ mộc không một ai dành cho nhà chúng ta sắc mặt tốt.
Mộc mẫu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đáp.
- Nó là miếng thịt trên người ta rơi xuống, ta nuôi nó lớn như vậy, lấy nó đổi chút đồ vật thì đã làm sao? Nếu không phải ta đem đại nha đầu gả cho Hà gia thì sợ là con trai lớn nhà bọn họ không biết đến khi nào mới cưới được lão bà.
Mộc Không Thanh không có tiếp tục truy vấn chuyện của đại tỷ, chỉ là hắn lại mở miệng hỏi sang chuyện khác.
- Vậy người có từng hối hận lúc ấy đã ôm tay chân của nhị tỷ để cho cha thuận tiện đánh tỷ ấy hay không?
Tức khắc Mộc mẫu im bặt không nói chuyện nữa, cơ mà giây sau lại lẩm bẩm trả lời.
- Nếu nó ngoan ngoãn nghe lời thì ta cần gì phải làm như vậy. Ta cứ tưởng rằng Mộc Khuê chỉ ra sức đánh một gậy lên người để cho nó nhớ, ai biết hắn thế nhưng lại đánh một gậy lên đỉnh đầu, ta cũng không ngờ.......
- Nếu nó có thể ngoan ngoãn nghe lời gả cho Tần lão gia, bình thường còn có thể giúp đỡ ngươi một phen thì loại chuyện như này sẽ chẳng phát sinh....
Mộc mẫu không ngừng lặp đi lặp lại, dường như những chuyện như vậy đối với bà ấy là quá bình thường, mắc gì phải áy náy, việc gì phải hối hận.
- Nhưng cuối cùng dù tiền có vào tay thì nhà chúng ta cũng có khá lên đâu..
Mộc Không Thanh chán nản, ngay lúc này hắn hối hận.
- Thanh Nhi, con bảo nương nên nói cái gì đây? Tiền đó một phân một hào đều đưa hết vào trong tay con. Hiện tại chắc là con đang oán nương, còn nương lại không biết nên oán ai bây giờ.
Hắn lắc đầu, buồn bã nói:
- Không, con không có oán ai, chỉ là đột nhiên con muốn hỏi một chút mà thôi..
Mộc mẫu bị những câu hỏi nửa vời như vậy trộn lẫn, vào đêm liền không thể nào ngủ được. Ngày hôm sau, sáng sớm bà lại chống gậy đi xin cơm.
Chờ thời điểm nàng trở lại vừa vặn nhìn thấy nơi miếu hoang có một đám người đang tụ tập, một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt nảy lên ở trong lòng. Khi nàng cật lực đẩy đám người ra để chen vào thì cảnh tượng ập vào mắt khiến đầu nàng tức khắc nổ tung một tiếng.
Nhi tử lớn nhất của nàng, Mộc Không Thanh đang nằm im trên mặt đất, trên đầu mở ra một miệng vết thương to bằng cái bánh bao, huyết dịch lúc này không còn chảy nữa mà đã ngưng đọng lại, nhìn dáng vẻ có lẽ đã chết được một đoạn thời gian thật dài.
Mà trên bức tường bên cạnh xác hắn có một vệt máu loang lổ, tựa hồ muốn nói cho mọi người biết Mộc Không Thanh chính là đập đầu vào chỗ này mà chết.
Lúc trước ở nha môn bị đánh hai mươi trượng đại bản phải nằm sấp trên giường hơn một tháng, lúa trong nhà bị người ta đốt hết một mảng lớn, sau này lại ăn phải thịt heo có độc nằm liệt trên giường, dù Tam Ngưu dẫn người tới cửa quậy tới long trời lở đất thì Mộc mẫu cũng chưa từng cảm thấy suy sụp, nhưng duy nhất vào lúc này nàng tưởng chừng như trời đất đều đang sụp đổ.
Cho đến nay nàng vẫn coi nhi tử là trân bảo, sinh mệnh của nàng đều dựa hết vào nó, cư nhiên bảo bối tâm can của nàng lại lấy phương thức này kết thúc sinh mệnh. Mộc mẫu gân cổ lên kêu cũng kêu không ra tiếng, khóc cũng khóc trong bất động, phảng phất như bị người ta bưng kín mũi miệng.
Nha môn thu được tin tức, Viên Phượng Hoa dẫn người đến đấy thăm dò hiện trường. Sau khi loại trừ những người có động cơ và hiềm nghi giết hắn thì giao lại thi thể cho Mộc mẫu tự mình xử lí hậu sự.
Mộc mẫu cả người trở nên si si ngốc ngốc, mấy tên ăn mày đồng hành động lòng trắc ẩn muốn giúp nàng đem di thể đi chôn nhưng Mộc mẫu lại ôm cái xác gắt gao không bỏ, ai cũng không thể lại gần khuyên can, một khi tới gần Mộc mẫu liền như chó điên gặp người là cắn.
Như vậy mấy tên khất cái kia cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng một cái thi thể lớn như vậy để ở trong miếu, thời tiết nóng bức chưa tới hai ngày đã phát ra từng trận mùi vị tanh tưởi. Mấy người cùng sống trong miếu đều chịu không nổi, vì thế cũng không một ai còn tâm trạng đồng tình hay thương xót gì nữa, bọn họ đem nàng đuổi ra khỏi miếu, đồng thời cũng đem thi thể của Mộc Không Thanh ném thẳng ra ngoài.
Nhà họ Mộc ở thôn Phù Dung....
Hôm nay Mộc lão hán vẫn giống như mọi khi, mỗi ngày đúng hạn đi đến bến tàu giúp người ta dỡ hàng, cùng dĩ vãng bất đồng chính là hiện giờ hắn đã có thể tự mình tích cóp tiền. Rốt cuộc hắn bắt đầu đem căn nhà lần nữa sửa chữa, bây giờ thoạt nhìn xem như có thể dành cho người ở.
Đầu năm là thời điểm hắn nhờ người viết giúp một tờ hưu thư, sau đó gấp gáp đem hai người Mộc mẫu và Mộc Không Thanh đuổi ra khỏi nhà, Mộc Quyết Minh cũng theo đó biến mất. Giờ hắn một mình ở trong nhà, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng, thế nhưng có đôi khi hắn sinh ra hối hận rằng lúc trước độc thân sống một mình không phải rất tốt hay sao, vì cái gì phải kết hôn sinh con?
Nhiều năm sống vất vả như vậy, ngày ngày ở bên ngoài khiêng hàng hóa, sống lưng cũng đồng thời càng ngày càng cong đi. Kết quả chưa có ngày nào được thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống, rốt cuộc thành thân có ý nghĩa gì?
Hôm nay vẫn như những ngày khác, sau khi kết thúc công việc lại mua hai cân thịt bò. Về nhà nổi lửa xào thịt, không quên mua thêm hai lượng rượu về nhấm nháp mỹ thực, bữa cơm này Mộc lão hán ăn đến thực vui vẻ.
Mới ăn một nửa lại nghe thấy bên ngoài có người gân cổ kêu lên tên của hắn, một tiếng tiếp một tiếng. Thanh âm nghẹn ngào giống hệt tiếng quạ đen, nghe tới mười phần rợn người.
Mộc lão hán nhíu nhíu chân mày rồi đem đôi đũa ném sang một bên, ra cửa thì thấy người đến cư nhiên là Chu thị bị đuổi khỏi nhà dạo trước. Bên cạnh còn lôi theo một cái chiếu mà trên chiếu thình lình nằm một thi thể trương phình, mùi hôi của xác chết bốc lên tận trời, vừa thấy liền biết đã chết được mấy ngày.
Mộc lão hán lập tức cảm thấy đen đủi, hắn lớn tiếng mắng.
- Cái bà điên này, ngươi đã không còn là người nhà họ Mộc thì kéo theo người chết tới trước cửa nhà ta làm cái gì?
Mộc mẫu nhếch môi âm trầm cười.
- Không sai, tuy ta không phải là thê tử của ngươi nữa nhưng nhi tử vẫn là nhi tử của ngươi!!
Hàng xóm xung quanh kéo đến xem ngày càng đông, bọn họ đối với cái xác hư thối trên chiếu chỉ chỉ trỏ trỏ, lát sau vậy mà có người kinh hô lên tiếng:
- Này không phải lão đại của nhà họ Mộc, Mộc Không Thanh đấy ư??
Những lời này tức khắc giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu đang sôi sùng sục, vừa chạm vào liền nổ tung tóe. Mộc lão hán tập trung nhìn vào, cái xác trên chiếu kia còn không phải là đại nhi tử hay sao?
Trên gương mặt của Mộc lão hán tâm tình bất định, không một ai ngoài kia biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là giây kế tiếp mọi người nghe được hắn lớn tiếng nói.
- Ngày ta đem ngươi hưu đi đã từng nói hai nhi tử chia ra ngươi một đứa ta nuôi một đứa. Hiện giờ nó đã chết, ngươi kéo tới nơi này tìm ta thì có ích lợi gì?
Chúng hàng xóm vừa nghe liền quay lưng lại sôi nổi nghị luận, Mộc lão hán mặc kệ đám người này, hắn đem cửa lớn đóng lại, kiên quyết đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài.
Mộc mẫu thế nhưng không khóc cũng không nháo, nàng đem chiếc chiếu kéo đến gần cửa lớn rồi ngồi xuống bên cạnh thi thể, xem bộ dáng hẳn là đang tính toán đóng quân ở chỗ này.
Cứ như vậy liên tục qua ba ngày, trước cửa nhà họ Mộc mùi xác chết phân hủy bốc lên tận trời, thì thể kia thậm chí đã bắt đầu sinh ra trùng. Hàng xóm vây xem cảm thấy quá đen đủi, họ quyết tâm không bước chân ra ngoài nữa bởi vì họ sợ rằng vừa mở cửa ra mùi hôi thối kia sẽ bay thẳng vào nhà mình.
Thẳng đến ngày thứ năm, Mộc lão hán rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lúc này hắn mới tức giận đẩy cửa ra hỏi đối phương muốn như thế nào.
- Đem Thanh nhi chôn bên cạnh mộ của cha mẹ, trên mộ bia phải khắc rõ hắn thuộc về gia phả nhà họ Mộc, người khác khi mất có cái gì thì nó cũng phải có cái đó.
Mộc lão hán không còn cách nào khác đành phải bấm bụng làm theo, hắn sống với nữ nhân này qua vài thập niên cho nên hắn quá hiểu biết tính tình của đối phương, nếu không đáp ứng nữ nhân này có thể dùng tính mạng để bức người. Dù sao người nằm ở kia đơn giản cũng là nhi tử của mình, nay muốn chôn chỗ nào thì chôn chỗ đó đi.
Sau khi hạ táng Mộc Không Thanh, Mộc mẫu cũng biến mất không thấy tăm hơi, không một ai biết được bà ta đi nơi nào.
Chuyện Mộc Không Thanh lao đầu vào tường mà chết, vì Viên Phượng Hoa dẫn người đi thăm dò hiện trường cho nên ngoài Sở Ngu ra thì còn có người nhà họ Lưu cũng là những người đầu tiên được biết chuyện. Sau đó những chuyện phát sinh ở trước cửa nhà họ Mộc cũng gây ra một làn sóng lớn, nơi nào cũng đem chuyện này ra bàn tán ồn ào huyên náo, vì lẽ đó khi Mộc Đinh Hương vừa đến Quý gia liền được Quý lão thái đem toàn bộ tiền căn hậu quả kể hết cho nghe.
Thời điểm Mộc Đinh Hương nhận được tin tức, nháy mắt nàng cảm thấy những chuyện phát sinh trước kia ở nhà họ Mộc đột nhiên trở nên thực xa xôi, thậm chí kí ức đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng không có cách nào phê phán Mộc Không Thanh có đáng chết hay không, đây chính là con đường mà hắn chọn lựa, không có ai ép hắn phải làm như vậy cả.
Đương nhiên hắn cũng tuyệt đối không phải là người tốt lành gì!!
Dù sao rốt cuộc trước khi nhị tỷ xảy ra chuyện mấy ngày, chính hắn từ học viện trở về nói với Mộc lão hán rằng học viện yêu cầu giao nộp một lượng bạc tiền giáo phí.
Mà sự việc xảy ra vào ngày hôm đó, hắn cùng với Mộc Quyết Minh, hai người thờ ơ đứng nhìn Mộc lão hán động thủ, thậm chí hắn còn vui vẻ lấy tiền bán nhị tỷ bỏ vào túi riêng của mình.
Từ nhỏ đến lớn Mộc Đinh Hương vẫn luôn bị đuổi ra ngoài đồng làm việc, đại tỷ và nhị tỷ thường hay đến hỗ trợ nàng, mà người làm đại ca như hắn lại chưa từng thấy thương tiếc muội muội.
Mộc Đinh Hương không biết nếu Mộc Không Thanh chẳng đòi hỏi nhiều bạc như vậy thì hai vợ chồng nhà họ Mộc còn có thể xem nữ nhi thân sinh giống như heo chó mà đối đãi nữa hay không.
Tóm lại đáp án của hết thảy những nghi vấn này đều mất đi theo cái chết của Mộc Không Thanh, tâm tình của Mộc Đinh Hương cũng không có dao động quá lớn. Nàng cảm thấy đi đến bước này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, hơn nữa người này từ nhỏ đến lớn cơm no áo ấm rồi dần sinh ra kiểu tâm cao khí ngạo, hiện giờ biến thành một kẻ phế nhân không thể gánh vác sinh hoạt cá nhân thành ra lòng tự trọng trong người chênh lệnh mãnh liệt, điều này buộc hắn phải đi vào con đường tuyệt lộ duy nhất, đó là tìm đến cái chết để được giải thoát.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục diễn ra, vì thế Mộc tiểu cô nương cũng không đem quá nhiều tâm tư đặt vào chuyện này, nàng chỉ một lòng chuyên chú vào gia đình nhỏ và tương lai của mình mà thôi.
Mợ cả Hà thị vào đầu tháng năm đã sinh hạ một tên tiểu tử mập mạp, Quý lão thái cao hứng tới nỗi cười không khép được một miệng. Mỗi ngày bà đều ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, dẫu sao trong nhà cũng không có chuyện gì khiến người khác sốt ruột.
Hà thị sau khi sinh hạ đứa bé, thân thể càng ngày càng tốt lên thấy rõ, nhìn dáng vẻ ân ái của phu thê hai người tựa hồ dường như còn muốn hạ sinh thêm một nữ nhi nữa.
Tuy rằng không thể xác định trái cây mà Trúc Nhi đưa có thể thay đổi thể chất của nàng hay không nhưng Hà thị vẫn nhớ rất rõ những ngày tháng khó chịu khi mang thai, tất cả đều dựa vào loại trái cây lạ lẫm này giúp nàng vượt qua. Bởi vì lẽ đó mà nàng đối với đứa nhỏ này càng thêm đặc biệt yêu thích, có thứ gì ngon đều nghĩ tới để phần cho tiểu cô nương đáng yêu đầu tiên.
Mộc Đinh Hương vẫn giống với thường ngày mang theo Trúc Nhi ở nhà làm ruộng chăn dê, Sở Ngu sau khi điều tra cái chết của phụ thân xong thì chẳng còn chuyện gì khác để làm, sau cùng nàng và Khi Mãn lại đem cửa hàng mở ra lần nữa, chậm rãi khôi phục tiết tấu bình ổn trước kia. Biến hoá duy nhất chính là ở bất kì thời khắc nào nàng cũng luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động giữa hai nhà Đinh gia và Bạch gia, không mảy may bỏ lỡ bất kì động tĩnh nhỏ nào. Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đến thời điểm mấu chốt, một khi thời cơ chín muồi nàng sẽ bắt đầu thu võng!!
Nhưng thật ra hắn không biết một điều, rằng Tần Quý là dạng người mười phần coi tiền như rác.
Sau khi đám công nhân có tay nghề thuần phục lần lượt gia nhập dưới trướng của hắn, xưởng dệt của nhà họ Bạch khởi công sớm hơn thời gian dự định một tháng. Mấy ngày nay tâm tình của Bạch Lâm như được chấp cánh bay cao, ngay cả đi đường dường như cũng mang theo một ít gió xuân.
Giữa tháng bảy Bạch Phúc Hồng xuất phát đi Vĩnh Châu thật sớm để kịp tham gia kỳ thi Hương. Từ đó tới nay đã hơn một tháng, nhìn ngày dài đằng đẵng trôi qua Bạch Lâm bấm tay ước chừng hắn cũng sắp sửa quay trở lại.
Kỳ thật Bạch Lâm cũng có thể tự mình đoán được cơ hội trúng cử của con trai không cao cho lắm, vì vậy trong lòng cũng có hơi chút tiếc nuối. Hơn nữa từ ngày đi đến Lưu gia dự tiệc rồi nhìn thấy Lưu Niệm Niệm, nữ nhi của Lưu Hừ hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phía, nhìn lại nhi tử nhà mình đến tận bây giờ vẫn giữ bộ dáng thanh cao, hắn không biết cuộc sống khó khăn là gì. Tương lai gánh nặng ở Bạch gia không biết nên giao vào tay hắn như thế nào mới phải.
Càng nghĩ càng thấy tức, hắn nghĩ chờ đám người kia quay trở về nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ một phen.
Hạ tuần tháng tám, Bạch Phúc Hồng đi Vĩnh Châu tham dự kì thi Hương rốt cuộc cũng về đến nhà.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của phụ thân, Bạch Phúc Hồng một câu cũng không dám nói, hắn cúi đầu, thấp đến nỗi cằm sắp chạm tới ngực.
- Phế vật, quả thực là phế vật!!! Cho ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, lại thỉnh rất nhiều tiên sinh dạy bảo vậy mà vị trí phía cuối bảng vàng cũng không chạm tới được.
Người luôn ôn tồn lễ độ giống như Bạch Lâm vậy mà hôm nay lại trở nên táo bạo dị thường.
Trong quãng thời gian này sự nghiệp của Bạch gia tiến triển cực kỳ thuận lợi, chỉ là số nguyên liệu bông thô hắn tiếp nhận từ trong tay Tần Quý vẫn chưa thể đi vào giai đoạn sản xuất. Đồng thời sau lưng hắn cất giấu một tai họa ngằm thật lớn, mà tai hoạ đó xuất hiện bắt đầu từ việc hắn bỏ vốn đầu tư quá lớn. Ngay từ giai đoạn đầu tiên Bạch Lâm đã mạnh dạn trực tiếp đổ tiền xây dựng bốn nhà xưởng với quy mô thật lớn, riêng tiền xây dựng phòng ốc và mua công cụ lẫn thiết bị đã tiêu tốn của hắn hết một rương vàng bạc. Hơn nữa công nhân vừa mới gia nhập cần phải kết toán rồi trả phí dụng cho bọn họ, để chi trả vấn đề quan trọng này thì hắn cũng cần phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Tình huống đặc biệt xảy ra ở trong những người có tay nghề dưới trướng Tần lão gia mà Bạch Lâm dụ dỗ rước về, ngoại trừ việc đám người này được Tần Quý bày mưu tính kế thì tất cả bọn họ còn được trả mức lương cao ngút trời. Lúc trước khi thoả thuận đối phương chấp nhận trả một nửa phần tiền mà số tiền ấy chỉ đủ chống đỡ đến cuối tháng, hiện nay Tần phủ đã sinh biến, tấm kim bài mang tên Tần gia đã không còn tồn tại, ngay cả Tần Quý cũng không rõ tung tích. Nếu bây giờ hàng hoá sản xuất ra không kịp tiêu thụ, có lẽ Bạch Lâm phải đối mặt với nguy cơ thất bại cực lớn.
Nhóm hàng hoá đợt hai từ Bắc Lưu thành lại sắp sửa đến rồi, tiền hàng đợt này cực kỳ lớn nhưng xưởng dệt vải bông vẫn còn chưa xây xong. Giải pháp hiện tại chỉ có thể đem đám công nhân mới này dời đến xưởng dệt hàng tơ tằm phụ giúp, tránh tình trạng ăn không ngồi rồi phát sinh.
Lúc ấy Bạch Lâm có thể sảng khoái đáp ứng đề nghị của Tần Quý bởi vì hai người bọn họ dự tính nội trong vòng một tháng có thể thu phục Dung Tuyên, một khi ả nữ nhân họ Dung kia bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Tần thì sản nghiệp làm vải dệt bông lại trở về hết trên tay Tần Quý. Công nhân đợt đó chiêu mộ cũng có thể một lần nữa trả về bên xưởng dệt Tần gia, ngoài ra còn có nguồn nguyên liệu từ Bắc Lưu Thành, toàn bộ đều sẽ quay về như cũ.
Bạch Lâm khi đó đánh chủ ý không phải nhằm vào tiền lợi nhuận và thù lao của Tần gia. Căn bản hắn muốn một ngụm nuốt hết sản nghiệp nhà họ Tần, biến nó thành sản nghiệp hợp pháp của mình, tiếp theo chậm rãi đem Tần Quý đá ra khỏi ván cờ.
Ai ngờ Tần Quý lại bị loại trừ sớm hơn hắn tính toán, nhanh tới nỗi tiền của chuyến hàng kế tiếp còn chưa kịp chuyển đến tay. Tên ngu ngốc ấy rớt đài, tương đương với việc để lại một cái cục diện rối rắm vô pháp giải quyết.
Bạch Lâm cũng ý thức được bản thân quá mức lỗ mãng xúc động, giai đoạn trước đó bỏ vốn đầu tư quá lớn, kéo theo việc sản xuất hàng hoá vượt quá tiến độ.
Mũi tên đã rời khỏi dây cung há có thể quay đầu lại, hắn chỉ có thể khe khẽ cắn môi đem toàn bộ cơn tức nghẹn nuốt ngược vào trong. Biết đâu sau này toàn bộ huyện Nhạc Sơn, thậm chí toàn bộ tỉnh Vĩnh Châu hoặc cũng có thể là toàn bộ nước Đại Chu này đều có một vị trí nhỏ dành cho tiệm vải nhà họ Bạch.
Nghĩ đến đây ý chí chiến đấu lại trở nên sục sôi.
Chỉ là nhìn nhi tử nhà mình không có ý chí tiến thủ, bộ dáng nhìn sơ cũng biết không thể chịu đựng được khó khăn. Bạch Lâm phân vân, rốt cuộc không biết có nên cho nó đi theo con đường thi cử hay vẫn là nên để nó trở về phụ giúp xử lý việc làm ăn trong nhà.
Một khi chưa nghĩ ra hướng đi cho tương lai, Bạch Lâm vẫn không ngại trừng mắt dựng râu đối với Bạch Phúc Hồng.
Bạch tiểu thiếu gia bị giáo huấn cả một buổi sáng, trong miệng của Bạch Lâm căn bản tìm không ra một câu khích lợi hay khen ngợi. Điều này làm hắn cảm thấy mình không khác gì phế vật, tệ hơn là chẳng làm được tích sự gì.
Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng bị ai mắng chửi thậm tệ như vậy. Ngay khi Bạch Lâm bảo hắn cút đi, hắn cũng hiếm thấy lộ ra tính tình quật khởi, không nói hai lời liền trực tiếp đạp cửa mà đi.
Bạch Lâm nhìn thấy Bạch Phúc Hồng tỏ thái độ hỗn hào như vậy thì tức giận tới mức cả người phát run.
Bạch Phúc Hồng ra khỏi nhà chưa được bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà hắn không có nơi nào để đi. Thời điểm từ Vĩnh Châu trở về, lộ phí trên người đã sớm dùng hết từ lâu, đến chỗ mẫu thân để lấy bạc lại nhận được tin báo rằng tiền bạc đang sở hữu đều bị phụ thân thu đi. Mẫu thân nói quãng thời gian này là lúc trong nhà vực dậy cơ nghiệp đã sớm lụn bại, chi phí cần bỏ ra rất lớn, không đưa bạc thì thôi đã vậy còn bảo hắn không có việc gì làm thì không cần chạy loạn ra bên ngoài tiêu xài hoang phí.
Không có tiền lại mất hết tự tôn, cứ thế Bạch Phúc Hồng đi lang thang ở trên đường phố, hắn tự cảm thấy bản thân như một con chó chết trôi, phố xá tấp nập nhưng không một ai để hắn vào trong mắt. Đúng lúc này lại nghe thấy phía sau có người kêu hắn, xoay người lại vừa vặn nhìn thấy người vừa gọi hắn là Tư Mã Lương Tài, là bạn đồng môn với hắn ở học viện.
Hai người đồng thời đều là con nhà giàu, ngày thường cũng không thiếu việc đi chơi cùng nhau, tính ra coi như quen thuộc.
Nhìn Tư Mã Lương Tài một tay ôm tiểu kiều nương một tay phe phẩy cây quạt, điệu bộ trông cực kỳ khoái hoạt.
- Bạch huynh đây là đang tính đi tới nơi nào, sao ta thấy huynh bộ dạng ỉu xìu vậy?
Năm nay Tư Mã Lương Tài không đi thi Hương, hắn biết chính mình đi cũng không đậu thì đi làm gì cho phí công. Vì thế tên này nói dối người trong nhà rằng mình đã đi thi rồi, kỳ thật vẫn luôn trốn ở trong thành tiêu dao sung sướng.
Hai mắt của Bạch Phúc Hồng trở nên vô thần, mí mắt cũng lười chớp. Tư Mã Lương Tài thấy thế bèn ghé đầu bảo tiểu kiều nương tự mình đi dạo, chờ người đi rồi hắn mới bước đến đặt tay lên vai của Bạch Phúc Hồng, làm bộ ân cần hỏi:
- Sao vậy Bạch huynh đệ, cha của huynh gần đây ở huyện Nhạc Sơn nháo ra động tĩnh rất lớn, cửa hiệu mọc lên khắp nơi như hoa nở. Huynh không biết xung quanh có bao nhiêu người hâm mộ đâu, thế mà hôm nay huynh còn ở trên phố trưng ra bộ dáng ủ rủ thế kia, chẳng lẽ có chuyện gì không vui ư?
Bạch Phúc Hồng hữu khí vô lực, hắn chán nản đáp lời.
- Chính vì cha ta muốn quy mô phải làm lớn như vậy mới đem hết tiền bạc trong nhà đổ dồn vào trong đó, ngay cả tiền tiêu vặt tháng này của ta cũng không có. Hiện tại một cốc trà ta cũng uống không nổi, đi mệt thì chỉ có thể về nhà uống nước lã mà thôi...
Tư Mã Lương Tài trái lại vui tươi hớn hở, hắn bắt đầu liếm môi thuyết pháp.
- Ta thấy chuyện này có gì không tốt đâu, đầu tư càng nhiều thì càng có lời nhiều. Đến lúc hàng hoá thuận lợi bán đi thì tài nguyên tự khắc cuồn cuộn kéo tới, tiền nhiều tới nỗi huynh đếm phải hoa cả mắt ấy chứ.
- Kia cũng đành phải chờ hàng hóa bán đi, chẳng qua không biết phải đợi bao lâu mà thôi........ Aizzz....
Nghe xong, trái lại Tư Mã Lương Tài càng cười to hơn.
- Nói thật cho huynh biết, gần đây ở trong nhà ca ca của ta cũng đâu có cho ta xài tiền, huynh xem không phải ta vẫn sống rất tốt đó thôi..
Bạch Phúc Hồng quay đầu nhìn hắn một cái, nghi hoặc hỏi:
- Hay là ngươi có bí quyết gì tốt?
Tư Mã Lương Tài cười hề hề, thần thần bí bí hướng về phía đối phương nói nhỏ.
- Nói cho huynh biết ta có nhận thức một người anh em tốt, mỗi khi ta không có tiền hắn liền thoải mái tiếp tế cho ta một ít, chờ khi nào có tiền ta trả lại cho hắn sau cũng được. Đến lúc trả nhiều hơn tiền mượn một chút là được, vừa không thiếu nhân tình vừa có thể cứu cánh chúng ta trong trường hợp túng quẫn.
Giây phút này khỏi phải nói, Bạch Phúc đang cực kì chấn động.
- Này còn không phải là cho vay tiền hay sao?
- Nói như vậy thật khó nghe quá, là anh em lúc lâm thời thuyên chuyển qua lại một chút thì có làm sao, cũng đâu phải thiếu ba hay năm năm gì đâu, không phải mấy tháng nay cha của huynh làm ăn khá lắm hay sao? Dù sao chỉ cần huynh trả tiền đúng hạn là được, mượn mười lượng bạc thì một tháng chỉ trả thêm năm trăm văn tiền, công tử nhà giàu như huynh sẽ không coi đó là nhiều đi??
Bạch thiếu gia nghe xong vẫn thấy chuyện này khá tốt, năm trăm văn tiền lãi cũng không tính là nhiều, chưa kể có thể hắn mượn không quá một tháng.
Nhìn thấy Bạch Phúc Hồng bắt đầu dao động, Tư Mã Lương Tài tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
- Còn do dự cái gì nữa, hiện giờ nếu huynh đi mượn bằng hữu xung quanh một lượng bạc trắng chắc gì đã có ai nguyện ý cho huynh mượn. Mất thể diện với bằng hữu còn không bằng huynh tìm tới những người mà ta vừa giới thiệu cho huynh.
Bạch Phúc Hồng đảo mắt suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn hạ giọng, nói:
- Vậy ngươi dẫn ta đi gặp vị anh em kia đi.
- Được, đi liền bây giờ luôn đi.
Hai người cứ thế kề vai sát cánh hướng về khu vực ở gần học viện Hoa Nho.
Chờ đến khi trở về cả người của Bạch Phúc Hồng trở nên khinh phiêu nhẹ nhàng, miễn bàn cũng biết có bao nhiêu vui vẻ. Lúc trước thời điểm Bạch Lâm còn chưa tỉnh lại, tiền tiêu vặt mỗi tháng Bạch phu nhân cho hắn bất quá chỉ có đúng một lượng bạc, hiện giờ mười lượng cầm trên tay nặng trĩu, trong lòng càn thêm kiên định với quyết định của mình.
- Thế nào, ta nói có sai đâu, huynh thấy vị bằng hữu kia của ta có phải rất trượng nghĩa hay không? Chủ yếu vẫn là tên tuổi đại thiếu gia nhà họ Bạch của huynh vang dội. Người khác phải đem đồ vật đáng giá đến thế chấp mới có thể nhận được tiền, huynh thì ngược lại, người ta vừa nghe tên tuổi liền trực tiếp đưa tiền. Nói thật ta chưa từng thấy ai giao dịch thuận lợi như huynh cả.
Tư Mã Lương Tài chậc lưỡi ba cái, lời nói ra luôn phải cường điệu vài phần.
- Túi có bạc, ca mang ngươi đến chỗ tốt chơi.
...................................
Từ sau khi nhà họ Dung trở mình thành công, Dung Tuyên lại lần nữa mua một đại viện mới, tu chỉnh xong xuôi liền dọn vào ở, căn nhà cũ đồng thời cũng được tiến hành bán ra. Rốt cuộc thì nơi ấy vẫn từng là nơi có nhiều ký ức đau khổ và điều quan trọng nhất kẻ đáng ghét kia cũng từng sống ở đấy mấy chục năm trời, nếu các nàng muốn bắt đầu lại vẫn nên khởi điểm ở một chỗ mới tốt hơn.
Tin tức truyền ra không quá mấy ngày liền có rất nhiều người bước đến xem nhà, Tần Quý trốn ở bên góc đường nhìn mấy người mua nhà đi tới đi lui, hắn nghiến răng mạnh tới nỗi phát ra âm thanh khanh khách.
Hiện giờ hắn bị Dung Tuyên đuổi ra khỏi nhà, may mắn trong túi còn thừa một ít ngân lượng nên hắn liền thuê một căn nhà nhỏ, ngoài ra còn có hai vị thiếp thất nguyện ý đi theo hắn. Rốt cuộc Dung phủ hắn không vào được, cuối cùng đành phải đem ánh mắt thả xuống người Bạch Lâm.
Dung Tuyên đem sản nghiệp trước kia một phân thành hai, một nửa sản nghiệp dùng để làm hàng tơ tằm, nửa còn lại tiếp tục sản xuất vải dệt bông. Đồng thời nàng đối với hình thức của sản phẩm, từ chất lượng vải dệt cho tới phương diện thêu thùa đều cực kỳ coi trọng, sản xuất lô hàng riêng nhằm mục đích bán vào các quận huyện phồn hoa và nhóm người giàu có, sau đó khai thông lộ tuyến mới. Định hướng như thế, lúc sau toàn bộ hiệu quả và lợi ích thu được lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc
độ ngày càng dâng lên, thành quả đúng ý khiến Dung Tuyên càng thêm mười phần nhiệt tình.
Vào ngày đầu tiên của tháng chín căn nhà cuối cùng cũng được bán đi, Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ ngồi xe ngựa trở về ký kết giấy tờ nhà đất.
Lần buôn bán này cơ hồ rất là thuận lợi, ngân phiếu nhận hết một lượt lại không cò kè mặc cả. Nắm được tiền trong tay hai người liền cùng tân gia chủ nói lời cáo từ.
Mới ra đến ngoài cửa liền nhìn thấy có một bà lão khất cái quỳ gối cạnh cửa cầm chén ăn xin, tóc tai toán loạn nhìn không ra mặt mũi. Hai người không chút để ý lập tức lên xe ngựa rời đi, bà lão khất cái ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, trên mặt nhìn không ra là hỉ hay là nộ.
Mà bà lão khất cái này đúng là Mộc mẫu ở thôn Phù Dung!
Từ khi bị Mộc lão hán đuổi khỏi nhà, trong túi của bà chỉ còn sót lại mấy văn tiền đồng. Hết cách Mộc mẫu đành phải dẫn theo Mộc Không Thanh tàn phế đi vào miếu hoang, mỗi ngày dựa vào nghề ăn xin mà sống. Trong ngôi miếu bỏ hoang này còn có những người khác, đám người kia vừa nghe nói kẻ hai chân tàn phế trước kia chính là tú tài, bọn họ chẳng những không thương tiếc mà ngược lại còn bày trò cười nhạo hắn.
- Tú tài thì thế nào? Còn không phải cũng giống như ta đấy sao?? Buổi tối thì ngủ miếu hoang, ban ngày thì giống như con chó la lết đi xin cơm.
- Chiếu theo tên này thì xem ra ta thấy tú tài ngay cả ta cũng không bằng, ít nhất ta đây còn có hai cái chân có thể đi đường, còn hắn thì chỉ có thể bò ha ha ha ha.....
- Nghe nói tú tài này thật sự dùng không được... Trong nhà có sáu mẫu đất, cha mẹ huynh đệ đều là người làm nông vậy mà hắn còn học theo người khác thuê nhà riêng nuôi dưỡng tiểu tình nhân, thật đúng là sung sướng nha.
- Ta còn nghe nói trong nhà tên tú tài này cũng không có nhiều tiền, cha mẹ hắn đem tỷ muội bán đi để lấy tiền nuôi hắn đọc sách. Ta thật không biết hắn nghĩ như thế nào mà có thể dùng số tiền ấy một cách yên tâm thoải mái như vậy.
- Ngươi đừng nói nữa, nếu ta thật sự có thể hưởng thụ những tháng ngày như vậy rồi bắt ta trở về làm ăn mày thì ta đây cũng nguyện ý.
- Dù có đánh gãy hai chân của ngươi thì ngươi vẫn nguyện ý sao?
-..........
Mộc Không Thanh nằm trên đống cỏ, khuôn mặt tuấn tú giờ đây râu ria mọc xồm xoàm, hắn muốn đem lỗ tai đóng kín nhưng trớ trêu thay những âm thanh ấy vẫn lục tục tiến vào. Hắn oán hận giương tay đấm trên mặt đất mấy cái, cuối cùng vẫn vì đau tay mà ngừng lại. Nhìn chung toàn bộ hoàn cảnh xung quanh quả thực không ổn, trong không khí luôn tản mát một mùi vị khó ngửi, khiến người buồn nôn.
Hắn không biết rốt cuộc tại sao mình lại rơi vào bước đường này.
Lần trước thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp đi tìm Bạch Phúc Hồng, nói mãi mới lấy được hai lượng bạc lại bị một tên ăn mày khác cướp mất, đã vậy hắn còn bị ném lại phụ cận quán trà và chẳng thể tự mình trở về. Sau này không biết Mộc mẫu như thế nào tìm được hắn, cuối cùng bà ta dùng một tấm ván giường kéo hắn quay trở về ngôi miếu hoang tồi tàn.
Vì thế hắn tiếp tục quay lại cuộc sống tháng ngày không thấy ánh mặt trời, Mộc Không Thanh vì chẳng có tiền điều trị nên cả người dần dà trở nên tê liệt. Hắn không biết nên hận ai, hận cha hắn ư....nhưng nếu không phải chính bản thân hắn năm lần bảy lượt làm phụ thân thất vọng thì Mộc lão hán hẳn là sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Nên hận Tam Ngưu đánh gãy chân hắn hay sao?..... nếu không phải hắn đi khắp nơi bôi xấu thanh danh muội muội nhà người ta thì Tam Ngưu cũng sẽ không đánh tới cửa..... Suy cho cùng vẫn là ở mẫu thân của hắn, nếu nương của hắn không có tay chân không sạch sẽ thì số tiền bán tam nha đầu vẫn sẽ còn nguyên, nếu nương của hắn không đi khắp nơi ồn ào chửi bới người khác thì nhà họ Mộc sẽ không bị kẻ xấu hãm hại, chân của hắn cũng sẽ không bị đoạn.!!
Nhưng mà nương làm hết thảy những chuyện này đều là vì hắn a!!
Mộc Không Thanh lại lần nữa đi vào ngõ cụt, hắn nắm tóc sống chết không buông, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ròng ròng.
Hiện tại ngay cả những tên ăn mày hèn mọn đều tới khi dễ hắn.
Nếu Mộc mẫu ở đây thì còn có thể ngăn cản một chút, nếu vắng mặt thì mấy tên ăn mày kia càng thêm không kiêng nể gì.
Mộc Không Thanh chẳng biết bây giờ mình sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Trước kia còn mộng tưởng một ngày có thể đứng đầu bảng vàng, trước ngực đeo dãy cầu đỏ thẫm cưỡi ngựa diễu phố.
Nhưng hôm nay ngay cả chuyện đọc sách cũng chẳng còn biện pháp để tiếp tục, trở thành một tên phế nhân như vậy ngay cả chuyện sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự mình gánh vác, càng không cần phải nói tới chuyện muốn được ăn cơm no.
Thẳng đến buổi tối, rốt cuộc Mộc mẫu cũng đã quay trở lại.
Hai người nằm trong miếu hoang ngẫu nhiên thảo luận đôi ba câu, chỉ nghe trong miệng phụ nhân dong dài kể lể rằng hôm nay đi ngang Tần gia trông thấy nơi đó người đến người đi vô cùng náo nhiệt nhưng quan trọng nhất nhị nha đầu tựa hồ đã thay đổi, thoạt nhìn không còn ngốc nữa.
Đột nhiên Mộc Không Thanh mở miệng hỏi một câu:
- Nương, người hối hận rồi sao?
- Hối hận cái gì?
Mộc mẫu nằm kế bên cũng xoay người sang rồi hỏi ngược lại.
- Hối hận chuyện sau khi gả đại tỷ đi rồi cứ cách hai ba ngày lại tới nhà bọn họ tống tiền, cướp đoạt đồ vật làm cho nhà thợ mộc không một ai dành cho nhà chúng ta sắc mặt tốt.
Mộc mẫu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đáp.
- Nó là miếng thịt trên người ta rơi xuống, ta nuôi nó lớn như vậy, lấy nó đổi chút đồ vật thì đã làm sao? Nếu không phải ta đem đại nha đầu gả cho Hà gia thì sợ là con trai lớn nhà bọn họ không biết đến khi nào mới cưới được lão bà.
Mộc Không Thanh không có tiếp tục truy vấn chuyện của đại tỷ, chỉ là hắn lại mở miệng hỏi sang chuyện khác.
- Vậy người có từng hối hận lúc ấy đã ôm tay chân của nhị tỷ để cho cha thuận tiện đánh tỷ ấy hay không?
Tức khắc Mộc mẫu im bặt không nói chuyện nữa, cơ mà giây sau lại lẩm bẩm trả lời.
- Nếu nó ngoan ngoãn nghe lời thì ta cần gì phải làm như vậy. Ta cứ tưởng rằng Mộc Khuê chỉ ra sức đánh một gậy lên người để cho nó nhớ, ai biết hắn thế nhưng lại đánh một gậy lên đỉnh đầu, ta cũng không ngờ.......
- Nếu nó có thể ngoan ngoãn nghe lời gả cho Tần lão gia, bình thường còn có thể giúp đỡ ngươi một phen thì loại chuyện như này sẽ chẳng phát sinh....
Mộc mẫu không ngừng lặp đi lặp lại, dường như những chuyện như vậy đối với bà ấy là quá bình thường, mắc gì phải áy náy, việc gì phải hối hận.
- Nhưng cuối cùng dù tiền có vào tay thì nhà chúng ta cũng có khá lên đâu..
Mộc Không Thanh chán nản, ngay lúc này hắn hối hận.
- Thanh Nhi, con bảo nương nên nói cái gì đây? Tiền đó một phân một hào đều đưa hết vào trong tay con. Hiện tại chắc là con đang oán nương, còn nương lại không biết nên oán ai bây giờ.
Hắn lắc đầu, buồn bã nói:
- Không, con không có oán ai, chỉ là đột nhiên con muốn hỏi một chút mà thôi..
Mộc mẫu bị những câu hỏi nửa vời như vậy trộn lẫn, vào đêm liền không thể nào ngủ được. Ngày hôm sau, sáng sớm bà lại chống gậy đi xin cơm.
Chờ thời điểm nàng trở lại vừa vặn nhìn thấy nơi miếu hoang có một đám người đang tụ tập, một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt nảy lên ở trong lòng. Khi nàng cật lực đẩy đám người ra để chen vào thì cảnh tượng ập vào mắt khiến đầu nàng tức khắc nổ tung một tiếng.
Nhi tử lớn nhất của nàng, Mộc Không Thanh đang nằm im trên mặt đất, trên đầu mở ra một miệng vết thương to bằng cái bánh bao, huyết dịch lúc này không còn chảy nữa mà đã ngưng đọng lại, nhìn dáng vẻ có lẽ đã chết được một đoạn thời gian thật dài.
Mà trên bức tường bên cạnh xác hắn có một vệt máu loang lổ, tựa hồ muốn nói cho mọi người biết Mộc Không Thanh chính là đập đầu vào chỗ này mà chết.
Lúc trước ở nha môn bị đánh hai mươi trượng đại bản phải nằm sấp trên giường hơn một tháng, lúa trong nhà bị người ta đốt hết một mảng lớn, sau này lại ăn phải thịt heo có độc nằm liệt trên giường, dù Tam Ngưu dẫn người tới cửa quậy tới long trời lở đất thì Mộc mẫu cũng chưa từng cảm thấy suy sụp, nhưng duy nhất vào lúc này nàng tưởng chừng như trời đất đều đang sụp đổ.
Cho đến nay nàng vẫn coi nhi tử là trân bảo, sinh mệnh của nàng đều dựa hết vào nó, cư nhiên bảo bối tâm can của nàng lại lấy phương thức này kết thúc sinh mệnh. Mộc mẫu gân cổ lên kêu cũng kêu không ra tiếng, khóc cũng khóc trong bất động, phảng phất như bị người ta bưng kín mũi miệng.
Nha môn thu được tin tức, Viên Phượng Hoa dẫn người đến đấy thăm dò hiện trường. Sau khi loại trừ những người có động cơ và hiềm nghi giết hắn thì giao lại thi thể cho Mộc mẫu tự mình xử lí hậu sự.
Mộc mẫu cả người trở nên si si ngốc ngốc, mấy tên ăn mày đồng hành động lòng trắc ẩn muốn giúp nàng đem di thể đi chôn nhưng Mộc mẫu lại ôm cái xác gắt gao không bỏ, ai cũng không thể lại gần khuyên can, một khi tới gần Mộc mẫu liền như chó điên gặp người là cắn.
Như vậy mấy tên khất cái kia cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng một cái thi thể lớn như vậy để ở trong miếu, thời tiết nóng bức chưa tới hai ngày đã phát ra từng trận mùi vị tanh tưởi. Mấy người cùng sống trong miếu đều chịu không nổi, vì thế cũng không một ai còn tâm trạng đồng tình hay thương xót gì nữa, bọn họ đem nàng đuổi ra khỏi miếu, đồng thời cũng đem thi thể của Mộc Không Thanh ném thẳng ra ngoài.
Nhà họ Mộc ở thôn Phù Dung....
Hôm nay Mộc lão hán vẫn giống như mọi khi, mỗi ngày đúng hạn đi đến bến tàu giúp người ta dỡ hàng, cùng dĩ vãng bất đồng chính là hiện giờ hắn đã có thể tự mình tích cóp tiền. Rốt cuộc hắn bắt đầu đem căn nhà lần nữa sửa chữa, bây giờ thoạt nhìn xem như có thể dành cho người ở.
Đầu năm là thời điểm hắn nhờ người viết giúp một tờ hưu thư, sau đó gấp gáp đem hai người Mộc mẫu và Mộc Không Thanh đuổi ra khỏi nhà, Mộc Quyết Minh cũng theo đó biến mất. Giờ hắn một mình ở trong nhà, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng, thế nhưng có đôi khi hắn sinh ra hối hận rằng lúc trước độc thân sống một mình không phải rất tốt hay sao, vì cái gì phải kết hôn sinh con?
Nhiều năm sống vất vả như vậy, ngày ngày ở bên ngoài khiêng hàng hóa, sống lưng cũng đồng thời càng ngày càng cong đi. Kết quả chưa có ngày nào được thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống, rốt cuộc thành thân có ý nghĩa gì?
Hôm nay vẫn như những ngày khác, sau khi kết thúc công việc lại mua hai cân thịt bò. Về nhà nổi lửa xào thịt, không quên mua thêm hai lượng rượu về nhấm nháp mỹ thực, bữa cơm này Mộc lão hán ăn đến thực vui vẻ.
Mới ăn một nửa lại nghe thấy bên ngoài có người gân cổ kêu lên tên của hắn, một tiếng tiếp một tiếng. Thanh âm nghẹn ngào giống hệt tiếng quạ đen, nghe tới mười phần rợn người.
Mộc lão hán nhíu nhíu chân mày rồi đem đôi đũa ném sang một bên, ra cửa thì thấy người đến cư nhiên là Chu thị bị đuổi khỏi nhà dạo trước. Bên cạnh còn lôi theo một cái chiếu mà trên chiếu thình lình nằm một thi thể trương phình, mùi hôi của xác chết bốc lên tận trời, vừa thấy liền biết đã chết được mấy ngày.
Mộc lão hán lập tức cảm thấy đen đủi, hắn lớn tiếng mắng.
- Cái bà điên này, ngươi đã không còn là người nhà họ Mộc thì kéo theo người chết tới trước cửa nhà ta làm cái gì?
Mộc mẫu nhếch môi âm trầm cười.
- Không sai, tuy ta không phải là thê tử của ngươi nữa nhưng nhi tử vẫn là nhi tử của ngươi!!
Hàng xóm xung quanh kéo đến xem ngày càng đông, bọn họ đối với cái xác hư thối trên chiếu chỉ chỉ trỏ trỏ, lát sau vậy mà có người kinh hô lên tiếng:
- Này không phải lão đại của nhà họ Mộc, Mộc Không Thanh đấy ư??
Những lời này tức khắc giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu đang sôi sùng sục, vừa chạm vào liền nổ tung tóe. Mộc lão hán tập trung nhìn vào, cái xác trên chiếu kia còn không phải là đại nhi tử hay sao?
Trên gương mặt của Mộc lão hán tâm tình bất định, không một ai ngoài kia biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là giây kế tiếp mọi người nghe được hắn lớn tiếng nói.
- Ngày ta đem ngươi hưu đi đã từng nói hai nhi tử chia ra ngươi một đứa ta nuôi một đứa. Hiện giờ nó đã chết, ngươi kéo tới nơi này tìm ta thì có ích lợi gì?
Chúng hàng xóm vừa nghe liền quay lưng lại sôi nổi nghị luận, Mộc lão hán mặc kệ đám người này, hắn đem cửa lớn đóng lại, kiên quyết đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài.
Mộc mẫu thế nhưng không khóc cũng không nháo, nàng đem chiếc chiếu kéo đến gần cửa lớn rồi ngồi xuống bên cạnh thi thể, xem bộ dáng hẳn là đang tính toán đóng quân ở chỗ này.
Cứ như vậy liên tục qua ba ngày, trước cửa nhà họ Mộc mùi xác chết phân hủy bốc lên tận trời, thì thể kia thậm chí đã bắt đầu sinh ra trùng. Hàng xóm vây xem cảm thấy quá đen đủi, họ quyết tâm không bước chân ra ngoài nữa bởi vì họ sợ rằng vừa mở cửa ra mùi hôi thối kia sẽ bay thẳng vào nhà mình.
Thẳng đến ngày thứ năm, Mộc lão hán rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lúc này hắn mới tức giận đẩy cửa ra hỏi đối phương muốn như thế nào.
- Đem Thanh nhi chôn bên cạnh mộ của cha mẹ, trên mộ bia phải khắc rõ hắn thuộc về gia phả nhà họ Mộc, người khác khi mất có cái gì thì nó cũng phải có cái đó.
Mộc lão hán không còn cách nào khác đành phải bấm bụng làm theo, hắn sống với nữ nhân này qua vài thập niên cho nên hắn quá hiểu biết tính tình của đối phương, nếu không đáp ứng nữ nhân này có thể dùng tính mạng để bức người. Dù sao người nằm ở kia đơn giản cũng là nhi tử của mình, nay muốn chôn chỗ nào thì chôn chỗ đó đi.
Sau khi hạ táng Mộc Không Thanh, Mộc mẫu cũng biến mất không thấy tăm hơi, không một ai biết được bà ta đi nơi nào.
Chuyện Mộc Không Thanh lao đầu vào tường mà chết, vì Viên Phượng Hoa dẫn người đi thăm dò hiện trường cho nên ngoài Sở Ngu ra thì còn có người nhà họ Lưu cũng là những người đầu tiên được biết chuyện. Sau đó những chuyện phát sinh ở trước cửa nhà họ Mộc cũng gây ra một làn sóng lớn, nơi nào cũng đem chuyện này ra bàn tán ồn ào huyên náo, vì lẽ đó khi Mộc Đinh Hương vừa đến Quý gia liền được Quý lão thái đem toàn bộ tiền căn hậu quả kể hết cho nghe.
Thời điểm Mộc Đinh Hương nhận được tin tức, nháy mắt nàng cảm thấy những chuyện phát sinh trước kia ở nhà họ Mộc đột nhiên trở nên thực xa xôi, thậm chí kí ức đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng không có cách nào phê phán Mộc Không Thanh có đáng chết hay không, đây chính là con đường mà hắn chọn lựa, không có ai ép hắn phải làm như vậy cả.
Đương nhiên hắn cũng tuyệt đối không phải là người tốt lành gì!!
Dù sao rốt cuộc trước khi nhị tỷ xảy ra chuyện mấy ngày, chính hắn từ học viện trở về nói với Mộc lão hán rằng học viện yêu cầu giao nộp một lượng bạc tiền giáo phí.
Mà sự việc xảy ra vào ngày hôm đó, hắn cùng với Mộc Quyết Minh, hai người thờ ơ đứng nhìn Mộc lão hán động thủ, thậm chí hắn còn vui vẻ lấy tiền bán nhị tỷ bỏ vào túi riêng của mình.
Từ nhỏ đến lớn Mộc Đinh Hương vẫn luôn bị đuổi ra ngoài đồng làm việc, đại tỷ và nhị tỷ thường hay đến hỗ trợ nàng, mà người làm đại ca như hắn lại chưa từng thấy thương tiếc muội muội.
Mộc Đinh Hương không biết nếu Mộc Không Thanh chẳng đòi hỏi nhiều bạc như vậy thì hai vợ chồng nhà họ Mộc còn có thể xem nữ nhi thân sinh giống như heo chó mà đối đãi nữa hay không.
Tóm lại đáp án của hết thảy những nghi vấn này đều mất đi theo cái chết của Mộc Không Thanh, tâm tình của Mộc Đinh Hương cũng không có dao động quá lớn. Nàng cảm thấy đi đến bước này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, hơn nữa người này từ nhỏ đến lớn cơm no áo ấm rồi dần sinh ra kiểu tâm cao khí ngạo, hiện giờ biến thành một kẻ phế nhân không thể gánh vác sinh hoạt cá nhân thành ra lòng tự trọng trong người chênh lệnh mãnh liệt, điều này buộc hắn phải đi vào con đường tuyệt lộ duy nhất, đó là tìm đến cái chết để được giải thoát.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục diễn ra, vì thế Mộc tiểu cô nương cũng không đem quá nhiều tâm tư đặt vào chuyện này, nàng chỉ một lòng chuyên chú vào gia đình nhỏ và tương lai của mình mà thôi.
Mợ cả Hà thị vào đầu tháng năm đã sinh hạ một tên tiểu tử mập mạp, Quý lão thái cao hứng tới nỗi cười không khép được một miệng. Mỗi ngày bà đều ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, dẫu sao trong nhà cũng không có chuyện gì khiến người khác sốt ruột.
Hà thị sau khi sinh hạ đứa bé, thân thể càng ngày càng tốt lên thấy rõ, nhìn dáng vẻ ân ái của phu thê hai người tựa hồ dường như còn muốn hạ sinh thêm một nữ nhi nữa.
Tuy rằng không thể xác định trái cây mà Trúc Nhi đưa có thể thay đổi thể chất của nàng hay không nhưng Hà thị vẫn nhớ rất rõ những ngày tháng khó chịu khi mang thai, tất cả đều dựa vào loại trái cây lạ lẫm này giúp nàng vượt qua. Bởi vì lẽ đó mà nàng đối với đứa nhỏ này càng thêm đặc biệt yêu thích, có thứ gì ngon đều nghĩ tới để phần cho tiểu cô nương đáng yêu đầu tiên.
Mộc Đinh Hương vẫn giống với thường ngày mang theo Trúc Nhi ở nhà làm ruộng chăn dê, Sở Ngu sau khi điều tra cái chết của phụ thân xong thì chẳng còn chuyện gì khác để làm, sau cùng nàng và Khi Mãn lại đem cửa hàng mở ra lần nữa, chậm rãi khôi phục tiết tấu bình ổn trước kia. Biến hoá duy nhất chính là ở bất kì thời khắc nào nàng cũng luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động giữa hai nhà Đinh gia và Bạch gia, không mảy may bỏ lỡ bất kì động tĩnh nhỏ nào. Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đến thời điểm mấu chốt, một khi thời cơ chín muồi nàng sẽ bắt đầu thu võng!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.