Chương 3: Kẻ lạ mặt
Quỳnh Thy
03/07/2013
Tôi vùi đầu vào đống bài tập được giao về nhà, nhiệm vụ của tôi là phải hoàn thành hai kịch bản phim ngắn trong một tuần. Những qui tắc tôi đã học thuộc và giờ đã đến lúc để áp dụng óc sáng tạo của mình. Tôi ngồi bên máy tính, lạch cạch gõ những dòng đầu tiên và bỗng dưng nhớ đến Minh. Chẳng hiểu sao nhưng dòng suy nghĩ lại kéo tôi về phía anh, mọi hình ảnh lại như một cuốn phim quay chậm. Tôi hối hả ghi chép lại mọi thứ rồi tôi thấy mình đang khóc. Nước mắt nhẹ nhàng rơi trên bàn phím. Hóa ra, tôi vẫn còn yêu anh. Thế nên trái tim tôi mới đau đớn khi nhớ về mọi thứ đã qua như thế.
Tôi đóng laptop khi đồng hồ điểm số 4h sáng. Trời còn nhá nhem tôi, tôi ra đóng cửa sổ phòng, tắt đèn ngủ và leo lên giường. Tôi mở mắt thao láo, màn đêm tĩnh mịch bao phủ xung quanh và rồi tôi chìm sâu và giấc ngủ, cô gái trong câu chuyện của mình tạo ra cứ ám ảnh tôi mãi. Hình như, cô gái đó rất giống tôi.
Chiều thứ 7 tôi đến lớp hồi hộp để được nghe nhận xét từ giáo viên cũng như cô sẽ công bố kịch bản nào sẽ được nhận làm phim ngắn của đạo diễn Hoàng Sơn. Tôi lê xác đến lớp khi vừa hoàn thành bài thi giữa kì trên lớp cùng với đôi mắt gấu trúc thâm sì. Ngồi bàn cuối cùng vì đến muộn nhất, tôi ôm mặt xuống bàn, mắt lờ đờ bởi vì đã thấm mệt. Những con số và tính toán khiến tôi điên lên nhưng nếu như không thức trắng mấy đêm để học có lẽ kì này tôi sẽ chẳng thể nào lê lết qua khỏi kì thi.
Hình như có ai đó đang gọi tên tôi.
- Bảo Anh đâu? Bạn đó có đến không nhỉ?
Tôi như choàng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ như đang muốn kéo sụt mi mắt xuống.
- Dạ, dạ có em ạ.
- Tốt lắm, Bảo Anh, đứng lên và hãy nói về ý tưởng kịch bản của em.
Tôi bối rối đứng dậy, hít một hơi thật dài để đỡ run và làm lấn át cơn buổn ngủ. Tôi nói về nhân vật của mình và câu chuyện mà tôi dựng lên. Đó là một cô gái đã từng làm mọi cách để kéo chàng trai về phía mình nhưng cũng phải làm mọi cách để đẩy anh ra xa phía cô bởi nếu chàng trai đó ở bên cô gái thì anh sẽ mất tất cả mọi thứ là công danh, tiền bạc, địa vị và gia đình. Cô gái đó phát hiện ra mình mắc một chứng bệnh liên quan đến trí nhớ và có thể nhiều ngày sau đó cô sẽ không còn nhớ anh chàng kia là ai. Cô còn khoảng 1 tháng để làm mọi cách đẩy anh ra xa. Nhưng khi càng làm điều đó, cô càng bị trái tim điều khiển hơn là tâm trí. Khi cô gái mất đi mọi kí ức về chàng trai thì cũng là lúc chàng trai phát hiện ra nhưng mọi thứ đã muộn, mãi mãi kí ức về chàng trai sẽ chỉ có một mình anh ta nhớ đến. Còn cô gái, mọi kí ức và tình yêu đã bị xóa sạch. Dư âm còn lại chỉ là đau đớn và xót xa cho chàng trai sống với kí ức cũ.
Tôi tóm tắt ý tưởng của mình cho cả lớp nghe, không khí xung quanh im ắng, tôi có cảm giác mình nghe rõ được từng vòng quay chiếc quạy trên đầu mình như thế nào. Cô giáo khẽ gật đầu và mỉm cười khen ngợi. Tôi cũng nhận được sự tán dương từ phía các học viên khác. Bỗng có một tiếng nói từ phía dưới vọng lên.
- Theo em, đây là 1 ý tưởng cũ rích và nhàm chán!
Cả lớp bỗng trở nên im lặng trước câu phản ứng của người đó. Tôi quay sang phải nhìn về phía có tiếng nói ấy. Một luồng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía tôi.
- Hãy chứng minh tại sao em thấy nó “cũ rich” như em nói. Cô chủ nhiệm hướng chú ý về phía anh ta.
- Câu chuyện này chẳng khác gì những câu chuyện ở các bộ phim Hàn Quốc mà chúng ta vẫn được xem. Anh chàng cất cao giọng, một giọng nói lạnh lùng và ngạo nghễ.
- Xin lỗi, nhưng đó mới chỉ là ý tưởng được trình bày miệng, còn đi vào chi tiết chắc anh chưa đọc nên đừng vội kết luận. Tôi thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.
- Tôi không biết chi tiết của cô như thế nào, nhưng nếu là ý tưởng, hãy làm mới nó dù nó là cũ rich đi chăng nữa. Anh ta ngạo nghễ và có vẻ đắc ý khi nhận thấy phản công từ phía tôi.
- Vậy theo anh cách tôi trình bày vừa rồi không mới? Tôi hỏi vặn lại.
- Cái cách cô gây chú ý cho người khác thật tẻ nhạt. Anh ta càng dung những lời lẽ sắc bén.
- Có thể tôi tẻ nhạt nhưng kịch bản của tôi thì không. Nếu anh đã đọc qua kịch bản đó thì hãy lớn miệng nhận xét, tôi hoàn toàn tiếp thu còn nếu anh cho rằng mới chỉ nghe qua tôi nói đã vội nhận xét cả kịch bản thì tôi nghĩ anh không có tư cách. Tôi nói khá gay gắt.
- Vậy cô nghĩ sao nếu như cô là biên kịch mà khi trình bày ý tưởng và truyền tải cho diễn viên và đạo diễn cũng như cả ê kip làm phim toàn bộ ý đồ của cô khiến cho người khác buồn ngủ?
- Anh…anh… Tôi gần như nổi máu điên lến với cái thái độ rất chi là khó chịu của anh chàng tự dưng mọc đâu ra này.
- Thôi được rồi, Hoàng Sơn, đây mới chỉ là bài tập đầu tiên thôi. Cô chủ nhiệm xoa dịu không khí của cuộc đấu khẩu. Cả lớp có vẻ xôn xao, xì xào, tôi ngồi xuống và không gân cổ lên nữa. Quay mặt sang tôi thấy anh ta chẳng them nhìn xem thái độ của tôi như thế nào, anh ta rất chi là đắc ý.
- Ôi, hóa ra đó là Hoàng Sơn, đạo diễn trẻ vừa được vinh danh tại liên hoan phim đó.
- Ôi, sao anh ta lại có mặt ở đây nhỉ?
- Cá tính quá!
Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán của mọi xung quanh. Hơi giật mình, tôi quay sang nhìn lại khuôn mặt và dáng dấp của anh ta. Đúng là đạo diễn Hoàng Sơn thật, tôi đã nhìn thấy mặt anh ta trên báo vào lần, nhưng trên báo có vẻ già dặn hơn ngoài đời. Tôi thấy anh ta mặt rất trẻ chứ không bụi bặm và nghệ sĩ như vào tấm hình tôi đã xem. Thì ra người học trò thành danh của cô chủ nhiệm vẫn ca tụng là anh ta đây, anh ta cũng xuất thân là dân ngoại đạo với điện ảnh. Càng ngoại đạo hơn nữa khi anh ta học biên kịch sau đó mới đi làm đạo diễn. Đúng là kẻ lắm tài nhiều tật, nhưng cái thái độ trên báo khác hẳn thái độ ngang tàn ngạo nghễ như bây giờ. Ôi, anh ta đúng là kẻ kinh người!
Vậy mà kẻ này trước kia tôi đã trầm trồ thán phục và ca tụng anh ta, lấy anh ta như một tấm gương để học tập cơ đấy.
Anh chàng đạo diễn này vẫn tỏ ra đắc ý khi vừa khiến làm tổn thương được tôi và làm bẽ mặt tôi trước cô chủ nhiệm và các học viên khác. Những lời lẽ sắc bén và lạnh lùng của anh ta đánh trúng tôi, một kẻ non nớt và bỡ ngỡ chưa hề có một chút phòng vệ nào. Tôi bỗng thấy bàn tay mình run run lên, và cái cảm giác uất ức nghẹn cổ họng. Dù sao thì cũng là kịch bản đầu tiên của tôi khi tham gia khóa học, cô giáo còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã hắt thẳng một xô nước vào mặt tôi rồi.
Cô chủ nhiệm can thiệp để việc cãi vã giữa hai người không trở nên căng thẳng. Cô cũng đưa ra những nhận xét mà tôi cảm thấy hợp tình hợp lý hơn. Tôi được khen ngợi trong cách viết và lối dẫn dẵn, nhưng đề tài hơi cũ và tôi chưa làm mới được nó. Thêm vào đó tôi lại quá tập trung và nội tâm nhân vật, và dường như tôi chưa làm chủ được những điểm thắt nút và xung đột. Nhưng điều đáng khen ở đây mà cô muốn dành cho tôi là tôi như đang viết bằng cả trái tim mình. Một lời nhận xét như thế thì mang đầy tính thuyết phục và tôi cũng dễ tiếp thu những hạn chế của mình hơn. Sau khi chăm chú và ghi chép lại những điều cô nói, tôi nghiệm ra được rất nhiều điều, và cả nhìn thấy mình đã sai sót ở đâu.
Cuối buổi học cô chủ nhiệm nói sẽ thông báo 3 kịch bản sẽ được chuyển qua cho đạo diễn Hoàng Sơn để dựng thành phim. Cô sẽ không thông báo ngay trên lớp mà đạo diễn sẽ tự liên lạc với biên kịch. Các học viên ai cũng hào hứng và hồi hộp xem mình có được chọn hay không. Tôi thì đã… bớt hào hứng đi phần nào sau khi đã bị tên đạo diễn kiêu ngạo kia chém cho tơi tả. Tôi xếp sách vở rồi ra về, cầm đống kịch bản mà mình đã nâng niu và thức trắng đêm để viết với bao cảm xúc nhưng hiện giờ nó lại mang tiếng là cũ rích. Tôi hơi buồn và hơi thất vọng về bản thân, hoá ra, từ trước tới giờ tôi đã quá tự tin vào bản thân mình, có lẽ mọi người nói đúng, Minh cũng nói đúng, tôi nên tập trung vào những gì tôi đã được học ở trường hơn là những thứ tôi chỉ thích chứ không hề có căn bản.
Tôi ra cầu Long Biên hóng gió, dạo trước còn có Vy đi cùng nhưng từ hồi tôi và Minh yêu nhau chúng tôi không đi cùng nhau nữa. Duy nhất chỉ có Bơm là chỗ duy nhất không thay đổi, còn mọi thứ tôi gạt Minh ra và thay thế vào đó là Vy. Tôi vẫn thường cùng anh đứng bên thành cầu vào những buổi chiều cuối tuần hóng mát, tôi thích được bước lên trên bậc sát thành cầu và dang tay đón lấy gió. Minh vẫn thường kéo tay tôi lại vì sợ trong một phút phấn khích tôi sẽ rơi tõm xuống mặt sông hiền hoà nhưng đầy nguy hiểm kia. Tôi vẫn phì cười và nghĩ rằng anh lo quá xa, tôi muốn đứng lên như thế và tôi nói với anh rằng tôi làm chủ được bản thân mình.
Tôi đứng một mình đón ánh hoàng hôn về vội vã, những đôi uyên ương đi bên nhau hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng đi bộ từ đầu bên này cầu, cái cảm giác đơn độc này thật kì lạ, tôi không biết mình muốn gì, không biết mình nghĩ gì, chỉ thấy lòng mình chơi vơi. Tôi và Minh, mối quan hệ ấy đã chấm dứt, có phải do tôi quá vội vàng hay còn điều gì mà tôi không thể nào biết được hay không!
Tôi đi bộ hết từ đầu cầu bên này rồi vòng ngược trở lại, tôi đứng quay ngược lại phía ánh đèn hướng từ thành phố. Bóng tối khẽ len lỏi và in hằn thành những dải mênh mông buồn vô tận. Tôi đang buồn, hẳn thế rồi! Cầm kịch bản trên tay mình, tôi bỗng thấy hoang mang cực độ, thứ tôi đang theo đuổi liệu có phải là một con đường đúng hay không. Hay tôi đang đi sai đường?
Tôi bỗng thấy nhớ vòng tay ấm áp của Minh da diết. Tôi không mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng. Thì ra cái cảm giác được bao bọc mới yên bình đến nhường nào. ở bên Minh anh luôn che chở cho tôi, anh luôn vạch sẵn mọi thứ và tôi chỉ việc làm theo. Tôi đã từng ngột ngạt với điều đó, nhưng hoá ra, để là người quyết định và tự làm theo ý mình chẳng hề đơn giản chút nào.
Nhìn đồng hồ đã 9h tối, tôi về nhà, leo lên giường và đánh một giấc. Mặc kệ quần áo vứt vương vãi trên sàn nhà và có thể sáng hôm sau mẹ sẽ đập cho tôi vài cái vào người vì cái tội bừa bãi. Tôi cần yên tĩnh. Tôi cần ngủ, chỉ ngủ mà thôi. Tôi cần được tĩnh tâm và không muốn phải nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.
* **
Sáng chủ nhật, tôi dậy sớm hơn thường lệ vì có lẽ tối qua đã ngủ quá mức cho phép. Buổi sáng ra ban công đứng đón lấy không khí của một sớm mùa Thu cho tôi cái cảm giác dễ chịu. Điện thoại từ tối qua có tin nhắn, tôi mở ra, đó là một tin nhắn từ Vy:
“Tớ đi qua và nhìn thấy cậu đứng chơi vơi một mình ở đó, tự dưng thấy có lỗi với cậu rất nhiều…”
Tôi nhún vai khó hiểu, điều gì Vy làm có lỗi với tôi cơ chứ?Hay là việc cô ấy không ở bên tôi lúc ấy, hay lâu rồi chúng tôi không cùng nhau ngắm hoàng hôn?
“ Tớ không sao, tối qua bỗng cần một chút cảm xúc nên mới đứng một mình ở đó. Lần sau đi, nhất định sẽ có cậu”
Tôi nhắn lại như vậy cho Vy yên tâm, có lẽ có một đứa bạn dở dở ương ương ở bên cạnh và luôn gây phiền phức là điều quá khó khăn với cô ấy. Tôi không muốn mình phải làm gánh nặng của ai cả.
Tôi cũng chỉ ở nhà được qua bữa trưa ăn cùng gia đình rồi lại tót ra ngoài đường. Mẹ luôn than phiền rằng con gái nên học bếp núc và nên gần gũi bố mẹ để có thể học cách sắp xếp mọi thứ. Nhưng với tôi, cứ sểnh chân một cái là tôi lại lướt lơ ngoài đường, hết công to việc lớn ở trường ở lớp, các đoàn thể ban ngành các nhóm hội rồi lại đến những việc bé cỏn con của riêng mình. Tôi không thích hợp với việc chỉ ngồi một chỗ và tôi đã thử ngồi một chỗ như mẹ nói nhưng đó là điều nhạt nhẽo vô cùng mà tôi đã từng làm.
Giữa cái nắng chang chang tôi phi xe đến The HL Tower, cũng chỉ vì một cuộc điện thoại mà tôi không ngờ tới, đúng ra là tôi không hề nghĩ tới. Trợ lí của một đạo diễn nào đó, của một hãng phim nào đó mà tôi nghe câu được câu chăng hẹn tôi 1h30 phải có mặt để có vài công việc muốn trao đổi. Chẳng lẽ kịch bản của tôi lại được chọn ư? Đúng là…tôi không dám mơ nữa.
Sau khi hỏi nhân viên bảo vệ của toà nhà phải mất khoảng 20 phút tôi mới tìm ra được văn phòng của hãng phim đặt địa điểm trên tầng 48, thậm chí ở trong một phòng làm việc khá rộng rãi nhưng cái biển hướng dẫn cũng bé tý nên phải loay hoay và hỏi đi hỏi lại tôi mới tìm được. Nhân viên lễ tân mời tôi vào phòng tiếp khách và bảo tôi ngồi đợi vì đạo diễn đang họp với diễn viên và đội làm phim. Tôi phải ngồi đợi khoảng 30 phút, uống hết một cốc nước lọc kèm thêm một cốc sinh tố mà cô nhân viên lễ tân mang ra vẫn chẳng thấy nhân vật chính người hẹn gặp tôi là ai. Tôi có phần hơi nản chí, nhưng thôi, tôi chép miệng cố ngồi đợi xem sao. Dù chẳng nên cơm cháo gì thì cũng được ngồi điều hoà mát lẹm và sinh tố không mất tiền!
- Xin chào! Cô đợi lâu chưa?
Tôi khẽ giật mình bỏ cốc sinh tố xuống khi có tiếng người. Đúng như những gì tôi dự đoán. Anh ta, kẻ đã nhạo báng tôi trong buổi học hôm qua, kẻ đã chê bai đủ thứ mặc dù chỉ được đến lớp Biên Kịch theo tư cách khách mời. Tên đạo diễn đáng ghét, kẻ làm xấu mặt tôi với các học viên khác hôm nay lại đang tử tế trước mặt tôi. Ôi, đúng là nhiều khi người tốt kẻ tốt lẫn lộn không biết đường nào mà lần!
- Cô ngạc nhiên không? Anh ta hỏi tôi.
- Phần nào đoán được khi tôi nghe điện thoại. Tôi tỏ vẻ lạnh lùng, nhấp ngụm nước trắng để cổ họng được thanh toát. Ngộ nhỡ anh ta có nhận xét hoặc bình phẩm bêu xấu gì còn lấy sức mà chiến đấu.
- Cô cũng thông minh đấy!
- Tất nhiên, người thông minh chỉ nói chuyện với người thông minh thôi!
- À, ra thế, tôi nên hiểu đây là một lời khen hay là một lời châm chọc nhỉ?
- Tuỳ anh nghĩ thôi.
- Thôi được rồi, không cãi nhau với cô nữa. Lí do mà tôi mời cô tới hôm nay là…
Tôi ngồi hai tiếng đồng hồ sau đó để bàn bạc cụ thể một cách nghiêm túc về công việc. Ban đầu tôi không thể nào tin được là mình đang ngồi chung bàn và nói chuyện tử tế với gã đạo diễn nửa mùa hâm dở này. Nhưng, đúng là khi làm việc anh ta rất nghiêm túc. Kịch bản của tôi là kịch bản thứ 4 được chọn, có nghĩa là 3 kịch bản xuất sắc trước đã được xem xét còn kịch bản của tôi được vớt vát chọn thêm cho 1 dự án mới. Tuy nhiên, anh ta muốn tôi chỉnh sửa vài thứ cũng như bàn thêm về các phân cảnh. Tôi phân bố chưa được phù hợp và vẫn còn nhiều thiếu sót. Và anh chàng đạo diễn Hoàng Sơn nổi tiếng đa tài nhưng không kém phần nhiều tật này muốn tôi viết lại một vài chỗ để có được kịch bản hoàn hảo nhất.
Tôi quên béng vụ cãi vã hôm qua vì cách làm việc và sự thu hút khi Hoàng Sơn nói chuyện, quả thực anh ta rất có tài, những lỗ hổng và những chỗ chính tôi còn đang cảm thấy chưa được thuyết phục anh ta đều tìm cách lấp chỗ trống đó cho tôi. Và tôi cũng học hỏi được nhiều thứ ngoài lề nữa mà đôi khi lí thuyết không có và không ai muốn dạy cho mình.
Chỉ có hai tiếng thôi nhưng tôi cảm thấy thời gian đó thật quý giá, Hoàng Sơn giao lại cho tôi một số việc, thêm deadline cần trả kịch bản hoàn chỉnh và một số kiến thức mà anh ta muốn tôi đến học hỏi ở phim trường. Bỗng dưng, Hoàng Sơn lại có lòng tốt như vậy khiến tôi chột dạ.
- Đừng nghĩ rằng tôi đang cho không cô cái gì, hoặc quá dễ dàng. Tôi chỉ đang công việc của tôi thôi. Bộ phim của tôi, đứa con của tôi vì thế tôi muốn “nuôi dậy” nó. Cô hiểu chứ? Đừng nghĩ đây là lòng tốt!
Anh ta cho tôi ngay một tràng giáo huấn khiến mọi suy nghĩ vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt. Tôi gật đầu, đúng rồi, đây không phải là lòng tốt. Anh ta cũng không thể là người tốt và tôi phải coi mọi thứ mới bắt đầu chỉ là thử thách.
Tôi đóng laptop khi đồng hồ điểm số 4h sáng. Trời còn nhá nhem tôi, tôi ra đóng cửa sổ phòng, tắt đèn ngủ và leo lên giường. Tôi mở mắt thao láo, màn đêm tĩnh mịch bao phủ xung quanh và rồi tôi chìm sâu và giấc ngủ, cô gái trong câu chuyện của mình tạo ra cứ ám ảnh tôi mãi. Hình như, cô gái đó rất giống tôi.
Chiều thứ 7 tôi đến lớp hồi hộp để được nghe nhận xét từ giáo viên cũng như cô sẽ công bố kịch bản nào sẽ được nhận làm phim ngắn của đạo diễn Hoàng Sơn. Tôi lê xác đến lớp khi vừa hoàn thành bài thi giữa kì trên lớp cùng với đôi mắt gấu trúc thâm sì. Ngồi bàn cuối cùng vì đến muộn nhất, tôi ôm mặt xuống bàn, mắt lờ đờ bởi vì đã thấm mệt. Những con số và tính toán khiến tôi điên lên nhưng nếu như không thức trắng mấy đêm để học có lẽ kì này tôi sẽ chẳng thể nào lê lết qua khỏi kì thi.
Hình như có ai đó đang gọi tên tôi.
- Bảo Anh đâu? Bạn đó có đến không nhỉ?
Tôi như choàng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ như đang muốn kéo sụt mi mắt xuống.
- Dạ, dạ có em ạ.
- Tốt lắm, Bảo Anh, đứng lên và hãy nói về ý tưởng kịch bản của em.
Tôi bối rối đứng dậy, hít một hơi thật dài để đỡ run và làm lấn át cơn buổn ngủ. Tôi nói về nhân vật của mình và câu chuyện mà tôi dựng lên. Đó là một cô gái đã từng làm mọi cách để kéo chàng trai về phía mình nhưng cũng phải làm mọi cách để đẩy anh ra xa phía cô bởi nếu chàng trai đó ở bên cô gái thì anh sẽ mất tất cả mọi thứ là công danh, tiền bạc, địa vị và gia đình. Cô gái đó phát hiện ra mình mắc một chứng bệnh liên quan đến trí nhớ và có thể nhiều ngày sau đó cô sẽ không còn nhớ anh chàng kia là ai. Cô còn khoảng 1 tháng để làm mọi cách đẩy anh ra xa. Nhưng khi càng làm điều đó, cô càng bị trái tim điều khiển hơn là tâm trí. Khi cô gái mất đi mọi kí ức về chàng trai thì cũng là lúc chàng trai phát hiện ra nhưng mọi thứ đã muộn, mãi mãi kí ức về chàng trai sẽ chỉ có một mình anh ta nhớ đến. Còn cô gái, mọi kí ức và tình yêu đã bị xóa sạch. Dư âm còn lại chỉ là đau đớn và xót xa cho chàng trai sống với kí ức cũ.
Tôi tóm tắt ý tưởng của mình cho cả lớp nghe, không khí xung quanh im ắng, tôi có cảm giác mình nghe rõ được từng vòng quay chiếc quạy trên đầu mình như thế nào. Cô giáo khẽ gật đầu và mỉm cười khen ngợi. Tôi cũng nhận được sự tán dương từ phía các học viên khác. Bỗng có một tiếng nói từ phía dưới vọng lên.
- Theo em, đây là 1 ý tưởng cũ rích và nhàm chán!
Cả lớp bỗng trở nên im lặng trước câu phản ứng của người đó. Tôi quay sang phải nhìn về phía có tiếng nói ấy. Một luồng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía tôi.
- Hãy chứng minh tại sao em thấy nó “cũ rich” như em nói. Cô chủ nhiệm hướng chú ý về phía anh ta.
- Câu chuyện này chẳng khác gì những câu chuyện ở các bộ phim Hàn Quốc mà chúng ta vẫn được xem. Anh chàng cất cao giọng, một giọng nói lạnh lùng và ngạo nghễ.
- Xin lỗi, nhưng đó mới chỉ là ý tưởng được trình bày miệng, còn đi vào chi tiết chắc anh chưa đọc nên đừng vội kết luận. Tôi thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.
- Tôi không biết chi tiết của cô như thế nào, nhưng nếu là ý tưởng, hãy làm mới nó dù nó là cũ rich đi chăng nữa. Anh ta ngạo nghễ và có vẻ đắc ý khi nhận thấy phản công từ phía tôi.
- Vậy theo anh cách tôi trình bày vừa rồi không mới? Tôi hỏi vặn lại.
- Cái cách cô gây chú ý cho người khác thật tẻ nhạt. Anh ta càng dung những lời lẽ sắc bén.
- Có thể tôi tẻ nhạt nhưng kịch bản của tôi thì không. Nếu anh đã đọc qua kịch bản đó thì hãy lớn miệng nhận xét, tôi hoàn toàn tiếp thu còn nếu anh cho rằng mới chỉ nghe qua tôi nói đã vội nhận xét cả kịch bản thì tôi nghĩ anh không có tư cách. Tôi nói khá gay gắt.
- Vậy cô nghĩ sao nếu như cô là biên kịch mà khi trình bày ý tưởng và truyền tải cho diễn viên và đạo diễn cũng như cả ê kip làm phim toàn bộ ý đồ của cô khiến cho người khác buồn ngủ?
- Anh…anh… Tôi gần như nổi máu điên lến với cái thái độ rất chi là khó chịu của anh chàng tự dưng mọc đâu ra này.
- Thôi được rồi, Hoàng Sơn, đây mới chỉ là bài tập đầu tiên thôi. Cô chủ nhiệm xoa dịu không khí của cuộc đấu khẩu. Cả lớp có vẻ xôn xao, xì xào, tôi ngồi xuống và không gân cổ lên nữa. Quay mặt sang tôi thấy anh ta chẳng them nhìn xem thái độ của tôi như thế nào, anh ta rất chi là đắc ý.
- Ôi, hóa ra đó là Hoàng Sơn, đạo diễn trẻ vừa được vinh danh tại liên hoan phim đó.
- Ôi, sao anh ta lại có mặt ở đây nhỉ?
- Cá tính quá!
Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán của mọi xung quanh. Hơi giật mình, tôi quay sang nhìn lại khuôn mặt và dáng dấp của anh ta. Đúng là đạo diễn Hoàng Sơn thật, tôi đã nhìn thấy mặt anh ta trên báo vào lần, nhưng trên báo có vẻ già dặn hơn ngoài đời. Tôi thấy anh ta mặt rất trẻ chứ không bụi bặm và nghệ sĩ như vào tấm hình tôi đã xem. Thì ra người học trò thành danh của cô chủ nhiệm vẫn ca tụng là anh ta đây, anh ta cũng xuất thân là dân ngoại đạo với điện ảnh. Càng ngoại đạo hơn nữa khi anh ta học biên kịch sau đó mới đi làm đạo diễn. Đúng là kẻ lắm tài nhiều tật, nhưng cái thái độ trên báo khác hẳn thái độ ngang tàn ngạo nghễ như bây giờ. Ôi, anh ta đúng là kẻ kinh người!
Vậy mà kẻ này trước kia tôi đã trầm trồ thán phục và ca tụng anh ta, lấy anh ta như một tấm gương để học tập cơ đấy.
Anh chàng đạo diễn này vẫn tỏ ra đắc ý khi vừa khiến làm tổn thương được tôi và làm bẽ mặt tôi trước cô chủ nhiệm và các học viên khác. Những lời lẽ sắc bén và lạnh lùng của anh ta đánh trúng tôi, một kẻ non nớt và bỡ ngỡ chưa hề có một chút phòng vệ nào. Tôi bỗng thấy bàn tay mình run run lên, và cái cảm giác uất ức nghẹn cổ họng. Dù sao thì cũng là kịch bản đầu tiên của tôi khi tham gia khóa học, cô giáo còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã hắt thẳng một xô nước vào mặt tôi rồi.
Cô chủ nhiệm can thiệp để việc cãi vã giữa hai người không trở nên căng thẳng. Cô cũng đưa ra những nhận xét mà tôi cảm thấy hợp tình hợp lý hơn. Tôi được khen ngợi trong cách viết và lối dẫn dẵn, nhưng đề tài hơi cũ và tôi chưa làm mới được nó. Thêm vào đó tôi lại quá tập trung và nội tâm nhân vật, và dường như tôi chưa làm chủ được những điểm thắt nút và xung đột. Nhưng điều đáng khen ở đây mà cô muốn dành cho tôi là tôi như đang viết bằng cả trái tim mình. Một lời nhận xét như thế thì mang đầy tính thuyết phục và tôi cũng dễ tiếp thu những hạn chế của mình hơn. Sau khi chăm chú và ghi chép lại những điều cô nói, tôi nghiệm ra được rất nhiều điều, và cả nhìn thấy mình đã sai sót ở đâu.
Cuối buổi học cô chủ nhiệm nói sẽ thông báo 3 kịch bản sẽ được chuyển qua cho đạo diễn Hoàng Sơn để dựng thành phim. Cô sẽ không thông báo ngay trên lớp mà đạo diễn sẽ tự liên lạc với biên kịch. Các học viên ai cũng hào hứng và hồi hộp xem mình có được chọn hay không. Tôi thì đã… bớt hào hứng đi phần nào sau khi đã bị tên đạo diễn kiêu ngạo kia chém cho tơi tả. Tôi xếp sách vở rồi ra về, cầm đống kịch bản mà mình đã nâng niu và thức trắng đêm để viết với bao cảm xúc nhưng hiện giờ nó lại mang tiếng là cũ rích. Tôi hơi buồn và hơi thất vọng về bản thân, hoá ra, từ trước tới giờ tôi đã quá tự tin vào bản thân mình, có lẽ mọi người nói đúng, Minh cũng nói đúng, tôi nên tập trung vào những gì tôi đã được học ở trường hơn là những thứ tôi chỉ thích chứ không hề có căn bản.
Tôi ra cầu Long Biên hóng gió, dạo trước còn có Vy đi cùng nhưng từ hồi tôi và Minh yêu nhau chúng tôi không đi cùng nhau nữa. Duy nhất chỉ có Bơm là chỗ duy nhất không thay đổi, còn mọi thứ tôi gạt Minh ra và thay thế vào đó là Vy. Tôi vẫn thường cùng anh đứng bên thành cầu vào những buổi chiều cuối tuần hóng mát, tôi thích được bước lên trên bậc sát thành cầu và dang tay đón lấy gió. Minh vẫn thường kéo tay tôi lại vì sợ trong một phút phấn khích tôi sẽ rơi tõm xuống mặt sông hiền hoà nhưng đầy nguy hiểm kia. Tôi vẫn phì cười và nghĩ rằng anh lo quá xa, tôi muốn đứng lên như thế và tôi nói với anh rằng tôi làm chủ được bản thân mình.
Tôi đứng một mình đón ánh hoàng hôn về vội vã, những đôi uyên ương đi bên nhau hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng đi bộ từ đầu bên này cầu, cái cảm giác đơn độc này thật kì lạ, tôi không biết mình muốn gì, không biết mình nghĩ gì, chỉ thấy lòng mình chơi vơi. Tôi và Minh, mối quan hệ ấy đã chấm dứt, có phải do tôi quá vội vàng hay còn điều gì mà tôi không thể nào biết được hay không!
Tôi đi bộ hết từ đầu cầu bên này rồi vòng ngược trở lại, tôi đứng quay ngược lại phía ánh đèn hướng từ thành phố. Bóng tối khẽ len lỏi và in hằn thành những dải mênh mông buồn vô tận. Tôi đang buồn, hẳn thế rồi! Cầm kịch bản trên tay mình, tôi bỗng thấy hoang mang cực độ, thứ tôi đang theo đuổi liệu có phải là một con đường đúng hay không. Hay tôi đang đi sai đường?
Tôi bỗng thấy nhớ vòng tay ấm áp của Minh da diết. Tôi không mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng. Thì ra cái cảm giác được bao bọc mới yên bình đến nhường nào. ở bên Minh anh luôn che chở cho tôi, anh luôn vạch sẵn mọi thứ và tôi chỉ việc làm theo. Tôi đã từng ngột ngạt với điều đó, nhưng hoá ra, để là người quyết định và tự làm theo ý mình chẳng hề đơn giản chút nào.
Nhìn đồng hồ đã 9h tối, tôi về nhà, leo lên giường và đánh một giấc. Mặc kệ quần áo vứt vương vãi trên sàn nhà và có thể sáng hôm sau mẹ sẽ đập cho tôi vài cái vào người vì cái tội bừa bãi. Tôi cần yên tĩnh. Tôi cần ngủ, chỉ ngủ mà thôi. Tôi cần được tĩnh tâm và không muốn phải nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.
* **
Sáng chủ nhật, tôi dậy sớm hơn thường lệ vì có lẽ tối qua đã ngủ quá mức cho phép. Buổi sáng ra ban công đứng đón lấy không khí của một sớm mùa Thu cho tôi cái cảm giác dễ chịu. Điện thoại từ tối qua có tin nhắn, tôi mở ra, đó là một tin nhắn từ Vy:
“Tớ đi qua và nhìn thấy cậu đứng chơi vơi một mình ở đó, tự dưng thấy có lỗi với cậu rất nhiều…”
Tôi nhún vai khó hiểu, điều gì Vy làm có lỗi với tôi cơ chứ?Hay là việc cô ấy không ở bên tôi lúc ấy, hay lâu rồi chúng tôi không cùng nhau ngắm hoàng hôn?
“ Tớ không sao, tối qua bỗng cần một chút cảm xúc nên mới đứng một mình ở đó. Lần sau đi, nhất định sẽ có cậu”
Tôi nhắn lại như vậy cho Vy yên tâm, có lẽ có một đứa bạn dở dở ương ương ở bên cạnh và luôn gây phiền phức là điều quá khó khăn với cô ấy. Tôi không muốn mình phải làm gánh nặng của ai cả.
Tôi cũng chỉ ở nhà được qua bữa trưa ăn cùng gia đình rồi lại tót ra ngoài đường. Mẹ luôn than phiền rằng con gái nên học bếp núc và nên gần gũi bố mẹ để có thể học cách sắp xếp mọi thứ. Nhưng với tôi, cứ sểnh chân một cái là tôi lại lướt lơ ngoài đường, hết công to việc lớn ở trường ở lớp, các đoàn thể ban ngành các nhóm hội rồi lại đến những việc bé cỏn con của riêng mình. Tôi không thích hợp với việc chỉ ngồi một chỗ và tôi đã thử ngồi một chỗ như mẹ nói nhưng đó là điều nhạt nhẽo vô cùng mà tôi đã từng làm.
Giữa cái nắng chang chang tôi phi xe đến The HL Tower, cũng chỉ vì một cuộc điện thoại mà tôi không ngờ tới, đúng ra là tôi không hề nghĩ tới. Trợ lí của một đạo diễn nào đó, của một hãng phim nào đó mà tôi nghe câu được câu chăng hẹn tôi 1h30 phải có mặt để có vài công việc muốn trao đổi. Chẳng lẽ kịch bản của tôi lại được chọn ư? Đúng là…tôi không dám mơ nữa.
Sau khi hỏi nhân viên bảo vệ của toà nhà phải mất khoảng 20 phút tôi mới tìm ra được văn phòng của hãng phim đặt địa điểm trên tầng 48, thậm chí ở trong một phòng làm việc khá rộng rãi nhưng cái biển hướng dẫn cũng bé tý nên phải loay hoay và hỏi đi hỏi lại tôi mới tìm được. Nhân viên lễ tân mời tôi vào phòng tiếp khách và bảo tôi ngồi đợi vì đạo diễn đang họp với diễn viên và đội làm phim. Tôi phải ngồi đợi khoảng 30 phút, uống hết một cốc nước lọc kèm thêm một cốc sinh tố mà cô nhân viên lễ tân mang ra vẫn chẳng thấy nhân vật chính người hẹn gặp tôi là ai. Tôi có phần hơi nản chí, nhưng thôi, tôi chép miệng cố ngồi đợi xem sao. Dù chẳng nên cơm cháo gì thì cũng được ngồi điều hoà mát lẹm và sinh tố không mất tiền!
- Xin chào! Cô đợi lâu chưa?
Tôi khẽ giật mình bỏ cốc sinh tố xuống khi có tiếng người. Đúng như những gì tôi dự đoán. Anh ta, kẻ đã nhạo báng tôi trong buổi học hôm qua, kẻ đã chê bai đủ thứ mặc dù chỉ được đến lớp Biên Kịch theo tư cách khách mời. Tên đạo diễn đáng ghét, kẻ làm xấu mặt tôi với các học viên khác hôm nay lại đang tử tế trước mặt tôi. Ôi, đúng là nhiều khi người tốt kẻ tốt lẫn lộn không biết đường nào mà lần!
- Cô ngạc nhiên không? Anh ta hỏi tôi.
- Phần nào đoán được khi tôi nghe điện thoại. Tôi tỏ vẻ lạnh lùng, nhấp ngụm nước trắng để cổ họng được thanh toát. Ngộ nhỡ anh ta có nhận xét hoặc bình phẩm bêu xấu gì còn lấy sức mà chiến đấu.
- Cô cũng thông minh đấy!
- Tất nhiên, người thông minh chỉ nói chuyện với người thông minh thôi!
- À, ra thế, tôi nên hiểu đây là một lời khen hay là một lời châm chọc nhỉ?
- Tuỳ anh nghĩ thôi.
- Thôi được rồi, không cãi nhau với cô nữa. Lí do mà tôi mời cô tới hôm nay là…
Tôi ngồi hai tiếng đồng hồ sau đó để bàn bạc cụ thể một cách nghiêm túc về công việc. Ban đầu tôi không thể nào tin được là mình đang ngồi chung bàn và nói chuyện tử tế với gã đạo diễn nửa mùa hâm dở này. Nhưng, đúng là khi làm việc anh ta rất nghiêm túc. Kịch bản của tôi là kịch bản thứ 4 được chọn, có nghĩa là 3 kịch bản xuất sắc trước đã được xem xét còn kịch bản của tôi được vớt vát chọn thêm cho 1 dự án mới. Tuy nhiên, anh ta muốn tôi chỉnh sửa vài thứ cũng như bàn thêm về các phân cảnh. Tôi phân bố chưa được phù hợp và vẫn còn nhiều thiếu sót. Và anh chàng đạo diễn Hoàng Sơn nổi tiếng đa tài nhưng không kém phần nhiều tật này muốn tôi viết lại một vài chỗ để có được kịch bản hoàn hảo nhất.
Tôi quên béng vụ cãi vã hôm qua vì cách làm việc và sự thu hút khi Hoàng Sơn nói chuyện, quả thực anh ta rất có tài, những lỗ hổng và những chỗ chính tôi còn đang cảm thấy chưa được thuyết phục anh ta đều tìm cách lấp chỗ trống đó cho tôi. Và tôi cũng học hỏi được nhiều thứ ngoài lề nữa mà đôi khi lí thuyết không có và không ai muốn dạy cho mình.
Chỉ có hai tiếng thôi nhưng tôi cảm thấy thời gian đó thật quý giá, Hoàng Sơn giao lại cho tôi một số việc, thêm deadline cần trả kịch bản hoàn chỉnh và một số kiến thức mà anh ta muốn tôi đến học hỏi ở phim trường. Bỗng dưng, Hoàng Sơn lại có lòng tốt như vậy khiến tôi chột dạ.
- Đừng nghĩ rằng tôi đang cho không cô cái gì, hoặc quá dễ dàng. Tôi chỉ đang công việc của tôi thôi. Bộ phim của tôi, đứa con của tôi vì thế tôi muốn “nuôi dậy” nó. Cô hiểu chứ? Đừng nghĩ đây là lòng tốt!
Anh ta cho tôi ngay một tràng giáo huấn khiến mọi suy nghĩ vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt. Tôi gật đầu, đúng rồi, đây không phải là lòng tốt. Anh ta cũng không thể là người tốt và tôi phải coi mọi thứ mới bắt đầu chỉ là thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.