Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 115

Phong Vũ

25/07/2021

"Dạ, ngươi sao vậy? Đang nghĩ gì đó?" Nhìn thấy Dạ Vô Song cúi đầu trầm tư, Yên Như Mị khó hiểu hỏi.

"Chỉ thấy kỳ lạ, sao các nàng có thể rời khỏi Tuyệt Tâm Đáy Vực mà nhóm Quỷ Mị không biết." Dạ Vô Song nói.

"Có thể các nàng đi bằng đường nào đó mà chúng ta không biết." Yên Như Mị không cho là đúng nói. Dù sao đối phương cũng không phải người bình thường, nếu các nàng không thoát khỏi truy đuổi của nhóm Quỷ Mị mới khiến nàng cảm thấy kỳ lạ!

Nghe thấy vậy, Dạ Vô Song cũng không nghĩ nhiều mà đi đến trước cửa phòng của Mạnh Hiểu Dư. Dạ Vô Song đẩy nhẹ cửa, cửa lập tức mở ra. Nhìn cửa phòng rộng mở, Nàng cong môi, nghĩ: "Hiểu Dư là đang nghênh đoán mình sao? Cả cửa cũng không khóa?" Vào trong phòng, Dạ Vô Song nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đang ôm chăn bông ngủ ngon lành.

"Dạ, ngươi đang nhìn gì mà mê mẩn vậy?" Yên Như Mị nhìn thấy Dạ Vô Song chăm chú nhìn về phía trước còn cong môi cười thì hỏi.

Dạ Vô Song không đáp mà đi đến cạnh giường Mạnh Hiểu Dư. Yên Như Mị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư trên giường lập tức hiểu rõ.

Dạ Vô Song duỗi tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngủ, sau đó nhìn nàng cọ vào lòng mình ngủ tiếp, Dạ Vô Song cười lên.

"Dạ, ngươi là đang?" Nhìn Dạ Vô Song bế Mạnh Hiểu Dư đang ngủ chuẩn bị ra ngoài, Yên Như Mị thắc mắc hỏi.

"Mang về Tu La điện." Dạ Vô Song đáp.

"Cái gì? Ngươi điên rồi sao? Hiện tại trong trấn chỉ có hai chúng ta, thủ hạ đều bị phái đi nơi khác, không thể về trong chốc lát!" Yên Như Mị không tin nhìn Dạ Vô Song.

"Vậy thì sao?" Dạ Vô Song nhìn Yên Như Mị.



"Vậy thì sao?" Nghe thấy nàng không quan tâm, Yên Như Mị cất cao giọng nói: "Ngươi cảm thấy với thực lực của hai chúng ta có thể mang đứa nhỏ này thuận lợi về Tu La điện sao? Ngươi cho rằng đám người kia ăn chay sao?" Giọng Yên Như Mị càng lúc càng lớn, nàng hoàn toàn quên mất nhóm Hàn Như Băng đang ở cách vách, hiện tại nàng chỉ muốn cảnh tỉnh tên ngốc đang xằng bậy này.

Giọng của Yên Như Mị rất lớn, không khỏi kinh động nhóm của Hàn Như Băng bên cạnh, còn suýt đánh thức Mạnh Hiểu Dư. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư hơi nhăn mày chuẩn bị mở mắt, Yên Như Mị lao đến trước người Dạ Vô Song, điểm huyệt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư tiếp tục ngủ mới thở phào, giải thích với Dạ Vô Song đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn: "Đừng lo ta chỉ điểm huyệt ngủ của nàng."

Nghe vậy, Dạ Vô Song cạn lời. Nàng đương nhiên biết Yên Như Mị vừa điểm huyệt ngủ của Hiểu Dư nhưng nàng muốn biết là vì sao Yên Như Mị lại làm vậy.

Yên Như Mị như biết ý nàng, nói: "Ngươi cảm thấy nếu để đứa nhỏ tỉnh, ngươi còn có thể mang nàng về Tu La điện sao? Ngươi đừng quên nàng cùng đám người kia là một nhóm."

Tuy không hài lòng với lời giải thích này nhưng Dạ Vô Song cũng biết nếu để Hiểu Dư tỉnh, vậy nàng chắc chắn sẽ không cùng mình về Tu La điện. Cho nên tuy nàng không hài lòng nhưng cũng không phản bác. Nàng ôm Mạnh Hiểu Dư bị điểm huyệt ngủ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vừa rồi giọng của Yên Như Mị rất lớn, nàng chắc chắn đám người Hàn Như Băng tuyệt đối nghe được nên lúc này không thể ra bằng cửa, chỉ có thể nhảy từ cửa sổ.

Yên Như Mị nhìn thấy nàng nhảy, không chút do dự nhảy theo Dạ Vô Song. Nhưng hai người không ngờ đến dưới cửa sổ đã có người đang đứng chờ.

Nhìn thấy hai người ôm Dư nhi nhảy xuống, Hàn Như Sương mắt lạnh cầm kiếm nói: "Thả Dư nhi ra."

Dạ Vô Song không để tâm lời của nàng, tay ôm chặt lấy Mạnh Hiểu Dư, đôi mắt chăm chú nhìn Hàn Như Sương. Yên Như Mị bên cạnh Dạ Vô Song cười khanh khách nói: "Đây không phải là nhị cung chủ đại danh đỉnh đỉnh Hàn Như Sương Hàn cô nương của Triều Khuyết Cung sao? Vì sao nhị cung chủ lại đến đây cản đường bọn ta?" Tuy Yên Như Mị nói thế nhưng tay phải của nàng đã sờ đến roi mềm tơ vàng bên hông, sau đó thừa dịp Hàn

Như Sương chú tâm vào Dạ Vô Song, nhanh chóng rút roi đánh về phía nàng.

Hàn Như Sương chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Dư đang hôn mê nằm trong lòng Dạ Vô Song, nghe thấy tiếng roi dài đánh đến, lập tức xoay người tránh khỏi đòn tấn công của Yên Như Mị. Ngay sau đó không đợi nàng phản kích, cánh tay Yên Như Mị nhanh chóng quay cuồng, roi mềm từng đòn đánh về phía nàng.

Vì không kịp đề phòng, lúc này Hàn Như Sương chỉ có thể nhanh chóng nâng kiếm phòng thủ, không thể đánh trả được.



Dạ Vô Song mỉm cười nhìn thấy hai người đánh nhau, sau đó gật đầu với Yên Như Mị, muốn ôm Mạnh Hiểu Dư rời đi. Nàng biết hiện tại là thời cơ tốt nhất, cũng biết Yên Như Mị ra tay nhanh như vậy là vì ngăn cản Hàn Như Sương, hơn nữa nàng rất tự tin vào võ công của Yên Như Mị. Dù sao danh tiếng "Mị Ảnh La Sát" của phó điện chủ Tu La điện cũng không phải đùa.

Nhưng không đợi Dạ Vô Song rời đi đã bị một người chặn lại. "Ngươi muốn mang tức phụ của ta đi đâu?" Linh Ngọc Nhi hai tay ôm ngực đứng trước Dạ Vô Song, sắc mặt vô cùng khó chịu.

"Không liên quan đến ngươi." Dạ Vô Song lạnh lùng nói, nhấc chân đá vào Linh Ngọc Nhi.

"Không liên quan đến ta?" Linh Ngọc Nhi lắc mình, tránh đòn cước tàn nhẫn của Dạ Vô Song, xù lông nói: "Ngươi muốn bắt cóc tức phụ của ta, còn nói không liên quan đến ta?" Vì tránh ảnh hưởng đến Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi không dám đánh trả chỉ có thể né thế công của Dạ Vô Song.

Bên này Dạ Vô Song và Linh Ngọc Nhi đấu nhau, bên kia Yên Như Mị cũng đang chiến đấu với tỷ muội Hàn Như Băng. Không thể không nói võ công của Yên Như Mị rất lợi hại, roi dài trong tay nàng vũ động bay nhanh, bốn phía là tàn ảnh, không chỉ ngăn cản thế công của tỷ muội Hàn Như Băng còn ngăn cản các nàng đoạt lấy Mạnh Hiểu Dư trong lòng Dạ Vô Song. Thêm một đòn roi dài đánh đến, Linh Ngọc Nhi nói: "Chưa phân thắng bại mà đã muốn đi?"

Thanh kiếm nhanh chóng đánh về phía roi dài, sắc mặt Hàn Như Sương ngày càng lạnh, nàng nhìn về nữ tử có diện mạo yêu mị trước mặt, đôi môi mím chặt, thay đổi chiêu thức, đánh về phía Yên Như Mị. Mà lúc này Hàn Như Băng cũng thay đổi chiêu kiếm, tay quay nhanh đánh tuyệt chiêu "Ngưng Băng Kiếm" cuốn lấy roi dài của Yên Như Mị, đôi môi tươi cười quyến rũ.

Yên Như Mị nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng đổi chiêu thức thì cả kinh muốn rút roi dài phòng thủ nhưng không ngờ bị Hàn Như Băng đi trước một bước bắt lấy roi dài kèm theo đó là trường kiếm sắc bén của Hàn Như Sương đâm đến mình. Trong lòng kinh hãi biết hai tỷ muội Hàn Như Băng đang dùng toàn lực. Yên Như Mị lập tức cong môi cười, tay trái không biết từ đâu lấy một thanh kiếm hẹp dài, nhanh chóng ngăn cản đòn tấn công của Hàn Như Sương.

"Kiếm Cánh Ve." Nhìn thấy thanh kiếm của Yên Như Mị, Hàn như Sương thường ngày lạnh nhạt không khỏi kinh hô.

"Ngươi cũng biết về kiếm sao? Cả kì binh đã gần trăm năm trên giang hồ cũng biết?" Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Yên Như Mị ngứa đòn hỏi.

"Kiếm là kiếm tốt chỉ không biết ngươi có thể phát huy nó đến đâu thôi." Hàn Như Băng lên tiếng.

"Haha, ta có thể phát huy đến đâu, các ngươi thử xem sẽ biết thôi, không phải sao?" Yên Như Mị nói rồi tay phải dùng lực lấy lại roi mềm Hàn Như Băng vừa lấy, cổ tay lật chuyển, roi mềm nháy mắt đánh về phía Hàn Như Băng, đồng thời tay trái múa may kiếm Cánh Ve đánh về phía Hàn Như Sương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook