Chương 118
Phong Vũ
25/07/2021
"Tiểu Vũ." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhiều lần từ chối mình khiến lòng Dạ Vô Song có chút tổn thương. Nàng không rõ vì sao Mạnh Hiểu Dư nhất định cho rằng mình lại xem nàng là thế thân của người khác? Ban đầu, Dạ Vô Song thật sự xem Mạnh Hiểu Dư là thế thân của tiểu Vũ nhưng sau khi nàng cùng tỷ muội Hàn Như Băng rời khỏi Vũ Xuân Các, Hiểu Dư đã không phải là tiểu Vũ của nàng nhưng làm sao lại như vậy? Là vì không thể quên? Phải, nàng không thể quên được, không thể quên được những dịu dàng và săn sóc của tiểu Vũ. Nhưng nàng càng không thể quên được dáng múa tuyệt mỹ của Hiểu Dư trên khán đài, cũng không quên được nụ cười xinh đẹp lơ đãng của nàng.
Ngoài ra, dụng mạo của cả hai thật sự quá giống nhau. Dạ Vô Song quyết định dù Hiểu Dư có phải là Tiểu Vũ không thì nàng vẫn sẽ tìm kiếm nàng, sau đó giữ nàng bên cạnh mình, dù khuynh tẫn tất cả của mình cũng phải có được nàng.
Dạ Vô Song từng yêu tiểu Vũ kia nhưng hiện tại nàng cũng yêu Hiểu Dư này.
Mạnh Hiểu Dư quay đầu đi, không nhìn ánh mắt bi thương của Dạ Vô Song, nàng không ngừng tự nhủ: "Nàng không phải thật sự thích mình mà là thích tiểu Vũ giống mình y đúc cho nên nàng tổn thương không phải vì mình mà là vì tiểu Vũ." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tự thôi miên mình nhưng trong lòng lại không thoải mái. Nàng không khỏi kinh ngạc "Sao lại như vậy? Vì sao mình lại có cảm giác chua xót? Thật là kỳ lạ." Mạnh Hiểu Dư cho rằng mình không nên có cảm xúc này. "Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Hơn nữa sao mình còn ghen với một người chưa từng gặp mặt? Này quả thật là quá đáng sợ, mình không phải đã thích Dạ Vô Song chỉ gặp mặt hai lần đó chứ?" Mạnh Hiểu Dư lập tức bóp chết suy nghĩ này? "Mình đã có bốn lão công rồi, nếu thêm một người nữa vậy mình còn muốn sống không, sao mình có thể thích một người chỉ gặp qua hai lần? Vừa nãy chắc chắn là mình bị ấm đầu mới nghĩ lung tung như vậy." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tìm cớ cho mình, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, khi thì lắc đầu khi thì gật đầu. Không hề chú ý ánh mắt phức tạp của nhóm người Hàn Như Băng.
Mạnh Hiểu Dư không biết che giấu cảm xúc, nàng nghĩ gì trên mặt sẽ để lộ ra đó. Cho nên mọi người lơ đãng nhìn Mạnh Hiểu Dư phát hiện nàng không thích hợp, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu. Mọi người đoán được Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ gì, chỉ là đoán được là một chuyện nói ra lại là chuyện khác. Dù sao trong lòng các nàng cũng không hy vọng có thêm một người đoạt Mạnh Hiểu Dư với các nàng cho nên các nàng chỉ phức tạp nhìn nhau rồi im lặng.
Khi mọi người im lặng không nói lời, Yên Như Mị vốn đang xem kịch vui thì duỗi người thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào nàng, nàng không quan tâm lười biếng quyến rũ nói: "Ai nha! Trời đã trễ thế này rồi sao! Khó trách ta thấy buồn ngủ quá!" Nói rồi Yên Như Mị nhìn Dạ Vô Song bi thương nhìn Mạnh Hiểu Dư: "Dạ này, trời đã trễ rồi, hiện tại chúng ta cũng không thể trong chốc lát mang bé con đi được." Yên Như Mị nhìn thoáng mấy người đang phòng bị mình và Dạ Vô Song, tiếp tục nói: "Cho nên hôm nay đến đây thôi! Chờ ngày mai nghỉ ngơi khỏe rồi lại bàn sau! Dù sao có Quỷ Mị ở đây! Không cần lo lắng các nàng sẽ bỏ trốn." Nói rồi Yên Như Mị kéo cánh tay Dạ Vô Song lên lầu hai của khách điếm.
Nhìn thấy hai người rời đi, nhóm người Hàn Như Băng mới thả lòng chút, Linh Ngọc Nhi lập tức nói: "Hiện tại chúng ta có nên rời khỏi đi ngay không?"
"Không cần đâu, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi!" Hàn Như Băng thản nhiên nói.
"Chẳng lẽ chúng ta không nên nhân lúc này rời đi sao?" Linh Ngọc Nhi khó hiểu hỏi.
"Ngươi cảm thấy có thể trốn thoát sao?" Nam Cung Vân Hạm hỏi lại.
Nghe thấy vậy, Linh Ngọc Nhi trầm mặc, đúng vậy! Sao có thể trốn thoát? Không nói đến hai người võ công cao cường kia, chỉ riêng Quỷ Mị am hiểu truy đuổi của Tu La điện thôi cũng đủ khiến các nàng đau đầu.
Thật sự không ngờ! Hai người kia lại là người của Tu La điện, theo cách nói chuyện của các nàng, mọi người đoán thân phận của hai người kia là điện chủ và phó điện chủ chưa từng lộ diện của Tu La điện. Hơn nữa không nghĩ đến sau khi gặp hai người họ các nàng vẫn còn toàn mạng, này xem như nhờ vào Mạnh Hiểu Dư?
Dù sao trên giang hồ đồn đãi, phàm là người gặp mặt hai người này đều không ai toàn mạng ngoài người của Tu La điện. Hơn nữa trải qua một phen đánh nhau, các nàng có thể khẳng định, hai người họ muốn giết các nàng tuy không quá dễ nhưng tuyệt không khó khăn, với công phu quỷ dị của hai người cùng nội công thâm hậu đã vượt xa các nàng. Chỉ riêng công phu hạ độc của Yên Như Mị đã đủ khiến các nàng trốn tránh không kip, tuy nói các nàng có Nam Cung Vân Hạm có thể giải độc nhưng dù sao giải độc không đơn giản như hạ độc, hạ độc một người rất dễ chỉ nháy mắt là xong nhưng giải độc không thể chớp mắt đã được.
"Như Băng tỷ tỷ, ta mệt!" Nhìn thấy hai người rời đi mà nhóm Hàn Như Băng vẫn cúi đầu trầm mặc, Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh nhàm chán ngáp.
"Tiểu gia hỏa mệt sao?" Hàn Như Băng bất đắc dĩ cười. Tiểu gia hỏa thật sự không cảm thấy nguy hiểm mà! Bây giờ là lúc nào rồi nàng còn có thể ngủ được? Tuy rằng nghĩ vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng vẫn nói: "Vậy chúng ta về nghỉ ngơi thôi! Dù sao ngày mai còn phải tiếp tục lên đường!" Dứt lời, Hàn Như Băng ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư, dẫn đầu lên lầu hai của khách điếm, mà ba người Linh Ngọc Nhi, Nam Cung Vân Hạm, Hàn Như Sương đi theo sau, cùng trở về phòng của mình.
----------------------------------
Sáng hôm sau, Hàn Như Băng không cách nào ngủ đã tỉnh dậy từ sớm. Tuy rằng đã tỉnh nhưng Hàn Như Băng không muốn rời giường mà ôm chặt tiểu gia hỏa đang ngủ say trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng, nhắm mắt giả ngủ, hưởng thụ thời khắc hạnh phúc, bình yên.
Nhưng thời gian hạnh phúc không được bao lâu đã bị tiếng đập cửa ngắt ngang. Sau đó truyền vào giọng khó chịu của Linh Ngọc Nhi.
"Này họ Hàn kia, trời đã chiếu rọi xuống mông rồi, ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa?" Linh Ngọc Nhi đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa, thật ra bây giờ vẫn còn rất sớm nhưng Linh Ngọc Nhi khó chịu việc Hàn Như Băng độc chiếm Mạnh Hiểu Dư tối qua. Vì vậy khi trời vừa sáng, Linh Ngọc Nhi đã thức dậy chay đến gõ cửa phòng Hàn Như Băng.
Nhìn đứa nhỏ nhíu mày ngủ không yên, Hàn Như Băng không khỏi trừng cái tên không ngừng gõ cửa kia sau đó bất đắc dĩ thở dài. Đẩy tiểu gia hỏa ra, thấy nàng bất mãn mở mắt thì cười nói: "Tiểu gia hỏa đừng ngủ nữa, đã không còn sớm, hôm nay chúng ta còn phải lên đường!"
"Ân." Mạnh Hiểu Dư chưa tỉnh ngủ, nghe thấy lời của Hàn Như Băng, không tình nguyện chui vào lòng của nàng, bất mãn cọ đến khi Hàn Như Băng thở gấp hơi đẩy đầu mình ra, ánh mắt oán trách nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư mới không tình nguyện nói: "Được rồi! Ta dậy ngay đây." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư xốc chăn ngồi dậy, sau đó bắt đầu cong eo cúi đầu tìm y phục tối qua cởi ra.
Mà Hàn Như Băng thì chăm chú nhìn tấm lưng tuyết trắng của Mạnh Hiểu Dư, âm thầm tán thưởng: "Là da của tiểu gia hỏa dù nhìn hay sờ đều mê người!" Nghĩ rồi nhìn xuống phần mông kiều nộn vì khom người mà cong lên của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không khỏi nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nàng sợ mình không kìm lòng được sẽ đè tiểu gia hỏa mê người này giáo huấn một phen để nàng khi đi ngủ không cần cởi toàn bộ y phục ra.
Ngoài ra, dụng mạo của cả hai thật sự quá giống nhau. Dạ Vô Song quyết định dù Hiểu Dư có phải là Tiểu Vũ không thì nàng vẫn sẽ tìm kiếm nàng, sau đó giữ nàng bên cạnh mình, dù khuynh tẫn tất cả của mình cũng phải có được nàng.
Dạ Vô Song từng yêu tiểu Vũ kia nhưng hiện tại nàng cũng yêu Hiểu Dư này.
Mạnh Hiểu Dư quay đầu đi, không nhìn ánh mắt bi thương của Dạ Vô Song, nàng không ngừng tự nhủ: "Nàng không phải thật sự thích mình mà là thích tiểu Vũ giống mình y đúc cho nên nàng tổn thương không phải vì mình mà là vì tiểu Vũ." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tự thôi miên mình nhưng trong lòng lại không thoải mái. Nàng không khỏi kinh ngạc "Sao lại như vậy? Vì sao mình lại có cảm giác chua xót? Thật là kỳ lạ." Mạnh Hiểu Dư cho rằng mình không nên có cảm xúc này. "Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Hơn nữa sao mình còn ghen với một người chưa từng gặp mặt? Này quả thật là quá đáng sợ, mình không phải đã thích Dạ Vô Song chỉ gặp mặt hai lần đó chứ?" Mạnh Hiểu Dư lập tức bóp chết suy nghĩ này? "Mình đã có bốn lão công rồi, nếu thêm một người nữa vậy mình còn muốn sống không, sao mình có thể thích một người chỉ gặp qua hai lần? Vừa nãy chắc chắn là mình bị ấm đầu mới nghĩ lung tung như vậy." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tìm cớ cho mình, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, khi thì lắc đầu khi thì gật đầu. Không hề chú ý ánh mắt phức tạp của nhóm người Hàn Như Băng.
Mạnh Hiểu Dư không biết che giấu cảm xúc, nàng nghĩ gì trên mặt sẽ để lộ ra đó. Cho nên mọi người lơ đãng nhìn Mạnh Hiểu Dư phát hiện nàng không thích hợp, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu. Mọi người đoán được Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ gì, chỉ là đoán được là một chuyện nói ra lại là chuyện khác. Dù sao trong lòng các nàng cũng không hy vọng có thêm một người đoạt Mạnh Hiểu Dư với các nàng cho nên các nàng chỉ phức tạp nhìn nhau rồi im lặng.
Khi mọi người im lặng không nói lời, Yên Như Mị vốn đang xem kịch vui thì duỗi người thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào nàng, nàng không quan tâm lười biếng quyến rũ nói: "Ai nha! Trời đã trễ thế này rồi sao! Khó trách ta thấy buồn ngủ quá!" Nói rồi Yên Như Mị nhìn Dạ Vô Song bi thương nhìn Mạnh Hiểu Dư: "Dạ này, trời đã trễ rồi, hiện tại chúng ta cũng không thể trong chốc lát mang bé con đi được." Yên Như Mị nhìn thoáng mấy người đang phòng bị mình và Dạ Vô Song, tiếp tục nói: "Cho nên hôm nay đến đây thôi! Chờ ngày mai nghỉ ngơi khỏe rồi lại bàn sau! Dù sao có Quỷ Mị ở đây! Không cần lo lắng các nàng sẽ bỏ trốn." Nói rồi Yên Như Mị kéo cánh tay Dạ Vô Song lên lầu hai của khách điếm.
Nhìn thấy hai người rời đi, nhóm người Hàn Như Băng mới thả lòng chút, Linh Ngọc Nhi lập tức nói: "Hiện tại chúng ta có nên rời khỏi đi ngay không?"
"Không cần đâu, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi!" Hàn Như Băng thản nhiên nói.
"Chẳng lẽ chúng ta không nên nhân lúc này rời đi sao?" Linh Ngọc Nhi khó hiểu hỏi.
"Ngươi cảm thấy có thể trốn thoát sao?" Nam Cung Vân Hạm hỏi lại.
Nghe thấy vậy, Linh Ngọc Nhi trầm mặc, đúng vậy! Sao có thể trốn thoát? Không nói đến hai người võ công cao cường kia, chỉ riêng Quỷ Mị am hiểu truy đuổi của Tu La điện thôi cũng đủ khiến các nàng đau đầu.
Thật sự không ngờ! Hai người kia lại là người của Tu La điện, theo cách nói chuyện của các nàng, mọi người đoán thân phận của hai người kia là điện chủ và phó điện chủ chưa từng lộ diện của Tu La điện. Hơn nữa không nghĩ đến sau khi gặp hai người họ các nàng vẫn còn toàn mạng, này xem như nhờ vào Mạnh Hiểu Dư?
Dù sao trên giang hồ đồn đãi, phàm là người gặp mặt hai người này đều không ai toàn mạng ngoài người của Tu La điện. Hơn nữa trải qua một phen đánh nhau, các nàng có thể khẳng định, hai người họ muốn giết các nàng tuy không quá dễ nhưng tuyệt không khó khăn, với công phu quỷ dị của hai người cùng nội công thâm hậu đã vượt xa các nàng. Chỉ riêng công phu hạ độc của Yên Như Mị đã đủ khiến các nàng trốn tránh không kip, tuy nói các nàng có Nam Cung Vân Hạm có thể giải độc nhưng dù sao giải độc không đơn giản như hạ độc, hạ độc một người rất dễ chỉ nháy mắt là xong nhưng giải độc không thể chớp mắt đã được.
"Như Băng tỷ tỷ, ta mệt!" Nhìn thấy hai người rời đi mà nhóm Hàn Như Băng vẫn cúi đầu trầm mặc, Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh nhàm chán ngáp.
"Tiểu gia hỏa mệt sao?" Hàn Như Băng bất đắc dĩ cười. Tiểu gia hỏa thật sự không cảm thấy nguy hiểm mà! Bây giờ là lúc nào rồi nàng còn có thể ngủ được? Tuy rằng nghĩ vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng vẫn nói: "Vậy chúng ta về nghỉ ngơi thôi! Dù sao ngày mai còn phải tiếp tục lên đường!" Dứt lời, Hàn Như Băng ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư, dẫn đầu lên lầu hai của khách điếm, mà ba người Linh Ngọc Nhi, Nam Cung Vân Hạm, Hàn Như Sương đi theo sau, cùng trở về phòng của mình.
----------------------------------
Sáng hôm sau, Hàn Như Băng không cách nào ngủ đã tỉnh dậy từ sớm. Tuy rằng đã tỉnh nhưng Hàn Như Băng không muốn rời giường mà ôm chặt tiểu gia hỏa đang ngủ say trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng, nhắm mắt giả ngủ, hưởng thụ thời khắc hạnh phúc, bình yên.
Nhưng thời gian hạnh phúc không được bao lâu đã bị tiếng đập cửa ngắt ngang. Sau đó truyền vào giọng khó chịu của Linh Ngọc Nhi.
"Này họ Hàn kia, trời đã chiếu rọi xuống mông rồi, ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa?" Linh Ngọc Nhi đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa, thật ra bây giờ vẫn còn rất sớm nhưng Linh Ngọc Nhi khó chịu việc Hàn Như Băng độc chiếm Mạnh Hiểu Dư tối qua. Vì vậy khi trời vừa sáng, Linh Ngọc Nhi đã thức dậy chay đến gõ cửa phòng Hàn Như Băng.
Nhìn đứa nhỏ nhíu mày ngủ không yên, Hàn Như Băng không khỏi trừng cái tên không ngừng gõ cửa kia sau đó bất đắc dĩ thở dài. Đẩy tiểu gia hỏa ra, thấy nàng bất mãn mở mắt thì cười nói: "Tiểu gia hỏa đừng ngủ nữa, đã không còn sớm, hôm nay chúng ta còn phải lên đường!"
"Ân." Mạnh Hiểu Dư chưa tỉnh ngủ, nghe thấy lời của Hàn Như Băng, không tình nguyện chui vào lòng của nàng, bất mãn cọ đến khi Hàn Như Băng thở gấp hơi đẩy đầu mình ra, ánh mắt oán trách nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư mới không tình nguyện nói: "Được rồi! Ta dậy ngay đây." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư xốc chăn ngồi dậy, sau đó bắt đầu cong eo cúi đầu tìm y phục tối qua cởi ra.
Mà Hàn Như Băng thì chăm chú nhìn tấm lưng tuyết trắng của Mạnh Hiểu Dư, âm thầm tán thưởng: "Là da của tiểu gia hỏa dù nhìn hay sờ đều mê người!" Nghĩ rồi nhìn xuống phần mông kiều nộn vì khom người mà cong lên của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không khỏi nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nàng sợ mình không kìm lòng được sẽ đè tiểu gia hỏa mê người này giáo huấn một phen để nàng khi đi ngủ không cần cởi toàn bộ y phục ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.