Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 95

Phong Vũ

10/07/2021

Khi tỉnh dậy lần nữa, đã sau giờ ngọ. Nam Cung Vân Hạm rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ trong lòng, khóe môi tươi cười hạnh phúc. Tay phải khẽ vuốt má Mạnh Hiểu Dư, lẩm bẩm: "Ta biết lòng ngươi rối rắm, nhưng nếu ngươi cho ta cơ hội, ta chắc chắn sẽ giữ chặt ngươi bên người, ta cũng sẽ làm ngươi yêu ta." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm nhẹ nhàng đứng lên mặc y phục xuống giường.

Mặc y phục xong, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm trong phòng, cầm lược chải tóc.

Sau đó mở cửa, trước cửa không biết khi nào đã đặt sẵn một chậu nước, nàng bắt đầu rửa mặt.

"Dược nô." Nam Cung Vân Hạm nhẹ gọi nam tử trung niên đang đứng cạnh cửa.

"Chủ nhân." Nghe nàng nhẹ gọi, dược nô buông dao chẻ củi xuống, đi đến trước mặt nàng, khom lưng nhỏ giọng đáp.

"Linh Ngọc Nhi thế nào rồi?" Nam Cung Vân Hạm tuy không thích Linh Ngọc Nhi nhưng nàng đã hứa với tiểu Dư nhi, phải chữa trị cho nàng, nên sau khi lăn giường, Nam Cung Vân Hạm muốn hỏi dược nô về tình huống của Linh Ngọc Nhi. Tuy lúc trước nàng đã kết luận thương tích của Linh Ngọc Nhi không có trở ngại, nhưng có một số việc không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

"Tình trạng của bệnh nhân kia rất ổn, một canh giờ trước đã uống thuốc." Dược nô đáp.

"Ân, vậy thì tốt." Nàng gật đầu, tiếp tục nói: "À! Ngươi hiện tại đừng chẻ củi, giúp ta đến phòng bếp nấu chút nước ấm, sau đó lại chuẩn bị vài món đưa đến phòng ta."

"Rõ." Sau khi nghe phân phó, dược nô đáp một tiếng, xoay người đi đến phòng bếp.

Nam Cung Vân Hạm xoay người về phòng, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ của Mạnh Hiểu Dư, nàng dần ngẩn người.

Sau nửa canh giờ.



Một tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Nam Cung Vân Hạm đang phát ngốc, cũng đánh thức Mạnh Hiểu Dư đang ngủ.

"A, Vân Hạm tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị đánh thức, đầu tiên là duỗi eo, sau đó chào hỏi với Nam Cung Vân Hạm ngồi cạnh giường.

"Tỉnh rồi?" Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, Nam Cung Vân Hạm sủng nịch xoa đầu Mạnh Hiểu Dư.

"Ân." Nàng hơi nghiêng tránh đi tay đang đặt trên đầu mình của Nam Cung Vân Hạm, tuy rằng đã không còn rối rắm, thậm chí tiếp nhận Nam Cung Vân Hạm nhưng nàng vẫn không được tự nhiên khi Nam Cung Vân Hạm sủng nịch, thân mật. Mạnh Hiểu Dư vội dời đề tài: "Vân Hạm tỷ tỷ, ai đang gõ cửa vậy?"

Lòng Nam Cung Vân hơi hụt hẫng vì Mạnh Hiểu Dư tránh nàng: "Vẫn không thể tiếp nhận sao?" Nghĩ đến đây, đôi mắt Nam Cung Vân Hạm tối lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ sủng nịch: "Là dược nô, ta bảo hắn nấu một chút nước ấm cùng chuẩn bị vài món ăn, hắn hẳn đã chuẩn bị xong rồi." Nói rồi, nàng nhéo gương mặt Mạnh Hiểu Dư: "Được rồi, nếu ngươi đã tỉnh, vậy nhanh chóng rời giường thôi! Ta bảo dược nô mang nước ấm vào phòng, sau đó ngươi tắm nước nóng rồi lại ra ngoài ăn.....trưa." Vốn nàng muốn nói ăn sáng nhưng nghĩ đến hiện tại đã quá trưa, nên dừng lại một chút, đổi thành ăn trưa.

"Được!" Nghe xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức rời giường nhưng vừa chuẩn bị xốc chăn, nàng đã rụt lại, vì Mạnh Hiểu Dư phát hiện mình không mặc gì, nàng đỏ mặt, nói: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ có thể xoay mặt qua kia một chút không?" Giọng mềm nhẹ sợ hãi, cùng với gương mặt ửng đỏ làm cho Nam Cung Vân Hạm kích động không thôi, muốn trực tiếp ấn nàng lên giường hung hăng chà đạp.

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, Nam Cung Vân Hạm cố gắng khắc chế suy nghĩ không thuần khiết này, nghe lời xoay mặt qua hướng khác.

Nhìn thấy nàng như vậy, lúc này Mạnh Hiểu Dư mới yên tâm, ra khỏi chăn, mặc y phục vào. Vốn nghĩ rằng Nam Cung Vân Hạm xoay mặt đi thì sẽ an toàn, nhưng nàng không biết bàn trang điểm lại vừa lúc đối diện với giường, nên dù Nam Cung Vân Hạm xoay mặt đi, vẫn có thể nhìn thấy dáng người chuyển động của nàng thông qua mặt gương trên bàn trang điểm.

Nhìn dáng người mỹ lệ của nàng qua gương, lúc này Nam Cung Vân Hạm cảm thấy vô cùng may mắn vì đặt gương đối diện giường. Nhưng may mắn chưa được vài giây, đã bắt đầu hối hận. Vì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, làm Nam Cung Vân Hạm vô cùng buồn bực, nhưng buồn bực còn ở phía sau!

Mạnh Hiểu Dư vừa mặc tiểu khố vào, không tìm thấy yếm, vì thế nàng đành đứng lên tìm kiếm khắp giường.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư nửa thân trên trần trụi, phía dưới mặc tiểu khố đang tìm yếm, phần lưng trắng tuyết, xương hình bướm xinh đẹp, còn có ngọn núi nhỏ trước ngực, cùng bụng nhỏ trơn nhẵn, và bờ mông mượt mà được tiểu khố bao lấy như đang dụ dỗ Nam Cung Vân Hạm. Hai mắt nàng gắt gao nhìn cảnh đẹp cách gương đồng không xa, nàng cảm giác được có một ngọn lửa đang bùng cháy trong bụng mình, khiến nàng miệng lưỡi khô đắng, cả người khó chịu, nhưng dù vậy, hai mắt vẫn dán chặt không rời gương đồng.

"Vân Hạm tỷ tỷ......" Mạnh Hiểu Dư tìm mãi vẫn không thấy yếm mình ở đâu, đành xoay người nhờ Nam Cung Vân Hạm giúp đỡ.



"Ân, sao vậy?" Vốn đã bị vẻ mê người của Mạnh Hiểu Dư làm cả người bốc hỏa, khi nghe thấy giọng nhỏ nhẹ mang theo chút làm nũng của nàng, cả người Nam Cung Vân Hạm run lên, lửa trong người càng cháy dữ dội, giọng nàng có chút run rẩy đáp lại.

"Ta.....ta không tìm thấy yếm, Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta đến phòng ta lấy một cái khác không?"

"À! Được, ngươi chờ ta một chút." Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nhìn thấy hai má đỏ bừng của nàng, Nam Cung Vân Hạm không nhịn được nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy dược nô đứng trước cửa chờ phân phó.

"Nước ấm và món ăn đã chuẩn bị xong, chủ nhân và Mạnh cô nương hiện tại phải dùng sao?" Nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm bước ra, dược nô hơi khom lưng, cung kính hỏi.

"Ân, ngươi mang món ăn đến nhà ăn trước đi, lát nữa ta và tiểu Dư nhi sẽ đến đó." Nam Cung Vân Hạm ổn định hơi thở, trầm giọng nói.

"Rõ." Nghe Nam Cung Vân Hạm phân phó xong, dược nô đáp rồi lui xuống.

Nam Cung Vân Hạm đợi hắn đi rồi, cũng xoay người đến phòng của Mạnh Hiểu Dư. Bước vào, Nam Cung Vân Hạm đến cạnh mép giường lúc trước Mạnh Hiểu Dư ngủ, sau đó tìm thấy một bao bố màu lam nhạt trên giường, bên trong là vài bộ y phục được sắp xếp chỉnh tề. Lấy một chiếc yếm màu vàng cúc, Nam Cung Vân Hạm tưởng tượng dáng vẻ mê người của Mạnh Hiểu Dư khi mặc nó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Sau đó, mang theo yếm màu vàng cúc và một bộ váy lụa thêu hoa vàng nhạt đến phòng mình. Không thể không nói, Nam Cung Vân Hạm rất thích màu vàng, không chỉ y phục của nàng màu vàng, mà lần trước giúp Mạnh Hiểu Dư mua vài bộ y phục cũng là màu vàng nhạt hoặc vàng phấn.

"Tiểu Dư nhi, ngươi xem mấy bộ này có được không? Ta cũng đã giúp ngươi lấy ngoại bào." Vào phòng, Nam Cung Vân Hạm đã hỏi nàng.

"Ân, có thể, cảm ơn Vân Hạm tỷ tỷ." Nhận lấy y phục từ tay Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư ngọt ngào nói.

"Vậy ngươi nhanh mặc đi! Ta ra ngoài trước, ngươi mặc y phục, rửa mặt xong thì đến nhà ăn tìm ta, ta chờ ngươi cùng nhau ăn cơm." Nam Cung Vân Hạm nói rồi, không đợi Mạnh Hiểu Dư đáp lời đã vội vã ra ngoài, nàng thật sự không thể chịu nổi cảm giác dụ hoặc lần nữa! Cảm giác có thể nhìn lại không thể ăn này vô cùng khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook