Chương 39: Yêu anh
Phòng Tuyết Phiêu Nhứ
30/08/2017
"Như vậy cũng gọi là vóc người hoàn mỹ, ốm tong teo không có một chút thịt, biết gì
không, đàn ông là thích châu tròn ngọc sáng, như vậy khi ôm trên tay cảm giác mới sẽ thoải mái." Trương Hạo Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn Mạn Dao,
trực tiếp che bai vóc người mà Mạn Dao tự hào nhất là tồi tệ.
"Ngược lại tôi thật ra đã quên, người ta nói ba tuổi là một sự khác biệt, tôi cũng có thể hiểu ông bà cụ giống như chú vậy không theo kịp trào lưu. Lại nói, tôi còn phải cảm ơn chú muốn mời tôi ăn một bữa tiệc lớn, vừa nãy ở trong bữa tiệc chỉ ăn một chút bánh ngọt, bụng thật sự vẫn có chút đói rồi."
Mạn Dao liếc một cái Trương Hạo Đình thẩm mỹ hoàn toàn khác thường đối diện, không biết có phải là chỗ đại não của anh có vấn đề hay không? Thời gian đời trước vẫn luôn nói mình nơi này gầy, nơi đó gầy, mỗi ngày luôn bảo người giúp việc trong nhà làm đủ loại thức ăn ngon, hoàn toàn chìu hư dạ dày của cô, khiến sau khi cô rời khỏi nhà họ Trương, hoàn toàn không thích ứng được ẩm thực nơi đất khách quê người.
Nghe được Mạn Dao lại nhớ thù gọi anh là chú, Trương Hạo Đình cười cười không nói gì, có điều ý xấu lấy tay vò tóc Mạn Dao, làm búi tóc Mạn Dao chải ngay ngắn thành lộn xộn không chịu nổi.
"Nếm thử một chút món này thích không, tôi nghe nói trước kia em không ở thành phố S này, thức ăn tiệm này mùi vị rất ngon, đặc biệt là mấy loại món ăn bảng hiệu của bọn họ, nếm thử một chút so với mùi vị em từng ăn trước kia như thế nào?" Vốn cho là Trương Hạo Đình dẫn cô đi theo, nhất định là nhà hàng Tây cao cấp, nhưng không thể ngờ lại là một tiệm cơm thoạt nhìn có chút tuổi tác.
Tiệm cơm cũng không lớn, vị trí tọa lạc cũng tương đối vắng vẻ, vừa mới đi vào, bên trong rải rác vài người khách, thấy bóng dáng của Hạo Đình và Mạn Dao, có chút kinh ngạc hơi ngẩng đầu, hai người như vậy phải xuất hiện ở cái loại phòng ăn hạng sang mà không phải trong tiệm cơm nhỏ trước mắt này.
"Trương tiên sinh, hôm nay ngài lại dẫn bạn tới, chỗ phòng riêng đã giữ lại cho ngài xong rồi, mời ngài vào." Trong tiệm, ông chủ thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi dường như rất quen thuộc với Trương Hạo Đình, vừa thấy hai người đi vào, bèn vội vàng đi tới thân thiện chào hỏi, đến khi chú ý tới Mạn Dao bên cạnh, trong mắt chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.
"Chú Hạ, làm phiền chú. Mạn Dao, cô ấy là người thành phố D, nên làm phiền chú dựa theo khẩu vị của cô ấy làm mấy món sở trường của chú." Trương Hạo Đình đáp lời với ông chủ trước mắt có loại khách sáo mà người thân phận như anh sẽ không có, Mạn Dao nhìn ông chủ rời đi, mới hơi tò mò nhìn về phía Trương Hạo Đình, hy vọng có thể hiểu được đáp án từ chỗ anh.
Đời trước, mặc dù đi qua rất nhiều nơi với Trương Hạo Đình, nhưng Mạn Dao lại chưa từng tới nơi này, cho tới nay đối mặt Trương Hạo Đình, tuy là Mạn Dao không thừa nhận nhưng về mặt thái độ đều có một loại kiêu ngạo biết trước, nhưng hôm nay thấy tình cảnh vừa nãy, Mạn Dao đột nhiên phát hiện thì ra là cô cũng không được cho là hiểu rõ người đàn ông ở trước mắt như vậy.
Người đàn ông mà mình cho rằng hiểu rõ thật sự giống với người ở trước mắt, hay là những thứ này đều là một mặt anh bằng lòng lộ ra cho mình thấy. Trước kia, mình chưa bao giờ suy nghĩ những thứ này, hình thức ở chung với Trương Hạo Đình vẫn luôn là anh chủ động cho, mình bị động tiếp nhận, rất ít chủ động đi tìm tòi nghiên cứu những thứ đối phương chưa từng cho kia, một màn kia chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô.
Bị động như vậy có lẽ chính là nguyên nhân vào lúc phát hiện Lý Như Tuyết bên cạnh đối phương, mình hoảng hốt lo sợ, trong lòng rối loạn.
"Không ngờ tôi sẽ dẫn em tới đây, tôi rất quen với ông chủ của nơi này, tin tưởng tôi, sau khi em nếm qua cũng sẽ không hối hận." Thấy nghi ngờ trong mắt Mạn Dao, Trương Hạo Đình lại theo thói quen đưa tay xoa tóc Mạn Dao, vào lúc bị đối phương kéo tay của mình lại muốn dời nó đi, Trương Hạo Đình trực tiếp cầm ngược lại, dùng tay của mình bao bọc lại tay trái của Mạn Dao.
"Lại nói, em là người đầu tiên mà tôi đưa đến đây, em biết không, tôi từng làm công ở nơi này, căn phòng này trước kia là chỗ tôi ở, chính là chỗ này, tôi ở nơi này suốt thời gian một tháng." Lúc đầu bị Trương Hạo Đình nắm tay, phản ứng đầu tiên của Mạn Dao chính là muốn hất ra, nhưng đối phương thật sự rất có mánh khóe, vừa mở miệng liền hấp dẫn tất cả hứng thú của Mạn Dao, khiến cô không còn chú ý tới đôi tay bọn họ nắm lại cùng một chỗ.
"Chú là con một của Trương tiên sinh và phu nhân, cho dù trải nghiệm cuộc sống cũng không cần phải tới nơi này đi làm, đoán chừng rất khó có người tưởng tượng ra được bộ dáng chú rửa bát rửa rau ở nơi này. Chú làm công ở nơi này một tháng, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cảm thấy không khí nặng nề, Mạn Dao vốn muốn nói chút chuyện cười để cho đề tài không còn nặng nề như vậy nữa, nhưng trong lúc lơ đãng lời nói ra cũng bộc lộ quan tâm trong đó.
"Cũng không có gì, lúc trước trẻ người non dạ chính là thỉnh thoảng xào xáo với cha, trên người đứa trẻ không có tiền còn học trong ti vi bỏ nhà ra đi, cuối cùng cùng đường, cũng may mà chú Hạ tốt bụng chứa chấp tôi. Lúc trước cũng là tôi mạng tốt, chỗ đói ngất đi là nơi cửa tiệm chú Hạ, sau đó tôi đã ở chỗ này làm công, từ chỗ khác cho biết, nghe được tin tức cha qua đời, tôi mới rời khỏi nơi này."
Trương Hạo Đình giống như nhớ lại tất cả xảy ra ở quá khứ, mắt chăm chú nhìn về phía chỗ cửa sổ, nắm tay Mạn Dao càng ngày càng chặt. Ở trong miệng Trương Hạo Đình, quá khứ từng trải chỉ là mấy câu nói hời hợt, nhưng Mạn Dao cũng hiểu được chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như đối phương nói vậy. Bỏ nhà ra đi, chuyện như vậy hoàn toàn không giống như là có thể xuất hiện ở trên người của Trương Hạo Đình, nếu lúc trước không gặp phải ông chủ tốt bụng đó, có phải là cô sẽ không có bất kỳ gặp gỡ gì với người trước mắt hay không?
Nghĩ đến đây, Mạn Dao phát hiện mình lại cảm thấy kinh hoảng sợ hãi, tại sao có thể như vậy, không có bất kỳ gặp gỡ gì với anh không phải là chuyện mình muốn làm nhất, vậy mà tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi không nỡ, chẳng lẽ đáp án rõ rành rành phía sau khiến Mạn Dao không cách nào cứ lừa mình dối người tiếp nữa, không cách nào cứ tiếp tục cuộc sống đà điểu ở trong vỏ bảo vệ mình đan ra.
Rốt cuộc là có cảm tình với người trước mắt từ lúc nào, không, thật ra thì không nên nói là lúc nào, là cho tới nay mình cũng không bỏ xuống người trước mắt này.
Đời trước xuất ngoại lánh nạn như thế, mình đã trải qua quá nhiều đả kích không có cơ hội để suy ngẫm những chuyện này, sống lại tới nay nếu mình còn mang theo hận thù đời trước, vậy cũng tương tự mang theo quyến luyến bị giấu ở trong lòng đời trước, mà cho tới nay tiềm thức của mình đã biểu hiện những thứ này rõ ràng như vậy, cô lại luôn dựa theo đủ loại lấy cớ để làm giải thích cho những hành động này.
Mình là cá tính ra sao, Trương Hạo Đình sử dụng thủ đoạn uy hiếp, cô thật sự không có biện pháp đối đáp chỉ có thể oan ức tiếp nhận. Những lý do lừa mình dối người này vốn còn có thể thuyết phục mình, nhưng hôm nay vào lúc cảm giác thực sự phản ứng tự nhiên của thân thể, những lý do này đã trở nên không chịu nổi một đòn như thế. Đột nhiên phát hiện cách thức chân thật của nội tâm mình, Mạn Dao cảm thấy khủng hoảng từng đợt, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, cô nhất định phải rời đi, muốn đơn độc một mình yên lặng một chút, cẩn thận làm rõ kế tiếp mình phải làm những gì.
Mạn Dao thình lình xuất hiện giãy giụa khiến Trương Hạo Đình sa vào trong ký ức tỉnh táo lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mạn Dao đột nhiên đứng lên ánh mắt tránh né, đột nhiên thân thể khó chịu muốn rời khỏi. Anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ dùng đôi mắt chăm chú nhìn đối phương, hy vọng có thể thấy một chút thứ mình mong đợi từ trong mắt đối phương.
Mạn Dao chột dạ, không dám giao với tầm mắt của đối phương, hôm nay lòng dạ cô rối như ma đã không còn lý trí để suy nghĩ làm sao không làm cho đối phương nhìn ra sơ hở nữa, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi, không thể ở lại chỗ này. Trương Hạo Đình thật đáng sợ, nếu như tiếp tục ở cùng một chỗ với anh, trước mắt, cô sẽ rất dễ dàng bị đối phương nhìn thấu tất cả, vậy thì cô thật sự mất hết tất cả, cũng không còn khả năng trở mình. Một phút hai phút, Mạn Dao không để ý có vô lễ hay không, nói thẳng tiếng xin lỗi, xoay người bước nhanh rời đi.
"Ah, Trương tiên sinh, vị tiểu thư kia đột nhiên đi rồi, tôi thấy lúc cô ấy đi vẻ mặt hốt hoảng, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Chớ có trách ông già tôi đây nhiều chuyện, vị tiểu thư kia là người đầu tiên cậu đưa đến đây, cậu cũng lớn rồi cũng nên nói chuyện bạn gái, cưới vợ rồi." Lúc Mạn Dao đi ông chủ Hạ vừa vặn bưng món ăn mới được làm xong, thấy Mạn Dao cúi đầu bước nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mình, lắc đầu một cái, đẩy cửa phòng ra.
"Không có việc gì, trong nhà cô ấy đột nhiên có một số việc. Chú Hạ, tuổi tác của chú cũng lớn rồi, nơi này buôn bán cũng ế ẩm, không bằng đóng cửa tiệm, nghỉ ngơi thật khỏe một chút, cháu cũng có mấy căn nhà ở chỗ vùng ngoại ô, nếu chú không quen nội thành sầm uất, nơi đó đúng là một nơi dưỡng lão rất tốt."
Thấy đối phương không muốn tiếp tục đề tài này, chú Hạ cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa, "Lão già khọm tôi đây còn có thể kiên trì mấy năm nữa. Mấy năm này, tôi cũng chỉ phụ trách thu tiền, những chuyện khác đều có mấy người bọn họ phụ trách. Cậu cũng biết rõ chỗ này của chúng tôi, tôi chấm dứt buôn bán cũng không tính là gì, nhưng mà mấy người bọn họ, nếu như rời khỏi chỗ này của tôi, không còn chỗ nào có thể không ghét bỏ bọn họ, nếu đóng lại chỗ của tôi, thì bọn họ thật sự không có chỗ kiếm sống rồi."
Nói tới chỗ này, chú Hạ thở dài, những năm gần đây Trương Hạo Đình không chỉ một lần từng khuyên mình chấm dứt buôn bán, ông cũng nghĩ tới nên về hưu nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Những năm gần đây, tuy rằng tiệm cơm này buôn bán không tính là náo nhiệt, nhưng ông bớt ăn bớt mặc cũng tích góp được tiền vốn dưỡng lão, cả đời ông không có con cái, số tiền vốn này cũng đủ tương lai ông tiêu xài ở viện dưỡng lão. Nhưng giống như ông nói, tiệm cơm này không chỉ là nơi kiếm sống của một mình ông mà cũng là của những người khác.
Trương Hạo Đình nghe đến mấy cái này nhíu mày một cái, chú Hạ chính là như vậy, lúc trước nếu không phải là lòng đồng tình của ông tràn lan có lẽ mình đã không còn nhân thế nữa, lòng đồng tình này của chú Hạ cũng cho những người khác giống vậy, đầu bếp nhân viên phục vụ trong tiệm đều là phạm nhân đi ra từ trong nhà giam lao động cải tạo, không có bất kỳ người thân nào có thể dựa vào.
Những người này không có trình độ học vấn không có kỹ năng, lại có vài tiền án, phải biết những người trong tiệm của chú Hạ đều từng là trọng phạm, trẻ tuổi nhất thả ra cũng đã hơn 40 tuổi, người như vậy ngay cả ở Trương thị bọn họ cũng rất khó tìm được chức vị có thể thích hợp với bọn họ.
"Thật ra thì trừ những người này ra, tôi cũng không bỏ được chỗ này, tiệm cơm này là chỗ kỷ niệm duy nhất của tôi và bà xã, nếu không phải là đến một ngày thật sự không còn nhúc nhích, tôi sẽ không rời khỏi nơi này. Cuộc sống chính là vô thường như vậy, vốn cho là có thể nắm tay cả đời, ai biết mới đi một nửa, người đó lại đột nhiên bỏ rơi một mình cậu ở trên đường, bản thân cứ như vậy mà rời khỏi.
Một mình ở trên đường thật sự rất hiu quạnh, sức chống đỡ duy nhất chính là kỷ niệm ở chung giữa các cậu. Tôi không chỉ một lần hối hận thì ra là lúc không quý trọng thời gian, khiến hai người chúng tôi lãng phí quá nhiều cơ hội chung sống. Trương tiên sinh đừng trách ông già tôi đây lắm mồm, trong biển người mênh mông tìm được người có thể nắm tay cả đời thật không dễ, số mạng vô thường nào ai biết một ngày kia là kết thúc số phận hai người các cậu, duy nhất có thể làm chính là không để hai người các cậu mang theo tiếc nuối trong khi chung sống, loại tiếc nuối chia tay ở tương lai đó, lúc một thân một mình sẽ liên tục giày vò cậu nhắc nhở cậu. Loại hành hạ đó thật sự rất khó chịu, hết sức khó chịu."
Chú Hạ là gặp gỡ Trương Hạo Đình vào lúc anh vẫn còn con nít, đã nhiều năm như vậy, trước mắt tuy số lần anh tới cũng không nhiều, chú Hạ lại có thể thấy chút xíu biến hóa của đối phương từ tờ báo trên ti vi, đứa bé nhỏ tuổi như vậy một thân một mình chống lên tất cả hôm nay, chú Hạ thật sự cảm thấy rất là kiêu ngạo và đau lòng cho anh. Ở trong mắt của ông, Trương Hạo Đình trước mắt chính là con của mình, mặc dù trên xưng hô vẫn mang theo khách sáo xa cách, nhưng hai người đều hiểu địa vị lẫn nhau ở trong lòng đối phương.
Hôm nay, Trương Hạo Đình có thể đưa cô gái kia đến đây, chú Hạ đã biết anh đã nhận định đối phương, đây đã từng là một sự cam kết của anh đối với ông, sẽ dẫn theo vợ tương lai của mình tới nơi này. Vốn ở trong phòng bếp, bản thân nghĩ đến thằng nhóc lạnh tanh kia rốt cuộc cũng có người yêu, còn đang cảm thấy vui mừng cho anh, nhưng cô bé kia lại đột nhiên rời đi như vậy, mặc dù ngoài miệng anh không nói gì, nhưng chú Hạ cũng rất sợ anh bỏ lỡ gì đó, tương lai sẽ có loại hối hận không nói hết giống như ông.
"Chú Hạ, cháu biết phải làm như thế nào. Cô ấy là của cháu, không chạy thoát được đâu." Trương Hạo Đình cười cười, ánh mắt có kiên định trước nay chưa từng có.
Phòng của Mạn Dao, cả người xụi lơ ở trên giường, Mạn Dao nhắm mắt lại cố gắng ném đi bóng dáng người kia trong đầu, nhưng càng như vậy dáng vẻ của người kia càng rõ ràng, đời trước đời này tất cả tình tiết lui tới với người kia đều hiện lên, một vài chi tiết mình cho rằng đã quên lúc này lại cực kỳ rõ ràng, khiến mình hoàn toàn không cách nào gạt bỏ lơ là.
Sau khi sống lại, mình từng nói không nên để cho cuộc sống của mình có thêm tiếc nuối nữa, lại không phát hiện mình thích đối phương, có lẽ mình thật sự có thể dựa theo tất cả trong giả thiết đi qua loại cuộc sống bình thản. Nhưng bây giờ mình thật sự có thể bỏ xuống sự theo đuổi của người đàn ông kia, mà chung sống với một người đàn ông không thể nào có cảm giác, Mạn Dao lắc đầu một cái, trên mặt có một nụ cười khổ.
Cô không làm được, thật sự không làm được. Nhưng chấp nhận người đàn ông kia, Mạn Dao lại có chút không cam lòng, cho dù đã biết mình nhất định sẽ phải bước ra bước này, nhưng nghĩ đến tất cả đã từng, Mạn Dao rất khó thuyết phục mình không chú ý. Có lẽ nên làm như thế, Mạn Dao đứng dậy tìm được một bình thủy tinh từ chỗ giá sách, ở trong đó bỏ tràn đầy cả bình hạt thủy tinh.
Đổ ra hạt trong bình, tiện tay đổ vào nửa bình nước, sau đó lại ném vào mấy hạt, nhìn nước trong bình lên cao một chút theo hạt tiến vào, Mạn Dao hài lòng gật đầu.
"Ngược lại tôi thật ra đã quên, người ta nói ba tuổi là một sự khác biệt, tôi cũng có thể hiểu ông bà cụ giống như chú vậy không theo kịp trào lưu. Lại nói, tôi còn phải cảm ơn chú muốn mời tôi ăn một bữa tiệc lớn, vừa nãy ở trong bữa tiệc chỉ ăn một chút bánh ngọt, bụng thật sự vẫn có chút đói rồi."
Mạn Dao liếc một cái Trương Hạo Đình thẩm mỹ hoàn toàn khác thường đối diện, không biết có phải là chỗ đại não của anh có vấn đề hay không? Thời gian đời trước vẫn luôn nói mình nơi này gầy, nơi đó gầy, mỗi ngày luôn bảo người giúp việc trong nhà làm đủ loại thức ăn ngon, hoàn toàn chìu hư dạ dày của cô, khiến sau khi cô rời khỏi nhà họ Trương, hoàn toàn không thích ứng được ẩm thực nơi đất khách quê người.
Nghe được Mạn Dao lại nhớ thù gọi anh là chú, Trương Hạo Đình cười cười không nói gì, có điều ý xấu lấy tay vò tóc Mạn Dao, làm búi tóc Mạn Dao chải ngay ngắn thành lộn xộn không chịu nổi.
"Nếm thử một chút món này thích không, tôi nghe nói trước kia em không ở thành phố S này, thức ăn tiệm này mùi vị rất ngon, đặc biệt là mấy loại món ăn bảng hiệu của bọn họ, nếm thử một chút so với mùi vị em từng ăn trước kia như thế nào?" Vốn cho là Trương Hạo Đình dẫn cô đi theo, nhất định là nhà hàng Tây cao cấp, nhưng không thể ngờ lại là một tiệm cơm thoạt nhìn có chút tuổi tác.
Tiệm cơm cũng không lớn, vị trí tọa lạc cũng tương đối vắng vẻ, vừa mới đi vào, bên trong rải rác vài người khách, thấy bóng dáng của Hạo Đình và Mạn Dao, có chút kinh ngạc hơi ngẩng đầu, hai người như vậy phải xuất hiện ở cái loại phòng ăn hạng sang mà không phải trong tiệm cơm nhỏ trước mắt này.
"Trương tiên sinh, hôm nay ngài lại dẫn bạn tới, chỗ phòng riêng đã giữ lại cho ngài xong rồi, mời ngài vào." Trong tiệm, ông chủ thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi dường như rất quen thuộc với Trương Hạo Đình, vừa thấy hai người đi vào, bèn vội vàng đi tới thân thiện chào hỏi, đến khi chú ý tới Mạn Dao bên cạnh, trong mắt chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.
"Chú Hạ, làm phiền chú. Mạn Dao, cô ấy là người thành phố D, nên làm phiền chú dựa theo khẩu vị của cô ấy làm mấy món sở trường của chú." Trương Hạo Đình đáp lời với ông chủ trước mắt có loại khách sáo mà người thân phận như anh sẽ không có, Mạn Dao nhìn ông chủ rời đi, mới hơi tò mò nhìn về phía Trương Hạo Đình, hy vọng có thể hiểu được đáp án từ chỗ anh.
Đời trước, mặc dù đi qua rất nhiều nơi với Trương Hạo Đình, nhưng Mạn Dao lại chưa từng tới nơi này, cho tới nay đối mặt Trương Hạo Đình, tuy là Mạn Dao không thừa nhận nhưng về mặt thái độ đều có một loại kiêu ngạo biết trước, nhưng hôm nay thấy tình cảnh vừa nãy, Mạn Dao đột nhiên phát hiện thì ra là cô cũng không được cho là hiểu rõ người đàn ông ở trước mắt như vậy.
Người đàn ông mà mình cho rằng hiểu rõ thật sự giống với người ở trước mắt, hay là những thứ này đều là một mặt anh bằng lòng lộ ra cho mình thấy. Trước kia, mình chưa bao giờ suy nghĩ những thứ này, hình thức ở chung với Trương Hạo Đình vẫn luôn là anh chủ động cho, mình bị động tiếp nhận, rất ít chủ động đi tìm tòi nghiên cứu những thứ đối phương chưa từng cho kia, một màn kia chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô.
Bị động như vậy có lẽ chính là nguyên nhân vào lúc phát hiện Lý Như Tuyết bên cạnh đối phương, mình hoảng hốt lo sợ, trong lòng rối loạn.
"Không ngờ tôi sẽ dẫn em tới đây, tôi rất quen với ông chủ của nơi này, tin tưởng tôi, sau khi em nếm qua cũng sẽ không hối hận." Thấy nghi ngờ trong mắt Mạn Dao, Trương Hạo Đình lại theo thói quen đưa tay xoa tóc Mạn Dao, vào lúc bị đối phương kéo tay của mình lại muốn dời nó đi, Trương Hạo Đình trực tiếp cầm ngược lại, dùng tay của mình bao bọc lại tay trái của Mạn Dao.
"Lại nói, em là người đầu tiên mà tôi đưa đến đây, em biết không, tôi từng làm công ở nơi này, căn phòng này trước kia là chỗ tôi ở, chính là chỗ này, tôi ở nơi này suốt thời gian một tháng." Lúc đầu bị Trương Hạo Đình nắm tay, phản ứng đầu tiên của Mạn Dao chính là muốn hất ra, nhưng đối phương thật sự rất có mánh khóe, vừa mở miệng liền hấp dẫn tất cả hứng thú của Mạn Dao, khiến cô không còn chú ý tới đôi tay bọn họ nắm lại cùng một chỗ.
"Chú là con một của Trương tiên sinh và phu nhân, cho dù trải nghiệm cuộc sống cũng không cần phải tới nơi này đi làm, đoán chừng rất khó có người tưởng tượng ra được bộ dáng chú rửa bát rửa rau ở nơi này. Chú làm công ở nơi này một tháng, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cảm thấy không khí nặng nề, Mạn Dao vốn muốn nói chút chuyện cười để cho đề tài không còn nặng nề như vậy nữa, nhưng trong lúc lơ đãng lời nói ra cũng bộc lộ quan tâm trong đó.
"Cũng không có gì, lúc trước trẻ người non dạ chính là thỉnh thoảng xào xáo với cha, trên người đứa trẻ không có tiền còn học trong ti vi bỏ nhà ra đi, cuối cùng cùng đường, cũng may mà chú Hạ tốt bụng chứa chấp tôi. Lúc trước cũng là tôi mạng tốt, chỗ đói ngất đi là nơi cửa tiệm chú Hạ, sau đó tôi đã ở chỗ này làm công, từ chỗ khác cho biết, nghe được tin tức cha qua đời, tôi mới rời khỏi nơi này."
Trương Hạo Đình giống như nhớ lại tất cả xảy ra ở quá khứ, mắt chăm chú nhìn về phía chỗ cửa sổ, nắm tay Mạn Dao càng ngày càng chặt. Ở trong miệng Trương Hạo Đình, quá khứ từng trải chỉ là mấy câu nói hời hợt, nhưng Mạn Dao cũng hiểu được chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như đối phương nói vậy. Bỏ nhà ra đi, chuyện như vậy hoàn toàn không giống như là có thể xuất hiện ở trên người của Trương Hạo Đình, nếu lúc trước không gặp phải ông chủ tốt bụng đó, có phải là cô sẽ không có bất kỳ gặp gỡ gì với người trước mắt hay không?
Nghĩ đến đây, Mạn Dao phát hiện mình lại cảm thấy kinh hoảng sợ hãi, tại sao có thể như vậy, không có bất kỳ gặp gỡ gì với anh không phải là chuyện mình muốn làm nhất, vậy mà tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi không nỡ, chẳng lẽ đáp án rõ rành rành phía sau khiến Mạn Dao không cách nào cứ lừa mình dối người tiếp nữa, không cách nào cứ tiếp tục cuộc sống đà điểu ở trong vỏ bảo vệ mình đan ra.
Rốt cuộc là có cảm tình với người trước mắt từ lúc nào, không, thật ra thì không nên nói là lúc nào, là cho tới nay mình cũng không bỏ xuống người trước mắt này.
Đời trước xuất ngoại lánh nạn như thế, mình đã trải qua quá nhiều đả kích không có cơ hội để suy ngẫm những chuyện này, sống lại tới nay nếu mình còn mang theo hận thù đời trước, vậy cũng tương tự mang theo quyến luyến bị giấu ở trong lòng đời trước, mà cho tới nay tiềm thức của mình đã biểu hiện những thứ này rõ ràng như vậy, cô lại luôn dựa theo đủ loại lấy cớ để làm giải thích cho những hành động này.
Mình là cá tính ra sao, Trương Hạo Đình sử dụng thủ đoạn uy hiếp, cô thật sự không có biện pháp đối đáp chỉ có thể oan ức tiếp nhận. Những lý do lừa mình dối người này vốn còn có thể thuyết phục mình, nhưng hôm nay vào lúc cảm giác thực sự phản ứng tự nhiên của thân thể, những lý do này đã trở nên không chịu nổi một đòn như thế. Đột nhiên phát hiện cách thức chân thật của nội tâm mình, Mạn Dao cảm thấy khủng hoảng từng đợt, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, cô nhất định phải rời đi, muốn đơn độc một mình yên lặng một chút, cẩn thận làm rõ kế tiếp mình phải làm những gì.
Mạn Dao thình lình xuất hiện giãy giụa khiến Trương Hạo Đình sa vào trong ký ức tỉnh táo lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mạn Dao đột nhiên đứng lên ánh mắt tránh né, đột nhiên thân thể khó chịu muốn rời khỏi. Anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ dùng đôi mắt chăm chú nhìn đối phương, hy vọng có thể thấy một chút thứ mình mong đợi từ trong mắt đối phương.
Mạn Dao chột dạ, không dám giao với tầm mắt của đối phương, hôm nay lòng dạ cô rối như ma đã không còn lý trí để suy nghĩ làm sao không làm cho đối phương nhìn ra sơ hở nữa, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi, không thể ở lại chỗ này. Trương Hạo Đình thật đáng sợ, nếu như tiếp tục ở cùng một chỗ với anh, trước mắt, cô sẽ rất dễ dàng bị đối phương nhìn thấu tất cả, vậy thì cô thật sự mất hết tất cả, cũng không còn khả năng trở mình. Một phút hai phút, Mạn Dao không để ý có vô lễ hay không, nói thẳng tiếng xin lỗi, xoay người bước nhanh rời đi.
"Ah, Trương tiên sinh, vị tiểu thư kia đột nhiên đi rồi, tôi thấy lúc cô ấy đi vẻ mặt hốt hoảng, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Chớ có trách ông già tôi đây nhiều chuyện, vị tiểu thư kia là người đầu tiên cậu đưa đến đây, cậu cũng lớn rồi cũng nên nói chuyện bạn gái, cưới vợ rồi." Lúc Mạn Dao đi ông chủ Hạ vừa vặn bưng món ăn mới được làm xong, thấy Mạn Dao cúi đầu bước nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mình, lắc đầu một cái, đẩy cửa phòng ra.
"Không có việc gì, trong nhà cô ấy đột nhiên có một số việc. Chú Hạ, tuổi tác của chú cũng lớn rồi, nơi này buôn bán cũng ế ẩm, không bằng đóng cửa tiệm, nghỉ ngơi thật khỏe một chút, cháu cũng có mấy căn nhà ở chỗ vùng ngoại ô, nếu chú không quen nội thành sầm uất, nơi đó đúng là một nơi dưỡng lão rất tốt."
Thấy đối phương không muốn tiếp tục đề tài này, chú Hạ cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa, "Lão già khọm tôi đây còn có thể kiên trì mấy năm nữa. Mấy năm này, tôi cũng chỉ phụ trách thu tiền, những chuyện khác đều có mấy người bọn họ phụ trách. Cậu cũng biết rõ chỗ này của chúng tôi, tôi chấm dứt buôn bán cũng không tính là gì, nhưng mà mấy người bọn họ, nếu như rời khỏi chỗ này của tôi, không còn chỗ nào có thể không ghét bỏ bọn họ, nếu đóng lại chỗ của tôi, thì bọn họ thật sự không có chỗ kiếm sống rồi."
Nói tới chỗ này, chú Hạ thở dài, những năm gần đây Trương Hạo Đình không chỉ một lần từng khuyên mình chấm dứt buôn bán, ông cũng nghĩ tới nên về hưu nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Những năm gần đây, tuy rằng tiệm cơm này buôn bán không tính là náo nhiệt, nhưng ông bớt ăn bớt mặc cũng tích góp được tiền vốn dưỡng lão, cả đời ông không có con cái, số tiền vốn này cũng đủ tương lai ông tiêu xài ở viện dưỡng lão. Nhưng giống như ông nói, tiệm cơm này không chỉ là nơi kiếm sống của một mình ông mà cũng là của những người khác.
Trương Hạo Đình nghe đến mấy cái này nhíu mày một cái, chú Hạ chính là như vậy, lúc trước nếu không phải là lòng đồng tình của ông tràn lan có lẽ mình đã không còn nhân thế nữa, lòng đồng tình này của chú Hạ cũng cho những người khác giống vậy, đầu bếp nhân viên phục vụ trong tiệm đều là phạm nhân đi ra từ trong nhà giam lao động cải tạo, không có bất kỳ người thân nào có thể dựa vào.
Những người này không có trình độ học vấn không có kỹ năng, lại có vài tiền án, phải biết những người trong tiệm của chú Hạ đều từng là trọng phạm, trẻ tuổi nhất thả ra cũng đã hơn 40 tuổi, người như vậy ngay cả ở Trương thị bọn họ cũng rất khó tìm được chức vị có thể thích hợp với bọn họ.
"Thật ra thì trừ những người này ra, tôi cũng không bỏ được chỗ này, tiệm cơm này là chỗ kỷ niệm duy nhất của tôi và bà xã, nếu không phải là đến một ngày thật sự không còn nhúc nhích, tôi sẽ không rời khỏi nơi này. Cuộc sống chính là vô thường như vậy, vốn cho là có thể nắm tay cả đời, ai biết mới đi một nửa, người đó lại đột nhiên bỏ rơi một mình cậu ở trên đường, bản thân cứ như vậy mà rời khỏi.
Một mình ở trên đường thật sự rất hiu quạnh, sức chống đỡ duy nhất chính là kỷ niệm ở chung giữa các cậu. Tôi không chỉ một lần hối hận thì ra là lúc không quý trọng thời gian, khiến hai người chúng tôi lãng phí quá nhiều cơ hội chung sống. Trương tiên sinh đừng trách ông già tôi đây lắm mồm, trong biển người mênh mông tìm được người có thể nắm tay cả đời thật không dễ, số mạng vô thường nào ai biết một ngày kia là kết thúc số phận hai người các cậu, duy nhất có thể làm chính là không để hai người các cậu mang theo tiếc nuối trong khi chung sống, loại tiếc nuối chia tay ở tương lai đó, lúc một thân một mình sẽ liên tục giày vò cậu nhắc nhở cậu. Loại hành hạ đó thật sự rất khó chịu, hết sức khó chịu."
Chú Hạ là gặp gỡ Trương Hạo Đình vào lúc anh vẫn còn con nít, đã nhiều năm như vậy, trước mắt tuy số lần anh tới cũng không nhiều, chú Hạ lại có thể thấy chút xíu biến hóa của đối phương từ tờ báo trên ti vi, đứa bé nhỏ tuổi như vậy một thân một mình chống lên tất cả hôm nay, chú Hạ thật sự cảm thấy rất là kiêu ngạo và đau lòng cho anh. Ở trong mắt của ông, Trương Hạo Đình trước mắt chính là con của mình, mặc dù trên xưng hô vẫn mang theo khách sáo xa cách, nhưng hai người đều hiểu địa vị lẫn nhau ở trong lòng đối phương.
Hôm nay, Trương Hạo Đình có thể đưa cô gái kia đến đây, chú Hạ đã biết anh đã nhận định đối phương, đây đã từng là một sự cam kết của anh đối với ông, sẽ dẫn theo vợ tương lai của mình tới nơi này. Vốn ở trong phòng bếp, bản thân nghĩ đến thằng nhóc lạnh tanh kia rốt cuộc cũng có người yêu, còn đang cảm thấy vui mừng cho anh, nhưng cô bé kia lại đột nhiên rời đi như vậy, mặc dù ngoài miệng anh không nói gì, nhưng chú Hạ cũng rất sợ anh bỏ lỡ gì đó, tương lai sẽ có loại hối hận không nói hết giống như ông.
"Chú Hạ, cháu biết phải làm như thế nào. Cô ấy là của cháu, không chạy thoát được đâu." Trương Hạo Đình cười cười, ánh mắt có kiên định trước nay chưa từng có.
Phòng của Mạn Dao, cả người xụi lơ ở trên giường, Mạn Dao nhắm mắt lại cố gắng ném đi bóng dáng người kia trong đầu, nhưng càng như vậy dáng vẻ của người kia càng rõ ràng, đời trước đời này tất cả tình tiết lui tới với người kia đều hiện lên, một vài chi tiết mình cho rằng đã quên lúc này lại cực kỳ rõ ràng, khiến mình hoàn toàn không cách nào gạt bỏ lơ là.
Sau khi sống lại, mình từng nói không nên để cho cuộc sống của mình có thêm tiếc nuối nữa, lại không phát hiện mình thích đối phương, có lẽ mình thật sự có thể dựa theo tất cả trong giả thiết đi qua loại cuộc sống bình thản. Nhưng bây giờ mình thật sự có thể bỏ xuống sự theo đuổi của người đàn ông kia, mà chung sống với một người đàn ông không thể nào có cảm giác, Mạn Dao lắc đầu một cái, trên mặt có một nụ cười khổ.
Cô không làm được, thật sự không làm được. Nhưng chấp nhận người đàn ông kia, Mạn Dao lại có chút không cam lòng, cho dù đã biết mình nhất định sẽ phải bước ra bước này, nhưng nghĩ đến tất cả đã từng, Mạn Dao rất khó thuyết phục mình không chú ý. Có lẽ nên làm như thế, Mạn Dao đứng dậy tìm được một bình thủy tinh từ chỗ giá sách, ở trong đó bỏ tràn đầy cả bình hạt thủy tinh.
Đổ ra hạt trong bình, tiện tay đổ vào nửa bình nước, sau đó lại ném vào mấy hạt, nhìn nước trong bình lên cao một chút theo hạt tiến vào, Mạn Dao hài lòng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.