Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Chương 12: Tuyệt Mĩ (2)

Mỹ Nhân Vô Sương

02/08/2021

Người dịch: Hắc Long Du Hí.

Ninh Tri không tiếp tục bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt nữa, đêm đó cô ngủ trên ghế sô pha.

Cô vốn tưởng một đêm ngủ trên sô pha sẽ khiến eo mình khó chịu nhưng đến sáng tỉnh lại thì cô lại không cảm thấy gì.

Còn trên chiếc giường trẻ em đối diện, thì Tiểu Lục Tuyệt mặc đồ ngủ màu đỏ in họa tiết hoạt hình cũng đã tỉnh dậy, không cần người hầu chăm sóc, cậu đã tự rửa mặt và thay quần áo cho mình, nghiêm trang như một người lớn phiên bản nhỏ.

Ninh Tri trước đó đã nghe mẹ Lục nói qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt được phát hiện kịp thời, ngay từ khi còn rất sớm đã bắt đầu can thiệp. Bây giờ Tiểu Lục Tuyệt ngoại trừ việc không thích nói chuyện và không thích bị người khác ôm ra, thì những thứ khác vẫn giống trẻ con bình thường.

Sau khi Tiểu Lục Tuyệt thay đồng phục nhà trẻ vào thì tự giác đi xuống lầu, người hầu cầm chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ của cậu đi theo đằng sau.

Ninh Tri chậm rì rì đi theo đằng sau họ.

A, chồng của cô sắp đi nhà trẻ rồi.

Ăn xong bữa sáng, bố Lục lại đến công ty, mẹ Lục tự mình đưa Tiểu Lục Tuyệt đến nhà trẻ.

Ninh Tri vội chạy vào trong xe, cơ thể cô xuyên qua xe ngồi vào ghế phụ lái, mà lúc này Tiểu Lục Tuyệt ngồi đằng sau ngước mắt lên nhìn cô một cái.

Quái tỷ tỷ.

Xe dừng trước cửa nhà trẻ, bởi vì đang vào thời gian đến trường nên xung quanh đậu đầy xe của những vị phụ huynh khác, đưa tầm mắt nhìn xung quanh gần như đâu đâu cũng là siêu xe.

Hiển nhiên là vậy rồi, nhà trẻ này là kiểu quý tộc mà.



Mẹ Lục thấy con trai được giáo viên dẫn vào trường rồi mới luyến tiếc rời đi.

Ninh Tri lại một mạch đi theo họ, cô bước đến lớp học của Lục Tuyệt, những bạn nhỏ khác cũng đến từ rất sớm. Bọn trẻ chạy chơi khắp phòng học, vui đùa ầm ĩ, tiếng cười không ngừng.

Mà Tiểu Lục Tuyệt lại hoàn toàn khác xa những bạn nhỏ xung quanh, sau khi cất chiếc cặp xách nhỏ của mình, cậu trở lại chỗ ngồi của mình và cứ thế an tĩnh ngồi đấy không phát ra tiếng động nào cũng không thèm nhìn đến những bạn học xung quanh.

Ninh Tri đột nhiên nhớ đến lời nói của Pudding Dừa, trong lớp của cậu bé cũng có một bạn học giống như Lục Tuyệt không thích nói chuyện, mọi người đều chê cười bạn nhỏ đó là ngốc tử.

Vậy còn Tiểu Lục Tuyệt thì sao?

Những bạn nhỏ khác thấy cậu không hòa nhập với mọi người sẽ cười nhạo cậu sao? Sẽ bắt nạt cậu sao?

Chỉ cần nghĩ đến những bạn nhỏ khác có thể sẽ bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt, Ninh Tri lại cảm thấy bọn trẻ thoạt nhìn cũng không đáng yêu nữa.

Lúc đi học, Ninh Tri không có ở trong lớp học, mà nhàm chán đứng ở ngoài cửa sổ ngắm Tiểu Lục Tuyệt. Lúc giáo viên hỏi một câu hỏi gì đó những bạn nhỏ khác sẽ tích cực giơ tay, mà Tiểu Lục Tuyệt chỉ lộ ra gương mặt ngây ngốc không chút phản ứng lại.

Trong lớp có rất nhiều trẻ em, giáo viên cũng không thể chăm sóc hết tất cả được. Cho nên, cô ta cũng không nhìn thấy cậu bé ngồi cạnh Tiểu Lục Tuyệt đang lén nhéo Tiểu Lục Tuyệt.

Ninh Tri tức giận đến trừng mắt, cô vội chạy vào lớp học trực tiếp giơ tay qua muốn kéo cậu nhóc kia ra nhưng tay cô lại xuyên qua cơ thể của cậu bé, hoàn toàn không chạm được vào đối phương.

Ninh Tri nhìn cánh tay trắng nõn bụ bẫm của Tiểu Lục Tuyệt bị cậu bé kia nhéo đến có dấu móng tay đỏ hồng thì tức giận nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em mau nói với giáo viên đi.”

Nhưng Tiểu Lục Tuyệt lại không phản ứng lại chút nào, cậu còn chẳng hừ lên một tiếng cũng không cảm thấy đau.



Ninh Tri nhíu chặt mày, may mà cậu nhóc kia chỉ nhéo Tiểu Lục Tuyệt một lát rồi lại rút tay về.

Cô vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn cậu nhóc kia.

Tiết thứ hai, hai giáo viên dẫn mấy đứa trẻ đến lớp học bên ngoài hoạt động.

Những bạn nhỏ khác đều chạy tới chạy lui khắp nơi, trượt cầu thang, chơi bập bênh mà Tiểu Lục Tuyệt lại chỉ có một mình, ưỡn cái bụng nhỏ an tĩnh đứng bên cạnh cầu thang.

Giáo viên cũng đã quen với hành vi ngây người một mình của cậu.

Trước đó còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn thấy nhiều đứa bé vui vẻ cười đùa như vậy, lúc Ninh Tri nhìn lại về phía Tiểu Lục Tuyệt lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Cậu có một cái vỏ bọc nhỏ cứng cáp, có thể trốn ở bên trong, cậu sẽ không đi ra ngoài mà cũng chẳng có người nào có thể đi vào.

Cô không nghĩ nữa mà đảo mắt nhìn Tiểu Lục Tuyệt đang đi lên lầu, đi theo đằng sau cậu chính là cậu nhóc đã nhéo tay cậu trong lớp học.

Ngũ quan của cậu nhóc này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc dường như đã gặp ở nơi nào.

Nhưng mà cô còn chưa kịp hồi tưởng thì cô đã thấy cậu nhóc kia cư nhiên dám giơ tay kéo Tiểu Lục Tuyệt lại. Vóc dáng của cậu nhóc kia cao hơn Tiểu Lục Tuyệt, Tiểu Lục Tuyệt không đứng vững lại bị đối phương kéo lại nên cả người ngã nhào ra đằng sau.

Ninh Tri khiếp sợ, trong đầu cô lập tức vang lên lời nói của mẹ Lục.

Khi còn bé Lục Tuyệt đã lăn từ trên cầu thang nhà trẻ xuống còn bị gãy xương sườn.

Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook