Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chương 70: Nghi ngờ
Nàng Cá Nhỏ
31/05/2024
Mấy ngày nay không biết lý do gì mà Diệp Minh Viễn cứ cảm thấy cô rất kỳ lạ. Chẳng hạn như lúc anh lấy đồ trên cao mà bất giác tạo ra khoảng cách gần với cô, cô ngay lập tức như con mèo bị đạp đuôi hận không thể cách xa anh hơn năm mét. Lại nói đến việc cô hay đem theo giấy viết, cứ rảnh rỗi lại ghi ghi chép chép gì đó vô cùng bí mật.
Diệp Minh Viễn canh thời gian để lấy cuốn sổ nhỏ đó nhưng cô giống như biết trước anh sẽ làm vậy nên luôn mang theo nó trên người đến nỗi đi tắm cũng sẽ đem theo tắm cùng.
Diệp Minh Viễn kiểu: ???
Anh khẳng định cô đang giấu anh chuyện gì đó.
Gina từ khi phát hiện vô số hiện tượng kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại với cô, đầu cô cũng thường xuyên đau nhứt mà trước đây chưa từng xuất hiện thì cô biết cô phải điều tra chuyện này cho ra lẽ. Cô không giám đi gặp bác sĩ hay nhận bất cứ giúp đỡ từ ai khác, vì trước mắt cô phải luôn ở cạnh Diệp Minh Viễn mới an toàn, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Dạo gần đây cô vô cùng lo lắng, cô nghi ngờ Diệp Minh Viễn là sát nhân đã giết chết vợ mình và cô ấy hiện hồn về để cầu cứu mình trong giấc mơ. Tuy nhiên, theo cô quan sát hành động, cử chỉ, thái độ của Diệp Minh Viễn dạo gần đây thì cô cảm thấy anh không giống vậy. Cho nên cô bắt đầu nghề tay trái là thám tử nghiệp dư, đó là lý do cô giữ khoảng cách cần thiết với anh phòng trường hợp đó là sự thật, thứ hai cô phải ghi chép lại sinh hoạt biểu hiện của anh.
Hơn nữa điểm mấu chốt có thể giải quyết nghi vấn của cô nằm ở căn phòng kia, phòng ngủ của Diệp Minh Viễn, căn phòng ngay từ đầu anh cấm cô bước vào. Cô có cảm giác là tất cả đáp án cần có đều nằm trong đó.
Chỉ là không cần cô tốn công sức để tìm cách ra đáp án thì có người đã đến cho cô biết. Đó là một cô gái, đây là lần đầu tiên cô gặp cô ấy, thế nhưng có vẻ như cô ấy biết cô thì phải bởi trong ánh mắt cô ấy thể hiện muôn màu muôn vẻ cảm xúc.
Hiện tại trong quán chỉ có cô và cậu nhân viên, Diệp Minh Viễn đã đi ra ngoài hình như là có việc.
Cô ấy mang theo đôi mắt rưng rưng mà tiến vào, cô ấy lại nhìn cô một lúc lâu giống như khẳng định với bản thân mình cái gì đó rồi lại gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà tuông xuống như mưa.
Gina thật lúng túng nha, đây là lần đầu cô gặp mỹ nhân hoa lê đáy vũ trước mắt cô, trước giờ cô không khóc trước mặt người ta thì thôi chứ có ai trước mặt cô mà khóc như vậy đâu. Cô càng không có năng khiếu an ủi nên cô liền tìm sự hỗ trợ của bậc tiền bối.
Nè, cô có giựt tiền cô ấy không vậy?Cậu nghĩ tôi giật tiền người ta mà người không nhào lên nắm đầu tôi còn rảnh đứng đây khóc à.Cậu sinh viên gật gật đầu. Hai người chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
- Hay cậu đi dỗ cô ấy đi?
Tại sao lại là tôi, cô là con gái mà.Tôi đâu có kinh nghiệm.Tôi có chắc?Cậu không có bạn gái à?Cậu sinh viên liếc mắt về Gina như một viên đạn: "Cô có thể đừng xát muối vào tim tôi được không?"
Gina như hiểu ra
- À, sorry...
Cô còn chưa kịp nói xong thì cậu ta đã để lại cho cô một bóng lưng và cơn gió. Cô có cố ý đâu.
Đột nhiên bàn tay cô bị một bàn tay mềm mại bao phủ, một giọng nói run run nhưng tràn đầy thương cảm khiến người ta xót xa vang lên.
- Cô còn sống, cô vẫn còn sống, tốt quá, thật tốt quá.
Mới gặp nhau lần đầu cô gái này đã muốn trù cô chết. Có miếng duyên chết liền.
- Cô có biết Minh Viễn và chúng tôi đã tìm cô vất vả như thế nào không? Ông trời cuối cùng cũng để cô trở về bên cậu ấy.
Khi Gina nghe đến đây thì cô biết đã có một sự hiểu lầm không hề nhỏ tại đây.
Chị gái này, chị nhận nhầm người rồi...Không, không nhầm được, chắc chắn là cô rồi, tôi... cô...cô không biết tôi sao?Gina ngơ ngác lắc đầu, cố gắng thoát ra khỏi bàn taycủa cô gái này nhưng cô ấy nắm chặt quá.
- Vậy còn Diệp Minh Viễn, cô không nhớ cậu ấy là ai sao?
Gina vô thức nhíu mày, cô nhất định phải biết ông chủ là ai sao? Ông chủ có bối cảnh lớn, là ông chủ trực tiếp của cô, hết rồi mà còn gì nữa sao? Còn nữa cô gái này là ai mà tự nhiên lại sổ sàng như vậy chứ.
Tôi xin lỗi nhưng có vẻ cô hơi kích động nên nhận lầm rồi, tôi không phải là người cô quen biết đâu.Cô có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô. Tôi không nhận nhầm người, tôi...tôi chỉ xin cô một phút thôi, có được không? Xin cô!Gina nhìn một lượt từ đầu đến chân cô gái này rồi chậm chậm gật đầu. Cô đi theo cô gái đến quán nước đối diện với tiệm bánh, nhìn hai người vệ sĩ đi theo cô gái rồi đứng canh bên ngoài có thể thấy gia thế cô gái này cũng không bình thường. Giữa người với người thật có quá nhiều khác biệt mà.
Hai người gọi hai ly nước sao đó lại tìm một góc khuất vắng vẻ. Người mở lời trước là cô gái kia:
- Tôi tên là Vũ Ngọc Trân, quan hệ giữa tôi và Diệp Minh Viễn có thể nói là...tôi là chị dâu của cậu ấy.
Gina có chút ngạc nhiên, cô gái này trông rất trẻ có khi bằng tuổi cô thế mà là chị dâu của ông chủ. Wow, đúng là nhân vật không tầm thường, may quá lúc nãy cô chưa làm gì lỗ mãng.
- Cô thật sự không nhớ ra tôi sao?
Gina không biết tại sao cô gái này cứ hỏi đi hỏi lại câu này mãi, cô nghĩ cũng nên cho người ta câu trả lời dứt khoác dù sao thì cũng đã biết thân phận của cô ấy, chắc có thể tin tưởng được. Gina nhìn ra bên ngoài, trước cửa quán là một chiếc xe vô cùng đắt đỏ, rồi lại nhìn về phía hai người đàn ông mặc tây trang vô cùng nghiêm túc làm nhiệm vụ.
- Tôi thật sự không biết chị là ai? Nhưng ông chủ nói tôi giống một người anh ấy quen nên anh ấy mới giúp đỡ tôi, chỉ có vậy thôi.
Vũ Ngọc Trân nhìn cô rồi thở dài.
- Là tại tôi mới khiến cho hai người ra nông nỗi này tận sáu năm. Quế Nhu, tất cả là lỗi của tôi.
Nói xong, cô ấy lại không kìm được bật khóc trước mặt cô. Gina lần này không còn mắng thầm trong lòng nữa mà lạ cảm thấy xót xa đặc biệt là khi nghe thấy cái tên "Quế Nhu" đó. Tại sao cô ấy lại gọi cô bằng cái tên lạ lẫm ấy?
Cậu sinh viên chỉ thấy một cái bóng màu xanh lướt qua mặt anh rồi lại vụt qua chạy ra ngoài. Cậu không khỏi cảm thấy bực bội, càng ngày càng coi cậu không ra gì, tưởng có được sự sủng ái của ông chủ rồi lên mặt với cậu hay gì? Không được cậu phải tìm cách giáo huấn người mới này mới được.
Gina không tin được những lời mà cô gái lúc nãy nói cho cô biết. Cô cần phải xác nhận, không cần đợi thời gian thích hợp gì nữa, cô chỉ muốn xác nhận ngay bây giờ, lời cô ấy nói là sự thật sao?
Gina đứng trước cửa phòng ngủ của Diệp Minh Viễn, căn phòng anh luôn khóa chặt mỗi khi ra ngoài, hiện tại trên tay cô là chìa khóa phòng của Diệp Minh Viễn. Có được chiếc chìa khóa này không biết cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt, rình rập đầm rồng hang hổ mới biết vị trí của nó mà còn là chìa khóa sơ cua. Gina thầm cầu nguyện trong lòng một phen rồi mới đưa chìa khóa vào ổ. Cổ tay cô vặn một cái một âm thanh của sự chính xác vang lên.
Diệp Minh Viễn canh thời gian để lấy cuốn sổ nhỏ đó nhưng cô giống như biết trước anh sẽ làm vậy nên luôn mang theo nó trên người đến nỗi đi tắm cũng sẽ đem theo tắm cùng.
Diệp Minh Viễn kiểu: ???
Anh khẳng định cô đang giấu anh chuyện gì đó.
Gina từ khi phát hiện vô số hiện tượng kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại với cô, đầu cô cũng thường xuyên đau nhứt mà trước đây chưa từng xuất hiện thì cô biết cô phải điều tra chuyện này cho ra lẽ. Cô không giám đi gặp bác sĩ hay nhận bất cứ giúp đỡ từ ai khác, vì trước mắt cô phải luôn ở cạnh Diệp Minh Viễn mới an toàn, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Dạo gần đây cô vô cùng lo lắng, cô nghi ngờ Diệp Minh Viễn là sát nhân đã giết chết vợ mình và cô ấy hiện hồn về để cầu cứu mình trong giấc mơ. Tuy nhiên, theo cô quan sát hành động, cử chỉ, thái độ của Diệp Minh Viễn dạo gần đây thì cô cảm thấy anh không giống vậy. Cho nên cô bắt đầu nghề tay trái là thám tử nghiệp dư, đó là lý do cô giữ khoảng cách cần thiết với anh phòng trường hợp đó là sự thật, thứ hai cô phải ghi chép lại sinh hoạt biểu hiện của anh.
Hơn nữa điểm mấu chốt có thể giải quyết nghi vấn của cô nằm ở căn phòng kia, phòng ngủ của Diệp Minh Viễn, căn phòng ngay từ đầu anh cấm cô bước vào. Cô có cảm giác là tất cả đáp án cần có đều nằm trong đó.
Chỉ là không cần cô tốn công sức để tìm cách ra đáp án thì có người đã đến cho cô biết. Đó là một cô gái, đây là lần đầu tiên cô gặp cô ấy, thế nhưng có vẻ như cô ấy biết cô thì phải bởi trong ánh mắt cô ấy thể hiện muôn màu muôn vẻ cảm xúc.
Hiện tại trong quán chỉ có cô và cậu nhân viên, Diệp Minh Viễn đã đi ra ngoài hình như là có việc.
Cô ấy mang theo đôi mắt rưng rưng mà tiến vào, cô ấy lại nhìn cô một lúc lâu giống như khẳng định với bản thân mình cái gì đó rồi lại gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà tuông xuống như mưa.
Gina thật lúng túng nha, đây là lần đầu cô gặp mỹ nhân hoa lê đáy vũ trước mắt cô, trước giờ cô không khóc trước mặt người ta thì thôi chứ có ai trước mặt cô mà khóc như vậy đâu. Cô càng không có năng khiếu an ủi nên cô liền tìm sự hỗ trợ của bậc tiền bối.
Nè, cô có giựt tiền cô ấy không vậy?Cậu nghĩ tôi giật tiền người ta mà người không nhào lên nắm đầu tôi còn rảnh đứng đây khóc à.Cậu sinh viên gật gật đầu. Hai người chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
- Hay cậu đi dỗ cô ấy đi?
Tại sao lại là tôi, cô là con gái mà.Tôi đâu có kinh nghiệm.Tôi có chắc?Cậu không có bạn gái à?Cậu sinh viên liếc mắt về Gina như một viên đạn: "Cô có thể đừng xát muối vào tim tôi được không?"
Gina như hiểu ra
- À, sorry...
Cô còn chưa kịp nói xong thì cậu ta đã để lại cho cô một bóng lưng và cơn gió. Cô có cố ý đâu.
Đột nhiên bàn tay cô bị một bàn tay mềm mại bao phủ, một giọng nói run run nhưng tràn đầy thương cảm khiến người ta xót xa vang lên.
- Cô còn sống, cô vẫn còn sống, tốt quá, thật tốt quá.
Mới gặp nhau lần đầu cô gái này đã muốn trù cô chết. Có miếng duyên chết liền.
- Cô có biết Minh Viễn và chúng tôi đã tìm cô vất vả như thế nào không? Ông trời cuối cùng cũng để cô trở về bên cậu ấy.
Khi Gina nghe đến đây thì cô biết đã có một sự hiểu lầm không hề nhỏ tại đây.
Chị gái này, chị nhận nhầm người rồi...Không, không nhầm được, chắc chắn là cô rồi, tôi... cô...cô không biết tôi sao?Gina ngơ ngác lắc đầu, cố gắng thoát ra khỏi bàn taycủa cô gái này nhưng cô ấy nắm chặt quá.
- Vậy còn Diệp Minh Viễn, cô không nhớ cậu ấy là ai sao?
Gina vô thức nhíu mày, cô nhất định phải biết ông chủ là ai sao? Ông chủ có bối cảnh lớn, là ông chủ trực tiếp của cô, hết rồi mà còn gì nữa sao? Còn nữa cô gái này là ai mà tự nhiên lại sổ sàng như vậy chứ.
Tôi xin lỗi nhưng có vẻ cô hơi kích động nên nhận lầm rồi, tôi không phải là người cô quen biết đâu.Cô có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô. Tôi không nhận nhầm người, tôi...tôi chỉ xin cô một phút thôi, có được không? Xin cô!Gina nhìn một lượt từ đầu đến chân cô gái này rồi chậm chậm gật đầu. Cô đi theo cô gái đến quán nước đối diện với tiệm bánh, nhìn hai người vệ sĩ đi theo cô gái rồi đứng canh bên ngoài có thể thấy gia thế cô gái này cũng không bình thường. Giữa người với người thật có quá nhiều khác biệt mà.
Hai người gọi hai ly nước sao đó lại tìm một góc khuất vắng vẻ. Người mở lời trước là cô gái kia:
- Tôi tên là Vũ Ngọc Trân, quan hệ giữa tôi và Diệp Minh Viễn có thể nói là...tôi là chị dâu của cậu ấy.
Gina có chút ngạc nhiên, cô gái này trông rất trẻ có khi bằng tuổi cô thế mà là chị dâu của ông chủ. Wow, đúng là nhân vật không tầm thường, may quá lúc nãy cô chưa làm gì lỗ mãng.
- Cô thật sự không nhớ ra tôi sao?
Gina không biết tại sao cô gái này cứ hỏi đi hỏi lại câu này mãi, cô nghĩ cũng nên cho người ta câu trả lời dứt khoác dù sao thì cũng đã biết thân phận của cô ấy, chắc có thể tin tưởng được. Gina nhìn ra bên ngoài, trước cửa quán là một chiếc xe vô cùng đắt đỏ, rồi lại nhìn về phía hai người đàn ông mặc tây trang vô cùng nghiêm túc làm nhiệm vụ.
- Tôi thật sự không biết chị là ai? Nhưng ông chủ nói tôi giống một người anh ấy quen nên anh ấy mới giúp đỡ tôi, chỉ có vậy thôi.
Vũ Ngọc Trân nhìn cô rồi thở dài.
- Là tại tôi mới khiến cho hai người ra nông nỗi này tận sáu năm. Quế Nhu, tất cả là lỗi của tôi.
Nói xong, cô ấy lại không kìm được bật khóc trước mặt cô. Gina lần này không còn mắng thầm trong lòng nữa mà lạ cảm thấy xót xa đặc biệt là khi nghe thấy cái tên "Quế Nhu" đó. Tại sao cô ấy lại gọi cô bằng cái tên lạ lẫm ấy?
Cậu sinh viên chỉ thấy một cái bóng màu xanh lướt qua mặt anh rồi lại vụt qua chạy ra ngoài. Cậu không khỏi cảm thấy bực bội, càng ngày càng coi cậu không ra gì, tưởng có được sự sủng ái của ông chủ rồi lên mặt với cậu hay gì? Không được cậu phải tìm cách giáo huấn người mới này mới được.
Gina không tin được những lời mà cô gái lúc nãy nói cho cô biết. Cô cần phải xác nhận, không cần đợi thời gian thích hợp gì nữa, cô chỉ muốn xác nhận ngay bây giờ, lời cô ấy nói là sự thật sao?
Gina đứng trước cửa phòng ngủ của Diệp Minh Viễn, căn phòng anh luôn khóa chặt mỗi khi ra ngoài, hiện tại trên tay cô là chìa khóa phòng của Diệp Minh Viễn. Có được chiếc chìa khóa này không biết cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt, rình rập đầm rồng hang hổ mới biết vị trí của nó mà còn là chìa khóa sơ cua. Gina thầm cầu nguyện trong lòng một phen rồi mới đưa chìa khóa vào ổ. Cổ tay cô vặn một cái một âm thanh của sự chính xác vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.