Chương 705
Nhĩ Phong Trùng
10/02/2022
Ngày hôm sau, Nhiếp Quân hấp tấp mà chạy đến.
Là Giản Dật Thần đem chuyện vết thương cũ do súng bắn của Giản Dật Hành nói cho Nhiếp Quân biết.
Một bên lau nước mắt một bên mắng, "Con cái thằng hỗn đản này, chuyện trúng đạn lớn như vậy cũng không nói với mẹ, con làm mẹ khổ sở quá! Con lúc ấy có phải rất đau hay không? Có phải rất nguy hiểm hay không a?"
Nhiếp Quân vừa đau lòng vừa sinh khí.
"Con không có việc gì." Giản Dật Hành trả lời, ngữ khí thực bình đạm, không chút nào đem chuyện bả vai bị trúng đạn trở thành chuyện quan trọng.
"Không có việc gì cái gì mà không có việc gì, con hiện tại thời tiết biến đổi liền sẽ đau nhức, kia về sau cần phải làm sao bây giờ? Con còn trẻ tuổi như vậy!" Nhiếp Quân khóc.
Giản Dật Hành chau mày.
Đối với nước mắt nữ nhân anh một chút biện pháp đều không có.
Đối với mẹ của anh càng là như thế.
Nếu người này không phải mẹ của anh, anh đã quay đầu rời khỏi.
Nhiếp Quân khóc lóc nói, "Con không nghĩ muốn Tiểu Lăng một lần nữa xử lý miệng vết thương cho con thì mẹ cũng không khuyên con, rốt cuộc miệng vết thương cắt ra một lần nữa cũng quá đau, mẹ cũng luyến tiếc con làm như vậy, nhưng mà con đáp ứng mẹ, về sau đừng lại chạy đi những quốc gia không hòa bình, được không? Chúng ta liền ở chỗ này, bình bình an an, được không?"
Giản Dật Hành nói, "Mẹ đã đáp ứng con không can thiệp vào chuyện của con."
"Mẹ không nghĩ can thiệp vào chuyện của con, nhưng mà mẹ không muốn con xảy ra chuyện, chuyện khác con làm gì mẹ đều không ngại, con muốn đi làm khất cái mẹ đều không ngăn cản."
Nhiếp Quân hiện tại yêu cầu đối với con trai chỉ có một cái: Tồn tại.
Giản Dật Hành lui một bước, "Con đáp ứng làm phẫu thuật, mẹ không cần lại ngăn cản con mặt sau đi chiến khu."
"Con đứa nhỏ này, con như thế nào.." Nhiếp Quân lại đau lòng lại buồn bực.
Nhìn trên mặt con trai kiên định biểu tình, Nhiếp Quân bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, "Con nhất định phải lại chạy tới chiến khu mẹ cũng ngăn không được con, chuyện phẫu thuật chính con quyết định, không cần vì mẹ."
Nhiếp Quân hy vọng con trai có thể sống tốt, nhưng mà vắt xuống vết thương đã lành tốt là một chuyện rất đau lòng, bà đồng dạng không bỏ được.
Anh là miếng thịt trên người bà rơi xuống, cắt thịt anh, cùng cắt thịt bà không có gì khác nhau.
###
Giản Dật Thần năn nỉ ỉ ôi Giản Dật Hành muốn anh tiếp thu Giản Nhất Lăng trị liệu.
Trong chốc lát làm nũng bán manh.
"Anh, anh liền đi sao, anh tin tưởng Tiểu Lăng sao, đau dài không bằng đau ngắn, hơn nữa em đã hỏi Tiểu Lăng, gây tê một chút, sẽ không rất đau!"
Trong chốc lát dùng phép khích tướng.
"Giản Dật Hành anh không phải không sợ đau sao? Như thế nào lúc này lại túng, kỳ thật anh là sợ đau đúng hay không? Anh không sợ đau đều là giả vờ đúng hay không?"
Trong chốc lát lại ở bên kia khụt khịt.
"Anh, anh như vậy làm em trai như em thực lo lắng a~em thật sự sợ anh về sau cuộc sống không thể tự gánh vác.."
Cuối cùng Giản Dật Hành thật sự chịu không nổi Giản Dật Thần, hơn nữa lời mẹ anh nói, anh thỏa hiệp.
Giản Dật Hành gật đầu một cái, Giản Dật Thần vội vàng gọi điện thoại cho Giản Nhất Lăng cùng cô hẹn trước thời gian.
Em gái chính là đại danh đỉnh đỉnh bác sĩ Phó Nhặt, rất bận.
Người bình thường đều hẹn không gặp được đâu, vậy mà lão ca nhà mình bên này còn cọ tới cọ lui không đáp ứng.
###
Giản Nhất Lăng cùng Vân lão mượn địa phương để phẫu thuật cho Giản Dật Hành.
Ca phẫu thuật này cũng giống như các cuộc tiểu phẫu mà Giản Nhất Lăng đã làm, chỉ cần gây tê bộ phận.
Giản Dật Hành toàn bộ hành trình đều thanh tỉnh, ngồi ở trên bàn phẫu thuật, thuận tiện cho Giản Nhất Lăng thao tác trên bờ vai của anh.
Hiện trường đặt một thiết bị chữa bệnh thực đặc thù.
Đây là thiết bị mà Húc Minh đã sản xuất ra, trước mắt còn không có sản xuất hàng loạt, nơi khác không thấy được.
Giản Dật Hành cùng Giản Dật Thần hai anh em đều không phải người chuyên nghiệp, đối với thiết bị chữa bệnh vốn dĩ liền không quen biết, cho nên cũng liền không có nhận ra tới, thiết bị chữa bệnh này độc đáo ở chỗ nào.
Là Giản Dật Thần đem chuyện vết thương cũ do súng bắn của Giản Dật Hành nói cho Nhiếp Quân biết.
Một bên lau nước mắt một bên mắng, "Con cái thằng hỗn đản này, chuyện trúng đạn lớn như vậy cũng không nói với mẹ, con làm mẹ khổ sở quá! Con lúc ấy có phải rất đau hay không? Có phải rất nguy hiểm hay không a?"
Nhiếp Quân vừa đau lòng vừa sinh khí.
"Con không có việc gì." Giản Dật Hành trả lời, ngữ khí thực bình đạm, không chút nào đem chuyện bả vai bị trúng đạn trở thành chuyện quan trọng.
"Không có việc gì cái gì mà không có việc gì, con hiện tại thời tiết biến đổi liền sẽ đau nhức, kia về sau cần phải làm sao bây giờ? Con còn trẻ tuổi như vậy!" Nhiếp Quân khóc.
Giản Dật Hành chau mày.
Đối với nước mắt nữ nhân anh một chút biện pháp đều không có.
Đối với mẹ của anh càng là như thế.
Nếu người này không phải mẹ của anh, anh đã quay đầu rời khỏi.
Nhiếp Quân khóc lóc nói, "Con không nghĩ muốn Tiểu Lăng một lần nữa xử lý miệng vết thương cho con thì mẹ cũng không khuyên con, rốt cuộc miệng vết thương cắt ra một lần nữa cũng quá đau, mẹ cũng luyến tiếc con làm như vậy, nhưng mà con đáp ứng mẹ, về sau đừng lại chạy đi những quốc gia không hòa bình, được không? Chúng ta liền ở chỗ này, bình bình an an, được không?"
Giản Dật Hành nói, "Mẹ đã đáp ứng con không can thiệp vào chuyện của con."
"Mẹ không nghĩ can thiệp vào chuyện của con, nhưng mà mẹ không muốn con xảy ra chuyện, chuyện khác con làm gì mẹ đều không ngại, con muốn đi làm khất cái mẹ đều không ngăn cản."
Nhiếp Quân hiện tại yêu cầu đối với con trai chỉ có một cái: Tồn tại.
Giản Dật Hành lui một bước, "Con đáp ứng làm phẫu thuật, mẹ không cần lại ngăn cản con mặt sau đi chiến khu."
"Con đứa nhỏ này, con như thế nào.." Nhiếp Quân lại đau lòng lại buồn bực.
Nhìn trên mặt con trai kiên định biểu tình, Nhiếp Quân bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, "Con nhất định phải lại chạy tới chiến khu mẹ cũng ngăn không được con, chuyện phẫu thuật chính con quyết định, không cần vì mẹ."
Nhiếp Quân hy vọng con trai có thể sống tốt, nhưng mà vắt xuống vết thương đã lành tốt là một chuyện rất đau lòng, bà đồng dạng không bỏ được.
Anh là miếng thịt trên người bà rơi xuống, cắt thịt anh, cùng cắt thịt bà không có gì khác nhau.
###
Giản Dật Thần năn nỉ ỉ ôi Giản Dật Hành muốn anh tiếp thu Giản Nhất Lăng trị liệu.
Trong chốc lát làm nũng bán manh.
"Anh, anh liền đi sao, anh tin tưởng Tiểu Lăng sao, đau dài không bằng đau ngắn, hơn nữa em đã hỏi Tiểu Lăng, gây tê một chút, sẽ không rất đau!"
Trong chốc lát dùng phép khích tướng.
"Giản Dật Hành anh không phải không sợ đau sao? Như thế nào lúc này lại túng, kỳ thật anh là sợ đau đúng hay không? Anh không sợ đau đều là giả vờ đúng hay không?"
Trong chốc lát lại ở bên kia khụt khịt.
"Anh, anh như vậy làm em trai như em thực lo lắng a~em thật sự sợ anh về sau cuộc sống không thể tự gánh vác.."
Cuối cùng Giản Dật Hành thật sự chịu không nổi Giản Dật Thần, hơn nữa lời mẹ anh nói, anh thỏa hiệp.
Giản Dật Hành gật đầu một cái, Giản Dật Thần vội vàng gọi điện thoại cho Giản Nhất Lăng cùng cô hẹn trước thời gian.
Em gái chính là đại danh đỉnh đỉnh bác sĩ Phó Nhặt, rất bận.
Người bình thường đều hẹn không gặp được đâu, vậy mà lão ca nhà mình bên này còn cọ tới cọ lui không đáp ứng.
###
Giản Nhất Lăng cùng Vân lão mượn địa phương để phẫu thuật cho Giản Dật Hành.
Ca phẫu thuật này cũng giống như các cuộc tiểu phẫu mà Giản Nhất Lăng đã làm, chỉ cần gây tê bộ phận.
Giản Dật Hành toàn bộ hành trình đều thanh tỉnh, ngồi ở trên bàn phẫu thuật, thuận tiện cho Giản Nhất Lăng thao tác trên bờ vai của anh.
Hiện trường đặt một thiết bị chữa bệnh thực đặc thù.
Đây là thiết bị mà Húc Minh đã sản xuất ra, trước mắt còn không có sản xuất hàng loạt, nơi khác không thấy được.
Giản Dật Hành cùng Giản Dật Thần hai anh em đều không phải người chuyên nghiệp, đối với thiết bị chữa bệnh vốn dĩ liền không quen biết, cho nên cũng liền không có nhận ra tới, thiết bị chữa bệnh này độc đáo ở chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.