Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
Chương 133: Trở lại tinh tế 20
Hoa Hướng Dương Màu Trắng
16/01/2024
Bàn tay Hoàng Hạnh Hoa run run, vội vàng mở AI trên cổ tay, ấn gọi cho con trai.
“An Nhân, con nói thực cho mẹ đi, Tâm Tâm đang ở đâu? Tại sao con bé bẩy tháng rồi không về nhà? Có phải con bé đang hôn mê nằm ở bệnh viện không?”
“Mẹ, sao mẹ biết? Ai nói cho mẹ việc này?”
Hoàng Hạnh Hoa cảm thấy đầu như nổ tung! Tâm Tâm thực sự đang hôn mê nằm trong bệnh viện!
Tâm Tâm!
“Mẹ? Mẹ? Mẹ? Mẹ mau trả lời con đi. Đừng làm con sợ.”
“An Nhân…con chở mẹ đến bệnh viện đi, mẹ phải đi thăm Tâm Tâm…”
“Mẹ, Tâm Tâm nằm trong bệnh viên quân đội, phải đăng ký lịch trước mới vào được. Để con đăng ký đã.”
Hoàng Hạnh Hoa đầu óc quay cuồng. Con gái bà đang nằm trong bệnh viện? Con bé là đi làm nhiệm vụ nên hôn mê?
Mọi điều đều là thực, chỉ có kết thúc hạnh phúc cuối phim là không thật?
Con gái bà vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện?
Bà nhớ đến hình ảnh nữ diễn viên bị hàng ngàn mảnh vỡ của tàu bay cắm khắp thân thể, không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Cảm giác này, giống như 10 năm trước, không, còn tệ hơn 10 năm trước. Mười năm trước, con gái bị bắt cóc, bà vẫn luôn có hy vọng con gái sẽ quay về. Nhưng bây giờ…
Tâm Tâm! Mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi! Xin con hãy tỉnh lại đi.
Trong bệnh viện, Tâm Tâm nằm yên lặng, Tiêu Lưu Phong ngồi kề bên, nắm lấy tay cô.
Hoàng Hạnh Hoa tiến đến, run rẩy muốn chạm vào mặt Tâm Tâm, bị Tiêu Lưu Phong lên tiếng, lạnh lùng ngăn lại:
“Đừng chạm vào cậu ấy. Cậu ấy sẽ không thích mấy người chạm vào chính mình.”
Bàn tay giơ ra của Hoàng Hạnh Hoa khựng lại giữa không trung, sau đó thu trở về.
Nước mắt bà chan hòa cả khuôn mặt: “Bác, bác…sau này gia đình bác sẽ…” đối xử thật tốt với con bé.
Những lời còn lại thật khó nói ra miệng.
Sau này Tâm Tâm có thể tỉnh lại không?
Có cho bọn họ cơ hội đền bù, sửa sai lầm hay không?
Tiếng chuông di động vang lên, Hoàng Hạnh Hoa giơ cổ tay lên nhìn. Là Tâm Như gọi đến.
Bà run rẩy ấn tắt.
Một lát sau, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, Hoàng Hạnh Hoa lại giơ tay ấn tắt.
Liên tiếp ba cuộc, cuối cùng đối phương cũng không gọi đến nữa mà chuyển thành gửi tin nhắn thoại.
Hoàng Hạnh Hoa ấn phím nghe, âm thanh của Tâm Như vang lên:
“Mẹ! Mẹ và ba đi đâu vậy? Cả anh Nhật An nữa? Hôm nay là chủ nhật sao không có ai ở nhà? Con ở nhà một mình buồn quá, mẹ mau về với con đi!”
Hoàng Hạnh Hoa có chút xấu hổ, lúng túng tắt tin nhắn loại đi, lại soạn thảo tin nhắn chữ trả lời Tâm Như: “Mẹ sắp về rồi. Con ở nhà một mình nếu buồn thì ra ngoài chơi với bạn đi.”
Gửi xong, bà lại chợt nhớ đến bộ phim. Khi Tâm Tâm và Tâm Như nằm trong viện, cứ hễ Tâm Như gọi, bà lại bỏ mặc Tâm Tâm mà chạy đến bên Tâm Như….
Bà nhìn tin nhắn đã gửi đi, muốn thu hồi lại đã không còn kịp.
Tiêu Lưu Phong ngồi bên kia giường nhếch miệng cười nhạt.
“Mấy người không thắc mắc, 10 năm trước Tâm Tâm đã bị bắt cóc như thế nào ư?”
“Cậu biết chuyện gì?” Tâm Nhật An nhìn về phía Tiêu Lưu Phong, dò hỏi.
Hoàng Hạnh Hoa và Tâm Thái cũng đều nhìn về phía Tiêu Lưu Phong, chờ đợi câu trả lời.
“Hai năm trước sau khi trở lại Trung Ương Tinh một thời gian. Tâm Tâm đã được cảnh sát nhờ phối hợp điều tra vụ án bắt cóc 10 năm trước. Năm đó, cùng bị bắt cóc với Tâm Tâm còn có 4 đứa trẻ nữa, cũng thuộc gia đình thượng lưu. Nghe nói tháng trước cảnh sát đã tìm lại được đứa trẻ bị bắt cóc cuối cùng, đưa về đoàn tụ với gia đình. Hiện họ đang mở rộng điều tra đồng lõa của mấy kẻ bắt cóc ở tinh tế. Vụ án bắt cóc diễn ra ở nội khu người giàu, gần nhà mấy người. Cho nên cảnh sát nghi vấn đồng lõa cũng chỉ ở gần đó.”
Nói đến đây, Tiêu Lưu Phong ngẩng mặt lên, nhìn ba người nhà họ Tâm, “Có lẽ, cảnh sát sẽ nhanh chóng liên hệ với mấy người để thẩm vấn.”
“Nếu bắt được đám bắt cóc Tâm Tâm, tôi sẽ không để cho bọn chúng yên.” Tâm Nhật An siết chặt nắm tay, giận dữ nói.
“Chỉ hy vọng là đến lúc đó anh làm được như vậy.” Tiêu Lưu Phong nhếch miệng trào phúng, không nói gì.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tâm An Nhật đột nhiên có dự cảm không ổn.
Tiêu Lưu Phong lại chỉ lặng im, không trả lời. Gia thế của bốn đứa trẻ bị bắt cóc kia cũng không hề đơn giản. Nếu gia đình họ Tâm có muốn bao che cho kẻ tội phạm kia, vậy cũng phải nhìn xem, bọn họ có đồng ý hay không.
“An Nhân, con nói thực cho mẹ đi, Tâm Tâm đang ở đâu? Tại sao con bé bẩy tháng rồi không về nhà? Có phải con bé đang hôn mê nằm ở bệnh viện không?”
“Mẹ, sao mẹ biết? Ai nói cho mẹ việc này?”
Hoàng Hạnh Hoa cảm thấy đầu như nổ tung! Tâm Tâm thực sự đang hôn mê nằm trong bệnh viện!
Tâm Tâm!
“Mẹ? Mẹ? Mẹ? Mẹ mau trả lời con đi. Đừng làm con sợ.”
“An Nhân…con chở mẹ đến bệnh viện đi, mẹ phải đi thăm Tâm Tâm…”
“Mẹ, Tâm Tâm nằm trong bệnh viên quân đội, phải đăng ký lịch trước mới vào được. Để con đăng ký đã.”
Hoàng Hạnh Hoa đầu óc quay cuồng. Con gái bà đang nằm trong bệnh viện? Con bé là đi làm nhiệm vụ nên hôn mê?
Mọi điều đều là thực, chỉ có kết thúc hạnh phúc cuối phim là không thật?
Con gái bà vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện?
Bà nhớ đến hình ảnh nữ diễn viên bị hàng ngàn mảnh vỡ của tàu bay cắm khắp thân thể, không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Cảm giác này, giống như 10 năm trước, không, còn tệ hơn 10 năm trước. Mười năm trước, con gái bị bắt cóc, bà vẫn luôn có hy vọng con gái sẽ quay về. Nhưng bây giờ…
Tâm Tâm! Mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi! Xin con hãy tỉnh lại đi.
Trong bệnh viện, Tâm Tâm nằm yên lặng, Tiêu Lưu Phong ngồi kề bên, nắm lấy tay cô.
Hoàng Hạnh Hoa tiến đến, run rẩy muốn chạm vào mặt Tâm Tâm, bị Tiêu Lưu Phong lên tiếng, lạnh lùng ngăn lại:
“Đừng chạm vào cậu ấy. Cậu ấy sẽ không thích mấy người chạm vào chính mình.”
Bàn tay giơ ra của Hoàng Hạnh Hoa khựng lại giữa không trung, sau đó thu trở về.
Nước mắt bà chan hòa cả khuôn mặt: “Bác, bác…sau này gia đình bác sẽ…” đối xử thật tốt với con bé.
Những lời còn lại thật khó nói ra miệng.
Sau này Tâm Tâm có thể tỉnh lại không?
Có cho bọn họ cơ hội đền bù, sửa sai lầm hay không?
Tiếng chuông di động vang lên, Hoàng Hạnh Hoa giơ cổ tay lên nhìn. Là Tâm Như gọi đến.
Bà run rẩy ấn tắt.
Một lát sau, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, Hoàng Hạnh Hoa lại giơ tay ấn tắt.
Liên tiếp ba cuộc, cuối cùng đối phương cũng không gọi đến nữa mà chuyển thành gửi tin nhắn thoại.
Hoàng Hạnh Hoa ấn phím nghe, âm thanh của Tâm Như vang lên:
“Mẹ! Mẹ và ba đi đâu vậy? Cả anh Nhật An nữa? Hôm nay là chủ nhật sao không có ai ở nhà? Con ở nhà một mình buồn quá, mẹ mau về với con đi!”
Hoàng Hạnh Hoa có chút xấu hổ, lúng túng tắt tin nhắn loại đi, lại soạn thảo tin nhắn chữ trả lời Tâm Như: “Mẹ sắp về rồi. Con ở nhà một mình nếu buồn thì ra ngoài chơi với bạn đi.”
Gửi xong, bà lại chợt nhớ đến bộ phim. Khi Tâm Tâm và Tâm Như nằm trong viện, cứ hễ Tâm Như gọi, bà lại bỏ mặc Tâm Tâm mà chạy đến bên Tâm Như….
Bà nhìn tin nhắn đã gửi đi, muốn thu hồi lại đã không còn kịp.
Tiêu Lưu Phong ngồi bên kia giường nhếch miệng cười nhạt.
“Mấy người không thắc mắc, 10 năm trước Tâm Tâm đã bị bắt cóc như thế nào ư?”
“Cậu biết chuyện gì?” Tâm Nhật An nhìn về phía Tiêu Lưu Phong, dò hỏi.
Hoàng Hạnh Hoa và Tâm Thái cũng đều nhìn về phía Tiêu Lưu Phong, chờ đợi câu trả lời.
“Hai năm trước sau khi trở lại Trung Ương Tinh một thời gian. Tâm Tâm đã được cảnh sát nhờ phối hợp điều tra vụ án bắt cóc 10 năm trước. Năm đó, cùng bị bắt cóc với Tâm Tâm còn có 4 đứa trẻ nữa, cũng thuộc gia đình thượng lưu. Nghe nói tháng trước cảnh sát đã tìm lại được đứa trẻ bị bắt cóc cuối cùng, đưa về đoàn tụ với gia đình. Hiện họ đang mở rộng điều tra đồng lõa của mấy kẻ bắt cóc ở tinh tế. Vụ án bắt cóc diễn ra ở nội khu người giàu, gần nhà mấy người. Cho nên cảnh sát nghi vấn đồng lõa cũng chỉ ở gần đó.”
Nói đến đây, Tiêu Lưu Phong ngẩng mặt lên, nhìn ba người nhà họ Tâm, “Có lẽ, cảnh sát sẽ nhanh chóng liên hệ với mấy người để thẩm vấn.”
“Nếu bắt được đám bắt cóc Tâm Tâm, tôi sẽ không để cho bọn chúng yên.” Tâm Nhật An siết chặt nắm tay, giận dữ nói.
“Chỉ hy vọng là đến lúc đó anh làm được như vậy.” Tiêu Lưu Phong nhếch miệng trào phúng, không nói gì.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tâm An Nhật đột nhiên có dự cảm không ổn.
Tiêu Lưu Phong lại chỉ lặng im, không trả lời. Gia thế của bốn đứa trẻ bị bắt cóc kia cũng không hề đơn giản. Nếu gia đình họ Tâm có muốn bao che cho kẻ tội phạm kia, vậy cũng phải nhìn xem, bọn họ có đồng ý hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.