Chương 10
Mạt Dược
06/01/2017
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Trí Hiên, anh ta tự mình tới đón Đỗ Kiêu
Kiêu và Đỗ Khanh Khanh, được hai chị em ra mở cửa, ánh mắt anh ta lập
tức tỏa sáng.
Đỗ Kiêu Kiêu mặc một chiếc váy dài màu tím, vài đóa hoa lung lay trên làn váy. Đỗ Kiêu Kiêu hơn gầy, cô cao 1m65 nhưng chỉ nặng hơn 45 ký, vừa đúng với câu nói kia, cân nặng không hơn trăm cân, ngực không phẳng chính là lùn. Cô không lùn, chỉ là ngực không lớn.
Đỗ Khanh Khanh thì không như vậy, cô ta cũng gầy, nhưng dáng người lại rất chuẩn, bình thường, vóc dáng mê người của cô ta lúc nào cũng được bao bọc bởi những bộ quần áo rộng rãi, thế mà lúc này lại làm người ta sáng mắt.
Cô ta mặc một bộ váy trắng dài, mái tóc dài được búi cao lên, đeo thêm một chiếc vòng cổ trắng bạc, làm nổi bật chiều sâu của cổ áo chữ V.
Trên mặt Đỗ Khanh Khanh còn mang theo nụ cười ngượng ngùng như một đóa sen trắng. Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, không cần đoán, cô cũng biết Lâm Trí Hiên bị Đỗ Khanh Khanh hấp dẫn.
Đỗ Kiêu Kiêu chủ động đi vòng qua xe, ngồi vào phía sau, nhường ghế bên cạnh tay lái cho Đỗ Khanh Khanh.
Từ sau khi cãi nhau một trận với Lâm Trí Hiên vì Đỗ Khanh Khanh, cô đã không còn liên lạc với Lâm Trí Hiên nữa. Lâm Trí Hiên gửi tin nhắn, gọi điện cho cô, cô vẫn không nhận như trước nữa.
Không phải cô cố ý dỗi, mà cô không biết nên nói gì với anh ta đây.
Lâm Trí Hiên xin lỗi cô, muốn cô tha thứ cho anh ta, hơn nữa xin cô đừng làm khó Đỗ Khanh Khanh.
Cô làm khó Đỗ Khanh Khanh khi nào? Có đôi khi, trong lòng của mỗi người vô cùng rối rắm, có chín trâu cũng không kéo lại được, huống chi anh ta đã tác động rất lớn tới Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Khanh Khanh chau mày, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.
Đỗ Khanh Khanh tủi thân, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.
Đỗ Khanh Khanh rơi lệ, bị Đỗ Kiêu bắt nạt.
Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng buồn bực, chẳng lẽ những người bên cạnh cô đều là thám tử sao, không thấy cũng có thể định tội cho cô, la mắng cô không chừa lại một con đường sống.
Nhưng dù sao cô cũng không thấy lạ gì.
Người khác đối xử với cô thế này, cô sẽ đối xử lại y hệt như vậy.
Cô không phải Đỗ Khanh Khanh, không có tâm địa Bồ Tát như cô ta, cũng không lấy ơn báo oán như vậy. Cô chỉ là một người bình thường, nói đúng hơn là một người vô cùng bình thường.
Đỗ Khanh Khanh thấy Đỗ Kiêu Kiêu ngồi phía sau, cô ta không nhịn được nhìn cô nhiều lần, ghế bên tay lái này dường như chỉ dành riêng cho Đỗ Kiêu Kiêu, lúc nào Đỗ Kiêu Kiêu cũng thoải mái chiếm chỗ ghế này.
Sắc mặt Lâm Trí Hiên không được tốt lắm, hành động này chứng tỏ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chưa tha thứ cho anh ta, nhưng anh ta cũng xin lỗi rồi, bây giờ còn tự mình tới đón cô, cô còn muốn thế nào nữa?
Không khí trong xe đột nhiên trở nên lúng túng.
Đỗ Kiêu Kiêu không hề hay biết gì, cô lấy di động ra, vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Bách Chu.
Cô hỏi Cố Bách Chu có dẫn Ngải Vũ đến không.
Lâm Trí Hiên và Cố Bách Chu đều quen biết nhau, kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu cũng tới dự sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng khi đó, mọi tâm trí của cô đều đặt lên người Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, cô chỉ nhìn lướt qua Cố Bách Chu một lần, nên chỉ nhớ anh mang máng thôi.
Cố Bách Chu đáp lại rất nhanh, anh nói, tuy Ngải Vũ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bị anh lôi đi, anh còn gửi kèm theo một tấm icon.
Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, nhất định Cố Bách Chu đã uy hiếp Ngải Vũ rồi.
Tuy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh không nhìn thấy nét mặt bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, bọn họ cho rằng bây giờ, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu nhất định rất u ám, tâm trạng không tốt.
Lâm Trí Hiên đành phá vỡ cục diện bế tắc này, "Kiêu Kiêu, em đang xem cái gì vậy?" Anh ta vừa lái xe vừa nhìn đằng sau, thấy Đỗ Kiêu Kiêu cứ mãi mê vùi đầu vào điện thoại, không biết đang chơi cái gì.
Đỗ Kiêu Kiêu giơ điện thoại lên, không ngẩng đầu, trực tiếp nói: "Nhắn tin."
Lâm Trí Hiên không nói gì, mấy hôm trước, anh ta có gửi cho Đỗ Kiêu Kiêu một tin nhắn, nhưng đã mấy ngày trôi qua cô vẫn không đáp lại một lời, bây giờ, bọn họ lại ngồi trên xe cùng nhau như vậy, chắc chắn không phải gửi cho anh ta rồi.
Đột nhiên anh ta thắng gấp một cái, khiến Đỗ Kiêu Kiêu suýt nữa đã ném luôn chiếc điện thoại trong tay.
"Sao vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Lâm Trí Hiên.
"Đèn đỏ thôi mà." Lâm Trí Hiên thản nhiên đáp lại.
Đỗ Khanh Khanh thấy rõ Lâm Trí Hiên đang tức giận. Cô ta biết, mấy ngày nay Lâm Trí Hiên vẫn giữ liên lạc với Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng cả hai người bọn họ vẫn chưa làm hòa với nhau.
Nếu là lúc trước, không đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, Đỗ Kiêu Kiêu sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hòa giải với anh ta.
Đỗ Khanh Khanh không hiểu được Đỗ Kiêu Kiêu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch chia rẽ Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên của cô ta.
"Tâm trạng của chị không được tốt sao?" Đỗ Khanh Khanh quan tâm hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu bực bội nhìn cô ta, chẳng lẽ trên mặt mình có viết hai chữ khó chịu sao? Sao Đỗ Khanh Khanh lại cảm thấy tâm trạng của cô không tốt hoài thế nhỉ.
Bọn cô đâu phải cặp đôi hoàn hảo... Không có thủ đoạn hay không vui đâu.
Đương nhiên Đỗ Khanh Khanh có thủ đoạn, nhưng mình cũng không mất hứng.
Ngược lại, tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng tốt, bởi vì, cô chuẩn bị được xem kịch miễn phí rồi, cô hy vọng, tới lúc đó mình sẽ không cười quá to là được rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt cong cong, "Bây giờ tôi rất vui."
Tuy Đỗ Kiêu Kiêu không hành động như bình thường khiến Đỗ Khanh Khanh vô cùng bất ngờ, nhưng cô ta đã quen một Đỗ Kiêu Kiêu sớm nắng chiều mưa rồi.
"Em cứ tưởng chị không vui, vì trước giờ chị có bao giờ ngồi sau đâu."
Đỗ Kiêu Kiêu là người không chịu thua kém ai, nhưng tới mức nào nhỉ? Cô không thích người khác vượt qua cô, ngay cả chỗ ngồi cũng vậy. Ở trường, lúc nào cô cũng ngồi ở hàng thứ nhất, không phải vì ngồi trước sẽ được nghe giảng rõ hơn, mà chỉ vì cô không thích cảm giác bị người khác chắn ở đằng trước.
Mỗi lần ngồi trong xe, Đỗ Kiêu Kiêu đều chọn ghế bên cạnh tay lái, đây chỉ là thói quen của cô mà thôi, huống chi, cô cũng không thích Đỗ Khanh Khanh ngồi trước mình, chỉ cần hơi nhướng mắt một chút đã thấy người mình ghét, cái cảm giác này thật không dễ chịu tí ào.
Nhưng bây giờ, hình như thói quen này đã từ từ mất đi. Cô vẫn không chịu thua kém như trước, có điều không còn cố chấp nữa.
Kiếp trước cô thích hơn người, tự gầy dựng sự nghiệp bằng chính tay của mình, cô xem thường Đỗ Khanh Khanh, cô ta y hệt một con ký sinh trùng, được Đỗ Hồng Bân sắp xếp tới công ty của mình.
Tuy cô có tài, có thực lực hơn Đỗ Khanh Khanh, nhưng cô không muốn làm nền, hiện thực là hiện thực, lúc cô chưa kịp làm ra kỳ tích nào, Đỗ Khanh Khanh đã cướp đi người gần gũi với cô nhất.
Cứng quá dễ gãy, cô đã hiểu được đạo lý này.
Cô có năng lực, nhưng thiếu cơ hội, nếu cô có đã có những điều kiện tốt thế này, sao lại không lợi dụng cho đáng?
Đôi khi bất tài một chút cũng tốt, chỉ cần trong lòng mình không cảm thấy uất ức, lùi lại một bước, cũng không có gì đáng ngại.
Lần này, cô ngồi ghế sau chỉ vì cô không muốn quá gần gũi với Lâm Trí Hiên, nhưng còn một lý do khác nữa, đó chính là tầm nhìn.
Ngồi phía sau, cô có thể nhìn thấy hành động của Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh, cả những cái liếc mắt đưa tình qua tấm gương chiếu hậu.
Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt cô đã từng bỏ qua giờ đây đã bày rõ ra trước mặt.
Chỉ cần liếc sơ qua cũng biết, giữ Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên không hề có tình cảm anh em đơn thuần.
Tuy từ lúc lên xe, Đỗ Khanh Khanh không nói chuyện với Lâm Trí Hiên quá nhiêu, nhưng ánh mắt của Lâm Trí Hiên luôn luôn đặt trên người Đỗ Khanh Khanh, còn cô ta, cũng dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn lại anh ta.
Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, kiếp trước cô đúng là bị đui mà.
"Tôi chán ngồi ở đằng trước rồi, lâu lâu ngồi đằng sau cũng tốt." Đỗ Kiêu Kiêu nói một cách sâu xa.
lâm Trí Hiên nhíu mày, gần đây Đỗ Kiêu Kiêu đã thay đổi rất nhiều khiến anh ta không thể không để tâm tới cô.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy Đỗ Kiêu Kiêu rất phiền phức, nóng nảy vô cớ, tính cách kỳ lạ, đã vậy lúc nào cũng muốn làm bạn gái anh ta. Tuy anh ta không từ chối ra mặt, nhưng lúc nào cũng ra ám hiệu.
Có điều, Đỗ Kiêu Kiêu không bao giờ hiểu lấy.
Nhưng bây giờ, Đỗ Kiêu Kiêu lại vô cùng yên tĩnh, không ầm ĩ, không làm khó, cũng chẳng để ý gì tới anh ta.
Lâm Trí Hiên vẫn bình tĩnh cho rằng, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thay đổi cách tức giận mà thôi, thật ra trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn si mê mình.
Vì vậy, sắc mặt anh ta từ từ dịu lại, "Kiêu Kiêu, anh biết hai ngày nay trong lòng em không thoải mái, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, em đừng tức giận nữa."
Đỗ Kiêu Kiêu buồn cười nhìn Lâm Trí Hiên, sao trước kia cô không biết tên này lại mặt dày mũi lớn như vậy.
Anh nói bỏ qua thì bỏ qua sao, cái gì nói nhiều rồi nghe sẽ rất mệt đó, không hề làm gì mà đã muốn tôi tha thứ cho anh sao. Lời như vậy, cô biết đi đâu mà tim đây?
Mặc dù trong nghĩ vậy, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu miễn cưỡng nói: "Nếu hôm nay là sinh nhật anh, tôi đây đành bỏ qua cho anh vậy.”
Mới là lạ!
Đỗ Kiêu Kiêu mặc một chiếc váy dài màu tím, vài đóa hoa lung lay trên làn váy. Đỗ Kiêu Kiêu hơn gầy, cô cao 1m65 nhưng chỉ nặng hơn 45 ký, vừa đúng với câu nói kia, cân nặng không hơn trăm cân, ngực không phẳng chính là lùn. Cô không lùn, chỉ là ngực không lớn.
Đỗ Khanh Khanh thì không như vậy, cô ta cũng gầy, nhưng dáng người lại rất chuẩn, bình thường, vóc dáng mê người của cô ta lúc nào cũng được bao bọc bởi những bộ quần áo rộng rãi, thế mà lúc này lại làm người ta sáng mắt.
Cô ta mặc một bộ váy trắng dài, mái tóc dài được búi cao lên, đeo thêm một chiếc vòng cổ trắng bạc, làm nổi bật chiều sâu của cổ áo chữ V.
Trên mặt Đỗ Khanh Khanh còn mang theo nụ cười ngượng ngùng như một đóa sen trắng. Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, không cần đoán, cô cũng biết Lâm Trí Hiên bị Đỗ Khanh Khanh hấp dẫn.
Đỗ Kiêu Kiêu chủ động đi vòng qua xe, ngồi vào phía sau, nhường ghế bên cạnh tay lái cho Đỗ Khanh Khanh.
Từ sau khi cãi nhau một trận với Lâm Trí Hiên vì Đỗ Khanh Khanh, cô đã không còn liên lạc với Lâm Trí Hiên nữa. Lâm Trí Hiên gửi tin nhắn, gọi điện cho cô, cô vẫn không nhận như trước nữa.
Không phải cô cố ý dỗi, mà cô không biết nên nói gì với anh ta đây.
Lâm Trí Hiên xin lỗi cô, muốn cô tha thứ cho anh ta, hơn nữa xin cô đừng làm khó Đỗ Khanh Khanh.
Cô làm khó Đỗ Khanh Khanh khi nào? Có đôi khi, trong lòng của mỗi người vô cùng rối rắm, có chín trâu cũng không kéo lại được, huống chi anh ta đã tác động rất lớn tới Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Khanh Khanh chau mày, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.
Đỗ Khanh Khanh tủi thân, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.
Đỗ Khanh Khanh rơi lệ, bị Đỗ Kiêu bắt nạt.
Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng buồn bực, chẳng lẽ những người bên cạnh cô đều là thám tử sao, không thấy cũng có thể định tội cho cô, la mắng cô không chừa lại một con đường sống.
Nhưng dù sao cô cũng không thấy lạ gì.
Người khác đối xử với cô thế này, cô sẽ đối xử lại y hệt như vậy.
Cô không phải Đỗ Khanh Khanh, không có tâm địa Bồ Tát như cô ta, cũng không lấy ơn báo oán như vậy. Cô chỉ là một người bình thường, nói đúng hơn là một người vô cùng bình thường.
Đỗ Khanh Khanh thấy Đỗ Kiêu Kiêu ngồi phía sau, cô ta không nhịn được nhìn cô nhiều lần, ghế bên tay lái này dường như chỉ dành riêng cho Đỗ Kiêu Kiêu, lúc nào Đỗ Kiêu Kiêu cũng thoải mái chiếm chỗ ghế này.
Sắc mặt Lâm Trí Hiên không được tốt lắm, hành động này chứng tỏ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chưa tha thứ cho anh ta, nhưng anh ta cũng xin lỗi rồi, bây giờ còn tự mình tới đón cô, cô còn muốn thế nào nữa?
Không khí trong xe đột nhiên trở nên lúng túng.
Đỗ Kiêu Kiêu không hề hay biết gì, cô lấy di động ra, vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Bách Chu.
Cô hỏi Cố Bách Chu có dẫn Ngải Vũ đến không.
Lâm Trí Hiên và Cố Bách Chu đều quen biết nhau, kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu cũng tới dự sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng khi đó, mọi tâm trí của cô đều đặt lên người Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, cô chỉ nhìn lướt qua Cố Bách Chu một lần, nên chỉ nhớ anh mang máng thôi.
Cố Bách Chu đáp lại rất nhanh, anh nói, tuy Ngải Vũ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bị anh lôi đi, anh còn gửi kèm theo một tấm icon.
Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, nhất định Cố Bách Chu đã uy hiếp Ngải Vũ rồi.
Tuy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh không nhìn thấy nét mặt bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, bọn họ cho rằng bây giờ, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu nhất định rất u ám, tâm trạng không tốt.
Lâm Trí Hiên đành phá vỡ cục diện bế tắc này, "Kiêu Kiêu, em đang xem cái gì vậy?" Anh ta vừa lái xe vừa nhìn đằng sau, thấy Đỗ Kiêu Kiêu cứ mãi mê vùi đầu vào điện thoại, không biết đang chơi cái gì.
Đỗ Kiêu Kiêu giơ điện thoại lên, không ngẩng đầu, trực tiếp nói: "Nhắn tin."
Lâm Trí Hiên không nói gì, mấy hôm trước, anh ta có gửi cho Đỗ Kiêu Kiêu một tin nhắn, nhưng đã mấy ngày trôi qua cô vẫn không đáp lại một lời, bây giờ, bọn họ lại ngồi trên xe cùng nhau như vậy, chắc chắn không phải gửi cho anh ta rồi.
Đột nhiên anh ta thắng gấp một cái, khiến Đỗ Kiêu Kiêu suýt nữa đã ném luôn chiếc điện thoại trong tay.
"Sao vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Lâm Trí Hiên.
"Đèn đỏ thôi mà." Lâm Trí Hiên thản nhiên đáp lại.
Đỗ Khanh Khanh thấy rõ Lâm Trí Hiên đang tức giận. Cô ta biết, mấy ngày nay Lâm Trí Hiên vẫn giữ liên lạc với Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng cả hai người bọn họ vẫn chưa làm hòa với nhau.
Nếu là lúc trước, không đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, Đỗ Kiêu Kiêu sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hòa giải với anh ta.
Đỗ Khanh Khanh không hiểu được Đỗ Kiêu Kiêu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch chia rẽ Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên của cô ta.
"Tâm trạng của chị không được tốt sao?" Đỗ Khanh Khanh quan tâm hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu bực bội nhìn cô ta, chẳng lẽ trên mặt mình có viết hai chữ khó chịu sao? Sao Đỗ Khanh Khanh lại cảm thấy tâm trạng của cô không tốt hoài thế nhỉ.
Bọn cô đâu phải cặp đôi hoàn hảo... Không có thủ đoạn hay không vui đâu.
Đương nhiên Đỗ Khanh Khanh có thủ đoạn, nhưng mình cũng không mất hứng.
Ngược lại, tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng tốt, bởi vì, cô chuẩn bị được xem kịch miễn phí rồi, cô hy vọng, tới lúc đó mình sẽ không cười quá to là được rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt cong cong, "Bây giờ tôi rất vui."
Tuy Đỗ Kiêu Kiêu không hành động như bình thường khiến Đỗ Khanh Khanh vô cùng bất ngờ, nhưng cô ta đã quen một Đỗ Kiêu Kiêu sớm nắng chiều mưa rồi.
"Em cứ tưởng chị không vui, vì trước giờ chị có bao giờ ngồi sau đâu."
Đỗ Kiêu Kiêu là người không chịu thua kém ai, nhưng tới mức nào nhỉ? Cô không thích người khác vượt qua cô, ngay cả chỗ ngồi cũng vậy. Ở trường, lúc nào cô cũng ngồi ở hàng thứ nhất, không phải vì ngồi trước sẽ được nghe giảng rõ hơn, mà chỉ vì cô không thích cảm giác bị người khác chắn ở đằng trước.
Mỗi lần ngồi trong xe, Đỗ Kiêu Kiêu đều chọn ghế bên cạnh tay lái, đây chỉ là thói quen của cô mà thôi, huống chi, cô cũng không thích Đỗ Khanh Khanh ngồi trước mình, chỉ cần hơi nhướng mắt một chút đã thấy người mình ghét, cái cảm giác này thật không dễ chịu tí ào.
Nhưng bây giờ, hình như thói quen này đã từ từ mất đi. Cô vẫn không chịu thua kém như trước, có điều không còn cố chấp nữa.
Kiếp trước cô thích hơn người, tự gầy dựng sự nghiệp bằng chính tay của mình, cô xem thường Đỗ Khanh Khanh, cô ta y hệt một con ký sinh trùng, được Đỗ Hồng Bân sắp xếp tới công ty của mình.
Tuy cô có tài, có thực lực hơn Đỗ Khanh Khanh, nhưng cô không muốn làm nền, hiện thực là hiện thực, lúc cô chưa kịp làm ra kỳ tích nào, Đỗ Khanh Khanh đã cướp đi người gần gũi với cô nhất.
Cứng quá dễ gãy, cô đã hiểu được đạo lý này.
Cô có năng lực, nhưng thiếu cơ hội, nếu cô có đã có những điều kiện tốt thế này, sao lại không lợi dụng cho đáng?
Đôi khi bất tài một chút cũng tốt, chỉ cần trong lòng mình không cảm thấy uất ức, lùi lại một bước, cũng không có gì đáng ngại.
Lần này, cô ngồi ghế sau chỉ vì cô không muốn quá gần gũi với Lâm Trí Hiên, nhưng còn một lý do khác nữa, đó chính là tầm nhìn.
Ngồi phía sau, cô có thể nhìn thấy hành động của Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh, cả những cái liếc mắt đưa tình qua tấm gương chiếu hậu.
Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt cô đã từng bỏ qua giờ đây đã bày rõ ra trước mặt.
Chỉ cần liếc sơ qua cũng biết, giữ Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên không hề có tình cảm anh em đơn thuần.
Tuy từ lúc lên xe, Đỗ Khanh Khanh không nói chuyện với Lâm Trí Hiên quá nhiêu, nhưng ánh mắt của Lâm Trí Hiên luôn luôn đặt trên người Đỗ Khanh Khanh, còn cô ta, cũng dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn lại anh ta.
Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, kiếp trước cô đúng là bị đui mà.
"Tôi chán ngồi ở đằng trước rồi, lâu lâu ngồi đằng sau cũng tốt." Đỗ Kiêu Kiêu nói một cách sâu xa.
lâm Trí Hiên nhíu mày, gần đây Đỗ Kiêu Kiêu đã thay đổi rất nhiều khiến anh ta không thể không để tâm tới cô.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy Đỗ Kiêu Kiêu rất phiền phức, nóng nảy vô cớ, tính cách kỳ lạ, đã vậy lúc nào cũng muốn làm bạn gái anh ta. Tuy anh ta không từ chối ra mặt, nhưng lúc nào cũng ra ám hiệu.
Có điều, Đỗ Kiêu Kiêu không bao giờ hiểu lấy.
Nhưng bây giờ, Đỗ Kiêu Kiêu lại vô cùng yên tĩnh, không ầm ĩ, không làm khó, cũng chẳng để ý gì tới anh ta.
Lâm Trí Hiên vẫn bình tĩnh cho rằng, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thay đổi cách tức giận mà thôi, thật ra trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn si mê mình.
Vì vậy, sắc mặt anh ta từ từ dịu lại, "Kiêu Kiêu, anh biết hai ngày nay trong lòng em không thoải mái, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, em đừng tức giận nữa."
Đỗ Kiêu Kiêu buồn cười nhìn Lâm Trí Hiên, sao trước kia cô không biết tên này lại mặt dày mũi lớn như vậy.
Anh nói bỏ qua thì bỏ qua sao, cái gì nói nhiều rồi nghe sẽ rất mệt đó, không hề làm gì mà đã muốn tôi tha thứ cho anh sao. Lời như vậy, cô biết đi đâu mà tim đây?
Mặc dù trong nghĩ vậy, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu miễn cưỡng nói: "Nếu hôm nay là sinh nhật anh, tôi đây đành bỏ qua cho anh vậy.”
Mới là lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.