Chương 38
Mạt Dược
06/01/2017
Từ khi Đỗ Kiêu Kiêu biết Trần Gia Lạc thích SM, cô đã chuẩn bị tâm lý,
nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh này, trong bụng cô vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Thực ra những bức hình Cố Bách Chu đã chọn vẫn được xem như là bình thường, còn những bức không thể chịu đựng được nữa, anh không định đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.
"Chuyện này không phạm pháp à?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
Cố Bách Chu lắc đầu, "Anh tình tôi nguyện, không thể kiện được."
Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ, cô cầm lấy một tấm hình, cô gái trong hình rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đau đớn, "Vậy cũng được tính là anh tình tôi nguyện sao?"
Cố Bách Chu gật đầu, "Nhà của cô bé kia không có tiền, Trần Gia Lạc sẽ mua này mua nọ cho cô ta."
"Cho nên mới tự đi bán thân..." Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Sao có thể như vậy được..."
Bức ảnh cô gái và Trần Gia Lạc cùng nhau đi trung tâm thương mại được đặt trên bàn, trong ảnh, cô gái vui vẻ lạ thường.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi không chịu nổi được.
"Vậy nhà của cô ta ở đây?" Cố Nhiễm hỏi.
"Nhà cô ta rất nghèo." Cố Bách Chu nói: "Mẹ cô ta bệnh nặng nằm trên giường, công việc của ba cô ta không ổn định, học phí đại học cũng mượn từ họ hàng mà có."
Cố Bách Chu nói tiếp, "Trần Gia Lạc lấy danh nghĩa giúp đỡ để tiếp cận cô ta, sau đó bọn họ mới có quan hệ như vậy."
Cố Nhiễm căm hận nói: "Cái tên Trần Gia Lạc này đúng là không bằng cầm thú!"
"Chắc chắn ba mẹ của cô ta không biết chuyện này." Đỗ Kiêu Kiêu hỏi thử: "Bây giờ cô ta có tiền, ba mẹ cô ta không nghi ngờ gì à?"
Cố Bách Chu lắc đầu, "Anh cũng không rõ lắm, chỉ biết bây giờ, mẹ cô ta đang điều trị ở bệnh viện, bệnh máu trắng, đang đợi có tủy phù hợp."
"Hay là hôm nào chúng ta tới bệnh viện xem được không...?" Cố Nhiễm nói: "Cô bé kia nhìn có vẻ không giống người như vậy."
Đỗ Kiêu Kiêu im lặng gật đầu, trong lòng vô cùng bực bội.
Trần Gia Lạc cho cô bé kia tiền, nhất định là bị Y Vân và Lê Thanh lừa tới.
Y Vân trả thù vì chuyện Khương Tình, nhưng còn Lê Thành, bà ta trả thù vì cái gì?
Đỗ Kiêu Kiêu không chờ kịp, rất muốn biết hai năm trước Lê Thanh và Trần Gia Lạc đã làm gì, có lẽ thật sự có liên quan tới mẹ cô.
Nếu Lê Thanh hại mẹ cô....
"Kêu Kiêu?" Cố Bách Chu phát hiện vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu không tốt lắm.
"Em sao vậy?"
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không cười được, "Em chỉ đang nghĩ tới mẹ thôi."
"Em nghĩ... Không biết Trần Gia Lạc có liên quan gì tới cái chết của mẹ không."
Cố Nhiễm hiểu rõ tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, cô ấy đi qua ôm Đỗ Kiêu Kiêu, "Không sao, chúng ta sẽ tra được thôi. Lê Thanh, Trần Gia Lạc, cả Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai."
Cố Bách Chu đứng bên cạnh nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng gật đầu với Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm nhắc tới Đỗ Khanh Khanh, làm cô nhớ tới những chuyện Đỗ Khanh Khanh đã làm ở kiếp trước, trong lòng vô cùng căm hận.
Gần đây, Đỗ Khanh Khanh đàng hoàng một cách kỳ lạ, không về nhà, lúc nào cũng ở nhà Lâm Trí Hiên. Nhưng nếu nói Đỗ Khanh Khanh yên tĩnh như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu không tin cô ta sẽ không đối phó với cô nữa.
Đỗ Kiêu Kiêu nghe nói gần đây Đỗ Hồng Bân vừa giành được một khu vực buôn bán, nên cả ngày lúc nào cũng hòa dịu, thậm chí ông không còn nhìn cô bằng ánh mắt phiền chán nữa.
Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu cũng không biết Đỗ Hồng bân đã nhìn cô bằng ánh mắt rầu rĩ, mâu thuẫn từ lúc nào.
Có khi, Đỗ Kiêu Kiêu thậm chí còn có thể nhìn thấy ý hận bên trong.Tới bây giờ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn không biết, vì sao Đỗ Hồng Bân lại thay đổi thái độ với mẹ nhanh như vậy, hơn nữa còn nhìn mình như một người xa lạ.
Đỗ Kiêu Kiêu muốn hỏi Ôn Nhã, nhưng khi thấy mẹ bệnh nặng trên giường, cô không muốn mẹ mình phải khổ sở hơn nữa, nên cũng không dám mở miệng hỏi.
Cô nhớ Đỗ Hồng Bân từng là một người ba tốt, dẫn cô đi chơi xuân, trại hè, trượt tuyết.
Lúc họp phụ huynh, nghe giáo viên "cáo trạng", về nhà, ông cũng chỉ nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu nói cô bướng bỉnh.
Ông dạy cô vẽ tranh, bức tranh gia đình bọn họ. Bức tranh đơn giản chỉ là ông vừa nắm tay Ôn Nhã vừa bế Đỗ Kiêu Kiêu.
Trong bức tranh còn có một ông mặt trời thật to, bãi cỏ xanh mướt, thêm một cây táo bên cạnh.
Cả nhà bọn họ đứng trên bãi cỏ, nhìn hạnh phúc kỳ lạ.
Sau khi mẹ chết, Đỗ Kiêu Kiêu đã chôn bức tranh kia đi.
Bây giờ nhớ lại chuyện hồi bé, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy như một giấc mơ, trong mở, ba mẹ cô yêu thương nhau, cô được nâng trong tay, hưởng thụ cưng chiều của hai người.
Mãi tới khi Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh xuất hiện, tỉnh mộng, Đỗ Hồng Bân không còn là người ba tốt như cô tưởng tượng nữa, nếu nói gia đình cô rất hạnh phúc, thì nó đã sụp đổ trong giây phút đó rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu cho rằng sự xuất hiện của Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh đã phá hủy gia đình cô.
Sự tồn tại của Đỗ Khanh Khanh nhắc nhở cô, lúc mẹ cô mang thai cô, một người phụ nữ khác cũng có thai với ba cô.
Lê Thanh dẫn theo Đỗ Khanh Khanh vào nhà dương oai, nói đây là em gái cô, tên là Khanh Khanh.
Khanh Khanh, đúng là một cái tên hay.
Thậm chí, Đỗ Kiêu Kiêu còn nghi ngờ, không biết lúc còn nhỏ, Đỗ Hồng Bân có thật sự yêu thương mẹ con cô không, hay chỉ là giả tạo.
Nếu là thật, vậy tại sao Đỗ Hồng Bân lại biến thành như vậy?
Nếu là giả, vậy cũng đáng sợ thật.
Thực ra, cô và Khương Hoán hơi giống nhau, những nếu so sánh, thì Khương Hoán vẫn may mắn hơn cô nhiều.
Khương Tình chắc chắn không phải là chị của Khương Hoán, hơn nữa Khương Thời Lễ cũng rất yêu Phó Vũ Khiết, đối với ông, Y Vân chỉ là một người xa lạ có thù oán.
Mà Đỗ Hồng Bân có yêu Ôn Nhã không? Ai biết được đây?
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ cô.
Ôn Nhã ra đi trong một ngày mưa tầm tã, hôm đó, sau khi tan học, Đỗ Kiêu Kiêu tới thẳng bệnh viện, nhưng khi tới bệnh viện, cô thấy trong phòng có rất nhiều người.
Có bác sĩ, có y tác, có một vài người mà cô không quen biết, còn có cả... Người đã lâu không tới thăm Ôn Nhã - Đỗ Hồng Bân.
Cô không muốn khóc, mẹ cô đã từng nhắc cô, nếu bà mất, Đỗ Kiêu Kiêu không được đau lòng, nếu không bà sẽ không yên tâm ra đi.
Nhưng ngoài kia mưa lớn như vậy, ngay cả ông trời cũng rơi nước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu làm sao có thể không khóc được.
Hai năm qua, mỗi khi tới ngày giỗ của Ôn Nhã, Đỗ Kiêu Kiêu đều tới mộ, trò chuyện với bà, kể cho bà nghe tình hình gần đầu của mình. Nhưng cô không nhắc tới hai mẹ con Lê Thanh, cô sợ làm bẩn lỗ tai mẹ.
Ôn Nhã không chôn ở thành phố Z, bà là người thành phố S, bà từng nói, nếu bà chết đi, bà muốn được chôn ở quê hương, hồn về chốn cũ.
Đỗ Kiêu Kiêu tính toán, năm nay ngày giỗ trúng vào ngày thứ tư.
Hôm đó là ngày kết thúc khóa học.
Kiếp trước cô có xin phép nghỉ, nhưng bây giờ, cô vẫn phải làm vậy, cô biết rõ, hôm đó nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Đỗ Kiêu Kiêu rũ mắt xuống, nhớ tới chuyện ngày đó, ánh mắt đảo qua Cố Bách Chu bên cạnh, nhưng trong lòng thầm tự quyết định.
Bây giờ, đã có người giúp cô, sẽ không bị bỏ rơi như kiếp trước.
Thực ra những bức hình Cố Bách Chu đã chọn vẫn được xem như là bình thường, còn những bức không thể chịu đựng được nữa, anh không định đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.
"Chuyện này không phạm pháp à?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
Cố Bách Chu lắc đầu, "Anh tình tôi nguyện, không thể kiện được."
Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ, cô cầm lấy một tấm hình, cô gái trong hình rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đau đớn, "Vậy cũng được tính là anh tình tôi nguyện sao?"
Cố Bách Chu gật đầu, "Nhà của cô bé kia không có tiền, Trần Gia Lạc sẽ mua này mua nọ cho cô ta."
"Cho nên mới tự đi bán thân..." Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Sao có thể như vậy được..."
Bức ảnh cô gái và Trần Gia Lạc cùng nhau đi trung tâm thương mại được đặt trên bàn, trong ảnh, cô gái vui vẻ lạ thường.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi không chịu nổi được.
"Vậy nhà của cô ta ở đây?" Cố Nhiễm hỏi.
"Nhà cô ta rất nghèo." Cố Bách Chu nói: "Mẹ cô ta bệnh nặng nằm trên giường, công việc của ba cô ta không ổn định, học phí đại học cũng mượn từ họ hàng mà có."
Cố Bách Chu nói tiếp, "Trần Gia Lạc lấy danh nghĩa giúp đỡ để tiếp cận cô ta, sau đó bọn họ mới có quan hệ như vậy."
Cố Nhiễm căm hận nói: "Cái tên Trần Gia Lạc này đúng là không bằng cầm thú!"
"Chắc chắn ba mẹ của cô ta không biết chuyện này." Đỗ Kiêu Kiêu hỏi thử: "Bây giờ cô ta có tiền, ba mẹ cô ta không nghi ngờ gì à?"
Cố Bách Chu lắc đầu, "Anh cũng không rõ lắm, chỉ biết bây giờ, mẹ cô ta đang điều trị ở bệnh viện, bệnh máu trắng, đang đợi có tủy phù hợp."
"Hay là hôm nào chúng ta tới bệnh viện xem được không...?" Cố Nhiễm nói: "Cô bé kia nhìn có vẻ không giống người như vậy."
Đỗ Kiêu Kiêu im lặng gật đầu, trong lòng vô cùng bực bội.
Trần Gia Lạc cho cô bé kia tiền, nhất định là bị Y Vân và Lê Thanh lừa tới.
Y Vân trả thù vì chuyện Khương Tình, nhưng còn Lê Thành, bà ta trả thù vì cái gì?
Đỗ Kiêu Kiêu không chờ kịp, rất muốn biết hai năm trước Lê Thanh và Trần Gia Lạc đã làm gì, có lẽ thật sự có liên quan tới mẹ cô.
Nếu Lê Thanh hại mẹ cô....
"Kêu Kiêu?" Cố Bách Chu phát hiện vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu không tốt lắm.
"Em sao vậy?"
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không cười được, "Em chỉ đang nghĩ tới mẹ thôi."
"Em nghĩ... Không biết Trần Gia Lạc có liên quan gì tới cái chết của mẹ không."
Cố Nhiễm hiểu rõ tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, cô ấy đi qua ôm Đỗ Kiêu Kiêu, "Không sao, chúng ta sẽ tra được thôi. Lê Thanh, Trần Gia Lạc, cả Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai."
Cố Bách Chu đứng bên cạnh nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng gật đầu với Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm nhắc tới Đỗ Khanh Khanh, làm cô nhớ tới những chuyện Đỗ Khanh Khanh đã làm ở kiếp trước, trong lòng vô cùng căm hận.
Gần đây, Đỗ Khanh Khanh đàng hoàng một cách kỳ lạ, không về nhà, lúc nào cũng ở nhà Lâm Trí Hiên. Nhưng nếu nói Đỗ Khanh Khanh yên tĩnh như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu không tin cô ta sẽ không đối phó với cô nữa.
Đỗ Kiêu Kiêu nghe nói gần đây Đỗ Hồng Bân vừa giành được một khu vực buôn bán, nên cả ngày lúc nào cũng hòa dịu, thậm chí ông không còn nhìn cô bằng ánh mắt phiền chán nữa.
Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu cũng không biết Đỗ Hồng bân đã nhìn cô bằng ánh mắt rầu rĩ, mâu thuẫn từ lúc nào.
Có khi, Đỗ Kiêu Kiêu thậm chí còn có thể nhìn thấy ý hận bên trong.Tới bây giờ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn không biết, vì sao Đỗ Hồng Bân lại thay đổi thái độ với mẹ nhanh như vậy, hơn nữa còn nhìn mình như một người xa lạ.
Đỗ Kiêu Kiêu muốn hỏi Ôn Nhã, nhưng khi thấy mẹ bệnh nặng trên giường, cô không muốn mẹ mình phải khổ sở hơn nữa, nên cũng không dám mở miệng hỏi.
Cô nhớ Đỗ Hồng Bân từng là một người ba tốt, dẫn cô đi chơi xuân, trại hè, trượt tuyết.
Lúc họp phụ huynh, nghe giáo viên "cáo trạng", về nhà, ông cũng chỉ nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu nói cô bướng bỉnh.
Ông dạy cô vẽ tranh, bức tranh gia đình bọn họ. Bức tranh đơn giản chỉ là ông vừa nắm tay Ôn Nhã vừa bế Đỗ Kiêu Kiêu.
Trong bức tranh còn có một ông mặt trời thật to, bãi cỏ xanh mướt, thêm một cây táo bên cạnh.
Cả nhà bọn họ đứng trên bãi cỏ, nhìn hạnh phúc kỳ lạ.
Sau khi mẹ chết, Đỗ Kiêu Kiêu đã chôn bức tranh kia đi.
Bây giờ nhớ lại chuyện hồi bé, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy như một giấc mơ, trong mở, ba mẹ cô yêu thương nhau, cô được nâng trong tay, hưởng thụ cưng chiều của hai người.
Mãi tới khi Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh xuất hiện, tỉnh mộng, Đỗ Hồng Bân không còn là người ba tốt như cô tưởng tượng nữa, nếu nói gia đình cô rất hạnh phúc, thì nó đã sụp đổ trong giây phút đó rồi.
Đỗ Kiêu Kiêu cho rằng sự xuất hiện của Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh đã phá hủy gia đình cô.
Sự tồn tại của Đỗ Khanh Khanh nhắc nhở cô, lúc mẹ cô mang thai cô, một người phụ nữ khác cũng có thai với ba cô.
Lê Thanh dẫn theo Đỗ Khanh Khanh vào nhà dương oai, nói đây là em gái cô, tên là Khanh Khanh.
Khanh Khanh, đúng là một cái tên hay.
Thậm chí, Đỗ Kiêu Kiêu còn nghi ngờ, không biết lúc còn nhỏ, Đỗ Hồng Bân có thật sự yêu thương mẹ con cô không, hay chỉ là giả tạo.
Nếu là thật, vậy tại sao Đỗ Hồng Bân lại biến thành như vậy?
Nếu là giả, vậy cũng đáng sợ thật.
Thực ra, cô và Khương Hoán hơi giống nhau, những nếu so sánh, thì Khương Hoán vẫn may mắn hơn cô nhiều.
Khương Tình chắc chắn không phải là chị của Khương Hoán, hơn nữa Khương Thời Lễ cũng rất yêu Phó Vũ Khiết, đối với ông, Y Vân chỉ là một người xa lạ có thù oán.
Mà Đỗ Hồng Bân có yêu Ôn Nhã không? Ai biết được đây?
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ cô.
Ôn Nhã ra đi trong một ngày mưa tầm tã, hôm đó, sau khi tan học, Đỗ Kiêu Kiêu tới thẳng bệnh viện, nhưng khi tới bệnh viện, cô thấy trong phòng có rất nhiều người.
Có bác sĩ, có y tác, có một vài người mà cô không quen biết, còn có cả... Người đã lâu không tới thăm Ôn Nhã - Đỗ Hồng Bân.
Cô không muốn khóc, mẹ cô đã từng nhắc cô, nếu bà mất, Đỗ Kiêu Kiêu không được đau lòng, nếu không bà sẽ không yên tâm ra đi.
Nhưng ngoài kia mưa lớn như vậy, ngay cả ông trời cũng rơi nước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu làm sao có thể không khóc được.
Hai năm qua, mỗi khi tới ngày giỗ của Ôn Nhã, Đỗ Kiêu Kiêu đều tới mộ, trò chuyện với bà, kể cho bà nghe tình hình gần đầu của mình. Nhưng cô không nhắc tới hai mẹ con Lê Thanh, cô sợ làm bẩn lỗ tai mẹ.
Ôn Nhã không chôn ở thành phố Z, bà là người thành phố S, bà từng nói, nếu bà chết đi, bà muốn được chôn ở quê hương, hồn về chốn cũ.
Đỗ Kiêu Kiêu tính toán, năm nay ngày giỗ trúng vào ngày thứ tư.
Hôm đó là ngày kết thúc khóa học.
Kiếp trước cô có xin phép nghỉ, nhưng bây giờ, cô vẫn phải làm vậy, cô biết rõ, hôm đó nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Đỗ Kiêu Kiêu rũ mắt xuống, nhớ tới chuyện ngày đó, ánh mắt đảo qua Cố Bách Chu bên cạnh, nhưng trong lòng thầm tự quyết định.
Bây giờ, đã có người giúp cô, sẽ không bị bỏ rơi như kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.