Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng
Chương 32
Ái Phát Ngốc Đích Tiểu Lung Bao
21/04/2016
EDitor: Tuyết Nguyệt Lam
Thời điểm Trình Chí Dũng mang theo Trình Khả Hinh đi tới nhà cũ nhà họ Hàn, Hàn Mai Mai và Hàn gia gia cũng đang bắt đầu ăn bữa tối.
Trình Chí Dũng trách cứ, trong giọng nói lại mang theo một tia bất đắc dĩ, "Mai Mai, sao con rời công ty một mình trước, không có chờ ba và Hinh Nhi."
Người ngoài nhìn vào thì liền thấy ông ta là một người ba sủng nịnh con gái vô điều kiện.
Hàn Mai Mai trái lại vẫn tự nhiên ăn canh, mí mắt cũng không có nâng lên. Hôm nay cô cố ý tan tầm trước nửa tiếng, chính là không muốn đi cùng với Trình Chí Dũng tới.
Ba Hàn bị bỏ lơ ở một bên, hơi có chút xấu hổ, vẫn ưỡn nghiêm mặt nói với Hàn gia gia, "Ba, con giới thiệu với ba một người, đây là con gái nuôi con nhận, nó tên là Trình Khả Hinh. Hinh Nhi, nhanh lên gọi ông nội."
Ba Hàn kéo Trình Khả Hinh lên trước.
Trình Khả Hinh từ sau người ba Hàn đi ra, trên mặt dẫn theo một chút e lệ, nhỏ giọng gọi, "Ông nội."
"Miễn, tôi không dám nhận. Cũng đâu thân quen." Mặt Hàn gia gia không chút thay đổi nói.
Trình Khả Hinh đỏ mắt vành mắt, không dám tin nhìn Hàn gia gia.
"Ba, ba đây là ý tứ gì?" Trình Chí Dũng có chút kích động nói.
"Chí Dũng, nếu anh nghĩ muốn tái hôn, anh có thể nói thẳng ra, lần trước tôi đã nói với anh chuyện này rồi, không quan trọng những thứ này." Hàn gia gia không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt ba Hàn trắng nhợt, lo lắng nói, "Ba, ngươi không cần nói nữa. Con sẽ không tái hôn. Trước con chỉ là muốn tìm cho Mai Mai một người mẹ, chăm sóc nó, nhưng hai người đều đã không đồng ý, quyết định như vậy đi. Kỳ thật con cũng là có ý tốt, dù sao con là một người đàn ông, có rất nhiều chỗ con cũng không chú ý tới. Lại nói con vẫn coi ba như ba ruột của con, con làm sao có thể rời khỏi ngôi nhà này. Nếu ba là muốn nói Hinh Nhi, kỳ thật một phần nguyên nhân là bởi vì con muốn tìm cho Mai Mai một người bạn, vừa lúc tuổi tác hai đứa xấp xỉ có vẻ có tiếng nói chung, mà con cũng đã xem qua, bát tự của Hinh Nhi với nhà của chúng ta rất hợp, là may mắn của nhà chúng ta."
Ba Hàn tình thâm ý trọng nói.
Hàn Mai Mai nghe xong không khỏi nghĩ muốn vỗ tay bảo hay. Quả nhiên là một hành động phong độ.
Hàn gia gia nhàn nhạt nói một câu, ngay cả ánh mắt cũng không có cho bọn họ một cái, "Ta ăn no rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."
Nhìn bóng lưng Hàn gia gia rời đi, Trình Khả Hinh cắn cắn môi, kéo góc áo Trình Chí Dũng, nhỏ giọng hỏi han "Ba ba, ông nội có phải hay không không chào đón con."
"Chuyện này giống như không phải ông nội của cô? Ông nội của tôi thừa nhận chưa? Lại nói cô họ Hàn sao?" Hàn Mai Mai buông thìa trong tay ra, cầm lấy khăn tay lau miệng, chậm rãi nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Khả Hinh trắng xanh, nước mắt đã xoay động trong hốc mắt, ủy khuất nói không nên lời.
"Mai Mai, Khả Hinh là em gái của con." Trình Chí Dũng không vui.
Hàn Mai Mai khẽ hừ nhẹ, không nghĩ muốn nói nhảm với bọn họ nhiều, "Tôi cũng ăn no, các người từ từ dùng. Tôi đi xem ông nội."
"Ba ba, con giống như không được hoan nghênh..." Trình Khả Hinh ngẩng đầu bất an hỏi han.
"Làm sao có thể? Con suy nghĩ nhiều quá." Trình Chí Dũng đáp cho qua. Bây giờ đối với ông ta mà nói quan trọng nhất là phải lấy lòng lão già kia, ở lại nhà họ Hàn, chuyện khác lại bàn bạc kỹ hơn.
"Ông nội..." Hàn Mai Mai đẩy cửa thư phòng ra, thấy Hàn gia gia tọa ở trên ghế, có chút cô đơn.
Ông không có xoay người, "Mai Mai, có phải con muốn hỏi tại sao không đuổi bọn họ đi không? Biết rõ rành rành nó là dã chủng. Có phải cảm thấy được ông nội cực kỳ không có quyết đoán hay không. Ông nội có phải khiến con cực kỳ thất vọng hay không?"
"Làm sao có thể? Con biết ông nội người nhất định băn khoăn của mình." Hàn Mai Mai vòng qua bàn, sau đó nói.
"Con nói xem ông nội băn khoăn gì?" Hàn gia gia bị lời nói của Hàn Mai Mai làm cho có chút hứng thú.
"Theo con được biết trong tay ba còn có một phần cổ phần của Hàn thị, kỳ thật nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu như bị người có ác ý lợi dụng, đối với Hàn thị vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định. Lại nói, ba làm việc trong công ty nhiều năm như vậy, ít nhiều đều có người của ông ấy, nếu đột nhiên để cho ba xuống đài, nhất định sẽ khiến cho công ty rung chuyển. Ông nội chỉ là đang tìm một cơ hội thích hợp trở mặt với ông ta mà thôi, mà còn là ở thời điểm khiến ông ta không có đường lui." Hàn Mai Mai một hơi nói hết, sau đó sờ sờ đầu, "Đương nhiên chuyện này là suy đoán của con."
Hàn gia gia gật gật đầu, có chút vừa lòng nhìn cháu gái, so với trước kia thật đúng là tiến bộ hơn.
Có thể tưởng tượng đến đứa con rể kia, ông thở dài một hơi, "Đều tại ông không tốt, vì mẹ con lại chọn một kẻ bạc tình, hại mẹ con cũng hại con. Bây giờ còn để cho người như nó ở lại Hàn thị chúng ta." Ảo não vỗ đùi nói.
"Ông nội, mẹ làm sao có thể trách ông? Mẹ nhất định biết ông làm tất cả đều là vì tốt cho mẹ. Ông nội lúc ấy cũng không biết ông ta sẽ là người như vậy, chẳng thế thì cũng sẽ không để cho ông ta tiến vào nhà của chúng ta. Những thứ này đương nhiên không thể trách ông nội. Người yên tâm, con nhất định sẽ không để cho ông ta đứng ở Hàn thị."
Hàn gia gia nghe xong Hàn Mai Mai nói sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
"Ông nội, ông không cần nhớ lại nhiều như vậy. Chuyện lần này, liền giao cho con đi. Vừa mới cơm cũng không có động, như vậy sẽ đói chết thân thể. Con bảo dì Lưu mang một phần mới vào."
Hàn gia gia lúc này mới gật gật đầu.
Hàn gia gia cơm nước xong, Hàn Mai Mai giúp đỡ dì Lưu thu thập bát đũa.
Hàn gia gia đột nhiên nói, "Mai Mai, ông nghe nói, con không thích đứa bé nhà họ Lục kia."
Dì Lưu coi như cái gì cũng không có nghe thấy, thu thập xong, cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhất định là Lục Giai Duệ đã nói gì với ông nội, nhưng nói rõ ràng cũng được, cô sẽ không thể ở cùng một chỗ với Lục Giai Duệ, ông nội nếu vẫn ôm tâm tư này, đến sau cùng chỉ càng thất vọng.
Hàn Mai Mai bỉu môi oán giận nói, "Ông nội, tới cùng là ông muốn đẩy con ra ngoài chứ gì. Con còn nhỏ."
"Còn nhỏ cái gì, đều đã 23 không sai biệt lắm rồi. Trong xã hội cũ thì con cái cũng thành một hàng rồi đó." Hàn gia gia phản bác nói.
"Ông nội, đây là cái tư tưởng gì nha. Hiện tại có thể so với trước kia sao. Ông yên tâm, con nhất định sẽ giải quyết vấn đề cá nhân của con, nhưng bây giờ còn không phải."
Hàn gia gia lại vẫn tự nhiên nói, "Kỳ thật đứa bé nhà họ Lục kia ông cũng rất vừa ý, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối nhân lại có lễ phép."
"Ông nội!" Hàn Mai Mai dừng kêu, cau mày, gắt giọng.
“Được được, ông mệt rồi."
"Cô gia, lão gia muốn nghỉ ngơi rồi. Người..." Dì Lưu đối với Trình Chí Dũng và Trình Khả Hinh hạ lệnh đuổi khách rồi.
"Mai Mai? Chúng ta cùng Mai Mai về nhà." Trình Chí Dũng hướng trên lầu nhìn một phen.
Sắc mặt dì Lưu xấu hổ nói, "Tiểu thư bảo tôi nói với ông một tiếng, hôm nay cô ấy ở nơi này."
Sắc mặt Trình Chí Dũng có chút khó coi, ông ta có thể ở nơi này, nhưng Khả Hinh vẫn không có thể ở nơi này. Thái độ ông già kia đã cực kỳ rõ ràng, ông ta là sẽ không nhận nó.
Còn có Hàn Mai Maichết tiệt kia cố ý! Hiện tại nó càng ngày càng không để người ba này vào mắt rồi.
Nghĩ vậy, trong lồng ngực của ông ta có một trận căm tức nổi lên, tay ông ta nắm thật chặt, sau một khắc chậm rãi buông lỏng ra, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc.
Ông ta đứng lên đi ra ngoài, đi được hai bước, thấy Trình Khả Hinh không có đi theo, quay đầu cau mày gọi, "Hinh Nhi, đi thôi."
Trình Khả Hinh hướng trên lầu thâm sâu liếc mắt một cái, sau đó đuổi theo Trình Chí Dũng...
Thời điểm Trình Chí Dũng mang theo Trình Khả Hinh đi tới nhà cũ nhà họ Hàn, Hàn Mai Mai và Hàn gia gia cũng đang bắt đầu ăn bữa tối.
Trình Chí Dũng trách cứ, trong giọng nói lại mang theo một tia bất đắc dĩ, "Mai Mai, sao con rời công ty một mình trước, không có chờ ba và Hinh Nhi."
Người ngoài nhìn vào thì liền thấy ông ta là một người ba sủng nịnh con gái vô điều kiện.
Hàn Mai Mai trái lại vẫn tự nhiên ăn canh, mí mắt cũng không có nâng lên. Hôm nay cô cố ý tan tầm trước nửa tiếng, chính là không muốn đi cùng với Trình Chí Dũng tới.
Ba Hàn bị bỏ lơ ở một bên, hơi có chút xấu hổ, vẫn ưỡn nghiêm mặt nói với Hàn gia gia, "Ba, con giới thiệu với ba một người, đây là con gái nuôi con nhận, nó tên là Trình Khả Hinh. Hinh Nhi, nhanh lên gọi ông nội."
Ba Hàn kéo Trình Khả Hinh lên trước.
Trình Khả Hinh từ sau người ba Hàn đi ra, trên mặt dẫn theo một chút e lệ, nhỏ giọng gọi, "Ông nội."
"Miễn, tôi không dám nhận. Cũng đâu thân quen." Mặt Hàn gia gia không chút thay đổi nói.
Trình Khả Hinh đỏ mắt vành mắt, không dám tin nhìn Hàn gia gia.
"Ba, ba đây là ý tứ gì?" Trình Chí Dũng có chút kích động nói.
"Chí Dũng, nếu anh nghĩ muốn tái hôn, anh có thể nói thẳng ra, lần trước tôi đã nói với anh chuyện này rồi, không quan trọng những thứ này." Hàn gia gia không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt ba Hàn trắng nhợt, lo lắng nói, "Ba, ngươi không cần nói nữa. Con sẽ không tái hôn. Trước con chỉ là muốn tìm cho Mai Mai một người mẹ, chăm sóc nó, nhưng hai người đều đã không đồng ý, quyết định như vậy đi. Kỳ thật con cũng là có ý tốt, dù sao con là một người đàn ông, có rất nhiều chỗ con cũng không chú ý tới. Lại nói con vẫn coi ba như ba ruột của con, con làm sao có thể rời khỏi ngôi nhà này. Nếu ba là muốn nói Hinh Nhi, kỳ thật một phần nguyên nhân là bởi vì con muốn tìm cho Mai Mai một người bạn, vừa lúc tuổi tác hai đứa xấp xỉ có vẻ có tiếng nói chung, mà con cũng đã xem qua, bát tự của Hinh Nhi với nhà của chúng ta rất hợp, là may mắn của nhà chúng ta."
Ba Hàn tình thâm ý trọng nói.
Hàn Mai Mai nghe xong không khỏi nghĩ muốn vỗ tay bảo hay. Quả nhiên là một hành động phong độ.
Hàn gia gia nhàn nhạt nói một câu, ngay cả ánh mắt cũng không có cho bọn họ một cái, "Ta ăn no rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."
Nhìn bóng lưng Hàn gia gia rời đi, Trình Khả Hinh cắn cắn môi, kéo góc áo Trình Chí Dũng, nhỏ giọng hỏi han "Ba ba, ông nội có phải hay không không chào đón con."
"Chuyện này giống như không phải ông nội của cô? Ông nội của tôi thừa nhận chưa? Lại nói cô họ Hàn sao?" Hàn Mai Mai buông thìa trong tay ra, cầm lấy khăn tay lau miệng, chậm rãi nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Khả Hinh trắng xanh, nước mắt đã xoay động trong hốc mắt, ủy khuất nói không nên lời.
"Mai Mai, Khả Hinh là em gái của con." Trình Chí Dũng không vui.
Hàn Mai Mai khẽ hừ nhẹ, không nghĩ muốn nói nhảm với bọn họ nhiều, "Tôi cũng ăn no, các người từ từ dùng. Tôi đi xem ông nội."
"Ba ba, con giống như không được hoan nghênh..." Trình Khả Hinh ngẩng đầu bất an hỏi han.
"Làm sao có thể? Con suy nghĩ nhiều quá." Trình Chí Dũng đáp cho qua. Bây giờ đối với ông ta mà nói quan trọng nhất là phải lấy lòng lão già kia, ở lại nhà họ Hàn, chuyện khác lại bàn bạc kỹ hơn.
"Ông nội..." Hàn Mai Mai đẩy cửa thư phòng ra, thấy Hàn gia gia tọa ở trên ghế, có chút cô đơn.
Ông không có xoay người, "Mai Mai, có phải con muốn hỏi tại sao không đuổi bọn họ đi không? Biết rõ rành rành nó là dã chủng. Có phải cảm thấy được ông nội cực kỳ không có quyết đoán hay không. Ông nội có phải khiến con cực kỳ thất vọng hay không?"
"Làm sao có thể? Con biết ông nội người nhất định băn khoăn của mình." Hàn Mai Mai vòng qua bàn, sau đó nói.
"Con nói xem ông nội băn khoăn gì?" Hàn gia gia bị lời nói của Hàn Mai Mai làm cho có chút hứng thú.
"Theo con được biết trong tay ba còn có một phần cổ phần của Hàn thị, kỳ thật nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu như bị người có ác ý lợi dụng, đối với Hàn thị vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định. Lại nói, ba làm việc trong công ty nhiều năm như vậy, ít nhiều đều có người của ông ấy, nếu đột nhiên để cho ba xuống đài, nhất định sẽ khiến cho công ty rung chuyển. Ông nội chỉ là đang tìm một cơ hội thích hợp trở mặt với ông ta mà thôi, mà còn là ở thời điểm khiến ông ta không có đường lui." Hàn Mai Mai một hơi nói hết, sau đó sờ sờ đầu, "Đương nhiên chuyện này là suy đoán của con."
Hàn gia gia gật gật đầu, có chút vừa lòng nhìn cháu gái, so với trước kia thật đúng là tiến bộ hơn.
Có thể tưởng tượng đến đứa con rể kia, ông thở dài một hơi, "Đều tại ông không tốt, vì mẹ con lại chọn một kẻ bạc tình, hại mẹ con cũng hại con. Bây giờ còn để cho người như nó ở lại Hàn thị chúng ta." Ảo não vỗ đùi nói.
"Ông nội, mẹ làm sao có thể trách ông? Mẹ nhất định biết ông làm tất cả đều là vì tốt cho mẹ. Ông nội lúc ấy cũng không biết ông ta sẽ là người như vậy, chẳng thế thì cũng sẽ không để cho ông ta tiến vào nhà của chúng ta. Những thứ này đương nhiên không thể trách ông nội. Người yên tâm, con nhất định sẽ không để cho ông ta đứng ở Hàn thị."
Hàn gia gia nghe xong Hàn Mai Mai nói sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
"Ông nội, ông không cần nhớ lại nhiều như vậy. Chuyện lần này, liền giao cho con đi. Vừa mới cơm cũng không có động, như vậy sẽ đói chết thân thể. Con bảo dì Lưu mang một phần mới vào."
Hàn gia gia lúc này mới gật gật đầu.
Hàn gia gia cơm nước xong, Hàn Mai Mai giúp đỡ dì Lưu thu thập bát đũa.
Hàn gia gia đột nhiên nói, "Mai Mai, ông nghe nói, con không thích đứa bé nhà họ Lục kia."
Dì Lưu coi như cái gì cũng không có nghe thấy, thu thập xong, cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhất định là Lục Giai Duệ đã nói gì với ông nội, nhưng nói rõ ràng cũng được, cô sẽ không thể ở cùng một chỗ với Lục Giai Duệ, ông nội nếu vẫn ôm tâm tư này, đến sau cùng chỉ càng thất vọng.
Hàn Mai Mai bỉu môi oán giận nói, "Ông nội, tới cùng là ông muốn đẩy con ra ngoài chứ gì. Con còn nhỏ."
"Còn nhỏ cái gì, đều đã 23 không sai biệt lắm rồi. Trong xã hội cũ thì con cái cũng thành một hàng rồi đó." Hàn gia gia phản bác nói.
"Ông nội, đây là cái tư tưởng gì nha. Hiện tại có thể so với trước kia sao. Ông yên tâm, con nhất định sẽ giải quyết vấn đề cá nhân của con, nhưng bây giờ còn không phải."
Hàn gia gia lại vẫn tự nhiên nói, "Kỳ thật đứa bé nhà họ Lục kia ông cũng rất vừa ý, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối nhân lại có lễ phép."
"Ông nội!" Hàn Mai Mai dừng kêu, cau mày, gắt giọng.
“Được được, ông mệt rồi."
"Cô gia, lão gia muốn nghỉ ngơi rồi. Người..." Dì Lưu đối với Trình Chí Dũng và Trình Khả Hinh hạ lệnh đuổi khách rồi.
"Mai Mai? Chúng ta cùng Mai Mai về nhà." Trình Chí Dũng hướng trên lầu nhìn một phen.
Sắc mặt dì Lưu xấu hổ nói, "Tiểu thư bảo tôi nói với ông một tiếng, hôm nay cô ấy ở nơi này."
Sắc mặt Trình Chí Dũng có chút khó coi, ông ta có thể ở nơi này, nhưng Khả Hinh vẫn không có thể ở nơi này. Thái độ ông già kia đã cực kỳ rõ ràng, ông ta là sẽ không nhận nó.
Còn có Hàn Mai Maichết tiệt kia cố ý! Hiện tại nó càng ngày càng không để người ba này vào mắt rồi.
Nghĩ vậy, trong lồng ngực của ông ta có một trận căm tức nổi lên, tay ông ta nắm thật chặt, sau một khắc chậm rãi buông lỏng ra, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc.
Ông ta đứng lên đi ra ngoài, đi được hai bước, thấy Trình Khả Hinh không có đi theo, quay đầu cau mày gọi, "Hinh Nhi, đi thôi."
Trình Khả Hinh hướng trên lầu thâm sâu liếc mắt một cái, sau đó đuổi theo Trình Chí Dũng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.