Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng
Chương 46
Ái Phát Ngốc Đích Tiểu Lung Bao
04/06/2016
Khiến Hàn Mai Mai có
chút ngoài ý muốn là người tới đón cô lại là người cô gặp lần trước
Hoàng Mao, Hàn Mai Mai biết Hoàng Mao là tâm phúc của Lạc Thần Dật,
không nghĩ tới lại bị phái đi làm chút chuyện nhỏ này.(đây chứng tỏ Mai
tỷ rất quan trọng với Dật ca)
"Hàn tiểu thư, đây là lão đại đưa cho cô." Hoàng Mao có chút xấu hổ lấy ra.
Hàn Mai Mai nhận tờ giấy rồi mở ra, tất cả đều là đồ ăn Lạc Thần Dật muốn ăn: Gạch cua vây cá, xương sường nấu với la hán quả, chân giò nấu đường phèn, vịt bát bảo, canh cá diếc nấu sữa... Khoa trương nhất là món cuối cùng ‘Phật vượt tường’.
Trên trán Hàn Mai Mai nổi gân xanh. Cô nhẫn nhịn tiếp tục nhìn xuống, phía dưới lại còn viết: Không thích ăn hành, rau thơm, cà rốt, ớt xanh...
Hàn Mai Mai hít một hơi, sau đó bình tĩnh nhét tờ giấy vào trong túi xách, quyết định coi như không biết Lạc Thần Dật yêu thích cái gì, sau đó bảo Hoàng Mao lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, rồi đến nhà Lạc Thần Dật.
Hoàng Mao quan sát biểu tình của Hàn Mai Mai, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng Hàn tiểu thư này sẽ bày sắc mặt với anh ta, anh ta cũng biết đối với vấn đề ăn uống lão đại rất khắt khe, đều khiến người ta giận sôi máu.
Lạc Thần Dật không ở với ba anh ta, mà ở một mình trong một ngôi biệt thự sa hoa.
Hoàng Mao quen thuộc dẫn Hàn Mai Mai vào, vừa vào cửa liền gọi, "Lão Đại, em đưa Hàn tiểu thư đến đây rồi."
Lạc Thần Dật gật gật đầu, sau đó Hoàng Mao cực kỳ thức thời mà rời đi.
Hàn Mai Mai chào hỏi một tiếng rồi đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều trước.
Cô không có mua hải sản, cũng không tính sẽ nấu thịt kho tàu, những món này không tốt cho vết thương, cô chỉ chuẩn bị mấy món ăn gia đình.
Cô cảm giác Lạc Thần Dật tựa vào cửa, tầm mắt dán chặt trên người cô, Hàn Mai Mai cố gắng coi như không có anh, không để mình bị phân tâm.
"Mai Mai..." Lạc Thần Dật vừa mới mở miệng.
"Đinh Linh Linh..." Chuông cửa vang lên.
Lạc Thần Dật nhíu mày, sau đó xoay người đi mở cửa.
"Cậu tới đây làm gì?" Lạc Thần Dật không kiên nhẫn nói.
Hàn Mai Mai ở trong phòng bếp nấu cơm nghe âm thanh bên ngoài, cô liền tiến lại gần cửa để nghe.
"Tôi nghe nói cậu bị thương nên đến nhìn xem cậu có chết hay không."
"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, đã khiến cậu thất vọng rồi, tôi còn chưa chết. Cậu gặp rồi thì về đi."
"Cái gì? Lại đuổi tôi đi, hôm nay cậu làm sao vậy. Tôi vừa mới thấy ở cửa có một đôi giày cao gót. Kim ốc tàng kiều hay sao? Mau để cho tôi xem."
"Cậu mau về đi!"
"Tôi không về! Mau tránh ra, có phải trong phòng bếp hay không."
Mặt Hàn Mai Mai đầy hắc tuyến đi ra ngoài, cô biết người tới là ai rồi.
"Chương tổng, xin chào." Hàn Mai Mai tự nhiên thanh thản nói.
"Hàn tổng, sao lại là cô?" Chương Vĩ chấn kinh, sau đó lại đánh giá hai người một phen, làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Hàn Mai Mai vừa thấy vẻ mặt của anh ta liền biết anh ta hiểu lầm, khẩn trương giải thích, "Chương tổng, anh đừng hiểu lầm. Lạc trước..."
Ánh mắt Lạc Thần Dật không có ý tốt lập tức liếc qua, Hàn Mai Mai lập tức chữa lại, "Thần, Dật, ngày hôm qua là vì tôi mới bị thương, hiện tại anh ấy không thể nấu cơm, cho nên tôi mới qua đây hỗ trợ."
"Thì ra là như vậy. Không nghĩ tới tiểu Dật còn có phẩm chất đạo đức tốt này, đáng để chúng ta học tập." Nụ cười của Chương Vĩ càng sâu, trêu chọc Lạc Thần Dật.
Vẻ mặt Lạc Thần Dật nhàn nhạt không có phản ứng gì.
Sao Hàn Mai Mai lại cảm thấy hình như anh ta căn bản là không có nghe cô nói chuyện.
"Nếu không còn chuyện gì thì cậu mau về đi." Lạc Thần Dật lại hạ lệnh đuổi khách rồi.
"Tôi đi. Sao cậu lại có thể đuổi người như vậy chứ? Thật thơm ~ Hàn tổng, đồ ăn của cô nấu rất ngon. Tôi ở lại ăn cơm chiều có được hay không." Chương Vĩ mặt dày nói.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, dù sao đây cũng không phải nhà cô. Cô xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn.
Hàn Mai Mai quay người lại, Lạc Thần Dật trừng mắt nhìn Chương Vĩ: "Không, phải, tôi, nói, cậu, đi, về, hay, sao?" Anh làm tư thế ‘nếu cậu không đi tôi sẽ không để cho cậu yên.’.
Chương Vĩ giống như đứa trẻ làm sai việc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lạc Thần Dật nghiêm mặt ngồi ở một bên cạnh trừng mắt Chương Vĩ.
"Hàn tổng, tay nghề rất tốt. Nhìn những món này, nước miếng của tôi chảy hết ra rồi." Chương Vĩ nhìn những món ăn này mà hít mũi một phen.
Lạc Thần Dật thình lình hừ một tiếng, chỉ cảm thấy Chương Vĩ hết sức chướng mắt, "Cũng cứ như vậy đi." Sau đó liền ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu ăn.
"Các anh ăn trước đi. Tôi đi về trước đây." Hàn Mai Mai đứng lên nói.
Lạc Thần Dật ngẩng đầu vừa mới chuẩn bị kháng nghị.
Chương vĩ cũng lên tiếng, "Hàn tổng, cô bận bịu cả ngày, sao còn không biết xấu hổ để cô về trước, mau ngồi xuống cùng ăn đi."
"Chương tổng, tôi về nhà ăn cũng được." Hàn Mai Mai cự tuyệt.
"Em đi rồi, ai rửa chén. Tôi không muốn tôi đang bị thương như vậy mà vẫn phải đi rửa chén đâu." Lạc Thần Dật đột nhiên nói.
Hàn Mai Mai nhìn tay Lạc Thần Dật bị quấn như cái bánh tét, lại nhìn bộ dạng Chương Vĩ cao lớn thô kệch... Trong lòng có chút dao động.
"Cô đừng nghe tiểu tử này nói lung tung. Cùng ăn đi, vừa lúc chúng ta nói chuyện hợp tác lần này." Chương Vĩ nhiệt tình nói.
Lý do này khiến Hàn Mai Mai không thể nói không, cô đành phải gật đầu.
May là hôm nay cô làm nhiều đồ ăn, đủ cho ba người ăn.
"Chương tổng, tháng sau bắt đầu khởi công rồi. Bên các anh chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Mai Mai hỏi.
"Bên chúng tôi chuẩn bị rất tốt rồi. Cô cứ yên tâm đi. Hạng mục lần này, chúng ta tính toán..." Chương Vĩ nói.
Lạc Thần Dật thấy hai người nói khí thế ngất trời, tức giận nói ra một câu, "Thời điểm ăn cơm đừng nói đến chuyện công ty làm ảnh hưởng tâm tình."
Hàn Mai Mai nhìn anh một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
"Hàn tổng, cô đừng để ở trong lòng. Người nầy vẫn luôn như vậy." Chương Vĩ nói liên mồm.
"Được, Chương tổng..."
Mặt Lạc Thần Dật càng ngày càng đen "Hai người luôn miệng tổng, không biết thay đổi hay sao?"
"Hàn tổng, không, Hàn tiểu thư, cô là bạn của tiểu Dật, cô gọi tôi A Vĩ là được rồi."
Hàn Mai Mai cũng nói, "Anh cũng đừng gọi tôi Hàn tiểu thư, gọi tôi Mai Mai là được rồi."
"Không phải em nói chỉ có người quen mới có thể gọi em là Mai Mai sao?" Lạc Thần Dật khó chịu chen miệng nói.
Hàn Mai Mai cũng không biết hôm nay Lạc Thần Dật làm sao nữa, ba phen mấy bận phá hoại không khí.
Cô không mặn không nhạt nói, "Tôi và A Vĩ có hợp tác trên công ty, cũng đã ăn vài bữa cơm. Sao lại không quen?"
Ánh mắt Lạc Thần Dật lạnh buốt liếc về phía Chương Vĩ.
"Đều là vì công việc." Chương Vĩ lập tức kích động làm rõ quan hệ, sợ Lạc Thần Dật hiểu lầm.
Sắc mặt Lạc Thần Dật mới khôi phục bình thường.
Hàn Mai Mai cơm nước xong liền đi rửa bát, sau đó tính toán chào tạm biệt.
Chương Vĩ đứng lên nói, "Mai Mai, cô không có lái xe đến đây đúng không. Chúng ta cùng về đi."
"Được." Hàn Mai Mai nghĩ một chút đáp ứng.
Lạc Thần Dật khoát bàn tay còn lại lên vai Chương Vĩ, không chút để ý nói, "Tôi cũng có việc cần ra ngoài, cùng đi chung xe luôn đi."
Chương Vĩ bất đắc dĩ nhìn anh, trong lòng có chút hối hận hôm nay không nên đến đây.
Hàn Mai Mai yên lặng đứng ở một bên không nói lời nào.
Cứ như vậy ba người ngồi trong chiếc Land Rover của Chương Vĩ đến nhà Hàn Mai Mai...
"Hàn tiểu thư, đây là lão đại đưa cho cô." Hoàng Mao có chút xấu hổ lấy ra.
Hàn Mai Mai nhận tờ giấy rồi mở ra, tất cả đều là đồ ăn Lạc Thần Dật muốn ăn: Gạch cua vây cá, xương sường nấu với la hán quả, chân giò nấu đường phèn, vịt bát bảo, canh cá diếc nấu sữa... Khoa trương nhất là món cuối cùng ‘Phật vượt tường’.
Trên trán Hàn Mai Mai nổi gân xanh. Cô nhẫn nhịn tiếp tục nhìn xuống, phía dưới lại còn viết: Không thích ăn hành, rau thơm, cà rốt, ớt xanh...
Hàn Mai Mai hít một hơi, sau đó bình tĩnh nhét tờ giấy vào trong túi xách, quyết định coi như không biết Lạc Thần Dật yêu thích cái gì, sau đó bảo Hoàng Mao lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, rồi đến nhà Lạc Thần Dật.
Hoàng Mao quan sát biểu tình của Hàn Mai Mai, trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng Hàn tiểu thư này sẽ bày sắc mặt với anh ta, anh ta cũng biết đối với vấn đề ăn uống lão đại rất khắt khe, đều khiến người ta giận sôi máu.
Lạc Thần Dật không ở với ba anh ta, mà ở một mình trong một ngôi biệt thự sa hoa.
Hoàng Mao quen thuộc dẫn Hàn Mai Mai vào, vừa vào cửa liền gọi, "Lão Đại, em đưa Hàn tiểu thư đến đây rồi."
Lạc Thần Dật gật gật đầu, sau đó Hoàng Mao cực kỳ thức thời mà rời đi.
Hàn Mai Mai chào hỏi một tiếng rồi đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều trước.
Cô không có mua hải sản, cũng không tính sẽ nấu thịt kho tàu, những món này không tốt cho vết thương, cô chỉ chuẩn bị mấy món ăn gia đình.
Cô cảm giác Lạc Thần Dật tựa vào cửa, tầm mắt dán chặt trên người cô, Hàn Mai Mai cố gắng coi như không có anh, không để mình bị phân tâm.
"Mai Mai..." Lạc Thần Dật vừa mới mở miệng.
"Đinh Linh Linh..." Chuông cửa vang lên.
Lạc Thần Dật nhíu mày, sau đó xoay người đi mở cửa.
"Cậu tới đây làm gì?" Lạc Thần Dật không kiên nhẫn nói.
Hàn Mai Mai ở trong phòng bếp nấu cơm nghe âm thanh bên ngoài, cô liền tiến lại gần cửa để nghe.
"Tôi nghe nói cậu bị thương nên đến nhìn xem cậu có chết hay không."
"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, đã khiến cậu thất vọng rồi, tôi còn chưa chết. Cậu gặp rồi thì về đi."
"Cái gì? Lại đuổi tôi đi, hôm nay cậu làm sao vậy. Tôi vừa mới thấy ở cửa có một đôi giày cao gót. Kim ốc tàng kiều hay sao? Mau để cho tôi xem."
"Cậu mau về đi!"
"Tôi không về! Mau tránh ra, có phải trong phòng bếp hay không."
Mặt Hàn Mai Mai đầy hắc tuyến đi ra ngoài, cô biết người tới là ai rồi.
"Chương tổng, xin chào." Hàn Mai Mai tự nhiên thanh thản nói.
"Hàn tổng, sao lại là cô?" Chương Vĩ chấn kinh, sau đó lại đánh giá hai người một phen, làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Hàn Mai Mai vừa thấy vẻ mặt của anh ta liền biết anh ta hiểu lầm, khẩn trương giải thích, "Chương tổng, anh đừng hiểu lầm. Lạc trước..."
Ánh mắt Lạc Thần Dật không có ý tốt lập tức liếc qua, Hàn Mai Mai lập tức chữa lại, "Thần, Dật, ngày hôm qua là vì tôi mới bị thương, hiện tại anh ấy không thể nấu cơm, cho nên tôi mới qua đây hỗ trợ."
"Thì ra là như vậy. Không nghĩ tới tiểu Dật còn có phẩm chất đạo đức tốt này, đáng để chúng ta học tập." Nụ cười của Chương Vĩ càng sâu, trêu chọc Lạc Thần Dật.
Vẻ mặt Lạc Thần Dật nhàn nhạt không có phản ứng gì.
Sao Hàn Mai Mai lại cảm thấy hình như anh ta căn bản là không có nghe cô nói chuyện.
"Nếu không còn chuyện gì thì cậu mau về đi." Lạc Thần Dật lại hạ lệnh đuổi khách rồi.
"Tôi đi. Sao cậu lại có thể đuổi người như vậy chứ? Thật thơm ~ Hàn tổng, đồ ăn của cô nấu rất ngon. Tôi ở lại ăn cơm chiều có được hay không." Chương Vĩ mặt dày nói.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, dù sao đây cũng không phải nhà cô. Cô xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn.
Hàn Mai Mai quay người lại, Lạc Thần Dật trừng mắt nhìn Chương Vĩ: "Không, phải, tôi, nói, cậu, đi, về, hay, sao?" Anh làm tư thế ‘nếu cậu không đi tôi sẽ không để cho cậu yên.’.
Chương Vĩ giống như đứa trẻ làm sai việc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lạc Thần Dật nghiêm mặt ngồi ở một bên cạnh trừng mắt Chương Vĩ.
"Hàn tổng, tay nghề rất tốt. Nhìn những món này, nước miếng của tôi chảy hết ra rồi." Chương Vĩ nhìn những món ăn này mà hít mũi một phen.
Lạc Thần Dật thình lình hừ một tiếng, chỉ cảm thấy Chương Vĩ hết sức chướng mắt, "Cũng cứ như vậy đi." Sau đó liền ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu ăn.
"Các anh ăn trước đi. Tôi đi về trước đây." Hàn Mai Mai đứng lên nói.
Lạc Thần Dật ngẩng đầu vừa mới chuẩn bị kháng nghị.
Chương vĩ cũng lên tiếng, "Hàn tổng, cô bận bịu cả ngày, sao còn không biết xấu hổ để cô về trước, mau ngồi xuống cùng ăn đi."
"Chương tổng, tôi về nhà ăn cũng được." Hàn Mai Mai cự tuyệt.
"Em đi rồi, ai rửa chén. Tôi không muốn tôi đang bị thương như vậy mà vẫn phải đi rửa chén đâu." Lạc Thần Dật đột nhiên nói.
Hàn Mai Mai nhìn tay Lạc Thần Dật bị quấn như cái bánh tét, lại nhìn bộ dạng Chương Vĩ cao lớn thô kệch... Trong lòng có chút dao động.
"Cô đừng nghe tiểu tử này nói lung tung. Cùng ăn đi, vừa lúc chúng ta nói chuyện hợp tác lần này." Chương Vĩ nhiệt tình nói.
Lý do này khiến Hàn Mai Mai không thể nói không, cô đành phải gật đầu.
May là hôm nay cô làm nhiều đồ ăn, đủ cho ba người ăn.
"Chương tổng, tháng sau bắt đầu khởi công rồi. Bên các anh chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Mai Mai hỏi.
"Bên chúng tôi chuẩn bị rất tốt rồi. Cô cứ yên tâm đi. Hạng mục lần này, chúng ta tính toán..." Chương Vĩ nói.
Lạc Thần Dật thấy hai người nói khí thế ngất trời, tức giận nói ra một câu, "Thời điểm ăn cơm đừng nói đến chuyện công ty làm ảnh hưởng tâm tình."
Hàn Mai Mai nhìn anh một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
"Hàn tổng, cô đừng để ở trong lòng. Người nầy vẫn luôn như vậy." Chương Vĩ nói liên mồm.
"Được, Chương tổng..."
Mặt Lạc Thần Dật càng ngày càng đen "Hai người luôn miệng tổng, không biết thay đổi hay sao?"
"Hàn tổng, không, Hàn tiểu thư, cô là bạn của tiểu Dật, cô gọi tôi A Vĩ là được rồi."
Hàn Mai Mai cũng nói, "Anh cũng đừng gọi tôi Hàn tiểu thư, gọi tôi Mai Mai là được rồi."
"Không phải em nói chỉ có người quen mới có thể gọi em là Mai Mai sao?" Lạc Thần Dật khó chịu chen miệng nói.
Hàn Mai Mai cũng không biết hôm nay Lạc Thần Dật làm sao nữa, ba phen mấy bận phá hoại không khí.
Cô không mặn không nhạt nói, "Tôi và A Vĩ có hợp tác trên công ty, cũng đã ăn vài bữa cơm. Sao lại không quen?"
Ánh mắt Lạc Thần Dật lạnh buốt liếc về phía Chương Vĩ.
"Đều là vì công việc." Chương Vĩ lập tức kích động làm rõ quan hệ, sợ Lạc Thần Dật hiểu lầm.
Sắc mặt Lạc Thần Dật mới khôi phục bình thường.
Hàn Mai Mai cơm nước xong liền đi rửa bát, sau đó tính toán chào tạm biệt.
Chương Vĩ đứng lên nói, "Mai Mai, cô không có lái xe đến đây đúng không. Chúng ta cùng về đi."
"Được." Hàn Mai Mai nghĩ một chút đáp ứng.
Lạc Thần Dật khoát bàn tay còn lại lên vai Chương Vĩ, không chút để ý nói, "Tôi cũng có việc cần ra ngoài, cùng đi chung xe luôn đi."
Chương Vĩ bất đắc dĩ nhìn anh, trong lòng có chút hối hận hôm nay không nên đến đây.
Hàn Mai Mai yên lặng đứng ở một bên không nói lời nào.
Cứ như vậy ba người ngồi trong chiếc Land Rover của Chương Vĩ đến nhà Hàn Mai Mai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.