Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng
Chương 58: Chương 53.2
Ái Phát Ngốc Đích Tiểu Lung Bao
25/07/2016
Điện thoại di động của Hàn Mai Mai ở trên bàn rung nhẹ một cái, vừa nhìn liền thấy, là tin nhắn của Lạc Thần Dật.
"Em nhìn mà không hiểu ánh mắt của tôi hay sao? Sao lại để bọn họ cùng ăn cơm?╰(`□′)╯"
Hàn Mai Mai ngẩng đầu giống như vô ý liếc Lạc Thần Dật một cái, chỉ thấy anh đang nói chuyện phiếm với Hứa Tu Kiệt, mà điện thoại đi động lại để bên tay trái của anh.
Trong lòng Hàn Mai Mai buồn cười.
Lúc này Hứa Tu Kiệt quay đầu nhìn Hàn Mai Mai, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Mai Mai, không nghĩ tới cô với Lạc thiếu lại thân đến vậy."
"Không tệ." Hàn Mai Mai nhàn nhạt nói, không nghĩ nhiều tới ý tứ trong lời nói.
Cô cảm giác được điện thoại lại rung một cái, khóe miệng không tự giác mà mỉm cười.
"Cái gì là không tệ! ! ! Em nói rõ ràng cho tôi! ╰(`□′)╯ "
Hàn Mai Mai trong lòng cười trộm nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, nhẹ nhàng ấn điện thoại, rồi gửi đi.
Lạc Thần Dật nhìn xuống di động, liền rầu rĩ không nói lời nào.
Hàn Mai Mai liếc anh một cái, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hứa Tu Kiệt.
Hai người cho rằng không ai chú ý tới những chi tiết nhỏ này giữa bọn họ, nhưng Hứa Tu Kiệt đã sớm nhìn thấu. Hai người bọn họ lại thành một đôi! Hiện tại anh ta chỉ muốn mắc loa nói cho toàn thế giới biết tin tức này, nhưng lại liều mạng nhịn xuống, anh ta cũng biết anh ta không thể làm như vậy.
Đồng thời lại có chút vui sướng khi người gặp họa, không biết người anh họ mặt lạnh kia của anh ta nếu biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào? Anh ta bắt đầu có chút mong đợi.
Một bữa cơm rất nhanh liền xong, Hứa Tu Kiệt không làm kì đà nữa mà dắt bạn gái rời đi, chuẩn bị mật báo cho anh họ anh ta.
"Anh, chuyện của anh với Hàn Mai Mai thế nào rồi hả?" Hứa Tu Kiệt thăm dò nói: "Em thấy cô ấy và tên nhóc nhà họ Lạc rất thân cận đó."
"Cậu gọi điện thoại tới, chỉ muốn nói mấy chuyện nhàn chán này với tôi hay sao?" Giọng Ngụy Nhất Minh không vui nói, chính anh ta cũng không phát hiện hiện tại biểu tình của anh ta rất u ám.
"Em lại thấy hai người bọn họ rất xứng đôi đó. Này này này..." Hứa Tu Kiệt nhìn điện thoại đã bị ngắt, trong lòng rất vui, không nghĩ tới cứ đụng tới chuyện này lại khiến người anh họ mặt lạnh của anh ta mất bình tĩnh, chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị rồi.
"Hứa thiếu ~" Nữ minh tinh thấy mình bị bỏ lơ một hồi,, trong lòng có chút không vui.
Hứa Tu Kiệt tâm tình tốt, ôm eo thon nhỏ của nữ minh tinh, hào phóng nói: "Đi thôi. Không phải vừa nãy em nói cái túi kia rất đẹp sao? Chúng ta đi mua cái túi đó."
Nữ minh tinh kia nghe xong lập tức cười tươi như hoa, không có vẻ rụt rè như vừa rồi.
Mà ở một nơi khác, Lạc Thần Dật và Hàn Mai Mai trực tiếp đi tới bãi đỗ xe chuẩn bị rời đi.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, có thể cảm nhận được Lạc Thần Dật ở phía sau vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn cô. Hàn Mai Mai cố gắng bỏ lơ ánh mắt khiến người ta không thoải mái kia.
"Đinh" một tiếng, thang máy vừa mở ra, Hàn Mai Mai liền đi ra ngoài trước.
"Tôi bị em coi thành không khí rồi hay sao?" Những lời này nhẹ nhàng bay tới...
Trong lòng Hàn Mai Mai giật mình một cái, làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn.
"Hàn Mai Mai, em đứng lại đó cho tôi." Lạc Thần Dật khó chịu quát.
Lần này Hàn Mai Mai muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó, cô đành phải xoay người sang chỗ khác: "Anh làm sao?"
"Hừ! Lời nói vừa rồi của em là có ý gì? Sao không nói với Hứa Tu Kiệt tôi là bạn trai của em?" Lạc Thần Dật phụng phịu nói.
Hàn Mai Mai lung lay di động: "Anh không được quên, bây giờ còn đang trong giai đoạn yêu thử. Còn chưa chính thức."
Lạc Thần Dật nghĩ đến cái tin nhắn vừa rồi, mặt càng thêm đen, kìm nén một hồi mới nói: "Em đang kinh thường người bạn trai thử hay sao? Bạn trai thử cũng có tôn nghiêm chứ!"
Hàn Mai Mai "hì hì" một tiếng bật cười, tâm tình rất sung sướng.
Đi qua nhón chân hôn lên khóe môi Lạc Thần Dật, rồi rời đi rất nhanh, cười tít mắt nhìn anh.
Lạc Thần Dật lập tức quên chuyện không vui vừa rồi, đã biến thành một con mèo trộm thịt, liếm môi dưới, sau đó hôn môi của cô, từ cạn đến sâu, từ từ nhấm nháp.
Tay Hàn Mai Mai cực kỳ tự nhiên ôm lấy cổ anh.
Lạc Thần Dật cực kỳ ủng hộ, càng thêm ra sức.
"Tuýp tuýp..."
Bọn họ bị một tiếng còi xe cho cắt ngang. Hàn Mai Mai lập tức đẩy anh ra.
Trong lòng Lạc Thần Dật một trận mất mác, khó chịu trừng mắt liếc người tài xế kia một cái, sau đó kéo Hàn Mai Mai đi về hướng xe của anh.
Người tài xế vừa bị Lạc Thần Dật trừng mắt kia của bị dọa sợ, lập tức nhấn ga rời đi.
Công ty Hàn Mai Mai gần đây cũng chầm chậm ổn định lại.
Rốt cuộc cô cũng có thể thở ra một hơi, thừa dịp không bận cô đã kêu người tới chuyển hết hành lí tới nhà cũ nhà họ Hàn rồi, sau đó mới chính thức vào ở.
Hôm nay, Hàn Mai Mai và ông ngoại Hàn ở trong vườn hoa phơi nắng mặt trời. Hai ông cháu khó có cơ hội hưởng thụ khoảng khắc nhàn hạ như thế này.
Mà vừa lúc, dì Lưu dẫn Lạc Thần Dật tới.
Hàn Mai Mai có chút ngoài ý muốn, Lạc Thần Dật không nói với cô hôm nay sẽ tới đây.
Hàn Mai Mai đứng lên đón tiếp: "Thần, Dật, sao anh lại tới đây?"
Hàn Mai Mai đưa lưng về phía ông ngoại Hàn nói chuyện, nói xong câu đó, cô lại dùng khẩu hình miệng để nói: "Anh đến đây làm gì?"
Lạc Thần Dật hiểu biểu tình của Hàn Mai Mai, cười thần bí với cô, không nói gì, ngược lại vòng qua cô đi đến trước mặt ông ngoại Hàn.
"Ông ngoại." Lạc Thần Dật chào.
"Tiểu Lạc, thật sự đã lâu cháu không đến đây rồi." Ông ngoại Hàn nhiệt tình nói.
"Gần đây cháu có chút bận. Cháu mang theo chút quả nhỏ tới tặng ông ngoại." Lạc Thần Dật vừa nói xong đút tay vào túi quần lấy ra một gói quà đặt lên bàn, sau đó mở từng lớp ra, chỉ thấy bên trong là một ly sứ mem xanh hình hoa cúc.
Hai mắt ông ngoại Hàn phát quang, nhìn chằm chằm cái ly sứ, miệng lẩm bẩm: "Đây chính là đồ tốt nha."
Lạc Thần Dật thấy phản ứng của ông ngoại Hàn, , liền biết đã tặng đúng đồ.
Hàn Mai Mai không biết rốt cuộc trong hồ lô của Lạc Thần Dật bán thuốc gì, nắm quả đấm đặt ở cạnh khóe miệng, ho khan một tiếng.
Ông ngoại Hàn lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói với Lạc Thần Dật: "Tiểu Lạc, món đồ này quá quý trọng. Ông không..."
"Ông ngoại, ông cũng biết. Đây là một người bạn tặng cho cháu. Ông cũng biết, cháu không hiểu mấy thứ này. Để ở chỗ cháu cũng lãng phí. Không thì tặng cho người biết thưởng thức. Trước đây cháu có nghe nói ông ngoại có nghiên cứu mấy thứ này." Lạc Thần Dật lập tức chân chó nói.
"Nghiên cứu thì cũng không phải, ông cũng chỉ là người ngoài ngành mà thôi. Chỉ là cái này... Có thích hợp không? Nếu không ông trả tiền cho cháu nha." Ông ngoại Hàn nói, ông biết đây là đồ hiếm, mà tỉ lệ lại tốt như vậy, thật sự có chút không bỏ xuống được.
"Làm sao có thể? Vốn dĩ cháu cũng không mất tiền, là người khác tặng cháu. Hiện tại cháu chẳng qua là mượn hoa hiến Phật (của người phúc ta) mà thôi. Chỉ cần ông ngoại thích là được rồi." Miệng Lạc Thần Dật giống như có thoa mật ong vậy.
Hàn Mai Mai thờ ơ nhìn, rốt cuộc Lạc Thần Dật muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn nói với ông ngoại là bọn họ đang yêu nhau?
Chuông báo động trong lòng cô kêu mãnh liệt, đề phòng nhìn Lạc Thần Dật, tuy cô đáp ứng kết giao với Lạc Thần Dật, nhưng hai người còn chưa tới mức này.
"Vậy ông đành mặt dày mà nhận lấy." Ông ngoại Hàn cười híp mắt lại.
"Em nhìn mà không hiểu ánh mắt của tôi hay sao? Sao lại để bọn họ cùng ăn cơm?╰(`□′)╯"
Hàn Mai Mai ngẩng đầu giống như vô ý liếc Lạc Thần Dật một cái, chỉ thấy anh đang nói chuyện phiếm với Hứa Tu Kiệt, mà điện thoại đi động lại để bên tay trái của anh.
Trong lòng Hàn Mai Mai buồn cười.
Lúc này Hứa Tu Kiệt quay đầu nhìn Hàn Mai Mai, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Mai Mai, không nghĩ tới cô với Lạc thiếu lại thân đến vậy."
"Không tệ." Hàn Mai Mai nhàn nhạt nói, không nghĩ nhiều tới ý tứ trong lời nói.
Cô cảm giác được điện thoại lại rung một cái, khóe miệng không tự giác mà mỉm cười.
"Cái gì là không tệ! ! ! Em nói rõ ràng cho tôi! ╰(`□′)╯ "
Hàn Mai Mai trong lòng cười trộm nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, nhẹ nhàng ấn điện thoại, rồi gửi đi.
Lạc Thần Dật nhìn xuống di động, liền rầu rĩ không nói lời nào.
Hàn Mai Mai liếc anh một cái, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hứa Tu Kiệt.
Hai người cho rằng không ai chú ý tới những chi tiết nhỏ này giữa bọn họ, nhưng Hứa Tu Kiệt đã sớm nhìn thấu. Hai người bọn họ lại thành một đôi! Hiện tại anh ta chỉ muốn mắc loa nói cho toàn thế giới biết tin tức này, nhưng lại liều mạng nhịn xuống, anh ta cũng biết anh ta không thể làm như vậy.
Đồng thời lại có chút vui sướng khi người gặp họa, không biết người anh họ mặt lạnh kia của anh ta nếu biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào? Anh ta bắt đầu có chút mong đợi.
Một bữa cơm rất nhanh liền xong, Hứa Tu Kiệt không làm kì đà nữa mà dắt bạn gái rời đi, chuẩn bị mật báo cho anh họ anh ta.
"Anh, chuyện của anh với Hàn Mai Mai thế nào rồi hả?" Hứa Tu Kiệt thăm dò nói: "Em thấy cô ấy và tên nhóc nhà họ Lạc rất thân cận đó."
"Cậu gọi điện thoại tới, chỉ muốn nói mấy chuyện nhàn chán này với tôi hay sao?" Giọng Ngụy Nhất Minh không vui nói, chính anh ta cũng không phát hiện hiện tại biểu tình của anh ta rất u ám.
"Em lại thấy hai người bọn họ rất xứng đôi đó. Này này này..." Hứa Tu Kiệt nhìn điện thoại đã bị ngắt, trong lòng rất vui, không nghĩ tới cứ đụng tới chuyện này lại khiến người anh họ mặt lạnh của anh ta mất bình tĩnh, chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị rồi.
"Hứa thiếu ~" Nữ minh tinh thấy mình bị bỏ lơ một hồi,, trong lòng có chút không vui.
Hứa Tu Kiệt tâm tình tốt, ôm eo thon nhỏ của nữ minh tinh, hào phóng nói: "Đi thôi. Không phải vừa nãy em nói cái túi kia rất đẹp sao? Chúng ta đi mua cái túi đó."
Nữ minh tinh kia nghe xong lập tức cười tươi như hoa, không có vẻ rụt rè như vừa rồi.
Mà ở một nơi khác, Lạc Thần Dật và Hàn Mai Mai trực tiếp đi tới bãi đỗ xe chuẩn bị rời đi.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, có thể cảm nhận được Lạc Thần Dật ở phía sau vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn cô. Hàn Mai Mai cố gắng bỏ lơ ánh mắt khiến người ta không thoải mái kia.
"Đinh" một tiếng, thang máy vừa mở ra, Hàn Mai Mai liền đi ra ngoài trước.
"Tôi bị em coi thành không khí rồi hay sao?" Những lời này nhẹ nhàng bay tới...
Trong lòng Hàn Mai Mai giật mình một cái, làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn.
"Hàn Mai Mai, em đứng lại đó cho tôi." Lạc Thần Dật khó chịu quát.
Lần này Hàn Mai Mai muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó, cô đành phải xoay người sang chỗ khác: "Anh làm sao?"
"Hừ! Lời nói vừa rồi của em là có ý gì? Sao không nói với Hứa Tu Kiệt tôi là bạn trai của em?" Lạc Thần Dật phụng phịu nói.
Hàn Mai Mai lung lay di động: "Anh không được quên, bây giờ còn đang trong giai đoạn yêu thử. Còn chưa chính thức."
Lạc Thần Dật nghĩ đến cái tin nhắn vừa rồi, mặt càng thêm đen, kìm nén một hồi mới nói: "Em đang kinh thường người bạn trai thử hay sao? Bạn trai thử cũng có tôn nghiêm chứ!"
Hàn Mai Mai "hì hì" một tiếng bật cười, tâm tình rất sung sướng.
Đi qua nhón chân hôn lên khóe môi Lạc Thần Dật, rồi rời đi rất nhanh, cười tít mắt nhìn anh.
Lạc Thần Dật lập tức quên chuyện không vui vừa rồi, đã biến thành một con mèo trộm thịt, liếm môi dưới, sau đó hôn môi của cô, từ cạn đến sâu, từ từ nhấm nháp.
Tay Hàn Mai Mai cực kỳ tự nhiên ôm lấy cổ anh.
Lạc Thần Dật cực kỳ ủng hộ, càng thêm ra sức.
"Tuýp tuýp..."
Bọn họ bị một tiếng còi xe cho cắt ngang. Hàn Mai Mai lập tức đẩy anh ra.
Trong lòng Lạc Thần Dật một trận mất mác, khó chịu trừng mắt liếc người tài xế kia một cái, sau đó kéo Hàn Mai Mai đi về hướng xe của anh.
Người tài xế vừa bị Lạc Thần Dật trừng mắt kia của bị dọa sợ, lập tức nhấn ga rời đi.
Công ty Hàn Mai Mai gần đây cũng chầm chậm ổn định lại.
Rốt cuộc cô cũng có thể thở ra một hơi, thừa dịp không bận cô đã kêu người tới chuyển hết hành lí tới nhà cũ nhà họ Hàn rồi, sau đó mới chính thức vào ở.
Hôm nay, Hàn Mai Mai và ông ngoại Hàn ở trong vườn hoa phơi nắng mặt trời. Hai ông cháu khó có cơ hội hưởng thụ khoảng khắc nhàn hạ như thế này.
Mà vừa lúc, dì Lưu dẫn Lạc Thần Dật tới.
Hàn Mai Mai có chút ngoài ý muốn, Lạc Thần Dật không nói với cô hôm nay sẽ tới đây.
Hàn Mai Mai đứng lên đón tiếp: "Thần, Dật, sao anh lại tới đây?"
Hàn Mai Mai đưa lưng về phía ông ngoại Hàn nói chuyện, nói xong câu đó, cô lại dùng khẩu hình miệng để nói: "Anh đến đây làm gì?"
Lạc Thần Dật hiểu biểu tình của Hàn Mai Mai, cười thần bí với cô, không nói gì, ngược lại vòng qua cô đi đến trước mặt ông ngoại Hàn.
"Ông ngoại." Lạc Thần Dật chào.
"Tiểu Lạc, thật sự đã lâu cháu không đến đây rồi." Ông ngoại Hàn nhiệt tình nói.
"Gần đây cháu có chút bận. Cháu mang theo chút quả nhỏ tới tặng ông ngoại." Lạc Thần Dật vừa nói xong đút tay vào túi quần lấy ra một gói quà đặt lên bàn, sau đó mở từng lớp ra, chỉ thấy bên trong là một ly sứ mem xanh hình hoa cúc.
Hai mắt ông ngoại Hàn phát quang, nhìn chằm chằm cái ly sứ, miệng lẩm bẩm: "Đây chính là đồ tốt nha."
Lạc Thần Dật thấy phản ứng của ông ngoại Hàn, , liền biết đã tặng đúng đồ.
Hàn Mai Mai không biết rốt cuộc trong hồ lô của Lạc Thần Dật bán thuốc gì, nắm quả đấm đặt ở cạnh khóe miệng, ho khan một tiếng.
Ông ngoại Hàn lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói với Lạc Thần Dật: "Tiểu Lạc, món đồ này quá quý trọng. Ông không..."
"Ông ngoại, ông cũng biết. Đây là một người bạn tặng cho cháu. Ông cũng biết, cháu không hiểu mấy thứ này. Để ở chỗ cháu cũng lãng phí. Không thì tặng cho người biết thưởng thức. Trước đây cháu có nghe nói ông ngoại có nghiên cứu mấy thứ này." Lạc Thần Dật lập tức chân chó nói.
"Nghiên cứu thì cũng không phải, ông cũng chỉ là người ngoài ngành mà thôi. Chỉ là cái này... Có thích hợp không? Nếu không ông trả tiền cho cháu nha." Ông ngoại Hàn nói, ông biết đây là đồ hiếm, mà tỉ lệ lại tốt như vậy, thật sự có chút không bỏ xuống được.
"Làm sao có thể? Vốn dĩ cháu cũng không mất tiền, là người khác tặng cháu. Hiện tại cháu chẳng qua là mượn hoa hiến Phật (của người phúc ta) mà thôi. Chỉ cần ông ngoại thích là được rồi." Miệng Lạc Thần Dật giống như có thoa mật ong vậy.
Hàn Mai Mai thờ ơ nhìn, rốt cuộc Lạc Thần Dật muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn nói với ông ngoại là bọn họ đang yêu nhau?
Chuông báo động trong lòng cô kêu mãnh liệt, đề phòng nhìn Lạc Thần Dật, tuy cô đáp ứng kết giao với Lạc Thần Dật, nhưng hai người còn chưa tới mức này.
"Vậy ông đành mặt dày mà nhận lấy." Ông ngoại Hàn cười híp mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.