[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 105: Ngoại Truyện Chúc Mừng Năm Mới
Puii Pi Dy
12/02/2021
Ngoại Truyện: Phương Phương, Uyên Thành.
Phu thê Ôn Vương kết thành, năm năm lương duyên xem như mãn nguyện, nhưng đấy là thiên hạ nói, phần người trong cuộc như Tân Phương Phương lại thấy rầu rĩ, vì Huyền Uyên Thành chưa từng dộng vào nàng.
Kể từ ngày lấy về, mặc kệ nàng nhiều lần đi đường quyền quyến rũ chàng, chàng đều giữ mình, không hề đánh rớt miếng liêm sỉ nào.
Một người rất có tự trọng, tự chủ và kiên nhẫn.
Khiến Tân Phương Phương giận tím người, thốt lên: "Cái quần què ấy!"
Phủ Ôn Vương.
"Phu quân! Chàng rốt cuộc có được không vậy!" Tiếng Tân Phương Phương từ phòng vọng ra ngoài.
Nàng tóc đen buông xõa, mang lên người một bộ y phục mỏng manh để lộ da thịt nõn mềm, lẫn đường nét rũ hoặc trên thân, bộ dạng yêu kiều đứng đối diện Huyền Uyên Thành, không quên đem ánh mắt khó hiểu đặt tại chàng.
Chàng bên này nâng mắt nhìn nàng, phút chốc trong đôi mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, "Không được!"
Hai chữ không được thẳng thắn đến mức Tân Phương Phương suýt ngã ngửa, nét mặt mếu máo, dở khóc dở cười thốt lên: "Thế chàng lấy thiếp về để đấy thôi hả? Thiếp sắp mốc meo hết rồi, nếu chàng còn không dùng..."
Đậu xanh rau muống, sao phu quân của nàng có thể nói không được chứ, là nam nhân đại trượng phu kị nhất là hai chữ đó! Người không biết còn tưởng thật!
"Thời điểm này không được!" Huyền Uyên Thành buột miệng, vẻ mặt muôn phần khó xử, không vì có nỗi khổ tâm, chàng cũng sớm cùng nàng.
"Thiếp không chịu đâu, đêm nay nhất định phải làm, làm ra sản phẩm thì mới thôi." Tân Phương Phương không biết xấu hổ nói ra, đôi bàn tay cởi xuống y phục.
Huyền Uyên Thành lập tức lấy tay che lại mắt mình, đồng thời xoay người đi, ở chung lâu năm, chàng đại khái hiểu ý tứ của nàng hẳn là muốn sinh bảo bảo.
Điều này càng không thể.
Nàng trông thấy chàng quay đi, tức khắc giơ tay kéo lại, "Đừng có tránh né thiếp, chàng không thoát được đâu phu quân."
Bị kéo bất ngờ, thêm người lao đến, Huyền Uyên Thành theo thói quen đón lấy nàng vào lòng mình, Tân Phương Phương nhân cơ hội kiễng chân vươn cổ.
Cánh môi mềm mại hướng môi chàng hôn qua, chàng ban đầu phản kháng định đẩy ra, cuối cùng vì nàng nồng nhiệt cố gắng mà cam chịu nhắm mắt đáp trả.
Một nụ hôn triền miên, rung động thâm tâm, tựa hồ gạt đi khoảng cách xen lẫn bất đồng giữa hai người trước đó, qua hồi dây dưa, lúc Huyền Uyên Thành quyết nên kết thúc sự ngọt ngào mê luyến này, thì chợt cảm giác Tân Phương Phương nàng đẩy sang chàng viên thuốc, không chờ chàng phản ứng mà ép nuốt xuống.
Huyền Uyên Thành đẩy người ra, vừa ho khàn vừa cất giọng hỏi: "Nàng... nàng cho ta uống thứ gì?"
"Xuân dược." Tân Phương Phương tươi cười sáng lạn, nụ cười hào hứng.
Huyền Uyên Thành mở to mắt, không tin nổi điều bản thân vừa nghe, tay chân luống cuống, vội vàng rời đi.
Đáng tiếc cánh cửa bị Tân Phương Phương dùng thân thể chặn lại, triệt để không cho Huyền Uyên Thành có cơ hội trốn thoát.
Đôi mắt Huyền Uyên Thành chuyển động, chàng nhìn cánh cửa rồi nhìn nàng, đến cuối thở dài, đành đưa ra câu hỏi: "Nàng biết một khi viên phòng, nàng có khả năng hoài thai, đứa trẻ sinh ra nếu là nữ có lẽ sẽ trở thành Thánh Nữ của tộc, nàng không e ngại sao?"
"Thiếp biết, chỉ là thiếp tin rằng chàng bảo vệ được thiếp và cả hài tử của chúng ta, chàng sẽ không vì một tộc nhân nào hết." Tân Phương Phương giọng điệu tín nhiệm trao hết.
"Việc sinh ra Thánh Nữ đời kế tiếp, là trọng trách của ta, nàng chắc chắn ư?" Huyền Uyên Thành tiếp tục nói, nghiêm túc chờ câu trả lời từ nàng.
Nàng mỉm cười, dứt khoát đáp: "Thiếp cũng là trách nhiệm của chàng, tuy nhiên chàng có lẽ không chu toàn đôi bên, trường hợp nếu chàng chọn trọng trách là tộc nhân, vậy coi như thiếp tin sai người."
Chàng nhướng mày, thấp giọng hỏi lại: "Vậy khi đó nàng làm gì?"
"Thiếp kiên cường mà, chọn sai cũng chỉ coi như bản thân đen đủi thôi, rồi sẽ tự tìm cách cứu mình, cứu cả hài tử." Nàng mỉm cười đáp, chẳng ngần ngại điều gì.
Huyền Uyên Thành ngỡ ngàng, sau bật cười, bước đến cạnh nàng, chàng dịu dàng nói: "Không thể chu toàn mọi thứ, nhưng chắc chắn đời này của ta, tất thảy đều hướng về nàng, vì nàng mà suy tính."
Lời nói vừa dứt, Huyền Uyên Thành cũng cúi người hôn xuống.
...
[Chúc mừng năm mới nhé mọi người! Chúc mọi người một năm mới vui vẻ bên gia đình mình, luôn thành công trong mọi việc, may mắn cả một năm!]
Phu thê Ôn Vương kết thành, năm năm lương duyên xem như mãn nguyện, nhưng đấy là thiên hạ nói, phần người trong cuộc như Tân Phương Phương lại thấy rầu rĩ, vì Huyền Uyên Thành chưa từng dộng vào nàng.
Kể từ ngày lấy về, mặc kệ nàng nhiều lần đi đường quyền quyến rũ chàng, chàng đều giữ mình, không hề đánh rớt miếng liêm sỉ nào.
Một người rất có tự trọng, tự chủ và kiên nhẫn.
Khiến Tân Phương Phương giận tím người, thốt lên: "Cái quần què ấy!"
Phủ Ôn Vương.
"Phu quân! Chàng rốt cuộc có được không vậy!" Tiếng Tân Phương Phương từ phòng vọng ra ngoài.
Nàng tóc đen buông xõa, mang lên người một bộ y phục mỏng manh để lộ da thịt nõn mềm, lẫn đường nét rũ hoặc trên thân, bộ dạng yêu kiều đứng đối diện Huyền Uyên Thành, không quên đem ánh mắt khó hiểu đặt tại chàng.
Chàng bên này nâng mắt nhìn nàng, phút chốc trong đôi mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, "Không được!"
Hai chữ không được thẳng thắn đến mức Tân Phương Phương suýt ngã ngửa, nét mặt mếu máo, dở khóc dở cười thốt lên: "Thế chàng lấy thiếp về để đấy thôi hả? Thiếp sắp mốc meo hết rồi, nếu chàng còn không dùng..."
Đậu xanh rau muống, sao phu quân của nàng có thể nói không được chứ, là nam nhân đại trượng phu kị nhất là hai chữ đó! Người không biết còn tưởng thật!
"Thời điểm này không được!" Huyền Uyên Thành buột miệng, vẻ mặt muôn phần khó xử, không vì có nỗi khổ tâm, chàng cũng sớm cùng nàng.
"Thiếp không chịu đâu, đêm nay nhất định phải làm, làm ra sản phẩm thì mới thôi." Tân Phương Phương không biết xấu hổ nói ra, đôi bàn tay cởi xuống y phục.
Huyền Uyên Thành lập tức lấy tay che lại mắt mình, đồng thời xoay người đi, ở chung lâu năm, chàng đại khái hiểu ý tứ của nàng hẳn là muốn sinh bảo bảo.
Điều này càng không thể.
Nàng trông thấy chàng quay đi, tức khắc giơ tay kéo lại, "Đừng có tránh né thiếp, chàng không thoát được đâu phu quân."
Bị kéo bất ngờ, thêm người lao đến, Huyền Uyên Thành theo thói quen đón lấy nàng vào lòng mình, Tân Phương Phương nhân cơ hội kiễng chân vươn cổ.
Cánh môi mềm mại hướng môi chàng hôn qua, chàng ban đầu phản kháng định đẩy ra, cuối cùng vì nàng nồng nhiệt cố gắng mà cam chịu nhắm mắt đáp trả.
Một nụ hôn triền miên, rung động thâm tâm, tựa hồ gạt đi khoảng cách xen lẫn bất đồng giữa hai người trước đó, qua hồi dây dưa, lúc Huyền Uyên Thành quyết nên kết thúc sự ngọt ngào mê luyến này, thì chợt cảm giác Tân Phương Phương nàng đẩy sang chàng viên thuốc, không chờ chàng phản ứng mà ép nuốt xuống.
Huyền Uyên Thành đẩy người ra, vừa ho khàn vừa cất giọng hỏi: "Nàng... nàng cho ta uống thứ gì?"
"Xuân dược." Tân Phương Phương tươi cười sáng lạn, nụ cười hào hứng.
Huyền Uyên Thành mở to mắt, không tin nổi điều bản thân vừa nghe, tay chân luống cuống, vội vàng rời đi.
Đáng tiếc cánh cửa bị Tân Phương Phương dùng thân thể chặn lại, triệt để không cho Huyền Uyên Thành có cơ hội trốn thoát.
Đôi mắt Huyền Uyên Thành chuyển động, chàng nhìn cánh cửa rồi nhìn nàng, đến cuối thở dài, đành đưa ra câu hỏi: "Nàng biết một khi viên phòng, nàng có khả năng hoài thai, đứa trẻ sinh ra nếu là nữ có lẽ sẽ trở thành Thánh Nữ của tộc, nàng không e ngại sao?"
"Thiếp biết, chỉ là thiếp tin rằng chàng bảo vệ được thiếp và cả hài tử của chúng ta, chàng sẽ không vì một tộc nhân nào hết." Tân Phương Phương giọng điệu tín nhiệm trao hết.
"Việc sinh ra Thánh Nữ đời kế tiếp, là trọng trách của ta, nàng chắc chắn ư?" Huyền Uyên Thành tiếp tục nói, nghiêm túc chờ câu trả lời từ nàng.
Nàng mỉm cười, dứt khoát đáp: "Thiếp cũng là trách nhiệm của chàng, tuy nhiên chàng có lẽ không chu toàn đôi bên, trường hợp nếu chàng chọn trọng trách là tộc nhân, vậy coi như thiếp tin sai người."
Chàng nhướng mày, thấp giọng hỏi lại: "Vậy khi đó nàng làm gì?"
"Thiếp kiên cường mà, chọn sai cũng chỉ coi như bản thân đen đủi thôi, rồi sẽ tự tìm cách cứu mình, cứu cả hài tử." Nàng mỉm cười đáp, chẳng ngần ngại điều gì.
Huyền Uyên Thành ngỡ ngàng, sau bật cười, bước đến cạnh nàng, chàng dịu dàng nói: "Không thể chu toàn mọi thứ, nhưng chắc chắn đời này của ta, tất thảy đều hướng về nàng, vì nàng mà suy tính."
Lời nói vừa dứt, Huyền Uyên Thành cũng cúi người hôn xuống.
...
[Chúc mừng năm mới nhé mọi người! Chúc mọi người một năm mới vui vẻ bên gia đình mình, luôn thành công trong mọi việc, may mắn cả một năm!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.