Chương 68: Chính thức đàm phán
Tiểu Nhục Tống
21/12/2017
Hàn Cẩm Khanh nhẹ mân mê tách trà, nói: "Ngươi đi mời Hồng lão tiền bối đến địa lao nhìn cho Dương Tuyết Dao, dù làm cách nào cũng phải giữ mạng
của nàng ta lại."
Sở Phong đáp vâng, lại nói: "Gia, còn có một chuyện nhỏ, tiểu nhân vẫn cần bẩm báo cho ngài."
"Nói." Hàn Cẩm Khanh đứng lên, đi ra ngoài.
"Mấy ngày gần đây thường có người lạ quanh quẩn bên ngoài sơn trang, có khi còn tán gẫu vài câu với hạ nhân hay ra vào trong sơn trang, mặc dù không tạo thành uy hiếp, nhưng cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì, gia xem..."
Sắc mặt của Hàn Cẩm Khanh chẳng chút thay đổi, thản nhiên nói: "Ngươi cho người theo dõi mấy ngày, nếu thấy không ổn thì cứ bắt lại."
Lúc này, một người hầu tiến đến truyền lời, nói là Thượng Quan đại nhân đợi tướng gia ở đại sảnh.
Hàn Cẩm Khanh vừa bước vào cửa phòng, Thượng Quan Dung Khâm liền đứng lên, bên môi là ý cười ấm áp.
"Thượng Quan đại nhân, mấy ngày nay ở trong sơn trang đã quen chưa?" Hàn Cẩm Khanh đi vào đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ tọa, bảo hạ nhân dâng loại trà thượng đẳng lên.
Thượng Quan Dung Khâm ngồi xuống theo, nói: "Tạ thịnh tình của Hàn đại nhân, sơn trang này có cấu tạo tinh diệu, cảnh sắc đẹp đẽ, khiến ta vui đến quên cả trời đất."
Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên, hàng mi dài nhướng lên, "Nếu Thượng Quan đại nhân thích thì muốn ở bao lâu cũng được."
Thượng Quan Dung Khâm cúi đầu xuống, khẽ hít hương trà thoang thoảng, làn khói mỏng bay lên che mất dung nhan anh tuấn thanh nhã của hắn, " Ý tốt của Hàn đại nhân, ta tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng Chiêu Hòa quận chúa là lá ngọc cành vàng, ở trong này lâu, Vương gia sẽ lo lắng."
"À? Chiêu Hòa quận chúa? Chỗ hẻo lánh của ta sao có thể lọt vào mắt xanh của quận chúa, làm sao có thể mời người đến đây được?" Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, thản nhiên nói.
"Trà này có mùi hương thật tinh tế, đúng là thượng phẩm." Thượng Quan Dung Khâm uống ngụm trà, khen ngợi, hắn đặt nhẹ chén bạch ngọc lên khay trà, lại nói: "Quận chúa trẻ tuổi, ham chơi, có lẽ trong lúc vô tình mạo phạm Hàn đại nhân, chưa biết chừng lại bị cấp dưới của Hàn đại nhân bắt nhầm đến đây."
"Ồ," Hàn Cẩm Khanh gật đầu, "Như thế thì lại là sơ suất của ta, lát nữa ta sẽ tìm người hỏi rõ."
Thượng Quan Dung Khâm chắp tay nói: "Làm phiền Hàn đại nhân."
"Là chuyện phải làm thôi, Thượng Quan đại nhân không cần khách khí." Ánh mắt thâm thúy của Hàn Cẩm Khanh thay đổi liên tục, lát sau lại nói: "Nghe nói gần đây Hình bộ đang hậu thẩm ba võ tướng, trùng hợp đều có chút quan hệ sâu xa với ta, Thượng Quan đại nhân có biết chút nội tình nào không."
Mắt Thượng Quan Dung Khâm sáng ngời, "Hàn đại nhân nói đến ba vị phó tướng của cấm quân doanh?"
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, "Đúng thế."
"Bọn họ đều phạm quân quy, Hình bộ đã nắm giữ toàn bộ chứng cớ, tội danh rất nặng, cho dù miễn được tội chết, nhưng cũng phải chịu phạt nặng." Trong giọng nói của Thượng Quan Dung Khâm lộ vẻ tiếc hận.
"Ba người không một ai may mắn thoát khỏi?" Hàn Cẩm Khanh thản nhiên hỏi, nhíu mày nhìn về phía Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm nhìn lại hắn, "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, không một ai may mắn thoát tội."
Hàn Cẩm Khanh thở dài một tiếng, "Ba người này xác thực đã làm sai, nhưng nghe Thượng Quan đại nhân nói như vậy, vẫn khiến ta không khỏi thất vọng."
Thượng Quan Dung Khâm trầm mặc một lát, nói: "Có lẽ, vụ án của ba người này có ẩn tình khác, ta sẽ tìm hiểu lại bên Hình bộ."
Lúc này Hàn Cẩm Khanh mới khôi phục ý cười, "Được, ta sẽ chờ tin tức của Thượng Quan đại nhân, về phần quận chúa, xin Thượng Quan đại nhân yên tâm."
Cuộc nói chuyện của hai người là lần đàm phán chính thức đầu tiên, không ai nhường ai.
Thượng Quan Dung Khâm ra khỏi phòng cửa, đi một đoạn, lại nhìn thấy Cố Khinh Âm mặc y phục của hạ nhân, mặt xám mày tro bước vào, đi theo sau là hai thị vệ.
"Cố đại nhân." Hắn kinh ngạc nói.
Cố Khinh Âm ngẩng mạnh đầu, trông thấy là hắn, cười xấu hổ, "Thượng Quan đại nhân, thật khéo."
Sở Phong đáp vâng, lại nói: "Gia, còn có một chuyện nhỏ, tiểu nhân vẫn cần bẩm báo cho ngài."
"Nói." Hàn Cẩm Khanh đứng lên, đi ra ngoài.
"Mấy ngày gần đây thường có người lạ quanh quẩn bên ngoài sơn trang, có khi còn tán gẫu vài câu với hạ nhân hay ra vào trong sơn trang, mặc dù không tạo thành uy hiếp, nhưng cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì, gia xem..."
Sắc mặt của Hàn Cẩm Khanh chẳng chút thay đổi, thản nhiên nói: "Ngươi cho người theo dõi mấy ngày, nếu thấy không ổn thì cứ bắt lại."
Lúc này, một người hầu tiến đến truyền lời, nói là Thượng Quan đại nhân đợi tướng gia ở đại sảnh.
Hàn Cẩm Khanh vừa bước vào cửa phòng, Thượng Quan Dung Khâm liền đứng lên, bên môi là ý cười ấm áp.
"Thượng Quan đại nhân, mấy ngày nay ở trong sơn trang đã quen chưa?" Hàn Cẩm Khanh đi vào đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ tọa, bảo hạ nhân dâng loại trà thượng đẳng lên.
Thượng Quan Dung Khâm ngồi xuống theo, nói: "Tạ thịnh tình của Hàn đại nhân, sơn trang này có cấu tạo tinh diệu, cảnh sắc đẹp đẽ, khiến ta vui đến quên cả trời đất."
Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên, hàng mi dài nhướng lên, "Nếu Thượng Quan đại nhân thích thì muốn ở bao lâu cũng được."
Thượng Quan Dung Khâm cúi đầu xuống, khẽ hít hương trà thoang thoảng, làn khói mỏng bay lên che mất dung nhan anh tuấn thanh nhã của hắn, " Ý tốt của Hàn đại nhân, ta tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng Chiêu Hòa quận chúa là lá ngọc cành vàng, ở trong này lâu, Vương gia sẽ lo lắng."
"À? Chiêu Hòa quận chúa? Chỗ hẻo lánh của ta sao có thể lọt vào mắt xanh của quận chúa, làm sao có thể mời người đến đây được?" Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, thản nhiên nói.
"Trà này có mùi hương thật tinh tế, đúng là thượng phẩm." Thượng Quan Dung Khâm uống ngụm trà, khen ngợi, hắn đặt nhẹ chén bạch ngọc lên khay trà, lại nói: "Quận chúa trẻ tuổi, ham chơi, có lẽ trong lúc vô tình mạo phạm Hàn đại nhân, chưa biết chừng lại bị cấp dưới của Hàn đại nhân bắt nhầm đến đây."
"Ồ," Hàn Cẩm Khanh gật đầu, "Như thế thì lại là sơ suất của ta, lát nữa ta sẽ tìm người hỏi rõ."
Thượng Quan Dung Khâm chắp tay nói: "Làm phiền Hàn đại nhân."
"Là chuyện phải làm thôi, Thượng Quan đại nhân không cần khách khí." Ánh mắt thâm thúy của Hàn Cẩm Khanh thay đổi liên tục, lát sau lại nói: "Nghe nói gần đây Hình bộ đang hậu thẩm ba võ tướng, trùng hợp đều có chút quan hệ sâu xa với ta, Thượng Quan đại nhân có biết chút nội tình nào không."
Mắt Thượng Quan Dung Khâm sáng ngời, "Hàn đại nhân nói đến ba vị phó tướng của cấm quân doanh?"
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, "Đúng thế."
"Bọn họ đều phạm quân quy, Hình bộ đã nắm giữ toàn bộ chứng cớ, tội danh rất nặng, cho dù miễn được tội chết, nhưng cũng phải chịu phạt nặng." Trong giọng nói của Thượng Quan Dung Khâm lộ vẻ tiếc hận.
"Ba người không một ai may mắn thoát khỏi?" Hàn Cẩm Khanh thản nhiên hỏi, nhíu mày nhìn về phía Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm nhìn lại hắn, "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, không một ai may mắn thoát tội."
Hàn Cẩm Khanh thở dài một tiếng, "Ba người này xác thực đã làm sai, nhưng nghe Thượng Quan đại nhân nói như vậy, vẫn khiến ta không khỏi thất vọng."
Thượng Quan Dung Khâm trầm mặc một lát, nói: "Có lẽ, vụ án của ba người này có ẩn tình khác, ta sẽ tìm hiểu lại bên Hình bộ."
Lúc này Hàn Cẩm Khanh mới khôi phục ý cười, "Được, ta sẽ chờ tin tức của Thượng Quan đại nhân, về phần quận chúa, xin Thượng Quan đại nhân yên tâm."
Cuộc nói chuyện của hai người là lần đàm phán chính thức đầu tiên, không ai nhường ai.
Thượng Quan Dung Khâm ra khỏi phòng cửa, đi một đoạn, lại nhìn thấy Cố Khinh Âm mặc y phục của hạ nhân, mặt xám mày tro bước vào, đi theo sau là hai thị vệ.
"Cố đại nhân." Hắn kinh ngạc nói.
Cố Khinh Âm ngẩng mạnh đầu, trông thấy là hắn, cười xấu hổ, "Thượng Quan đại nhân, thật khéo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.