Chương 259: Dịu dàng ôn tồn
Tiểu Nhục Tống
04/03/2019
Vết thương của Cố
Khinh Âm mới tốt lên được một chút, thế mà nay lại bận rộn cả một ngày,
cộng thêm phải uống vài ly rượu trong bữa tiệc, nên khó tránh khỏi mệt
mỏi. Nàng đi theo sau Thượng Quan Dung Khâm, ngắm nhìn hình dáng cao lớn vĩ ngạn của hắn mà trống ngực đập thình thịch, tinh thần chấn động.
Thượng Quan Dung Khâm bỗng nhiên xoay người lại, làm nàng nhất thời không kịp phản ứng, đập đầu vào ngực hắn.
Quanh quẩn bên mũi là mùi rượu nhàn nhạt và mùi đàn hương thoang thoảng, mặt nàng nóng bừng, nhưng nàng vừa định lui về sau, thì bị hai cánh tay rắn chắc ôm lại.
"A Âm, " Giọng nói dịu dàng của hắn vừa cưng chiều, vừa quan tâm: "Vết thương ở chân tốt hơn chưa?"
Cố Khinh Âm ngẩn ra, lòng thoáng rung động, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, vòng tay ôm eo hắn, ôn nhu đáp: "Ừm, tốt hơn rồi."
Cách lớp quần áo ngón tay Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khiến nàng khẽ run lên.
Hắn than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mặc dù nàng còn trẻ, nhưng cũng phải biết bảo trọng thân thể, mọi thứ không thể quá mức."
Tuy là lời dặn dò ân cần, nhưng Cố Khinh Âm lại nghe ra được một ý tứ khác, làm nàng nhớ tới tiếng sáo thầm kín trong đêm ấy.
Cánh tay nàng xiết chặt, vùi trọn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, rầu rĩ lên tiếng, "Tôi, biết rồi."
Nàng cảm thấy mình đùng là trong ngoài bất nhất, rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ xử lý ổn thỏa, thế mà lại cùng Kỷ Trác Vân...... Trong lòng nàng không khỏi xấu hổ khó chịu.
Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, không nói gì nữa, sự yêu chiều và tình cảm bao dung đã bộc lộ hết trong lời nói.
Cố Khinh Âm dán sát vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong đình viện thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau, trăng tựa lồng tơ, thời gian như ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Dung Khâm khẽ nói: "Ta đã tới Đại Lý Tự thăm phụ thân nàng."
Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, vừa rồi nàng cũng định hỏi hắn chuyện của phụ thân, nhưng rồi lại không muốn quan hệ giữa hai người làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn, nên mới chậm chạp không nói.
"Nàng biết Nguyễn Duyên Lễ không?" Thượng Quan Dung Khâm buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Cố Khinh Âm gật đầu, mật hàm Hàn Cẩm Khanh cho nàng xem cũng đề cập tới người này.
Thượng Quan Dung Khâm kéo nàng chậm rãi đi thẳng đến hành lang gấp khúc gần giữa đình, mới nhẹ nhàng nói: "Nhiều năm trước ông ta và phụ thân nàng từng cùng nhậm chức ở Lễ bộ, hai người cùng bị cuốn vào vụ án gian lận khoa cử năm đó."
Cố Khinh Âm giật mình lùi về sau một bước, "Gian lận khoa cử?"
Kỳ thực phần mật hàm kia cũng có nhắc tới chút ít, nhưng khi đó nàng quá ngạc nhiên, nên không có tin hoàn toàn.
Thượng Quan Dung Khâm vuốt sợi tóc bị gió thổi của nàng ra sau tai, "Chuyện liên quan đến phụ thân nàng, nàng có quyền biết chân tướng, đương nhiên, cũng có quyền coi như không biết gì."
Cố Khinh Âm ổn định tâm thần một chút, kiên quyết nói: "Tôi muốn biết."
Thượng Quan Dung Khâm lặng im chốc lát, chậm rãi nói: "Trước kia, Nguyễn Duyên Lễ và phụ thân nàng cùng làm phó giám khảo, chủ trì hai lần thi hội. Trong lần thi hội thứ hai xảy ra chuyện gian lận vô cùng lớn, bài thi của thí sinh gian lân vừa khéo do Nguyễn Duyên Lễ và phụ thân nàng cùng phê duyệt, và Nguyễn Duyên Lễ còn tiến cử thí sinh đó đi thi đình."
"Vậy nên Nguyễn Duyên Lễ mới......" Cố Khinh Âm khiếp sợ không thôi.
Thượng Quan Dung Khâm gật đầu, "Chuyện gian lận năm đó không có ai phát hiện ra, nhưng một năm sau có người báo cáo lên Hình bộ, nên mới bị lật lại lần nữa, khi đó Nguyễn Duyên Lễ đã thăng nhiệm làm Công bộ Thượng Thư."
Chuyện xảy ra tiếp theo thế nào, Cố Khinh Âm nhớ rất rõ, Nguyễn gia trong một tối suy tàn, nữ quyến tôi tớ tứ tán, nếu không có phụ thân ra tay tương trợ, Nguyễn Hạo Chi không biết đã lưu lạc tới nơi nào.
Cố Khinh Âm nhíu mày, "Nhưng Nguyễn Duyên Lễ đã nhận tội lâu rồi mà, nhiều năm qua cũng chịu nhiều đau khổ. Mặc dù cùng làm phó giám khảo, nhưng chắc là phụ thân trong sạch, không có bằng chứng, vì sao đến bây giờ vụ án này lại bị nhắc tới một lần nữa, còn dính líu đến phụ thân? Phụ thân sẽ không sao chứ?"
"Lúc đầu ảnh hưởng của vụ án này tuy lớn, nhưng biết rõ nội tình cũng không quá mấy người, " Thượng Quan Dung Khâm nói: "Nguyễn Duyên Lễ tiến cử người, nhưng phụ thân nàng cũng không có phản đối, Đại Lý Tự sẽ coi đó là vật chứng, nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng đã lâu, nhất thời họ cũng sẽ không tìm được đầu mối gì đâu."
"Ai? Rốt cuộc là ai muốn đẩy phụ thân vào chỗ hiểm?!" Cố Khinh Âm kích động.
Thượng Quan Dung Khâm ấn vai nàng, an ủi: "Ta đã báo cáo với Vương gia việc Đại Lý Tự xử lý có không thỏa đáng, phụ thân nàng lại là quan to nhất phẩm trong triều, ta tin chắc không bao lâu nữa ông ấy sẽ được rời khỏi Đại Lý Tự. Về phần là ai nhắc lại bản án cũ, nàng cứ hỏi phụ thân là biết."
Thượng Quan Dung Khâm bỗng nhiên xoay người lại, làm nàng nhất thời không kịp phản ứng, đập đầu vào ngực hắn.
Quanh quẩn bên mũi là mùi rượu nhàn nhạt và mùi đàn hương thoang thoảng, mặt nàng nóng bừng, nhưng nàng vừa định lui về sau, thì bị hai cánh tay rắn chắc ôm lại.
"A Âm, " Giọng nói dịu dàng của hắn vừa cưng chiều, vừa quan tâm: "Vết thương ở chân tốt hơn chưa?"
Cố Khinh Âm ngẩn ra, lòng thoáng rung động, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, vòng tay ôm eo hắn, ôn nhu đáp: "Ừm, tốt hơn rồi."
Cách lớp quần áo ngón tay Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khiến nàng khẽ run lên.
Hắn than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mặc dù nàng còn trẻ, nhưng cũng phải biết bảo trọng thân thể, mọi thứ không thể quá mức."
Tuy là lời dặn dò ân cần, nhưng Cố Khinh Âm lại nghe ra được một ý tứ khác, làm nàng nhớ tới tiếng sáo thầm kín trong đêm ấy.
Cánh tay nàng xiết chặt, vùi trọn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, rầu rĩ lên tiếng, "Tôi, biết rồi."
Nàng cảm thấy mình đùng là trong ngoài bất nhất, rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ xử lý ổn thỏa, thế mà lại cùng Kỷ Trác Vân...... Trong lòng nàng không khỏi xấu hổ khó chịu.
Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, không nói gì nữa, sự yêu chiều và tình cảm bao dung đã bộc lộ hết trong lời nói.
Cố Khinh Âm dán sát vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong đình viện thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau, trăng tựa lồng tơ, thời gian như ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Dung Khâm khẽ nói: "Ta đã tới Đại Lý Tự thăm phụ thân nàng."
Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, vừa rồi nàng cũng định hỏi hắn chuyện của phụ thân, nhưng rồi lại không muốn quan hệ giữa hai người làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn, nên mới chậm chạp không nói.
"Nàng biết Nguyễn Duyên Lễ không?" Thượng Quan Dung Khâm buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Cố Khinh Âm gật đầu, mật hàm Hàn Cẩm Khanh cho nàng xem cũng đề cập tới người này.
Thượng Quan Dung Khâm kéo nàng chậm rãi đi thẳng đến hành lang gấp khúc gần giữa đình, mới nhẹ nhàng nói: "Nhiều năm trước ông ta và phụ thân nàng từng cùng nhậm chức ở Lễ bộ, hai người cùng bị cuốn vào vụ án gian lận khoa cử năm đó."
Cố Khinh Âm giật mình lùi về sau một bước, "Gian lận khoa cử?"
Kỳ thực phần mật hàm kia cũng có nhắc tới chút ít, nhưng khi đó nàng quá ngạc nhiên, nên không có tin hoàn toàn.
Thượng Quan Dung Khâm vuốt sợi tóc bị gió thổi của nàng ra sau tai, "Chuyện liên quan đến phụ thân nàng, nàng có quyền biết chân tướng, đương nhiên, cũng có quyền coi như không biết gì."
Cố Khinh Âm ổn định tâm thần một chút, kiên quyết nói: "Tôi muốn biết."
Thượng Quan Dung Khâm lặng im chốc lát, chậm rãi nói: "Trước kia, Nguyễn Duyên Lễ và phụ thân nàng cùng làm phó giám khảo, chủ trì hai lần thi hội. Trong lần thi hội thứ hai xảy ra chuyện gian lận vô cùng lớn, bài thi của thí sinh gian lân vừa khéo do Nguyễn Duyên Lễ và phụ thân nàng cùng phê duyệt, và Nguyễn Duyên Lễ còn tiến cử thí sinh đó đi thi đình."
"Vậy nên Nguyễn Duyên Lễ mới......" Cố Khinh Âm khiếp sợ không thôi.
Thượng Quan Dung Khâm gật đầu, "Chuyện gian lận năm đó không có ai phát hiện ra, nhưng một năm sau có người báo cáo lên Hình bộ, nên mới bị lật lại lần nữa, khi đó Nguyễn Duyên Lễ đã thăng nhiệm làm Công bộ Thượng Thư."
Chuyện xảy ra tiếp theo thế nào, Cố Khinh Âm nhớ rất rõ, Nguyễn gia trong một tối suy tàn, nữ quyến tôi tớ tứ tán, nếu không có phụ thân ra tay tương trợ, Nguyễn Hạo Chi không biết đã lưu lạc tới nơi nào.
Cố Khinh Âm nhíu mày, "Nhưng Nguyễn Duyên Lễ đã nhận tội lâu rồi mà, nhiều năm qua cũng chịu nhiều đau khổ. Mặc dù cùng làm phó giám khảo, nhưng chắc là phụ thân trong sạch, không có bằng chứng, vì sao đến bây giờ vụ án này lại bị nhắc tới một lần nữa, còn dính líu đến phụ thân? Phụ thân sẽ không sao chứ?"
"Lúc đầu ảnh hưởng của vụ án này tuy lớn, nhưng biết rõ nội tình cũng không quá mấy người, " Thượng Quan Dung Khâm nói: "Nguyễn Duyên Lễ tiến cử người, nhưng phụ thân nàng cũng không có phản đối, Đại Lý Tự sẽ coi đó là vật chứng, nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng đã lâu, nhất thời họ cũng sẽ không tìm được đầu mối gì đâu."
"Ai? Rốt cuộc là ai muốn đẩy phụ thân vào chỗ hiểm?!" Cố Khinh Âm kích động.
Thượng Quan Dung Khâm ấn vai nàng, an ủi: "Ta đã báo cáo với Vương gia việc Đại Lý Tự xử lý có không thỏa đáng, phụ thân nàng lại là quan to nhất phẩm trong triều, ta tin chắc không bao lâu nữa ông ấy sẽ được rời khỏi Đại Lý Tự. Về phần là ai nhắc lại bản án cũ, nàng cứ hỏi phụ thân là biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.