Chương 72: Người Đứng Sau
Bạc Hà
08/03/2023
…
Chuông điện thoại bỗng reo lên, Trình Chấn Dạ sau một vài giây rồi mới với lấy.
Là Tạ Nhân Phi gọi tới, không hiểu sao giọng điệu ở đầu dây bên kia nghe có chút khẩn trương.
“Có việc gì vậy?”
“Cậu đã đưa Uyển Nhiên đến chưa? Chúng ta đã hẹn nhau vào lúc chín giờ nhưng bây giờ đã hơn mười giờ rồi vẫn chưa thấy cô ấy đến.”
Hắn liếc nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là mười giờ hơn.
Uyển Nhiên bắt đầu rời khỏi nhà lúc tám giờ, nếu đi chậm thì cũng chỉ muộn khoảng một tiếng, lẽ ra giờ này nên tới rồi mới phải.
“Tôi gọi cho Uyển Nhiên không được nên mới gọi cho cậu này.”
“Tôi biết rồi.”
Trình Chấn Dạ lấy trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại khác gọi cho Dục Sơ, nhưng lại chẳng có ai bắt máy, bỗng chốc đôi mày hắn hơi nhíu lại.
Dục Sơ chưa bao giờ không nghe điện thoại của hắn cả, hơn nữa, hắn đang gọi bằng số máy khẩn cấp và chỉ khi có việc quan trọng hắn mới dùng tới số này, không lý nào Dục Sơ lại không nhận được?
“Có chuyện gì rồi à, cậu đợi chút, tôi đến chỗ cậu ngay.”
Nhận ra có điểm gì bất thường, Tạ Nhân Phi nói vội một câu rồi tắt máy rời đi.
Vẻ nghi ngờ hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt không mấy cảm xúc, đến khi hắn gọi lại lần thứ hai thì ngay cả Uyển Nhiên và Dục Sơ đều không thể liên lạc được.
Là hai người họ đều xảy ra chuyện, hay chỉ một mình cô xảy ra chuyện thôi?
Đến định vị vị trí luôn luôn được khởi động trong điện thoại của cô cũng bị tắt đi, thế thì không thể nào là chuyện trùng hợp đến vậy.
Trình Chấn Dạ nắm chặt thành ghế, buộc giữ bản thân phải thật tỉnh táo. Chỉ là những chuyện này quá khác thường, hắn buộc phải đưa ra sự phán đoán thật chính xác.
Dục Sơ trước nay làm việc luôn rất cẩn thận, nếu như có sơ xuất thì cũng không phải chuyện to tát gì. Hơn nữa, cũng chỉ là đến Ảnh Thị thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
“Dục Sơ, hi vọng không giống như những gì tôi nghĩ…”
Trình Chấn Dạ liền cho gọi người đi tìm xung quanh, phạm vi lan rộng cả thành phố. Không cần biết là chuyện gì, trước mắt phải tìm cho ra cô đã.
Không lâu sau Tạ Nhân Phi cũng đã tới, nhìn sắc mặt không được tốt của hắn cũng có chút bất an.
“Vẫn không liên lạc được với họ sao?”
“Bây giờ tôi với cậu đến Hoắc Gia một chuyến.”
“Hoắc Gia?”
Phải, thật ra là hắn có để tâm tới những lời nói cuối cùng của Kiều Nhược Tuyết trước khi rời khỏi đây. Bây giờ chỉ có cô ta mới là câu trả lời hợp lý nhất.
Tới Hoắc Gia đã là mười một giờ trưa, hôm nay trời khá âm u có lẽ tới chiều cũng sớm đổ mưa thôi.
Ôn quản gia thấy hắn trở về liền vội vã đi ra, “Đại thiếu gia.”
“Kiều Nhược Tuyết có ở nhà không?”
“Phu nhân đã rời khỏi nhà từ sớm rồi. Đại thiếu gia, phu nhân dặn đưa cho cậu cái này.”
Ôn quản gia đưa cho hắn một chiếc USB, không kèm theo lời nhắn gì nữa cả.
Tạ Nhân Phi nghi hoặc theo hắn ra tới xe rồi mới lên tiếng hỏi, “Cô ta biết cậu sẽ tới đây sao?”
Trình Chấn Dạ không trả lời, hắn gắn chiếc USB vừa nãy vào máy tính, thực hiện một vài thao tác đơn giản lập tức trên màn hình xuất hiện một clip ngắn chỉ vài giây.
Là hình ảnh Uyển Nhiên bị trói ngồi trên ghế trong trạng thái bất tỉnh.
“Chuyện gì vậy, Dục Sơ đâu?”
Tạ Nhân Phi vẫn chưa hiểu rõ được tình hình thế nào nên không tránh khỏi hoảng loạn.
Vậy là nắm chắc đến tám, chín phần việc này là do Kiều Nhược Tuyết giở trò rồi. Nhưng hiện tại hắn chưa có bất kỳ manh mối nào để tìm ra được vị trí của cô cả, trước mắt hắn lại gọi thêm người mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Khỉ thật, Kiều Nhược Tuyết cũng tắt máy luôn rồi, là đang muốn chơi trò trốn tìm với hắn hay sao?
…
Dục Sơ mang ra một phần thức ăn, món ăn và cách bài trí bắt mắt dường như là thức ăn được đặt riêng từ nhà hàng thượng hạng. Anh đặt trước mặt Uyển Nhiên, vì tay hiện đang bị trói không thể động đũa nên dường như anh có ý định muốn giúp cô.
Từ đầu tới giờ ngoài việc chỉ trói buộc cô ngồi trên ghế thì anh không hề làm gì tổn hại đến cô cả.
Dù có nghĩ đến thế nào thì cô cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc là tại sao Dục Sơ lại làm như thế? Mục đích của anh là gì?
Thức ăn được chu đáo cắt miếng nhỏ đưa đến miệng nhưng Uyển Nhiên lại quay đầu tránh đi. Sự thật đã rành rành trước mắt nhưng cô vẫn chưa tin, đúng hơn là không thể tin rằng Dục Sơ lại là người bắt cóc cô!
“Sao anh lại làm như thế với tôi, với Chấn Dạ?”
Thấy cô không muốn ăn Dục Sơ cũng không ép, và cũng không có ý định trả lời câu hỏi của cô.
“Cô Lộ nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.”
Dục Sơ trước giờ tuy trông lạnh lùng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ anh, bây giờ cũng thế, nhưng đã không còn thấy sự ấm áp đó nữa, nhưng thông qua ánh mắt lại không hề có chút gì là muốn làm hại đến cô, đúng hơn là bất đắc dĩ nên mới phải như thế.
“Có phải là anh có nỗi khổ gì không? Có người ép buộc anh làm vậy đúng không? Tôi luôn tin là anh sẽ không phản bội Chấn Dạ đâu…”
Nhưng sự thật đã là vậy rồi còn gì, động đến Lộ Uyển Nhiên cũng chính là động đến Trình Chấn Dạ, là đang đối đầu với hắn.
“Tôi đúng là đã phản bội rồi.”
Dục Sơ nhìn cô, dáng vẻ dứt khoát của anh bây giờ hệt như phong thái lúc hành sự của Trình Chấn Dạ vậy. Như lời Tạ Nhân Phi thường hay đùa, Dục Sơ theo Trình Chấn Dạ lâu như vậy, rồi cũng sẽ có ngày bị lây tính xấu xa của hắn thôi.
Uyển Nhiên thoáng chốc ngây người trước câu khẳng định ấy. Thật sự là phản bội sao? Dục Sơ phản bội Trình Chấn Dạ ư?
Nếu vậy thì hắn đã biết chuyện chưa, hắn có gặp nguy hiểm gì không?
“Anh, anh cần gì phải nói nhiều với cô ta như vậy. Cho đến bây giờ nếu như đến trắng đen cô cũng không phân biệt thì đúng thật là quá ngốc đấy.”
Tiếng nói mỉa mai của người phụ nữ truyền tới, nghe có vẻ rất quen. Cho đến khi người phụ nữ ấy cuối cùng cũng chịu lộ diện, khoanh tay trước ngực đắc ý bước đến trước mặt thì Uyển Nhiên cũng vỡ lẽ.
“Kiều Nhược Tuyết? Là cô đứng sau giở trò sao?”
“Đoán ra rồi à, không sao cả, cũng chưa phải là muộn.”
Uyển Nhiên khó hiểu nhìn sang Dục Sơ, rồi lại nhìn sang Kiều Nhược Tuyết. Lúc nãy có phải là cô đã nghe lầm không?
“Cô vừa gọi Dục Sơ là gì cơ…”
“Lộ Uyển Nhiên cô vẫn chưa biết sao, rằng tôi lại còn có một người anh trai tài giỏi như vậy!”
Chuông điện thoại bỗng reo lên, Trình Chấn Dạ sau một vài giây rồi mới với lấy.
Là Tạ Nhân Phi gọi tới, không hiểu sao giọng điệu ở đầu dây bên kia nghe có chút khẩn trương.
“Có việc gì vậy?”
“Cậu đã đưa Uyển Nhiên đến chưa? Chúng ta đã hẹn nhau vào lúc chín giờ nhưng bây giờ đã hơn mười giờ rồi vẫn chưa thấy cô ấy đến.”
Hắn liếc nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là mười giờ hơn.
Uyển Nhiên bắt đầu rời khỏi nhà lúc tám giờ, nếu đi chậm thì cũng chỉ muộn khoảng một tiếng, lẽ ra giờ này nên tới rồi mới phải.
“Tôi gọi cho Uyển Nhiên không được nên mới gọi cho cậu này.”
“Tôi biết rồi.”
Trình Chấn Dạ lấy trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại khác gọi cho Dục Sơ, nhưng lại chẳng có ai bắt máy, bỗng chốc đôi mày hắn hơi nhíu lại.
Dục Sơ chưa bao giờ không nghe điện thoại của hắn cả, hơn nữa, hắn đang gọi bằng số máy khẩn cấp và chỉ khi có việc quan trọng hắn mới dùng tới số này, không lý nào Dục Sơ lại không nhận được?
“Có chuyện gì rồi à, cậu đợi chút, tôi đến chỗ cậu ngay.”
Nhận ra có điểm gì bất thường, Tạ Nhân Phi nói vội một câu rồi tắt máy rời đi.
Vẻ nghi ngờ hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt không mấy cảm xúc, đến khi hắn gọi lại lần thứ hai thì ngay cả Uyển Nhiên và Dục Sơ đều không thể liên lạc được.
Là hai người họ đều xảy ra chuyện, hay chỉ một mình cô xảy ra chuyện thôi?
Đến định vị vị trí luôn luôn được khởi động trong điện thoại của cô cũng bị tắt đi, thế thì không thể nào là chuyện trùng hợp đến vậy.
Trình Chấn Dạ nắm chặt thành ghế, buộc giữ bản thân phải thật tỉnh táo. Chỉ là những chuyện này quá khác thường, hắn buộc phải đưa ra sự phán đoán thật chính xác.
Dục Sơ trước nay làm việc luôn rất cẩn thận, nếu như có sơ xuất thì cũng không phải chuyện to tát gì. Hơn nữa, cũng chỉ là đến Ảnh Thị thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
“Dục Sơ, hi vọng không giống như những gì tôi nghĩ…”
Trình Chấn Dạ liền cho gọi người đi tìm xung quanh, phạm vi lan rộng cả thành phố. Không cần biết là chuyện gì, trước mắt phải tìm cho ra cô đã.
Không lâu sau Tạ Nhân Phi cũng đã tới, nhìn sắc mặt không được tốt của hắn cũng có chút bất an.
“Vẫn không liên lạc được với họ sao?”
“Bây giờ tôi với cậu đến Hoắc Gia một chuyến.”
“Hoắc Gia?”
Phải, thật ra là hắn có để tâm tới những lời nói cuối cùng của Kiều Nhược Tuyết trước khi rời khỏi đây. Bây giờ chỉ có cô ta mới là câu trả lời hợp lý nhất.
Tới Hoắc Gia đã là mười một giờ trưa, hôm nay trời khá âm u có lẽ tới chiều cũng sớm đổ mưa thôi.
Ôn quản gia thấy hắn trở về liền vội vã đi ra, “Đại thiếu gia.”
“Kiều Nhược Tuyết có ở nhà không?”
“Phu nhân đã rời khỏi nhà từ sớm rồi. Đại thiếu gia, phu nhân dặn đưa cho cậu cái này.”
Ôn quản gia đưa cho hắn một chiếc USB, không kèm theo lời nhắn gì nữa cả.
Tạ Nhân Phi nghi hoặc theo hắn ra tới xe rồi mới lên tiếng hỏi, “Cô ta biết cậu sẽ tới đây sao?”
Trình Chấn Dạ không trả lời, hắn gắn chiếc USB vừa nãy vào máy tính, thực hiện một vài thao tác đơn giản lập tức trên màn hình xuất hiện một clip ngắn chỉ vài giây.
Là hình ảnh Uyển Nhiên bị trói ngồi trên ghế trong trạng thái bất tỉnh.
“Chuyện gì vậy, Dục Sơ đâu?”
Tạ Nhân Phi vẫn chưa hiểu rõ được tình hình thế nào nên không tránh khỏi hoảng loạn.
Vậy là nắm chắc đến tám, chín phần việc này là do Kiều Nhược Tuyết giở trò rồi. Nhưng hiện tại hắn chưa có bất kỳ manh mối nào để tìm ra được vị trí của cô cả, trước mắt hắn lại gọi thêm người mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Khỉ thật, Kiều Nhược Tuyết cũng tắt máy luôn rồi, là đang muốn chơi trò trốn tìm với hắn hay sao?
…
Dục Sơ mang ra một phần thức ăn, món ăn và cách bài trí bắt mắt dường như là thức ăn được đặt riêng từ nhà hàng thượng hạng. Anh đặt trước mặt Uyển Nhiên, vì tay hiện đang bị trói không thể động đũa nên dường như anh có ý định muốn giúp cô.
Từ đầu tới giờ ngoài việc chỉ trói buộc cô ngồi trên ghế thì anh không hề làm gì tổn hại đến cô cả.
Dù có nghĩ đến thế nào thì cô cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc là tại sao Dục Sơ lại làm như thế? Mục đích của anh là gì?
Thức ăn được chu đáo cắt miếng nhỏ đưa đến miệng nhưng Uyển Nhiên lại quay đầu tránh đi. Sự thật đã rành rành trước mắt nhưng cô vẫn chưa tin, đúng hơn là không thể tin rằng Dục Sơ lại là người bắt cóc cô!
“Sao anh lại làm như thế với tôi, với Chấn Dạ?”
Thấy cô không muốn ăn Dục Sơ cũng không ép, và cũng không có ý định trả lời câu hỏi của cô.
“Cô Lộ nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.”
Dục Sơ trước giờ tuy trông lạnh lùng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ anh, bây giờ cũng thế, nhưng đã không còn thấy sự ấm áp đó nữa, nhưng thông qua ánh mắt lại không hề có chút gì là muốn làm hại đến cô, đúng hơn là bất đắc dĩ nên mới phải như thế.
“Có phải là anh có nỗi khổ gì không? Có người ép buộc anh làm vậy đúng không? Tôi luôn tin là anh sẽ không phản bội Chấn Dạ đâu…”
Nhưng sự thật đã là vậy rồi còn gì, động đến Lộ Uyển Nhiên cũng chính là động đến Trình Chấn Dạ, là đang đối đầu với hắn.
“Tôi đúng là đã phản bội rồi.”
Dục Sơ nhìn cô, dáng vẻ dứt khoát của anh bây giờ hệt như phong thái lúc hành sự của Trình Chấn Dạ vậy. Như lời Tạ Nhân Phi thường hay đùa, Dục Sơ theo Trình Chấn Dạ lâu như vậy, rồi cũng sẽ có ngày bị lây tính xấu xa của hắn thôi.
Uyển Nhiên thoáng chốc ngây người trước câu khẳng định ấy. Thật sự là phản bội sao? Dục Sơ phản bội Trình Chấn Dạ ư?
Nếu vậy thì hắn đã biết chuyện chưa, hắn có gặp nguy hiểm gì không?
“Anh, anh cần gì phải nói nhiều với cô ta như vậy. Cho đến bây giờ nếu như đến trắng đen cô cũng không phân biệt thì đúng thật là quá ngốc đấy.”
Tiếng nói mỉa mai của người phụ nữ truyền tới, nghe có vẻ rất quen. Cho đến khi người phụ nữ ấy cuối cùng cũng chịu lộ diện, khoanh tay trước ngực đắc ý bước đến trước mặt thì Uyển Nhiên cũng vỡ lẽ.
“Kiều Nhược Tuyết? Là cô đứng sau giở trò sao?”
“Đoán ra rồi à, không sao cả, cũng chưa phải là muộn.”
Uyển Nhiên khó hiểu nhìn sang Dục Sơ, rồi lại nhìn sang Kiều Nhược Tuyết. Lúc nãy có phải là cô đã nghe lầm không?
“Cô vừa gọi Dục Sơ là gì cơ…”
“Lộ Uyển Nhiên cô vẫn chưa biết sao, rằng tôi lại còn có một người anh trai tài giỏi như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.