Chương 15: Thục phi
Nguyen Han Quang
27/05/2020
Dường như ánh mắt của tất cả mọi người trong điện Hòa Nghi bây giờ đều đang hướng tới chiếc ghế cao nhất kia, chủ nhân của chiếc ghế đó chính là một trong hai người có quyền lực nhất trong chốn thâm cung này, không những thế người này "có thể" sau này còn được lên làm Hoàng hậu, trở thành người có thể sát cánh cùng với Hoàng đế. Đó là điều mà trong thâm tâm tất cả mọi người ở đây đều hiểu, cũng là nên phải hiểu, lỡ như mà đắc tội với người nọ thì coi như chết chắc, ai cũng nên dè dặt một chút mới tốt.
Sau khi tiếng hô của thị nữ kia vang lên báo trước "chủ tiệc" tới, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, tay chắp lại, hướng đôi mắt mong chờ lên phía trên cao kia. Minh Nguyệt vì mấy ngày trước rảnh quá nên cũng có hỏi Tiểu Ngọc một số cách hành lễ, ứng xử trong hoàng cung, tránh cho khi gặp người nào có quyền lực cũng đỡ đắc tội người ta rồi lại rước lấy phiền phức.
Người vừa bước ra chỉ thấy đập vào mắt là một mảnh vàng chói, đến khi đôi mắt định hình lại được, quen dần với thứ màu tươi sáng kia, Minh Nguyệt liền có thể thấy người đang bước đi từng bước từng bước một kia là ai-Thục phi. Mỗi bước đi không nhanh không chậm của người nọ dường như đều tỏa ra một mảnh uy nghi nhưng cũng không kém vài phần diễm lệ xung quanh, chiếc áo dày màu vàng kim lấp lánh khi được những tia nắng mặt trời chiếu vào thì như lại càng làm cho chúng trở nên lộng lẫy, chiếc cổ trắng nõn được đeo đầy những trang sức vòng cổ đính những viên kim cương hàng thật giá thật, trên những ngón tay thon dài cũng trở nên lộng lẫy bắt mắt bởi những chiếc nhẫn vàng to, chỉ riêng có ngón cái là được đeo một chiếc nhẫn thạch màu xanh ngọc bích, ngón út cũng được gắn thêm một cái móng tay giả nhọn hoắt. Gương mặt người nọ tuy là chủ của bữa tiệc này nhưng nét mặt lại như là mình đang làm một chuyện thừa thãi, phiền phức lắm vậy. Ánh mắt đen láy khẽ nheo lại, xung quanh mắt được trang điểm một tầng phấn màu đỏ diễm lệ, đôi môi cũng được đánh lên đỏ chót, mái tóc búi cao, không thả rơi xuống, trên cài những đồ trang sức màu mè nhưng kiểu cách.
Nhìn người nọ như vậy không khỏi khiến cho Minh Nguyệt nảy ra một suy nghĩ: Những người phụ nữ cổ xưa nếu như ngày nào cũng trang điểm như thế này thì không biết phải mất bao lâu mới xong được nữa. Có khi cái vị Thục phi này đi ra ngoài muộn cũng là vì để làm cho xong cái quả đầu bá đạo kia. Bình thường khi cô còn ở kiện đại thì chỉ cần buộc tóc lên phát là xong, còn nếu phiền phức hơn nữa thì cắt cho ngắn luôn, quá tiện lợi. Đến khi xuyên không về đây mới biết trang điểm làm tóc là cả một vấn đề nhức nhối khó khăn nhất mà cô từng biết, cô cũng luôn bảo Tiểu Ngọc, Tiểu Anh làm như thế nào thật đơn giản nhất cho mình, vậy mà nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ mới xong, vị Thục phi này chắc phải mất hai mươi canh giờ quá.
"Bái kiến Thục phi nương nương, chúc nương nương nhan sắc tuyệt trần, đẹp tựa tuổi xuân, thọ tựa Thái Sơn"
Mọi người đồng thanh hô to chúc mừng, sau khi nghe được tiếng "Bình thân" của người trên cao kia thì mới dám ngồi xuống vị trí của mình. Minh Nguyệt cũng chỉ lặng lẽ làm theo từng động tác của mọi người để tránh bị nghi ngờ. Sau khi tất cả ngồi đâu vào đấy rồi, cô liền nghe thấy một giọng nói sắc bén truyền từ trên xuống:
"Ai gia đã là người phụ nữ hai con rồi, còn chúc cái gì mà "nhan sắc tuyệt trần" hay "đẹp tựa tuổi xuân" thật giống như là đang nói móc ta vậy, ta còn ngồi vững ở cái vị trí này là do Hoàng đế vẫn còn chút tình cũ, không nỡ để ta chịu khổ thôi"
Lời nói của Thục phi tuy nghe qua thì nhẹ nhàng, giống như chỉ là một câu nói bông đùa. Nhưng nếu người thông minh thì đều hiểu rõ ràng là người nọ đang nhấn mạnh rằng ta chính là người quyền lực nhất bởi ta có tận "hai con", chính là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, không những thế "tình cũ" ở đây chứng tỏ là Thục phi chỉ là "người cũ" của Hoàng đế, còn cái "tình mới" thì chắc chắn là đang ám chỉ Quý phi nương nương. Cũng tại nếu so về mặt tuổi tác thì đương nhiên Quý phi sẽ trẻ Hơn Thục phi, nhưng nếu về mặt đã trải sự đời thì chắc chắn Thục phi sẽ là người hơn, đấy là còn chưa kể người sinh ra vị hoàng tử đầu tiên cho Hoàng đế chính là Thục phi, sau đó còn sinh tiếp một vị Hoàng tử nữa là Tam hoàng tử. Từ đó Minh Nguyệt cũng có thể đoán ra được việc Quý phi được sủng ái cũng chỉ là mấy năm gần đây mà thôi, có lẽ lúc Hiền phi-mẫu thân của nguyên chủ chết, cũng là lúc nguyên chủ được nhận làm con của Quý phi, Hoàng đế chắc đã cảm động nên mới bắt đầu sủng ái Quý phi, rồi chắc sau đó mới có Thất Minh, chính là con át chủ bài lớn nhất của nàng. Bây giờ Thục phi nói như thế này chẳng khác nào nói Quý phi chỉ là người đến sau, còn Thục phi mới là người tới trước, chắc chắn Hoàng đế sẽ vì cái "tình cũ" này mà sủng ái, còn kẻ đến sau sẽ mãi mãi là kẻ đến sau, chỉ là người thứ ba không hơn không kém.
Từ nãy giờ phải đứng để hành lễ, mãi đến tận bây giờ mới được ngồi, Minh Nguyệt sau khi tuôn trào ra cái dòng suy nghĩ dài dằng dặc như vậy thì ánh mắt lại bắt đầu tìm tòi trên người Thục phi, với cơ hội lại moi ra được tin tức nào hay ho nữa. Nhưng những gì cô thấy bây giờ lại khiến cho cô có chút cảm thấy thú vị, vị Thục phi này thế mà lại già như vậy, tuy ban nãy lời nói của nàng có chút sắc sảo, ẩn ý cực sâu, chứng tỏ đầu óc không hề tầm thường tí nào, cô còn nghĩ chắc hẳn phải là một người vừa trắng trẻo xinh đẹp lại thông minh sắc bén. Ai ngờ đúng là trắng thật nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được một vài nếp nhăn ở trên khuôn mặt, tuy là rất nhỏ nhưng ở tầm tuổi này mà đã có nếp nhăn thì có lẽ vị Thục phi này đã ngoài 30 tuổi rồi, trên tóc cũng có vài sợi trắng bạc lưa thưa rải rác. Qua đó cũng có thể thấy được chắc Quý phi chỉ tầm 20 tuổi thôi, dù sao vì để cho con gái trở thành mẫu nghi thiên hạ thì dù có là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì ham quyền lực nên ai chẳng muốn tiến cử con gái mình vào cung,
nhưng chính họ lại không biết mình đã đánh mất đi tuổi xuân của chính đứa con ruột của mình, đã giam đứa con gái ruột của mình vào một cái lồng vàng son thép không cách nào thoát ra nổi.
Sau khi tiếng hô của thị nữ kia vang lên báo trước "chủ tiệc" tới, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, tay chắp lại, hướng đôi mắt mong chờ lên phía trên cao kia. Minh Nguyệt vì mấy ngày trước rảnh quá nên cũng có hỏi Tiểu Ngọc một số cách hành lễ, ứng xử trong hoàng cung, tránh cho khi gặp người nào có quyền lực cũng đỡ đắc tội người ta rồi lại rước lấy phiền phức.
Người vừa bước ra chỉ thấy đập vào mắt là một mảnh vàng chói, đến khi đôi mắt định hình lại được, quen dần với thứ màu tươi sáng kia, Minh Nguyệt liền có thể thấy người đang bước đi từng bước từng bước một kia là ai-Thục phi. Mỗi bước đi không nhanh không chậm của người nọ dường như đều tỏa ra một mảnh uy nghi nhưng cũng không kém vài phần diễm lệ xung quanh, chiếc áo dày màu vàng kim lấp lánh khi được những tia nắng mặt trời chiếu vào thì như lại càng làm cho chúng trở nên lộng lẫy, chiếc cổ trắng nõn được đeo đầy những trang sức vòng cổ đính những viên kim cương hàng thật giá thật, trên những ngón tay thon dài cũng trở nên lộng lẫy bắt mắt bởi những chiếc nhẫn vàng to, chỉ riêng có ngón cái là được đeo một chiếc nhẫn thạch màu xanh ngọc bích, ngón út cũng được gắn thêm một cái móng tay giả nhọn hoắt. Gương mặt người nọ tuy là chủ của bữa tiệc này nhưng nét mặt lại như là mình đang làm một chuyện thừa thãi, phiền phức lắm vậy. Ánh mắt đen láy khẽ nheo lại, xung quanh mắt được trang điểm một tầng phấn màu đỏ diễm lệ, đôi môi cũng được đánh lên đỏ chót, mái tóc búi cao, không thả rơi xuống, trên cài những đồ trang sức màu mè nhưng kiểu cách.
Nhìn người nọ như vậy không khỏi khiến cho Minh Nguyệt nảy ra một suy nghĩ: Những người phụ nữ cổ xưa nếu như ngày nào cũng trang điểm như thế này thì không biết phải mất bao lâu mới xong được nữa. Có khi cái vị Thục phi này đi ra ngoài muộn cũng là vì để làm cho xong cái quả đầu bá đạo kia. Bình thường khi cô còn ở kiện đại thì chỉ cần buộc tóc lên phát là xong, còn nếu phiền phức hơn nữa thì cắt cho ngắn luôn, quá tiện lợi. Đến khi xuyên không về đây mới biết trang điểm làm tóc là cả một vấn đề nhức nhối khó khăn nhất mà cô từng biết, cô cũng luôn bảo Tiểu Ngọc, Tiểu Anh làm như thế nào thật đơn giản nhất cho mình, vậy mà nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ mới xong, vị Thục phi này chắc phải mất hai mươi canh giờ quá.
"Bái kiến Thục phi nương nương, chúc nương nương nhan sắc tuyệt trần, đẹp tựa tuổi xuân, thọ tựa Thái Sơn"
Mọi người đồng thanh hô to chúc mừng, sau khi nghe được tiếng "Bình thân" của người trên cao kia thì mới dám ngồi xuống vị trí của mình. Minh Nguyệt cũng chỉ lặng lẽ làm theo từng động tác của mọi người để tránh bị nghi ngờ. Sau khi tất cả ngồi đâu vào đấy rồi, cô liền nghe thấy một giọng nói sắc bén truyền từ trên xuống:
"Ai gia đã là người phụ nữ hai con rồi, còn chúc cái gì mà "nhan sắc tuyệt trần" hay "đẹp tựa tuổi xuân" thật giống như là đang nói móc ta vậy, ta còn ngồi vững ở cái vị trí này là do Hoàng đế vẫn còn chút tình cũ, không nỡ để ta chịu khổ thôi"
Lời nói của Thục phi tuy nghe qua thì nhẹ nhàng, giống như chỉ là một câu nói bông đùa. Nhưng nếu người thông minh thì đều hiểu rõ ràng là người nọ đang nhấn mạnh rằng ta chính là người quyền lực nhất bởi ta có tận "hai con", chính là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, không những thế "tình cũ" ở đây chứng tỏ là Thục phi chỉ là "người cũ" của Hoàng đế, còn cái "tình mới" thì chắc chắn là đang ám chỉ Quý phi nương nương. Cũng tại nếu so về mặt tuổi tác thì đương nhiên Quý phi sẽ trẻ Hơn Thục phi, nhưng nếu về mặt đã trải sự đời thì chắc chắn Thục phi sẽ là người hơn, đấy là còn chưa kể người sinh ra vị hoàng tử đầu tiên cho Hoàng đế chính là Thục phi, sau đó còn sinh tiếp một vị Hoàng tử nữa là Tam hoàng tử. Từ đó Minh Nguyệt cũng có thể đoán ra được việc Quý phi được sủng ái cũng chỉ là mấy năm gần đây mà thôi, có lẽ lúc Hiền phi-mẫu thân của nguyên chủ chết, cũng là lúc nguyên chủ được nhận làm con của Quý phi, Hoàng đế chắc đã cảm động nên mới bắt đầu sủng ái Quý phi, rồi chắc sau đó mới có Thất Minh, chính là con át chủ bài lớn nhất của nàng. Bây giờ Thục phi nói như thế này chẳng khác nào nói Quý phi chỉ là người đến sau, còn Thục phi mới là người tới trước, chắc chắn Hoàng đế sẽ vì cái "tình cũ" này mà sủng ái, còn kẻ đến sau sẽ mãi mãi là kẻ đến sau, chỉ là người thứ ba không hơn không kém.
Từ nãy giờ phải đứng để hành lễ, mãi đến tận bây giờ mới được ngồi, Minh Nguyệt sau khi tuôn trào ra cái dòng suy nghĩ dài dằng dặc như vậy thì ánh mắt lại bắt đầu tìm tòi trên người Thục phi, với cơ hội lại moi ra được tin tức nào hay ho nữa. Nhưng những gì cô thấy bây giờ lại khiến cho cô có chút cảm thấy thú vị, vị Thục phi này thế mà lại già như vậy, tuy ban nãy lời nói của nàng có chút sắc sảo, ẩn ý cực sâu, chứng tỏ đầu óc không hề tầm thường tí nào, cô còn nghĩ chắc hẳn phải là một người vừa trắng trẻo xinh đẹp lại thông minh sắc bén. Ai ngờ đúng là trắng thật nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được một vài nếp nhăn ở trên khuôn mặt, tuy là rất nhỏ nhưng ở tầm tuổi này mà đã có nếp nhăn thì có lẽ vị Thục phi này đã ngoài 30 tuổi rồi, trên tóc cũng có vài sợi trắng bạc lưa thưa rải rác. Qua đó cũng có thể thấy được chắc Quý phi chỉ tầm 20 tuổi thôi, dù sao vì để cho con gái trở thành mẫu nghi thiên hạ thì dù có là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì ham quyền lực nên ai chẳng muốn tiến cử con gái mình vào cung,
nhưng chính họ lại không biết mình đã đánh mất đi tuổi xuân của chính đứa con ruột của mình, đã giam đứa con gái ruột của mình vào một cái lồng vàng son thép không cách nào thoát ra nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.