Chương 43: Xuất phát
Nguyen Han Quang
13/07/2020
Trạch Thiên nghe xong không tức giận, ngược lại hứng thú mà hỏi:Ồ? Minh Nguyệt cảm thấy ta là con người như vậy sao?
Minh Nguyệt lúc này biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa rồi, còn là một ổ kiến siêu to khổng lồ. Bất quá rút lại lời nói đã muộn, đâm lao thì đành theo lao thôi, hơn nữa rút lại cũng ngại quá chừng. Cô nói:Con người Đại Tướng quân hẳn là chính mình hiểu nhất, cần gì phải hỏi lại ta?
Trạch Thiên nhướng một bên lông mày, nói:Ta cảm thấy mình không đoạn tụ
Minh Nguyệt không ngờ hắn cũng có ngày thẳng thắn nói ra vấn đề này nha. Ừm, cô cũng nghĩ Trạch Thiên không phải trai cong, dù sao nhìn hắn thẳng thế kia cơ mà. Cô còn nghi ngờ độ thẳng của hắn có khi còn thẳng hơn cả trai thẳng bình thường.
Kết thúc vấn đề tế nhị này đi, Minh Nguyệt lại hỏi câu hỏi khác:Ngươi đối với thứ gì đó có cảm giác hứng thú hay bình yên, vui vẻ không?. Dù sao mãi mới có cơ hội nói chuyện cùng nhau, ngày mai cô lại phải đi tới Lạc thành rồi, tốt nhất là nhân lúc còn thời gian hỏi cho rõ trước đã, sau này liền tìm hiểu kĩ hơn. Nếu như thời đại này có mạng hay internet thì cô chỉ cần lướt một phát, thông tin cần tìm nào chẳng hiện ra, cũng đâu phải hỏi nhiều lằng nhằng khổ tới mức này.
Lần này Trạch Thiên thực sự suy nghĩ một cách nghiêm túc. Một lúc lâu sau, hắn nói:Sáo...
Minh Nguyệt:?. Hắn vừa nói gì vậy?
Trạch Thiên nói lại lần nữa, có chút mất tự nhiên:Ta...từng thích nghe thổi sáo
Lần này Minh Nguyệt triệt để nghe rõ ràng rồi. Nam nhân lãnh đạm bạc tình này vậy mà lại thích nghe sáo!? Có ổn không vậy?
Cứ thử nhìn cái mặt lạnh như tiền, cười một phát liền như ác quỷ hiện thế của hắn, bảo ném hắn vào một phòng hòa nhạc nghe người ta đánh đàn thổi sáo, sợ là khán giả chưa nghe được gì liền bị hắn dọa cho chạy mất dép hết rồi. Aizz, thử tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ, khác biệt tính cách cùng vẻ ngoài lúc nào cũng rất lớn, độ chênh lệch giữa suy nghĩ của mình về một ai đó và bản chất thật sự của người đó cũng quá lớn.
Nhưng...vấn đề nghe sáo này đâu có khó. Chỉ cần hắn vớ bừa đâu đó một nhạc công trong thành, tìm một căn phòng rồi bắt kẻ đó sáo, chẳng phải quá dễ sao? Lúc đấy nghe sáo xong rồi, hắn cũng vui vẻ, mà vui vẻ rồi thì sẽ hạnh phúc.
Minh Nguyệt nghi hoặc nói:Có rất nhiều người biết thổi sáo
Như thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, hắn giải thích:Rất nhiều, nhưng là ta không thấy hay, nghe không lọt tai. Hắn nhớ mang máng có lần một kẻ tự xưng là đệ nhất nhạc công trong Kinh thành tới trước phủ hắn đòi muốn thổi sáo, hắn thấy hứng thú liền nghe thử một bài, xong kết cục của tên đệ nhất nhạc công đó chính là, sáo còn chưa thổi quá một giây, đầu và cổ đã đứt đôi, máu tràn ra không ngớt, cuối cùng chết dưới vũng máu đỏ tanh nồng, bên cạnh là cây sáo trúc, nhìn đến là đáng sợ. Trạch Thiên trực tiếp chém phăng đầu gã, đối với những kẻ nói mà không làm được, danh không xứng với tài, cứ giết phắt đi cho đỡ chật đất.
Không hiểu sao nhưng âm thanh mà người thường nghe khi gã nhạc công đó thổi thì rất hay, bất quá rơi trên tai hắn lại vô cùng chói tai, nhưng thanh âm đứt quãng, giống như một vùng xoáy đen đặc cuốn cho hắn nhức óc khó chịu. Không chỉ riêng kẻ kia, trước đó hắn cũng nghe rất nhiều người thổi sáo, song đều là những thanh âm như hồn ma người chết tìm về, vô cùng khó nghe.
Minh Nguyệt đắn đo một hồi, sau đó nói:Bằng không ngươi thử nghe ta thổi sáo một lần?. Dù sao cô thổi sáo cũng không tệ, tuy trước kia học sáo là để tiện cho việc tiếp cận mục tiêu giết người, song không phải là không biết cách thổi, miễn cưỡng có thể nói là hay.
Trạch Thiên hỏi:Minh Nguyệt biết thổi?. Hình như lúc trước ở tiệc mừng sinh thần của Thục phi thuộc hạ của cũng có nhắc đến cô từng thổi, nhưng hắn lúc đó chưa về Kinh thành nên chưa có nghe qua. Vốn dĩ ngay từ lần gặp đầu tiên với cô hắn đã có ấn tượng không tồi, nhớ lại đêm giết người hôm đó hắn có bảo A Nhất điều tra về cô. Song kết cục chỉ tìm được những tình tiết quá khứ bên ngoài, sâu thêm nữa thì rất ít. Đặc biệt là từ lần vị Ngũ hoàng tử này bị rơi xuống hồ, liền thông tin càng rất kín kẽ, khó có thể điều tra được gì. Nếu không phải đêm máu đó hắn tiện tay giết tên thuộc hạ phản bội rồi gặp Minh Nguyệt cũng đang nhắm tới Đoản Mặc, sợ rằng bây giờ đừng nói là liên minh, ngay đến cả cô là nam hay nữ hắn cũng đừng mong biết. Thế mới nói, chữ duyên ấy à, đều đem lại cho ta nhiều điều bất ngờ.
Minh Nguyệt gật đầu đáp:Thử xem. Hiện tạo không có sáo, vậy hẹn ngươi sau khi vụ Lạc thành kết thúc liền sẽ thử thổi cho ngươi nghe, thế nào?
Trạch Thiên tự ôm cho mình chút hi vọng nhỏ nhoi:Được.... Nếu như mẫu thân hắn không mất sớm...có lẽ hắn vẫn sẽ được nghe tiếng sáo thần kì tuyệt diệu kia. Mà nữ tử trước mắt hắn bây giờ, liệu có thể mang lại cho hắn cảm xúc đã bị đánh mất bấy lâu?
Hai người ngồi tán gẫu một hồi, bởi vì đây vẫn là ở bên ngoài đông người, sợ rằng có người nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, thành thử hai người cũng không đề cập nhiều tới chính sự. Sau khi về trạch Thiên lại tặng cho Minh Nguyệt một viên dạ minh châu, vẫn trắng sáng thanh tục lấp lánh như viên trước đó, làm cho cô suýt cho nữa liền vui đến nhảy cẫng lên, ờm, vẫn là nên giữ chút thể diện đi.
...
Sáng hôm sau, trước cổng Hoàng cung,
Đoàn người ngay ngắn xếp hàng, xung quanh là những chiếc xe chở đồ tiếp tế tới Lạc thành. Từng bao gạo, từng đồng tiền, đều là nguồn cung sinh mạng cho mỗi một người ở nơi đang bị hoạn nạn ấy. Không thể không nói, Minh Đế là một minh quân, có thể để cho Lương Yên Quốc an hưởng thái bình như vậy, một tòa thành bị cô lập chịu nạn cũng ra tay giúp đỡ. Có thể việc trợ cấp này mục đích chính chính là lấy lòng dân ông là một vị vua tốt, song cũng không phải là không tốt.
Lại nói Nội vụ phủ tiến triển trình độ rất nhanh, chỉ mới một ngày mà đã cung đủ nguồn trợ cấp cho cả một tòa thành. Xem ra tay chân nhanh nhẹn cũng là một việc tốt, ít ra sẽ không làm chậm trễ tiến độ cứu người.
Đầu đoàn người trợ cấp là một chiếc xe ngựa tráng lệ lấp lánh, hiển nhiên chẳng cần đoán cũng biết đó là xe ngựa của Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt một thân áo trắng, mỗi bước đi như tỏa ra tiên khí ngất trời xung quanh. Theo sau cô là hai vị thị nữ, nom vô cùng kính cẩn lễ phép.
Minh Nguyệt quay ra sau hỏi Tiểu Ngọc:Lần này đi tới Lạc thành phải mất bao lâu?
Tiểu Ngọc và Tiểu Anh đi phía sau cô, đáp:Từ Hoàng cung tới Lạc thành khá xa, chắc tầm vài ba ngày gì đó
Cả ba người đi dọc theo hàng ngũ người vận chuyển trợ cấp, tiến đến phía trên đầu hàng đoàn người. Đúng lúc đang định bước vào trong xe ngựa, Minh nguyệt lại cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Cô lập tức ngước đầu nhìn về hướng bên trên. Dưới ánh nắng mặt trời sáng chói, thân ảnh trên cổng thành lại vô cùng bắt mắt.
Nam nhân một thân huyền y, mái tóc đen dài tung bay theo cơn gió buổi sáng hiu hiu, gương mặt tuấn tú sáng ngời, vì cách khá xa mà cô không thể nhìn rõ người nọ đang có biểu hiện gì, song lại có thể đoán được nam nhân kia là đang mỉm cười.
Minh Nguyệt nheo mắt lại vì ánh sáng, thân ảnh nam nhân kia vậy mà trong cái ánh sáng trắng ấy hiện lên vô cùng nổi bật, giống như đã thu hết mọi tầm nhìn của cô, khiến trong mắt cô chỉ còn lại thân ảnh tuấn tú đó.
Lần đi nạn Lạc thành này vốn nguy hiểm, đáng nhẽ người thân của cô sẽ ra nói lời tạm biệt hay động viên gì đó. Nhưng đây là Hoàng cung, lấy đâu ra tình thương, người ta còn đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh cái ngai vị kia kìa. Thời gian đâu mà đến đây nói lời chào tạm biệt với cô. Lúc đầu còn tưởng Thất Minh sẽ ra chào hỏi cô một chút, nhưng có lẽ thằng nhóc này lại bị Quý phi giữ lại không cho đi rồi. Vậy mà vạn vạn không ngờ tới nam nhân này lại ra nhìn cô!?
Giờ khắc này cô không biết mình có tư vị gì, ngọt ngào, hay buồn bã? Vốn chẳng phải cô nói là được. Cảm xúc là thứ gì đó rất phức tạp, hiện tại Minh Nguyệt chính là không hiểu mình như thế nào.
Một lần nhìn này liền nhìn đến không chớp mắt, khi đã quen với ánh sáng, cô có thể nhìn rõ ràng hơn mặt mũi của nam nhân kia. Đứng trên cổng thành, gương mặt góc cạnh, đôi môi mỏng hồng nhạt đang mím nhẹ, ánh mắt như hai viên kim cương xanh thẫm vô cùng hút hồn, sống mũi cao, da mặt cũng rất trắng...
Tiểu Anh bên cạnh tò mò ngước nhìn lên theo hướng chủ tử nhà mình, liền một giây sau kinh hãi:Là...là Đại tướng quân!?
Lời này của Tiểu Anh dường như đã kéo hồn Minh Nguyệt trở về, cô dứt khoát dời mắt khỏi Tạch Thiên, bước vào trong xe ngựa. Hai tiểu thị nữ kia cũng bối rối lên xe. Rất nhanh, đoàn người bắt đầu khởi hành.
Đợi đến khi bóng đoàn người đã đi xa, chỉ còn chút vụn vặt li ti như mấy con kiến đen nhỏ đang di chuyển, lúc này, Trạch Thiên mới dời tầm mắt. Hắn quay đầu, phía sau hắn chính là toàn cảnh Hoàng cung rộng lớn mà lạnh lẽo, nhìn vào đến không chớp mắt, hắn tự hỏi không biết bởi vì cái ghế vàng được cất giấu sâu trong cái nơi vô tình này mà bao nhiêu người phải hi sinh, bao nhiêu người phải trả giá.
Trạch Thiên nhắm mặt lại, thở dài, rồi nhẹ nói:Minh Nguyệt, sẽ gặp lại nhau sớm thôi
Phía bên này Minh Nguyệt đã xuất phát rất xa, song cô lại vẫn luôn nhớ tới gương mặt nam nhân trên cổng thành. Không biết vì gì mà cô không kìm được bỏ ra một nụ cười nhẹ, một nụ cười từ tận đáy lòng.
Hai người đang quay lưng lại với nhau, đang cách nhau khoảng cách mà người nọ không thể thấy người kia. Song tâm lại luôn hướng về nhau.
Minh Nguyệt lúc này biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa rồi, còn là một ổ kiến siêu to khổng lồ. Bất quá rút lại lời nói đã muộn, đâm lao thì đành theo lao thôi, hơn nữa rút lại cũng ngại quá chừng. Cô nói:Con người Đại Tướng quân hẳn là chính mình hiểu nhất, cần gì phải hỏi lại ta?
Trạch Thiên nhướng một bên lông mày, nói:Ta cảm thấy mình không đoạn tụ
Minh Nguyệt không ngờ hắn cũng có ngày thẳng thắn nói ra vấn đề này nha. Ừm, cô cũng nghĩ Trạch Thiên không phải trai cong, dù sao nhìn hắn thẳng thế kia cơ mà. Cô còn nghi ngờ độ thẳng của hắn có khi còn thẳng hơn cả trai thẳng bình thường.
Kết thúc vấn đề tế nhị này đi, Minh Nguyệt lại hỏi câu hỏi khác:Ngươi đối với thứ gì đó có cảm giác hứng thú hay bình yên, vui vẻ không?. Dù sao mãi mới có cơ hội nói chuyện cùng nhau, ngày mai cô lại phải đi tới Lạc thành rồi, tốt nhất là nhân lúc còn thời gian hỏi cho rõ trước đã, sau này liền tìm hiểu kĩ hơn. Nếu như thời đại này có mạng hay internet thì cô chỉ cần lướt một phát, thông tin cần tìm nào chẳng hiện ra, cũng đâu phải hỏi nhiều lằng nhằng khổ tới mức này.
Lần này Trạch Thiên thực sự suy nghĩ một cách nghiêm túc. Một lúc lâu sau, hắn nói:Sáo...
Minh Nguyệt:?. Hắn vừa nói gì vậy?
Trạch Thiên nói lại lần nữa, có chút mất tự nhiên:Ta...từng thích nghe thổi sáo
Lần này Minh Nguyệt triệt để nghe rõ ràng rồi. Nam nhân lãnh đạm bạc tình này vậy mà lại thích nghe sáo!? Có ổn không vậy?
Cứ thử nhìn cái mặt lạnh như tiền, cười một phát liền như ác quỷ hiện thế của hắn, bảo ném hắn vào một phòng hòa nhạc nghe người ta đánh đàn thổi sáo, sợ là khán giả chưa nghe được gì liền bị hắn dọa cho chạy mất dép hết rồi. Aizz, thử tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ, khác biệt tính cách cùng vẻ ngoài lúc nào cũng rất lớn, độ chênh lệch giữa suy nghĩ của mình về một ai đó và bản chất thật sự của người đó cũng quá lớn.
Nhưng...vấn đề nghe sáo này đâu có khó. Chỉ cần hắn vớ bừa đâu đó một nhạc công trong thành, tìm một căn phòng rồi bắt kẻ đó sáo, chẳng phải quá dễ sao? Lúc đấy nghe sáo xong rồi, hắn cũng vui vẻ, mà vui vẻ rồi thì sẽ hạnh phúc.
Minh Nguyệt nghi hoặc nói:Có rất nhiều người biết thổi sáo
Như thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, hắn giải thích:Rất nhiều, nhưng là ta không thấy hay, nghe không lọt tai. Hắn nhớ mang máng có lần một kẻ tự xưng là đệ nhất nhạc công trong Kinh thành tới trước phủ hắn đòi muốn thổi sáo, hắn thấy hứng thú liền nghe thử một bài, xong kết cục của tên đệ nhất nhạc công đó chính là, sáo còn chưa thổi quá một giây, đầu và cổ đã đứt đôi, máu tràn ra không ngớt, cuối cùng chết dưới vũng máu đỏ tanh nồng, bên cạnh là cây sáo trúc, nhìn đến là đáng sợ. Trạch Thiên trực tiếp chém phăng đầu gã, đối với những kẻ nói mà không làm được, danh không xứng với tài, cứ giết phắt đi cho đỡ chật đất.
Không hiểu sao nhưng âm thanh mà người thường nghe khi gã nhạc công đó thổi thì rất hay, bất quá rơi trên tai hắn lại vô cùng chói tai, nhưng thanh âm đứt quãng, giống như một vùng xoáy đen đặc cuốn cho hắn nhức óc khó chịu. Không chỉ riêng kẻ kia, trước đó hắn cũng nghe rất nhiều người thổi sáo, song đều là những thanh âm như hồn ma người chết tìm về, vô cùng khó nghe.
Minh Nguyệt đắn đo một hồi, sau đó nói:Bằng không ngươi thử nghe ta thổi sáo một lần?. Dù sao cô thổi sáo cũng không tệ, tuy trước kia học sáo là để tiện cho việc tiếp cận mục tiêu giết người, song không phải là không biết cách thổi, miễn cưỡng có thể nói là hay.
Trạch Thiên hỏi:Minh Nguyệt biết thổi?. Hình như lúc trước ở tiệc mừng sinh thần của Thục phi thuộc hạ của cũng có nhắc đến cô từng thổi, nhưng hắn lúc đó chưa về Kinh thành nên chưa có nghe qua. Vốn dĩ ngay từ lần gặp đầu tiên với cô hắn đã có ấn tượng không tồi, nhớ lại đêm giết người hôm đó hắn có bảo A Nhất điều tra về cô. Song kết cục chỉ tìm được những tình tiết quá khứ bên ngoài, sâu thêm nữa thì rất ít. Đặc biệt là từ lần vị Ngũ hoàng tử này bị rơi xuống hồ, liền thông tin càng rất kín kẽ, khó có thể điều tra được gì. Nếu không phải đêm máu đó hắn tiện tay giết tên thuộc hạ phản bội rồi gặp Minh Nguyệt cũng đang nhắm tới Đoản Mặc, sợ rằng bây giờ đừng nói là liên minh, ngay đến cả cô là nam hay nữ hắn cũng đừng mong biết. Thế mới nói, chữ duyên ấy à, đều đem lại cho ta nhiều điều bất ngờ.
Minh Nguyệt gật đầu đáp:Thử xem. Hiện tạo không có sáo, vậy hẹn ngươi sau khi vụ Lạc thành kết thúc liền sẽ thử thổi cho ngươi nghe, thế nào?
Trạch Thiên tự ôm cho mình chút hi vọng nhỏ nhoi:Được.... Nếu như mẫu thân hắn không mất sớm...có lẽ hắn vẫn sẽ được nghe tiếng sáo thần kì tuyệt diệu kia. Mà nữ tử trước mắt hắn bây giờ, liệu có thể mang lại cho hắn cảm xúc đã bị đánh mất bấy lâu?
Hai người ngồi tán gẫu một hồi, bởi vì đây vẫn là ở bên ngoài đông người, sợ rằng có người nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, thành thử hai người cũng không đề cập nhiều tới chính sự. Sau khi về trạch Thiên lại tặng cho Minh Nguyệt một viên dạ minh châu, vẫn trắng sáng thanh tục lấp lánh như viên trước đó, làm cho cô suýt cho nữa liền vui đến nhảy cẫng lên, ờm, vẫn là nên giữ chút thể diện đi.
...
Sáng hôm sau, trước cổng Hoàng cung,
Đoàn người ngay ngắn xếp hàng, xung quanh là những chiếc xe chở đồ tiếp tế tới Lạc thành. Từng bao gạo, từng đồng tiền, đều là nguồn cung sinh mạng cho mỗi một người ở nơi đang bị hoạn nạn ấy. Không thể không nói, Minh Đế là một minh quân, có thể để cho Lương Yên Quốc an hưởng thái bình như vậy, một tòa thành bị cô lập chịu nạn cũng ra tay giúp đỡ. Có thể việc trợ cấp này mục đích chính chính là lấy lòng dân ông là một vị vua tốt, song cũng không phải là không tốt.
Lại nói Nội vụ phủ tiến triển trình độ rất nhanh, chỉ mới một ngày mà đã cung đủ nguồn trợ cấp cho cả một tòa thành. Xem ra tay chân nhanh nhẹn cũng là một việc tốt, ít ra sẽ không làm chậm trễ tiến độ cứu người.
Đầu đoàn người trợ cấp là một chiếc xe ngựa tráng lệ lấp lánh, hiển nhiên chẳng cần đoán cũng biết đó là xe ngựa của Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt một thân áo trắng, mỗi bước đi như tỏa ra tiên khí ngất trời xung quanh. Theo sau cô là hai vị thị nữ, nom vô cùng kính cẩn lễ phép.
Minh Nguyệt quay ra sau hỏi Tiểu Ngọc:Lần này đi tới Lạc thành phải mất bao lâu?
Tiểu Ngọc và Tiểu Anh đi phía sau cô, đáp:Từ Hoàng cung tới Lạc thành khá xa, chắc tầm vài ba ngày gì đó
Cả ba người đi dọc theo hàng ngũ người vận chuyển trợ cấp, tiến đến phía trên đầu hàng đoàn người. Đúng lúc đang định bước vào trong xe ngựa, Minh nguyệt lại cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Cô lập tức ngước đầu nhìn về hướng bên trên. Dưới ánh nắng mặt trời sáng chói, thân ảnh trên cổng thành lại vô cùng bắt mắt.
Nam nhân một thân huyền y, mái tóc đen dài tung bay theo cơn gió buổi sáng hiu hiu, gương mặt tuấn tú sáng ngời, vì cách khá xa mà cô không thể nhìn rõ người nọ đang có biểu hiện gì, song lại có thể đoán được nam nhân kia là đang mỉm cười.
Minh Nguyệt nheo mắt lại vì ánh sáng, thân ảnh nam nhân kia vậy mà trong cái ánh sáng trắng ấy hiện lên vô cùng nổi bật, giống như đã thu hết mọi tầm nhìn của cô, khiến trong mắt cô chỉ còn lại thân ảnh tuấn tú đó.
Lần đi nạn Lạc thành này vốn nguy hiểm, đáng nhẽ người thân của cô sẽ ra nói lời tạm biệt hay động viên gì đó. Nhưng đây là Hoàng cung, lấy đâu ra tình thương, người ta còn đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh cái ngai vị kia kìa. Thời gian đâu mà đến đây nói lời chào tạm biệt với cô. Lúc đầu còn tưởng Thất Minh sẽ ra chào hỏi cô một chút, nhưng có lẽ thằng nhóc này lại bị Quý phi giữ lại không cho đi rồi. Vậy mà vạn vạn không ngờ tới nam nhân này lại ra nhìn cô!?
Giờ khắc này cô không biết mình có tư vị gì, ngọt ngào, hay buồn bã? Vốn chẳng phải cô nói là được. Cảm xúc là thứ gì đó rất phức tạp, hiện tại Minh Nguyệt chính là không hiểu mình như thế nào.
Một lần nhìn này liền nhìn đến không chớp mắt, khi đã quen với ánh sáng, cô có thể nhìn rõ ràng hơn mặt mũi của nam nhân kia. Đứng trên cổng thành, gương mặt góc cạnh, đôi môi mỏng hồng nhạt đang mím nhẹ, ánh mắt như hai viên kim cương xanh thẫm vô cùng hút hồn, sống mũi cao, da mặt cũng rất trắng...
Tiểu Anh bên cạnh tò mò ngước nhìn lên theo hướng chủ tử nhà mình, liền một giây sau kinh hãi:Là...là Đại tướng quân!?
Lời này của Tiểu Anh dường như đã kéo hồn Minh Nguyệt trở về, cô dứt khoát dời mắt khỏi Tạch Thiên, bước vào trong xe ngựa. Hai tiểu thị nữ kia cũng bối rối lên xe. Rất nhanh, đoàn người bắt đầu khởi hành.
Đợi đến khi bóng đoàn người đã đi xa, chỉ còn chút vụn vặt li ti như mấy con kiến đen nhỏ đang di chuyển, lúc này, Trạch Thiên mới dời tầm mắt. Hắn quay đầu, phía sau hắn chính là toàn cảnh Hoàng cung rộng lớn mà lạnh lẽo, nhìn vào đến không chớp mắt, hắn tự hỏi không biết bởi vì cái ghế vàng được cất giấu sâu trong cái nơi vô tình này mà bao nhiêu người phải hi sinh, bao nhiêu người phải trả giá.
Trạch Thiên nhắm mặt lại, thở dài, rồi nhẹ nói:Minh Nguyệt, sẽ gặp lại nhau sớm thôi
Phía bên này Minh Nguyệt đã xuất phát rất xa, song cô lại vẫn luôn nhớ tới gương mặt nam nhân trên cổng thành. Không biết vì gì mà cô không kìm được bỏ ra một nụ cười nhẹ, một nụ cười từ tận đáy lòng.
Hai người đang quay lưng lại với nhau, đang cách nhau khoảng cách mà người nọ không thể thấy người kia. Song tâm lại luôn hướng về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.