Chương 1: Kỉ nguyên hủy diệt
Mục Nguyệt
15/07/2017
Năm 2017, thủ đô Cairo, Ai Cập.
Chiếc xe Jeep lăn bánh leo lên những cồn cát trải dài vạn dặm, tiếng lạo xạo của bánh xe ma sát với từng đụn cát nóng rẫy tạo nên một chuỗi âm thanh chết chóc, tang thương.
Trên xe là hai cô gái mặc trang phục đi sa mạc có trang bị đầy đủ mũ áo với hai chiếc balo lỉnh kỉnh đồ đạc.
“ Lão đại, vụ này không mấy khả thi đâu. Lũ nhà khảo cổ đã kéo đến và phong tỏa toàn bộ lăng mộ ngay sau khi nó được khai quật. Em thấy chúng ta nên đến Hi Lạp thì hơn”. Cất lời là một cô gái trẻ trạc 20 tuổi, ngũ quan xinh xắn, lanh lợi.
“Miêu Miêu, bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra cổ vật trong lăng tẩm do chưa tìm được đích xác vị trí của lăng mộ chính. Đây rõ ràng không phải lăng tẩm của một vị vua bình thường! Jame đã gửi hình cho chị và chị nghĩ có lẽ đây là một...lăng ngục!”. Bạch Ngưng cất tiếng nói nhẹ nhàng trào phúng.
“Lăng ngục? Vậy đó không phải là nơi đã bị nguyền rủa để giam giữ thân xác và linh hồn của một tội đồ hoàng thất theo nghi lễ của người Ai Cập cổ sao?”. Miêu Miêu run sợ cất giọng hỏi.
“Đúng vậy! Nhiệm vụ của chúng ta là tới đó và lật nắp quan tài của kẻ bị nguyền rủa trước khi lũ khảo cổ kịp phát hiện ra sự bất thường trong đó. Chúng ta sẽ kiếm được không ít từ vụ này đâu Miêu Miêu. Chắc chắn trong quan tài sẽ cất giữ toàn bộ trang sức của kẻ bị nguyền rủa bởi một lời nguyền vạn năm.”
“Lão đại, dù sao đó cũng là lời nguyền, em thấy hay thôi chúng ta bỏ vụ này đi. Nghe đâu nói nhiều kẻ vì cố tò mò muốn biết bí mật của vua chúa Ai Cập cổ mà bị trừng phạt hết sức kinh khủng bởi những lời nguyền chết chóc rợn người. Lấy Huyết ngọc tại cung điện hoàng gia tại Hi Lạp không phải dễ hơn sao?”
“Thứ cổ vật trăm năm đó sao sánh bằng cổ vật có niên đại 6000 năm ở Ai Cập chứ, yên tâm đi, có chị ở đây em sao phải sợ! Vụ lần trước bị Jame hẫng tay trên chị đã không hài lòng rồi, lần này có cơ hội lớn sao không thử sức chứ”. Bạch Ngưng ra sức thuyết phục Miêu Miêu cùng cô tới lăng mộ mới được khai quật ở ngoại ô Cairo.
“Nếu hắn ta thấy vụ này béo bở, hắn sẽ lập tức xơi tái chứ không phải nhờ chị đi hộ đâu. Em nghĩ hắn ta đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm trong vụ này nên mới rút lui đấy!”
“Sai! Là hắn ta không dám đối mặt với lời nguyền! Và còn vì, tri thức của hắn về nền văn minh Ai Cập cổ đại là zero”. Bạch Ngưng nói bằng giọng đầy tự tin, cô chắc rằng số “đạo trích” trong nhóm không ai có kiến thức về Ai Cập cổ tốt hơn cô.
“Được rồi em nghe theo lão đại!”
***
Bên trong lăng mộ
“Diện tích là 120 mét vuông, độ sâu 50m, độ rộng khoảng 30 thước, điều kiện yếm khí cao...”. Miêu Miêu nhanh chóng báo cáo chi tiết phán đoán cho Bạch Ngưng – người đang mải mê đánh giá toàn bộ hầm mộ này.
“Một lăng mộ sẽ không đơn giản là hẹp như thế này, chắc chắc có đường thông ra hướng khác! Miêu nhi, dùng máy dò đường đi!”. Bạch Ngưng cất cao giọng
“Lão đại, lại đây xem này, ở đây có nước! Chị mau xem đi”
“Đây không phải nước. Là thủy ngân!”. Nhìn dòng chảy sóng sánh trong tay Bạch Ngưng nhanh chóng đánh giá tình hình. Một lăng tẩm tồn tại dòng thủy ngân lạnh chảy từ mái vòm xuống dưới, vậy vị trí cất giữ xác ướp là ở trên mái vòm. Nơi này không có lối đi thì chắc chắn có cơ quan nào khác để dẫn lên cao.
“Miêu nhi, mau tìm cơ quan đi, nó nằm đâu đây thôi!”.
Bạch Ngưng không nghĩ cô sẽ theo vụ này cho tới khi Jame – một cộng sự trong nhóm gửi cho cô một bức ảnh. Trên đó là hình chỉ đường vào lăng mộ và một dòng chữ rất thu hút ngay trên vách lăng: “Vampire King’s”.
Lăng mộ được các nhà khảo cổ Mĩ đánh giá là có niên đại hàng ngàn năm tọa lạc ở ngoại ô thủ đô Cairo của Ai Cập, vậy mà trên vách lăng lại khắc một dòng chữ Latin cổ, điều này hết sức kì lạ và thần bí, nó gợi lên trí tò mò trong con người cô. Chính vì vậy cô mới nhận vụ này!
“Cạch...”.
“Miêu nhi, mau lại đây, cơ quan mở ra rồi!”. Trong lúc thất thần suy nghĩ, cánh tay của Bạch Ngưng vô tình chạm vào một chiếc đầu dơi bằng đá chạm khắc tinh xảo trên tường, lập tức cửa cơ quan thông với mái vòm mở ra. Vội tiến về phía cầu thang, một động lực vô hình nào đó thôi thúc cô phải tiến về phía trước.
Lũ dơi đen ẩn mình lâu ngày trong bóng tối lao ra và nhe hàm răng lởm nhởm xông tới tấn công hai cô gái. Miêu Miêu lập tức rút súng nhả đạn liên hồi vào lũ dơi, cô không ngờ lũ dơi vô hại lại có lúc hung hãn tấn công con người như chỉ hận không xỉa được miếng thịt tươi cuối cùng trên người họ vậy.
“Miêu nhi, dừng ngay lại, chúng ta sẽ bị lộ, cất súng đi, dùng dao, mau rọi đèn pin vào mắt chúng!”. Bạc Ngưng vừa cất giọng vừa dùng dao cắt đứt cổ một con dơi đang lao về phía mình. Lũ dơi sợ ánh sáng, cô cần bình tĩnh phán xét tình hình.
“Á... lão đại, em bị cắn rồi...”.
“Chạy mau, leo lên cầu thang theo hướng 9 giờ”.
Hai cô gái chạy thục mạng lên cầu thang, lũ dơi đuổi theo nhưng lập tức bị chặn lại sau cánh cửa cơ quan khi chúng khép lại.
“Phù... Miêu nhi, em không sao chứ!”
“Em bị cắn rồi, em vừa bị một con xé thịt, đau quá.”
“Yên tâm đi, dơi không có độc. Có lẽ sống yếm khí lâu ngày nên chúng hơi hăng máu thôi. Nhìn phía trước đi, chúng ta tới rồi...”. Bạch Ngưng cất giọng an ủi Miêu Miêu cho cô bớt hốt hoảng.
“Quan...quan tài”. Miêu Miêu mấp máy môi khẽ bật lên vài tiếng kinh hãi.
Phía xa, một cỗ quan tài bằng ngọc thạch màu trắng nằm chôn vùi giữa dòng thủy ngân đang nóng chảy bốc khói nghi ngút. Chất ngọc trong tới mức dường như thời gian không ảnh hưởng tới sắc trắng của nó.
“Đây không phải quan tài của người Ai Cập cổ đại, họ ngày đó chưa biết sử dụng ngọc để làm trang trí, họ vẫn thường sử dụng đồng để chạm khắc một cỗ quan tài cho người hoàng thất khi chết đi rồi đặt xác ướp vào trong. Việc sử dụng ngọc để cất giữ các di thể chỉ có người Anh cổ đại hay làm với các vị vua chúa và các vị danh tước được phong hiệu trong thị tộc hoàng gia cổ”.
Bạch Ngưng lập tức đưa ra phán đoán theo bản năng, cô không ngờ lăng quách của người Ai Cập cổ lại cất giữ thân xác của một hoàng gia Anh. Có lẽ phán đoán ban đầu của cô đã đúng, người nằm trong cỗ quan tài này có lẽ đã bị nguyền rủa bởi người Ai Cập cổ. Nhưng hoàng gia Anh tồn tại cách đây chỉ vài thế kỉ trong khi nền văn minh Ai Cập cổ đã tồn tại mấy nghìn năm. Việc này quá mâu thuẫn!
“Miêu nhi! Em làm gì vậy... đoàng...”.
Miêu Miêu rút súng bắn vào sợi xích đỡ chiếc quan tài trong hồ thủy ngân. Lập tức chiếc ròng rọc khởi động đưa chiếc quan tài rời khỏi mặt thủy ngân tiến về phía hai cô gái đang đứng.
“Đừng hành động khinh suất như vậy. Chúng ta sẽ bị lũ nhà khảo cổ phát hiện ngay..rõ chưa?.
“Lão đại, mở nắp quan tài đi. Mục đích của chúng ta là châu báu và cổ vật trong quan tài, việc gì phải mất công chờ đợi làm gì. Một phát súng là xong...”.
Bạch Ngưng vội tiến tới định mở nắp quan tài ngọc, quá vội vàng cô quên không quan sát rằng trên nắp quan tài có một dòng chữ Latin cổ. Vừa kéo nắp quan tài ra Miêu Miêu đã xông tới gạt cô sang và ngó vào trong. Một luồng khói đen lan tỏa khắp không gian khiến Miêu Miêu ho sặc sụa.
Bạch Ngưng lại gần quan tài, cô chỉ thấy bên trong là một thân xác khô quắt như trái táo bị ép sạch nước cao gần 2m. Dựa vào độ dài cơ thể có thể phán đoán đây là một người đàn ông, điều kì lạ là mái tóc màu bạch kim rủ xuống vai của người này dường như không bị thời gian làm cho khô héo, nó vẫn suôn mượt óng ánh dài tới tận hông. Bộ quần áo đen cổ ren đứng khoác trên người sạch sẽ như thể vừa mới mặc hôm qua.
Trong quan tài không hề có trang sức như mong đợi mà chỉ có một chiếc dao bằng thép chạm khắc hoa lệ, chuôi dao gắn một viên ngọc đỏ thẫm tinh khiết như màu máu đang im lìm mà ghim vào trái tim của người đàn ông trong quan tài.
Mắt của Bạch Ngưng không khỏi mở lớn, cô chưa từng nhìn thấy viên ngọc nào đẹp tới vậy, sắc đỏ như xoáy vào lòng người từng hồi rung cảm mãnh liệt. Đặt tay lên chuôi dao, cô nhẹ rút nó ra khỏi lồng ngực người đàn ông...
“Miêu nhi...chúng ta sắp phát tài...phập...”
“Miêu nhi! Em!...”.
Miêu Miêu như lên cơn điên loạn, cô ta cầm dao đâm tới Bạc Ngưng nhưng chỉ xẹt qua cánh tay. Mắt cô ta chuyển thành màu đỏ ghê sợ, cơ mặt co rúm đang rữa ra thành từng mảng. Máu thịt lẫn lộn, một cỗ hôi thối xộc tới khiến Bạch Ngưng không ngừng nôn khan.
“Miêu nhi, mau tỉnh lại đi...”.
Dường như tiếng gọi không đủ đánh thức thần trí của cô gái. Cô ta xông tới gầm gừ như muốn xé tan cơ thể của Bạch Ngưng. Mỗi tiếng gầm một miếng thịt trên mặt cô ta lại tữa xuống vương vãi khắp nền đất lạnh băng của hầm mộ.
Bạch Ngưng không thể tưởng tượng cô gái tinh nghịch hay đi bên mình lại có thể có bộ dạng ghê sợ như vậy. Nét mặt này giống hệt như một con Zombie trong mấy bộ phim kinh dị của Mỹ.
Đúng vậy! Zombie!
Miêu Miêu liều chết xông tới, Bạch Ngưng chỉ né tránh chứ quyết không đánh trả. Cô vẫn không đủ dũng cảm để giết người chị em cùng vào sinh ra tử với mình bao lần. Có lẽ khí độc trong quan tài cùng với vết cắn của loài dơi ăn thịt người đã khiến Miêu Miêu bị nhiễm độc Zombie, cần phải lập tức nghĩ cách cứu cô ấy.
Máu từ vết thương của Bạch Ngưng theo quán tính văng ra vấy vào miệng kẻ đang nằm trong quan tài ngọc. Cô chỉ đang cố gắng né những chiêu tấn công vô thức của Miêu Miêu mà không hề hay biết rằng máu mình vừa đánh thức một sinh mệnh vĩnh hằng đã nằm trong bóng tối hàng ngàn năm!
“Miêu nhi, chị là Bạch Ngưng, mau tỉnh lại...”.
Khi Bạch Ngưng còn đang ra sức thức tỉnh Miêu Miêu thì từ đằng sau cô gái đó xuất hiện thêm hàng chục tên xác sống khác. Chúng vừa đánh hơi thấy mùi máu tanh và đã thức tỉnh, có lẽ chúng chính là những kẻ đã bị chôn sống cùng cỗ quan tài này để canh giữ không cho linh hồn người trong quan tài có dịp thoát ra khỏi hầm mộ theo lời nguyền kinh hoàng của người xưa.
Một mình Miêu Miêu thì Bạch Ngưng tin rằng cô thừa sức đối phó nhưng tính cả thêm mười tên xác sống này thì mọi thứ lại trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chúng đang khát máu, chúng cần máu tanh,mà cô lại là sinh vật duy nhất còn có sự sống trong lăng mộ này!
Một tên xác sống ập tới, Bạch Ngưng tung người qua vai gã và dùng con dao nhọn đâm phập vào hộp sọ của hắn, nó gầm lên một tiếng rồi gục xuống tức khắc.
“Nào! Lại cả đây đi chứ, lũ quỷ tha ma bắt!...”
Một tên khác lại lao đến, rõ ràng tốc độ di chuyển của chúng không hề chậm chạp mà linh động như một con người. Hắn dang tay giữ lấy tay của Bạch Ngưng, cô hét lên một tiếng vịn vào cánh tay của tên xác sống rồi leo lên vai hắn, chiếc dao rơi xuống đất do va đập khiến tay Bạch Ngưng trống không. Cô dùng cánh tay bị thương ra sức đấm vào đầu hắn nhưng ngoài lớp thịt thối rữa thì không còn gì khác, thậm chí não màu trắng xám hôi thối của gã cũng trồi cả ra theo những cú đấm như vũ bão của cô.
Mấy tên còn lại ngửi thấy máu vội xông tới nhằm đúng cánh tay còn lại của cô mà gặm. Nhưng ngay sau giây phút đó chúng bỗng kêu gào và lăn ra đất.
Một đoàn người trang bị vũ trang tiến vào, họ nã súng tiêu diệt toàn bộ những tên xác sống còn lại trong lăng mộ. Một người tiến lại phía cô cất giọng:
“Cô là ai? Sao lại vào được đây? Cái xác trong quan tài đâu?”.
Nhưng do mất máu quá nhiều, Bạch Ngưng cảm thấy đầu óc mụ mị, cô ngất xỉu ngay khi chưa kịp trả lời.
***
Trung tâm nghiên cứu
“Cô Bạch, cô tỉnh rồi à!”. Một người đàn ông trẻ tuổi ngũ quan ấm áp tiến tới gần và cất giọng hỏi cô.
“Đây là đâu?”
“Đây là viện nghiên cứu huyết học và khảo cổ niên đại? Cô Bạch, tôi biết cô là một “đạo chích” nhưng giờ thì hãy cho tôi biết cái xác trong cỗ quan tài ngọc đó đang ở đâu? Cô không nên giấu giếm vì bạn của cô - người đã cùng cô vào căn mộ đã biến mất cùng cái xác đó rồi.”
“Tôi không biết cô ấy đi đâu, các anh không thấy tôi đang chiến đấu với mấy tên xác sống đó thì các người ập đến sao?”.
Bạch Ngưng không thấy đám người đã cứu cô đáng tin, họ nhìn thấy xác sống mà không có phản ứng sợ sệt, điều này chỉ có thể khẳng định họ đã quá quen với việc này. Một đoàn người đã quen với việc chiến đấu với đám xác sống thì không hề bình thường.
“Nếu cô không nói chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh. Cô Bạch, chắc cô không muốn thế đâu!”. Gã đàn ông cất giọng đe dọa, gương mặt hắn không còn nét ấm áp ban đầu mà thay vào đó là vẻ dữ tợn hung bạo.
“Các người bắt giữ người trái phép, tôi có quyền kiện các người tội giam giữ...”.
Bạch Ngưng lặng lẽ đánh giá nơi này. Khi cô cất tiếng nói có cảm giác âm thanh dội về hơi oang, điều này chỉ có thể có ở tầng hầm dưới lòng đất. Việc thoát thân e rằng hơi khó.
“Cô Bạch, tôi nghĩ mình không thể nói chuyện nhẹ nhàng với cô rồi! Alen, mang cô ta tới phòng thí nghiệm đi. Tiêm cho cô Bạch đây một liều TX1201.”
Người tên Alen lập tức tới và mang Bạch Ngưng tới phòng thí nghiệm. Khi ống tiêm lạnh lẽo đâm vào da thịt cô mới nhận ra rằng chúng đã tiêm thuốc mê trước đó khiến cơ thể cô bải hoải vô lực không còn sức phản kháng.
“Tiến sĩ, máu cô ta có thể cô lập dòng virut tiêm vào cơ thể, nó lập tức sinh ra kháng nguyên mạnh mẽ giết chết toàn bộ virut TX1201”.
“Cậu nói sao Alen, được lắm, phân tích kĩ máu của cô ta đi”. Hạo Trạch cất tiếng trầm khàn trong không gian trắng xoá của phòng thí nghiệm. Âm thanh của hắn vì thế càng thêm rợn người. Tiến về phía giường bệnh nơi Bạch Ngưng đang nằm, hắn khẽ cất giọng êm ru.
“Cô Bạch, tôi cần cô giúp tôi giải đáp chút vấn đề! Sẵn lòng chứ?”
“Rốt cuộc các người là ai? Đây là đâu? Các người không phải là nhà khảo cổ! Mẹ kiếp! Các người muốn gì.”.
Bạch Ngưng nghĩ cô sẽ chết trong hầm mộ đó khi bị chục tên xác sống xâu xé nhưng khi tỉnh lại cô đã ở đây. Chỉ vừa mới thôi khi gã đàn ông tên Alen đó tiêm mũi thuốc vào cơ thể cô đã thấy cánh tay thối rữa chỉ còn trơ lại xương trắng hếu dưới lớp áo khoác của hắn, giống hệt đám xác sống trong ngôi mộ cổ.
“ Cô muốn biết sao? Vậy hãy cho tôi đáp án tôi muốn, cô Bạch. À! Phải gọi là hậu duệ của tộc Huyết săn cổ chứ, phải không?”. Hạo Trạch cất tiếng cười man rợ, vẻ ngoài hắn bỗng thay đổi, lớp da đẹp đẽ bị bóc xuống để lộ gương mặt thối nát kinh tởm, hốc mắt hắn sâu hoắm đen đặc, con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng mắt theo tiếng cười của gã.
Bạch Ngưng muốn nôn nhưng lí trí không cho phép. Cô bình tĩnh đối mặt. Bọn chúng không phải người, e rằng đám người tới cứu cô đã bị bọn chúng xơi tái.
Chúng một mực muốn biết tung tích của cái xác trong cỗ quan tài ngọc thì cái xác đó phải có gì đó quan trọng. Cô cần trao đổi ngang giá với chúng để tìm cơ hội thoát thân và thông báo việc này cho các thành viên trong gia tộc.
“ Tôi sẽ cho anh biết cái xác đó đang ở đâu nhưng tôi muốn anh đáp ứng điều kiện của tôi”.
“Cô không có quyền đặt điều kiện với tôi, nhưng tôi sẽ cho phép cô làm điều này. Đi theo tôi. Hãy dịch đoạn văn tự này, đừng cố qua mặt tôi, nếu không cô sẽ không còn sống sót để ra khỏi đây đâu.”
Bạch Ngưng nhìn vào cỗ quan tài ngọc, trên chất ngọc trắng có một dòng chữ Latin cổ mờ mờ.
“Death is but the doorway to new life. We live today we shall live again in many form shall we return”
(Cái chết chỉ là con đường dẫn tới kiếp sau. Hôm nay ta sống rồi ngày mai ta sẽ trở lại bằng nhiều hình hài khác nhau)
Estienne de Blois
“Tôi không chắc nhưng có lẽ đây là một lời nguyền xa xưa”. Bạch Ngưng cảm thấy lạnh gáy sau khi đọc xong dòng chữ này. Cô sẽ không cho Hạo Trạch biết thông tin chính xác nếu hắn ta không chịu thả người.
“Nói chi tiết hơn đi, cô không muốn chết chứ. Có muốn xem thứ này không? Loài người ngu xuẩn của các cô đang quằn quại trong đau đớn khi bị binh đoàn xác sống thức tỉnh xơi tái. Nghe này, chỉ cần cô lừa dối tôi, cô sẽ bị tôi ném ra khỏi căn cứ và làm mồi cho lũ xác sống khát máu. Mau nói đi”.
Rõ ràng hắn ta đã lấy lại bộ mặt ban đầu nhưng vẻ ngoài hung tợn lại không hề thay đổi. Bạch Ngưng liếm đôi môi khô cất tiếng. Cảnh tượng được chiếu qua màn hình HD ảo đã cho thấy cục diện hỗn loạn bên ngoài, máu lênh láng, xác thịt chồng gối lên nhau. Cô không tin đây là sản phẩm công nghệ vì nét tuyệt vọng trên mặt của con người khi bị ba bốn tên Zombie xâu xé là không thể giả được.
“Hạo Trạch mau rút thôi, tổng bộ đến rồi. Bọn họ đã hạ gục toàn bộ New York, để bọn chúng phát hiện ta tự ý rời khỏi cương vị sẽ không hay đâu”. Tiếng Alen sốt sắng vang lên.
Lũ Zombie hình dạng con người này chắc chắn là sĩ quan cao cấp trong binh đoàn xác sống, có vậy chúng mới có thể sử dụng lớp da người để hành xử.
“Mẹ kiếp! Đi thôi!”. Hạo Trạch cất bước đi mà không hề có ý định đem theo Bạch Ngưng, hắn ta sẽ không dại mà đem một ả Huyết săn theo cạnh, ả ta có thể giết hắn bất cứ lúc nào khi thuốc mê hết tác dụng.
“Rầm...rầm...”. tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Bạch Ngưng vội lao về phía phòng thínghiệm. Cô nghĩ bây giờ chỉ có nơi đó an toàn hơn cả, trước khi thuốc mê mất tác dụng cô phải lẩn trốn lũ Zombie.
Tiếng lũ Zombie tiến tới gần phòng thí nghiệm, chỉ còn cách khung cửa bằng thép siêu cứng chúng đã có thể tiến vào. Vết thương nơi cánh tay có lẽ đã toả mùi máu dẫn dụ bọn chúng nhanh chóng tìm ra vị trí đích xác của cô.
“Quan tài, cỗ quan tài...”. vội leo vào chiếc quan tài và nằm im bất động. Chiếc quan tài bỗng rung mạnh và rơi xuống cơ quan ngầm giữa phòng thí nghiệm đúng lúc lũ Zombie kịp phá cửa xông vào.
Một cỗ hàn khí băng lãnh ập tới, không gian chật hẹp của cỗ quan tài càng lúc càng như co lại.
Bạch Ngưng không biết chính cỗ quan tài này đã giúp cô bảo toàn cơ thể nguyên vẹn trong hơn 20 năm chôn vùi dưới lòng đất tăm tối của thời loạn lạc.
Nhân loại thất thế trong cuộc chiến đẫm máu với Zombie. Số người còn lại đang không ngừng quằn quại tìm cơ hội sống sót giữa đám xác sống.
Không ai biết chôn vùi dưới nền đất lạnh là một cô gái thuộc chủng tộc Huyết săn cường thế!
Tiến sĩ Hàn Trạch người đã nghiên cứu thành công virut TX1201 gây độc Zombie được vua Zombie cấp hàm và giao nhiệm vụ càn quét tất cả nhân loại còn sống sót trên trái đất để mở ra một kỷ nguyên mới: “Kỷ nguyên của Zombie”
Chiếc xe Jeep lăn bánh leo lên những cồn cát trải dài vạn dặm, tiếng lạo xạo của bánh xe ma sát với từng đụn cát nóng rẫy tạo nên một chuỗi âm thanh chết chóc, tang thương.
Trên xe là hai cô gái mặc trang phục đi sa mạc có trang bị đầy đủ mũ áo với hai chiếc balo lỉnh kỉnh đồ đạc.
“ Lão đại, vụ này không mấy khả thi đâu. Lũ nhà khảo cổ đã kéo đến và phong tỏa toàn bộ lăng mộ ngay sau khi nó được khai quật. Em thấy chúng ta nên đến Hi Lạp thì hơn”. Cất lời là một cô gái trẻ trạc 20 tuổi, ngũ quan xinh xắn, lanh lợi.
“Miêu Miêu, bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra cổ vật trong lăng tẩm do chưa tìm được đích xác vị trí của lăng mộ chính. Đây rõ ràng không phải lăng tẩm của một vị vua bình thường! Jame đã gửi hình cho chị và chị nghĩ có lẽ đây là một...lăng ngục!”. Bạch Ngưng cất tiếng nói nhẹ nhàng trào phúng.
“Lăng ngục? Vậy đó không phải là nơi đã bị nguyền rủa để giam giữ thân xác và linh hồn của một tội đồ hoàng thất theo nghi lễ của người Ai Cập cổ sao?”. Miêu Miêu run sợ cất giọng hỏi.
“Đúng vậy! Nhiệm vụ của chúng ta là tới đó và lật nắp quan tài của kẻ bị nguyền rủa trước khi lũ khảo cổ kịp phát hiện ra sự bất thường trong đó. Chúng ta sẽ kiếm được không ít từ vụ này đâu Miêu Miêu. Chắc chắn trong quan tài sẽ cất giữ toàn bộ trang sức của kẻ bị nguyền rủa bởi một lời nguyền vạn năm.”
“Lão đại, dù sao đó cũng là lời nguyền, em thấy hay thôi chúng ta bỏ vụ này đi. Nghe đâu nói nhiều kẻ vì cố tò mò muốn biết bí mật của vua chúa Ai Cập cổ mà bị trừng phạt hết sức kinh khủng bởi những lời nguyền chết chóc rợn người. Lấy Huyết ngọc tại cung điện hoàng gia tại Hi Lạp không phải dễ hơn sao?”
“Thứ cổ vật trăm năm đó sao sánh bằng cổ vật có niên đại 6000 năm ở Ai Cập chứ, yên tâm đi, có chị ở đây em sao phải sợ! Vụ lần trước bị Jame hẫng tay trên chị đã không hài lòng rồi, lần này có cơ hội lớn sao không thử sức chứ”. Bạch Ngưng ra sức thuyết phục Miêu Miêu cùng cô tới lăng mộ mới được khai quật ở ngoại ô Cairo.
“Nếu hắn ta thấy vụ này béo bở, hắn sẽ lập tức xơi tái chứ không phải nhờ chị đi hộ đâu. Em nghĩ hắn ta đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm trong vụ này nên mới rút lui đấy!”
“Sai! Là hắn ta không dám đối mặt với lời nguyền! Và còn vì, tri thức của hắn về nền văn minh Ai Cập cổ đại là zero”. Bạch Ngưng nói bằng giọng đầy tự tin, cô chắc rằng số “đạo trích” trong nhóm không ai có kiến thức về Ai Cập cổ tốt hơn cô.
“Được rồi em nghe theo lão đại!”
***
Bên trong lăng mộ
“Diện tích là 120 mét vuông, độ sâu 50m, độ rộng khoảng 30 thước, điều kiện yếm khí cao...”. Miêu Miêu nhanh chóng báo cáo chi tiết phán đoán cho Bạch Ngưng – người đang mải mê đánh giá toàn bộ hầm mộ này.
“Một lăng mộ sẽ không đơn giản là hẹp như thế này, chắc chắc có đường thông ra hướng khác! Miêu nhi, dùng máy dò đường đi!”. Bạch Ngưng cất cao giọng
“Lão đại, lại đây xem này, ở đây có nước! Chị mau xem đi”
“Đây không phải nước. Là thủy ngân!”. Nhìn dòng chảy sóng sánh trong tay Bạch Ngưng nhanh chóng đánh giá tình hình. Một lăng tẩm tồn tại dòng thủy ngân lạnh chảy từ mái vòm xuống dưới, vậy vị trí cất giữ xác ướp là ở trên mái vòm. Nơi này không có lối đi thì chắc chắn có cơ quan nào khác để dẫn lên cao.
“Miêu nhi, mau tìm cơ quan đi, nó nằm đâu đây thôi!”.
Bạch Ngưng không nghĩ cô sẽ theo vụ này cho tới khi Jame – một cộng sự trong nhóm gửi cho cô một bức ảnh. Trên đó là hình chỉ đường vào lăng mộ và một dòng chữ rất thu hút ngay trên vách lăng: “Vampire King’s”.
Lăng mộ được các nhà khảo cổ Mĩ đánh giá là có niên đại hàng ngàn năm tọa lạc ở ngoại ô thủ đô Cairo của Ai Cập, vậy mà trên vách lăng lại khắc một dòng chữ Latin cổ, điều này hết sức kì lạ và thần bí, nó gợi lên trí tò mò trong con người cô. Chính vì vậy cô mới nhận vụ này!
“Cạch...”.
“Miêu nhi, mau lại đây, cơ quan mở ra rồi!”. Trong lúc thất thần suy nghĩ, cánh tay của Bạch Ngưng vô tình chạm vào một chiếc đầu dơi bằng đá chạm khắc tinh xảo trên tường, lập tức cửa cơ quan thông với mái vòm mở ra. Vội tiến về phía cầu thang, một động lực vô hình nào đó thôi thúc cô phải tiến về phía trước.
Lũ dơi đen ẩn mình lâu ngày trong bóng tối lao ra và nhe hàm răng lởm nhởm xông tới tấn công hai cô gái. Miêu Miêu lập tức rút súng nhả đạn liên hồi vào lũ dơi, cô không ngờ lũ dơi vô hại lại có lúc hung hãn tấn công con người như chỉ hận không xỉa được miếng thịt tươi cuối cùng trên người họ vậy.
“Miêu nhi, dừng ngay lại, chúng ta sẽ bị lộ, cất súng đi, dùng dao, mau rọi đèn pin vào mắt chúng!”. Bạc Ngưng vừa cất giọng vừa dùng dao cắt đứt cổ một con dơi đang lao về phía mình. Lũ dơi sợ ánh sáng, cô cần bình tĩnh phán xét tình hình.
“Á... lão đại, em bị cắn rồi...”.
“Chạy mau, leo lên cầu thang theo hướng 9 giờ”.
Hai cô gái chạy thục mạng lên cầu thang, lũ dơi đuổi theo nhưng lập tức bị chặn lại sau cánh cửa cơ quan khi chúng khép lại.
“Phù... Miêu nhi, em không sao chứ!”
“Em bị cắn rồi, em vừa bị một con xé thịt, đau quá.”
“Yên tâm đi, dơi không có độc. Có lẽ sống yếm khí lâu ngày nên chúng hơi hăng máu thôi. Nhìn phía trước đi, chúng ta tới rồi...”. Bạch Ngưng cất giọng an ủi Miêu Miêu cho cô bớt hốt hoảng.
“Quan...quan tài”. Miêu Miêu mấp máy môi khẽ bật lên vài tiếng kinh hãi.
Phía xa, một cỗ quan tài bằng ngọc thạch màu trắng nằm chôn vùi giữa dòng thủy ngân đang nóng chảy bốc khói nghi ngút. Chất ngọc trong tới mức dường như thời gian không ảnh hưởng tới sắc trắng của nó.
“Đây không phải quan tài của người Ai Cập cổ đại, họ ngày đó chưa biết sử dụng ngọc để làm trang trí, họ vẫn thường sử dụng đồng để chạm khắc một cỗ quan tài cho người hoàng thất khi chết đi rồi đặt xác ướp vào trong. Việc sử dụng ngọc để cất giữ các di thể chỉ có người Anh cổ đại hay làm với các vị vua chúa và các vị danh tước được phong hiệu trong thị tộc hoàng gia cổ”.
Bạch Ngưng lập tức đưa ra phán đoán theo bản năng, cô không ngờ lăng quách của người Ai Cập cổ lại cất giữ thân xác của một hoàng gia Anh. Có lẽ phán đoán ban đầu của cô đã đúng, người nằm trong cỗ quan tài này có lẽ đã bị nguyền rủa bởi người Ai Cập cổ. Nhưng hoàng gia Anh tồn tại cách đây chỉ vài thế kỉ trong khi nền văn minh Ai Cập cổ đã tồn tại mấy nghìn năm. Việc này quá mâu thuẫn!
“Miêu nhi! Em làm gì vậy... đoàng...”.
Miêu Miêu rút súng bắn vào sợi xích đỡ chiếc quan tài trong hồ thủy ngân. Lập tức chiếc ròng rọc khởi động đưa chiếc quan tài rời khỏi mặt thủy ngân tiến về phía hai cô gái đang đứng.
“Đừng hành động khinh suất như vậy. Chúng ta sẽ bị lũ nhà khảo cổ phát hiện ngay..rõ chưa?.
“Lão đại, mở nắp quan tài đi. Mục đích của chúng ta là châu báu và cổ vật trong quan tài, việc gì phải mất công chờ đợi làm gì. Một phát súng là xong...”.
Bạch Ngưng vội tiến tới định mở nắp quan tài ngọc, quá vội vàng cô quên không quan sát rằng trên nắp quan tài có một dòng chữ Latin cổ. Vừa kéo nắp quan tài ra Miêu Miêu đã xông tới gạt cô sang và ngó vào trong. Một luồng khói đen lan tỏa khắp không gian khiến Miêu Miêu ho sặc sụa.
Bạch Ngưng lại gần quan tài, cô chỉ thấy bên trong là một thân xác khô quắt như trái táo bị ép sạch nước cao gần 2m. Dựa vào độ dài cơ thể có thể phán đoán đây là một người đàn ông, điều kì lạ là mái tóc màu bạch kim rủ xuống vai của người này dường như không bị thời gian làm cho khô héo, nó vẫn suôn mượt óng ánh dài tới tận hông. Bộ quần áo đen cổ ren đứng khoác trên người sạch sẽ như thể vừa mới mặc hôm qua.
Trong quan tài không hề có trang sức như mong đợi mà chỉ có một chiếc dao bằng thép chạm khắc hoa lệ, chuôi dao gắn một viên ngọc đỏ thẫm tinh khiết như màu máu đang im lìm mà ghim vào trái tim của người đàn ông trong quan tài.
Mắt của Bạch Ngưng không khỏi mở lớn, cô chưa từng nhìn thấy viên ngọc nào đẹp tới vậy, sắc đỏ như xoáy vào lòng người từng hồi rung cảm mãnh liệt. Đặt tay lên chuôi dao, cô nhẹ rút nó ra khỏi lồng ngực người đàn ông...
“Miêu nhi...chúng ta sắp phát tài...phập...”
“Miêu nhi! Em!...”.
Miêu Miêu như lên cơn điên loạn, cô ta cầm dao đâm tới Bạc Ngưng nhưng chỉ xẹt qua cánh tay. Mắt cô ta chuyển thành màu đỏ ghê sợ, cơ mặt co rúm đang rữa ra thành từng mảng. Máu thịt lẫn lộn, một cỗ hôi thối xộc tới khiến Bạch Ngưng không ngừng nôn khan.
“Miêu nhi, mau tỉnh lại đi...”.
Dường như tiếng gọi không đủ đánh thức thần trí của cô gái. Cô ta xông tới gầm gừ như muốn xé tan cơ thể của Bạch Ngưng. Mỗi tiếng gầm một miếng thịt trên mặt cô ta lại tữa xuống vương vãi khắp nền đất lạnh băng của hầm mộ.
Bạch Ngưng không thể tưởng tượng cô gái tinh nghịch hay đi bên mình lại có thể có bộ dạng ghê sợ như vậy. Nét mặt này giống hệt như một con Zombie trong mấy bộ phim kinh dị của Mỹ.
Đúng vậy! Zombie!
Miêu Miêu liều chết xông tới, Bạch Ngưng chỉ né tránh chứ quyết không đánh trả. Cô vẫn không đủ dũng cảm để giết người chị em cùng vào sinh ra tử với mình bao lần. Có lẽ khí độc trong quan tài cùng với vết cắn của loài dơi ăn thịt người đã khiến Miêu Miêu bị nhiễm độc Zombie, cần phải lập tức nghĩ cách cứu cô ấy.
Máu từ vết thương của Bạch Ngưng theo quán tính văng ra vấy vào miệng kẻ đang nằm trong quan tài ngọc. Cô chỉ đang cố gắng né những chiêu tấn công vô thức của Miêu Miêu mà không hề hay biết rằng máu mình vừa đánh thức một sinh mệnh vĩnh hằng đã nằm trong bóng tối hàng ngàn năm!
“Miêu nhi, chị là Bạch Ngưng, mau tỉnh lại...”.
Khi Bạch Ngưng còn đang ra sức thức tỉnh Miêu Miêu thì từ đằng sau cô gái đó xuất hiện thêm hàng chục tên xác sống khác. Chúng vừa đánh hơi thấy mùi máu tanh và đã thức tỉnh, có lẽ chúng chính là những kẻ đã bị chôn sống cùng cỗ quan tài này để canh giữ không cho linh hồn người trong quan tài có dịp thoát ra khỏi hầm mộ theo lời nguyền kinh hoàng của người xưa.
Một mình Miêu Miêu thì Bạch Ngưng tin rằng cô thừa sức đối phó nhưng tính cả thêm mười tên xác sống này thì mọi thứ lại trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chúng đang khát máu, chúng cần máu tanh,mà cô lại là sinh vật duy nhất còn có sự sống trong lăng mộ này!
Một tên xác sống ập tới, Bạch Ngưng tung người qua vai gã và dùng con dao nhọn đâm phập vào hộp sọ của hắn, nó gầm lên một tiếng rồi gục xuống tức khắc.
“Nào! Lại cả đây đi chứ, lũ quỷ tha ma bắt!...”
Một tên khác lại lao đến, rõ ràng tốc độ di chuyển của chúng không hề chậm chạp mà linh động như một con người. Hắn dang tay giữ lấy tay của Bạch Ngưng, cô hét lên một tiếng vịn vào cánh tay của tên xác sống rồi leo lên vai hắn, chiếc dao rơi xuống đất do va đập khiến tay Bạch Ngưng trống không. Cô dùng cánh tay bị thương ra sức đấm vào đầu hắn nhưng ngoài lớp thịt thối rữa thì không còn gì khác, thậm chí não màu trắng xám hôi thối của gã cũng trồi cả ra theo những cú đấm như vũ bão của cô.
Mấy tên còn lại ngửi thấy máu vội xông tới nhằm đúng cánh tay còn lại của cô mà gặm. Nhưng ngay sau giây phút đó chúng bỗng kêu gào và lăn ra đất.
Một đoàn người trang bị vũ trang tiến vào, họ nã súng tiêu diệt toàn bộ những tên xác sống còn lại trong lăng mộ. Một người tiến lại phía cô cất giọng:
“Cô là ai? Sao lại vào được đây? Cái xác trong quan tài đâu?”.
Nhưng do mất máu quá nhiều, Bạch Ngưng cảm thấy đầu óc mụ mị, cô ngất xỉu ngay khi chưa kịp trả lời.
***
Trung tâm nghiên cứu
“Cô Bạch, cô tỉnh rồi à!”. Một người đàn ông trẻ tuổi ngũ quan ấm áp tiến tới gần và cất giọng hỏi cô.
“Đây là đâu?”
“Đây là viện nghiên cứu huyết học và khảo cổ niên đại? Cô Bạch, tôi biết cô là một “đạo chích” nhưng giờ thì hãy cho tôi biết cái xác trong cỗ quan tài ngọc đó đang ở đâu? Cô không nên giấu giếm vì bạn của cô - người đã cùng cô vào căn mộ đã biến mất cùng cái xác đó rồi.”
“Tôi không biết cô ấy đi đâu, các anh không thấy tôi đang chiến đấu với mấy tên xác sống đó thì các người ập đến sao?”.
Bạch Ngưng không thấy đám người đã cứu cô đáng tin, họ nhìn thấy xác sống mà không có phản ứng sợ sệt, điều này chỉ có thể khẳng định họ đã quá quen với việc này. Một đoàn người đã quen với việc chiến đấu với đám xác sống thì không hề bình thường.
“Nếu cô không nói chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh. Cô Bạch, chắc cô không muốn thế đâu!”. Gã đàn ông cất giọng đe dọa, gương mặt hắn không còn nét ấm áp ban đầu mà thay vào đó là vẻ dữ tợn hung bạo.
“Các người bắt giữ người trái phép, tôi có quyền kiện các người tội giam giữ...”.
Bạch Ngưng lặng lẽ đánh giá nơi này. Khi cô cất tiếng nói có cảm giác âm thanh dội về hơi oang, điều này chỉ có thể có ở tầng hầm dưới lòng đất. Việc thoát thân e rằng hơi khó.
“Cô Bạch, tôi nghĩ mình không thể nói chuyện nhẹ nhàng với cô rồi! Alen, mang cô ta tới phòng thí nghiệm đi. Tiêm cho cô Bạch đây một liều TX1201.”
Người tên Alen lập tức tới và mang Bạch Ngưng tới phòng thí nghiệm. Khi ống tiêm lạnh lẽo đâm vào da thịt cô mới nhận ra rằng chúng đã tiêm thuốc mê trước đó khiến cơ thể cô bải hoải vô lực không còn sức phản kháng.
“Tiến sĩ, máu cô ta có thể cô lập dòng virut tiêm vào cơ thể, nó lập tức sinh ra kháng nguyên mạnh mẽ giết chết toàn bộ virut TX1201”.
“Cậu nói sao Alen, được lắm, phân tích kĩ máu của cô ta đi”. Hạo Trạch cất tiếng trầm khàn trong không gian trắng xoá của phòng thí nghiệm. Âm thanh của hắn vì thế càng thêm rợn người. Tiến về phía giường bệnh nơi Bạch Ngưng đang nằm, hắn khẽ cất giọng êm ru.
“Cô Bạch, tôi cần cô giúp tôi giải đáp chút vấn đề! Sẵn lòng chứ?”
“Rốt cuộc các người là ai? Đây là đâu? Các người không phải là nhà khảo cổ! Mẹ kiếp! Các người muốn gì.”.
Bạch Ngưng nghĩ cô sẽ chết trong hầm mộ đó khi bị chục tên xác sống xâu xé nhưng khi tỉnh lại cô đã ở đây. Chỉ vừa mới thôi khi gã đàn ông tên Alen đó tiêm mũi thuốc vào cơ thể cô đã thấy cánh tay thối rữa chỉ còn trơ lại xương trắng hếu dưới lớp áo khoác của hắn, giống hệt đám xác sống trong ngôi mộ cổ.
“ Cô muốn biết sao? Vậy hãy cho tôi đáp án tôi muốn, cô Bạch. À! Phải gọi là hậu duệ của tộc Huyết săn cổ chứ, phải không?”. Hạo Trạch cất tiếng cười man rợ, vẻ ngoài hắn bỗng thay đổi, lớp da đẹp đẽ bị bóc xuống để lộ gương mặt thối nát kinh tởm, hốc mắt hắn sâu hoắm đen đặc, con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng mắt theo tiếng cười của gã.
Bạch Ngưng muốn nôn nhưng lí trí không cho phép. Cô bình tĩnh đối mặt. Bọn chúng không phải người, e rằng đám người tới cứu cô đã bị bọn chúng xơi tái.
Chúng một mực muốn biết tung tích của cái xác trong cỗ quan tài ngọc thì cái xác đó phải có gì đó quan trọng. Cô cần trao đổi ngang giá với chúng để tìm cơ hội thoát thân và thông báo việc này cho các thành viên trong gia tộc.
“ Tôi sẽ cho anh biết cái xác đó đang ở đâu nhưng tôi muốn anh đáp ứng điều kiện của tôi”.
“Cô không có quyền đặt điều kiện với tôi, nhưng tôi sẽ cho phép cô làm điều này. Đi theo tôi. Hãy dịch đoạn văn tự này, đừng cố qua mặt tôi, nếu không cô sẽ không còn sống sót để ra khỏi đây đâu.”
Bạch Ngưng nhìn vào cỗ quan tài ngọc, trên chất ngọc trắng có một dòng chữ Latin cổ mờ mờ.
“Death is but the doorway to new life. We live today we shall live again in many form shall we return”
(Cái chết chỉ là con đường dẫn tới kiếp sau. Hôm nay ta sống rồi ngày mai ta sẽ trở lại bằng nhiều hình hài khác nhau)
Estienne de Blois
“Tôi không chắc nhưng có lẽ đây là một lời nguyền xa xưa”. Bạch Ngưng cảm thấy lạnh gáy sau khi đọc xong dòng chữ này. Cô sẽ không cho Hạo Trạch biết thông tin chính xác nếu hắn ta không chịu thả người.
“Nói chi tiết hơn đi, cô không muốn chết chứ. Có muốn xem thứ này không? Loài người ngu xuẩn của các cô đang quằn quại trong đau đớn khi bị binh đoàn xác sống thức tỉnh xơi tái. Nghe này, chỉ cần cô lừa dối tôi, cô sẽ bị tôi ném ra khỏi căn cứ và làm mồi cho lũ xác sống khát máu. Mau nói đi”.
Rõ ràng hắn ta đã lấy lại bộ mặt ban đầu nhưng vẻ ngoài hung tợn lại không hề thay đổi. Bạch Ngưng liếm đôi môi khô cất tiếng. Cảnh tượng được chiếu qua màn hình HD ảo đã cho thấy cục diện hỗn loạn bên ngoài, máu lênh láng, xác thịt chồng gối lên nhau. Cô không tin đây là sản phẩm công nghệ vì nét tuyệt vọng trên mặt của con người khi bị ba bốn tên Zombie xâu xé là không thể giả được.
“Hạo Trạch mau rút thôi, tổng bộ đến rồi. Bọn họ đã hạ gục toàn bộ New York, để bọn chúng phát hiện ta tự ý rời khỏi cương vị sẽ không hay đâu”. Tiếng Alen sốt sắng vang lên.
Lũ Zombie hình dạng con người này chắc chắn là sĩ quan cao cấp trong binh đoàn xác sống, có vậy chúng mới có thể sử dụng lớp da người để hành xử.
“Mẹ kiếp! Đi thôi!”. Hạo Trạch cất bước đi mà không hề có ý định đem theo Bạch Ngưng, hắn ta sẽ không dại mà đem một ả Huyết săn theo cạnh, ả ta có thể giết hắn bất cứ lúc nào khi thuốc mê hết tác dụng.
“Rầm...rầm...”. tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Bạch Ngưng vội lao về phía phòng thínghiệm. Cô nghĩ bây giờ chỉ có nơi đó an toàn hơn cả, trước khi thuốc mê mất tác dụng cô phải lẩn trốn lũ Zombie.
Tiếng lũ Zombie tiến tới gần phòng thí nghiệm, chỉ còn cách khung cửa bằng thép siêu cứng chúng đã có thể tiến vào. Vết thương nơi cánh tay có lẽ đã toả mùi máu dẫn dụ bọn chúng nhanh chóng tìm ra vị trí đích xác của cô.
“Quan tài, cỗ quan tài...”. vội leo vào chiếc quan tài và nằm im bất động. Chiếc quan tài bỗng rung mạnh và rơi xuống cơ quan ngầm giữa phòng thí nghiệm đúng lúc lũ Zombie kịp phá cửa xông vào.
Một cỗ hàn khí băng lãnh ập tới, không gian chật hẹp của cỗ quan tài càng lúc càng như co lại.
Bạch Ngưng không biết chính cỗ quan tài này đã giúp cô bảo toàn cơ thể nguyên vẹn trong hơn 20 năm chôn vùi dưới lòng đất tăm tối của thời loạn lạc.
Nhân loại thất thế trong cuộc chiến đẫm máu với Zombie. Số người còn lại đang không ngừng quằn quại tìm cơ hội sống sót giữa đám xác sống.
Không ai biết chôn vùi dưới nền đất lạnh là một cô gái thuộc chủng tộc Huyết săn cường thế!
Tiến sĩ Hàn Trạch người đã nghiên cứu thành công virut TX1201 gây độc Zombie được vua Zombie cấp hàm và giao nhiệm vụ càn quét tất cả nhân loại còn sống sót trên trái đất để mở ra một kỷ nguyên mới: “Kỷ nguyên của Zombie”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.