Chương 16: Tinh hệ Ossimit - thế giới đảo ngược(Tiếp)
Mục Nguyệt
19/12/2017
Trong vòng 30
phút nữa phi thuyền Tomax của Khắc Liệt sẽ thực hiện cú nhảy siêu quang
xuống tinh hệ Ossimit, đó đại bản doanh của Zombie, muốn thoát khỏi đó
là việc không tưởng, vậy nên trong vòng 30 phút ngắn ngủi này, Bạch
Ngưng sẽ phải tìm cách thoát khỏi phi thuyền sau đó tìm cách trà trộn
vào phi thuyền của đám "Đồ tể vũ trụ" đó mà lẩn trốn.
Nếu may mắn, cô sẽ có thể thoát thân khỏi đám đồ tể và trở về Trái đất, nhưng nếu thất bại...có lẽ cô sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho toàn bộ đám zombie đó xâu xé.
Vì vậy, nắm chắc cơ hội thoát thân cuối cùng cũng đồng thời là kế sách duy nhất cho Bạch Ngưng lúc này!
Khụ...khụ...
"Có ai không...ta cảm thấy khó thở quá..." Bạch Ngưng ôm lấy ngực rồi ho khù khụ, sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi bắt đầu tím tái vì thiếu dưỡng khí. Nhìn Bạch Ngưng lúc này chật vật chẳng khác gì người sắp đối mặt với tử thần.
Trong phòng giám sát, hai gã zombie to con trông thấy vậy vội vã đứng lên phi thân về phía căn phòng giam giữ Bạch Ngưng.
"Ả loài người ngu ngốc, ngươi sao vậy?", một tên trong số hai gã zombie vừa chạy đến cất tiếng hỏi.
"Ta cảm thấy tức ngực quá. không khí có chút không thông. Có phải bây giờ phi thuyền đang đi ra khỏi địa phận của tầng khí quyển không. Nếu không có không khí, một nhân loại như ta sẽ không thể nào sống nổi. Các người chắc sẽ không muốn đưa một xác chết về tinh cầu Ossimit đâu nhỉ...khù khụ..."
"Mã Đạt, ngươi thấy thế nào, trông ả ta có vẻ không ổn đâu! ta nghe nói con người không thể sống thiếu dưỡng khí được quá ba phút. Nếu chúng ta bỏ mặc ả, ả có thể sẽ chết!"
Gã zombie còn lại sắc mặt âm trầm, hắn cất tiếng khàn đục như thể đã một thời gian dài không nói chuyện, chất giọng ấy vang lên trong căn phòng giam được bao bọc bằng thép vũ trụ này tuyệt đối là liều thuốc kích thích thần kinh rùng rợn nhất.
"Không có lệnh của chỉ huy, hai chúng ta ai cũng không được phép cởi trói hay trao cho ả bất cứ dụng cụ nào. Tề, ngươi phải rõ điều đó hơn ai hết"
"Nhưng nếu ả ta chết thì sao? Nhiệm vụ canh giữ ả giao cho chúng ta, nếu ả chết, cả hai chúng ta chắc chắn sẽ gặp liên lụy! Chết tiệt, giờ ngươi còn suy nghĩ tới mấy cái quy tắc chết tiệt đó làm gì chứ!, Vương và chỉ huy Hạo Trạch đều đang trong phòng điều khiển chuẩn bị cho cú nhảy siêu quang rồi! Họ sẽ không chú ý đến ả ta đâu, phải mau chóng tới chỗ Zack mang dụng cụ điều chỉnh áp suất tới đây!"
"Tề, vậy ngươi hãy tự quyết định, ta sẽ không can thiệp!"
"Được, ta sẽ đến chỗ Zack mang máy nén khí tới đây, ngươi đứng đây canh chừng ả ta, nếu ả ta có dấu hiệu suy kiệt, hãy phát cảnh báo tới toàn bộ phi thuyền"
Gã zombie tên Mã Đạt đó lạnh lùng gật đầu, xem ra tên này có vẻ là một zombie thuần huyết máu lạnh chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh một cách tuyệt đối. Không biết thực lực sẽ ra sao nữa... nếu gã ta mạnh thì Bạch Ngưng sẽ phải tốn không ít công sức để hạ gã đây
Có điều, ánh mắt gã nhìn vào Bạch Ngưng có gì đó rất...không được tự nhiên, nó dường như có chút hàm ý...
Đợi bóng dáng của Tề đi khuất, gã zombie tên Mã Đạt quay người lại. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Ngưng lúc này tràn ngập ý cười, không còn vẻ đáng sợ rùng rợn như vừa rồi.
"Xem ra em đóng kịch cũng không tồi nhỉ, qua mắt được một gã zombie thuần chủng rồi!"
Khoan đã...chất giọng này...không phải của gã đàn ông đẹp trai đến phi thiên nghịch lí đó thì còn có thể là của ai nữa!
"Mẹ nó, Markle...sao bây giờ anh mới tới. Anh tính để tôi bị bọn chúng
róc xương lột da rồi mới thèm ló mặt sao?"
Tên khốn Markle này, hắn ta còn cười được trên nỗi đau của người khác. Biết rõ cô đang gặp nguy hiểm mà vẫn thản nhiên cùng "đồng đội" của hắn ngồi trong phòng giám sát theo dõi nhất cử nhất động của cô. Vừa rồi nếu không phải Bạch Ngưng giả bộ khó thở thì gã khốn này chắc sẽ không thèm hành động cũng nên.
"Em bình tĩnh đã, không phải bây giờ tôi đang chuẩn bị cứu em hay sao? Hỏa giận công tâm ảnh hưởng đến phán đoán đó, hạ hỏa đi...hạ hỏa"
"Anh lên phi thuyền ngay từ đầu rồi có phải hay không. Nếu không làm gì có chuyện anh có thể đóng giả "đồng đội" của Tề mà không bị gã phát hiện chứ!"
"...được rồi, tôi thừa nhận bản thân đã lên phi thuyền từ sớm, nhưng em không biết đâu..."
"Stop...tốt hơn anh lên im lặng tránh để tôi tức giận mà cho anh một chưởng, ok?"
Markle ngượng ngùng sờ sờ sống mũi rồi dùng chìa khóa đã "chôm" được từ đâu đó mở khóa cho Bạch Ngưng. Tình hình bây giờ tương đối nguy hiểm, chỉ không tới mười phút nữa phi thuyền sẽ thực hiện cú nhảy siêu quang, nếu không ra tay kịp thời e rằng cả Bạch Ngưng mà Markle đều sẽ gặp nguy hiểm. Tên zombie kia quay lại không thấy "Mã Đạt", hắn ta chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra thân phận giả mạo của Markle và báo cho toàn bộ phi thuyền. Tình cảnh của bọn họ lúc này đúng là xứng với câu nói "Ngàn cân treo sợi tóc"!
Mặc dù ngoài miệng nóng giận nhưng khi Bạch Ngưng biết Markle không màng nguy hiểm đến đây tìm cô, trong lòng Bạch Ngưng như có một dòng nước ấm chảy qua, mềm mại mà ấm áp. Cuối cùng thì trong thế giới loạn lạc này cũng có một tri kỷ không màng tới sống chết của bản thân mà xả thân vì cô. Markle làm cho Bạch Ngưng bỗng nhớ tới Miêu nhi, cô gái nhỏ là đồng đội với cô ở thế giới trước kia, con nhóc đó rất tôn sùng Bạch Ngưng, cứ nhất nhất phải đi theo cô, nhưng kết cục thì...thời thế xoay vần, zombie chiến thắng nhân loại, Miêu nhi cũng theo đó mà ra đi! Cô thì mãi mãi mất đi một đồng đội ăn ý, mất đi một chị em tốt trong cuộc sống cô độc.
"Đừng sợ, có tôi ở đây!". Giọng Markle vang lên trong khoang thuyền, bọn họ đang chạy về phía cuối phi thuyền, ngược hướng với phòng chỉ huy. Không gian ở đây có chút hạn hẹp, ánh sáng chỉ đủ len lỏi qua các buồng khí áp của phi thuyền. Sống lưng Bạch Ngưng có chút lạnh, trong này toàn lũ ăn tươi nuốt sống, ngoài kia lại là đầm rồng hang hổ, khắp nơi trùng trùng điệp điệp những nguy hiểm, không biết bọn họ có toàn mạng mà trở ra hay không.
"Tôi sợ! Khó khăn lắm mới có thể sống tới ngày hôm nay, vậy mà lại phải phơi thây nơi vũ trụ lạnh giá này, anh nói xem có phải do kiếp trước tôi tu thân tích đức không đủ không?"
"Kiếp trước của em à...để xem, lúc đó chắc tôi vẫn còn đang ngủ đấy!"
"Anh nói gì?"
"Tôi nói, phía trước là khoang nhiên liệu. còn 3 phút nữa cú nhảy siêu quang sẽ diễn ra, trong lúc thực hiện cú nhảy, chúng ta sẽ sử dụng tàu cứu trợ không gian ngay khoang nhiên liệu để chạy trốn. Nơi này bây giờ tương đối an toàn với hai chúng ta, nên em bớt lo lắng dư thừa đi"
Bạch Ngưng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm của Markle, cô thật không hiểu vì sao Markle lại có thể bình tĩnh đối mặt với thảm cảnh đầy nguy nan này được. Bọn họ đang trôi nổi trong vũ trụ bao la chứ có phải đang ở trên Trái Đất đâu, anh ta chẳng lẽ không có chút ý thức về tình huống của bản thân mình à!
"Markle này, anh nghĩ xem, tại sao anh lại rành về mấy khoản trốn chạy thế chứ. Liệu có phải..."
"Có phải gì?". Markle trong nhất thời không bắt kịp suy nghĩ của Bạch Ngưng nên cất giọng lười biếng hỏi.
"Không lẽ anh...thực sự là nam sủng của một vị tướng quân nào đó cao cấp trong quân đội loài người, quật cường không chịu bị chà đạp và nuôi nhốt nên thường xuyên trốn chạy? Vậy nên 36 phương kế trốn chạy mới nắm rõ trong lòng bàn tay đến như vậy?"
"..."
Quý ngài nào đó mặt xụ xuống tức giận. Sao có thể như thế được chứ. Cô gái mà ngài để ý đến, sao có thể quy chụp cho ngài cái mũ "nam sủng" ô nhục đó được chứ. Rõ ràng bộ dạng ngài chỉ có chút xinh đẹp lộng lẫy...được rồi, là vô cùng xinh đẹp lộng lẫy thôi mà. Còn đâu uy danh khắp chốn nữa...thật bi ai
"Được rồi...tôi sẽ giữ bí mật giùm anh, sao phải sầu não thế chứ. Nam sủng thì có sao đâu, phải đẹp thì mới có cửa được khoác lên mình biệt danh đó chứ, như tôi này, có ai thèm "sủng" tôi đâu, có ai mà tình nguyện sủng tôi thì có khi tôi lại theo họ ngay đấy chứ!"
"Em nhớ câu nói của em hôm nay đấy nhé"
Tôi nói gì, có nói gì sao?
---
"Toàn bộ phi thuyền chú ý, phạm nhân loài người đã bỏ trốn, có gián điệp đội lốt zombie trên phi thuyền, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất"
Tiếng phương tiện thông báo len lỏi khắp phi thuyền, chắc chắn gã Tề đó đã phát hiện Markle là giả mạo và báo cho Khắc Liệt rồi. Lệnh truy lùng cấp cao nhất, đám khốn khiếp đó tính bám trụ ở mảnh đất đầy nguy hiểm này chỉ để săn lùng một nhân loại như cô sao? Thật là thụ sủng nhược kinh mà!
"Khốn khiếp, một lũ vô dụng. Có một ả nhân loại mà cũng canh giữ không xong. Cú nhảy siêu quang sắp bắt đâu rôì, các ngươi tính sao?"
Hạo Trạch đang vô cùng tức giận, con mồi hắn ta nhằm đã lâu, vậy mà ả ta lại trốn chạy được khỏi thiên la địa võng do hắn giăng ra. Khốn khiếp thật!
"Vương, người tới rồi".
"Lập tức dừng phi thuyền, lục soát toàn bộ các khoang cho ta. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được Bạch Ngưng về đây. Còn nữa, tìm bằng được tên đã ứng cứu ả ta, hắn ta mới là đối tượng quan trọng nhất với chủng tộc Zombie chúng ta. Nếu ai trong số các ngươi có thể mang được hắn về đây, ta nhất định sẽ trọng thưởng."
"Vương, vùng đất này vô cùng nguy hiểm. Bọn "Đồ sát vũ trụ" dạo này hoạt động rất gắt gao, thuộc hạ e rằng chúng sẽ làm tổn hại đến người của chúng ta".
Hạo Trạch dù rất muốn bắt được Bạch Ngưng, nhưng hắn ta không điên. Khu vực được coi là nguy hiểm nhất vũ trụ, nếu hạ cánh xuống vùng đất này chẳng khác nào nộp mạng. Hắn ta có nhiều thời gian, gã không sợ không bắt được ả.
"Ta không quản mất bao nhiêu người, chỉ cần có thể bắt được "gã đó", dù các ngươi có phải bỏ mạng ngay tại đây cũng phải chấp hành mệnh lệnh. Chỉ cần bọn chúng có thể quay trở lại Trái đất thì việc truy bắt chúng coi như vô vọng, vì vậy nhất định phải tóm bằng được gã."
"Tuân lệnh!". Tất cả đám zombie trong khoang thuyền như được tiếp thêm sức mạnh, đối tượng mà vương muốn truy bắt bằng mọi giá chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần bắt được gã đó, bọn chúng sẽ được thăng cấp nhanh chóng. Còn gì tuyệt vời hơn việc này chứ!
Khắc Liệt giận dữ, hắn ta thật sự không ngờ Estienne có thể trà trộn vào phi thuyền của gã, lại còn ngang nhiên mang Bạch Ngưng đi ngay dưới mi mắt gã. Hôm nay bằng giá nào hắn ta cũng phải quyết chiến một trận thật sự với Estienne! Để xem trong lãnh địa bao la này, ta và ngươi ai mới là kẻ sống sót tới cuối cùng!
Nếu may mắn, cô sẽ có thể thoát thân khỏi đám đồ tể và trở về Trái đất, nhưng nếu thất bại...có lẽ cô sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho toàn bộ đám zombie đó xâu xé.
Vì vậy, nắm chắc cơ hội thoát thân cuối cùng cũng đồng thời là kế sách duy nhất cho Bạch Ngưng lúc này!
Khụ...khụ...
"Có ai không...ta cảm thấy khó thở quá..." Bạch Ngưng ôm lấy ngực rồi ho khù khụ, sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi bắt đầu tím tái vì thiếu dưỡng khí. Nhìn Bạch Ngưng lúc này chật vật chẳng khác gì người sắp đối mặt với tử thần.
Trong phòng giám sát, hai gã zombie to con trông thấy vậy vội vã đứng lên phi thân về phía căn phòng giam giữ Bạch Ngưng.
"Ả loài người ngu ngốc, ngươi sao vậy?", một tên trong số hai gã zombie vừa chạy đến cất tiếng hỏi.
"Ta cảm thấy tức ngực quá. không khí có chút không thông. Có phải bây giờ phi thuyền đang đi ra khỏi địa phận của tầng khí quyển không. Nếu không có không khí, một nhân loại như ta sẽ không thể nào sống nổi. Các người chắc sẽ không muốn đưa một xác chết về tinh cầu Ossimit đâu nhỉ...khù khụ..."
"Mã Đạt, ngươi thấy thế nào, trông ả ta có vẻ không ổn đâu! ta nghe nói con người không thể sống thiếu dưỡng khí được quá ba phút. Nếu chúng ta bỏ mặc ả, ả có thể sẽ chết!"
Gã zombie còn lại sắc mặt âm trầm, hắn cất tiếng khàn đục như thể đã một thời gian dài không nói chuyện, chất giọng ấy vang lên trong căn phòng giam được bao bọc bằng thép vũ trụ này tuyệt đối là liều thuốc kích thích thần kinh rùng rợn nhất.
"Không có lệnh của chỉ huy, hai chúng ta ai cũng không được phép cởi trói hay trao cho ả bất cứ dụng cụ nào. Tề, ngươi phải rõ điều đó hơn ai hết"
"Nhưng nếu ả ta chết thì sao? Nhiệm vụ canh giữ ả giao cho chúng ta, nếu ả chết, cả hai chúng ta chắc chắn sẽ gặp liên lụy! Chết tiệt, giờ ngươi còn suy nghĩ tới mấy cái quy tắc chết tiệt đó làm gì chứ!, Vương và chỉ huy Hạo Trạch đều đang trong phòng điều khiển chuẩn bị cho cú nhảy siêu quang rồi! Họ sẽ không chú ý đến ả ta đâu, phải mau chóng tới chỗ Zack mang dụng cụ điều chỉnh áp suất tới đây!"
"Tề, vậy ngươi hãy tự quyết định, ta sẽ không can thiệp!"
"Được, ta sẽ đến chỗ Zack mang máy nén khí tới đây, ngươi đứng đây canh chừng ả ta, nếu ả ta có dấu hiệu suy kiệt, hãy phát cảnh báo tới toàn bộ phi thuyền"
Gã zombie tên Mã Đạt đó lạnh lùng gật đầu, xem ra tên này có vẻ là một zombie thuần huyết máu lạnh chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh một cách tuyệt đối. Không biết thực lực sẽ ra sao nữa... nếu gã ta mạnh thì Bạch Ngưng sẽ phải tốn không ít công sức để hạ gã đây
Có điều, ánh mắt gã nhìn vào Bạch Ngưng có gì đó rất...không được tự nhiên, nó dường như có chút hàm ý...
Đợi bóng dáng của Tề đi khuất, gã zombie tên Mã Đạt quay người lại. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Ngưng lúc này tràn ngập ý cười, không còn vẻ đáng sợ rùng rợn như vừa rồi.
"Xem ra em đóng kịch cũng không tồi nhỉ, qua mắt được một gã zombie thuần chủng rồi!"
Khoan đã...chất giọng này...không phải của gã đàn ông đẹp trai đến phi thiên nghịch lí đó thì còn có thể là của ai nữa!
"Mẹ nó, Markle...sao bây giờ anh mới tới. Anh tính để tôi bị bọn chúng
róc xương lột da rồi mới thèm ló mặt sao?"
Tên khốn Markle này, hắn ta còn cười được trên nỗi đau của người khác. Biết rõ cô đang gặp nguy hiểm mà vẫn thản nhiên cùng "đồng đội" của hắn ngồi trong phòng giám sát theo dõi nhất cử nhất động của cô. Vừa rồi nếu không phải Bạch Ngưng giả bộ khó thở thì gã khốn này chắc sẽ không thèm hành động cũng nên.
"Em bình tĩnh đã, không phải bây giờ tôi đang chuẩn bị cứu em hay sao? Hỏa giận công tâm ảnh hưởng đến phán đoán đó, hạ hỏa đi...hạ hỏa"
"Anh lên phi thuyền ngay từ đầu rồi có phải hay không. Nếu không làm gì có chuyện anh có thể đóng giả "đồng đội" của Tề mà không bị gã phát hiện chứ!"
"...được rồi, tôi thừa nhận bản thân đã lên phi thuyền từ sớm, nhưng em không biết đâu..."
"Stop...tốt hơn anh lên im lặng tránh để tôi tức giận mà cho anh một chưởng, ok?"
Markle ngượng ngùng sờ sờ sống mũi rồi dùng chìa khóa đã "chôm" được từ đâu đó mở khóa cho Bạch Ngưng. Tình hình bây giờ tương đối nguy hiểm, chỉ không tới mười phút nữa phi thuyền sẽ thực hiện cú nhảy siêu quang, nếu không ra tay kịp thời e rằng cả Bạch Ngưng mà Markle đều sẽ gặp nguy hiểm. Tên zombie kia quay lại không thấy "Mã Đạt", hắn ta chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra thân phận giả mạo của Markle và báo cho toàn bộ phi thuyền. Tình cảnh của bọn họ lúc này đúng là xứng với câu nói "Ngàn cân treo sợi tóc"!
Mặc dù ngoài miệng nóng giận nhưng khi Bạch Ngưng biết Markle không màng nguy hiểm đến đây tìm cô, trong lòng Bạch Ngưng như có một dòng nước ấm chảy qua, mềm mại mà ấm áp. Cuối cùng thì trong thế giới loạn lạc này cũng có một tri kỷ không màng tới sống chết của bản thân mà xả thân vì cô. Markle làm cho Bạch Ngưng bỗng nhớ tới Miêu nhi, cô gái nhỏ là đồng đội với cô ở thế giới trước kia, con nhóc đó rất tôn sùng Bạch Ngưng, cứ nhất nhất phải đi theo cô, nhưng kết cục thì...thời thế xoay vần, zombie chiến thắng nhân loại, Miêu nhi cũng theo đó mà ra đi! Cô thì mãi mãi mất đi một đồng đội ăn ý, mất đi một chị em tốt trong cuộc sống cô độc.
"Đừng sợ, có tôi ở đây!". Giọng Markle vang lên trong khoang thuyền, bọn họ đang chạy về phía cuối phi thuyền, ngược hướng với phòng chỉ huy. Không gian ở đây có chút hạn hẹp, ánh sáng chỉ đủ len lỏi qua các buồng khí áp của phi thuyền. Sống lưng Bạch Ngưng có chút lạnh, trong này toàn lũ ăn tươi nuốt sống, ngoài kia lại là đầm rồng hang hổ, khắp nơi trùng trùng điệp điệp những nguy hiểm, không biết bọn họ có toàn mạng mà trở ra hay không.
"Tôi sợ! Khó khăn lắm mới có thể sống tới ngày hôm nay, vậy mà lại phải phơi thây nơi vũ trụ lạnh giá này, anh nói xem có phải do kiếp trước tôi tu thân tích đức không đủ không?"
"Kiếp trước của em à...để xem, lúc đó chắc tôi vẫn còn đang ngủ đấy!"
"Anh nói gì?"
"Tôi nói, phía trước là khoang nhiên liệu. còn 3 phút nữa cú nhảy siêu quang sẽ diễn ra, trong lúc thực hiện cú nhảy, chúng ta sẽ sử dụng tàu cứu trợ không gian ngay khoang nhiên liệu để chạy trốn. Nơi này bây giờ tương đối an toàn với hai chúng ta, nên em bớt lo lắng dư thừa đi"
Bạch Ngưng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm của Markle, cô thật không hiểu vì sao Markle lại có thể bình tĩnh đối mặt với thảm cảnh đầy nguy nan này được. Bọn họ đang trôi nổi trong vũ trụ bao la chứ có phải đang ở trên Trái Đất đâu, anh ta chẳng lẽ không có chút ý thức về tình huống của bản thân mình à!
"Markle này, anh nghĩ xem, tại sao anh lại rành về mấy khoản trốn chạy thế chứ. Liệu có phải..."
"Có phải gì?". Markle trong nhất thời không bắt kịp suy nghĩ của Bạch Ngưng nên cất giọng lười biếng hỏi.
"Không lẽ anh...thực sự là nam sủng của một vị tướng quân nào đó cao cấp trong quân đội loài người, quật cường không chịu bị chà đạp và nuôi nhốt nên thường xuyên trốn chạy? Vậy nên 36 phương kế trốn chạy mới nắm rõ trong lòng bàn tay đến như vậy?"
"..."
Quý ngài nào đó mặt xụ xuống tức giận. Sao có thể như thế được chứ. Cô gái mà ngài để ý đến, sao có thể quy chụp cho ngài cái mũ "nam sủng" ô nhục đó được chứ. Rõ ràng bộ dạng ngài chỉ có chút xinh đẹp lộng lẫy...được rồi, là vô cùng xinh đẹp lộng lẫy thôi mà. Còn đâu uy danh khắp chốn nữa...thật bi ai
"Được rồi...tôi sẽ giữ bí mật giùm anh, sao phải sầu não thế chứ. Nam sủng thì có sao đâu, phải đẹp thì mới có cửa được khoác lên mình biệt danh đó chứ, như tôi này, có ai thèm "sủng" tôi đâu, có ai mà tình nguyện sủng tôi thì có khi tôi lại theo họ ngay đấy chứ!"
"Em nhớ câu nói của em hôm nay đấy nhé"
Tôi nói gì, có nói gì sao?
---
"Toàn bộ phi thuyền chú ý, phạm nhân loài người đã bỏ trốn, có gián điệp đội lốt zombie trên phi thuyền, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất"
Tiếng phương tiện thông báo len lỏi khắp phi thuyền, chắc chắn gã Tề đó đã phát hiện Markle là giả mạo và báo cho Khắc Liệt rồi. Lệnh truy lùng cấp cao nhất, đám khốn khiếp đó tính bám trụ ở mảnh đất đầy nguy hiểm này chỉ để săn lùng một nhân loại như cô sao? Thật là thụ sủng nhược kinh mà!
"Khốn khiếp, một lũ vô dụng. Có một ả nhân loại mà cũng canh giữ không xong. Cú nhảy siêu quang sắp bắt đâu rôì, các ngươi tính sao?"
Hạo Trạch đang vô cùng tức giận, con mồi hắn ta nhằm đã lâu, vậy mà ả ta lại trốn chạy được khỏi thiên la địa võng do hắn giăng ra. Khốn khiếp thật!
"Vương, người tới rồi".
"Lập tức dừng phi thuyền, lục soát toàn bộ các khoang cho ta. Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được Bạch Ngưng về đây. Còn nữa, tìm bằng được tên đã ứng cứu ả ta, hắn ta mới là đối tượng quan trọng nhất với chủng tộc Zombie chúng ta. Nếu ai trong số các ngươi có thể mang được hắn về đây, ta nhất định sẽ trọng thưởng."
"Vương, vùng đất này vô cùng nguy hiểm. Bọn "Đồ sát vũ trụ" dạo này hoạt động rất gắt gao, thuộc hạ e rằng chúng sẽ làm tổn hại đến người của chúng ta".
Hạo Trạch dù rất muốn bắt được Bạch Ngưng, nhưng hắn ta không điên. Khu vực được coi là nguy hiểm nhất vũ trụ, nếu hạ cánh xuống vùng đất này chẳng khác nào nộp mạng. Hắn ta có nhiều thời gian, gã không sợ không bắt được ả.
"Ta không quản mất bao nhiêu người, chỉ cần có thể bắt được "gã đó", dù các ngươi có phải bỏ mạng ngay tại đây cũng phải chấp hành mệnh lệnh. Chỉ cần bọn chúng có thể quay trở lại Trái đất thì việc truy bắt chúng coi như vô vọng, vì vậy nhất định phải tóm bằng được gã."
"Tuân lệnh!". Tất cả đám zombie trong khoang thuyền như được tiếp thêm sức mạnh, đối tượng mà vương muốn truy bắt bằng mọi giá chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần bắt được gã đó, bọn chúng sẽ được thăng cấp nhanh chóng. Còn gì tuyệt vời hơn việc này chứ!
Khắc Liệt giận dữ, hắn ta thật sự không ngờ Estienne có thể trà trộn vào phi thuyền của gã, lại còn ngang nhiên mang Bạch Ngưng đi ngay dưới mi mắt gã. Hôm nay bằng giá nào hắn ta cũng phải quyết chiến một trận thật sự với Estienne! Để xem trong lãnh địa bao la này, ta và ngươi ai mới là kẻ sống sót tới cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.